Hắn nhìn ta, nghiêm túc hỏi: “Vậy ta đây cũng rất đẹp, có phải cô cũng rất thích ta không?”
Ta: “…” Vò đầu.
Liên Duy ho một tiếng: “Phu nhân, nên lên đường rồi.”
Tiếng gọi “phu nhân” này khiến Nguyên Chiêu ngồi trên lưng ngựa lông mày run lên. Ta vội nói: “Tiểu tướng quân đừng vội gọi linh tinh, nếu xấu hổ gọi ta là thần y thì gọi là tiên cô cũng được.”
Lông mày Nguyên Chiêu lại run lên, Dung Sâm phì cười, đỡ ta lên ngựa.
Đoàn người phi ngựa trở về thành. Một mình Nguyên Chiêu cưỡi ngựa đạp tuyết đi đầu, nắng sớm chảy tràn trên lưng hắn, anh lãng tuấn mỹ như thiên thần.
Ta nhìn từ xa, thảng thốt nghĩ, hắn thật sự đúng là phu quân chưa cưới của ta ư? Vụ tứ hôn này của Sưởng đế rốt cuộc là nhất thời nổi hứng đùa bỡn, là cạm bẫy mưu thâm kế hiểm, hay là thật sự cảm thấy ta và hắn rất xứng đôi? Hiển nhiên, khả năng sau cùng ta thấy là hoàn toàn không thể.
Dung Sâm huých tay ta: “Đừng nhìn nữa, cô là người đã có hôn ước, không được động lòng lung tung với nam nhân khác.”
Ta ngớ ra: “Ta có hôn ước từ khi nào vậy, sao ta không biết?” Hắn không đề cập tới, ta suýt quên, trước mặt Sưởng đế hắn đã nhắc tới chuyện này.
“Sư phụ cô bảo.”
“Hôn ước là do ai định? Sư phụ ta à?”
Hắn nghiêng đầu nhìn vào mắt ta: “Tự cô định.”
“Ta?”
Hắn trịnh trọng gật đầu.
Ta không nhịn được bật cười: “Không phải khoe khoang chứ, trí nhớ của ta không tệ đâu. Ta không nhớ là mình đã định hôn ước với ai bao giờ.”
Hắn càng thêm nghiêm túc: “Hôn ước này là cô kiếp trước ước định với người ta, hứa hẹn đời này không phải chàng ta thì không gả.”
Ta càng thêm buồn cười: “Huynh nói bậy nói bạ gì đấy.”
Hắn nghiêm mặt: “Không tin sau này cô hỏi sư phụ cô đi.”
Ta đương nhiên không tin, sư phụ ta là thần y chứ đâu phải thần tiên, chuyện kiếp trước của ta làm sao người biết được.
Ta đùa: “Vậy huynh có biết ta đã đính ước với ai không?”
Dung Sâm cười bí hiểm: “Cái này thì chờ khi trở về Mạc Quy sẽ nói cho cô biết. Phong ấn trên trán cô cũng chính là vì hôn ước này mà có đấy.”
Thật thế ư? Ta nửa tin nửa ngờ.
Mấy lời Dung Sâm nói như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng dựa vào hiểu biết vài chục năm của ta với sư phụ, người hoàn toàn không phải người không đáng tin cậy. Chẳng trách ta ngần này tuổi rồi mà người chẳng lo cho hôn sự của ta gì cả. Ta còn tưởng là vì dung mạo mình quá xấu xí, người cảm thấy sẽ không ai thèm lấy ta, hóa ra là vì trong lòng người còn cất giấu điều bí mật này.
Nhưng dù chuyện này có là thật thì chuyển thế sống lại, mọi chuyện kiếp trước đều đã tan thành tro bụi, kiếp này có phong cảnh của kiếp này, mỗi đời đều có một cơ duyên riêng của nó, nào ai còn nhớ được kiếp trước, chạy đi hoài niệm tình cũ kiếp trước làm gì. Rõ ràng, lời thề ước đời đời kiếp kiếp ở bên nhau của những kẻ yêu nhau mãi mãi vẫn chỉ là một giấc mở đẹp mà thôi.
