Tòa biệt thự này rất lớn, đặc biệt đại sảnh, chiếm diện tích đất lớn, nhưng đừng tưởng đại sảnh lớn thì các chỗ khác sẽ nhỏ, ví như các phòng, có rất nhiều phòng, mà thủ trưởng số một tụ họp với mọi người một lúc, sau đó rời đại sảnh, không biết đi vào trong đó.
Nhưng rất nhanh, Lục Thiếu Hoa chỉ biết bọn họ đi vào trong đó, bởi vì lúc này Lục Thiếu Hoa phải đi gặp thủ trưởng số một, có thư ký thủ trưởng số một dẫn đường, Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết vị trí của thủ trưởng số một ở đâu.
Nhưng mà, lúc Lục Thiếu Hoa đi theo thư ký của thủ trưởng số một vào trong phòng, lại phát hiện không chỉ có một mình thủ trưởng số một không thôi, còn có chín ủy viên thường vụ lớn, tất cả đều ở bên trong, hơn nữa rất chú ý phân vị trí ngồi, từ lớn đến bé, nhìn qua giống như là buổi họp.
Sự thật đúng là như vậy, chín người bọn họ đúng là chuẩn bị họp, nhưng hội nghị này không phải chín người mở ra, mà là mười người, còn có thêm Lục Thiếu Hoa nữa. Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã có mặt, hội nghị đương nhiên sẽ bắt đầu.
Nhưng, có một vấn đề khiến Lục Thiếu Hoa rất xấu hổ, nguyên nhân Lục Thiếu Hoa không biết ngồi ở chỗ nào, chỗ thủ trưởng số một đang ngồi thực ra có hai chỗ, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không biết ngồi ở nơi nào, dù sao ngồi ở vị trí đó cũng có nghĩa là thân phận cao hơn các ủy viên thường vụ khác.
May mà, thủ trưởng số một dường như cũng hiểu được sự xấu hổ của Lục Thiếu Hoa, chỉ vị trí ngồi đối diện anh ta, cũng chính là một vị trí còn trống, là cùng thủ trưởng số một ngồi một hướng, ra hiệu Lục Thiếu Hoa ngồi chỗ kia.
Vị trí này chắc chắn là rất thích hợp để Lục Thiếu Hoa ngồi, nguyên nhân rất đơn giản, xem như cùng với chín ủy viên thường vụ, đồng thời lại là vị trí một mình, thể hiện đầy đủ thân phận của Lục Thiếu Hoa không thấp, đồng thời cũng tôn kính tám người kia.
Đương nhiên, sắp xếp chỗ ngồi chỉ là một sự việc xen vào mà thôi, Lục Thiếu Hoa chẳng qua xấu hổ một tí rồi đem việc này ném qua một bên, hắn hiện tại muốn biết thủ trưởng số một làm như vậy là vì sao?
Phải biết bình thường chín ủy viên thường vụ tụ tập đều là có chuyện rất quan trọng, bằng không chín ủy viên thường vụ không thể tề tụ, hơn nữa hôm nay chính mình là người cao nhất, nhưng đột nhiên muốn làm như vậy, có chút không bình thường.
Rất nhanh, giải đáp câu đố phức tạp của Lục Thiếu Hoa, thủ trưởng số một lên tiếng.
- Các đồng chí, khủng hoảng vay nợ của nước Mỹ bùng nổ, đã ảnh hưởng đến toàn cầu, vả lại còn đang không ngừng mở rộng, nước Mỹ đã có bao nhiêu ngân hàng đóng cửa, nếu cứ như vậy đi xuống, ngân hàng không thể cho xí nghiệp công nghiệp vay, tám phần sẽ hình thành một cơn lốc tài chính.
Nói tới đây thủ trưởng số một tạm dừng một chút, lại nói tiếp.
- Tuy nhiên lại nói, chúng ta cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, việc này phải nhờ Thượng tướng của chúng ta nói mới được, ha ha.
Thủ trưởng số một tuyên bố đem Lục Thiếu Hoa lên đài, còn xưng hô Lục Thiếu Hoa là Thượng tướng, cuối cùng còn cười ha hả, rất rõ ràng, nói có vẻ rất hài hước, khác hẳn với vẻ nghiêm túc lúc trước, không khí lập tức liền thay đổi.
