A Sơ cắn môi, dựa vào cánh tay hắn, chỉ vào người đang kính trà mọi người, bĩu môi mói “Ngọc Cẩm mặc áo lụa hồng làm nổi bậc làn da trắng như tuyết, lông mi cong dài, mi mục như họa, đầu đội hỉ khăn, giống như may mắn khắp thiên hạ đều phủ lên đầu nàng. Nàng cố kiếm nén vui sướng, hoàn thành các lễ tiết rườm rà chỉ để gả cho nam nhân mình âu yếm, nhận lời chúc phúc của mọi người, cùng dắt tay nhau, hạnh phúc cả đời”
Mộ Khanh “Nói tiếng người.”
A Sơ chôn mặt vào cánh tay hắn “ta muốn tổ chức tiệc mừng” sau đó ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn, khẩn cầu “tuy rằng những nên làm đều đã làm nhưng tiệc mừng cũng nhất định phải có, có được lời chúc phúc của tứ hoang bát hải là chuyện thật hạnh phúc, hơn nữa..cục cưng cũng thích náo nhiệt mà”
Mộ Khanh nhíu mày, nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng “thật là lợi hại, ngươi có thể nói chuyện với cục cưng sao?”
A Sơ dùng sức gật đầu, hì hì cười “dạ, dạ, chỉ có mẫu thân mới có thể cảm nhận được khát vọng của cục cưng những người khác đều không thể, có thể đây là tâm linh tương thông”
Mộ Khanh mặt không thay đổi nhìn nàng, sau đó quay đầu gắp thức ăn
Ăn tiệc xong, A Sơ nói lời từ biệt với Ngọc Cẩm rồi theo Mộ Khanh đến Nhị Lang Thần điện. Bởi vì cần bàn chính sự nên Mộ Khanh và Nhị Lang Thần chỉ uống hai ly rượu nhỏ rồi đến điện phía sau thương nghị. A Sơ ngồi tán gẫu với Tam công chúa. Tam công chúa thấy nàng mặt co mày cáu liền hỏi “Dao Liên tiên tử có chuyện phiền lòng sao?”
A Sơ chống tay lên má “nếu ngươi yêu cầu Nhị Lang Thần chuyện gì đó, mà hắn không đáp ứng thì ngươi sẽ làm gì?”
Mộ Khanh và A Sơ lén thành vợ chồng, ai nấy đều biết, Tam công chúa đỏ mặt, nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói “ta nghe nói, khi nam nhân không chịu đáp ứng yêu cầu của nữ nhân, chỉ cần buổi tối thổi gió bên gối là được, bởi vì nam nhân lúc lên giường ta rất mềm. Ta đã thử vài lần thấy rất hiệu quả”
A Sơ tinh thần tỉnh táo “nhưng thổi như thế nào mới thích hợp?”
Tam công chúa xích lại gần nàng “đầu tiên thái độ phải nhu nhược, ngọt ngào một chút, giọng điệu chậm rãi, thân mình mềm mại giống như làm nũng lại có chút cứng rắn, dã man lại có chút ôn nhu, gợi lên ý muốn muốn bảo hộ của hắn, làm cho tâm hắn mềm như bún, ngược lại hắn phải lấy lòng ngươi, đáp ứng yêu cầu của ngươi”
A Sơ có chút không hiểu “quá mức thâm sâu”
Tam công chúa che miệng cười cười, vẻ mặt hồng hồng, lộ ra sự hạnh phúc “tất cả đều do mẹ ta dạy, nàng nói có đôi khi đối đãi với nam nhân cũng giống như đối đãi với tiểu hài tử, ngươi hò hét nhiều với hắn, hắn liền cao hứng. Hắn cao hứng thì sẽ yêu chiều ngươi, tai cũng mềm hơn nhưng phương pháp này không thể dùng thường xuyên, nếu không hắn sẽ cho rằng ngươi lợi dụng hắn chứ không phải thật thương hắn”
Xem ra vẫn có chút không chắc ăn, chuyện thổi gió bên gối này vẫn nên suy nghĩ kỹ mới được, A Sơ cảm tạ “ta hiểu, cảm ơn Tam công chúa”
Tam công chúa ôn nhu cười “Không cần khách khí. Chúc phúc các ngươi nga!”
