Công ty mạo hiểm Long Đằng thành lập đến nay đã mười mấy năm, vốn ban đầu chỉ là mấy đồng tiền Hồng Kông thì nay đã lên tới mấy chục tỷ Hồng Kông, đây thật sự gọi là sự biến đổi kinh thiên động địa. Từ khi thành lập đến nay Lý Gia Thành của Trường Giang chiếm phần lớn cổ phần của công ty, và Lý Gia Thành cũng là người trực tiếp quản lý công ty, các vị trí quản lý trong công ty cũng do ông trực tiếp bổ nhiệm.
Mười mấy năm qua, công ty mạo hiểm Long Đằng thay đổi tổng cộng ba đời tổng giám đốc, đời thứ nhất do Lý Trạch Giai đảm nhiệm, kế đến là người do Lý Trạch Giai tiến cử, cũng là người giữ vị trí lâu nhất, người mới đây do Lý Gia Thành vì để phối hợp với Lục Thiếu Hoa mà bổ nhiệm.
Lục Thiếu Hoa có chuyện quan trọng cần dùng đến mạo hiểm Long Đằng, nếu là như vậy Lý Gia Thành phải cử một người tài giỏi ra mới phù hợp với yêu cầu của Lục Thiếu Hoa.
Dĩ nhiên cũng không cần bàn trước chuyện này với tổng Giám đốc, nếu không được ủng hộ, hắn cũng không đảm nhiệm chức vụ tổng Giám đốc lâu như vậy, sở dĩ Lý Gia Thành quyết định thay đổi người là vì muốn đảm bảo an toàn thôi.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng, một người giữ vị trí tổng Giám đốc mười mấy năm liền là có rất nhiều kinh nghiệm, vấn đề ở chỗ Lục Thiếu Hoa cũng không cần một người như vậy, hắn chỉ cần một nhân viên chịu được khó khăn giúp hắn thôi.
Lý Gia Thành dường như hiểu được điều này nên mới bổ nhiệm tân tổng Giám đốc, tổng Giám đốc cũ được Lý Gia Thành điều đi Trường Giang thực nghiệm đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Đầu tư, coi như là thăng chức.
Người mới nhậm chức tổng Giám đốc có họ Sở tên là Giang, ngoài ba mươi tuổi, diện mạo rất bình thường, là kiểu người chỉ nhìn mặt có một lần là có thể dễ dàng quên đi.
Bề ngoài chưa nói lên được điều gì cũng như không ai đong được nước biển, không nên qua dung mạo bề ngoài mà đánh giá thấp Sở Giang, năng lực của anh cũng không kém, ở Trường Giang thực nghiệm cũng đạt được nhiều thành tích đáng kể, hoàn toàn là một người tài năng.
Lý Gia Thành bổ nhiệm Sở Giang khiến anh ta rất khó hiểu, đối với anh ta, tuy rằng ở công ty mạo hiểm Long Đằng thì cổ phần của Trường Giang thực nghiệp chiếm phần lớn, nhưng anh ta biết rõ ràng còn có hai cổ đông nữa.
Ngoài ra nếu hai cổ đông này năng lực không chênh lệch bao nhiêu, nhưng vấn đề ở chỗ không hề thua kém so với Trường Giang thực nghiệm, tập đoàn Hoắc Thị cũng tương đương Trường Giang thực nghiệm, mà Tập đoàn Phượng Hoàng lại là muc tiêu kinh doanh của Hồng Kông.
Có hai cổ đông như vậy, Sở Giang cảm thấy chịu phải áp lực lớn, làm tổng Giám đốc lần này anh phải làm tốt, chẳng những khiến Lý Gia Thành vừa lòng mà còn muốn tạo sự hài lòng cho tập đoàn Hoắc Thị.
Ở Hồng Kông, nội bộ tập đoàn Phượng Hoàng luôn truyền tai nhau một câu, có tài năng là được trọng dụng. Nhiều năm nay, Tập đoàn Phượng Hoàng cũng luôn thực hiện tôn chỉ này, làm việc ở Tập đoàn Phượng Hoàng không người nào là không có tài, toàn những người tài giỏi.
Sở Giang tự tin ở bản thân mình nhưng cũng không dám khẳng định thực lực của mình có thể bước vào Tập đoàn Phượng Hoàng không.