Ta đối với chuyện kiếp trước của mình không có hứng thú, chỉ hơi tò mò, người kiếp trước ấy rốt cuộc là ai mà lại khiến ta đây yêu đến khắc cốt ghi tâm, một lòng một dạ hứa hẹn đính ước để kiếp sau phải ở bên hắn? Trời ơi, đừng bảo là Hà công công nhé? Hu hu, buốt răng quá!!!
Vào đến kinh thành, Nguyên Chiêu dừng ngoài hoàng cung bàn giao thủ hạ cho Liên Duy, sau đó dẫn ta và Dung Sâm qua cửa bên Thừa Thiên môn vào hoàng cung.
Hướng Quân dẫn bọn ta tới Cúc Nguyệt uyển. Trong uyển lặng lẽ vô cùng, sạch sẽ yên tĩnh như một tòa cung điện được bao phủ bởi lớp mây bạc trên trời. Bốn vách không một tiếng động, Sưởng đế lẳng lặng ngồi cô độc bên quan tài kính của Minh Tuệ, một thân áo tơ trắng như tuyết.
Mi Vũ đã đến trước, thấy Dung Sâm, môi nàng khẽ hiện lên một nụ cười, khi ánh mắt rơi trên mặt ta thì đột nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười biến thành đóa lúm đồng tiền nở rộ. Nàng còn vụng trộm giơ ngón tay cái với ta, ý bảo ta xóa phong ấn rồi trông ra cũng không tệ lắm phải không? Thương thay cho cái kẻ được xóa phong ấn là ta, đến giờ còn chưa cầm được cái gương nào mà soi.
Mọi người cùng tiến lên bái kiến Sưởng đế.
Hai ngày không gặp, hắn tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, con ngươi vằn đầy tia máu.
Hắn mệt mỏi nói: “Bình thân”.
Nguyên Chiêu tiến lên trình Ly châu lên.
Sưởng đế vươn tay đón lấy, trong tay hắn cũng có một viên châu, lúc này, hai viên châu một lớn một nhỏ được đặt cùng một chỗ, châu tròn ngọc sáng như có người bầu bạn, ánh sáng tỏa ra tứ phía, cùng tôn nhau lên rực rỡ.
Ta nhìn đôi vật báu thế gian trong tay Sưởng đế, lòng thầm nghĩ, Giao châu, Ly châu đã nằm trong tay hắn, phải chăng tiếp đây Sưởng đế sẽ sai Dung Sâm dẫn người ra biển tìm tiên đảo Thập Châu thật? Nếu cái tiên đảo Thập Châu đó chẳng qua chỉ là mấy lời linh tinh sư phụ ta nói ra trong lúc say rượu, không hề có thật thì Dung Sâm phải làm sao bây giờ? Ta thật sầu lo!
Ánh mắt Sưởng đế xuyên qua Ly châu, lạnh nhạt nhìn Dung Sâm: “Giao châu, Ly châu đã có, bây giờ làm sao để bảo tồn hồn phách của nàng?”
“Thưa bệ hạ, để Giao châu trong miệng, để Ly châu trong ngực, chờ đêm xuống để Linh Lung tụng kinh chiêu hồn, hồn phách của nàng sẽ trở lại, bị hút vào Ly châu.”
Sưởng đế hơi cau mày: “Nghe nói sau khi chết, hồn phách của con người sẽ bị quỷ sai dẫn tới Địa phủ, qua cầu Nại Hà, gặp đá Tam Sinh, uống canh Mạnh Bà rồi chấm dứt kiếp này, đầu thai chuyển thế.”
Dung Sâm lạnh nhạt: “Truyền thuyết là vậy.”
“Ly chậu thật sự có thể bảo tồn hồn phách của một người không tiêu tan?”
“Dạ đúng. Chỉ cần người đó mới chết trong vòng ba ngày.” Giọng của Dung Sâm rất chắc chắn.
Sưởng đế ngước mắt: “Vậy… Có thể nói chuyện với hồn phách trong viên châu không?”
Cái này hình như không ổn? Người quỷ khác biệt, huống chi chỉ là một hồn phách.
Dung Sâm lại khẽ vuốt cằm: “Dựa vào Lên đồng viết chữ(1), hẳn là có thể được.”
“Lên đồng viết chữ.” Ánh mắt Sưởng đế sáng lóe lên, vỗ tay, mở nắp kính quan tài.