Buổi tối, A Sơ sớm rửa mặt chải đầu xong, nằm trên giường nhớ lại những lời Tam công chúa nói, vừa hưng phấn lại vừa chờ mong, đến khi Mộ Khanh tắm rửa xong, nàng dựa người trên tháp, vỗ vỗ nói “phu quân, lên đây đi”
Mộ Khanh lên tháp, A Sơ ôm lấy hắn làm nũng “phu quân ôm ngủ”
Tắt đèn, thả màn, Mộ Khanh nằm ngửa, trên người có thêm một cán tay và một cái đùi ngọc, tuy cảm giác không tệ nhưng không hiểu sao ngực thấy bất an.
Một lát sau, người bên cạnh ngẩng đầu lên “phu quân, người ta ngủ không được” A Sơ kéo kéo vạt áo hắn, nhu nhu nhược nhược
‘Sao lại không ngủ được?” Mộ Khanh cũng ngọt ngào ôm lấy nàng
“Thì là ngủ không được, trong đầu vẫn nghĩ tới tiệc cưới náo nhiệt của người ta” A Sơ cọ cọ đầu vào ngực hắn
“Ah, vậy chắc đúng rồi” Mộ Khanh khóe miệng co rút
“Đúng vậy, thiệt nhiều người, thiệt nhiều đồ ăn ngon, thiệt nhiều lễ vật. Ta còn có thể trang điểm thật xinh đẹp” nàng có chút hưng phấn, bắt đầu lộn xộn
“Là nha là nha. Thiệt nhiều nhân, thiệt nhiều ăn ngon, thiệt nhiều lễ vật! Ta còn có thể cho rằng phiêu xinh đẹp lượng!” Nàng có chút hưng phấn, đáp trên thân thượng không hào phóng cũng bắt đầu lộn xộn.
“Trở nên xinh đẹp để làm tức chết mấy nữ nhân ỷ mình có chút tư sắc liền xem thường người khác, để các nàng nhìn xem ai mới là người hạnh phúc?”
“Ngươi đừng nói như vậy, làm tiệc mừng cũng là vì thêm mỹ mãn. Nhị Lang Thần và Tam công chúa, Ngọc Cẩm cùng Thương Thuật đều có, ta cũng đã mang thai đứa nhỏ, càng nên có” nàng quệt miệng, nắm tay hắn ấn xuống bụng mình
“Lam Oanh cùng Lục Oanh cũng không có.” Mộ Khanh nói.
“Cái đó không giống” A Sơ trừng mắt.
Mộ Khanh vội vàng lấy chăn đắp cho nàng, dỗ nàng nằm xuống “tốt, tốt. Nghe ngươi, nằm xuống đi, coi chừng cảm lạnh” đợi nàng ngoan ngoãn lại, hắn vuốt lưng nàng trấn an “ta nghĩ làm tiệc mừng cũng không phải không tốt, ngươi đã yêu cầu vậy thì theo ý ngươi, ta cũng muốn tổ chức cho ngươi mà”
Vừa nghe như thế, A Sơ cười rộ lên “tốt lắm, ngày mai làm liền, không được đổi ý”
Mộ Khanh gật đầu “ngày mai sẽ xem ngày, sau đó bắt đầu chuẩn bị”
“Ân!” A Sơ ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc vùi vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thấy lời của Tam công chúa thật linh.
