Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 101: Chuẩn bị tuyển dụng.
Nguồn dịch: metruyen
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, thái độ thoải mái hơn. Điều này khiến không khí trong đại sảnh bớt căng thẳng. Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cũng thoải mái trở lại, mỉm cười nhìn Lục Thiếu Hoa. Kỳ thực Lục Thiếu Hoa gọi hai người về làm việc không vì việc lớn gì cả mà đơn giản chỉ vì hắn đang muốn tìm hai người giỏi về quản lý và tiêu thụ. Một người sẽ sang Liên Xô làm việc, người còn lại theo hắn trở về Thẩm Quyến quản lý ba nhà xưởng
Lúc này tại Hồng Kông, bất cứ phương diện nào cũng đều hơn hẳn trong nước, bất luận là đào tạo hay bồi dưỡng nhân tài, do vậy không thiếu những người tài giỏi. Đó chính là nguyên do vì sao Lục Thiếu Hoa không tìm ở trong nước. Nghiễm nhiên không thể nói trong nước không có người tài mà là hơi ít. Hiện tại hắn có vẻ rất gấp, cho nên hay là sang bên Hồng Kông tìm cho tiện hơn.
Những nhân tài ta đang cần thì ở Thẩm Quyến bên đó cũng đều cần, Lục Thiếu Hoa chỉ nhắc tới công việc quản lý là được rồi còn đi Liên Xô thì hắn lại mất công nói tỉ mỉ thêm một lần nữa, hơn nữa bây giờ Liên Xô đang loạn lạc, người quan tâm đến tin tức thường ngày đều biết cả. Nếu như không thể đảm bảoan toàn thì có ai đi.
Lưu Minh Chương nghe kỹ càng rồi gật đầu xem ra hiểu ý. Qua lời nói của Lục Thiếu Hoa hắn biết, Lục Thiếu Hoa trở về Thâm Quyến hóa ra là để đi đến xưởng làm việc, trong lòng không thể không thầm cảm phục, từ xưởng làm việc đến Liên Xô, thông minh như hắn, nghĩ cái là hiểu liền rồi, Lục Thiếu Hoa thích nói cái câu : “ Cũng không thể chờ tới khi công ty có tài chính mới thông bảo tuyển dụng đúng không?”
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một lúc, công ty tài chính cần tuyển là bên tài chính, quản lý và bán hàng những mặt này không cần đến, nhưng có vẻ việc này cũng chẳng thành vấn đề, không sao cả.
- Được rồi, đợi đến lúc ấy cùng tuyển thì cũng thế cả thôi, dẫu sao cũng ở đây vài ngày rồi.
Việc chính đã dặn dò xong, lại cùng Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh nói chuyện phiếm một lúc, Lục Thiếu Hoa lên phòng khách tầng hai. Lưu Minh Chương vốn dĩ muốn ra ngoài đặt mua chút văn phòng phẩm, nhưng Lục Thiếu Hoa bảo không cần vội, cho nên y đành phải để buổi chiều mới đi, tiếp tục xem tài liệu.
Ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt lên bàn, lưng dựa vào tựa ghế, hai mắt khép hờ, trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ. Bây giờ bên Liên Xô có Trần Quốc Bang sang kết nối quan hệ, Hồng Kông bên này cũng có chút thuận lợi, công ty chỉ cần đợi đến ngày khai trương thôi, còn về công xưởng của Thâm Quyển, bên đó càng không cần phải nói, tuyển được người tài rồi thì toàn quyền giao cho hắn quản lý.
Hắn vẫn đang ngồi trên phòng khách tầng hai, đến khi Lưu Minh Chương lên gọi xuống ăn cơm hắn có chút không muốn dậy, nhân tiện nhờ Lưu Minh Chương đi gọi Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê. năm người cùng đi tìm một nhà hàng nào đó ăn một bữa, sau đó năm người phân thành hai đội, Lưu Minh Chương cùng Lý Vân Thanh đi giải quyết việc công ty, Lục Thiếu Hoa thì cùng với Trương Khánh Vân đi tới nhà Dương Kiến Long
Dương Kiện Long có thể đã biết Lục Thiếu Hoa muốn trở về Hông Kông. Nếu như không đi lần này thì cũng có chút áy náy! Dẫu sao thì Lục Thiếu Hoa cũng cho rằng không có việc gì để làm thì nhân tiện đi một chuyến.
