Ta cúi đầu, không nhìn vào mắt họ. Bất luận họ chọn đi hay ở, ta đều sẽ không miễn cưỡng. Không có Sưởng đế, mỗi người đều là chủ nhân của mình, tương lai thế nào, họ có thể tự do lựa chọn.
Một lính thần uy quân cất tiếng đầu tiên: “Các huynh đệ, ta nói thật, thập châu tam đảo chỉ là truyền thuyết mà thôi, không ai biết tiên thảo trường sinh rốt cuộc có thật hay không. Con đường phía trước gian khổ hung hiểm, không bằng hãy quý trọng trước mắt. So với Nguyên tướng quân, chúng ta còn có thể ở lại đây cơm no áo ấm, hưởng thụ vinh hoa phú quý, thế là đã cảm tạ trời cao lắm rồi.”
Cách quãng, mọi người bắt đầu lên tiếng.
“Đúng vậy, cây cao khó với. Tiên thảo trường sinh há là thứ đám phàm phu tục tử chúng ta có thể dễ dàng lấy được?”
“Ta muốn ở lại, ta không muốn đói chết giữa biển.”
“Ta cũng ở lại.”
Cuối cùng, người chọn rời đi chỉ có Hướng Quân và Liên Duy.
Hướng Quân nhìn ta khẩn thiết: “Bệ hạ đâu? Bệ hạ có đi cùng chúng ta không?”
“Ngài ta muốn ở lại.”
Hướng Quân kích động đứng bật dậy, “Không thể nào, chí nguyện vĩ đại của bệ hạ chính là tìm được thập châu tam đảo, có thể trường sinh bất tử! Người tuyệt đối sẽ không chọn ở lại.”
Ta không nói cho hắn biết, đây không phải là lựa chọn của Sưởng đế, mà là mệnh lệnh của nữ hoàng. Đồng hành cả một chặng đường dài, ta và hắn coi như cũng là cùng chung hoạn nạn, mặc dù khinh thường thái độ làm người của hắn, căm ghét sự tàn nhẫn cay nghiệt của hắn, nhưng ta không hề mong hắn chết. Nhưng dù thế thì bây giờ ta cũng chưa thể nghĩ ra cách gì để cứu hắn ra. An quốc tướng quân đưa ta về hòa âm cung.
Dung Sâm cười điềm đạm. “Ta có chuyện muốn nói với tướng quân một lát.”
Nàng ta nghiêng đầu nhìn chàng. Ánh dương rạng rỡ in đầy trong mắt nàng ta, tràn trề sức sống, ánh mắt này ta đã từng nhìn thấy, nụ cười nàng ta như nước xuân thoáng bên khóe môi: “Được, ngươi đi theo ta.”
Dung Sâm nhìn ta một cái, cùng nàng ta rời đi. Bóng lưng của hai người trông hết sức xứng đôi, chàng bạch sam nàng cẩm bào, vẽ thành một bức tranh sống động trong khung cảnh yên tĩnh.
Ta cảm thấy lòng mình hơi trống rỗng. Chờ đợi khiến thời gian trở nên đặc biệt chậm, ta không thể nghĩ ra rốt cuộc Dung Sâm có chuyện gì mà muốn nói riêng với nàng ta. Nữ hoàng đã đồng ý để bọn ta rời khỏi đây, vậy thì chắc sẽ không keo kiệt cho bọn ta ít lương nước. Chàng còn muốn cái gì nữa? Lẽ nào là cầu xin Lưu Yên để Sưởng đế đi?
Qua một lúc lâu, chàng trở lại. Ta đứng sau song cửa sổ nhìn dung nhan tĩnh lặng của chàng, chàng dường như đang có tâm sự. Chàng không nhận ra ta đang nhìn chàng, chuyển qua một góc hành lang, chắp tay nhìn mây trôi trên trời xa, lơ đãng thở dài một hơi.
Chàng đang than thở vì ai? Vì sao ưu phiền? Chàng canh giữ những bí mật của mình quá chặt chẽ, ta không cách nào bước vào lòng chàng để chia sẻ buồn vui với chàng. Không biết hai mươi năm trước vị cô nương Linh Lung kia có cùng chàng tâm ý tương thông? Nghĩ tới đây, ta thấy thật phiền muộn, nặng nề thở dài.
Chàng bước tới, mỉm cười: “Than ngắn thở dài, ai chọc nàng vậy?”
“Chàng.”
“Ta?” Chàng cười híp mắt, véo mũi ta, “Nàng đang ghen đấy à?”
“Chàng nói xem?”
Chàng bật cười: “Nếu đúng thật thì ta quả là vừa mừng vừa lo.”
“Chàng với nàng ta đi lâu vậy, nói chuyện gì thế?”
“Ta muốn dẫn theo Sưởng đế đi.”
“Chàng nhờ nàng ta đi khuyên nữ hoàng?”
“Nữ hoàng chắc chắn sẽ không thay đổi chủ ý, đó là di ngôn của mẫu hoàng nàng ta.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Ta đồng ý với nàng ta, đưa nàng cùng đi.”
“Đưa nàng ta đi tìm Thập Châu Tam Đảo cùng?”
“Ừ, từ đây cách Thập Châu Tam Đảo không còn xa nữa, qua Quy Khư là đến.”
“Quy Khư?”
“Là một nơi vĩnh hằng bất sinh bất diệt trong truyền thuyết.”
“Chàng đưa nàng ta đi kiểu gì, nàng ta cứu Sưởng đế ra bằng cách nào?”
“Nàng ta tự sắp đặt.”
“Như thế có tính là phản bội nữ hoàng và Xạ Hồng quốc không?”
Chàng gật đầu.
Ta không hiểu: “Đã vậy sao nàng ta còn đồng ý với chàng?”
“Bởi vì nàng ta cũng muốn trường sinh bất tử.”
Đáp án của chàng cực kỳ đơn giản, nhưng ta lại cảm thấy nó không chỉ đơn giản như vậy.
Nữ hoàng quả nhiên giữ chữ tín, ba ngày sau thấy thân thể mình bình thường, lập tức thả ta và Dung Sâm.
Chiếc thuyền lúc tới đã không còn hợp với bọn ta, nữ hoàng chuẩn bị cho bọn ta một chiếc thuyền khác, bố trí đầy đủ đồ ăn nước uống. Khoảnh khắc lên thuyền, bốn người nhìn nhau không nói một lời, khung cảnh hùng tráng lúc đi và sự nghèo túng lúc này tạo thành tương phản quá lớn trong lòng mỗi người, khiến người ta buồn bã.
Dung Sâm phá tan im lặng: “Ít người càng đồng lòng. Mấy ngày nữa đến ven Quy Khư, chỉ cần tìm được đúng hướng dòng chảy là có thể thuận lợi đến Thập Châu rồi.”
Liên Duy hỏi: “Hướng dòng chảy?”
“Quy Khư là nơi tụ nước của cả thiên hạ, mọi dòng chảy của Thập Châu Tam Đảo đều tụ về đó, chỉ cần tìm được một dòng chảy trong đó, đi ngược dòng lại là có thể tới được Thập Châu.”
Hướng Quân cười ảo não: “Mọi dòng chảy đều tụ về một chỗ, làm sao phân biệt?”
Dung Sâm cười khẽ: “Không, nước ở mỗi nơi mỗi khác. Có ngọt lành, có mặn chát, có trong suốt, có vẩn đục, nó cũng giống như con người vậy, mỗi người một tính cách, không có ai hoàn toàn giống ai cả.”
“Nhưng nước trộn hết vào nhau, làm sao có thể…” Liên Duy vò đầu, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Mỗi một nơi trên Thập Châu Tam Đảo lại sinh trưởng một loại tiên thảo trường sinh khác nhau, vì ta đã từng đi Tổ Châu nên để an toàn, lần này chúng ta cũng sẽ đi Tổ Châu, tìm cỏ linh chi dưỡng thần.”
“Huynh có thể tìm được dòng chảy của Tổ Châu?”
“Ta nắm chắc bảy phần.”
Liên Duy và Hướng Quân nhìn nhau, cuối cùng cười khổ: “Bảy phần dù sao cũng tốt hơn một phần.”
“Đại nạn không chết tất có hậu phúc.’
Bốn người chia làm hai tổ, luân phiên chèo thuyền cầm lái. Một lát sau, thuyền tiến đến một hòn đảo nhỏ, chính là hòn đảo có cây hồng nhan kia. Liên Duy nhìn cây kia, thở dài: “Không ngờ thế gian lại có loại cây kì lạ này, có thể sinh con đẻ cái.”
Hướng Quân hỏi: “Đã quý như vậy sao nữ hoàng lại không phái người trông coi hòn đảo này?”
Dung Sâm đáp: “Nghe An quốc tướng quân nói, cây hồng nhan này vốn là thần thụ thiên giới, hơi thở của người phàm quá nồng, cây sẽ không thể kết quả. Xạ Hồng quốc chỉ còn lại mấy nam tử, đều bị canh chừng rất nghiêm, không có cơ hội đến nơi này, vậy nên nữ hoàng cũng không phái binh trông coi.”