Tiệc rượu chuẩn bị hừng hực khí thế, Mộ Khanh viết thiệp mời, A Sơ phát thiệp, Nguyễn Nguyễn thì bận tối tăm mặt mày. Thương Thuật và Ngọc Cẩm cũng tới hỗ trợ, Thương Thuật và Mộ Khanh nghiên cứu thực đơn, A Sơ và Ngọc Cẩm thương lượng việc bố trí tiếp khách, ngày dự định là đầu tháng, tính ra cũng chỉ có mười ngày. Cuối tháng là ngày ước định với Hoặc Quân vì thế Thái Thượng Lão Quân nhận được thiệp mời vội vàng cỡi mây đến, cùng Mộ Khanh nói chuyện nửa ngày. Sau khi Thái Thượng Lão Quân rời đi, Mộ Khanh quyết định dời địa điểm tổ chức từ Thương Nhiên Thiên cảnh về Đông Lăng điện.
“Thiên đế muốn ta hồi Đông Lăng điện, cho nên ta muốn tổ chức tiệc mừng ở đó. A Sơ, khi đó ta đi trước, đến giờ lành sẽ xuống đón ngươi. Ngươi ở Thiên cảnh không được chạy loạn, miễn cho đến lúc đó lại không tìm thấy ngươi, có nghe không?” buổi tối, Mộ Khanh căn dặn A Sơ
Chỉ tách ra có một đêm thôi mà, A Sơ cũng không để ý, gật đầu, lại đưa ra yêu cầu khác “ta muốn có kiệu hoa”
Nàng nhu thuận như thế, Mộ Khanh sao có thể cự tuyệt “có thể, cho chim xanh chín đuôi đến đón ngươi được không?”
A Sơ nghe vậy cao hứng vô cùng, nhếch miệng cười đến ngủ không yên.
Dù gấp gáp nhưng tiệc mừng cũng không hề qua loa. Trước đó một đêm, Mộ Khanh về Đông Lăng điện trước, A Sơ trằn trọc hồi lâu mới đi vào giấc ngủ, mới tờ mờ sáng đã dậy trang điểm. Mấy ngày trước, Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị đến ba bộ y phục cho A Sơ chọ lựa, cho nên trang điểm rất có thứ tự đến giữa trưa thì mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
A Sơ mặc hồng y đứng ở cửa nhìn lên trời, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào lại có chút nôn nóng, chỉ tách ra có một đêm, nhưng nghĩ tới sắp gặp lại hắn trong lòng liền thấy khẩn trương, có điều đã sắp tới giờ lành mà chân trời không thấy chim xanh chín đuôi cũng chẳng có vân đoàn quen thuộc.
Quần áo hồng y A Sơ đứng cửa nhìn thiên không, ngọt ngào tươi cười nhộn nhạo hồng nhuận trên mặt. Chính là tách ra một đêm thời gian, khả nhất tưởng đến sẽ cùng hắn gặp mặt, trong lòng thế nhưng cũng thực khẩn trương. Nhưng là mắt thấy giờ lành gần, chân trời không có cửu sắc vĩ chim xanh, cũng không có quen thuộc vân đoàn.
Thời tiết không tốt lắm, Nguyễn Nguyễn khoác thêm áo choàng cho A Sơ, bình tĩnh nhìn về phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện ba vân đoàn, gió rất lớn. Tâm vừa mất mát lại nhảy dựng lên nhưng khi nhìn rõ, mặt A Sơ lập tức cứng ngắc. Nàng nhìn trước nhìn sau cũng chỉ thấy có Thương Thuật, Ngọc Cẩm và Đại A Chiết, không còn ai khác.
Thương Thuật đỡ Ngọc Cẩm, sắc mặt không dễ coi lắm, nhìn thấy Đại A Chiết, nàng rất xấu hổ. Mộ Khanh không thích nàng và Đại A Chiết một mình gặp mặt, lúc này đang là thời điểm quan trọng, sao hắn lại đến đây? Đại A Chiết hạ mây xuống, nhìn nàng “A Sơ, chúng ta đến đưa ngươi về Đông Lăng điện”
Thương Thuật giọng điệu châm chọc “là ngươi da mặt dày cứng rắn đòi theo,còn không thừa nhận là nhân cơ hội hành đao đoạt ái?”