Không thể nghi ngờ, cơn lốc tài chính là vấn đề quan trọng, khi đối mặt với vấn đề như vậy, người lãnh đạo quốc gia luôn có tâm trạng nặng nề để mà xử lý, nhưng sau đó lại bỏ thêm một câu vui đùa, có thể làm thay đổi chú ý, điều tiết không khí.
Lục Thiếu Hoa cũng biết dụng ý của thủ trưởng số một, cũng không để ý tới anh ta nói quân hàm hay nói đùa, hướng mọi người gật đầu, sau đó nói:
- Các vị, theo quan sát các công ty tài chính, khủng hoảng vay nợ bùng nổ đã hình thành cơn lốc tài chính, chẳng qua bây giờ còn chưa có bộc phát ra mà thôi.
Lục Thiếu Hoa là một người tái sinh, hắn đương nhiên biết khi nào cơn lốc tài chính bùng phát, nhưng phải chờ tới cuối năm tới mới bùng nổ.Mắt thấy thời gian còn có hơn một năm, nhưng Lục Thiếu Hoa không dám nói hiện tại cơn lốc tài chính chưa hình thành, nguyên nhân là cơn lốc tài chính đã hình thành, chẳng qua chưa hoàn toàn bộc phát mà thôi.
- Vâng, nói như thế nào đây, không cần nói nước Mĩ chiếm vị trí như thế nào trên toàn cầu, là quay tay của kinh tế toàn cầu, một khi nước Mĩ xuất hiện vấn đề, như vậy toàn bộ đều bị liên lụy.
Lục Thiếu Hoa cuối cũng vẫn không quên nói một câu.
Câu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa là quan trọng nhất, nói đến nước Mĩ, nói nước Mĩ chiếm tầm quan trọng trong kinh tế toàn cầu, Lục Thiếu Hoa tin vào tài trí mọi người, sẽ biết nước Mĩ xui xẻo, toàn cầu sẽ xui xẻo theo.
Quả nhiên, sau khi Lục Thiếu Hoa nói xong, tất cả mọi người đều trầm tư, bao gồm cả thủ trưởng số một cũng đang lặng im suy nghĩ.
Thủ trưởng số một sớm đã nghe Lục Thiếu Hoa nói qua điều này, ông ta cũng từng tự hỏi, còn gọi chuyên gia kinh tế trong nước tới phân tích, cuối cùng cho ra kết quả là có một cơn lốc tài chính thổi quét toàn cầu.
Nhưng mặc dù đã có được đáp án, nhưng vào lúc này, thủ trưởng số một không kìm nổi suy tư một lát, để ý lại những suy nghĩ trong lòng.
Thật lâu sau, thủ trưởng số một rốt cuộc trấn tĩnh lại, tám người khác cũng vậy, đều cùng khôi phục lại. Tất cả nhìn về phía Lục Thiếu Hoa, ý tứ rất rõ ràng, muốn xem Lục Thiếu Hoa có diệu kế gì không.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không dám nói lời nào. Không phải Lục Thiếu Hoa không muốn nói, mà với tình huống này Lục Thiếu Hoa không nên tùy tiện nói nhiều. Suy nghĩ một chút, đây chính là chín ủy viên thường vụ họp lại, Lục Thiếu Hoa lúc này lên tiếng, chắc chắn là quyết định hướng đi của kinh tế nhà nước, một khi không cẩn thận, khả năng sẽ xuất hiện đại loạn.
Hướng đi của kinh tế một nước, không phải điều Lục Thiếu Hoa có thể tùy tiện nói. Mặc dù Lục Thiếu Hoa biết sơ lược ứng phó như thế nào, đem tổn thất đến mức thấp nhất. Nhưng lúc này Lục Thiếu Hoa vẫn như cũ, không mở miệng.
Thủ trưởng số một cố tình không để Lục Thiếu Hoa toại nguyện, thấy Lục Thiếu Hoa trầm mặc, không khỏi mở miệng nói:
- Ngồi ở đây chỉ có cậu là một chuyên gia, cậu nói xem phương pháp như thế nào. Không cần phải e dè đâu.
