Dung Sâm quay đầu lại nhìn ta, cười nói: “Thứ nhất, hắn không dùng đến, thứ hai, ra biển đương nhiên phải mang những người hữu dụng nhất, người vô dụng chỉ biết lãng phí tài nguyên lương thực và nước uống.”
Ta cũng nghĩ, đúng là như thế.
Sưởng đế mang theo Hướng Quân ở trên tầng ba, ta, Dung Sâm, Mi Vũ và Nguyên Chiêu được bố trí ở tầng hai. Hắn đối với mọi người thân sơ tín nhiệm thế nào nhìn qua là rõ.
Cách giờ Thìn một khắc, Sưởng đế leo lên khoang lái, lúc này, Huyền Vũ dắt hơn mười đạo sĩ lên tế đàn, bắt đầu nghi lễ cúng bái.
Lễ bái xong xuôi vào đúng giờ Thìn. Bên bờ vang lên chín tiếng pháo đinh tai nhức óc, thuyền rồng chính thức căng buồm khởi hành đi Đông Hải.
Văn võ toàn triều quỳ gối trước thuyền rồng hô vang vạn tuế, cung tiễn bệ hạ ra biển, thế trận hùng vĩ không thua gì năm xưa Sưởng đế viễn chinh Đông man Tây vực.
Đội thuyền theo thứ tự rời khỏi bến, cách đó không xa, người người tụ tập vô cùng đông đúc, tất cả đều là dân chúng đến xem Sưởng đế ra biển nhưng bị Ngự Lâm quân chặn ở ngoài cách mười trượng.
Ta đứng trên cao thấy rất rõ những gương mặt vừa kích động vừa vui mừng của dân chúng, xem ra họ rất mong sao cho Sưởng đế nhanh nhanh rời đi, cũng mong sao hắn một đi không về. Nhưng mà ta muốn mình còn sống quay về. Chỉ có điều, ta không biết chuyến đi này đến khi nào mới có thể trở về, càng không biết lần này ra biển là sống hay chết. Chuyến đi xa này như ván cược sinh tử, một là trường sinh bất lão, hai là táng thân bụng cá, là một hay là hai, không ai biết trước.
Kinh thành vốn rất gần biển, vậy nên chỉ sang hôm sau thuyền rồng đã lái vào Đông Hải, trời cao biển rộng mênh mông bát ngát, thuyền rồng ngày đêm chạy băng băng, rẽ mây lướt sóng, y theo tinh đồ sư phụ để lại tiến về phía trước.
Qua mấy ngày đầu còn cảm thấy mới mẻ, bây giờ thật sự thấy trên biển chẳng có gì thú vị, đập vào mắt chỉ có hai màu trắng xanh của biển và trời, mênh mộng vô tận như không có điểm cuối.
Lái thuyền đều là những người có kinh nghiệm ra biển dày dặn, am hiểu đường biển, vậy nên Dung Sâm và Huyền Vũ khá nhẹ nhõm, không cần phải lo mọi chuyện như trước nữa. Huyền Vũ là phụ tá của Dung Sâm, nhưng đa phần thời gian là đánh cờ và đàm đạo với Sưởng đế. Hắn có hiểu về số tử vi, nhưng lại không biết quan trắc hải lưu, cũng không biết xác định phương hướng dựa trên tinh đồ, trong khi mọi thứ đó Dung Sâm đều hiểu rất rõ. Ta từng tò mò hỏi hắn là có phải đã từng ra biển rồi không, hắn trả lời là hắn từng phiêu bạt nhiều năm trên biển, do trong một lần gặp nạn được sư phụ ta cứu nên hai người mới trở thành tri kỷ. Nhưng còn rất nhiều chuyện khác hắn không chịu nói, chỉ nhìn xa xăm về chân trời nơi xa cười đạm bạc, như đang chìm trong hồi ức.
Ta mãi mãi không thể nhìn thấu hắn, Mi Vũ càng không, nàng mặc dù ôm hy vọng với hắn đã lâu, cuối cùng lại vẫn không thể làm gì được. Hắn đối với Mi Vũ lúc nào cũng hòa nhã thân thiết, nhưng sự thân thiết ấy lại không phải kiểu thân thiết của nam tử đối với nữ tử mà chỉ giống như huynh muội, bạn bè, người thân, nói chung là luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần, vừa đủ.