Không khí quái dị, A Sơ đương nhiên cảm nhận được, căng thẳng hỏi “Mộ Khanh ở Đông Lăng điện, giờ lành đến, hắn sẽ tới đón ta. Đại A Chiết đừng hồ nháo, Mộ Khanh sẽ tức giận”
Ngọc Cẩm xoắn khăn tay, tiến lên kéo tay nàng “hắn có việc không đến được, ngươi theo chúng ta đi trước đi. Cũng may thông báo đúng lúc, tân khách cũng chưa tới,nếu không một mình ngươi cũng khó ứng phó. Mộ thượng tiên lo cho ngươi nên mới đổi ngày”
A Sơ lui lại hai bước, bình tĩnh nói “có chuyện gì mà không thể làm hôm nay, ta muốn chờ hắn đến”
Nhưng đợi suốt ba ngày vẫn không nhìn thấy bóng dáng Mộ Khanh. Đại A Chiết, Thương Thuật và Ngọc Cẩm ngày nào cũng đến khuyên nàng về Đông Lăng điện nhưng A Sơ tin chắc Mộ Khanh nhất định sẽ đến đón nàng, hắn đã nói thì nhất định sẽ làm. Đợi đến ngày thứ bảy, A Sơ tựa cửa nhìn lên trời,hi vọng vân đoàn hạ đang hạ xuống kia, bên trên là nam nhân vô sỉ kia.
Nhưng người đến lại là Ngọc Cẩm. Hôm nay nàng đến một mình, mí mắt sưng húp, giống như là cả đêm ngủ không ngon. Nhìn thấy nàng, A Sơ khụt khịt, nước mắt lưng tròng. Đợi suốt bảy ngày, sốt ruột không chịu nổi, hôm nay chỉ còn nàng và Ngọc Cẩm, nàng cũng không chống đỡ được nữa “ta và hắn đã sớm là vợ chồng, lần này chẳng qua là làm tiệc mừng bổ sung, hắn không cần phải trốn ta. Hơn nữa, ta còn mang theo đứa nhỏ của hắn, hắn không thể bỏ được, không thể bỏ được” nàng mỉm cười có chút gượng ép, dừng một chút lại hỏi “hay hắn xảy ra chuyện gì?”
Ngọc Cẩm cúi đầu, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của A Sơ, cắn môi nói “Hoặc Quân đánh cắp di thể của Cửu Cẩm tiên tử, có khả năng Mộ thượng tiên đã tiến vào Ma giới”
Cửu Cẩm! A Sơ mở to hai mắt, cổ họng như bị cái gì đó ngăn chặn, không thể phát ra thanh âm
Ngọc Cẩm sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói “Mộ thượng tiên trọng tình trọng nghĩa, ngươi cũng biết, ngươi là vợ hắn, ngươi mang thai con hắn, hắn sẽ không bỏ lại ngươi, chờ mọi việc xong xuôi, hắn nhất định sẽ đến tìm ngươi trước tiên”
A Sơ ánh mắt trống rỗng, lảo đảo từng bước, đờ đẫn nói “hắn luôn vì Cửu Cẩm, ngay cả khi nàng đã qua đời, hắn vẫn xem trọng nàng hơn ta. Ta một lần lại một lần đi tìm hắn, hắn cũng năm lần bảy lượt cam đoan với ta, thậm chí còn lập huyết thệ nhưng tới lúc này trong lòng hắn Cửu Cẩm vẫn quan trọng hơn, như vậy hắn cần gì không có ta không được?”