Được rồi, đường lui đã bị thủ trưởng số một lấp kín, cho dù Lục Thiếu Hoa không muốn mở miệng cũng không được.
Rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể nói:
- Có ba nơi là nghiêm trọng nhất, trong đó một là xuất khẩu,cơn lốc tài chính bùng nổ, thổi quét toàn cầu, mà chúng ta là nước xuất khẩu lớn, xuất khẩu nhất định chịu ảnh hưởng.
Dừng một lúc, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Thứ hai cũng rất đơn giản, xuất khẩu bị ảnh hưởng, các xí nghiệp xuất khẩu nước ta tất chịu một đòn nghiêm trọng, đặc biết các xí nghiệp tầm trung, thiệt hại khẳng định rất lớn. Tôi tin rằng ở cơn lốc tài chính lần này, có rất nhiều xí nghiệp tầm trung sẽ phải đóng cửa.
Không phải Lục Thiếu Hoa tin tưởng, mà là sự thật. Năm 2008, lúc cơn lốc tài chính xảy ra, trong nước nhiều xí nghiệp tầm trung đóng cửa lắm, nhiều xí nghiệp lớn cũng bị thiệt hại, có chỗ cũng
- Dẫn đến thất nghiệp, điều này chắc chắn là một vấn đề đáng quan tâm, nếu có xí nghiệp lớn đóng cửa, người thất nghiệp chắc chắn gia tăng, nếu không thể nhận công tác mới, sự việc này cũng rất đau đầu.
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa ngưng trọng nói.
Đúng là, cơn lốc tài chính thổi đến, người thất nghiệp trở thành một vấn đề nan giải, bất kể là trong nước hay là nước khác, người thất nhiệp thật sự là nhiều lắm.
Kỳ thật Lục Thiếu Hoa rất mâu thuẫn, đặc biệt nói đến thời điểm dân cư thất nghiệp, Lục Thiếu Hoa càng thêm mâu thuẫn. Còn nhớ một thời gian trước, Lục Thiếu Hoa vừa mới đây giảm biên chế, cắt giảm số lượng đầu sỏ.
Đã thế, lúc này đối mặt với chín ủy viên thường vụ, hắn nói đến thất nhiệp. Tập đoàn Phượng Hoàng giảm biên chế thời gian trước, không phải đã làm cho dân chúng thất nghiệp sao, thật trớ trêu. Lục Thiếu Hoa còn nói ra vấn đề này, thử hỏi không phải mâu thuẫn thì sao.
May mà chín ủy viên thường vụ đã định trước không đem lời nói của Lục Thiếu Hoa áp vào Tập đoàn Phượng Hoàng, cho nên, bọn họ cũng không nói đến việc Tập đoàn Phượng Hoàng giảm biên chế, ngược lại, chín ủy viên thường vụ rất muốn giải quyết cấp bách vấn đề này. Thủ trưởng số một lại nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt dò hỏi, xem Lục Thiếu Hoa có cách nào giải quyết tốt không.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ chịu thua, ý tứ rất rõ ràng, hắn không có phương pháp gì.
Trên thực tế, Lục Thiếu Hoa đích thực là không có cách gì dễ xử lý, ừ, cho dù lắ hắn có cách gì dễ xử lý, hắn cũng sẽ không nói ra, dù sao việc này quan hệ đến nguy cơ của một quốc gia, Lục Thiếu Hoa không dám nói lớn.
Thấy vậy, thủ trưởng số một đành chịu, tuy nhiên ông ta không nói gì thêm, chỉ cười khổ một tiếng, sau đó để Lục Thiếu Hoa đi.
Lục Thiếu Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, lập tức cũng không nhiều lời, đứng dậy rời đi, để lại vấn đề đau đầu cho chín vị ủy viên thường vụ.
Trở lại đại sảnh, không khí y một ngày, hình thành các nhóm túm năm tụm ba, bắt chuyện hay không bắt chuyện một câu. Lục Thiếu Hoa cũng không dừng lại, tìm được đám người Tăng Kiến Quốc, đi vào trong nhóm thế hệ trước, vừa nói vừa cười tán gẫu.
- Tiểu Hoa, nghe nói trong tay cậu còn có rất nhiều kỹ thuật tiên tiến?
Lý Trường Thắng cười cười hỏi.
