A Sơ đi một vòng quanh hồ, cảm giác có chút bất động so với ấn tượng của nàng. Trong ấn tượng của nàng, trong hồ này có thả hoa sen, bên hồ còn có cây bạch quả to lớn, chẳng lẽ Thiên giới trồng lại tất cả các loại thực vật ở trong hồ?
Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng cười quỷ dị của Hoặc Quân? Chẳng lẽ nơi này là ảo cảnh?
“Đây là nơi nào, ngươi mau thả ta ra ngoài” A Sơ lập tức kêu lớn tiếng
“Nơi này là trí nhớ của Cửu Cẩm tiên tử đã chết năm vạn năm trước” Hoặc Quân không nhanh không chậm đáp
Trí nhớ của sinh linh đều để ở Minh giới, Cửu Cẩm tiên tu bị hội phi yên diệt nhưng trí nhớ lại ở trong tay Hoặc Quân, A Sơ hỏi “ngươi đến Minh giới trộm?”
“Đừng nói khó nghe như vậy, vì ngươi, ta đã nhỏ nhẹ hỏi mượn Minh vương ah”
“Hừ, ta không tin, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?’
“Nhìn ngươi đáng thương, liền giúp giúp ngươi. Bản thể nguyên thần tiến vào trí nhớ, như vậy sẽ thay thế nguyên bản người kia. Ha..ta ở bên ngoài nhìn ngươi chơi đùa. Hư, im lặng, có người đến đây. Ngươi tốt nhất đừng để bị phát hiện, nếu không ngươi sẽ bị trí nhớ bắn ra. Ta tin tưởng ngươi sẽ rất có hứng thú đối với chuyện xưa” hơi thở bên người đã không còn, có lẽ Hoặc Quân đã ngăn cách
A Sơ ngẩng đầu nhìn bốn tiên tử y phục rực rỡ đang bay về phía bên này, có một người còn vẫu tay với nàng. A Sơ yên lặng nhìn thoáng lên mặt nước, trong nước không phải là bóng dáng của nàng mà là một nữ tử mặc trường bào xanh nhạt thêu hoa sen, ngoại bào bằng sa mỏng, dung mạo xinh đẹp xuất trần, A Sơ cảm thấy hoảng sợ. Lúc này các tiên tử kia cũng bay đến gần, nàng vội vàng đứng yên toa nhã bên bàn đá.
Phù Dung tiên tử dẫn đầu, tươi cười như gió xuân hỏi “đợi lâu rồi hả? ngươi đến sớm như vậy, để xem hôm nay ngươi mang theo trà gì” ánh mắt nhìn thoáng qua bàn đá, ngạc nhiên hỏi “trà của ngươi đâu?”
Các nàng muốn phẩm trà? A Sơ đổ mồ hôi lạnh, tìm cớ “ta…ta ra cửa vội vàng nên nhất thời đãquên”
Phù Dung tiên tử cao thấp liếc nàng một cái, khoát tay, bắt đầu bày trà cụ của mình lên bàn “quên đi, lần sau phải mang đến cho tỷ muội bọn ta nếm thử đó”
Hạnh Hoa tiên tử tắc lấy trong rổ ra mấy món điểm tâm, hương thơm ngọt ngào làm người ta thèm nhỏ dãi. Bọn họ bày biện xong thì bắt đầu pha trà, A Sơ lấy một miếng bánh đậu xanh bạch quả cho vào miệng, ngọt mà không ngấy, vừa thơm vừa mềm, mỉm cười khen ngợi “điểm tâm của ngươi thật ngon, ngon hơn Ngọc Cẩm làm nhiều”
“Ngọc Cẩm?” Thạch Lựu tiên tử nhướng mày “Cửu Cẩm ngươi không nhớ lầm chứ? Tiểu oa nhi lừa đảo Ngọc Cẩm kai có thể xuống bếp làm điểm tâm sao?’