Nàng khổ sở như vậy, Ngọc Cẩm cũng không biết nên an ủi thế nào, vắt óc nghĩ nghĩ “kết giới của Mộ thượng tiên không còn, bây giờ Thiên cảnh cũng không an toàn, ngươi trước tiên về Đông Lăng điện đợi tin đi, dù sao ở đó cũng an toàn hơn. Hiện giờ ngươi không chỉ có một mình”
Mộ Khanh “Nói tiếng người.”
A Sơ chôn mặt vào cánh tay hắn “ta muốn tổ chức tiệc mừng” sau đó ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn, khẩn cầu “tuy rằng những nên làm đều đã làm nhưng tiệc mừng cũng nhất định phải có, có được lời chúc phúc của tứ hoang bát hải là chuyện thật hạnh phúc, hơn nữa..cục cưng cũng thích náo nhiệt mà”
Mộ Khanh nhíu mày, nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng “thật là lợi hại, ngươi có thể nói chuyện với cục cưng sao?”
A Sơ dùng sức gật đầu, hì hì cười “dạ, dạ, chỉ có mẫu thân mới có thể cảm nhận được khát vọng của cục cưng những người khác đều không thể, có thể đây là tâm linh tương thông”
Mộ Khanh mặt không thay đổi nhìn nàng, sau đó quay đầu gắp thức ăn
Ăn tiệc xong, A Sơ nói lời từ biệt với Ngọc Cẩm rồi theo Mộ Khanh đến Nhị Lang Thần điện. Bởi vì cần bàn chính sự nên Mộ Khanh và Nhị Lang Thần chỉ uống hai ly rượu nhỏ rồi đến điện phía sau thương nghị. A Sơ ngồi tán gẫu với Tam công chúa. Tam công chúa thấy nàng mặt co mày cáu liền hỏi “Dao Liên tiên tử có chuyện phiền lòng sao?”
A Sơ chống tay lên má “nếu ngươi yêu cầu Nhị Lang Thần chuyện gì đó, mà hắn không đáp ứng thì ngươi sẽ làm gì?”
Mộ Khanh và A Sơ lén thành vợ chồng, ai nấy đều biết, Tam công chúa đỏ mặt, nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói “ta nghe nói, khi nam nhân không chịu đáp ứng yêu cầu của nữ nhân, chỉ cần buổi tối thổi gió bên gối là được, bởi vì nam nhân lúc lên giường ta rất mềm. Ta đã thử vài lần thấy rất hiệu quả”
A Sơ tinh thần tỉnh táo “nhưng thổi như thế nào mới thích hợp?”
Tam công chúa xích lại gần nàng “đầu tiên thái độ phải nhu nhược, ngọt ngào một chút, giọng điệu chậm rãi, thân mình mềm mại giống như làm nũng lại có chút cứng rắn, dã man lại có chút ôn nhu, gợi lên ý muốn muốn bảo hộ của hắn, làm cho tâm hắn mềm như bún, ngược lại hắn phải lấy lòng ngươi, đáp ứng yêu cầu của ngươi”
A Sơ có chút không hiểu “quá mức thâm sâu”
Tam công chúa che miệng cười cười, vẻ mặt hồng hồng, lộ ra sự hạnh phúc “tất cả đều do mẹ ta dạy, nàng nói có đôi khi đối đãi với nam nhân cũng giống như đối đãi với tiểu hài tử, ngươi hò hét nhiều với hắn, hắn liền cao hứng. Hắn cao hứng thì sẽ yêu chiều ngươi, tai cũng mềm hơn nhưng phương pháp này không thể dùng thường xuyên, nếu không hắn sẽ cho rằng ngươi lợi dụng hắn chứ không phải thật thương hắn”
Xem ra vẫn có chút không chắc ăn, chuyện thổi gió bên gối này vẫn nên suy nghĩ kỹ mới được, A Sơ cảm tạ “ta hiểu, cảm ơn Tam công chúa”
Tam công chúa ôn nhu cười “Không cần khách khí. Chúc phúc các ngươi nga!”