Nếu nhân viên dưới tay Tập đoàn Phượng Hoàng đều là những người tài thì không cần nghĩ cũng biết ông chủ của họ là người thế nào rồi.
Đó là người có sự đòi hỏi rất cao.
Đây là kết luận của Sở Giang.
Tiếp nhận chức tổng Giám đốc công ty mạo hiểm Long Đằng, Sở Giang bắt đầu tìm hiểu tình hình của công ty, ổn định cục diện sau đó sẽ gặp mặt hai cổ đông nhằm tạo mối quan hệ tốt với họ.
Nhưng điều Sở Giang không ngờ đó là, hắn được bổ nhiệm chức tổng Giám đốc của mạo hiệm Long Đằng hoàn toàn để làm việc cho tập đoàn Phượng Hoàng, đây là mệnh lệnh của Lý Gia Thành, đồng thời anh cũng nhận được tài liệu của Lục Thiếu Hoa.
Cũng không có vấn đề, ở đâu cũng là công việc cả.
Nhưng Sở Giang cũng không ngờ, ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng lại tới, khiến anh rất khó từ chối.
Lục Thiếu Hoa vốn là một cổ đông của công ty mạo hiểm Long Đằng, đến đây là chuyện chẳng có gì lạ cả, nhưng vấn đề ở chỗ thân phận của hắn khác xa hơn hẳn hai cổ đông kia, chuyện gắn với hắn được ví như truyền thuyết, kỳ tích, với thời gian rất ngắn hai mươi năm hơn đã triệu tập được số lượng người tài khủng khiếp như vậy.
Thậm chí Sở Giang còn nghĩ, nếu ở Hồng Kông tiến hành một cuộc bỏ phiếu bầu ra người có quyền lực nhật, e rằng kết quả có được sẽ không phải là Thủ trưởng Hồng Kông mà sẽ là Lục Thiếu Hoa một người mới ba mươi tuổi.
Hôm nay Lục Thiếu Hoa đến, là một tổng Giám đốc công ty mạo hiểm Long Đằng, Sở Giang nhất định nghênh đón.
Đoàn xe của Lục Thiếu Hoa dừng, hắn đi vào cửa chính của công ty, ở đó Sở Giang và mấy người lãnh đạo đã chờ sẵn đón tiếp.
Lục Thiếu Hoa không biết Sở Giang, chỉ biết Sở Giang là người mà Lý Gia Thành điều tới, nhưng việc có biết anh ta không không hề gây trở ngại vì anh ta là người đi trước nhất.
Cho dù ở trên quan trường hay thương trường đều có phân biệt thân phận, địa vị cao thấp. Địa vị cao tất nhiên đứng hàng đầu, người có địa vị thấp hơn sẽ đứng sau lưng, ở mạo hiểm Long Đằng Sở Giang là người có vị trí cao dĩ nhiên sẽ đứng trước mặt mọi người tiến đến chào đón Lục Thiếu Hoa.
- Chủ tịch Lục, xin chào anh, tôi là Sở Giang, tổng Giám đốc mạo hiểm Long Đằng.
Sở Giang tự giới thiệu.
Giọng điệu Sở Giang rất bình tĩnh, nghe không có gì lạ nhưng Lục Thiếu Hoa rất tinh ý, hắn biết ẩn đằng sau sự bình tĩnh đó có sự căng thẳng.
Lục Thiếu Hoa không nói gì tiến đến bên cạnh Sở Giang và vỗ vai anh, nhằm tạo không khí thân thiện để anh bớt căng thẳng.
Thực tế ở Hồng Kông, ngoại trừ mấy người khá thân thiết với Lục Thiếu Hoa hoặc những người cấp cao ra thì những người bình thường khi thấy Lục Thiếu Hoa đều rất căng thẳng, hồi hộp không chỉ vì khoảng cách địa vị mà còn vì kỳ tích mà Lục Thiếu Hoa có được.
Đối mặt người mà chín tuổi đã có công ty riêng, ba mươi tuổi đã có trong tay một khối lượng tài sản lớn lên đến mấy chục tỷ đô la Mỹ thì hỏi có mấy ai lại không có cảm giác đó.
Sở Gia là người cũng rất bản lĩnh, thấy Lục Thiếu Hoa vỗ vai mình đã lấy lại được tinh thần ngay, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chân bước vững vàng đi theo Lục Thiếu Hoa vào phòng họp của mạo hiểm Phong Đằng.