Tình trường không được như ý thì người ta thường sẽ chuyển hướng sang tập trung vào sự nghiệp, vì vậy Mi Vũ ôm hết lòng nhiệt tình vào mặt Nguyên Chiêu, lúc nào cũng đuổi theo hắn đòi trị cho vết thương trên mặt hắn thập toàn thập mỹ. Thế nên trong khoang thuyền tầng hai mọi người thường xuyên được nhìn thấy khung cảnh một vị tướng quân anh tuấn bị một cô nương xinh đẹp như tiên truy đuổi đến mức không có chỗ để trốn.
Mi Vũ ít ra còn có Nguyên Chiêu, ta và Mị Sinh chẳng có gì, trở thành hai kẻ vô công rồi nghề. Dung Sâm thấy vậy liền dạy Mị Sinh và ta cách quan trắc hải lưu, phân biệt sao trời, làm thế nào để xác định phương hướng dựa vào tinh đồ và hải lưu. Lúc mới bắt đầu ta cũng rất hăng hái, mang hùng tâm tráng chí định học thật giỏi Tinh thuật, nhưng rất nhanh sự tự tin của ta đã bị vỡ thành trăm mảnh.
Sư phụ đã từng nói rồi, ta và Mi Vũ là hai kẻ mù đường hiếm có trên đời, nhưng thật ra người còn chưa hiểu rõ ta, trừ mù đường ra ta còn mù sao, mù biển.
Để tìm lại tự tin, ta bắt đầu soạn sách, dự định mang sở học cả đời ghi chép lại thành sách rồi tương lai đến Vũ Nhân quốc giao cho Mị Sinh, coi như là trọn vẹn tình cảm hai thầy trò chúng ta.
Ngày qua ngày yên ả như nước, đảo mắt chúng ta đã đi được mười mấy ngày.
Đêm xuống, biển càng thêm mênh mông tĩnh lặng, thuyền rồng như một con kiến nhỏ trôi lơ lửng trên mặt biển vô biên, giữa các thuyền lấy đèn làm tín hiệu hô ứng lẫn nhau.
Trăng sáng lơ lửng trên trời cao tròn như một cái khay bạc, so với ở trên đất liền thì dường như gần hơn, tựa như đang treo ngay trên đỉnh đầu. Mặt biển lấp lánh ánh lam, lại bồng bềnh dải sao xa sáng chói.
Chẳng biết từ lúc nào, lòng biển bỗng vang lên tiếng hát, ngôn ngữ kỳ lạ khó hiểu, chỉ nghe thấy tiếng ngâm nga đầy bịn rịn lưu luyến, du dương như tiếng tiêu rong chơi trong gió đêm.
Đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người trên thuyền đều nghe thấy bài hát này, bất tri bất giác bị nó hấp dẫn, tập trung dần trên boong thuyền.
Nơi vọng đến tiếng hát như được nhóm đèn, đột nhiên sáng bừng lên, hiện ra trước mặt chính là từng tốp từng tốp Giao nhân vây quanh một rạn san hô, trong tay mỗi người đều có một viên dạ minh châu lớn, mái tóc dài và dày như rong biển xõa tung từ đầu vai đến đuôi cá.
Trên rạn san hô có một Giao nhân đón gió biển ngâm xướng với trăng. Những Giao nhân khác vây quanh nàng, giơ dạ minh châu chiếu sáng cho nàng, mỗi một âm cuối chấm dứt, họ lại nhẹ nhàng bè theo, tiếng ca trầm thấp du dương phiêu tán bay theo gió.
Dạ minh châu chiếu sáng cả một vùng biển, ánh mắt Giao nhân xanh đậm như bảo thạch, gương mặt ngước nhìn trăng sáng thánh khiết mà rạng ngời, từng âm ca phảng phất như sự thành kính từ đáy lòng.
Cả đội thuyền đều bị cảnh tượng mỹ lệ mộng ảo này làm cho chấn động say mê, yên lặng lắng nghe không biết ngày hay đêm.
Cầu thang sau lưng vọng đến tiếng bước chân mạnh mẽ phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng này, Hướng Quân xuống khỏi lầu, trực tiếp nói với Mi Vũ: “Bệ hạ gọi cô nương lên.”
Mi Vũ biến sắc, thấp thỏm theo Hướng Quân lên lầu ba, ta cũng rất lo lắng, nhưng không có ý chỉ của Sưởng đế nên không thể tự tiện lên lầu, chỉ đành đứng ở lưng chừng cầu thang nghe ngóng động tĩnh.