Minh Tuệ thanh khiết như không thật, mặt không một sắc máu. Sưởng đế đặt Giao châu vào trong miệng nàng. Không lâu sau, gương mặt nàng dần dần hiện lên chút sắc hồng, da thịt từ trắng bệch chuyển hồng như nụ hoa được gió xuân thổi đến làm băng tan hoa nở. Trên da thịt nàng mơ hồ tỏa ra vầng sáng nhạt kì dị, như luồng khí chảy xuôi trong huyết mạch.
Sưởng đế lộ vẻ khiếp sợ, chăm chú ngắm nhìn dung nhan Minh Tuệ.
Đứng từ góc độ của ta vừa hay có thể nhìn rõ ánh mắt chuyên chú của Sưởng đế. Ta vẫn không xác định được tình cảm của hắn đối với Minh Tuệ là gì, vẫn cho rằng hắn là kẻ vui giận thất thường, thủ đoạn ti tiện, nhưng hành động của hắn lúc này lại khiến thân là nữ tử ta không tự chủ được sinh lòng hâm mộ Minh Tuệ, cõi đời này lại có một người sẵn sàng vì sinh mệnh của nàng mà hô mưa gọi gió, dốc hết thiên hạ. Chỉ tiếc rằng, người đó lại không phải người nàng yêu.
Sưởng đế xoay người lại, nhìn Mi Vũ: “Ngươi có công lấy được Giao châu, muốn thưởng gì?”
Mi Vũ khom lưng thi lễ, ngẩng lên, mắt sáng rực nhìn Dung Sâm.
Ta bỗng nảy ra ý nghĩ: Có khi nào nàng lại muốn được ban thưởng Dung Sâm không?
Chú thích
(1) Lên đồng viết chữ (扶乩- phù kê- fú jī): Là một phương pháp bói quẻ theo mê tín ở Trung Quốc, có thể gọi là lên đồng viết chữ, phù loan, huy loan, hàng bút, thỉnh tiên, bặc tử cô, giá kê,…v..v. Đại loại là có một người bị hồn nhập vào, bị điều khiển viết ra mấy chữ trên cái bàn cát, đấy chính là suy nghĩ của cái hồn đấy.
Ta: “…” Vò đầu.
Liên Duy ho một tiếng: “Phu nhân, nên lên đường rồi.”
Tiếng gọi “phu nhân” này khiến Nguyên Chiêu ngồi trên lưng ngựa lông mày run lên. Ta vội nói: “Tiểu tướng quân đừng vội gọi linh tinh, nếu xấu hổ gọi ta là thần y thì gọi là tiên cô cũng được.”
Lông mày Nguyên Chiêu lại run lên, Dung Sâm phì cười, đỡ ta lên ngựa.
Đoàn người phi ngựa trở về thành. Một mình Nguyên Chiêu cưỡi ngựa đạp tuyết đi đầu, nắng sớm chảy tràn trên lưng hắn, anh lãng tuấn mỹ như thiên thần.
Ta nhìn từ xa, thảng thốt nghĩ, hắn thật sự đúng là phu quân chưa cưới của ta ư? Vụ tứ hôn này của Sưởng đế rốt cuộc là nhất thời nổi hứng đùa bỡn, là cạm bẫy mưu thâm kế hiểm, hay là thật sự cảm thấy ta và hắn rất xứng đôi? Hiển nhiên, khả năng sau cùng ta thấy là hoàn toàn không thể.
Dung Sâm huých tay ta: “Đừng nhìn nữa, cô là người đã có hôn ước, không được động lòng lung tung với nam nhân khác.”
Ta ngớ ra: “Ta có hôn ước từ khi nào vậy, sao ta không biết?” Hắn không đề cập tới, ta suýt quên, trước mặt Sưởng đế hắn đã nhắc tới chuyện này.
“Sư phụ cô bảo.”
“Hôn ước là do ai định? Sư phụ ta à?”
Hắn nghiêng đầu nhìn vào mắt ta: “Tự cô định.”
“Ta?”
Hắn trịnh trọng gật đầu.
Ta không nhịn được bật cười: “Không phải khoe khoang chứ, trí nhớ của ta không tệ đâu. Ta không nhớ là mình đã định hôn ước với ai bao giờ.”