Vào phòng họp, mọi người ổn định chỗ ngồi, Lục Thiếu Hoa vào ngay vấn đề chính:
- Trước đây tôi đã cung cấp cho các anh một số tài liệu để nghiên cứu, tôi tin các anh cũng đã xem qua.
- Chúng tôi đã xem.
Sở Giang gật đầu đại diện cho mọi người ở mạo hiểm Long Đằng trả lời
Sở Giang cũng đã nói là đã xem qua rồi, vậy thì việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn.
- Tôi nghĩ các anh đã xem tài liệu nên biết rồi, đều là các công ty Châu Âu, nhưng có điều ở tài liệu đó phần lớn đề cập đến sản nghiệp của gia tộc Rothschild.
- Gia tộc Rothschild không cần nói tôi tin các anh cũng đã biết, đó là một dòng họ có uy tín, sản nghiệp của họ rất có tiềm lực, nhưng tôi không có khả năng mua lại toàn bộ, giữa lựa chọn lấy toàn bộ hay chọn lọc nên mua lại sản nghiệp tốt nhất thôi.
Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút rồi lại tiếp tục.
- Mà các anh cũng biết là sản nghiệp tốt nhất tôi cần có sự đánh giá của chuyên gia các anh, con số đánh giá của các anh sẽ trở thành mục tiêu thu mua của tôi, tôi cần câu trả lời của các anh.
- Tôi nghĩ các anh cũng biết, khủng hoảng vay nợ dẫn đến cơn lốc tài chính, mà sau khi cơn lốc tài chính bùng nổ cũng là thời cơ để mua lại, nên các anh không còn nhiều thời gian nữa, nửa tháng sau tôi mong các anh cho tôi câu trả lời.
Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh, tạm dừng rồi lại nói tiếp:
- Các anh tuy rằng là người của mạo hiểm Long Đằng, ở mạo hiểm Long Đằng thì có sự khống chế của cổ phần Trường Giang thực nghiệp, nhưng từ giờ phút này các anh đã làm việc cho tôi, cả công ty mạo hiểm Long Đằng cũng vậy
Câu nói cuối cùng của Lục Thiếu Hoa cơ bản là vô nghĩa, vì từ lúc Lục Thiếu Hoa gửi số liệu, Lý Gia Thành đã triệu tập các vị quản lý ở mạo hiểm Long Đằng để họp bàn về việc họ làm việc cho Lục Thiếu Hoa.
Sau khi Lý Gia Thành nói, các vị quản lý ở mạo hiểm Long Đằng đã tổ chức một cuộc họp có tất cả nhân viên của công ty tham dự, truyền đạt lại lời của Lý Gia Thành khiến tất cả mọi người đều hiểu được, ngày tháng làm việc sau này của bọn họ là làm việc cho Lục Thiếu Hoa.
- Anh yên tâm, nửa tháng sau chúng tôi sẽ có đáp án.
Sở Giang trả lời một cách khá tự tin.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa hài lòng gật đầu, hắn chuyển đề tài thảo luận.
- Kế tiếp là công tác chuẩn bị, bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên trước khi số liệu đánh giá được đưa ra thì các anh cần phân công nhiệm vụ rõ ràng, lúc có kết quả là lúc hành động, vì vậy phải có sự đoàn kết nhất trí phối hợp nhịp nhàng giữa các bộ phận.
Lại là mệnh lệnh, một mệnh lệnh nghiêm khắc, không hề có chỗ cho sự dễ dãi.
Không phải Lục Thiếu Hoa cố ý ép họ nhưng thật sự thời gian cấp bách không thể cho họ nhiều thời giờ được nữa. Từ lúc Lục Thiếu Hoa gửi tài liệu qua, tất cả mọi người ở mạo hiểm Long Đằng đều biết nhiệm vụ của họ rất nặng.
Mà thời gian từ lúc Lục Thiếu Hoa gửi số liệu đến nay cũng khá lâu, với khoảng thời gian như vậy mà họ không làm tốt công tác chuẩn bị, vậy thì Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể nói rằng:
- Xin lỗi, các anh bị khai trừ rồi.