Không thể nghi ngờ là Lý Trường Thắng rất hiểu Lục Thiếu Hoa, không vì cái gì khác, là vì Lục Thiếu Hoa lên đường ở Thâm Quyến, mà Lý Trường Thắng lúc ấy là tư lệnh quân khu Quảng Châu, đã từng đề cập đến Lục Thiếu Hoa, cho nên có hiểu biết đối với Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa không trả lời, không lắc đầu cũng không gật đầu, càng không lên tiếng, chỉ cười cười thần bí. Vẻ mặt đó làm cho người ta không hiểu được gì cả.
Giống như vấn đề này, Lục Thiếu Hoa thật không biết trả lời như thế nào mới đúng, đương nhiên, cũng là Lục Thiếu Hoa không nghĩ ra trả lơi gì, dù sao Lục Thiếu Hoa trả lời như thế nào đều dẫn ra một loạt vấn đề, thà rằng không trả lời còn hơn.
Kỳ thật Lý Trường Thắng muốn khiến Lục Thiếu Hoa lộ ra một chút, sau đó không ngừng đào móc, tốt nhất là bới móc mọi chi tiết của Lục Thiếu Hoa. Sau đó lại nói đại nghĩa là đưa quốc gia hùng mạnh lên, khiến Lục Thiếu Hoa đưa ra kỹ thuật quân sự tiên tiến nữa.
Có thể nói, tuy rằng Lý Trường Thắng đã về hưu, nhưng ông ta dù sao cũng làm chức cao trong quân đội, có đôi khi thường suy nghĩ vì quốc gia, mà không, hiện tại ý đồ của ông ta rất rõ ràng, chỉ vì Lục Thiếu Hoa không trả lời, Lý Trường Thắng đành bị mất mặt, không có cách nào khác.
Sự thật chứng minh, Lục Thiếu Hoa không trả lời là đúng. Ở chuyện tiếp theo nói, Lý Trường Thắng lại có ý định đem đề tài kỹ thuật tiên tiến dẫn hướng, nhưng đều bị Lục Thiếu Hoa hóa giải từng bước, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Buổi họp mặt kết thúc rất nhanh, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại, đi theo Tăng Kiến Quốc, trở về chỗ ở, sau đó lại vội vàng lên đường rời khỏi Bắc Kinh.
Nhưng rất nhanh, Lục Thiếu Hoa chỉ biết bọn họ đi vào trong đó, bởi vì lúc này Lục Thiếu Hoa phải đi gặp thủ trưởng số một, có thư ký thủ trưởng số một dẫn đường, Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết vị trí của thủ trưởng số một ở đâu.
Nhưng mà, lúc Lục Thiếu Hoa đi theo thư ký của thủ trưởng số một vào trong phòng, lại phát hiện không chỉ có một mình thủ trưởng số một không thôi, còn có chín ủy viên thường vụ lớn, tất cả đều ở bên trong, hơn nữa rất chú ý phân vị trí ngồi, từ lớn đến bé, nhìn qua giống như là buổi họp.
Sự thật đúng là như vậy, chín người bọn họ đúng là chuẩn bị họp, nhưng hội nghị này không phải chín người mở ra, mà là mười người, còn có thêm Lục Thiếu Hoa nữa. Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã có mặt, hội nghị đương nhiên sẽ bắt đầu.
Nhưng, có một vấn đề khiến Lục Thiếu Hoa rất xấu hổ, nguyên nhân Lục Thiếu Hoa không biết ngồi ở chỗ nào, chỗ thủ trưởng số một đang ngồi thực ra có hai chỗ, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không biết ngồi ở nơi nào, dù sao ngồi ở vị trí đó cũng có nghĩa là thân phận cao hơn các ủy viên thường vụ khác.
May mà, thủ trưởng số một dường như cũng hiểu được sự xấu hổ của Lục Thiếu Hoa, chỉ vị trí ngồi đối diện anh ta, cũng chính là một vị trí còn trống, là cùng thủ trưởng số một ngồi một hướng, ra hiệu Lục Thiếu Hoa ngồi chỗ kia.