Âm thanh Sưởng đế truyền đến rõ ràng.
“Lần trước ngươi lấy Giao châu bằng cách nào?”
“Hồi bệ hạ, dân nữ ở bờ biển khóc một canh giờ, dẫn đến một Giao nhân, nàng thấy dân nữ khóc quá nên nước mắt cũng chảy theo, nước mắt kia rơi vào trong biển liền biến thành Giao châu.”
“Vậy ngươi hãy ra ngoài kia khóc để dẫn những Giao nhân kia đến đây cho trẫm.”
“Dạ thưa bệ hạ.”
Mi Vũ xuống đến cầu thang, thấy ta thì thè lưỡi, mặt đầy đau khổ.
Ta không yên lòng, theo nàng lên boong thuyền.
Gió biển làm tung bay mái tóc cùng vạt áo nàng, nàng đứng trước biển khơi, tập trung cả nửa ngày vẫn không nén ra nổi một giọt lệ, cuống lên.
“Linh Lung, muội không khóc nổi.”
“Thế lần trước muội khóc thế nào?” Ta cũng cuống theo, Sưởng đế mà nổi giận thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn ta khẩn thiết: “Lần trước đương nhiên là vì sợ tỷ sắp chết.”
Ngực ta có một dòng nước ấm phun trào. “Mi Vũ…” ta không nói được lời nào, chỉ biết nắm tay nàng thật chặt.
Những Giao nhân kia lại hát lên, ta bỗng cảm thấy giai điệu này quen thuộc cực kỳ, loáng thoáng như đã từng nghe thấy ở đâu.
Trước mắt ta bỗng xuất hiện một khung cảnh, một nữ tử nằm trên thuyền, một nam tử quỳ bên cạnh nàng thổi tiêu, đôi tay thon dài trắng như ngọc mài. Tiếng tiêu tuôn ra những âm điệu đầy bi thương, mỗi âm đều như ánh đao xẹt qua tiếng lòng mà run rẩy, đứt quãng không đều.
Nam tử kia thì thầm: “Nếu nàng chết thì ta sống một mình trường sinh bất tử trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ là sự tịch liêu trống vắng vô cùng vô tận.”
Tiếng nói réo rắt thảm thiết đầy tuyệt vọng như thanh cưa kim loại chậm rãi xẹt qua ngực ta, nỗi đau như kim châm muối xát ép thẳng lên mắt, nước mắt tràn mi.
Giai điệu của tiếng tiêu kia như dòng nước chảy không ngừng trong đầu ta, thật khớp với bài hát của Giao nhân trước mặt. Ta khóc nức nở, nước mắt cuồn cuộn không dứt chảy trên gò má, ta thậm chí còn không biết cái cảm giác đau thấu tâm can này từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy như mình chính là nữ tử đang nằm trên thuyền kia, vào những khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, thấy mình có thật nhiều tiếc nuối, thật nhiều không cam lòng, không muốn phải rời khỏi trần thế, không muốn phải rời xa người đó.
Thì ra, nỗi đau sinh ly còn chẳng bằng một phần tử biệt.
“Linh Lung, tỷ sao vậy?” Mi Vũ lo lắng nắm chặt tay ta. Ta cũng không biết mình bị làm sao, nước mắt cứ tự nhiên tuôn trào như thế, rơi mãi không dứt.
Sao đầy trời như in trên sóng biển, Giao nhân dần dần bơi tới, họ lơ lửng trên nước, nhìn đội thuyền trước mặt lại không hề có một chút sợ hãi.
Một cây pháo từ khoang lái bay thẳng lên trời, mặt biển được ánh sáng ấy chiếu sáng trưng, một vài Giao nhân òa lên thút thít nỉ non, xuyên qua màn nước mắt, ta thấy một chuỗi nước mắt như những hạt trân châu chảy từ gò má của những Giao nhân kia xuống, rơi vào lòng biển tối đen như sợi trân châu đứt dây.
“Quả nhiên là không thể chịu được khi nhìn thấy nữ nhi rơi lệ, trái tim của Giao nhân thật sự lương thiện đến thế ư?” Sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lẽo mà hiếu kỳ của Sưởng đế, hắn dẫn mọi người lên boong thuyền, nhìn ra biển xa.
“Hướng Quân, phái người xuống nước bắt một Giao nhân lên đây.”