“Thì ra là như vậy.”
Dung Sâm nhàn nhạt nói: “Cây này nếu không kết quả thì không khác gì một cái cây bình thường.”
Liên Duy nói: “Thật ra thì ta cũng muốn ở lại Xạ Hồng quốc. Nhưng thiết nghĩ trên đời này có cây thần như này thì nhất định cũng sẽ có tiên thảo trường sinh bất tử, vậy nên ta mới quyết tâm theo công tử đi tiếp.”
Dung Sâm cười sán lạn: “Rất nhiều thứ không phải là truyền thuyết. Chỉ đợi người có tâm có duyên.”
Hướng Quân thở dài sâu kín: “Chuyến này vốn đi vì bệ hạ, đáng tiếc bệ hạ lại…”
Dung Sâm nhìn cây hồng nhan, nói: “Ngài ta đến giờ đây.”
Hướng Quân và Liên Duy cùng kêu lên: “Thật sao?”
Tuy hai người cùng nói một câu nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác nhau, một mừng rỡ, một không vui.
Dung Sâm gật đầu, nhìn sắc trời: “Chúng ta ngồi đây chờ, sau khi trời tối, Lưu Yên sẽ đưa ngài ta đến.”
“Lưu Yên là ai?”
“Chính là vị An quốc tướng quân kia.’
Lòng ta hơi động, chàng biết tên nàng ta, lại còn gọi thân thiết như vậy.
Hướng Quân hết sức kích động: “Không lẽ nàng ta yêu bệ hạ? Vậy nên bỏ trốn cùng người?”
Dung Sâm hắng giọng: “Khụ khụ, Hướng Tả sứ lo nghĩ quá nhiều rồi.”
Thuyền nhỏ dừng cách đó không xa, không lâu sau, sắc trời tối xuống. Cây hồng nhan kia phát ra ánh sáng hồng nhạt, lá cành đón gió đung đưa trong đêm, ánh hồng không ngừng lấp lánh, lung linh cực kỳ.
“Họ đến kìa.”
Dung Sâm phá vỡ bức tranh đẹp đẽ yên ắng, một bóng đen xuất hiện từ chỗ cây hồng nhan tiến lại gần.
“Họ đến bằng cách nào vậy?”
“Có khi nào là đi qua hang động kia?”
Lời của Hướng Quân không phải là không có lý. Trong động kia rất có thể có một mật đạo đi vào trong thành, nếu không ngày đó bọn ta sa vào động, sao những nữ binh kia có thể đến nhanh thế được.
Bóng đen đến cạnh thuyền, Lưu Yên thả người xuống, nói: “Các ngươi khiêng hắn lên đi.”
Dung Sâm vươn tay ra, cầm tay nàng ta, nhẹ nhàng kéo nàng ta lên thuyền. Tay của nàng ta cũng nắm chặt lấy tay chàng, không lập tức buông ra ngay.
Ngực ta lâm râm khó chịu, quay đầu xem Sưởng đế thế nào.
Hắn nằm trên đất, ngắn ngủi mấy ngày, hốc hác thấy rõ.
Hướng Quân ôm hắn, Liên Duy đỡ lấy, hai người hợp lực đưa hắn lên thuyền.
Lưu Yên thúc giục: “Đi mau, để người khác phát hiện sẽ không đi được.”
Liên duy và hướng quân đi chèo thuyền, Dung Sâm tìm thuốc trị thương đến, cởi quần áo sưởng đế.
Cả người hắn đầy thương tích, hấp hối. Nhớ tới quá khứ, ta không có chút thiện cảm nào với hắn, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thông cảm.
Dung Sâm cau mày nhìn Lưu Yên: “Nữ hoàng xuống tay độc ác quá.”
Ta nhớ đến nữ tử Lục Yêu chết thảm dưới tay nàng ta, nếu không phải nàng ta muốn từ từ hành hạ sưởng đế để hắn sống không bằng chết, đúng theo thủ đoạn của nàng ta thì giờ này chắc sưởng đế đã sớm mất mạng rồi.
Sưởng đế hôn mê đến sáng sớm hôm sau thì tỉnh.
Nắng sớm in trên thuyền, khoảnh khắc hắn mở mắt, ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt hắn rất khác với quá khứ, ánh mắt sáng quắc sắc bén khí thế bức người ngông cuồng tự đại kia… sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Hắn như một nam tử cúi xuống đã già, tang thương mà tịch mịch.
“Bệ hạ, người khỏe không?” hướng quân quỳ gối trước mặt hắn, nửa mừng nửa lo.
Sưởng đế giật giật môi, một lúc sau mới khàn khàn nói: “Đừng gọi ta là bệ hạ.”
Tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm cả Dung Sâm.
“Bệ hạ cái nỗi gì! Vô dụng()!” Hắn cười tự giễu, “Rời khỏi quốc thổ thần dân của ta, ta chẳng là gì cả. Trở thành tù nhân, mạng hèn như con sâu cái kiến nhỏ nhặt, bị kẻ khác lăng nhục đánh mắng.”
() Nguyên là: chó má ^_^
“Bệ hạ, người…” hướng quân sắp trào nước mắt.
“Ta nói rồi, đừng gọi ta là bệ hạ nữa.”
Hướng quân lắp bắp không dám trả lời, ác quyền của sưởng đế nhiều năm qua đã tạo cho hướng quân thói quen sợ hãi tôn sùng hắn, không gọi hắn là bệ hạ thì biết gọi hắn là gì?
Mắt hắn trũng sâu, thân người gầy gò, từ trong ra ngoài đều hoàn toàn khác xa trước kia.
Lưu Yên nhìn Dung Sâm trị thương cho hắn, tò mò hỏi: “Ngươi cũng là đại phu?”
Dung Sâm chỉ chỉ ta, nghiêm túc nói: “Y thuật của ta không cao minh bằng nàng ấy.”
Ta cười xòa: “Công tử khiêm tốn quá.”
Chàng cười như không cười: “Ta? Ta cũng có lúc khiêm tốn á?”
Ta: “… Đúng là công tử không có.”
Lưu Yên nhìn hai bọn ta đối thoại, cười không nói.
Sưởng đế nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể khỏe lên nhiều, hắn trầm lặng hẳn so với trước, thường xuyên khoanh tay nhìn biển, không nói một lời, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, hắn lại đòi tham gia chèo thuyền cầm lái. Bốn nam nhân chia làm hai tổ luân phiên. Ta và Lưu Yên thỉnh thoảng cũng sẽ giúp một tay, ngày một ngày ngày qua đi, Quy Khư càng lúc càng gần.
Ta và Lưu Yên là hai nữ tử duy nhất trên thuyền, nhưng nàng ta không hề nói chuyện với ta, thường ngày thấy ta chỉ khẽ gật đầu. Đa phần thời gian là nàng ta đứng cạnh Dung Sâm, hỏi chàng Quy Khư, hỏi chàng thập châu tam đảo. Dung Sâm uyên bác thấy nhiều hiểu rộng, rủ rỉ nói về mấy chuyện xưa thú vị. Mỗi lần như thế, tình cảm trong mắt nàng ta lại càng lúc càng đậm hơn.
Ta không biết có nên ghen hay không, bởi vì ta nhìn ra Dung Sâm đối với nàng ta cũng không có gì khác thường, ta hẳn nên đại độ một chút với kiểu ái mộ này, dù sao thì nam tử như Dung Sâm vốn luôn thu hút ái mộ của vô số nữ tử.
Qua một ngày, tốc độ của thuyền đột nhiên tăng lên, không cần chèo mà vẫn đi nhanh như bay, tựa như có một dòng chảy mạnh mẽ đang đẩy thuyền lao về một hướng nào đó.
Dần dần, nước biển cũng có biến hóa, không còn là màu xanh phẳng lặng nữa mà xuất hiện những màu sắc và hình dạng bất đồng. Dõi mắt nhìn, trong nước như dàn ra rất nhiều con nước, có sắc sâu, có sắc cạn, có rộng, có hẹp. Xen lẫn vào nhau, lại phân biệt rõ ràng.
Liên Duy và Hướng Quân lúc này mới hiểu được dòng chảy bất đồng mà Dung Sâm nói là có ý gì. Nhưng mà, làm sao để tìm ra dòng chảy của Tổ Châu?
Thuyền vẫn lao tiếp về phía trước, càng lúc càng nhanh, hình như dòng chảy trong nước đang cuồn cuộn mạnh dần, ta hơi sợ, tốc độ này khiến người ta có phần bất an, nhưng Dung Sâm lại nở nụ cười mừng rỡ. “Sắp đến Quy Khư rồi, qua Quy Khư chính là Tổ Châu.”
“Tốt quá, tốt quá.” Lưu Yên nắm tay chàng nhảy cẫng lên.