Ba tiên tử khác đều che miệng cười trộm, Cúc Hoa tiên tử nói “đúng vậ, người ta chỉ mới tu thành một oa nhi, ngươi lại lôi nàn đang lõa thể đến Dao trì, mà Thương Thuật y tiên lại ở ngay bên cạnh, nói thế nào thì hắn cũng là một nam nhân, thực sự là cho hắn chiếm tiện nghi rồi, để xem khi Ngọc Cẩm lớn lên sẽ trách ngươi thế nào. Tính tính toán toán thì cùng lắm chỉ một vạn năm nữa, ngươi cần phải pha thật nhiều trà để bịt miệng bọn ta nha”
A Sơ cảm thấy mơ hồ “là ta nằm mơ thấy Ngọc Cẩm đã trưởng thành, làm điểm tâm ăn rất ngon, còn luôn miệng trách móc hành động lỗ mãng của ta lúc trước”
Hạnh Hoa tiên tử nói “nàng đi theo Nhật Hậu nương nương rất thư thả, làm gì cần phải tự mình xuống bếp làm điểm tâm”
Thực sự không rõ tình hình năm vạn năm trước, nên A Sơ chỉ nói qua loa cho xong chuyện.
Thạch Lựu tiên tử đưa cho nàng một ly trà lựu “đây là trà hoa mới pha, so với trước kia không giống, các ngươi nếm thử bây giờ uống ngon hay là trước kia”
Ba người khác bưng ly trà lên nhấp một ngụm, A Sơ không hiểu về trà cũng giả bộ nhấp một ngụm. Hạnh Hoa tiên tử nói trước “mùi hoa hơi nồng, ta thích loại trước kia hơn”
A Sơ gật đầu “đúng vậy”
Cúc Hoa tiên tử lại nói “ta lại thấy lần này có thêm ít hương quả, cảm giác rất phong phú”
A Sơ gật đầu “Nói có lý.”
Hạnh Hoa tiên tử kéo tay A Sơ, ngạc nhiên hỏi “bình thường ngươi rất có chủ kiến, sao lúc này toàn đón ý nói hùa theo người khác vậy?’
Phù Dung tiên tử vội giải vây cho nàng “Cửu Cẩm tiên tử có lần bị nhiễm phong hàn, không còn vị giác nữa, ngươi quên rồi sao?”
Hạnh Hoa tiên tử chớp mắt, mỉm cười “thì ra là thế, trí nhớ của ta thật tệ”http://www.tieunguyennguyen.wordpress.com/
A Sơ ha ha cười, lấy ra cái khăn lau mồ hôi trán, nào ngờ có một cơn gió lớn thổi qua, chiếc khăn tay đã không thấy đâu. A Sơ nhìn trái nhìn phải, thậm chí chui cả xuống gầm bàn cũng không tìm được, thầm cảm thấy không hay ho, đành phải lấy ống tay áo lau mồ hôi và vệt nước trà trên miệng.
“Xin hỏi…” thanh âm nam tính ôn nhã từ trong rừng sâu truyền đến
Mọi người ngẩng đầu, trên cầu bạch ngọc, người nọ một thân bạch sam đạp lá đỏ bay tán loạn chậm rãi đáp xuống, tiên khí tinh thuần, trong gió mang theo mùi trúc nhẹ nhàng phiêu đãng. Đôi mắt bình tĩnh chăm chú nhìn các tiên tử trên bãi cỏ, hắn chậm rãi vươn tay, hai má có chút phiếm hồng “xin hỏi, vị tỷ tỷ nào làm rớt khăn ?’
