Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 130: Trước đại chiến. (2)
Nguồn dịch: metruyen
LLục Thiếu Hoa cho tay vào túi xách, không lâu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Lưu Minh Chương ngồi bên cạnh.
Kỳ thật, tờ giấy này bên trong viết tên một số công ty. Tất cả những công ty này đều là những công ty đã có danh tiếng trên trường quốc tế, trong đó có các tập đoàn nổi tiếng như Sony, Panasonic. Những tập đoàn này cũng chính là mục tiêu mà Lục Thiếu Hoa nhằm vào.
Lưu Minh Chương nhận tờ giấy nhìn nhìn, rồi đưa cho Lý Vân Thanh, Lý Vân Thanh xem rồi lại truyền qua chỗ Lý Tông Ân. Vòng qua ba người cuối cùng lại tới tay Lục Thiếu Hoa.
- Tên công ty trên tờ giấy này là tối hôm qua tôi viết ra, đây cũng chính là mục tiêu chủ yếu của chúng ta lần này.
Không sai, danh sách này chính là Lục Thiếu Hoa trong thư phòng viết ra tối hôm qua. Đừng chỉ nhìn vào vài cái tên công ty đơn giản, quả thật nó đã tiêu phí không ít tâm lực của Lục Thiếu Hoa. Có mấy công ty nổi danh còn tìm được dễ dàng, còn có mấy công ty không có tiếng tăm, tìm kiếm chẳng dễ dàng gì.
Đối với người sinh ra tại Nhật Bản như Lý Tông Anh hay từng du học tại Nhật Bản như Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh mà nói, các tên công ty này tự nhiên quá rõ ràng, bởi vì các công ty này ít nhiều đều có danh tiếng rồi. Vì vậy ba người bọn họ chỉ nhìn thoáng qua đã ghi nhớ trong lòng.
- Mục tiêu của chúng ta lần này không chỉ có những công ty này. Ngoài ra còn một vài công ty đang có danh tiếng trên thị trường, danh sách này sẽ được cập nhật bở Lý tiên sinh.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Tông Ân, ý hỏi danh sách đã thu thập thế nào?
Ngay sau đó, Lý Tông Ân đưa tay vào túi áo, cũng lôi ra một tờ giấy đưa cho Lục Thiếu Hoa. Danh sách này lý ra phải đưa sớm cho Lục Thiếu Hoa, nhưng do hàn huyên với Lý Vân Thanh mà quên mất. Nếu Lục Thiếu Hoa không nhắc tới, không chừng Lý Tông Ân cũng quên mất.
Trên tờ giấy này nội dung cũng giống với tờ giấy của Lục Thiếu Hoa đó là tên một vài công ty. Chỉ khác là Lục Thiếu Hoa chỉ viết tên của mấy người, còn tờ giấy này viết tràn nguyên một tờ, ít nhất cũng phải có hai, ba mươi công ty.
Nhìn một số tên công ty quen thuộc, Lục Thiếu Hoa âm thầm nhớ trong lòng, một số tên xa lạ thì để sau. Nhìn hơn mười phần chung, Lục Thiếu Hoa đem tờ giấy đặt trên bàn, vẫy vẫy tay khiến cả ba người Lưu Minh Chương xúm đầu lại gần
- Có bút không?
- Có.
Lưu Minh Chương đáp, liền lấy bút trong túi đưa tới.
- Cái này, cái này…
Lục Thiếu Hoa đánh dấu ngoắc ở từng tên công ty.
- Các công ty này tất cả đều là mục tiêu lần này, các anh phải nhớ kỹ đấy.
Lục Thiếu hoa vẽ vẽ vài giây, Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh cùng Lý Tông Ân, ba người đồng thời gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ. Đối với những người môi giới chứng khoán như họ mà nói, không có gì là không nhớ được, cho nên không cần vài giây, họ đã nhớ kỹ rồi.
Xem xong danh sách, Lưu Minh Chương liền nhíu mày, trong đầu liền xuất hiện một nghi vấn. Với hiểu biết của y về Lục Thiếu Hoa, đầu tư lớn vào thị trường chứng khoán mới là tính cách của Lục Thiếu Hoa, nhưng theo tính huống này thì Lục Thiếu Hoa không chuẩn bị đầu tư lớn, chỉ là muốn chỉ số cổ phiếu.