Ta ngừng khóc, trực giác mách bảo hành động này của hắn không có ý tốt.
Hướng Quân phất tay ra hiệu cho đoàn thủy binh sau lưng.
Trên khoang lái liên tục bắn ra những cây pháo soi rọi bóng tối trên biển, bốn phía thuyền rồng sáng như ban ngày, kỳ lạ là những Giao nhân kia không hề lùi lại, cũng không sợ hãi, ngược lại vẫn bơi về phía thuyền rồng như cá tự chui đầu vào lưới.
Ta nóng nảy. Bọn họ rõ ràng thấy được thủy binh đang bơi tới chỗ mình, sao còn không chạy đi? Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy trong miệng những thủy binh kia đều ngậm binh khí?
Thủy binh nhào đến, lúc sắp chạm vào mấy Giao nhân, bọn họ đột nhiên chìm vào trong nước không thấy bóng dáng. Biển sâu thăm thẳm, kĩ năng bơi của người thường đương nhiên không thể so với Giao nhân. Ta khẽ thở phào, nhưng nhìn lại lại thấy lo lắng.
Nữ tử đứng trên rạn san hô ban nãy vẫn không rời đi, trong tay nàng là một viên dạ minh châu lớn, ngược lại bơi về phía thuyền rồng bọn ta.
Ta cuống đến muốn hét lên, đi mau!
Nàng vẫn chưa phát giác ra tình cảnh nguy hiểm của mình, giơ tay ném viên dạ minh châu đến chân Sưởng đế, viên dạ minh châu ấy còn to lớn hơn cả Ly châu.
Sưởng đế cúi người nhặt dạ minh châu lên, chậc chậc khen ngợi: “Viên dạ minh châu lớn thế này ngay cả trong hoàng cung của trẫm cũng không có.”
Thủy binh đã bơi đến sát cạnh nàng nhưng nàng vẫn không chịu chạy đi, ngược lại nhìn về Sưởng đế cất cao tiếng hát, vẫn là giai điệu giống trong tiếng tiêu kia.
Cuối cùng, nàng bị trói lên khoang thuyền. Ánh trăng soi tỏ gương mặt trắng mịn đẹp không tỳ vết, đôi mắt màu xanh nước biển trong như ngọc lưu ly, nàng lẳng lặng nhìn ta, đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy một câu gì đó, vẻ mặt an tĩnh lạnh nhạt, đuôi cá như con lân bao lấy thân thể thon dài.
Sưởng đế rảo bước đến trước nàng, nàng đột nhiên kích động, tròng mắt màu xanh nước biển bỗng biến thành màu lam đậm, mờ mịt sương mù.
Sưởng đế nhìn nàng chằm chằm, ra lệnh cho Hướng Quân: “Đào trái tim nàng ta ra để trẫm xem rốt cuộc nó yếu mềm đến thế nào mà không thể chịu nổi khi nhìn thấy nữ nhi rơi lệ.”
Cả thuyền kinh hãi. Sự lãnh khốc tuyệt tình của Sưởng đế như một viên thuốc độc phủ đầy máu khiến người ta lạnh cóng. Ta không thể tin nổi tại sao hắn lại có cái loại suy nghĩ này, sự phẫn nộ sửng sốt làm những bi thương vừa rồi hoàn toàn bay biến.
Giao nhân kia vẫn mải miết nhìn hắn, vẻ mặt không có một chút sợ hãi, từ đầu đến cuối vẫn hoàn toàn không biết tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm.
Trái tim tạ quặn lại, quay đầu nhìn Sưởng đế, cảm thấy không tài nào lý giải nổi tại sao dưới gương mặt anh tuấn kia lại là một bộ mặt hung tàn ác độc đến thế.
Giao nhân kia mặc dù có đuôi cá, nhưng nửa người trên của nàng không khác gì người thường, giết nàng không phải giết một con cá mà là giết người, giết một người vô tội tay không tấc sắt. Ta thấy rõ cánh tay đang nâng kiếm của Hướng Quân hơi run rẩy. Mặc dù nghe theo lệnh của Sưởng đế nhưng dù gì hắn vẫn là một kẻ có lương tâm, hắn không muốn, nhưng quân mệnh như sơn.
Kiếm quang sáng loáng.
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Dung Sâm bỗng nắm chặt kiếm của Hướng Quân.