Tiểu thẹn thùng này lại là Mộ Khanh. Không đúng, là Mộ Khanh của năm vạn năm trước. A Sơ lảo đảo một cái, nhìn chiếc khăn thêu trên tay hắn, Hạnh Hoa tiên tử và Thạch Lựu tiên tử mâu quang ngượng ngùng lại lộ vẻ ái mộ không che giấu được, hai tay vò chiếc khăn trong tay, cắn môi dò sét. A Sơ cũng muốn làm như các nàng nhưng khổ nỗi khăn tay của nàng đang nằm trong tay vị kia. Lúc này hắn tươi mát tuấn dật giống như phù dung xuất thủy, nghĩ tới hắn mấy vạn năm sau dù cũng đẹp như ngọc nhưng lại lộ ra vẻ phong lưu, không thanh thuần như vây giờ.
A Sơ trong lòng rất là cảm thán: nếu ta về sau biến tà ác , thỉnh nhớ rõ ta từng cũng thanh thuần quá!
Đúng lúc này, con ngươi đen láy ôn nhuận nhìn về phía nàng, tao nhã cười hỏi ‘Cửu Cẩm tỷ tỷ, đây là khăn của ngươi phải không? Vừa rồi ta đáp mây bay ngang qua đị, chiếc khăn này bị gió cuốn, vừa vặn dừng lại trên mặt ta”
A Sơ có thể tưởng tượng được cảnh tượng chiếc khăn rơi trên mặt Mộ Khanh. Nàng có chút do dự tiến lên, dưới cái nhìn chăm chú của hắn rốt cuộc cũng ngượng ngùng nhận lại cái khăn “ngươi đừng gọi ta tỷ tỷ nữa, ta thấy tuổi ta và ngươi không khác nhau mấy, ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ, làm ta cảm thấy mình già lắm vậy” quả thực Mộ Khanh gọi nàng như vậy thật có chút không quen lại không thoải mái
Tỷ tỷ là một cách tôn xưng, A Sơ nói vậy, Mộ Khanh có chút giật mình, hai má lại hồng hồng “Cửu Cẩm tiên tử nói phải, vừa rồi là tiểu tiên vô lễ”
Tiểu tiên! A Sơ lại lảo đảo từng bước, cao thấp đánh giá Mộ Khanh. Mộ Khanh thân bạch sam, chỉ là loại vải đơn giản, liên tưởng khi hắn còn là quân sư, chưa kịp nói gì thì Cúc Hoa tiên tử đạ mở miệng ‘Tiên quân thật thú vị, đi đường chắc khát nước rồi, chi bằng uống một ly trà hoa đi. Trà hoa cúc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, thư hoãn thể xác và tinh thần, Tiên quân cả ngày đọc sách mưu lược, chắc sẽ rất mệt nhọc, nếu uống thấy ngon, ta sẽ đưa đến cho ngươi thêm mấy bao”
A Sơ nhớ tới trước khi Mộ Khanh làm quân sư đã bày mưu tính kế cho Thiên giới, nhưng lúc đó Thiên đế còn chưa phong chức vị cho hắn, giống như là đang thực tập.
Cúc Hoa tiên tử nhiệt tình mời, Mộ Khanh lại lắc đầu, chắp tay cười nói “tiểu tiên đang muốn đến Đâu Dẫn cung, không thể chậm trễ, làm phiền các vị tiên tử phẩm trà thực sự hổ thẹn, tiểu tiên xin lỗi”
Bốn vị tiên tử đứng dậy đưa tiễn, đến khi bóng dáng của Mộ Khanh đã đi xa vẫn còn nhìn theo. A Sơ không biết đây có phải là lần đầu tiên Mộ Khanh và Cửu Cẩm lần đầu gặp mặt hay không, Mộ Khanh có thể gọi tên Cửu Cẩm, có thể là đã từng gặp qua hoặc nghe người ta nói qua nhưng làm cho nàng thấy hứng thú là Mộ Khanh lúc này lại là một tiểu thẹn thùng.
