"Nếu bị Sưởng đế phát hiện ra, ta sẽ uống thuốc giả chết, giả vờ sợ tội tự vẫn. Đến lúc đó, Mi Vũ chắc chắn sẽ khóc đến chết đi sống lại, bất tỉnh nhân sự, huynh nhất định phải nhanh chóng đưa hai bọn ta xuất cung, sau đó cho ta uống viên thuốc này để ta tỉnh lại."
Ta đặt viên tỉnh dược vào tay hắn: "Làm ơn."
Hắn mỉm cười: "Ừ. Nhưng nhỡ may Sưởng đế thấy cô chết vẫn chưa hết hận, muốn hành hạ cô tiếp thì làm thế nào?"
"Ta nhổ vào, đồ miệng quạ đen nhà huynh."
Người này quả nhiên chẳng có chút xíu đồng cảm nào, ta thở phì phì bưng nồi thuốc định đổ vào chậu hoa, chợt giật mình, quay đầu lại hỏi: "Thế này thì phí quá, huynh cần uống không?". Hắn thường xuyên trêu chọc ta, ta cũng muốn trêu lại hắn một bận.
Lông mày hắn run lên, đoạn cười cười: "Một chén lớn vậy mình ta cũng không uống hết được, hay chúng ta cùng chia sẻ?"
Ta nhanh chóng đổ sạch nồi thuốc, trình độ trêu chọc của ta quả nhiên không phải đối thủ của hắn.
"Vừa rồi đùa cô chút thôi, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để cô chết." Ta vừa quay đầu lại, phát hiện Dung Sâm đã lặng lẽ tới sau lưng ta tự bao giờ. Hắn thôi cười đùa, lẳng lặng nhìn ta, trong mắt là cả sa mạc lắng sâu vô bờ.
Ta hơi động lòng, đột nhiên cảm thấy câu nói này sao mà quen thuộc quá, dường như hắn đã từng nói với ta. Tuy nhiên, ta lại cực kỳ chắc chắn, từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nói với ta như vậy. Loại cảm giác này giống như đi đến một nơi, ngắm nhìn cảnh vật bỗng thấy cực kỳ quen thuộc, nhưng thực ra lại là lần đầu tiên đặt chân đến, người đời truyền gọi đây là hình ảnh kiếp trước. Chẳng lẽ hắn là cố nhân kiếp trước của ta? Ta nhớ lại lần đầu tiên thấy hắn bên bờ biển ấy, cũng là cảm giác như được gặp lại người thân ruột thịt cố nhân của mình vậy.
"Cô nhìn ta lâu vậy, nên niệm kinh đi." Hắn nhếch môi cười như xuân đến tuyết tan, vạn vật đâm chồi, khoảnh khắc ấy, ánh sáng như chiếu rọi cả căn phòng. Ta đứng dưới ánh sáng chói lòa đôi mắt, nhỏ giọng hỏi lại: "Kinh gì cơ?"
"Sắc tức là không."
Ta không nhịn được liền bật cười. Khi nào ta mới có thể được như hắn, thoải mái thong dong, chuyện trò vui vẻ, chẳng cần lo lắng gì trong lòng?
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều phải có một điều kiện đầu tiên đã, đó là còn sống.
Ta mở cửa phòng đưa một viên dịu hương cho Hướng Quân, nghiêm trọng nói: "Viên thuốc này có công hiệu thần kỳ, tối nay bệ hạ thử một lần sẽ biết ngay."
Mặt Hướng tả sứ lúc này đã đỏ bừng, ánh mắt lại vẫn như chính nhân quân tử không hề xấu hổ sắc bén liếc ta.
Ta bất đắc dĩ đáp: "Ta cũng đâu muốn bỉ ổi như vậy, nhưng ta càng không muốn chết." Ánh mắt vô tội.
Nhân lúc Hướng Quân đang đi dâng thuốc cho Sưởng đế, ta vội vàng đến Cúc Nguyệt uyển báo tin.
Minh Tuệ cả người muôn hồng nghìn tía, đầu đầy vàng bạc châu báu, khiến mi mắt phải của ta giật liên hồi.
Ta nhìn nàng nháy mắt vài cái, nàng hiểu ta có lời muốn nói, nhanh chóng quát đám cung nữ thái giám lui ra.
"Bệ hạ vừa tìm ta yêu cầu phối một thang thuốc."