Vị trí này chắc chắn là rất thích hợp để Lục Thiếu Hoa ngồi, nguyên nhân rất đơn giản, xem như cùng với chín ủy viên thường vụ, đồng thời lại là vị trí một mình, thể hiện đầy đủ thân phận của Lục Thiếu Hoa không thấp, đồng thời cũng tôn kính tám người kia.
Đương nhiên, sắp xếp chỗ ngồi chỉ là một sự việc xen vào mà thôi, Lục Thiếu Hoa chẳng qua xấu hổ một tí rồi đem việc này ném qua một bên, hắn hiện tại muốn biết thủ trưởng số một làm như vậy là vì sao?
Phải biết bình thường chín ủy viên thường vụ tụ tập đều là có chuyện rất quan trọng, bằng không chín ủy viên thường vụ không thể tề tụ, hơn nữa hôm nay chính mình là người cao nhất, nhưng đột nhiên muốn làm như vậy, có chút không bình thường.
Rất nhanh, giải đáp câu đố phức tạp của Lục Thiếu Hoa, thủ trưởng số một lên tiếng.
- Các đồng chí, khủng hoảng vay nợ của nước Mỹ bùng nổ, đã ảnh hưởng đến toàn cầu, vả lại còn đang không ngừng mở rộng, nước Mỹ đã có bao nhiêu ngân hàng đóng cửa, nếu cứ như vậy đi xuống, ngân hàng không thể cho xí nghiệp công nghiệp vay, tám phần sẽ hình thành một cơn lốc tài chính.
Nói tới đây thủ trưởng số một tạm dừng một chút, lại nói tiếp.
- Tuy nhiên lại nói, chúng ta cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, việc này phải nhờ Thượng tướng của chúng ta nói mới được, ha ha.
Thủ trưởng số một tuyên bố đem Lục Thiếu Hoa lên đài, còn xưng hô Lục Thiếu Hoa là Thượng tướng, cuối cùng còn cười ha hả, rất rõ ràng, nói có vẻ rất hài hước, khác hẳn với vẻ nghiêm túc lúc trước, không khí lập tức liền thay đổi.
Không thể nghi ngờ, cơn lốc tài chính là vấn đề quan trọng, khi đối mặt với vấn đề như vậy, người lãnh đạo quốc gia luôn có tâm trạng nặng nề để mà xử lý, nhưng sau đó lại bỏ thêm một câu vui đùa, có thể làm thay đổi chú ý, điều tiết không khí.
Lục Thiếu Hoa cũng biết dụng ý của thủ trưởng số một, cũng không để ý tới anh ta nói quân hàm hay nói đùa, hướng mọi người gật đầu, sau đó nói:
- Các vị, theo quan sát các công ty tài chính, khủng hoảng vay nợ bùng nổ đã hình thành cơn lốc tài chính, chẳng qua bây giờ còn chưa có bộc phát ra mà thôi.
Lục Thiếu Hoa là một người tái sinh, hắn đương nhiên biết khi nào cơn lốc tài chính bùng phát, nhưng phải chờ tới cuối năm tới mới bùng nổ.Mắt thấy thời gian còn có hơn một năm, nhưng Lục Thiếu Hoa không dám nói hiện tại cơn lốc tài chính chưa hình thành, nguyên nhân là cơn lốc tài chính đã hình thành, chẳng qua chưa hoàn toàn bộc phát mà thôi.
- Vâng, nói như thế nào đây, không cần nói nước Mĩ chiếm vị trí như thế nào trên toàn cầu, là quay tay của kinh tế toàn cầu, một khi nước Mĩ xuất hiện vấn đề, như vậy toàn bộ đều bị liên lụy.
Lục Thiếu Hoa cuối cũng vẫn không quên nói một câu.
Câu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa là quan trọng nhất, nói đến nước Mĩ, nói nước Mĩ chiếm tầm quan trọng trong kinh tế toàn cầu, Lục Thiếu Hoa tin vào tài trí mọi người, sẽ biết nước Mĩ xui xẻo, toàn cầu sẽ xui xẻo theo.
Quả nhiên, sau khi Lục Thiếu Hoa nói xong, tất cả mọi người đều trầm tư, bao gồm cả thủ trưởng số một cũng đang lặng im suy nghĩ.