Trong lòng ta rất không thoải mái, may là Dung Sâm đã thản nhiên rút tay ra, sau đó nói với ta, “Gió lớn, cẩn thận bị lạnh.”
Lưu Yên cũng tỉnh bơ cười phụ họa: “Đúng đó, thuyền đang phi như bay vậy.”
Mặt trời từ đỉnh đầu chậm rãi ngả về tây, nửa sáng nửa tối, vào lúc mắt trời chìm vào lòng biển, ta bất ngờ thấy đường chân biển như ở ngay trước mắt, mặt trời to như một bánh xe lửa khổng lồ chậm rãi lái vào màn đêm. Mặt biển dựng đứng lên, thuyền cũng như cao vút lên, dần dần, sao trời chui khỏi mây, phảng phất đưa tay là chạm đến được. Thỉnh thoảng lại có sao băng rơi xuống ngay trước mắt, như pháo hoa nở rộ. Rõ ràng là ban đêm, ánh sao lại sáng ngời như ngày, lóng lánh như ánh đèn xuyên đêm.
Dung Sâm thì thầm bên tai ta: “Đây là dải ngân hà.”
Ta ngước mắt nhìn biển sao đầy trời, kìm lòng không đặng vươn tay.
Chàng bật cười: “Quá lớn, nàng không ôm được đâu.”
Ta ra vẻ dang tay, làm bộ muốn ôm lấy một ngôi.
“Chẳng bằng ôm ta.”
“Chàng đâu có phát sáng.”
“Nàng không cảm thấy cả người ta luôn phát ra ánh hào quang sao?”
Ta: “. . .”
Lâu lắm rồi không thấy chàng thế này, ta tựa như trở lại Già La, lúc mới gặp chàng, chàng rất hay dùng giọng điệu này, nụ cười này, bất giác khiến người ta mê muội.
Bầu trời ngập sao lấp lánh bỗng nhiên nổi khói, trong biển khói mờ sương, mặt biển đột nhiên vang lên tiếng nhạc bay bổng, du dương êm ái, như tiếng ca trời. Thuyền trôi vào một khoảng sương trắng, mùi hương thoang thoảng nhưng thấm vào ruột gan tràn từ khắp nơi tới. Tiếng nhạc càng lúc càng du dương, rung động lòng người.
Lưu Yên như mê như say, “Có phải là tiên nhạc đây không?”
Trong màn khói trắng mờ xuất hiện bóng một tòa thành. Sao xa xuyên qua mây mù, ánh sáng lóng lánh in lên bóng tòa thành, cao lớn nguy nga như từ ngọc khắc thành, lộng lẫy vô cùng.
Đây là tiên cảnh ư?
Hướng Quân kinh ngạc tán thán: “Không lẽ đây là Thần cung – nơi ở của tiên nhân?”
Sưởng đế cũng nói: “Hay là Bồng Lai, Doanh Châu?”
Đang lúc nói chuyện, thuyền phi thẳng đến trước thành. Pháo hoa muôn trượng bay thẳng lên cao, chiếu sáng cả trời không, sao kia như mất sắc. Trong pháo sáng rực trời, tòa thành trắng như vầng hào quang, đình đài lầu các như kiến trúc trên tranh, đẹp đẽ vô song, tinh xảo muôn phần.
Ánh mắt của mọi người đều bị hút lại trên đỉnh thành.
Một nữ tử tiên tư như ngọc đang đứng trên ấy, váy trắng dài tung bay trong gió, mái tóc đen nhánh mượt mà như lụa, đầu đội mũ ngọc. Nàng ta đón gió mà đứng, phong tư yểu điệu, duyên dáng vô ngần, thảng như tiên nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi theo gió. Trong lòng bàn tay nàng ta có một viên dạ minh châu lớn, sáng trong lấp lánh, tôn lên đôi mắt xanh thẳm kia, đẹp kinh động lòng người.
Sưởng đế kinh ngạc: “Thủ lĩnh Giao nhân?”
Đúng là rất giống, đôi mắt xanh thẳm, ngũ quan thanh lệ thoát tục. Nhưng khi gió thổi bay chân váy của nàng ta, mũi chân như ngọc đã lộ ra, cùng với đó là dáng hình của một đôi chân thon dài.
Giao nhân không có chân, vậy thì nàng ta là ai?
Nàng ta nhẹ nhàng xuống khỏi đỉnh thành, sau lưng lộ ra một tấm hoành phi đỏ thẫm, bên trên đề hai chữ to”Doanh Châu” rồng bay phượng múa.
“Doanh Châu!”
Mọi người không hẹn mà cùng thốt lên, hân hoan không nói nên lời. Người duy nhất có vẻ bình tĩnh là Dung Sâm, chàng chỉ cười khẽ.
Nàng ta bay từ đỉnh thành xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mũi thuyền, khẽ như một cánh hoa rơi. Khoảng cách cao là thế, nàng ta lại bình yên vô sự, lẽ nào nàng ta thật sự là tiên nhân Doanh Châu?
Nàng ta nhích chân, đích thực là một đôi chân thon nhỏ tinh tế, tuyệt không thể là thủ lĩnh giao nhân, dù hai người có dung mạo giống nhau, màu mắt giống nhau.
Nàng ta cười nhẹ nhàng nhìn Sưởng đế, “Hoan nghênh đến Doanh Châu.”
“Xin hỏi tiên cô,…” Sưởng đế quá mức kích động, hơi lắp bắp, “Nơi này,… là Doanh Châu?”
“Nơi này chính là Doanh Châu,” Nàng ta chỉ tay vào hai chữ lớn trên cổng thành, cười mềm mại: “Ta là chủ nhân của nơi này, Bích Tâm.”
“Tiên cô, xin hỏi nơi này có tiên thảo trường sinh bất tử không ạ?”
Bích Tâm cười: “Các ngươi đến đây vì lí do gì?”
“Đương nhiên là vì tiên thảo.”
“Nếu như ta nói không có thì sao?”
Nụ cười trên môi Sưởng đế cứng đờ.
“Gạt ngươi đấy.” Nàng ta cười tươi, nụ cười quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành.
“Thế tức là có sao?” Hướng Quân kích động hỏi tới.
Bích Tâm mỉm cười gật đầu: “Có thì có, song chỉ tặng cho người có duyên.”
“Thế nào mới gọi là có duyên?”
Bích Tâm chỉ vào Sưởng đế: “Ta cảm thấy hắn chính là người có duyên.”
Sưởng đế vui mừng quá đỗi, mắt sáng lên.
Dung Sâm trầm mặc không nói, vẫn nhìn Bích Tâm.
Nàng ta mở lòng tay, váy dài rủ xuống đất, tao nhã làm ra tư thế mời.
Sưởng đế nhấc bước định lên bờ, Dung Sâm chợt ra tay kéo hắn lại, “Tổ Châu là tiên đảo ta và Mạc Quy đã từng đi, đi Tổ Châu tốt hơn.”
“Doanh Châu cũng là nơi tiên nhân ở, cũng có tiên thảo trường sinh bất tử, nếu đã cơ duyên xảo hợp đến được Doanh Châu, sao còn phải tị gần cầu xa?”
“Đúng vậy, qua Quy Khư mới có thể đến được Tổ Châu, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”
“Không bằng cứ ở đây cầu xin tiên cô ban ân cho chút tiên thảo để được Trường Sinh trước đã, chuyện khác bàn sau.” Mấy người rối rít khuyên Dung Sâm.
Bích Tâm phất tay, từ mũi thuyền đến thành bất ngờ hiện lên một cây cầu mây bảy sắc. Có tiên thuật thế này thì sao có thể là người phàm? Chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng ta tiêu tan, thay vào đó là vui mừng hân hoan vô tận. Cuối cùng cũng trải qua trăm cay ngàn đắng đến được Doanh Châu, cuối cùng cũng có thể tìm được tiên thảo trường sinh bất tử, cuối cùng cũng có thể có sinh mệnh bất diệt, có thể cùng người mình yêu bên nhau mãi mãi.
Bước lên cầu mây, trước mắt là tiên cảnh như mộng như ảo. Đình đài lầu các đều là màu trắng, tường mây khói trắng dập dờn, chim thần thú hiếm hoa thơm cỏ lạ không thể không khiến người người kinh thán.
Nhìn Bích Tâm đi đằng trước, ta chưa từng thấy đôi chân nào đẹp như thế, mỗi nhịp bước đều như điệu múa tuyệt diệu nhất thế gian. Ánh mắt của mọi người cũng không kìm nổi bị dáng điệu của nàng ta hấp dẫn, phảng phất như nàng ta đang dạo trên tiên nhạc, tay áo bồng bềnh, tiên tư thướt tha không nói nên lời.
Một hàng cung điện trắng xuất hiện trong tầm mắt. Bích Tâm ngoảnh đầu lại, cười yên nhiên: “Đây là nơi ở của ta, có tổng cộng bảy tòa điện, trừ Kinh Mộng chính giữa, chư vị có thể tùy ý chọn một tòa làm chỗ ở.”