Kỳ thật khi bắt đầu thu thập danh sách các công ty này, có vẻ Lục Thiếu Hoa đã không có ý định tham khảo để đẩy giá cổ phiếu lên, mà đơn thuần lựa chọn theo chỉ số cổ phiếu. Lúc đó Lưu Minh Chương không nghĩ nhiều đến vấn đề đó. Quả nhiên, khi Lưu Minh Chương vừa mới thắc mắc, chưa kịp nói ra, Lục Thiếu Hoa liền giải đáp:
- Lần này, chúng ta chỉ đầu tư cổ phiếu, ngày mốt mới bắt đầu hành động.
- Ồ! Tiểu Hoa, lần này chúng ta không đẩy giá cố phiếu lên nữa sao?
Lưu Minh Chương không kiềm được liền hỏi.
- Không, chỉ đầu tư cổ phiếu thôi.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, sao hắn lại không biết nghi vấn trong lòng Lưu Minh Chương cho được. Sự kiện ngày Thứ Hai đen tối ấy khiến Lưu Minh Chương cho rằng lần này cũng sẽ như vậy là lẽ bình thường.
- Đúng rồi Minh Chương, tôi nói anh chú ý quỹ Quantum Fund, hiện tại bọn họ có động tĩnh gì không?
Chú ý đến quỹ Quantum Fund, Lục Thiếu Hoa đã sớm dặn dò Lưu Minh Chương lưu ý nhất cử nhất động. Đối với lời dặn dò của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương hiển nhiên không dám lơi là, toàn lực thu thập tin tức hoạt động của quỹ này. Đến giữa tháng Tám thì cũng thu thập được tin tức.
Nói đến quỹ Quantum Fund, Lưu Minh Chương vẻ mặt nghiêm túc.
- Ừ! Đã có được một số tin tức. Bọn họ giống như sắp ra tay tại Nhật Bản, tuy nhiên bọn họ hành động như thế nào thì tôi không tra được.
Đối với George Soros, Lục Thiếu Hoa chỉ có một chỉ thị.
- Chặt chẽ giám sát mọi hành động của họ.
- Tôi biết rồi.
Lưu Minh Chương tuy rằng không biết nguyên nhân khiến Lục Thiếu Hoa coi trọng công ty có quỹ Quantum Fund như vậy, nhưng y biết Lục Thiếu Hoa luôn luôn đúng.
- Tốt lắm, anh chỉ cần chú ý đến nó là được. Không nhất thiết phải dồn toàn bộ tinh lực vào đó.
Lục Thiếu Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Minh Chương như vậy thấy không thể không nhắc nhở.
- Mục tiêu chủ yếu của anh là thị trường chứng khoán đấy.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không chờ Lưu Minh Chương tiếp lời, lại mở miệng tiếp.
- Tôi phân bổ vốn lại một chút. 8 trăm triệu cho Lưu Minh Chương lo liệu, còn lại 7 trăm triệu chia đều cho hai vị Vân Thanh và Lý tiên sinh.
- Được.
Cả ba đồng thanh.
- Ừ! Cứ vậy đi. Còn một ngày mai nghỉ ngơi. Vậy ngày mai, Lý tiên sinh dẫn Vân Thanh đi giới thiệu và bàn giao công việc đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa đứng dậy. Mọi người cũng tự hiểu là mọi việc đã bố trí xong xuôi.
- Cuối cùng tôi đặc biệt lưu ý các anh, ngàn lần, vạn lần nhất quyết không được phép để người môi giới chứng khoán gặp nhau và biết được đối phương. Được rồi, giải tán. Ba bạn học các anh cũng nên hàn huyên vui chơi đi.
- A, cuối cùng cũng được chơi rồi. Ha ha!