Thủ trưởng số một sớm đã nghe Lục Thiếu Hoa nói qua điều này, ông ta cũng từng tự hỏi, còn gọi chuyên gia kinh tế trong nước tới phân tích, cuối cùng cho ra kết quả là có một cơn lốc tài chính thổi quét toàn cầu.
Nhưng mặc dù đã có được đáp án, nhưng vào lúc này, thủ trưởng số một không kìm nổi suy tư một lát, để ý lại những suy nghĩ trong lòng.
Thật lâu sau, thủ trưởng số một rốt cuộc trấn tĩnh lại, tám người khác cũng vậy, đều cùng khôi phục lại. Tất cả nhìn về phía Lục Thiếu Hoa, ý tứ rất rõ ràng, muốn xem Lục Thiếu Hoa có diệu kế gì không.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không dám nói lời nào. Không phải Lục Thiếu Hoa không muốn nói, mà với tình huống này Lục Thiếu Hoa không nên tùy tiện nói nhiều. Suy nghĩ một chút, đây chính là chín ủy viên thường vụ họp lại, Lục Thiếu Hoa lúc này lên tiếng, chắc chắn là quyết định hướng đi của kinh tế nhà nước, một khi không cẩn thận, khả năng sẽ xuất hiện đại loạn.
Hướng đi của kinh tế một nước, không phải điều Lục Thiếu Hoa có thể tùy tiện nói. Mặc dù Lục Thiếu Hoa biết sơ lược ứng phó như thế nào, đem tổn thất đến mức thấp nhất. Nhưng lúc này Lục Thiếu Hoa vẫn như cũ, không mở miệng.
Thủ trưởng số một cố tình không để Lục Thiếu Hoa toại nguyện, thấy Lục Thiếu Hoa trầm mặc, không khỏi mở miệng nói:
- Ngồi ở đây chỉ có cậu là một chuyên gia, cậu nói xem phương pháp như thế nào. Không cần phải e dè đâu.
Được rồi, đường lui đã bị thủ trưởng số một lấp kín, cho dù Lục Thiếu Hoa không muốn mở miệng cũng không được.
Rơi vào đường cùng, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể nói:
- Có ba nơi là nghiêm trọng nhất, trong đó một là xuất khẩu,cơn lốc tài chính bùng nổ, thổi quét toàn cầu, mà chúng ta là nước xuất khẩu lớn, xuất khẩu nhất định chịu ảnh hưởng.
Dừng một lúc, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp:
- Thứ hai cũng rất đơn giản, xuất khẩu bị ảnh hưởng, các xí nghiệp xuất khẩu nước ta tất chịu một đòn nghiêm trọng, đặc biết các xí nghiệp tầm trung, thiệt hại khẳng định rất lớn. Tôi tin rằng ở cơn lốc tài chính lần này, có rất nhiều xí nghiệp tầm trung sẽ phải đóng cửa.
Không phải Lục Thiếu Hoa tin tưởng, mà là sự thật. Năm 2008, lúc cơn lốc tài chính xảy ra, trong nước nhiều xí nghiệp tầm trung đóng cửa lắm, nhiều xí nghiệp lớn cũng bị thiệt hại, có chỗ cũng
- Dẫn đến thất nghiệp, điều này chắc chắn là một vấn đề đáng quan tâm, nếu có xí nghiệp lớn đóng cửa, người thất nghiệp chắc chắn gia tăng, nếu không thể nhận công tác mới, sự việc này cũng rất đau đầu.
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa ngưng trọng nói.
Đúng là, cơn lốc tài chính thổi đến, người thất nghiệp trở thành một vấn đề nan giải, bất kể là trong nước hay là nước khác, người thất nhiệp thật sự là nhiều lắm.
Kỳ thật Lục Thiếu Hoa rất mâu thuẫn, đặc biệt nói đến thời điểm dân cư thất nghiệp, Lục Thiếu Hoa càng thêm mâu thuẫn. Còn nhớ một thời gian trước, Lục Thiếu Hoa vừa mới đây giảm biên chế, cắt giảm số lượng đầu sỏ.
Đã thế, lúc này đối mặt với chín ủy viên thường vụ, hắn nói đến thất nhiệp. Tập đoàn Phượng Hoàng giảm biên chế thời gian trước, không phải đã làm cho dân chúng thất nghiệp sao, thật trớ trêu. Lục Thiếu Hoa còn nói ra vấn đề này, thử hỏi không phải mâu thuẫn thì sao.