Ống tay áo xanh nhạt tung bay trong gió, ánh đèn chiếu sáng cánh tay thon dài, như có lực xoay chuyển tình thế.
Ta cũng nghĩ, đúng là như thế.
Sưởng đế mang theo Hướng Quân ở trên tầng ba, ta, Dung Sâm, Mi Vũ và Nguyên Chiêu được bố trí ở tầng hai. Hắn đối với mọi người thân sơ tín nhiệm thế nào nhìn qua là rõ.
Cách giờ Thìn một khắc, Sưởng đế leo lên khoang lái, lúc này, Huyền Vũ dắt hơn mười đạo sĩ lên tế đàn, bắt đầu nghi lễ cúng bái.
Lễ bái xong xuôi vào đúng giờ Thìn. Bên bờ vang lên chín tiếng pháo đinh tai nhức óc, thuyền rồng chính thức căng buồm khởi hành đi Đông Hải.
Văn võ toàn triều quỳ gối trước thuyền rồng hô vang vạn tuế, cung tiễn bệ hạ ra biển, thế trận hùng vĩ không thua gì năm xưa Sưởng đế viễn chinh Đông man Tây vực.
Đội thuyền theo thứ tự rời khỏi bến, cách đó không xa, người người tụ tập vô cùng đông đúc, tất cả đều là dân chúng đến xem Sưởng đế ra biển nhưng bị Ngự Lâm quân chặn ở ngoài cách mười trượng.
Ta đứng trên cao thấy rất rõ những gương mặt vừa kích động vừa vui mừng của dân chúng, xem ra họ rất mong sao cho Sưởng đế nhanh nhanh rời đi, cũng mong sao hắn một đi không về. Nhưng mà ta muốn mình còn sống quay về. Chỉ có điều, ta không biết chuyến đi này đến khi nào mới có thể trở về, càng không biết lần này ra biển là sống hay chết. Chuyến đi xa này như ván cược sinh tử, một là trường sinh bất lão, hai là táng thân bụng cá, là một hay là hai, không ai biết trước.
Kinh thành vốn rất gần biển, vậy nên chỉ sang hôm sau thuyền rồng đã lái vào Đông Hải, trời cao biển rộng mênh mông bát ngát, thuyền rồng ngày đêm chạy băng băng, rẽ mây lướt sóng, y theo tinh đồ sư phụ để lại tiến về phía trước.
Qua mấy ngày đầu còn cảm thấy mới mẻ, bây giờ thật sự thấy trên biển chẳng có gì thú vị, đập vào mắt chỉ có hai màu trắng xanh của biển và trời, mênh mộng vô tận như không có điểm cuối.
Lái thuyền đều là những người có kinh nghiệm ra biển dày dặn, am hiểu đường biển, vậy nên Dung Sâm và Huyền Vũ khá nhẹ nhõm, không cần phải lo mọi chuyện như trước nữa. Huyền Vũ là phụ tá của Dung Sâm, nhưng đa phần thời gian là đánh cờ và đàm đạo với Sưởng đế. Hắn có hiểu về số tử vi, nhưng lại không biết quan trắc hải lưu, cũng không biết xác định phương hướng dựa trên tinh đồ, trong khi mọi thứ đó Dung Sâm đều hiểu rất rõ. Ta từng tò mò hỏi hắn là có phải đã từng ra biển rồi không, hắn trả lời là hắn từng phiêu bạt nhiều năm trên biển, do trong một lần gặp nạn được sư phụ ta cứu nên hai người mới trở thành tri kỷ. Nhưng còn rất nhiều chuyện khác hắn không chịu nói, chỉ nhìn xa xăm về chân trời nơi xa cười đạm bạc, như đang chìm trong hồi ức.
Ta mãi mãi không thể nhìn thấu hắn, Mi Vũ càng không, nàng mặc dù ôm hy vọng với hắn đã lâu, cuối cùng lại vẫn không thể làm gì được. Hắn đối với Mi Vũ lúc nào cũng hòa nhã thân thiết, nhưng sự thân thiết ấy lại không phải kiểu thân thiết của nam tử đối với nữ tử mà chỉ giống như huynh muội, bạn bè, người thân, nói chung là luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần, vừa đủ.
