Thương Trường Đại Chiến

Chương 0165

/1180


Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản

Chương 165: Tăng Ái Dân kinh ngạc.

Nguồn dịch: metruyen

Lục Thiếu Hoa vẻ mặt nghi vấn, không hiểu rốt cuộc Tăng Kiến Quốc muốn làm gì. Mặc dù có nghi vấn là thế, hắn vẫn thành thật đi đến ngồi bên cạnh ông ta.

- Ha ha! Tiểu tử, cháu cảm thấy cô cháu gái ta có xinh đẹp không?

Tăng Kiến Quốc áp sát bên tai Lục Thiếu Hoa hỏi.

Lục Thiếu Hoa có chút mông lung, không biết ông già này giở trò gì mà giờ lại hỏi điều đó. Phản ứng tự nhiên gật gật đầu, miệng thốt ra hai chữ “ Xinh đẹp”. Lời nói này là thật lòng. Tăng Vũ Linh được cho là mỹ nữ, vả lại cũng không phải là hạng hại nước hại dân.

- Ừ! Đương nhiên là vậy rồi. Còn phải xem là cháu gái ai chứ…

Tăng Kiến Quốc nước miếng văng tứ tung, đem Tăng Vũ Linh khoe lên đến trời. Tuy nhiên ý cũng chỉ muốn nói, bởi vì là cháu gái ông ta nên mới xinh đẹp đến thế.

- Cuối cùng, ta cảnh cáo cậu. Về sau hãy đối xử tốt với cháu gái ta một chút, bằng không, hừ…

Nói nửa ngày, Lục Thiếu Hoa mới hiểu ý tứ của Tăng Kiến Quốc. Đơn giản là Tăng Kiến Quốc muốn Lục Thiếu Hoa đối xử tốt với Tăng Vũ Linh một chút. Tuy nhiên, nói đi còn phải nói lại, đúng là Lục Thiếu Hoa vẫn theo đuôi tán tỉnh Tăng Vũ Linh, đối với cô ấy tốt một chút cũng là lẽ tự nhiên.

- Vâng, cháu biết rồi.

- Ha ha ha! Biết là tốt rồi.

Tăng Kiến Quốc cười ha ha, giống như đương nhiên đã coi Lục Thiếu Hoa là cháu rể rồi.

Tuy nhiên, điều này cũng là do cái hôn vừa nãy của Tăng Vũ Linh với Lục Thiếu Hoa. Tăng Kiến Quốc sinh ra ở xã hội Trung Quốc cũ, tư tưởng còn có chút bảo thủ. Thấy cháu gái trước mặt bao nhiêu người mà hôn Lục Thiếu Hoa một cái, liền khẳng định Vũ Linh thích Lục Thiếu Hoa. Thêm vào đó, Lục Thiếu Hoa cũng không có phản ứng gì đối với hành động của Vũ Linh đấy thôi. Hơn nữa, xét về tài sản, Lục Thiếu Hoa là người ưu tú, xét cho cùng, hắn hoàn toàn xứng đáng với cháu gái ông.

Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì nữa, liếc mắt xem chừng bất đắc dĩ nói.

- Vâng, ông Tăng, cháu phải về rồi.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa không dừng lại, như thể chạy trốn, hướng thẳng cửa chạy đi, bỏ lại đằng sau một trận cười hả hê của mọi người.

Vốn Lục Thiếu Hoa không định ở nhà Tăng Ái Dân lâu, nhưng lại đụng ngay ông cụ Tăng Kiến Quốc này, nên không còn cách nào khác.

Ngồi trên chiếc xe Mercedes Benz, Lục Thiếu Hoa nhớ tới lời Tăng Kiến Quốc vừa nói, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn thật không nghĩ đến quốc gia thật sự chú ý đến hắn…

“Hô” thở dài một hơi, Lục Thiếu Hoa nhắm mắt tựa vào ghế ngồi, trong lòng không khỏi khâm phục chính mình. Vừa rồi hắn đối mặt với quan chức cấp cao Trung Ương, có lẽ bởi vì hắn đúng là có tinh thần đánh cược trên thân phận người tái sinh, chứ nếu đổi là người khác, đối mặt với khí thế xung quanh Tăng Kiến Quốc, chắc là không thốt lên nổi một câu.

Điều này quả thật là đúng. Những người bình thường đúng là nói không nên lời, nhưng Lục Thiếu Hoa thì khác. Hắn có tiền, cho nên hắn căn bản là đối đãi với Tăng Kiến Quốc như một người bình thường. Có nói thế nào thì chẳng phải hắn thêm hai thập kỷ nữa là thành người bốn mươi tuổi rồi.

Lục Thiếu Hoa ngồi trên xe trở về không hề biết rằng Tăng Kiến Quốc đợi khi hắn đi rồi, vẫn còn ở lại, bắt đầu truyền đạt nhiệm vụ cho Tăng Ái Dân.

- Ái Dân, Lục Thiếu Hoa này thật không đơn giản. Căn cứ theo tình báo, khủng hoảng chứng khoán ở Nhật Bản lần này đem lại cho hắn không ít của cải. Cụ thể có bao nhiêu ta không biết, nhưng có thể khẳng địnhkhông dưới 200 tỉ đô la.

Khuôn mặt Tăng Ái Dân biểu đạt cảm xúc chưa từng có bao giờ, tuy rằng lúc Tăng Kiến Quốc nói chuyện với Lục Thiếu Hoa có nhắc qua “ hơn một trăm tỉ” nhưng Tăng Ái Dân cho rằng, cha mình chỉ nói vậy thôi, chứ không nghĩ đấy là thật.

- Cha, đấy là thật sao?