Hắn càng thêm nghiêm túc: “Hôn ước này là cô kiếp trước ước định với người ta, hứa hẹn đời này không phải chàng ta thì không gả.”
Ta càng thêm buồn cười: “Huynh nói bậy nói bạ gì đấy.”
Hắn nghiêm mặt: “Không tin sau này cô hỏi sư phụ cô đi.”
Ta đương nhiên không tin, sư phụ ta là thần y chứ đâu phải thần tiên, chuyện kiếp trước của ta làm sao người biết được.
Ta đùa: “Vậy huynh có biết ta đã đính ước với ai không?”
Dung Sâm cười bí hiểm: “Cái này thì chờ khi trở về Mạc Quy sẽ nói cho cô biết. Phong ấn trên trán cô cũng chính là vì hôn ước này mà có đấy.”
Thật thế ư? Ta nửa tin nửa ngờ.
Mấy lời Dung Sâm nói như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng dựa vào hiểu biết vài chục năm của ta với sư phụ, người hoàn toàn không phải người không đáng tin cậy. Chẳng trách ta ngần này tuổi rồi mà người chẳng lo cho hôn sự của ta gì cả. Ta còn tưởng là vì dung mạo mình quá xấu xí, người cảm thấy sẽ không ai thèm lấy ta, hóa ra là vì trong lòng người còn cất giấu điều bí mật này.
Nhưng dù chuyện này có là thật thì chuyển thế sống lại, mọi chuyện kiếp trước đều đã tan thành tro bụi, kiếp này có phong cảnh của kiếp này, mỗi đời đều có một cơ duyên riêng của nó, nào ai còn nhớ được kiếp trước, chạy đi hoài niệm tình cũ kiếp trước làm gì. Rõ ràng, lời thề ước đời đời kiếp kiếp ở bên nhau của những kẻ yêu nhau mãi mãi vẫn chỉ là một giấc mở đẹp mà thôi.
Ta đối với chuyện kiếp trước của mình không có hứng thú, chỉ hơi tò mò, người kiếp trước ấy rốt cuộc là ai mà lại khiến ta đây yêu đến khắc cốt ghi tâm, một lòng một dạ hứa hẹn đính ước để kiếp sau phải ở bên hắn? Trời ơi, đừng bảo là Hà công công nhé? Hu hu, buốt răng quá!!!
Vào đến kinh thành, Nguyên Chiêu dừng ngoài hoàng cung bàn giao thủ hạ cho Liên Duy, sau đó dẫn ta và Dung Sâm qua cửa bên Thừa Thiên môn vào hoàng cung.
Hướng Quân dẫn bọn ta tới Cúc Nguyệt uyển. Trong uyển lặng lẽ vô cùng, sạch sẽ yên tĩnh như một tòa cung điện được bao phủ bởi lớp mây bạc trên trời. Bốn vách không một tiếng động, Sưởng đế lẳng lặng ngồi cô độc bên quan tài kính của Minh Tuệ, một thân áo tơ trắng như tuyết.
Mi Vũ đã đến trước, thấy Dung Sâm, môi nàng khẽ hiện lên một nụ cười, khi ánh mắt rơi trên mặt ta thì đột nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười biến thành đóa lúm đồng tiền nở rộ. Nàng còn vụng trộm giơ ngón tay cái với ta, ý bảo ta xóa phong ấn rồi trông ra cũng không tệ lắm phải không? Thương thay cho cái kẻ được xóa phong ấn là ta, đến giờ còn chưa cầm được cái gương nào mà soi.
Mọi người cùng tiến lên bái kiến Sưởng đế.
Hai ngày không gặp, hắn tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, con ngươi vằn đầy tia máu.
Hắn mệt mỏi nói: “Bình thân”.
Nguyên Chiêu tiến lên trình Ly châu lên.
Sưởng đế vươn tay đón lấy, trong tay hắn cũng có một viên châu, lúc này, hai viên châu một lớn một nhỏ được đặt cùng một chỗ, châu tròn ngọc sáng như có người bầu bạn, ánh sáng tỏa ra tứ phía, cùng tôn nhau lên rực rỡ.