...
Đến nhà Dương Kiến Long, không thể không lải nhải chút việc nhà, Lục Thiếu Hoa xem ra nói chuyện rất nhiệt tình, thực tình trong lòng lại nghĩ việc khác, chỉ là nói chuyện ứng phó….
- Đúng rồi! Suýt nữa thì tôi quên mất việc này. Dương Kiến Long đang chuyện trò bỗng nhớ ra điều gì.
- Bác họ hàng xa của tôi mấy hôm nay cứ gọi điện thoại giục tôi, lão hỏi tôi tại sao cậu lại không thi cuối kì.
- Ha ha! Chú cũng biết, cháu bên này chẳng phải bận lắm sao! Học kì mới tôi sẽ đi học.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Học hay không đối với hắn mà nói, đâu phải việc quan trọng gì, đi học chỉ giống như hoàn thành nhiệm vụ cho xong thôi.
- Vậy thì tốt rồi, cậu cũng biết, dù sao cũng là người thân thích mà, cũng có chút khó nói.
Dương Kiến Long mặt mày nghiêm túc, nói với giọng có chút kể khổ.
- Cậu cũng nên đọc nhiều sách chút, kẻo sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này!
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa mà rằng
- Vậy thì tôi sẽ về.
- Tôi tiễn cậu nhé.
Dương Kiến Long cũng đứng dậy, tiễn Lục Thiếu Hoa đến cửa rồi nói.
- Nếu rảnh thì thường xuyên qua tôi chơi, tôi bây giờ cả ngày cũng chỉ ở nhà, việc ở cửa hàng thì giao cho người nhà lo hết rồi.
- Được rồi.
Lục Thiếu Hoa vẫy vẫy tay nói.
...
――――――――――――――――
Trở về biệt thự, mấy người Lưu Minh Chương vẫn chưa về, Lục Thiếu Hoa lại rảnh rang ở trong phòng khách ngồi xem ti vi, đến tận gần 5 giờ chiều mới nghe thấy bên ngoài biệt thự có tiếng chuông, khỏi phải đoán cũng biết mấy người Lưu Minh Chương về rồi.
Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cả chiều chạy hết quận Cửu Long, mà chỉ để mua một ít văn phòng phẩm đẹp, khiến cho họ mết đứt cả hơi, vừa vào nhà là bọn họ uống hết hai cốc nước ừng ực như trâu, sau đó lại mang theo một cốc ra ghế sofa ngồi.
- Giải quyết thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa tủm tỉm nhìn hai người bọn họ hỏi.
- Đã đặt mua xong rồi, ngày mai là có thể chuyển đến công ty.
Nói xong, Lưu Minh Chương uống cạn hết cốc nước trên tay mới nói tiếp.
- Bây giờ chỉ chờ tuyển người thôi, đợi tuyển xong thì công ty có thể vận hành rồi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, trầm tư một lúc lâu, dường như đang nghĩ điều gì.
- Sáng ngày mai anh đưa chút tin tức cho bên truyền thông nhé, tôi tin là phương pháp này tuyển người dễ hơn chút đấy.
Lục Thiếu Hoa có suy nghĩ của mình, danh tiếng lọt ra ngoài rồi thì càng dễ thu hút mọi người đến dự tuyển, nếu như không đưa tin tức ra ngoài, một công ty mới khai trương có thể thu hút người đến được cũng chỉ là vài con tép thôi, cơ bản không có cá to nào hứng thú cả.
Lưu Minh Chương gật gật đầu tỏ ra đã hiểu.