Minh Tuệ chẳng thèm động mắt lấy một cái, hiển nhiên không hiểu ta muốn nói gì, tất nhiên cũng không biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
Ta gãi gãi đầu, nhắm mắt nói: "Đại khái là… là… muốn cùng cô nương song tu."
Ngoài dự liệu của ta, nàng lại vẫn mặt không đổi sắc. Ta phát hiện ra phấn son bôi dày cũng có cái hay, đó chính là biểu cảm gì trên mặt cũng không nhìn ra được, lúc nào cũng chỉ là khuôn mặt xinh đẹp cứng đơ bất động.
Mãi lâu sau nàng mới bình thản ừ một tiếng, gẩy gẩy móng tay đầy bùn, nói: "Cái này thì có gì lạ, mục đích cuối cùng của đám nam nhân chẳng phải là cái này sao?"
Ta: "…"
Nàng nâng mí mắt: "Ta tìm mọi cách giày vò hắn, khiến hắn ghê tởm, hắn đều có thể nhịn, ta cũng phục hắn rồi. Cô nói xem, là hắn ngu ngốc thật, hay là giả ngu?"
Ta: "…"
"Chắc là bệ hạ yêu cô nương sâu đậm đến mức không chút oán hận chăng."
Nàng cười khẩy: "Sâu đậm cái nỗi gì, mắt to giả mù thôi."
"…"
Cô nương quả nhiên lời nói sắc bén.
Nàng vỗ vỗ tay, cười lạnh: "Ta đây chết còn không sợ, còn sợ thất trinh sao?"
Nghe thấy chữ "chết", lòng ta không khỏi lạnh lẽo, vội nói: "Ta biết cô nương không thích Hoàng thượng, cho nên ta đã không cho ngài ta thứ thuốc kia, ta cho ngài ta dịu hương, là một loại mê dược. Người uống thuốc này sẽ nảy sinh ảo giác đẹp đẽ về chuyện muốn làm nhất với người mình yêu, y như đã xảy ra thật. Sau ngài ta tưởng đã thuận lợi, có lẽ sẽ bỏ qua cho cô nương."
Ta lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc: "Nếu ngài ta muốn cô nương thị tẩm, cô nương hãy lén bỏ thuốc này vào rượu cho ngài ta uống, bảo vệ trinh tiết."
Nàng nhận chiếc bình nhỏ trong tay ta, không ngạc nhiên, cũng không cảm tạ, chỉ cười nhạt: "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng thật ra thì ta cũng không để ý đến trinh tiết lắm. Nếu hắn muốn, ta cho hắn là được."
Ta đặt viên tỉnh dược vào tay hắn: "Làm ơn."
Hắn mỉm cười: "Ừ. Nhưng nhỡ may Sưởng đế thấy cô chết vẫn chưa hết hận, muốn hành hạ cô tiếp thì làm thế nào?"
"Ta nhổ vào, đồ miệng quạ đen nhà huynh."
Người này quả nhiên chẳng có chút xíu đồng cảm nào, ta thở phì phì bưng nồi thuốc định đổ vào chậu hoa, chợt giật mình, quay đầu lại hỏi: "Thế này thì phí quá, huynh cần uống không?". Hắn thường xuyên trêu chọc ta, ta cũng muốn trêu lại hắn một bận.
Lông mày hắn run lên, đoạn cười cười: "Một chén lớn vậy mình ta cũng không uống hết được, hay chúng ta cùng chia sẻ?"
Ta nhanh chóng đổ sạch nồi thuốc, trình độ trêu chọc của ta quả nhiên không phải đối thủ của hắn.
"Vừa rồi đùa cô chút thôi, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để cô chết." Ta vừa quay đầu lại, phát hiện Dung Sâm đã lặng lẽ tới sau lưng ta tự bao giờ. Hắn thôi cười đùa, lẳng lặng nhìn ta, trong mắt là cả sa mạc lắng sâu vô bờ.
Ta hơi động lòng, đột nhiên cảm thấy câu nói này sao mà quen thuộc quá, dường như hắn đã từng nói với ta. Tuy nhiên, ta lại cực kỳ chắc chắn, từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nói với ta như vậy. Loại cảm giác này giống như đi đến một nơi, ngắm nhìn cảnh vật bỗng thấy cực kỳ quen thuộc, nhưng thực ra lại là lần đầu tiên đặt chân đến, người đời truyền gọi đây là hình ảnh kiếp trước. Chẳng lẽ hắn là cố nhân kiếp trước của ta? Ta nhớ lại lần đầu tiên thấy hắn bên bờ biển ấy, cũng là cảm giác như được gặp lại người thân ruột thịt cố nhân của mình vậy.