Buổi tối, A Sơ sớm rửa mặt chải đầu xong, nằm trên giường nhớ lại những lời Tam công chúa nói, vừa hưng phấn lại vừa chờ mong, đến khi Mộ Khanh tắm rửa xong, nàng dựa người trên tháp, vỗ vỗ nói “phu quân, lên đây đi”
Mộ Khanh lên tháp, A Sơ ôm lấy hắn làm nũng “phu quân ôm ngủ”
Tắt đèn, thả màn, Mộ Khanh nằm ngửa, trên người có thêm một cán tay và một cái đùi ngọc, tuy cảm giác không tệ nhưng không hiểu sao ngực thấy bất an.
Một lát sau, người bên cạnh ngẩng đầu lên “phu quân, người ta ngủ không được” A Sơ kéo kéo vạt áo hắn, nhu nhu nhược nhược
‘Sao lại không ngủ được?” Mộ Khanh cũng ngọt ngào ôm lấy nàng
“Thì là ngủ không được, trong đầu vẫn nghĩ tới tiệc cưới náo nhiệt của người ta” A Sơ cọ cọ đầu vào ngực hắn
“Ah, vậy chắc đúng rồi” Mộ Khanh khóe miệng co rút
“Đúng vậy, thiệt nhiều người, thiệt nhiều đồ ăn ngon, thiệt nhiều lễ vật. Ta còn có thể trang điểm thật xinh đẹp” nàng có chút hưng phấn, bắt đầu lộn xộn
“Là nha là nha. Thiệt nhiều nhân, thiệt nhiều ăn ngon, thiệt nhiều lễ vật! Ta còn có thể cho rằng phiêu xinh đẹp lượng!” Nàng có chút hưng phấn, đáp trên thân thượng không hào phóng cũng bắt đầu lộn xộn.
“Trở nên xinh đẹp để làm tức chết mấy nữ nhân ỷ mình có chút tư sắc liền xem thường người khác, để các nàng nhìn xem ai mới là người hạnh phúc?”
“Ngươi đừng nói như vậy, làm tiệc mừng cũng là vì thêm mỹ mãn. Nhị Lang Thần và Tam công chúa, Ngọc Cẩm cùng Thương Thuật đều có, ta cũng đã mang thai đứa nhỏ, càng nên có” nàng quệt miệng, nắm tay hắn ấn xuống bụng mình
“Lam Oanh cùng Lục Oanh cũng không có.” Mộ Khanh nói.
“Cái đó không giống” A Sơ trừng mắt.
Mộ Khanh vội vàng lấy chăn đắp cho nàng, dỗ nàng nằm xuống “tốt, tốt. Nghe ngươi, nằm xuống đi, coi chừng cảm lạnh” đợi nàng ngoan ngoãn lại, hắn vuốt lưng nàng trấn an “ta nghĩ làm tiệc mừng cũng không phải không tốt, ngươi đã yêu cầu vậy thì theo ý ngươi, ta cũng muốn tổ chức cho ngươi mà”
Vừa nghe như thế, A Sơ cười rộ lên “tốt lắm, ngày mai làm liền, không được đổi ý”
Mộ Khanh gật đầu “ngày mai sẽ xem ngày, sau đó bắt đầu chuẩn bị”
“Ân!” A Sơ ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc vùi vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thấy lời của Tam công chúa thật linh.
Tiệc rượu chuẩn bị hừng hực khí thế, Mộ Khanh viết thiệp mời, A Sơ phát thiệp, Nguyễn Nguyễn thì bận tối tăm mặt mày. Thương Thuật và Ngọc Cẩm cũng tới hỗ trợ, Thương Thuật và Mộ Khanh nghiên cứu thực đơn, A Sơ và Ngọc Cẩm thương lượng việc bố trí tiếp khách, ngày dự định là đầu tháng, tính ra cũng chỉ có mười ngày. Cuối tháng là ngày ước định với Hoặc Quân vì thế Thái Thượng Lão Quân nhận được thiệp mời vội vàng cỡi mây đến, cùng Mộ Khanh nói chuyện nửa ngày. Sau khi Thái Thượng Lão Quân rời đi, Mộ Khanh quyết định dời địa điểm tổ chức từ Thương Nhiên Thiên cảnh về Đông Lăng điện.