Lưu Minh Chương họa theo nhảy dựng lên. Y đi theo Lục Thiếu Hoa thời gian dài nhất, cũng là người biết rõ Lục Thiếu Hoa nhất cho nên mới dám trước mặt Lục Thiếu Hoa biểu hiện như vậy. Lý Vân Thanh và Lý Tông Anh bọn họ đều không dám làm như vậy.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì được. Bộ dạng của Lưu Minh Chương giống như đứa trẻ, cũng chẳng thể mắng cái bộ dạng đấy được. Có mắng cũng chẳng nên lời, hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ tránh đi cho ba người bọn họ hàn huyên.
Lục Thiếu Hoa đi khỏi một lúc, cả bọn Lưu Minh Chương cũng rời đi. Lục Thiếu Hoa bên trong cũng không hay biết, chỉ nghe thấy tiếng ô tô khởi động rồi không thấy bóng dáng ba người đâu cả.
Hai ngày trôi qua chóng vánh, hôm nay, ngày 4 tháng 9, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cùng Lý Tông Ân đều tụ tập trong đại sảnh khu biệt thự. Ba người hăm he, kích động nói không nên lời. Bọn họ cùng biết hôm nay chính là ngày bắt đầu hành động. Chỉ có điều còn phải đợi chỉ thị của Lục Thiếu Hoa nữa. Muốn có được chỉ thị, bọn họ cũng không biết phải chạy đi đâu.
- Ha ha, vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai ba người bọn họ.
- Không cần kích động vậy. Kế tiếp cần phải kính nhờ tới các anh.
Là ông chủ mà có thể nói ra một câu kính nhờ, quả thật không dễ dàng gì. Vậy mà Lục Thiếu Hoa đã nói ra. Điều này khiến cả bọn Lưu Minh Chương, cả ba người cảm động trong lòng, trong đầu chỉ còn duy nhất một tâm nguyện.
- Nhất định dốc toàn lực làm tốt.
Đúng vậy. Đôi khi đối đãi tốt với cấp dưới đúng lúc đúng chỗ có thể khiến người ta liều mạng vì mình. Có khi chỉ cần một câu nói vô cùng đơn giản.
-Tốt lắm, kế tiếp, tôi tuyên bố…
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 130: Trước đại chiến. (2)
Nguồn dịch: metruyen
LLục Thiếu Hoa cho tay vào túi xách, không lâu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Lưu Minh Chương ngồi bên cạnh.
Kỳ thật, tờ giấy này bên trong viết tên một số công ty. Tất cả những công ty này đều là những công ty đã có danh tiếng trên trường quốc tế, trong đó có các tập đoàn nổi tiếng như Sony, Panasonic. Những tập đoàn này cũng chính là mục tiêu mà Lục Thiếu Hoa nhằm vào.
Lưu Minh Chương nhận tờ giấy nhìn nhìn, rồi đưa cho Lý Vân Thanh, Lý Vân Thanh xem rồi lại truyền qua chỗ Lý Tông Ân. Vòng qua ba người cuối cùng lại tới tay Lục Thiếu Hoa.
- Tên công ty trên tờ giấy này là tối hôm qua tôi viết ra, đây cũng chính là mục tiêu chủ yếu của chúng ta lần này.
Không sai, danh sách này chính là Lục Thiếu Hoa trong thư phòng viết ra tối hôm qua. Đừng chỉ nhìn vào vài cái tên công ty đơn giản, quả thật nó đã tiêu phí không ít tâm lực của Lục Thiếu Hoa. Có mấy công ty nổi danh còn tìm được dễ dàng, còn có mấy công ty không có tiếng tăm, tìm kiếm chẳng dễ dàng gì.
Đối với người sinh ra tại Nhật Bản như Lý Tông Anh hay từng du học tại Nhật Bản như Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh mà nói, các tên công ty này tự nhiên quá rõ ràng, bởi vì các công ty này ít nhiều đều có danh tiếng rồi. Vì vậy ba người bọn họ chỉ nhìn thoáng qua đã ghi nhớ trong lòng.
- Mục tiêu của chúng ta lần này không chỉ có những công ty này. Ngoài ra còn một vài công ty đang có danh tiếng trên thị trường, danh sách này sẽ được cập nhật bở Lý tiên sinh.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Tông Ân, ý hỏi danh sách đã thu thập thế nào?
