Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 168
Hai cô gặp nhau
Nguồn dịch: metruyen
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa đang trong cơn mộng đẹp đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như có gì đang chặn mũi hắn lại. Tiếp theo là một trận cười trong trẻo bên tai vang lên. Giật mình mở to mắt, một hình ảnh lờ mờ hiện lên, sứng sốt một lát, hình ảnh mới dần dần rõ ràng. Cẩn thận nhìn kỹ, Lục Thiếu Hoa lại càng hoảng sợ. Kề sát trước mặt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp. Hai cái mũi thiếu chút nữa thì đụng nhau, hắn gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
- Hi hi! Anh Tiểu hoa vẫn hay vậy, luôn làm biếng trên giường.
Âm thanh trong trẻo của một cô gái truyền vào trong tai Lục Thiếu Hoa.
- Ối! Vũ Linh hả! Làm sao em lại ở trong phòng anh thế.
Lục Thiếu Hoa day day mắt nói.
Không sai, người tới đúng là Tăng Vũ Linh. Lục Thiếu Hoa vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo nên mới hỏi ra câu hỏi như vậy. Nếu là bình thường nhất định sẽ không hỏi vấn đề này bởi vì việc Tăng Vũ Linh đánh thức hắn dậy vào buổi sáng sớm như thế này không phải là một hai lần. Hắn gần như phải tập đến nỗi thành thói quen luôn.
- Hứ! Em đã đến đây lâu rồi. Vậy mà anh còn đang ngủ nên em mới đánh thức anh dậy.
Tăng Vũ Linh có chút bất mãn nói. Hôm qua vốn dĩ cô định đi tìm Lục Thiếu Hoa, nhưng lại bị Tăng Kiến Quốc ngăn cản, cho nên hôm nay đã cố ý dậy sớm đến đây.
- Ối
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, tranh thủ ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo, hỏi.
- Bây giờ là mấy giờ rồi
- Tám giờ
Vừa nghe tới tám giờ, Lục Thiếu Hoa liền vùng dậy, chuẩn bị lật chăn lên, nhưng nửa chừng dừng lại.
- Vũ Linh, em ra ngoài đi, anh còn phải mặc quần áo.
- Ối
Tăng Vũ Linh lên tiếng chạy ra khỏi phòng. Nhớ lần cuối cùng, lúc đó cô không biết Lục Thiếu Hoa có thói quen không mặc đồ khi ngủ, nên nói muốn xem Lục Thiếu Hoa mặc đồ. Không ngờ Lục Thiếu Hoa nói, muốn xem hắn mặc đồ sẽ phải trả giá đấy. Lúc đó tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng hiện tại cũng khác rồi. Lớn tuổi hơn cũng khiến cô hiểu thêm được nhiều thứ.
Lục Thiếu Hoa mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ chỉnh tề rồi mới đi ra ngoài. Vừa mới đi ra, Tăng Vũ Linh liền chạy đến, bám lấy Lục Thiếu Hoa, thật chẳng khác gì lúc trước, lúc nào cũng theo đuôi.
- Được rồi, Vũ Linh. Anh phải đi ra ngoài bàn công chuyện. Em ở đây chờ anh nhé.
Lục Thiếu Hoa tối qua đã hẹn Phó Trấn Thái gặp mặt. Thời gian là buổi sáng nay lúc 9 giờ. Bây giờ đã hơn 8 rưỡi, còn phải đi đường nữa chứ.
- Hứ! Em không chịu. Em muốn đi cùng anh cơ.
Tăng Vũ Linh làm nũng nói.
Lục Thiếu Hoa đành chịu. Hắn biết tính Tăng Vũ Linh, nếu không cho cô đi theo, kết quả thật không thể khác được. Cô ấy dứt khoát sẽ dùng đến tuyệt chiêu… “Khóc”.
- Được rồi! Thế thì đi cùng vậy.
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút nói. Bàn chuyện với Phó Trấn Thái cũng sẽ không đề cập đến việc gì bí mật, mang theo Tăng Vũ Linh cũng không ảnh hưởng gì, nên đáp ứng yêu cầu của cô ấy cũng không sao.