- Vậy thì cứ quyết định thế đi, ngày mai đưa tin bên truyền thông, hôm sau bắt đầu tuyển người, năm hôm sau thì khai trương công ty.
Lục Thiếu Hoa tay gõ gõ có tiết tấu lên ghế sofa, có chút hương vị lãnh đạo chỉ tay năm ngón.
- Nhớ lấy, lúc tuyển người, cảm thấy được thì trực tiếp tuyển, người khác thì để họ đợi tin, còn nữa nhớ mang sơ yếu lí lịch của người dự tuyển về, có việc cần dùng.
Mặc dù không biết Lục Thiếu Hoa cần mấy cái sơ yếu đó làm gì, nhưng Lưu Minh Chương vẫn gật đầu, nhưng không có hỏi. Y biết rằng dù hỏi, Lục Thiếu Hoa chắc cũng không nói, thế thì chi bằng không hỏi.
- Được rồi, không còn việc gì khác, các anh vẫn chưa ăn cơm đấy chứ?
Không cần đợi Lưu Minh Chương và mọi người trả lời, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp.
- Nhìn cái thì biết chưa ăn rồi, đi thôi, xuất phát.
...
Lục Thiếu Hoa từ trước tới giờ chưa từng xử tệ với bản thân bao giờ. Điều kiện gia đình lúc trước còn kém, thì chẳng nói làm gì, bây giờ có tiền rồi, cá to thịt ngon là khó cưỡng nổi. Hắn ta bảo Trương Khánh Vân đỗ xe xuống gần quán rượu Cửu Long rất nổi tiếng.
- Xuống xe, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.
Lưu Minh Chương bị dọa cho một trận, vừa nãy ngồi trong xe cứ nghĩ đến lời của Lục Thiếu Hoa. Tại sao nói “thấy được thì trực tiếp tuyển”, lại còn muốn những cái sơ yếu lí lịch ấy nữa chứ? Việc này thực ra khiến Lưu Minh Chương khó đoán được, trong lòng cảm thấy buồn bực không nói nên lời.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 101: Chuẩn bị tuyển dụng.
Nguồn dịch: metruyen
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, thái độ thoải mái hơn. Điều này khiến không khí trong đại sảnh bớt căng thẳng. Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cũng thoải mái trở lại, mỉm cười nhìn Lục Thiếu Hoa. Kỳ thực Lục Thiếu Hoa gọi hai người về làm việc không vì việc lớn gì cả mà đơn giản chỉ vì hắn đang muốn tìm hai người giỏi về quản lý và tiêu thụ. Một người sẽ sang Liên Xô làm việc, người còn lại theo hắn trở về Thẩm Quyến quản lý ba nhà xưởng
Lúc này tại Hồng Kông, bất cứ phương diện nào cũng đều hơn hẳn trong nước, bất luận là đào tạo hay bồi dưỡng nhân tài, do vậy không thiếu những người tài giỏi. Đó chính là nguyên do vì sao Lục Thiếu Hoa không tìm ở trong nước. Nghiễm nhiên không thể nói trong nước không có người tài mà là hơi ít. Hiện tại hắn có vẻ rất gấp, cho nên hay là sang bên Hồng Kông tìm cho tiện hơn.
Những nhân tài ta đang cần thì ở Thẩm Quyến bên đó cũng đều cần, Lục Thiếu Hoa chỉ nhắc tới công việc quản lý là được rồi còn đi Liên Xô thì hắn lại mất công nói tỉ mỉ thêm một lần nữa, hơn nữa bây giờ Liên Xô đang loạn lạc, người quan tâm đến tin tức thường ngày đều biết cả. Nếu như không thể đảm bảoan toàn thì có ai đi.
Lưu Minh Chương nghe kỹ càng rồi gật đầu xem ra hiểu ý. Qua lời nói của Lục Thiếu Hoa hắn biết, Lục Thiếu Hoa trở về Thâm Quyến hóa ra là để đi đến xưởng làm việc, trong lòng không thể không thầm cảm phục, từ xưởng làm việc đến Liên Xô, thông minh như hắn, nghĩ cái là hiểu liền rồi, Lục Thiếu Hoa thích nói cái câu : “ Cũng không thể chờ tới khi công ty có tài chính mới thông bảo tuyển dụng đúng không?”