Tình trường không được như ý thì người ta thường sẽ chuyển hướng sang tập trung vào sự nghiệp, vì vậy Mi Vũ ôm hết lòng nhiệt tình vào mặt Nguyên Chiêu, lúc nào cũng đuổi theo hắn đòi trị cho vết thương trên mặt hắn thập toàn thập mỹ. Thế nên trong khoang thuyền tầng hai mọi người thường xuyên được nhìn thấy khung cảnh một vị tướng quân anh tuấn bị một cô nương xinh đẹp như tiên truy đuổi đến mức không có chỗ để trốn.
Mi Vũ ít ra còn có Nguyên Chiêu, ta và Mị Sinh chẳng có gì, trở thành hai kẻ vô công rồi nghề. Dung Sâm thấy vậy liền dạy Mị Sinh và ta cách quan trắc hải lưu, phân biệt sao trời, làm thế nào để xác định phương hướng dựa vào tinh đồ và hải lưu. Lúc mới bắt đầu ta cũng rất hăng hái, mang hùng tâm tráng chí định học thật giỏi Tinh thuật, nhưng rất nhanh sự tự tin của ta đã bị vỡ thành trăm mảnh.
Sư phụ đã từng nói rồi, ta và Mi Vũ là hai kẻ mù đường hiếm có trên đời, nhưng thật ra người còn chưa hiểu rõ ta, trừ mù đường ra ta còn mù sao, mù biển.
Để tìm lại tự tin, ta bắt đầu soạn sách, dự định mang sở học cả đời ghi chép lại thành sách rồi tương lai đến Vũ Nhân quốc giao cho Mị Sinh, coi như là trọn vẹn tình cảm hai thầy trò chúng ta.
Ngày qua ngày yên ả như nước, đảo mắt chúng ta đã đi được mười mấy ngày.
Đêm xuống, biển càng thêm mênh mông tĩnh lặng, thuyền rồng như một con kiến nhỏ trôi lơ lửng trên mặt biển vô biên, giữa các thuyền lấy đèn làm tín hiệu hô ứng lẫn nhau.
Trăng sáng lơ lửng trên trời cao tròn như một cái khay bạc, so với ở trên đất liền thì dường như gần hơn, tựa như đang treo ngay trên đỉnh đầu. Mặt biển lấp lánh ánh lam, lại bồng bềnh dải sao xa sáng chói.
Chẳng biết từ lúc nào, lòng biển bỗng vang lên tiếng hát, ngôn ngữ kỳ lạ khó hiểu, chỉ nghe thấy tiếng ngâm nga đầy bịn rịn lưu luyến, du dương như tiếng tiêu rong chơi trong gió đêm.
Đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người trên thuyền đều nghe thấy bài hát này, bất tri bất giác bị nó hấp dẫn, tập trung dần trên boong thuyền.
Nơi vọng đến tiếng hát như được nhóm đèn, đột nhiên sáng bừng lên, hiện ra trước mặt chính là từng tốp từng tốp Giao nhân vây quanh một rạn san hô, trong tay mỗi người đều có một viên dạ minh châu lớn, mái tóc dài và dày như rong biển xõa tung từ đầu vai đến đuôi cá.
Trên rạn san hô có một Giao nhân đón gió biển ngâm xướng với trăng. Những Giao nhân khác vây quanh nàng, giơ dạ minh châu chiếu sáng cho nàng, mỗi một âm cuối chấm dứt, họ lại nhẹ nhàng bè theo, tiếng ca trầm thấp du dương phiêu tán bay theo gió.
Dạ minh châu chiếu sáng cả một vùng biển, ánh mắt Giao nhân xanh đậm như bảo thạch, gương mặt ngước nhìn trăng sáng thánh khiết mà rạng ngời, từng âm ca phảng phất như sự thành kính từ đáy lòng.
Cả đội thuyền đều bị cảnh tượng mỹ lệ mộng ảo này làm cho chấn động say mê, yên lặng lắng nghe không biết ngày hay đêm.
Cầu thang sau lưng vọng đến tiếng bước chân mạnh mẽ phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng này, Hướng Quân xuống khỏi lầu, trực tiếp nói với Mi Vũ: “Bệ hạ gọi cô nương lên.”
Mi Vũ biến sắc, thấp thỏm theo Hướng Quân lên lầu ba, ta cũng rất lo lắng, nhưng không có ý chỉ của Sưởng đế nên không thể tự tiện lên lầu, chỉ đành đứng ở lưng chừng cầu thang nghe ngóng động tĩnh.
Âm thanh Sưởng đế truyền đến rõ ràng.