- A! Anh Tiểu Hoa thật là tốt.
Tăng Vũ Linh không quên tâng bốc.
Nơi hẹn Phó Trấn Thái là một quán trà. Dù sao cũng là buổi sáng, chỗ đấy cũng phù hợp với việc uống trà ăn điểm tâm sáng, lại cũng có thể bàn chuyện. Đi ra khỏi cửa hàng hoa quả, đi xe Mercedes-Benz thay bằng đi bộ cũng mất khoảng hai mươi phút, vậy là cũng đủ thời gian.
Lục Thiếu Hoa nắm bàn tay nhỏ bé của Tăng Vũ Linh. Theo sau là Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân chậm bước đi vào quán trà “Tụ Đức”. Vừa mới vào tới cửa, có một người mặc sườn xám trông như nhân viên phục vụ ra đón “ Hoan nghênh quý khách tới”. Sau khi chào hỏi, cô ta mới hỏi đoàn người Lục Thiếu Hoa ngồi ở đại sảnh hay dùng phòng riêng.
- Ừ! Cô à, nơi này có vị nào họ Phó nào đến chưa?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Nhân viên phục vụ kỳ quái liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, nói:
- Vâng, có một vị họ Phó. Tuy nhiên vị ấy cũng đang đợi một vị họ Lục.
Dùng tới chữ “vị”, ở trong nước có nghĩa ám chỉ một vị có quan chức, cho nên nhân viên phục vụ mới kỳ quái liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái. Bởi vì theo cô phục vụ ấy, nhìn thế nào trông tuổi Lục Thiếu Hoa thì dùng chữ “vị” cũng không thấy phù hợp.
Lục Thiếu Hoa đối với tình hình trong nước có cái nhìn sâu rộng nên xem phản ứng của nhân viên phục vụ lập tức liền đoán ra nguyên nhân trong đó. Cũng không nói nhiều, hắn cười nói.
- Tôi chính là họ Lục. Cô có thể dẫn tôi tới phòng vị họ Phó đấy được không.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ một hồi, cẩn thận liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, cuối cùng gật đầu, mời:
- Xin theo tôi đi lối này.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu đi theo sau nhân viên phục vụ đến phòng số 16 thì dừng lại. Nhân viên phục vụ gõ cửa, chờ bên trong có tiếng “mời vào” cô liền trở lại với công việc. Còn về phần Lục Thiếu Hoa có phải là người vị khách bên trong đang đợi hay không thì việc này cô không thể quản được.
Cửa mở ra, Lục Thiếu Hoa đi vào phía trong. Ngồi trong phòng riêng, Phó Trấn Thái cũng đứng dậy, mỉm cười hướng Lục Thiếu Hoa gật gật đầu tỏ ý tiếp đón.
- Ha ha! Ông Phó, cháu đã tới chậm.
Mặc dù chưa đến 9 giờ, nhưng dù sao so với Phó Trấn Thái cũng đã là tới chậm hơn, Lục Thiếu Hoa không thể không nhận lỗi, đây là lễ phép căn bản.
Lục Thiếu Hoa chưa dứt lời, một âm thanh quen thuộc từ phía sau lưng nổi lên.
- Hừ! Thực không lễ phép. Hẹn ông nội tôi mà còn đến muộn.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt quay đầu lại. Hóa ra là Anten Chiyoda. Trong lòng có chút thắc mắc. “Sao cô ấy lại xuất hiện phía sau thế?”
Là do Lục Thiếu Hoa không biết, vừa rồi khi nhân viên phục vụ gõ cửa, Anten Chiyoda đã trốn phía sau cửa, chuẩn bị lúc Lục Thiếu Hoa vào thì sẽ hù hắn một cái. Nhưng khi thấy Lục Thiếu Hoa nắm tay Tăng Vũ Linh, cô liền dùng giọng chanh chua đáp lời.
- Chiyoda, không được vô lễ.
Phó Trấn Thái trừng mắt nhìn Anten Chiyoda, ngược lại, vẻ mặt mỉm cười nói với Lục Thiếu Hoa.