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một lúc, công ty tài chính cần tuyển là bên tài chính, quản lý và bán hàng những mặt này không cần đến, nhưng có vẻ việc này cũng chẳng thành vấn đề, không sao cả.
- Được rồi, đợi đến lúc ấy cùng tuyển thì cũng thế cả thôi, dẫu sao cũng ở đây vài ngày rồi.
Việc chính đã dặn dò xong, lại cùng Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh nói chuyện phiếm một lúc, Lục Thiếu Hoa lên phòng khách tầng hai. Lưu Minh Chương vốn dĩ muốn ra ngoài đặt mua chút văn phòng phẩm, nhưng Lục Thiếu Hoa bảo không cần vội, cho nên y đành phải để buổi chiều mới đi, tiếp tục xem tài liệu.
Ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt lên bàn, lưng dựa vào tựa ghế, hai mắt khép hờ, trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ. Bây giờ bên Liên Xô có Trần Quốc Bang sang kết nối quan hệ, Hồng Kông bên này cũng có chút thuận lợi, công ty chỉ cần đợi đến ngày khai trương thôi, còn về công xưởng của Thâm Quyển, bên đó càng không cần phải nói, tuyển được người tài rồi thì toàn quyền giao cho hắn quản lý.
Hắn vẫn đang ngồi trên phòng khách tầng hai, đến khi Lưu Minh Chương lên gọi xuống ăn cơm hắn có chút không muốn dậy, nhân tiện nhờ Lưu Minh Chương đi gọi Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê. năm người cùng đi tìm một nhà hàng nào đó ăn một bữa, sau đó năm người phân thành hai đội, Lưu Minh Chương cùng Lý Vân Thanh đi giải quyết việc công ty, Lục Thiếu Hoa thì cùng với Trương Khánh Vân đi tới nhà Dương Kiến Long
Dương Kiện Long có thể đã biết Lục Thiếu Hoa muốn trở về Hông Kông. Nếu như không đi lần này thì cũng có chút áy náy! Dẫu sao thì Lục Thiếu Hoa cũng cho rằng không có việc gì để làm thì nhân tiện đi một chuyến.
...
Đến nhà Dương Kiến Long, không thể không lải nhải chút việc nhà, Lục Thiếu Hoa xem ra nói chuyện rất nhiệt tình, thực tình trong lòng lại nghĩ việc khác, chỉ là nói chuyện ứng phó….
- Đúng rồi! Suýt nữa thì tôi quên mất việc này. Dương Kiến Long đang chuyện trò bỗng nhớ ra điều gì.
- Bác họ hàng xa của tôi mấy hôm nay cứ gọi điện thoại giục tôi, lão hỏi tôi tại sao cậu lại không thi cuối kì.
- Ha ha! Chú cũng biết, cháu bên này chẳng phải bận lắm sao! Học kì mới tôi sẽ đi học.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Học hay không đối với hắn mà nói, đâu phải việc quan trọng gì, đi học chỉ giống như hoàn thành nhiệm vụ cho xong thôi.
- Vậy thì tốt rồi, cậu cũng biết, dù sao cũng là người thân thích mà, cũng có chút khó nói.
Dương Kiến Long mặt mày nghiêm túc, nói với giọng có chút kể khổ.
- Cậu cũng nên đọc nhiều sách chút, kẻo sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này!
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa mà rằng
- Vậy thì tôi sẽ về.
- Tôi tiễn cậu nhé.
Dương Kiến Long cũng đứng dậy, tiễn Lục Thiếu Hoa đến cửa rồi nói.
- Nếu rảnh thì thường xuyên qua tôi chơi, tôi bây giờ cả ngày cũng chỉ ở nhà, việc ở cửa hàng thì giao cho người nhà lo hết rồi.