Mộ Khanh đi rồi, bốn vị tiên tử vẫn còn mất hồn mất vía cũng chẳng còn tâm tư để phẩm trà. A Sơ không biết Cửu Cẩm ở chỗ nào, thử niệm quyết gọi vận, vân đoàn lập tức xuất hiện trước mặt nàng. A Sơ ngồi trên vân đoàn, nghĩ nghĩ rồi nói cầu may “về nhà”
Vân đoàn lập tức bay thẳng về phía nam, chốc lát sau đã dần hạ xuống. A Sơ cảm giác hướng gió thay đổi, đứng lên liền thấy là đã đến Dao trì. Vân đoàn chầm chậm bay tới, cuối cùng hạ xuống trước một tòa điện khéo léo.
A Sơ không nhớ Dao trì có tòa điện như vậy, xem ra những gì còn lại của Cửu Cẩm ở Thiên giới ngoại trừ một khối thân thể được Mộ Khanh giữ gìn thì không còn gì khác. A Sơ thở dài, trong lòng cảm thấy Cửu Cẩm thật đáng thương.
Đi vào trong điện, bên trong chỉn tề sạch sẽ, tin tế, lịch sự tao nhã, là một nơi thật đẹp nhưng Cửu Cẩm là một thượng tiên sao trong điện không có lấy một tiên tỳ? Để xác định xem trong điện có người hay không cũng để bản thân hoàn toàn thích ứng với thân phận ngụy trang, A Sơ hướng ra ngoài sân lớn tiếng gọi “người tới, người tới”
Một hoàng y tiên tử rất nhanh chạy đến trước mặt nàng “nô tỳ Bích Vân tham kiến tiên tử, tiên tử tìm nô tỳ có gì phân phó?”
Nô tỳ này tự xưng tên, giảm bớt phiền toái cho A Sơ “vừa rồi ngươi đi đâu vậy?’
“Nô tỳ quét dọn trong phòng bếp”
A Sơ đưa tay xoa trán “đầu ta hơi choáng váng, đưa ta về nghỉ ngơi đi”
Bích Vân sắc mặt cả kinh, vội dìu chạy về phía hành lang bên cạnh “để nô tỳ đi mời Y tiên”
A Sơ lắc đầu “không cần, ta chỉ muốn ngủ một lát, trong khoảng thời gian này không được bất kỳ kẻ nào quấy rầy”
“Dạ, nô tỳ nhớ kỹ”
Bích Vân đưa A Sơ vào một gian phòng không lớn lắm, dìu nàng nằm xuống giường, cẩn thận đạp chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài.Chờ nàng đi xa, A Sơ thò đầu ra khỏi chăn quan sát trong phòng, điện này không lớn nhưng trang hoàng đều rất tinh xảo, A Sơ đoán rằng Cửu Cẩm là người tinh tế, nàng biết phẩm trà cũng biết làm điểm tâm, không cần nhiều tiên tỳ hầu hạ cũng có thể bố trí nơi ở của mình thật xinh đẹp. Hoặc Quân nói bản thể nguyên thần tiến vào trí nhớ sẽ thay thế nguyên bản của người kia. Mà tính cách của nàng khác với Cửu Cẩm, nói nàng là Cửu Cẩm thì không thể nào.
Cũng không biết bình thường Cửu Cẩm hay làm gì, A Sơ rảnh rỗi, nhớ tới trong Đông Lăng điện có Lam Oanh và Lục Oanh tranh cãi ầm ĩ, không khí nào nhiệt vì thế dùng gạo dụ dỗ bắt được hai con chim. Khi Bích Vân vui vẻ đem hai con chim bỏ vào lồng sắt, nhìn kỹ mới thấy hai con chim đúng là một lam một lục, A Sơ run lên, nằm trên ghế, thần sắc ảm đạm.