- Ha ha! Tiểu Hoa, là ông đến trước chứ không phải cháu đến muộn. Ngồi đi, ngồi đi.
Lục Thiếu Hoa hướng Phó Trấn Thái cười, nhìn Anten Chiyoda, không hiểu tiểu ma nữ này làm sao mà lại nói giọng điệu đấy. Tuy nhiên vì nói sang chuyện khác, Lục Thiếu Hoa liền giới thiệu với Tăng Vũ Linh
- Vũ Linh, vị này chính là ông Phó.
Nói xong, chỉ Anten Chiyoda
- Vị kia là tiểu ma nữ Anten Chiyoda.
Tăng Vũ Linh thật dễ thương. Đầu tiên là ngọt ngào kêu một tiếng ông “Phó”, sau lại hướng phía Anten Chiyoda lên tiếng.
- Xin chào! Tôi là Tăng Vũ Linh.
Thấy Tăng Vũ Linh dễ thương như vậy, tiểu ma nữ khi nãy cũng hiền lành, thân mật đứng lên tự giới thiệu, thậm chí còn nói cả nơi sinh ở Nhật Bản và có một phần tư huyết thống Nhật Bản cũng nói ra.
Thấy các cô tự giới thiệu, Lục Thiếu Hoa cũng không xen vào nữa, ngồi xuống ghế, quay đầu ý nói với Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân cũng ngồi xuống luôn. Tuy rằng bọn họ là vệ sĩ, nhưng trong lòng Lục Thiếu Hoa không hề coi họ chỉ là vệ sĩ thôi.
Không rõ có phải tuổi hai người sấp sỉ nhau không, Anten Chiyoda và Tăng Vũ Linh hai người giống như là có nhiều chuyện muốn nói với nhau lắm. Sau khi tự giới thiệu, Anten Chiyoda liền kéo Tăng Vũ Linh cùng ngồi sang một bên, rồi hai người to nhỏ không biết là đang nói cái gì.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không quản, vì mục đích hắn tới đây là bàn chuyện cùng với Phó Trấn Thái.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 168
Hai cô gặp nhau
Nguồn dịch: metruyen
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa đang trong cơn mộng đẹp đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như có gì đang chặn mũi hắn lại. Tiếp theo là một trận cười trong trẻo bên tai vang lên. Giật mình mở to mắt, một hình ảnh lờ mờ hiện lên, sứng sốt một lát, hình ảnh mới dần dần rõ ràng. Cẩn thận nhìn kỹ, Lục Thiếu Hoa lại càng hoảng sợ. Kề sát trước mặt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp. Hai cái mũi thiếu chút nữa thì đụng nhau, hắn gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
- Hi hi! Anh Tiểu hoa vẫn hay vậy, luôn làm biếng trên giường.
Âm thanh trong trẻo của một cô gái truyền vào trong tai Lục Thiếu Hoa.
- Ối! Vũ Linh hả! Làm sao em lại ở trong phòng anh thế.
Lục Thiếu Hoa day day mắt nói.
Không sai, người tới đúng là Tăng Vũ Linh. Lục Thiếu Hoa vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo nên mới hỏi ra câu hỏi như vậy. Nếu là bình thường nhất định sẽ không hỏi vấn đề này bởi vì việc Tăng Vũ Linh đánh thức hắn dậy vào buổi sáng sớm như thế này không phải là một hai lần. Hắn gần như phải tập đến nỗi thành thói quen luôn.
- Hứ! Em đã đến đây lâu rồi. Vậy mà anh còn đang ngủ nên em mới đánh thức anh dậy.
Tăng Vũ Linh có chút bất mãn nói. Hôm qua vốn dĩ cô định đi tìm Lục Thiếu Hoa, nhưng lại bị Tăng Kiến Quốc ngăn cản, cho nên hôm nay đã cố ý dậy sớm đến đây.
- Ối
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, tranh thủ ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo, hỏi.
- Bây giờ là mấy giờ rồi
- Tám giờ
Vừa nghe tới tám giờ, Lục Thiếu Hoa liền vùng dậy, chuẩn bị lật chăn lên, nhưng nửa chừng dừng lại.