Sưởng đế khom người tạ ơn, kể từ sau khi hắn bị nữ hoàng Xạ Hồng quốc hành hạ một phen, cả người như đã thay đổi. Hoặc cũng có thể là vì đang đối diện trước tiên nhân, nên thần sắc của hắn rất mực khiêm nhường.
Các tòa điện xếp thành một hàng, tổng cộng có bảy tòa, chia làm Mới Gặp, Nên Tình, Biệt Ly, Kinh Mộng, Miên Tư, Hao Gầy, Cố Nhân. Ta thầm đọc lại bảy cái tên này, nghe như là một câu chuyện xưa.
Mọi người đi theo Bích Tâm vào thần điện Kinh Mộng. Trong điện nguy nga lộng lẫy, một bệ thần được đặt chính giữa, thờ phụng một tượng thần, mùi thơm không biết tên lượn lờ không dứt, không biết đến từ đâu, mỗi một cơn gió đều như bị hương thơm này nhuộm kín, vấn vít khiến người ta muốn say. Trên thần đàn có một đĩa bạch ngọc, bên trên có đặt một bó cỏ xanh như phỉ thúy.
Bích Tâm bước chậm tới, váy trắng thắng tuyết, tóc búi cao, phảng như nữ thần phi thiên trên bích họa. “Chư vị vì tiên thảo trường sinh mà vượt đường xa đến, trải qua trăm cay nghìn đắng, quả là không dễ. Vật này chính là tiên thảo trường sinh bất tử của Doanh Châu, tên là cỏ Bất Hối. Sau khi dùng nó, mọi người sẽ được trường sinh bất tử.”
Mọi người mừng rỡ như điên.
“Chỉ có điều, sau khi dùng cỏ Bất Hối, không thể rời khỏi Doanh Châu.”
Mọi người ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ rằng sẽ có yêu cầu như thế.
Bích Tâm cười yên nhiên: “Chư vị không cần quyết định vội, sắc trời đã tối, chư vị đi đường xa, hẳn đã cực kỳ mệt mỏi. Chư vị nghỉ ngơi trước đã, suy nghĩ kỹ, sáng sớm ngày mai hãy trả lời ta.”
“Đa tạ thần nữ.”
Ra khỏi thần điện Kinh Mộng, mọi người tự tìm chỗ ở cho mình.
Ta ở lại Miên Tư, Lưu Yên ở Hao Gầy, Dung Sâm ở Cố Nhân phía tây. Sưởng đế, Hướng Quân, Liên Duy chia ra ở ba cung phía đông.
Lòng ta thầm thấy kỳ lạ, chuyện này trùng hợp bất thường, nhóm bọn ta có sáu người, cung khách của Bích Tâm lại vừa hay có đúng sáu tòa. Nhưng lại thầm nghĩ, nếu Bích Tâm đã là tiên nhân, nàng ta biết trước tất cả cũng không lấy làm lạ.
Trong cung chỉnh tề sạch sẽ, tinh xảo hoa mỹ. Vật phẩm hàng ngày cái gì cần có đều có, cánh đông còn có một phòng ngủ, một ao nước xanh lượn lờ khói trắng, ta nhúng tay thử, nước ấm vừa phải, hương thơm nhàn nhạt không biết tên xông vào chóp mũi, khiến người ta sảng khoái tinh thần, cả người thư thái.
Ta cởi áo quần, ngâm người trong nước tẩy đi bụi bặm dọc đường.
Làn nước ấm áp không khỏi khiến ta thả lỏng, từng chút kí ức về cả chặng hành trình ùa về trong đầu. Ta nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, và những người bạn cũ.
Không biết nguyên chiêu, mi vũ nay đang ở đâu, đã qua đá Tam Sinh luân hồi vào nhân thế một lần nữa chưa?
Dung Sâm đã nói, chàng nhất định sẽ đưa ta đi tìm đầu thai của họ. Nhưng khi đó họ đã quên mất ta, mà trong lòng ta họ vẫn là nguyên chiêu và mi vũ như trước, loại cảm giác này khiến ta cảm khái muôn phần.
Ta đột nhiên nghĩ đến mình. Có khi nào ta lại chính là đầu thai của Linh Lung hai mươi năm trước không? Ý nghĩ này khiến ta kinh ngạc giật mình. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng này.
Ta thay áo quần sạch sẽ, tính đi tìm Dung Sâm để hỏi cho rõ.
Đi qua Hao Gầy, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ, véo von luẩn quẩn, quyến rũ nũng nịu, như có thể rỉ ra nước. Tiếng rên rất giống âm thanh nào đó. An quốc tướng quân này mặt ngoài nhìn anh tư hiên ngang, sao lại phát ra loại âm thanh này, không lẽ đang mơ phải mộng xuân gì? Ta bước nhanh qua cửa sổ phòng Lưu Yên.
“Ôm chặt ta, Dung Sâm.”
Bước chân ta cứng đờ, đột nhiên như có tảng đá lớn trói trên chân, không thể cử động nửa bước.
Nàng ta thở dồn dập, thỉnh thoảng lại thở hắt ra mấy tiếng.
“Chặt thêm một chút nữa, Dung Sâm.”
Ta không nghe được thêm nữa, gần như muốn đẩy cửa xông vào. Nhưng khoảnh khắc đặt tay lên cửa, ta phát hiện ra ngón tay mình đang run rẩy kịch liệt.
Ta không có dũng khí đẩy cánh cửa này ra.
Nếu như ta đẩy ra, tức là ta đã ném hết tất cả niềm tin với Dung Sâm ra sau gáy. Nếu như thứ ta nhìn thấy chính là cảnh tượng mà ta không muốn nhìn, vậy thì ta phải đối mặt thế nào? Có lẽ mọi chuyện không như những gì ta nghĩ, có lẽ chỉ là Lưu Yên đang nằm mơ, mê sảng mộng xuân.
Ta thu tay, lảo đảo đi về phía Cố Nhân.
Nếu như chàng đang ở trong phòng mình, tất cả đều đã rõ. Ta tin chàng không phải là người như vậy.
Đứng trước cửa Cố Nhân, ta giơ tay lên, càng căng thẳng sợ hãi hơn ban nãy.
Tin tưởng và nghi ngờ không ngừng giằng co trong đầu, đau như lăng trì.
Ta cố lấy dũng khí thật lớn, cuối cùng cũng gõ cửa phòng chàng. Thời gian qua cả ngàn năm, trong phòng vẫn lặng yên không một tiếng động.
Theo sự chờ đợi, trái tim ta càng lúc càng chìm xuống, tựa như vĩnh viễn không thấy đáy.
Đẩy cửa, màn trướng tịch mịch trong ánh trăng thanh u.
Bóng đêm thê lương, chỉ có gió đêm không biết đến nỗi đau của con người.
Từng luồng khí lạnh xuyên lên từ mặt đất, thấu qua lòng bàn chân, chui vào xương tủy.
Ta thất vọng xoay người, ngẩn ngơ mất hồn trở về phòng mình.
Đây là mộng phải không? Ta bóp chặt tay, nhìn da thịt rách ra rồi rỉ máu.
Ta vẫn cảm thấy rất không thật, đưa đầu ngón tay dính máu lên miệng, mùi tanh nhàn nhạt, vị đắng chát, hết thảy đều chân thật. Đây không phải mộng.
Tại sao chàng lại làm như vậy?
Chàng đã từng nói trước đá Tam Sinh, chàng sẽ theo ta đời đời kiếp kiếp. Chẳng lẽ đó chỉ là một câu nói đùa, hoặc là, chàng có thể theo ta đời đời kiếp kiếp, nhưng không phải chỉ là ta mà thôi.
Từ trước đến giờ, ta mãi mãi không phải là duy nhất.
Trước kia là Linh Lung, sau này là Lưu Yên.
Ta là gì? Là tiếp diễn của giấc mộng cũ? Là bù đắp cho tiếc nuối xưa?
Chàng có mấy phần thật lòng với ta? Chàng có từng thật sự yêu ta?
Lưu Yên vì chàng mà phản bội nữ hoàng và quốc gia, cam nguyện mạo hiểm cứu Sưởng đế ra, phải chăng là vì chàng đã từng đã cho nàng ta hứa hẹn tình cảm gì đó? Không có hứa hẹn của chàng, nàng ta sao có thể quyết tâm từ bỏ tất cả để đi theo chàng như thế? Ta đã sớm nhìn ra tình ý của nàng ta đối với Dung Sâm, chỉ không ngờ Dung Sâm lại phản bội lời thề của chàng.
Ta tưởng rằng, trải qua nhiều hoạn nạn như vậy, tình cảm của ta và chàng hẳn đã không gì có thể lung lay, vững hơn đá vàng. Nực cười thay, thì ra chỉ có một mình ta tình nguyện.