Ngay sau đó, Lý Tông Ân đưa tay vào túi áo, cũng lôi ra một tờ giấy đưa cho Lục Thiếu Hoa. Danh sách này lý ra phải đưa sớm cho Lục Thiếu Hoa, nhưng do hàn huyên với Lý Vân Thanh mà quên mất. Nếu Lục Thiếu Hoa không nhắc tới, không chừng Lý Tông Ân cũng quên mất.
Trên tờ giấy này nội dung cũng giống với tờ giấy của Lục Thiếu Hoa đó là tên một vài công ty. Chỉ khác là Lục Thiếu Hoa chỉ viết tên của mấy người, còn tờ giấy này viết tràn nguyên một tờ, ít nhất cũng phải có hai, ba mươi công ty.
Nhìn một số tên công ty quen thuộc, Lục Thiếu Hoa âm thầm nhớ trong lòng, một số tên xa lạ thì để sau. Nhìn hơn mười phần chung, Lục Thiếu Hoa đem tờ giấy đặt trên bàn, vẫy vẫy tay khiến cả ba người Lưu Minh Chương xúm đầu lại gần
- Có bút không?
- Có.
Lưu Minh Chương đáp, liền lấy bút trong túi đưa tới.
- Cái này, cái này…
Lục Thiếu Hoa đánh dấu ngoắc ở từng tên công ty.
- Các công ty này tất cả đều là mục tiêu lần này, các anh phải nhớ kỹ đấy.
Lục Thiếu hoa vẽ vẽ vài giây, Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh cùng Lý Tông Ân, ba người đồng thời gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ. Đối với những người môi giới chứng khoán như họ mà nói, không có gì là không nhớ được, cho nên không cần vài giây, họ đã nhớ kỹ rồi.
Xem xong danh sách, Lưu Minh Chương liền nhíu mày, trong đầu liền xuất hiện một nghi vấn. Với hiểu biết của y về Lục Thiếu Hoa, đầu tư lớn vào thị trường chứng khoán mới là tính cách của Lục Thiếu Hoa, nhưng theo tính huống này thì Lục Thiếu Hoa không chuẩn bị đầu tư lớn, chỉ là muốn chỉ số cổ phiếu.
Kỳ thật khi bắt đầu thu thập danh sách các công ty này, có vẻ Lục Thiếu Hoa đã không có ý định tham khảo để đẩy giá cổ phiếu lên, mà đơn thuần lựa chọn theo chỉ số cổ phiếu. Lúc đó Lưu Minh Chương không nghĩ nhiều đến vấn đề đó. Quả nhiên, khi Lưu Minh Chương vừa mới thắc mắc, chưa kịp nói ra, Lục Thiếu Hoa liền giải đáp:
- Lần này, chúng ta chỉ đầu tư cổ phiếu, ngày mốt mới bắt đầu hành động.
- Ồ! Tiểu Hoa, lần này chúng ta không đẩy giá cố phiếu lên nữa sao?
Lưu Minh Chương không kiềm được liền hỏi.
- Không, chỉ đầu tư cổ phiếu thôi.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, sao hắn lại không biết nghi vấn trong lòng Lưu Minh Chương cho được. Sự kiện ngày Thứ Hai đen tối ấy khiến Lưu Minh Chương cho rằng lần này cũng sẽ như vậy là lẽ bình thường.
- Đúng rồi Minh Chương, tôi nói anh chú ý quỹ Quantum Fund, hiện tại bọn họ có động tĩnh gì không?
Chú ý đến quỹ Quantum Fund, Lục Thiếu Hoa đã sớm dặn dò Lưu Minh Chương lưu ý nhất cử nhất động. Đối với lời dặn dò của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương hiển nhiên không dám lơi là, toàn lực thu thập tin tức hoạt động của quỹ này. Đến giữa tháng Tám thì cũng thu thập được tin tức.
Nói đến quỹ Quantum Fund, Lưu Minh Chương vẻ mặt nghiêm túc.
- Ừ! Đã có được một số tin tức. Bọn họ giống như sắp ra tay tại Nhật Bản, tuy nhiên bọn họ hành động như thế nào thì tôi không tra được.