Bích Vân cao hứng chơi đùa với hai con chim “tiên tử, đặt tên cho bọn chúng đi”
A Sơ cố ý tránh hai cái tên Lam Oanh và Lục Oanh nên nói “gọi Tiểu Lam, Tiểu Lục đi”
Bích Vân cười thành tiếng “hay là gọi là Lam Oanh và Lục Oanh đi”
Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng cười quỷ dị của Hoặc Quân? Chẳng lẽ nơi này là ảo cảnh?
“Đây là nơi nào, ngươi mau thả ta ra ngoài” A Sơ lập tức kêu lớn tiếng
“Nơi này là trí nhớ của Cửu Cẩm tiên tử đã chết năm vạn năm trước” Hoặc Quân không nhanh không chậm đáp
Trí nhớ của sinh linh đều để ở Minh giới, Cửu Cẩm tiên tu bị hội phi yên diệt nhưng trí nhớ lại ở trong tay Hoặc Quân, A Sơ hỏi “ngươi đến Minh giới trộm?”
“Đừng nói khó nghe như vậy, vì ngươi, ta đã nhỏ nhẹ hỏi mượn Minh vương ah”
“Hừ, ta không tin, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?’
“Nhìn ngươi đáng thương, liền giúp giúp ngươi. Bản thể nguyên thần tiến vào trí nhớ, như vậy sẽ thay thế nguyên bản người kia. Ha..ta ở bên ngoài nhìn ngươi chơi đùa. Hư, im lặng, có người đến đây. Ngươi tốt nhất đừng để bị phát hiện, nếu không ngươi sẽ bị trí nhớ bắn ra. Ta tin tưởng ngươi sẽ rất có hứng thú đối với chuyện xưa” hơi thở bên người đã không còn, có lẽ Hoặc Quân đã ngăn cách
A Sơ ngẩng đầu nhìn bốn tiên tử y phục rực rỡ đang bay về phía bên này, có một người còn vẫu tay với nàng. A Sơ yên lặng nhìn thoáng lên mặt nước, trong nước không phải là bóng dáng của nàng mà là một nữ tử mặc trường bào xanh nhạt thêu hoa sen, ngoại bào bằng sa mỏng, dung mạo xinh đẹp xuất trần, A Sơ cảm thấy hoảng sợ. Lúc này các tiên tử kia cũng bay đến gần, nàng vội vàng đứng yên toa nhã bên bàn đá.
Phù Dung tiên tử dẫn đầu, tươi cười như gió xuân hỏi “đợi lâu rồi hả? ngươi đến sớm như vậy, để xem hôm nay ngươi mang theo trà gì” ánh mắt nhìn thoáng qua bàn đá, ngạc nhiên hỏi “trà của ngươi đâu?”
Các nàng muốn phẩm trà? A Sơ đổ mồ hôi lạnh, tìm cớ “ta…ta ra cửa vội vàng nên nhất thời đãquên”
Phù Dung tiên tử cao thấp liếc nàng một cái, khoát tay, bắt đầu bày trà cụ của mình lên bàn “quên đi, lần sau phải mang đến cho tỷ muội bọn ta nếm thử đó”
Hạnh Hoa tiên tử tắc lấy trong rổ ra mấy món điểm tâm, hương thơm ngọt ngào làm người ta thèm nhỏ dãi. Bọn họ bày biện xong thì bắt đầu pha trà, A Sơ lấy một miếng bánh đậu xanh bạch quả cho vào miệng, ngọt mà không ngấy, vừa thơm vừa mềm, mỉm cười khen ngợi “điểm tâm của ngươi thật ngon, ngon hơn Ngọc Cẩm làm nhiều”
“Ngọc Cẩm?” Thạch Lựu tiên tử nhướng mày “Cửu Cẩm ngươi không nhớ lầm chứ? Tiểu oa nhi lừa đảo Ngọc Cẩm kai có thể xuống bếp làm điểm tâm sao?’