- Được rồi.
Lục Thiếu Hoa vẫy vẫy tay nói.
...
――――――――――――――――
Trở về biệt thự, mấy người Lưu Minh Chương vẫn chưa về, Lục Thiếu Hoa lại rảnh rang ở trong phòng khách ngồi xem ti vi, đến tận gần 5 giờ chiều mới nghe thấy bên ngoài biệt thự có tiếng chuông, khỏi phải đoán cũng biết mấy người Lưu Minh Chương về rồi.
Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cả chiều chạy hết quận Cửu Long, mà chỉ để mua một ít văn phòng phẩm đẹp, khiến cho họ mết đứt cả hơi, vừa vào nhà là bọn họ uống hết hai cốc nước ừng ực như trâu, sau đó lại mang theo một cốc ra ghế sofa ngồi.
- Giải quyết thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa tủm tỉm nhìn hai người bọn họ hỏi.
- Đã đặt mua xong rồi, ngày mai là có thể chuyển đến công ty.
Nói xong, Lưu Minh Chương uống cạn hết cốc nước trên tay mới nói tiếp.
- Bây giờ chỉ chờ tuyển người thôi, đợi tuyển xong thì công ty có thể vận hành rồi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, trầm tư một lúc lâu, dường như đang nghĩ điều gì.
- Sáng ngày mai anh đưa chút tin tức cho bên truyền thông nhé, tôi tin là phương pháp này tuyển người dễ hơn chút đấy.
Lục Thiếu Hoa có suy nghĩ của mình, danh tiếng lọt ra ngoài rồi thì càng dễ thu hút mọi người đến dự tuyển, nếu như không đưa tin tức ra ngoài, một công ty mới khai trương có thể thu hút người đến được cũng chỉ là vài con tép thôi, cơ bản không có cá to nào hứng thú cả.
Lưu Minh Chương gật gật đầu tỏ ra đã hiểu.
- Vậy thì cứ quyết định thế đi, ngày mai đưa tin bên truyền thông, hôm sau bắt đầu tuyển người, năm hôm sau thì khai trương công ty.
Lục Thiếu Hoa tay gõ gõ có tiết tấu lên ghế sofa, có chút hương vị lãnh đạo chỉ tay năm ngón.
- Nhớ lấy, lúc tuyển người, cảm thấy được thì trực tiếp tuyển, người khác thì để họ đợi tin, còn nữa nhớ mang sơ yếu lí lịch của người dự tuyển về, có việc cần dùng.
Mặc dù không biết Lục Thiếu Hoa cần mấy cái sơ yếu đó làm gì, nhưng Lưu Minh Chương vẫn gật đầu, nhưng không có hỏi. Y biết rằng dù hỏi, Lục Thiếu Hoa chắc cũng không nói, thế thì chi bằng không hỏi.
- Được rồi, không còn việc gì khác, các anh vẫn chưa ăn cơm đấy chứ?
Không cần đợi Lưu Minh Chương và mọi người trả lời, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp.
- Nhìn cái thì biết chưa ăn rồi, đi thôi, xuất phát.
...
Lục Thiếu Hoa từ trước tới giờ chưa từng xử tệ với bản thân bao giờ. Điều kiện gia đình lúc trước còn kém, thì chẳng nói làm gì, bây giờ có tiền rồi, cá to thịt ngon là khó cưỡng nổi. Hắn ta bảo Trương Khánh Vân đỗ xe xuống gần quán rượu Cửu Long rất nổi tiếng.
- Xuống xe, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.
Lưu Minh Chương bị dọa cho một trận, vừa nãy ngồi trong xe cứ nghĩ đến lời của Lục Thiếu Hoa. Tại sao nói “thấy được thì trực tiếp tuyển”, lại còn muốn những cái sơ yếu lí lịch ấy nữa chứ? Việc này thực ra khiến Lưu Minh Chương khó đoán được, trong lòng cảm thấy buồn bực không nói nên lời.
/1180
|