Đối với George Soros, Lục Thiếu Hoa chỉ có một chỉ thị.
- Chặt chẽ giám sát mọi hành động của họ.
- Tôi biết rồi.
Lưu Minh Chương tuy rằng không biết nguyên nhân khiến Lục Thiếu Hoa coi trọng công ty có quỹ Quantum Fund như vậy, nhưng y biết Lục Thiếu Hoa luôn luôn đúng.
- Tốt lắm, anh chỉ cần chú ý đến nó là được. Không nhất thiết phải dồn toàn bộ tinh lực vào đó.
Lục Thiếu Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Minh Chương như vậy thấy không thể không nhắc nhở.
- Mục tiêu chủ yếu của anh là thị trường chứng khoán đấy.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không chờ Lưu Minh Chương tiếp lời, lại mở miệng tiếp.
- Tôi phân bổ vốn lại một chút. 8 trăm triệu cho Lưu Minh Chương lo liệu, còn lại 7 trăm triệu chia đều cho hai vị Vân Thanh và Lý tiên sinh.
- Được.
Cả ba đồng thanh.
- Ừ! Cứ vậy đi. Còn một ngày mai nghỉ ngơi. Vậy ngày mai, Lý tiên sinh dẫn Vân Thanh đi giới thiệu và bàn giao công việc đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa đứng dậy. Mọi người cũng tự hiểu là mọi việc đã bố trí xong xuôi.
- Cuối cùng tôi đặc biệt lưu ý các anh, ngàn lần, vạn lần nhất quyết không được phép để người môi giới chứng khoán gặp nhau và biết được đối phương. Được rồi, giải tán. Ba bạn học các anh cũng nên hàn huyên vui chơi đi.
- A, cuối cùng cũng được chơi rồi. Ha ha!
Lưu Minh Chương họa theo nhảy dựng lên. Y đi theo Lục Thiếu Hoa thời gian dài nhất, cũng là người biết rõ Lục Thiếu Hoa nhất cho nên mới dám trước mặt Lục Thiếu Hoa biểu hiện như vậy. Lý Vân Thanh và Lý Tông Anh bọn họ đều không dám làm như vậy.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì được. Bộ dạng của Lưu Minh Chương giống như đứa trẻ, cũng chẳng thể mắng cái bộ dạng đấy được. Có mắng cũng chẳng nên lời, hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ tránh đi cho ba người bọn họ hàn huyên.
Lục Thiếu Hoa đi khỏi một lúc, cả bọn Lưu Minh Chương cũng rời đi. Lục Thiếu Hoa bên trong cũng không hay biết, chỉ nghe thấy tiếng ô tô khởi động rồi không thấy bóng dáng ba người đâu cả.
Hai ngày trôi qua chóng vánh, hôm nay, ngày 4 tháng 9, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cùng Lý Tông Ân đều tụ tập trong đại sảnh khu biệt thự. Ba người hăm he, kích động nói không nên lời. Bọn họ cùng biết hôm nay chính là ngày bắt đầu hành động. Chỉ có điều còn phải đợi chỉ thị của Lục Thiếu Hoa nữa. Muốn có được chỉ thị, bọn họ cũng không biết phải chạy đi đâu.
- Ha ha, vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai ba người bọn họ.
- Không cần kích động vậy. Kế tiếp cần phải kính nhờ tới các anh.
Là ông chủ mà có thể nói ra một câu kính nhờ, quả thật không dễ dàng gì. Vậy mà Lục Thiếu Hoa đã nói ra. Điều này khiến cả bọn Lưu Minh Chương, cả ba người cảm động trong lòng, trong đầu chỉ còn duy nhất một tâm nguyện.
- Nhất định dốc toàn lực làm tốt.
Đúng vậy. Đôi khi đối đãi tốt với cấp dưới đúng lúc đúng chỗ có thể khiến người ta liều mạng vì mình. Có khi chỉ cần một câu nói vô cùng đơn giản.
-Tốt lắm, kế tiếp, tôi tuyên bố…
/1180
|