May mà chín ủy viên thường vụ đã định trước không đem lời nói của Lục Thiếu Hoa áp vào Tập đoàn Phượng Hoàng, cho nên, bọn họ cũng không nói đến việc Tập đoàn Phượng Hoàng giảm biên chế, ngược lại, chín ủy viên thường vụ rất muốn giải quyết cấp bách vấn đề này. Thủ trưởng số một lại nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt dò hỏi, xem Lục Thiếu Hoa có cách nào giải quyết tốt không.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ chịu thua, ý tứ rất rõ ràng, hắn không có phương pháp gì.
Trên thực tế, Lục Thiếu Hoa đích thực là không có cách gì dễ xử lý, ừ, cho dù lắ hắn có cách gì dễ xử lý, hắn cũng sẽ không nói ra, dù sao việc này quan hệ đến nguy cơ của một quốc gia, Lục Thiếu Hoa không dám nói lớn.
Thấy vậy, thủ trưởng số một đành chịu, tuy nhiên ông ta không nói gì thêm, chỉ cười khổ một tiếng, sau đó để Lục Thiếu Hoa đi.
Lục Thiếu Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, lập tức cũng không nhiều lời, đứng dậy rời đi, để lại vấn đề đau đầu cho chín vị ủy viên thường vụ.
Trở lại đại sảnh, không khí y một ngày, hình thành các nhóm túm năm tụm ba, bắt chuyện hay không bắt chuyện một câu. Lục Thiếu Hoa cũng không dừng lại, tìm được đám người Tăng Kiến Quốc, đi vào trong nhóm thế hệ trước, vừa nói vừa cười tán gẫu.
- Tiểu Hoa, nghe nói trong tay cậu còn có rất nhiều kỹ thuật tiên tiến?
Lý Trường Thắng cười cười hỏi.
Không thể nghi ngờ là Lý Trường Thắng rất hiểu Lục Thiếu Hoa, không vì cái gì khác, là vì Lục Thiếu Hoa lên đường ở Thâm Quyến, mà Lý Trường Thắng lúc ấy là tư lệnh quân khu Quảng Châu, đã từng đề cập đến Lục Thiếu Hoa, cho nên có hiểu biết đối với Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa không trả lời, không lắc đầu cũng không gật đầu, càng không lên tiếng, chỉ cười cười thần bí. Vẻ mặt đó làm cho người ta không hiểu được gì cả.
Giống như vấn đề này, Lục Thiếu Hoa thật không biết trả lời như thế nào mới đúng, đương nhiên, cũng là Lục Thiếu Hoa không nghĩ ra trả lơi gì, dù sao Lục Thiếu Hoa trả lời như thế nào đều dẫn ra một loạt vấn đề, thà rằng không trả lời còn hơn.
Kỳ thật Lý Trường Thắng muốn khiến Lục Thiếu Hoa lộ ra một chút, sau đó không ngừng đào móc, tốt nhất là bới móc mọi chi tiết của Lục Thiếu Hoa. Sau đó lại nói đại nghĩa là đưa quốc gia hùng mạnh lên, khiến Lục Thiếu Hoa đưa ra kỹ thuật quân sự tiên tiến nữa.
Có thể nói, tuy rằng Lý Trường Thắng đã về hưu, nhưng ông ta dù sao cũng làm chức cao trong quân đội, có đôi khi thường suy nghĩ vì quốc gia, mà không, hiện tại ý đồ của ông ta rất rõ ràng, chỉ vì Lục Thiếu Hoa không trả lời, Lý Trường Thắng đành bị mất mặt, không có cách nào khác.
Sự thật chứng minh, Lục Thiếu Hoa không trả lời là đúng. Ở chuyện tiếp theo nói, Lý Trường Thắng lại có ý định đem đề tài kỹ thuật tiên tiến dẫn hướng, nhưng đều bị Lục Thiếu Hoa hóa giải từng bước, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Buổi họp mặt kết thúc rất nhanh, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại, đi theo Tăng Kiến Quốc, trở về chỗ ở, sau đó lại vội vàng lên đường rời khỏi Bắc Kinh.
/1180
|