Chuyện tình cảm, chưa bao giờ chỉ là chyện một bên tình nguyện.
Ta ôm đầu, bên trong đau đớn muốn nổ tung.
Một lính thần uy quân cất tiếng đầu tiên: “Các huynh đệ, ta nói thật, thập châu tam đảo chỉ là truyền thuyết mà thôi, không ai biết tiên thảo trường sinh rốt cuộc có thật hay không. Con đường phía trước gian khổ hung hiểm, không bằng hãy quý trọng trước mắt. So với Nguyên tướng quân, chúng ta còn có thể ở lại đây cơm no áo ấm, hưởng thụ vinh hoa phú quý, thế là đã cảm tạ trời cao lắm rồi.”
Cách quãng, mọi người bắt đầu lên tiếng.
“Đúng vậy, cây cao khó với. Tiên thảo trường sinh há là thứ đám phàm phu tục tử chúng ta có thể dễ dàng lấy được?”
“Ta muốn ở lại, ta không muốn đói chết giữa biển.”
“Ta cũng ở lại.”
Cuối cùng, người chọn rời đi chỉ có Hướng Quân và Liên Duy.
Hướng Quân nhìn ta khẩn thiết: “Bệ hạ đâu? Bệ hạ có đi cùng chúng ta không?”
“Ngài ta muốn ở lại.”
Hướng Quân kích động đứng bật dậy, “Không thể nào, chí nguyện vĩ đại của bệ hạ chính là tìm được thập châu tam đảo, có thể trường sinh bất tử! Người tuyệt đối sẽ không chọn ở lại.”
Ta không nói cho hắn biết, đây không phải là lựa chọn của Sưởng đế, mà là mệnh lệnh của nữ hoàng. Đồng hành cả một chặng đường dài, ta và hắn coi như cũng là cùng chung hoạn nạn, mặc dù khinh thường thái độ làm người của hắn, căm ghét sự tàn nhẫn cay nghiệt của hắn, nhưng ta không hề mong hắn chết. Nhưng dù thế thì bây giờ ta cũng chưa thể nghĩ ra cách gì để cứu hắn ra. An quốc tướng quân đưa ta về hòa âm cung.
Dung Sâm cười điềm đạm. “Ta có chuyện muốn nói với tướng quân một lát.”
Nàng ta nghiêng đầu nhìn chàng. Ánh dương rạng rỡ in đầy trong mắt nàng ta, tràn trề sức sống, ánh mắt này ta đã từng nhìn thấy, nụ cười nàng ta như nước xuân thoáng bên khóe môi: “Được, ngươi đi theo ta.”
Dung Sâm nhìn ta một cái, cùng nàng ta rời đi. Bóng lưng của hai người trông hết sức xứng đôi, chàng bạch sam nàng cẩm bào, vẽ thành một bức tranh sống động trong khung cảnh yên tĩnh.
Ta cảm thấy lòng mình hơi trống rỗng. Chờ đợi khiến thời gian trở nên đặc biệt chậm, ta không thể nghĩ ra rốt cuộc Dung Sâm có chuyện gì mà muốn nói riêng với nàng ta. Nữ hoàng đã đồng ý để bọn ta rời khỏi đây, vậy thì chắc sẽ không keo kiệt cho bọn ta ít lương nước. Chàng còn muốn cái gì nữa? Lẽ nào là cầu xin Lưu Yên để Sưởng đế đi?
Qua một lúc lâu, chàng trở lại. Ta đứng sau song cửa sổ nhìn dung nhan tĩnh lặng của chàng, chàng dường như đang có tâm sự. Chàng không nhận ra ta đang nhìn chàng, chuyển qua một góc hành lang, chắp tay nhìn mây trôi trên trời xa, lơ đãng thở dài một hơi.
Chàng đang than thở vì ai? Vì sao ưu phiền? Chàng canh giữ những bí mật của mình quá chặt chẽ, ta không cách nào bước vào lòng chàng để chia sẻ buồn vui với chàng. Không biết hai mươi năm trước vị cô nương Linh Lung kia có cùng chàng tâm ý tương thông? Nghĩ tới đây, ta thấy thật phiền muộn, nặng nề thở dài.
Chàng bước tới, mỉm cười: “Than ngắn thở dài, ai chọc nàng vậy?”
“Chàng.”
“Ta?” Chàng cười híp mắt, véo mũi ta, “Nàng đang ghen đấy à?”
“Chàng nói xem?”
Chàng bật cười: “Nếu đúng thật thì ta quả là vừa mừng vừa lo.”
“Chàng với nàng ta đi lâu vậy, nói chuyện gì thế?”
“Ta muốn dẫn theo Sưởng đế đi.”
“Chàng nhờ nàng ta đi khuyên nữ hoàng?”
“Nữ hoàng chắc chắn sẽ không thay đổi chủ ý, đó là di ngôn của mẫu hoàng nàng ta.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Ta đồng ý với nàng ta, đưa nàng cùng đi.”
“Đưa nàng ta đi tìm Thập Châu Tam Đảo cùng?”
“Ừ, từ đây cách Thập Châu Tam Đảo không còn xa nữa, qua Quy Khư là đến.”
“Quy Khư?”
“Là một nơi vĩnh hằng bất sinh bất diệt trong truyền thuyết.”
“Chàng đưa nàng ta đi kiểu gì, nàng ta cứu Sưởng đế ra bằng cách nào?”
“Nàng ta tự sắp đặt.”
“Như thế có tính là phản bội nữ hoàng và Xạ Hồng quốc không?”
Chàng gật đầu.
Ta không hiểu: “Đã vậy sao nàng ta còn đồng ý với chàng?”
“Bởi vì nàng ta cũng muốn trường sinh bất tử.”
Đáp án của chàng cực kỳ đơn giản, nhưng ta lại cảm thấy nó không chỉ đơn giản như vậy.
Nữ hoàng quả nhiên giữ chữ tín, ba ngày sau thấy thân thể mình bình thường, lập tức thả ta và Dung Sâm.
Chiếc thuyền lúc tới đã không còn hợp với bọn ta, nữ hoàng chuẩn bị cho bọn ta một chiếc thuyền khác, bố trí đầy đủ đồ ăn nước uống. Khoảnh khắc lên thuyền, bốn người nhìn nhau không nói một lời, khung cảnh hùng tráng lúc đi và sự nghèo túng lúc này tạo thành tương phản quá lớn trong lòng mỗi người, khiến người ta buồn bã.
Dung Sâm phá tan im lặng: “Ít người càng đồng lòng. Mấy ngày nữa đến ven Quy Khư, chỉ cần tìm được đúng hướng dòng chảy là có thể thuận lợi đến Thập Châu rồi.”
Liên Duy hỏi: “Hướng dòng chảy?”
“Quy Khư là nơi tụ nước của cả thiên hạ, mọi dòng chảy của Thập Châu Tam Đảo đều tụ về đó, chỉ cần tìm được một dòng chảy trong đó, đi ngược dòng lại là có thể tới được Thập Châu.”
Hướng Quân cười ảo não: “Mọi dòng chảy đều tụ về một chỗ, làm sao phân biệt?”
Dung Sâm cười khẽ: “Không, nước ở mỗi nơi mỗi khác. Có ngọt lành, có mặn chát, có trong suốt, có vẩn đục, nó cũng giống như con người vậy, mỗi người một tính cách, không có ai hoàn toàn giống ai cả.”
“Nhưng nước trộn hết vào nhau, làm sao có thể…” Liên Duy vò đầu, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Mỗi một nơi trên Thập Châu Tam Đảo lại sinh trưởng một loại tiên thảo trường sinh khác nhau, vì ta đã từng đi Tổ Châu nên để an toàn, lần này chúng ta cũng sẽ đi Tổ Châu, tìm cỏ linh chi dưỡng thần.”
“Huynh có thể tìm được dòng chảy của Tổ Châu?”
“Ta nắm chắc bảy phần.”
Liên Duy và Hướng Quân nhìn nhau, cuối cùng cười khổ: “Bảy phần dù sao cũng tốt hơn một phần.”
“Đại nạn không chết tất có hậu phúc.’
Bốn người chia làm hai tổ, luân phiên chèo thuyền cầm lái. Một lát sau, thuyền tiến đến một hòn đảo nhỏ, chính là hòn đảo có cây hồng nhan kia. Liên Duy nhìn cây kia, thở dài: “Không ngờ thế gian lại có loại cây kì lạ này, có thể sinh con đẻ cái.”
Hướng Quân hỏi: “Đã quý như vậy sao nữ hoàng lại không phái người trông coi hòn đảo này?”
Dung Sâm đáp: “Nghe An quốc tướng quân nói, cây hồng nhan này vốn là thần thụ thiên giới, hơi thở của người phàm quá nồng, cây sẽ không thể kết quả. Xạ Hồng quốc chỉ còn lại mấy nam tử, đều bị canh chừng rất nghiêm, không có cơ hội đến nơi này, vậy nên nữ hoàng cũng không phái binh trông coi.”