Ba tiên tử khác đều che miệng cười trộm, Cúc Hoa tiên tử nói “đúng vậ, người ta chỉ mới tu thành một oa nhi, ngươi lại lôi nàn đang lõa thể đến Dao trì, mà Thương Thuật y tiên lại ở ngay bên cạnh, nói thế nào thì hắn cũng là một nam nhân, thực sự là cho hắn chiếm tiện nghi rồi, để xem khi Ngọc Cẩm lớn lên sẽ trách ngươi thế nào. Tính tính toán toán thì cùng lắm chỉ một vạn năm nữa, ngươi cần phải pha thật nhiều trà để bịt miệng bọn ta nha”
A Sơ cảm thấy mơ hồ “là ta nằm mơ thấy Ngọc Cẩm đã trưởng thành, làm điểm tâm ăn rất ngon, còn luôn miệng trách móc hành động lỗ mãng của ta lúc trước”
Hạnh Hoa tiên tử nói “nàng đi theo Nhật Hậu nương nương rất thư thả, làm gì cần phải tự mình xuống bếp làm điểm tâm”
Thực sự không rõ tình hình năm vạn năm trước, nên A Sơ chỉ nói qua loa cho xong chuyện.
Thạch Lựu tiên tử đưa cho nàng một ly trà lựu “đây là trà hoa mới pha, so với trước kia không giống, các ngươi nếm thử bây giờ uống ngon hay là trước kia”
Ba người khác bưng ly trà lên nhấp một ngụm, A Sơ không hiểu về trà cũng giả bộ nhấp một ngụm. Hạnh Hoa tiên tử nói trước “mùi hoa hơi nồng, ta thích loại trước kia hơn”
A Sơ gật đầu “đúng vậy”
Cúc Hoa tiên tử lại nói “ta lại thấy lần này có thêm ít hương quả, cảm giác rất phong phú”
A Sơ gật đầu “Nói có lý.”
Hạnh Hoa tiên tử kéo tay A Sơ, ngạc nhiên hỏi “bình thường ngươi rất có chủ kiến, sao lúc này toàn đón ý nói hùa theo người khác vậy?’
Phù Dung tiên tử vội giải vây cho nàng “Cửu Cẩm tiên tử có lần bị nhiễm phong hàn, không còn vị giác nữa, ngươi quên rồi sao?”
Hạnh Hoa tiên tử chớp mắt, mỉm cười “thì ra là thế, trí nhớ của ta thật tệ”http://www.tieunguyennguyen.wordpress.com/
A Sơ ha ha cười, lấy ra cái khăn lau mồ hôi trán, nào ngờ có một cơn gió lớn thổi qua, chiếc khăn tay đã không thấy đâu. A Sơ nhìn trái nhìn phải, thậm chí chui cả xuống gầm bàn cũng không tìm được, thầm cảm thấy không hay ho, đành phải lấy ống tay áo lau mồ hôi và vệt nước trà trên miệng.
“Xin hỏi…” thanh âm nam tính ôn nhã từ trong rừng sâu truyền đến
Mọi người ngẩng đầu, trên cầu bạch ngọc, người nọ một thân bạch sam đạp lá đỏ bay tán loạn chậm rãi đáp xuống, tiên khí tinh thuần, trong gió mang theo mùi trúc nhẹ nhàng phiêu đãng. Đôi mắt bình tĩnh chăm chú nhìn các tiên tử trên bãi cỏ, hắn chậm rãi vươn tay, hai má có chút phiếm hồng “xin hỏi, vị tỷ tỷ nào làm rớt khăn ?’
Tiểu thẹn thùng này lại là Mộ Khanh. Không đúng, là Mộ Khanh của năm vạn năm trước. A Sơ lảo đảo một cái, nhìn chiếc khăn thêu trên tay hắn, Hạnh Hoa tiên tử và Thạch Lựu tiên tử mâu quang ngượng ngùng lại lộ vẻ ái mộ không che giấu được, hai tay vò chiếc khăn trong tay, cắn môi dò sét. A Sơ cũng muốn làm như các nàng nhưng khổ nỗi khăn tay của nàng đang nằm trong tay vị kia. Lúc này hắn tươi mát tuấn dật giống như phù dung xuất thủy, nghĩ tới hắn mấy vạn năm sau dù cũng đẹp như ngọc nhưng lại lộ ra vẻ phong lưu, không thanh thuần như vây giờ.