“Lần trước ngươi lấy Giao châu bằng cách nào?”
“Hồi bệ hạ, dân nữ ở bờ biển khóc một canh giờ, dẫn đến một Giao nhân, nàng thấy dân nữ khóc quá nên nước mắt cũng chảy theo, nước mắt kia rơi vào trong biển liền biến thành Giao châu.”
“Vậy ngươi hãy ra ngoài kia khóc để dẫn những Giao nhân kia đến đây cho trẫm.”
“Dạ thưa bệ hạ.”
Mi Vũ xuống đến cầu thang, thấy ta thì thè lưỡi, mặt đầy đau khổ.
Ta không yên lòng, theo nàng lên boong thuyền.
Gió biển làm tung bay mái tóc cùng vạt áo nàng, nàng đứng trước biển khơi, tập trung cả nửa ngày vẫn không nén ra nổi một giọt lệ, cuống lên.
“Linh Lung, muội không khóc nổi.”
“Thế lần trước muội khóc thế nào?” Ta cũng cuống theo, Sưởng đế mà nổi giận thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn ta khẩn thiết: “Lần trước đương nhiên là vì sợ tỷ sắp chết.”
Ngực ta có một dòng nước ấm phun trào. “Mi Vũ…” ta không nói được lời nào, chỉ biết nắm tay nàng thật chặt.
Những Giao nhân kia lại hát lên, ta bỗng cảm thấy giai điệu này quen thuộc cực kỳ, loáng thoáng như đã từng nghe thấy ở đâu.
Trước mắt ta bỗng xuất hiện một khung cảnh, một nữ tử nằm trên thuyền, một nam tử quỳ bên cạnh nàng thổi tiêu, đôi tay thon dài trắng như ngọc mài. Tiếng tiêu tuôn ra những âm điệu đầy bi thương, mỗi âm đều như ánh đao xẹt qua tiếng lòng mà run rẩy, đứt quãng không đều.
Nam tử kia thì thầm: “Nếu nàng chết thì ta sống một mình trường sinh bất tử trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ là sự tịch liêu trống vắng vô cùng vô tận.”
Tiếng nói réo rắt thảm thiết đầy tuyệt vọng như thanh cưa kim loại chậm rãi xẹt qua ngực ta, nỗi đau như kim châm muối xát ép thẳng lên mắt, nước mắt tràn mi.
Giai điệu của tiếng tiêu kia như dòng nước chảy không ngừng trong đầu ta, thật khớp với bài hát của Giao nhân trước mặt. Ta khóc nức nở, nước mắt cuồn cuộn không dứt chảy trên gò má, ta thậm chí còn không biết cái cảm giác đau thấu tâm can này từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy như mình chính là nữ tử đang nằm trên thuyền kia, vào những khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, thấy mình có thật nhiều tiếc nuối, thật nhiều không cam lòng, không muốn phải rời khỏi trần thế, không muốn phải rời xa người đó.
Thì ra, nỗi đau sinh ly còn chẳng bằng một phần tử biệt.
“Linh Lung, tỷ sao vậy?” Mi Vũ lo lắng nắm chặt tay ta. Ta cũng không biết mình bị làm sao, nước mắt cứ tự nhiên tuôn trào như thế, rơi mãi không dứt.
Sao đầy trời như in trên sóng biển, Giao nhân dần dần bơi tới, họ lơ lửng trên nước, nhìn đội thuyền trước mặt lại không hề có một chút sợ hãi.
Một cây pháo từ khoang lái bay thẳng lên trời, mặt biển được ánh sáng ấy chiếu sáng trưng, một vài Giao nhân òa lên thút thít nỉ non, xuyên qua màn nước mắt, ta thấy một chuỗi nước mắt như những hạt trân châu chảy từ gò má của những Giao nhân kia xuống, rơi vào lòng biển tối đen như sợi trân châu đứt dây.
“Quả nhiên là không thể chịu được khi nhìn thấy nữ nhi rơi lệ, trái tim của Giao nhân thật sự lương thiện đến thế ư?” Sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lẽo mà hiếu kỳ của Sưởng đế, hắn dẫn mọi người lên boong thuyền, nhìn ra biển xa.
“Hướng Quân, phái người xuống nước bắt một Giao nhân lên đây.”
Ta ngừng khóc, trực giác mách bảo hành động này của hắn không có ý tốt.