“Thì ra là như vậy.”
Dung Sâm nhàn nhạt nói: “Cây này nếu không kết quả thì không khác gì một cái cây bình thường.”
Liên Duy nói: “Thật ra thì ta cũng muốn ở lại Xạ Hồng quốc. Nhưng thiết nghĩ trên đời này có cây thần như này thì nhất định cũng sẽ có tiên thảo trường sinh bất tử, vậy nên ta mới quyết tâm theo công tử đi tiếp.”
Dung Sâm cười sán lạn: “Rất nhiều thứ không phải là truyền thuyết. Chỉ đợi người có tâm có duyên.”
Hướng Quân thở dài sâu kín: “Chuyến này vốn đi vì bệ hạ, đáng tiếc bệ hạ lại…”
Dung Sâm nhìn cây hồng nhan, nói: “Ngài ta đến giờ đây.”
Hướng Quân và Liên Duy cùng kêu lên: “Thật sao?”
Tuy hai người cùng nói một câu nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác nhau, một mừng rỡ, một không vui.
Dung Sâm gật đầu, nhìn sắc trời: “Chúng ta ngồi đây chờ, sau khi trời tối, Lưu Yên sẽ đưa ngài ta đến.”
“Lưu Yên là ai?”
“Chính là vị An quốc tướng quân kia.’
Lòng ta hơi động, chàng biết tên nàng ta, lại còn gọi thân thiết như vậy.
Hướng Quân hết sức kích động: “Không lẽ nàng ta yêu bệ hạ? Vậy nên bỏ trốn cùng người?”
Dung Sâm hắng giọng: “Khụ khụ, Hướng Tả sứ lo nghĩ quá nhiều rồi.”
Thuyền nhỏ dừng cách đó không xa, không lâu sau, sắc trời tối xuống. Cây hồng nhan kia phát ra ánh sáng hồng nhạt, lá cành đón gió đung đưa trong đêm, ánh hồng không ngừng lấp lánh, lung linh cực kỳ.
“Họ đến kìa.”
Dung Sâm phá vỡ bức tranh đẹp đẽ yên ắng, một bóng đen xuất hiện từ chỗ cây hồng nhan tiến lại gần.
“Họ đến bằng cách nào vậy?”
“Có khi nào là đi qua hang động kia?”
Lời của Hướng Quân không phải là không có lý. Trong động kia rất có thể có một mật đạo đi vào trong thành, nếu không ngày đó bọn ta sa vào động, sao những nữ binh kia có thể đến nhanh thế được.
Bóng đen đến cạnh thuyền, Lưu Yên thả người xuống, nói: “Các ngươi khiêng hắn lên đi.”
Dung Sâm vươn tay ra, cầm tay nàng ta, nhẹ nhàng kéo nàng ta lên thuyền. Tay của nàng ta cũng nắm chặt lấy tay chàng, không lập tức buông ra ngay.
Ngực ta lâm râm khó chịu, quay đầu xem Sưởng đế thế nào.
Hắn nằm trên đất, ngắn ngủi mấy ngày, hốc hác thấy rõ.
Hướng Quân ôm hắn, Liên Duy đỡ lấy, hai người hợp lực đưa hắn lên thuyền.
Lưu Yên thúc giục: “Đi mau, để người khác phát hiện sẽ không đi được.”
Liên duy và hướng quân đi chèo thuyền, Dung Sâm tìm thuốc trị thương đến, cởi quần áo sưởng đế.
Cả người hắn đầy thương tích, hấp hối. Nhớ tới quá khứ, ta không có chút thiện cảm nào với hắn, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thông cảm.
Dung Sâm cau mày nhìn Lưu Yên: “Nữ hoàng xuống tay độc ác quá.”
Ta nhớ đến nữ tử Lục Yêu chết thảm dưới tay nàng ta, nếu không phải nàng ta muốn từ từ hành hạ sưởng đế để hắn sống không bằng chết, đúng theo thủ đoạn của nàng ta thì giờ này chắc sưởng đế đã sớm mất mạng rồi.
Sưởng đế hôn mê đến sáng sớm hôm sau thì tỉnh.
Nắng sớm in trên thuyền, khoảnh khắc hắn mở mắt, ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt hắn rất khác với quá khứ, ánh mắt sáng quắc sắc bén khí thế bức người ngông cuồng tự đại kia… sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Hắn như một nam tử cúi xuống đã già, tang thương mà tịch mịch.
“Bệ hạ, người khỏe không?” hướng quân quỳ gối trước mặt hắn, nửa mừng nửa lo.
Sưởng đế giật giật môi, một lúc sau mới khàn khàn nói: “Đừng gọi ta là bệ hạ.”
Tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm cả Dung Sâm.
“Bệ hạ cái nỗi gì! Vô dụng()!” Hắn cười tự giễu, “Rời khỏi quốc thổ thần dân của ta, ta chẳng là gì cả. Trở thành tù nhân, mạng hèn như con sâu cái kiến nhỏ nhặt, bị kẻ khác lăng nhục đánh mắng.”
() Nguyên là: chó má ^_^
“Bệ hạ, người…” hướng quân sắp trào nước mắt.
“Ta nói rồi, đừng gọi ta là bệ hạ nữa.”
Hướng quân lắp bắp không dám trả lời, ác quyền của sưởng đế nhiều năm qua đã tạo cho hướng quân thói quen sợ hãi tôn sùng hắn, không gọi hắn là bệ hạ thì biết gọi hắn là gì?
Mắt hắn trũng sâu, thân người gầy gò, từ trong ra ngoài đều hoàn toàn khác xa trước kia.
Lưu Yên nhìn Dung Sâm trị thương cho hắn, tò mò hỏi: “Ngươi cũng là đại phu?”
Dung Sâm chỉ chỉ ta, nghiêm túc nói: “Y thuật của ta không cao minh bằng nàng ấy.”
Ta cười xòa: “Công tử khiêm tốn quá.”
Chàng cười như không cười: “Ta? Ta cũng có lúc khiêm tốn á?”
Ta: “… Đúng là công tử không có.”
Lưu Yên nhìn hai bọn ta đối thoại, cười không nói.
Sưởng đế nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể khỏe lên nhiều, hắn trầm lặng hẳn so với trước, thường xuyên khoanh tay nhìn biển, không nói một lời, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, hắn lại đòi tham gia chèo thuyền cầm lái. Bốn nam nhân chia làm hai tổ luân phiên. Ta và Lưu Yên thỉnh thoảng cũng sẽ giúp một tay, ngày một ngày ngày qua đi, Quy Khư càng lúc càng gần.
Ta và Lưu Yên là hai nữ tử duy nhất trên thuyền, nhưng nàng ta không hề nói chuyện với ta, thường ngày thấy ta chỉ khẽ gật đầu. Đa phần thời gian là nàng ta đứng cạnh Dung Sâm, hỏi chàng Quy Khư, hỏi chàng thập châu tam đảo. Dung Sâm uyên bác thấy nhiều hiểu rộng, rủ rỉ nói về mấy chuyện xưa thú vị. Mỗi lần như thế, tình cảm trong mắt nàng ta lại càng lúc càng đậm hơn.
Ta không biết có nên ghen hay không, bởi vì ta nhìn ra Dung Sâm đối với nàng ta cũng không có gì khác thường, ta hẳn nên đại độ một chút với kiểu ái mộ này, dù sao thì nam tử như Dung Sâm vốn luôn thu hút ái mộ của vô số nữ tử.
Qua một ngày, tốc độ của thuyền đột nhiên tăng lên, không cần chèo mà vẫn đi nhanh như bay, tựa như có một dòng chảy mạnh mẽ đang đẩy thuyền lao về một hướng nào đó.
Dần dần, nước biển cũng có biến hóa, không còn là màu xanh phẳng lặng nữa mà xuất hiện những màu sắc và hình dạng bất đồng. Dõi mắt nhìn, trong nước như dàn ra rất nhiều con nước, có sắc sâu, có sắc cạn, có rộng, có hẹp. Xen lẫn vào nhau, lại phân biệt rõ ràng.
Liên Duy và Hướng Quân lúc này mới hiểu được dòng chảy bất đồng mà Dung Sâm nói là có ý gì. Nhưng mà, làm sao để tìm ra dòng chảy của Tổ Châu?
Thuyền vẫn lao tiếp về phía trước, càng lúc càng nhanh, hình như dòng chảy trong nước đang cuồn cuộn mạnh dần, ta hơi sợ, tốc độ này khiến người ta có phần bất an, nhưng Dung Sâm lại nở nụ cười mừng rỡ. “Sắp đến Quy Khư rồi, qua Quy Khư chính là Tổ Châu.”
“Tốt quá, tốt quá.” Lưu Yên nắm tay chàng nhảy cẫng lên.
Trong lòng ta rất không thoải mái, may là Dung Sâm đã thản nhiên rút tay ra, sau đó nói với ta, “Gió lớn, cẩn thận bị lạnh.”