A Sơ trong lòng rất là cảm thán: nếu ta về sau biến tà ác , thỉnh nhớ rõ ta từng cũng thanh thuần quá!
Đúng lúc này, con ngươi đen láy ôn nhuận nhìn về phía nàng, tao nhã cười hỏi ‘Cửu Cẩm tỷ tỷ, đây là khăn của ngươi phải không? Vừa rồi ta đáp mây bay ngang qua đị, chiếc khăn này bị gió cuốn, vừa vặn dừng lại trên mặt ta”
A Sơ có thể tưởng tượng được cảnh tượng chiếc khăn rơi trên mặt Mộ Khanh. Nàng có chút do dự tiến lên, dưới cái nhìn chăm chú của hắn rốt cuộc cũng ngượng ngùng nhận lại cái khăn “ngươi đừng gọi ta tỷ tỷ nữa, ta thấy tuổi ta và ngươi không khác nhau mấy, ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ, làm ta cảm thấy mình già lắm vậy” quả thực Mộ Khanh gọi nàng như vậy thật có chút không quen lại không thoải mái
Tỷ tỷ là một cách tôn xưng, A Sơ nói vậy, Mộ Khanh có chút giật mình, hai má lại hồng hồng “Cửu Cẩm tiên tử nói phải, vừa rồi là tiểu tiên vô lễ”
Tiểu tiên! A Sơ lại lảo đảo từng bước, cao thấp đánh giá Mộ Khanh. Mộ Khanh thân bạch sam, chỉ là loại vải đơn giản, liên tưởng khi hắn còn là quân sư, chưa kịp nói gì thì Cúc Hoa tiên tử đạ mở miệng ‘Tiên quân thật thú vị, đi đường chắc khát nước rồi, chi bằng uống một ly trà hoa đi. Trà hoa cúc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, thư hoãn thể xác và tinh thần, Tiên quân cả ngày đọc sách mưu lược, chắc sẽ rất mệt nhọc, nếu uống thấy ngon, ta sẽ đưa đến cho ngươi thêm mấy bao”
A Sơ nhớ tới trước khi Mộ Khanh làm quân sư đã bày mưu tính kế cho Thiên giới, nhưng lúc đó Thiên đế còn chưa phong chức vị cho hắn, giống như là đang thực tập.
Cúc Hoa tiên tử nhiệt tình mời, Mộ Khanh lại lắc đầu, chắp tay cười nói “tiểu tiên đang muốn đến Đâu Dẫn cung, không thể chậm trễ, làm phiền các vị tiên tử phẩm trà thực sự hổ thẹn, tiểu tiên xin lỗi”
Bốn vị tiên tử đứng dậy đưa tiễn, đến khi bóng dáng của Mộ Khanh đã đi xa vẫn còn nhìn theo. A Sơ không biết đây có phải là lần đầu tiên Mộ Khanh và Cửu Cẩm lần đầu gặp mặt hay không, Mộ Khanh có thể gọi tên Cửu Cẩm, có thể là đã từng gặp qua hoặc nghe người ta nói qua nhưng làm cho nàng thấy hứng thú là Mộ Khanh lúc này lại là một tiểu thẹn thùng.