“Thiên đế muốn ta hồi Đông Lăng điện, cho nên ta muốn tổ chức tiệc mừng ở đó. A Sơ, khi đó ta đi trước, đến giờ lành sẽ xuống đón ngươi. Ngươi ở Thiên cảnh không được chạy loạn, miễn cho đến lúc đó lại không tìm thấy ngươi, có nghe không?” buổi tối, Mộ Khanh căn dặn A Sơ
Chỉ tách ra có một đêm thôi mà, A Sơ cũng không để ý, gật đầu, lại đưa ra yêu cầu khác “ta muốn có kiệu hoa”
Nàng nhu thuận như thế, Mộ Khanh sao có thể cự tuyệt “có thể, cho chim xanh chín đuôi đến đón ngươi được không?”
A Sơ nghe vậy cao hứng vô cùng, nhếch miệng cười đến ngủ không yên.
Dù gấp gáp nhưng tiệc mừng cũng không hề qua loa. Trước đó một đêm, Mộ Khanh về Đông Lăng điện trước, A Sơ trằn trọc hồi lâu mới đi vào giấc ngủ, mới tờ mờ sáng đã dậy trang điểm. Mấy ngày trước, Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị đến ba bộ y phục cho A Sơ chọ lựa, cho nên trang điểm rất có thứ tự đến giữa trưa thì mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
A Sơ mặc hồng y đứng ở cửa nhìn lên trời, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào lại có chút nôn nóng, chỉ tách ra có một đêm, nhưng nghĩ tới sắp gặp lại hắn trong lòng liền thấy khẩn trương, có điều đã sắp tới giờ lành mà chân trời không thấy chim xanh chín đuôi cũng chẳng có vân đoàn quen thuộc.
Quần áo hồng y A Sơ đứng cửa nhìn thiên không, ngọt ngào tươi cười nhộn nhạo hồng nhuận trên mặt. Chính là tách ra một đêm thời gian, khả nhất tưởng đến sẽ cùng hắn gặp mặt, trong lòng thế nhưng cũng thực khẩn trương. Nhưng là mắt thấy giờ lành gần, chân trời không có cửu sắc vĩ chim xanh, cũng không có quen thuộc vân đoàn.
Thời tiết không tốt lắm, Nguyễn Nguyễn khoác thêm áo choàng cho A Sơ, bình tĩnh nhìn về phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện ba vân đoàn, gió rất lớn. Tâm vừa mất mát lại nhảy dựng lên nhưng khi nhìn rõ, mặt A Sơ lập tức cứng ngắc. Nàng nhìn trước nhìn sau cũng chỉ thấy có Thương Thuật, Ngọc Cẩm và Đại A Chiết, không còn ai khác.
Thương Thuật đỡ Ngọc Cẩm, sắc mặt không dễ coi lắm, nhìn thấy Đại A Chiết, nàng rất xấu hổ. Mộ Khanh không thích nàng và Đại A Chiết một mình gặp mặt, lúc này đang là thời điểm quan trọng, sao hắn lại đến đây? Đại A Chiết hạ mây xuống, nhìn nàng “A Sơ, chúng ta đến đưa ngươi về Đông Lăng điện”
Thương Thuật giọng điệu châm chọc “là ngươi da mặt dày cứng rắn đòi theo,còn không thừa nhận là nhân cơ hội hành đao đoạt ái?”