Lục Thiếu Hoa nhất định không thể nói câu nói đó vì Sở Giang khẳng định:
- Chủ tịch Lục, từ mấy tháng trước, mọi người đã tiến hành công tác chuẩn bị rồi, bất luận có nhiệm vụ gì khẩn cấp phát sinh hoàn toàn có thể ứng phó.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Giang đã nói vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không còn gì nói nữa, hắn gật đầu hài lòng, hội nghị chấm dứt, hắn lên đường trở về.
Mười mấy năm qua, công ty mạo hiểm Long Đằng thay đổi tổng cộng ba đời tổng giám đốc, đời thứ nhất do Lý Trạch Giai đảm nhiệm, kế đến là người do Lý Trạch Giai tiến cử, cũng là người giữ vị trí lâu nhất, người mới đây do Lý Gia Thành vì để phối hợp với Lục Thiếu Hoa mà bổ nhiệm.
Lục Thiếu Hoa có chuyện quan trọng cần dùng đến mạo hiểm Long Đằng, nếu là như vậy Lý Gia Thành phải cử một người tài giỏi ra mới phù hợp với yêu cầu của Lục Thiếu Hoa.
Dĩ nhiên cũng không cần bàn trước chuyện này với tổng Giám đốc, nếu không được ủng hộ, hắn cũng không đảm nhiệm chức vụ tổng Giám đốc lâu như vậy, sở dĩ Lý Gia Thành quyết định thay đổi người là vì muốn đảm bảo an toàn thôi.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng, một người giữ vị trí tổng Giám đốc mười mấy năm liền là có rất nhiều kinh nghiệm, vấn đề ở chỗ Lục Thiếu Hoa cũng không cần một người như vậy, hắn chỉ cần một nhân viên chịu được khó khăn giúp hắn thôi.
Lý Gia Thành dường như hiểu được điều này nên mới bổ nhiệm tân tổng Giám đốc, tổng Giám đốc cũ được Lý Gia Thành điều đi Trường Giang thực nghiệm đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Đầu tư, coi như là thăng chức.
Người mới nhậm chức tổng Giám đốc có họ Sở tên là Giang, ngoài ba mươi tuổi, diện mạo rất bình thường, là kiểu người chỉ nhìn mặt có một lần là có thể dễ dàng quên đi.
Bề ngoài chưa nói lên được điều gì cũng như không ai đong được nước biển, không nên qua dung mạo bề ngoài mà đánh giá thấp Sở Giang, năng lực của anh cũng không kém, ở Trường Giang thực nghiệm cũng đạt được nhiều thành tích đáng kể, hoàn toàn là một người tài năng.
Lý Gia Thành bổ nhiệm Sở Giang khiến anh ta rất khó hiểu, đối với anh ta, tuy rằng ở công ty mạo hiểm Long Đằng thì cổ phần của Trường Giang thực nghiệp chiếm phần lớn, nhưng anh ta biết rõ ràng còn có hai cổ đông nữa.
Ngoài ra nếu hai cổ đông này năng lực không chênh lệch bao nhiêu, nhưng vấn đề ở chỗ không hề thua kém so với Trường Giang thực nghiệm, tập đoàn Hoắc Thị cũng tương đương Trường Giang thực nghiệm, mà Tập đoàn Phượng Hoàng lại là muc tiêu kinh doanh của Hồng Kông.
Có hai cổ đông như vậy, Sở Giang cảm thấy chịu phải áp lực lớn, làm tổng Giám đốc lần này anh phải làm tốt, chẳng những khiến Lý Gia Thành vừa lòng mà còn muốn tạo sự hài lòng cho tập đoàn Hoắc Thị.
Ở Hồng Kông, nội bộ tập đoàn Phượng Hoàng luôn truyền tai nhau một câu, có tài năng là được trọng dụng. Nhiều năm nay, Tập đoàn Phượng Hoàng cũng luôn thực hiện tôn chỉ này, làm việc ở Tập đoàn Phượng Hoàng không người nào là không có tài, toàn những người tài giỏi.
Sở Giang tự tin ở bản thân mình nhưng cũng không dám khẳng định thực lực của mình có thể bước vào Tập đoàn Phượng Hoàng không.
Nếu nhân viên dưới tay Tập đoàn Phượng Hoàng đều là những người tài thì không cần nghĩ cũng biết ông chủ của họ là người thế nào rồi.
Đó là người có sự đòi hỏi rất cao.
Đây là kết luận của Sở Giang.