"Cô nhìn ta lâu vậy, nên niệm kinh đi." Hắn nhếch môi cười như xuân đến tuyết tan, vạn vật đâm chồi, khoảnh khắc ấy, ánh sáng như chiếu rọi cả căn phòng. Ta đứng dưới ánh sáng chói lòa đôi mắt, nhỏ giọng hỏi lại: "Kinh gì cơ?"
"Sắc tức là không."
Ta không nhịn được liền bật cười. Khi nào ta mới có thể được như hắn, thoải mái thong dong, chuyện trò vui vẻ, chẳng cần lo lắng gì trong lòng?
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều phải có một điều kiện đầu tiên đã, đó là còn sống.
Ta mở cửa phòng đưa một viên dịu hương cho Hướng Quân, nghiêm trọng nói: "Viên thuốc này có công hiệu thần kỳ, tối nay bệ hạ thử một lần sẽ biết ngay."
Mặt Hướng tả sứ lúc này đã đỏ bừng, ánh mắt lại vẫn như chính nhân quân tử không hề xấu hổ sắc bén liếc ta.
Ta bất đắc dĩ đáp: "Ta cũng đâu muốn bỉ ổi như vậy, nhưng ta càng không muốn chết." Ánh mắt vô tội.
Nhân lúc Hướng Quân đang đi dâng thuốc cho Sưởng đế, ta vội vàng đến Cúc Nguyệt uyển báo tin.
Minh Tuệ cả người muôn hồng nghìn tía, đầu đầy vàng bạc châu báu, khiến mi mắt phải của ta giật liên hồi.
Ta nhìn nàng nháy mắt vài cái, nàng hiểu ta có lời muốn nói, nhanh chóng quát đám cung nữ thái giám lui ra.
"Bệ hạ vừa tìm ta yêu cầu phối một thang thuốc."
Minh Tuệ chẳng thèm động mắt lấy một cái, hiển nhiên không hiểu ta muốn nói gì, tất nhiên cũng không biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
Ta gãi gãi đầu, nhắm mắt nói: "Đại khái là… là… muốn cùng cô nương song tu."
Ngoài dự liệu của ta, nàng lại vẫn mặt không đổi sắc. Ta phát hiện ra phấn son bôi dày cũng có cái hay, đó chính là biểu cảm gì trên mặt cũng không nhìn ra được, lúc nào cũng chỉ là khuôn mặt xinh đẹp cứng đơ bất động.
Mãi lâu sau nàng mới bình thản ừ một tiếng, gẩy gẩy móng tay đầy bùn, nói: "Cái này thì có gì lạ, mục đích cuối cùng của đám nam nhân chẳng phải là cái này sao?"
Ta: "…"
Nàng nâng mí mắt: "Ta tìm mọi cách giày vò hắn, khiến hắn ghê tởm, hắn đều có thể nhịn, ta cũng phục hắn rồi. Cô nói xem, là hắn ngu ngốc thật, hay là giả ngu?"
Ta: "…"
"Chắc là bệ hạ yêu cô nương sâu đậm đến mức không chút oán hận chăng."
Nàng cười khẩy: "Sâu đậm cái nỗi gì, mắt to giả mù thôi."
"…"
Cô nương quả nhiên lời nói sắc bén.
Nàng vỗ vỗ tay, cười lạnh: "Ta đây chết còn không sợ, còn sợ thất trinh sao?"
Nghe thấy chữ "chết", lòng ta không khỏi lạnh lẽo, vội nói: "Ta biết cô nương không thích Hoàng thượng, cho nên ta đã không cho ngài ta thứ thuốc kia, ta cho ngài ta dịu hương, là một loại mê dược. Người uống thuốc này sẽ nảy sinh ảo giác đẹp đẽ về chuyện muốn làm nhất với người mình yêu, y như đã xảy ra thật. Sau ngài ta tưởng đã thuận lợi, có lẽ sẽ bỏ qua cho cô nương."
Ta lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc: "Nếu ngài ta muốn cô nương thị tẩm, cô nương hãy lén bỏ thuốc này vào rượu cho ngài ta uống, bảo vệ trinh tiết."
Nàng nhận chiếc bình nhỏ trong tay ta, không ngạc nhiên, cũng không cảm tạ, chỉ cười nhạt: "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng thật ra thì ta cũng không để ý đến trinh tiết lắm. Nếu hắn muốn, ta cho hắn là được."
/63
|