Lưu Yên cũng tỉnh bơ cười phụ họa: “Đúng đó, thuyền đang phi như bay vậy.”
Mặt trời từ đỉnh đầu chậm rãi ngả về tây, nửa sáng nửa tối, vào lúc mắt trời chìm vào lòng biển, ta bất ngờ thấy đường chân biển như ở ngay trước mắt, mặt trời to như một bánh xe lửa khổng lồ chậm rãi lái vào màn đêm. Mặt biển dựng đứng lên, thuyền cũng như cao vút lên, dần dần, sao trời chui khỏi mây, phảng phất đưa tay là chạm đến được. Thỉnh thoảng lại có sao băng rơi xuống ngay trước mắt, như pháo hoa nở rộ. Rõ ràng là ban đêm, ánh sao lại sáng ngời như ngày, lóng lánh như ánh đèn xuyên đêm.
Dung Sâm thì thầm bên tai ta: “Đây là dải ngân hà.”
Ta ngước mắt nhìn biển sao đầy trời, kìm lòng không đặng vươn tay.
Chàng bật cười: “Quá lớn, nàng không ôm được đâu.”
Ta ra vẻ dang tay, làm bộ muốn ôm lấy một ngôi.
“Chẳng bằng ôm ta.”
“Chàng đâu có phát sáng.”
“Nàng không cảm thấy cả người ta luôn phát ra ánh hào quang sao?”
Ta: “. . .”
Lâu lắm rồi không thấy chàng thế này, ta tựa như trở lại Già La, lúc mới gặp chàng, chàng rất hay dùng giọng điệu này, nụ cười này, bất giác khiến người ta mê muội.
Bầu trời ngập sao lấp lánh bỗng nhiên nổi khói, trong biển khói mờ sương, mặt biển đột nhiên vang lên tiếng nhạc bay bổng, du dương êm ái, như tiếng ca trời. Thuyền trôi vào một khoảng sương trắng, mùi hương thoang thoảng nhưng thấm vào ruột gan tràn từ khắp nơi tới. Tiếng nhạc càng lúc càng du dương, rung động lòng người.
Lưu Yên như mê như say, “Có phải là tiên nhạc đây không?”
Trong màn khói trắng mờ xuất hiện bóng một tòa thành. Sao xa xuyên qua mây mù, ánh sáng lóng lánh in lên bóng tòa thành, cao lớn nguy nga như từ ngọc khắc thành, lộng lẫy vô cùng.
Đây là tiên cảnh ư?
Hướng Quân kinh ngạc tán thán: “Không lẽ đây là Thần cung – nơi ở của tiên nhân?”
Sưởng đế cũng nói: “Hay là Bồng Lai, Doanh Châu?”
Đang lúc nói chuyện, thuyền phi thẳng đến trước thành. Pháo hoa muôn trượng bay thẳng lên cao, chiếu sáng cả trời không, sao kia như mất sắc. Trong pháo sáng rực trời, tòa thành trắng như vầng hào quang, đình đài lầu các như kiến trúc trên tranh, đẹp đẽ vô song, tinh xảo muôn phần.
Ánh mắt của mọi người đều bị hút lại trên đỉnh thành.
Một nữ tử tiên tư như ngọc đang đứng trên ấy, váy trắng dài tung bay trong gió, mái tóc đen nhánh mượt mà như lụa, đầu đội mũ ngọc. Nàng ta đón gió mà đứng, phong tư yểu điệu, duyên dáng vô ngần, thảng như tiên nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi theo gió. Trong lòng bàn tay nàng ta có một viên dạ minh châu lớn, sáng trong lấp lánh, tôn lên đôi mắt xanh thẳm kia, đẹp kinh động lòng người.
Sưởng đế kinh ngạc: “Thủ lĩnh Giao nhân?”
Đúng là rất giống, đôi mắt xanh thẳm, ngũ quan thanh lệ thoát tục. Nhưng khi gió thổi bay chân váy của nàng ta, mũi chân như ngọc đã lộ ra, cùng với đó là dáng hình của một đôi chân thon dài.
Giao nhân không có chân, vậy thì nàng ta là ai?
Nàng ta nhẹ nhàng xuống khỏi đỉnh thành, sau lưng lộ ra một tấm hoành phi đỏ thẫm, bên trên đề hai chữ to”Doanh Châu” rồng bay phượng múa.
“Doanh Châu!”
Mọi người không hẹn mà cùng thốt lên, hân hoan không nói nên lời. Người duy nhất có vẻ bình tĩnh là Dung Sâm, chàng chỉ cười khẽ.
Nàng ta bay từ đỉnh thành xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mũi thuyền, khẽ như một cánh hoa rơi. Khoảng cách cao là thế, nàng ta lại bình yên vô sự, lẽ nào nàng ta thật sự là tiên nhân Doanh Châu?
Nàng ta nhích chân, đích thực là một đôi chân thon nhỏ tinh tế, tuyệt không thể là thủ lĩnh giao nhân, dù hai người có dung mạo giống nhau, màu mắt giống nhau.
Nàng ta cười nhẹ nhàng nhìn Sưởng đế, “Hoan nghênh đến Doanh Châu.”
“Xin hỏi tiên cô,…” Sưởng đế quá mức kích động, hơi lắp bắp, “Nơi này,… là Doanh Châu?”
“Nơi này chính là Doanh Châu,” Nàng ta chỉ tay vào hai chữ lớn trên cổng thành, cười mềm mại: “Ta là chủ nhân của nơi này, Bích Tâm.”
“Tiên cô, xin hỏi nơi này có tiên thảo trường sinh bất tử không ạ?”
Bích Tâm cười: “Các ngươi đến đây vì lí do gì?”
“Đương nhiên là vì tiên thảo.”
“Nếu như ta nói không có thì sao?”
Nụ cười trên môi Sưởng đế cứng đờ.
“Gạt ngươi đấy.” Nàng ta cười tươi, nụ cười quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành.
“Thế tức là có sao?” Hướng Quân kích động hỏi tới.
Bích Tâm mỉm cười gật đầu: “Có thì có, song chỉ tặng cho người có duyên.”
“Thế nào mới gọi là có duyên?”
Bích Tâm chỉ vào Sưởng đế: “Ta cảm thấy hắn chính là người có duyên.”
Sưởng đế vui mừng quá đỗi, mắt sáng lên.
Dung Sâm trầm mặc không nói, vẫn nhìn Bích Tâm.
Nàng ta mở lòng tay, váy dài rủ xuống đất, tao nhã làm ra tư thế mời.
Sưởng đế nhấc bước định lên bờ, Dung Sâm chợt ra tay kéo hắn lại, “Tổ Châu là tiên đảo ta và Mạc Quy đã từng đi, đi Tổ Châu tốt hơn.”
“Doanh Châu cũng là nơi tiên nhân ở, cũng có tiên thảo trường sinh bất tử, nếu đã cơ duyên xảo hợp đến được Doanh Châu, sao còn phải tị gần cầu xa?”
“Đúng vậy, qua Quy Khư mới có thể đến được Tổ Châu, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc gì thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”
“Không bằng cứ ở đây cầu xin tiên cô ban ân cho chút tiên thảo để được Trường Sinh trước đã, chuyện khác bàn sau.” Mấy người rối rít khuyên Dung Sâm.
Bích Tâm phất tay, từ mũi thuyền đến thành bất ngờ hiện lên một cây cầu mây bảy sắc. Có tiên thuật thế này thì sao có thể là người phàm? Chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng ta tiêu tan, thay vào đó là vui mừng hân hoan vô tận. Cuối cùng cũng trải qua trăm cay ngàn đắng đến được Doanh Châu, cuối cùng cũng có thể tìm được tiên thảo trường sinh bất tử, cuối cùng cũng có thể có sinh mệnh bất diệt, có thể cùng người mình yêu bên nhau mãi mãi.
Bước lên cầu mây, trước mắt là tiên cảnh như mộng như ảo. Đình đài lầu các đều là màu trắng, tường mây khói trắng dập dờn, chim thần thú hiếm hoa thơm cỏ lạ không thể không khiến người người kinh thán.
Nhìn Bích Tâm đi đằng trước, ta chưa từng thấy đôi chân nào đẹp như thế, mỗi nhịp bước đều như điệu múa tuyệt diệu nhất thế gian. Ánh mắt của mọi người cũng không kìm nổi bị dáng điệu của nàng ta hấp dẫn, phảng phất như nàng ta đang dạo trên tiên nhạc, tay áo bồng bềnh, tiên tư thướt tha không nói nên lời.
Một hàng cung điện trắng xuất hiện trong tầm mắt. Bích Tâm ngoảnh đầu lại, cười yên nhiên: “Đây là nơi ở của ta, có tổng cộng bảy tòa điện, trừ Kinh Mộng chính giữa, chư vị có thể tùy ý chọn một tòa làm chỗ ở.”