Không khí quái dị, A Sơ đương nhiên cảm nhận được, căng thẳng hỏi “Mộ Khanh ở Đông Lăng điện, giờ lành đến, hắn sẽ tới đón ta. Đại A Chiết đừng hồ nháo, Mộ Khanh sẽ tức giận”
Ngọc Cẩm xoắn khăn tay, tiến lên kéo tay nàng “hắn có việc không đến được, ngươi theo chúng ta đi trước đi. Cũng may thông báo đúng lúc, tân khách cũng chưa tới,nếu không một mình ngươi cũng khó ứng phó. Mộ thượng tiên lo cho ngươi nên mới đổi ngày”
A Sơ lui lại hai bước, bình tĩnh nói “có chuyện gì mà không thể làm hôm nay, ta muốn chờ hắn đến”
Nhưng đợi suốt ba ngày vẫn không nhìn thấy bóng dáng Mộ Khanh. Đại A Chiết, Thương Thuật và Ngọc Cẩm ngày nào cũng đến khuyên nàng về Đông Lăng điện nhưng A Sơ tin chắc Mộ Khanh nhất định sẽ đến đón nàng, hắn đã nói thì nhất định sẽ làm. Đợi đến ngày thứ bảy, A Sơ tựa cửa nhìn lên trời,hi vọng vân đoàn hạ đang hạ xuống kia, bên trên là nam nhân vô sỉ kia.
Nhưng người đến lại là Ngọc Cẩm. Hôm nay nàng đến một mình, mí mắt sưng húp, giống như là cả đêm ngủ không ngon. Nhìn thấy nàng, A Sơ khụt khịt, nước mắt lưng tròng. Đợi suốt bảy ngày, sốt ruột không chịu nổi, hôm nay chỉ còn nàng và Ngọc Cẩm, nàng cũng không chống đỡ được nữa “ta và hắn đã sớm là vợ chồng, lần này chẳng qua là làm tiệc mừng bổ sung, hắn không cần phải trốn ta. Hơn nữa, ta còn mang theo đứa nhỏ của hắn, hắn không thể bỏ được, không thể bỏ được” nàng mỉm cười có chút gượng ép, dừng một chút lại hỏi “hay hắn xảy ra chuyện gì?”
Ngọc Cẩm cúi đầu, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của A Sơ, cắn môi nói “Hoặc Quân đánh cắp di thể của Cửu Cẩm tiên tử, có khả năng Mộ thượng tiên đã tiến vào Ma giới”
Cửu Cẩm! A Sơ mở to hai mắt, cổ họng như bị cái gì đó ngăn chặn, không thể phát ra thanh âm
Ngọc Cẩm sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói “Mộ thượng tiên trọng tình trọng nghĩa, ngươi cũng biết, ngươi là vợ hắn, ngươi mang thai con hắn, hắn sẽ không bỏ lại ngươi, chờ mọi việc xong xuôi, hắn nhất định sẽ đến tìm ngươi trước tiên”
A Sơ ánh mắt trống rỗng, lảo đảo từng bước, đờ đẫn nói “hắn luôn vì Cửu Cẩm, ngay cả khi nàng đã qua đời, hắn vẫn xem trọng nàng hơn ta. Ta một lần lại một lần đi tìm hắn, hắn cũng năm lần bảy lượt cam đoan với ta, thậm chí còn lập huyết thệ nhưng tới lúc này trong lòng hắn Cửu Cẩm vẫn quan trọng hơn, như vậy hắn cần gì không có ta không được?”
Nàng khổ sở như vậy, Ngọc Cẩm cũng không biết nên an ủi thế nào, vắt óc nghĩ nghĩ “kết giới của Mộ thượng tiên không còn, bây giờ Thiên cảnh cũng không an toàn, ngươi trước tiên về Đông Lăng điện đợi tin đi, dù sao ở đó cũng an toàn hơn. Hiện giờ ngươi không chỉ có một mình”
/154
|