Ta nhìn đôi vật báu thế gian trong tay Sưởng đế, lòng thầm nghĩ, Giao châu, Ly châu đã nằm trong tay hắn, phải chăng tiếp đây Sưởng đế sẽ sai Dung Sâm dẫn người ra biển tìm tiên đảo Thập Châu thật? Nếu cái tiên đảo Thập Châu đó chẳng qua chỉ là mấy lời linh tinh sư phụ ta nói ra trong lúc say rượu, không hề có thật thì Dung Sâm phải làm sao bây giờ? Ta thật sầu lo!
Ánh mắt Sưởng đế xuyên qua Ly châu, lạnh nhạt nhìn Dung Sâm: “Giao châu, Ly châu đã có, bây giờ làm sao để bảo tồn hồn phách của nàng?”
“Thưa bệ hạ, để Giao châu trong miệng, để Ly châu trong ngực, chờ đêm xuống để Linh Lung tụng kinh chiêu hồn, hồn phách của nàng sẽ trở lại, bị hút vào Ly châu.”
Sưởng đế hơi cau mày: “Nghe nói sau khi chết, hồn phách của con người sẽ bị quỷ sai dẫn tới Địa phủ, qua cầu Nại Hà, gặp đá Tam Sinh, uống canh Mạnh Bà rồi chấm dứt kiếp này, đầu thai chuyển thế.”
Dung Sâm lạnh nhạt: “Truyền thuyết là vậy.”
“Ly chậu thật sự có thể bảo tồn hồn phách của một người không tiêu tan?”
“Dạ đúng. Chỉ cần người đó mới chết trong vòng ba ngày.” Giọng của Dung Sâm rất chắc chắn.
Sưởng đế ngước mắt: “Vậy… Có thể nói chuyện với hồn phách trong viên châu không?”
Cái này hình như không ổn? Người quỷ khác biệt, huống chi chỉ là một hồn phách.
Dung Sâm lại khẽ vuốt cằm: “Dựa vào Lên đồng viết chữ(1), hẳn là có thể được.”
“Lên đồng viết chữ.” Ánh mắt Sưởng đế sáng lóe lên, vỗ tay, mở nắp kính quan tài.
Minh Tuệ thanh khiết như không thật, mặt không một sắc máu. Sưởng đế đặt Giao châu vào trong miệng nàng. Không lâu sau, gương mặt nàng dần dần hiện lên chút sắc hồng, da thịt từ trắng bệch chuyển hồng như nụ hoa được gió xuân thổi đến làm băng tan hoa nở. Trên da thịt nàng mơ hồ tỏa ra vầng sáng nhạt kì dị, như luồng khí chảy xuôi trong huyết mạch.
Sưởng đế lộ vẻ khiếp sợ, chăm chú ngắm nhìn dung nhan Minh Tuệ.
Đứng từ góc độ của ta vừa hay có thể nhìn rõ ánh mắt chuyên chú của Sưởng đế. Ta vẫn không xác định được tình cảm của hắn đối với Minh Tuệ là gì, vẫn cho rằng hắn là kẻ vui giận thất thường, thủ đoạn ti tiện, nhưng hành động của hắn lúc này lại khiến thân là nữ tử ta không tự chủ được sinh lòng hâm mộ Minh Tuệ, cõi đời này lại có một người sẵn sàng vì sinh mệnh của nàng mà hô mưa gọi gió, dốc hết thiên hạ. Chỉ tiếc rằng, người đó lại không phải người nàng yêu.
Sưởng đế xoay người lại, nhìn Mi Vũ: “Ngươi có công lấy được Giao châu, muốn thưởng gì?”
Mi Vũ khom lưng thi lễ, ngẩng lên, mắt sáng rực nhìn Dung Sâm.
Ta bỗng nảy ra ý nghĩ: Có khi nào nàng lại muốn được ban thưởng Dung Sâm không?
Chú thích
(1) Lên đồng viết chữ (扶乩- phù kê- fú jī): Là một phương pháp bói quẻ theo mê tín ở Trung Quốc, có thể gọi là lên đồng viết chữ, phù loan, huy loan, hàng bút, thỉnh tiên, bặc tử cô, giá kê,…v..v. Đại loại là có một người bị hồn nhập vào, bị điều khiển viết ra mấy chữ trên cái bàn cát, đấy chính là suy nghĩ của cái hồn đấy.
/63
|