Mộ Khanh đi rồi, bốn vị tiên tử vẫn còn mất hồn mất vía cũng chẳng còn tâm tư để phẩm trà. A Sơ không biết Cửu Cẩm ở chỗ nào, thử niệm quyết gọi vận, vân đoàn lập tức xuất hiện trước mặt nàng. A Sơ ngồi trên vân đoàn, nghĩ nghĩ rồi nói cầu may “về nhà”
Vân đoàn lập tức bay thẳng về phía nam, chốc lát sau đã dần hạ xuống. A Sơ cảm giác hướng gió thay đổi, đứng lên liền thấy là đã đến Dao trì. Vân đoàn chầm chậm bay tới, cuối cùng hạ xuống trước một tòa điện khéo léo.
A Sơ không nhớ Dao trì có tòa điện như vậy, xem ra những gì còn lại của Cửu Cẩm ở Thiên giới ngoại trừ một khối thân thể được Mộ Khanh giữ gìn thì không còn gì khác. A Sơ thở dài, trong lòng cảm thấy Cửu Cẩm thật đáng thương.
Đi vào trong điện, bên trong chỉn tề sạch sẽ, tin tế, lịch sự tao nhã, là một nơi thật đẹp nhưng Cửu Cẩm là một thượng tiên sao trong điện không có lấy một tiên tỳ? Để xác định xem trong điện có người hay không cũng để bản thân hoàn toàn thích ứng với thân phận ngụy trang, A Sơ hướng ra ngoài sân lớn tiếng gọi “người tới, người tới”
Một hoàng y tiên tử rất nhanh chạy đến trước mặt nàng “nô tỳ Bích Vân tham kiến tiên tử, tiên tử tìm nô tỳ có gì phân phó?”
Nô tỳ này tự xưng tên, giảm bớt phiền toái cho A Sơ “vừa rồi ngươi đi đâu vậy?’
“Nô tỳ quét dọn trong phòng bếp”
A Sơ đưa tay xoa trán “đầu ta hơi choáng váng, đưa ta về nghỉ ngơi đi”
Bích Vân sắc mặt cả kinh, vội dìu chạy về phía hành lang bên cạnh “để nô tỳ đi mời Y tiên”
A Sơ lắc đầu “không cần, ta chỉ muốn ngủ một lát, trong khoảng thời gian này không được bất kỳ kẻ nào quấy rầy”
“Dạ, nô tỳ nhớ kỹ”
Bích Vân đưa A Sơ vào một gian phòng không lớn lắm, dìu nàng nằm xuống giường, cẩn thận đạp chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài.Chờ nàng đi xa, A Sơ thò đầu ra khỏi chăn quan sát trong phòng, điện này không lớn nhưng trang hoàng đều rất tinh xảo, A Sơ đoán rằng Cửu Cẩm là người tinh tế, nàng biết phẩm trà cũng biết làm điểm tâm, không cần nhiều tiên tỳ hầu hạ cũng có thể bố trí nơi ở của mình thật xinh đẹp. Hoặc Quân nói bản thể nguyên thần tiến vào trí nhớ sẽ thay thế nguyên bản của người kia. Mà tính cách của nàng khác với Cửu Cẩm, nói nàng là Cửu Cẩm thì không thể nào.
Cũng không biết bình thường Cửu Cẩm hay làm gì, A Sơ rảnh rỗi, nhớ tới trong Đông Lăng điện có Lam Oanh và Lục Oanh tranh cãi ầm ĩ, không khí nào nhiệt vì thế dùng gạo dụ dỗ bắt được hai con chim. Khi Bích Vân vui vẻ đem hai con chim bỏ vào lồng sắt, nhìn kỹ mới thấy hai con chim đúng là một lam một lục, A Sơ run lên, nằm trên ghế, thần sắc ảm đạm.
Bích Vân cao hứng chơi đùa với hai con chim “tiên tử, đặt tên cho bọn chúng đi”
A Sơ cố ý tránh hai cái tên Lam Oanh và Lục Oanh nên nói “gọi Tiểu Lam, Tiểu Lục đi”
Bích Vân cười thành tiếng “hay là gọi là Lam Oanh và Lục Oanh đi”
/154
|