Sưởng đế khom người tạ ơn, kể từ sau khi hắn bị nữ hoàng Xạ Hồng quốc hành hạ một phen, cả người như đã thay đổi. Hoặc cũng có thể là vì đang đối diện trước tiên nhân, nên thần sắc của hắn rất mực khiêm nhường.
Các tòa điện xếp thành một hàng, tổng cộng có bảy tòa, chia làm Mới Gặp, Nên Tình, Biệt Ly, Kinh Mộng, Miên Tư, Hao Gầy, Cố Nhân. Ta thầm đọc lại bảy cái tên này, nghe như là một câu chuyện xưa.
Mọi người đi theo Bích Tâm vào thần điện Kinh Mộng. Trong điện nguy nga lộng lẫy, một bệ thần được đặt chính giữa, thờ phụng một tượng thần, mùi thơm không biết tên lượn lờ không dứt, không biết đến từ đâu, mỗi một cơn gió đều như bị hương thơm này nhuộm kín, vấn vít khiến người ta muốn say. Trên thần đàn có một đĩa bạch ngọc, bên trên có đặt một bó cỏ xanh như phỉ thúy.
Bích Tâm bước chậm tới, váy trắng thắng tuyết, tóc búi cao, phảng như nữ thần phi thiên trên bích họa. “Chư vị vì tiên thảo trường sinh mà vượt đường xa đến, trải qua trăm cay nghìn đắng, quả là không dễ. Vật này chính là tiên thảo trường sinh bất tử của Doanh Châu, tên là cỏ Bất Hối. Sau khi dùng nó, mọi người sẽ được trường sinh bất tử.”
Mọi người mừng rỡ như điên.
“Chỉ có điều, sau khi dùng cỏ Bất Hối, không thể rời khỏi Doanh Châu.”
Mọi người ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ rằng sẽ có yêu cầu như thế.
Bích Tâm cười yên nhiên: “Chư vị không cần quyết định vội, sắc trời đã tối, chư vị đi đường xa, hẳn đã cực kỳ mệt mỏi. Chư vị nghỉ ngơi trước đã, suy nghĩ kỹ, sáng sớm ngày mai hãy trả lời ta.”
“Đa tạ thần nữ.”
Ra khỏi thần điện Kinh Mộng, mọi người tự tìm chỗ ở cho mình.
Ta ở lại Miên Tư, Lưu Yên ở Hao Gầy, Dung Sâm ở Cố Nhân phía tây. Sưởng đế, Hướng Quân, Liên Duy chia ra ở ba cung phía đông.
Lòng ta thầm thấy kỳ lạ, chuyện này trùng hợp bất thường, nhóm bọn ta có sáu người, cung khách của Bích Tâm lại vừa hay có đúng sáu tòa. Nhưng lại thầm nghĩ, nếu Bích Tâm đã là tiên nhân, nàng ta biết trước tất cả cũng không lấy làm lạ.
Trong cung chỉnh tề sạch sẽ, tinh xảo hoa mỹ. Vật phẩm hàng ngày cái gì cần có đều có, cánh đông còn có một phòng ngủ, một ao nước xanh lượn lờ khói trắng, ta nhúng tay thử, nước ấm vừa phải, hương thơm nhàn nhạt không biết tên xông vào chóp mũi, khiến người ta sảng khoái tinh thần, cả người thư thái.
Ta cởi áo quần, ngâm người trong nước tẩy đi bụi bặm dọc đường.
Làn nước ấm áp không khỏi khiến ta thả lỏng, từng chút kí ức về cả chặng hành trình ùa về trong đầu. Ta nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, và những người bạn cũ.
Không biết nguyên chiêu, mi vũ nay đang ở đâu, đã qua đá Tam Sinh luân hồi vào nhân thế một lần nữa chưa?
Dung Sâm đã nói, chàng nhất định sẽ đưa ta đi tìm đầu thai của họ. Nhưng khi đó họ đã quên mất ta, mà trong lòng ta họ vẫn là nguyên chiêu và mi vũ như trước, loại cảm giác này khiến ta cảm khái muôn phần.
Ta đột nhiên nghĩ đến mình. Có khi nào ta lại chính là đầu thai của Linh Lung hai mươi năm trước không? Ý nghĩ này khiến ta kinh ngạc giật mình. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng này.
Ta thay áo quần sạch sẽ, tính đi tìm Dung Sâm để hỏi cho rõ.
Đi qua Hao Gầy, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ, véo von luẩn quẩn, quyến rũ nũng nịu, như có thể rỉ ra nước. Tiếng rên rất giống âm thanh nào đó. An quốc tướng quân này mặt ngoài nhìn anh tư hiên ngang, sao lại phát ra loại âm thanh này, không lẽ đang mơ phải mộng xuân gì? Ta bước nhanh qua cửa sổ phòng Lưu Yên.
“Ôm chặt ta, Dung Sâm.”
Bước chân ta cứng đờ, đột nhiên như có tảng đá lớn trói trên chân, không thể cử động nửa bước.
Nàng ta thở dồn dập, thỉnh thoảng lại thở hắt ra mấy tiếng.
“Chặt thêm một chút nữa, Dung Sâm.”
Ta không nghe được thêm nữa, gần như muốn đẩy cửa xông vào. Nhưng khoảnh khắc đặt tay lên cửa, ta phát hiện ra ngón tay mình đang run rẩy kịch liệt.
Ta không có dũng khí đẩy cánh cửa này ra.
Nếu như ta đẩy ra, tức là ta đã ném hết tất cả niềm tin với Dung Sâm ra sau gáy. Nếu như thứ ta nhìn thấy chính là cảnh tượng mà ta không muốn nhìn, vậy thì ta phải đối mặt thế nào? Có lẽ mọi chuyện không như những gì ta nghĩ, có lẽ chỉ là Lưu Yên đang nằm mơ, mê sảng mộng xuân.
Ta thu tay, lảo đảo đi về phía Cố Nhân.
Nếu như chàng đang ở trong phòng mình, tất cả đều đã rõ. Ta tin chàng không phải là người như vậy.
Đứng trước cửa Cố Nhân, ta giơ tay lên, càng căng thẳng sợ hãi hơn ban nãy.
Tin tưởng và nghi ngờ không ngừng giằng co trong đầu, đau như lăng trì.
Ta cố lấy dũng khí thật lớn, cuối cùng cũng gõ cửa phòng chàng. Thời gian qua cả ngàn năm, trong phòng vẫn lặng yên không một tiếng động.
Theo sự chờ đợi, trái tim ta càng lúc càng chìm xuống, tựa như vĩnh viễn không thấy đáy.
Đẩy cửa, màn trướng tịch mịch trong ánh trăng thanh u.
Bóng đêm thê lương, chỉ có gió đêm không biết đến nỗi đau của con người.
Từng luồng khí lạnh xuyên lên từ mặt đất, thấu qua lòng bàn chân, chui vào xương tủy.
Ta thất vọng xoay người, ngẩn ngơ mất hồn trở về phòng mình.
Đây là mộng phải không? Ta bóp chặt tay, nhìn da thịt rách ra rồi rỉ máu.
Ta vẫn cảm thấy rất không thật, đưa đầu ngón tay dính máu lên miệng, mùi tanh nhàn nhạt, vị đắng chát, hết thảy đều chân thật. Đây không phải mộng.
Tại sao chàng lại làm như vậy?
Chàng đã từng nói trước đá Tam Sinh, chàng sẽ theo ta đời đời kiếp kiếp. Chẳng lẽ đó chỉ là một câu nói đùa, hoặc là, chàng có thể theo ta đời đời kiếp kiếp, nhưng không phải chỉ là ta mà thôi.
Từ trước đến giờ, ta mãi mãi không phải là duy nhất.
Trước kia là Linh Lung, sau này là Lưu Yên.
Ta là gì? Là tiếp diễn của giấc mộng cũ? Là bù đắp cho tiếc nuối xưa?
Chàng có mấy phần thật lòng với ta? Chàng có từng thật sự yêu ta?
Lưu Yên vì chàng mà phản bội nữ hoàng và quốc gia, cam nguyện mạo hiểm cứu Sưởng đế ra, phải chăng là vì chàng đã từng đã cho nàng ta hứa hẹn tình cảm gì đó? Không có hứa hẹn của chàng, nàng ta sao có thể quyết tâm từ bỏ tất cả để đi theo chàng như thế? Ta đã sớm nhìn ra tình ý của nàng ta đối với Dung Sâm, chỉ không ngờ Dung Sâm lại phản bội lời thề của chàng.
Ta tưởng rằng, trải qua nhiều hoạn nạn như vậy, tình cảm của ta và chàng hẳn đã không gì có thể lung lay, vững hơn đá vàng. Nực cười thay, thì ra chỉ có một mình ta tình nguyện.
Chuyện tình cảm, chưa bao giờ chỉ là chyện một bên tình nguyện.
Ta ôm đầu, bên trong đau đớn muốn nổ tung.
/63
|