Hướng Quân phất tay ra hiệu cho đoàn thủy binh sau lưng.
Trên khoang lái liên tục bắn ra những cây pháo soi rọi bóng tối trên biển, bốn phía thuyền rồng sáng như ban ngày, kỳ lạ là những Giao nhân kia không hề lùi lại, cũng không sợ hãi, ngược lại vẫn bơi về phía thuyền rồng như cá tự chui đầu vào lưới.
Ta nóng nảy. Bọn họ rõ ràng thấy được thủy binh đang bơi tới chỗ mình, sao còn không chạy đi? Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy trong miệng những thủy binh kia đều ngậm binh khí?
Thủy binh nhào đến, lúc sắp chạm vào mấy Giao nhân, bọn họ đột nhiên chìm vào trong nước không thấy bóng dáng. Biển sâu thăm thẳm, kĩ năng bơi của người thường đương nhiên không thể so với Giao nhân. Ta khẽ thở phào, nhưng nhìn lại lại thấy lo lắng.
Nữ tử đứng trên rạn san hô ban nãy vẫn không rời đi, trong tay nàng là một viên dạ minh châu lớn, ngược lại bơi về phía thuyền rồng bọn ta.
Ta cuống đến muốn hét lên, đi mau!
Nàng vẫn chưa phát giác ra tình cảnh nguy hiểm của mình, giơ tay ném viên dạ minh châu đến chân Sưởng đế, viên dạ minh châu ấy còn to lớn hơn cả Ly châu.
Sưởng đế cúi người nhặt dạ minh châu lên, chậc chậc khen ngợi: “Viên dạ minh châu lớn thế này ngay cả trong hoàng cung của trẫm cũng không có.”
Thủy binh đã bơi đến sát cạnh nàng nhưng nàng vẫn không chịu chạy đi, ngược lại nhìn về Sưởng đế cất cao tiếng hát, vẫn là giai điệu giống trong tiếng tiêu kia.
Cuối cùng, nàng bị trói lên khoang thuyền. Ánh trăng soi tỏ gương mặt trắng mịn đẹp không tỳ vết, đôi mắt màu xanh nước biển trong như ngọc lưu ly, nàng lẳng lặng nhìn ta, đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy một câu gì đó, vẻ mặt an tĩnh lạnh nhạt, đuôi cá như con lân bao lấy thân thể thon dài.
Sưởng đế rảo bước đến trước nàng, nàng đột nhiên kích động, tròng mắt màu xanh nước biển bỗng biến thành màu lam đậm, mờ mịt sương mù.
Sưởng đế nhìn nàng chằm chằm, ra lệnh cho Hướng Quân: “Đào trái tim nàng ta ra để trẫm xem rốt cuộc nó yếu mềm đến thế nào mà không thể chịu nổi khi nhìn thấy nữ nhi rơi lệ.”
Cả thuyền kinh hãi. Sự lãnh khốc tuyệt tình của Sưởng đế như một viên thuốc độc phủ đầy máu khiến người ta lạnh cóng. Ta không thể tin nổi tại sao hắn lại có cái loại suy nghĩ này, sự phẫn nộ sửng sốt làm những bi thương vừa rồi hoàn toàn bay biến.
Giao nhân kia vẫn mải miết nhìn hắn, vẻ mặt không có một chút sợ hãi, từ đầu đến cuối vẫn hoàn toàn không biết tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm.
Trái tim tạ quặn lại, quay đầu nhìn Sưởng đế, cảm thấy không tài nào lý giải nổi tại sao dưới gương mặt anh tuấn kia lại là một bộ mặt hung tàn ác độc đến thế.
Giao nhân kia mặc dù có đuôi cá, nhưng nửa người trên của nàng không khác gì người thường, giết nàng không phải giết một con cá mà là giết người, giết một người vô tội tay không tấc sắt. Ta thấy rõ cánh tay đang nâng kiếm của Hướng Quân hơi run rẩy. Mặc dù nghe theo lệnh của Sưởng đế nhưng dù gì hắn vẫn là một kẻ có lương tâm, hắn không muốn, nhưng quân mệnh như sơn.
Kiếm quang sáng loáng.
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Dung Sâm bỗng nắm chặt kiếm của Hướng Quân.
Ống tay áo xanh nhạt tung bay trong gió, ánh đèn chiếu sáng cánh tay thon dài, như có lực xoay chuyển tình thế.
/63
|