- Cực kỳ chính xác. Hong Kong có một công ty Tài Chính Phượng Hoàng, chính hắn là ông chủ đứng đằng sau. Sáng nay, công ty này hé lộ sẽ tăng vốn thêm 2 tỉ đô la.

Nói xong, Tăng Kiến Quốc ngừng một chút.

- Hiện tại, quốc gia cần những phú hào như hắn. Hắn đồng ý đến Thâm Quyến đầu tư. Ủy ban nhân dân thành phố các con hãy tạo điều kiện thuận lợi cho việc này.

Chấn động! Tăng Ái Dân choáng váng. Hai năm trước, Tăng Ái Dân chỉ biết Lục Thiếu Hoa không phải dạng tầm thường, tuy tuổi còn nhỏ mà kiếm được hơn một tỉ đô la Hong Kong. Nhưng điều thật không ngờ đó là, trong thời gian ngắn ngủi hai năm này, Lục Thiếu Hoa đã đem hơn một tỉ đô la Hong Kong biến thành hơn mấy trăm tỉ đô la Mỹ. Mức độ kiếm tiền này khiến Tăng Ái Dân không dám, cũng không thể tưởng tượng…

Trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của Tăng Ái Dân, bậc làm cha như Tăng Kiến Quốc sao lại không biết rằng anh ta bị Lục Thiếu Hoa làm cho chấn động, ha hả cười nói.

- Được rồi! Con cũng không cần kinh ngạc đến vậy đâu.Tiền của hắn là từ thị trường chứng khoán Nhật Bản. Cho dù hắn buôn bán lời mấy trăm tỉ đô, tuy nhiên, con phải biết rằng, thị trường chứng khoán thiên biến vạn hóa khôn lường, bất cứ lúc nào cũng có thể cho người ta một đêm mà phất nhanh, cũng có thể một đêm mà tán gia bại sản.

Tăng Ái Dân ngẫm lại, đúng là ông ta đối với thị trường chứng khoán không rành nhiều lắm, nhưng cũng biết thị trường chứng khoán quả thật như ba anh ta vừa nói. Thở dài một cái, lấy lại vẻ bình thản, nói.

- Con biết làm sao được, cha.

- Ừ

Tăng Kiến Quốc gật gật đầu, giật giật miệng vừa muốn nói điều gì đó, lại bị một âm thanh cắt ngang.

- Ông nội! Anh Tiểu Hoa đâu ạ?

Tăng Kiến Quốc nghe được âm thanh, nhìn lại, không phải Tăng Vũ Linh thì còn là ai được nữa.

- Ha ha! Cháu gái bảo bối của ta, mau tới ngồi cạnh ông nào.

Tăng Vũ Linh lanh lợi đi đến bên Tăng Kiến Quốc ngồi xuống. Sau đó lại làm giọng nũng nịu hỏi lại một lần nữa.

- Ông nội, ông nói đi. Anh Tiểu Hoa có phải là đã đi rồi không?

- Ừ, nó đi được một lúc lâu rồi.

Tăng Kiến Quốc xoa xoa đầu Tăng Vũ Linh, mỉm cười nói.

Tăng Vũ Linh cong cong miệng, giống như không bằng lòng với việc Lục Thiếu Hoa ra về như vậy. Cô muốn đi đến cửa hàng hoa quả tìm Lục Thiếu Hoa, nhưng lại bị Tăng Kiến Quốc cản. Cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đến ngày hôm sau đi tìm Lục Thiếu Hoa.

Ngồi trên xe, đầu óc Lục Thiếu Hoa chuyển động. Hắn không rõ quốc gia biết chuyện của hắn được bao nhiêu, nghe ngóng được nhiều chưa, tuy nhiên phân tích những lời nói của Tăng Kiến Quốc, thì cũng là biết nhiều nhưng chưa sâu.

- Không được, hôm nào rảnh phải cùng ông cụ từ từ nói chuyện nhẹ nhàng mới được.

Để hôm nào rảnh tìm ông cụ nói chuyện.

Quả thật là hắn phải nói chuyện nhẹ nhàng với ông cụ. Lục Thiếu Hoa không muốn để người ta nhìn chằm chằm cả ngày.

Không lâu sau, xe đến cửa hàng hoa quả. Lục Thiếu Hoa dẫn đầu xuống xe đi vào cửa hàng hoa quả. Hắn biết, “mất tích” lâu như vậy, thể nào cũng bị các chú mắng cho một trận.

Quả nhiên, vừa mới bước vào cửa hàng hoa quả nhìn thấy cái mặt đen của Lục Gia Thành, tiếp đến là văng ra một câu:

- Tiểu tử, còn biết trở về à? Cháu có biết người trong nhà này đi tìm cháu sắp phát điên rồi không, cháu…

Lục Thiếu Hoa chỉ còn có thể ngậm miệng lại, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo, hắn đợi Lục Gia Thành hết giận, bằng không thì không biết lèm bèm bao lâu nữa.

Sự thật chứng minh Lục Thiếu Hoa im lặng là chính xác. Lục Gia Thành người này bình thường không biết nói chuyện, vậy mà hôm nay nói Lục Thiếu Hoa một hồi rồi lại đổi giọng, bắt đầu hỏi Lục Thiếu Hoa trong khoảng thời gian này đã đi đâu. Lục Thiếu Hoa thật thà nói hết, tuy nhiên cũng chỉ nói là đi Nhật Bản,còn việc đi Nhật Bản làm gì thì không nói.

Tuy rằng hiện ở nhà có tiền, nhưng không nhiều. Nếu khiến Lục Gia Thành bọn họ biết lúc này hắn có hơn bốn trăm tỉ đô la Mỹ, nói không chừng lại dọa Lục Gia Thành bọn họ hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cho người nhà biết chuyện này vội. Nhưng Lục Thiếu Hoa không nghĩ tới chính là…


/1180

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status