Tiếp nhận chức tổng Giám đốc công ty mạo hiểm Long Đằng, Sở Giang bắt đầu tìm hiểu tình hình của công ty, ổn định cục diện sau đó sẽ gặp mặt hai cổ đông nhằm tạo mối quan hệ tốt với họ.
Nhưng điều Sở Giang không ngờ đó là, hắn được bổ nhiệm chức tổng Giám đốc của mạo hiệm Long Đằng hoàn toàn để làm việc cho tập đoàn Phượng Hoàng, đây là mệnh lệnh của Lý Gia Thành, đồng thời anh cũng nhận được tài liệu của Lục Thiếu Hoa.
Cũng không có vấn đề, ở đâu cũng là công việc cả.
Nhưng Sở Giang cũng không ngờ, ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng lại tới, khiến anh rất khó từ chối.
Lục Thiếu Hoa vốn là một cổ đông của công ty mạo hiểm Long Đằng, đến đây là chuyện chẳng có gì lạ cả, nhưng vấn đề ở chỗ thân phận của hắn khác xa hơn hẳn hai cổ đông kia, chuyện gắn với hắn được ví như truyền thuyết, kỳ tích, với thời gian rất ngắn hai mươi năm hơn đã triệu tập được số lượng người tài khủng khiếp như vậy.
Thậm chí Sở Giang còn nghĩ, nếu ở Hồng Kông tiến hành một cuộc bỏ phiếu bầu ra người có quyền lực nhật, e rằng kết quả có được sẽ không phải là Thủ trưởng Hồng Kông mà sẽ là Lục Thiếu Hoa một người mới ba mươi tuổi.
Hôm nay Lục Thiếu Hoa đến, là một tổng Giám đốc công ty mạo hiểm Long Đằng, Sở Giang nhất định nghênh đón.
Đoàn xe của Lục Thiếu Hoa dừng, hắn đi vào cửa chính của công ty, ở đó Sở Giang và mấy người lãnh đạo đã chờ sẵn đón tiếp.
Lục Thiếu Hoa không biết Sở Giang, chỉ biết Sở Giang là người mà Lý Gia Thành điều tới, nhưng việc có biết anh ta không không hề gây trở ngại vì anh ta là người đi trước nhất.
Cho dù ở trên quan trường hay thương trường đều có phân biệt thân phận, địa vị cao thấp. Địa vị cao tất nhiên đứng hàng đầu, người có địa vị thấp hơn sẽ đứng sau lưng, ở mạo hiểm Long Đằng Sở Giang là người có vị trí cao dĩ nhiên sẽ đứng trước mặt mọi người tiến đến chào đón Lục Thiếu Hoa.
- Chủ tịch Lục, xin chào anh, tôi là Sở Giang, tổng Giám đốc mạo hiểm Long Đằng.
Sở Giang tự giới thiệu.
Giọng điệu Sở Giang rất bình tĩnh, nghe không có gì lạ nhưng Lục Thiếu Hoa rất tinh ý, hắn biết ẩn đằng sau sự bình tĩnh đó có sự căng thẳng.
Lục Thiếu Hoa không nói gì tiến đến bên cạnh Sở Giang và vỗ vai anh, nhằm tạo không khí thân thiện để anh bớt căng thẳng.
Thực tế ở Hồng Kông, ngoại trừ mấy người khá thân thiết với Lục Thiếu Hoa hoặc những người cấp cao ra thì những người bình thường khi thấy Lục Thiếu Hoa đều rất căng thẳng, hồi hộp không chỉ vì khoảng cách địa vị mà còn vì kỳ tích mà Lục Thiếu Hoa có được.
Đối mặt người mà chín tuổi đã có công ty riêng, ba mươi tuổi đã có trong tay một khối lượng tài sản lớn lên đến mấy chục tỷ đô la Mỹ thì hỏi có mấy ai lại không có cảm giác đó.
Sở Gia là người cũng rất bản lĩnh, thấy Lục Thiếu Hoa vỗ vai mình đã lấy lại được tinh thần ngay, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chân bước vững vàng đi theo Lục Thiếu Hoa vào phòng họp của mạo hiểm Phong Đằng.
Vào phòng họp, mọi người ổn định chỗ ngồi, Lục Thiếu Hoa vào ngay vấn đề chính:
- Trước đây tôi đã cung cấp cho các anh một số tài liệu để nghiên cứu, tôi tin các anh cũng đã xem qua.
- Chúng tôi đã xem.
Sở Giang gật đầu đại diện cho mọi người ở mạo hiểm Long Đằng trả lời
Sở Giang cũng đã nói là đã xem qua rồi, vậy thì việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn.
- Tôi nghĩ các anh đã xem tài liệu nên biết rồi, đều là các công ty Châu Âu, nhưng có điều ở tài liệu đó phần lớn đề cập đến sản nghiệp của gia tộc Rothschild.
- Gia tộc Rothschild không cần nói tôi tin các anh cũng đã biết, đó là một dòng họ có uy tín, sản nghiệp của họ rất có tiềm lực, nhưng tôi không có khả năng mua lại toàn bộ, giữa lựa chọn lấy toàn bộ hay chọn lọc nên mua lại sản nghiệp tốt nhất thôi.
Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút rồi lại tiếp tục.
- Mà các anh cũng biết là sản nghiệp tốt nhất tôi cần có sự đánh giá của chuyên gia các anh, con số đánh giá của các anh sẽ trở thành mục tiêu thu mua của tôi, tôi cần câu trả lời của các anh.
- Tôi nghĩ các anh cũng biết, khủng hoảng vay nợ dẫn đến cơn lốc tài chính, mà sau khi cơn lốc tài chính bùng nổ cũng là thời cơ để mua lại, nên các anh không còn nhiều thời gian nữa, nửa tháng sau tôi mong các anh cho tôi câu trả lời.
Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh, tạm dừng rồi lại nói tiếp:
- Các anh tuy rằng là người của mạo hiểm Long Đằng, ở mạo hiểm Long Đằng thì có sự khống chế của cổ phần Trường Giang thực nghiệp, nhưng từ giờ phút này các anh đã làm việc cho tôi, cả công ty mạo hiểm Long Đằng cũng vậy
Câu nói cuối cùng của Lục Thiếu Hoa cơ bản là vô nghĩa, vì từ lúc Lục Thiếu Hoa gửi số liệu, Lý Gia Thành đã triệu tập các vị quản lý ở mạo hiểm Long Đằng để họp bàn về việc họ làm việc cho Lục Thiếu Hoa.
Sau khi Lý Gia Thành nói, các vị quản lý ở mạo hiểm Long Đằng đã tổ chức một cuộc họp có tất cả nhân viên của công ty tham dự, truyền đạt lại lời của Lý Gia Thành khiến tất cả mọi người đều hiểu được, ngày tháng làm việc sau này của bọn họ là làm việc cho Lục Thiếu Hoa.
- Anh yên tâm, nửa tháng sau chúng tôi sẽ có đáp án.
Sở Giang trả lời một cách khá tự tin.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa hài lòng gật đầu, hắn chuyển đề tài thảo luận.
- Kế tiếp là công tác chuẩn bị, bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên trước khi số liệu đánh giá được đưa ra thì các anh cần phân công nhiệm vụ rõ ràng, lúc có kết quả là lúc hành động, vì vậy phải có sự đoàn kết nhất trí phối hợp nhịp nhàng giữa các bộ phận.
Lại là mệnh lệnh, một mệnh lệnh nghiêm khắc, không hề có chỗ cho sự dễ dãi.
Không phải Lục Thiếu Hoa cố ý ép họ nhưng thật sự thời gian cấp bách không thể cho họ nhiều thời giờ được nữa. Từ lúc Lục Thiếu Hoa gửi tài liệu qua, tất cả mọi người ở mạo hiểm Long Đằng đều biết nhiệm vụ của họ rất nặng.
Mà thời gian từ lúc Lục Thiếu Hoa gửi số liệu đến nay cũng khá lâu, với khoảng thời gian như vậy mà họ không làm tốt công tác chuẩn bị, vậy thì Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể nói rằng:
- Xin lỗi, các anh bị khai trừ rồi.
Lục Thiếu Hoa nhất định không thể nói câu nói đó vì Sở Giang khẳng định:
- Chủ tịch Lục, từ mấy tháng trước, mọi người đã tiến hành công tác chuẩn bị rồi, bất luận có nhiệm vụ gì khẩn cấp phát sinh hoàn toàn có thể ứng phó.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Giang đã nói vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không còn gì nói nữa, hắn gật đầu hài lòng, hội nghị chấm dứt, hắn lên đường trở về.
/1180
|