- Vũ Linh, em ra ngoài đi, anh còn phải mặc quần áo.
- Ối
Tăng Vũ Linh lên tiếng chạy ra khỏi phòng. Nhớ lần cuối cùng, lúc đó cô không biết Lục Thiếu Hoa có thói quen không mặc đồ khi ngủ, nên nói muốn xem Lục Thiếu Hoa mặc đồ. Không ngờ Lục Thiếu Hoa nói, muốn xem hắn mặc đồ sẽ phải trả giá đấy. Lúc đó tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng hiện tại cũng khác rồi. Lớn tuổi hơn cũng khiến cô hiểu thêm được nhiều thứ.
Lục Thiếu Hoa mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ chỉnh tề rồi mới đi ra ngoài. Vừa mới đi ra, Tăng Vũ Linh liền chạy đến, bám lấy Lục Thiếu Hoa, thật chẳng khác gì lúc trước, lúc nào cũng theo đuôi.
- Được rồi, Vũ Linh. Anh phải đi ra ngoài bàn công chuyện. Em ở đây chờ anh nhé.
Lục Thiếu Hoa tối qua đã hẹn Phó Trấn Thái gặp mặt. Thời gian là buổi sáng nay lúc 9 giờ. Bây giờ đã hơn 8 rưỡi, còn phải đi đường nữa chứ.
- Hứ! Em không chịu. Em muốn đi cùng anh cơ.
Tăng Vũ Linh làm nũng nói.
Lục Thiếu Hoa đành chịu. Hắn biết tính Tăng Vũ Linh, nếu không cho cô đi theo, kết quả thật không thể khác được. Cô ấy dứt khoát sẽ dùng đến tuyệt chiêu… “Khóc”.
- Được rồi! Thế thì đi cùng vậy.
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút nói. Bàn chuyện với Phó Trấn Thái cũng sẽ không đề cập đến việc gì bí mật, mang theo Tăng Vũ Linh cũng không ảnh hưởng gì, nên đáp ứng yêu cầu của cô ấy cũng không sao.
- A! Anh Tiểu Hoa thật là tốt.
Tăng Vũ Linh không quên tâng bốc.
Nơi hẹn Phó Trấn Thái là một quán trà. Dù sao cũng là buổi sáng, chỗ đấy cũng phù hợp với việc uống trà ăn điểm tâm sáng, lại cũng có thể bàn chuyện. Đi ra khỏi cửa hàng hoa quả, đi xe Mercedes-Benz thay bằng đi bộ cũng mất khoảng hai mươi phút, vậy là cũng đủ thời gian.
Lục Thiếu Hoa nắm bàn tay nhỏ bé của Tăng Vũ Linh. Theo sau là Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân chậm bước đi vào quán trà “Tụ Đức”. Vừa mới vào tới cửa, có một người mặc sườn xám trông như nhân viên phục vụ ra đón “ Hoan nghênh quý khách tới”. Sau khi chào hỏi, cô ta mới hỏi đoàn người Lục Thiếu Hoa ngồi ở đại sảnh hay dùng phòng riêng.
- Ừ! Cô à, nơi này có vị nào họ Phó nào đến chưa?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Nhân viên phục vụ kỳ quái liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, nói:
- Vâng, có một vị họ Phó. Tuy nhiên vị ấy cũng đang đợi một vị họ Lục.
Dùng tới chữ “vị”, ở trong nước có nghĩa ám chỉ một vị có quan chức, cho nên nhân viên phục vụ mới kỳ quái liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái. Bởi vì theo cô phục vụ ấy, nhìn thế nào trông tuổi Lục Thiếu Hoa thì dùng chữ “vị” cũng không thấy phù hợp.
Lục Thiếu Hoa đối với tình hình trong nước có cái nhìn sâu rộng nên xem phản ứng của nhân viên phục vụ lập tức liền đoán ra nguyên nhân trong đó. Cũng không nói nhiều, hắn cười nói.
- Tôi chính là họ Lục. Cô có thể dẫn tôi tới phòng vị họ Phó đấy được không.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ một hồi, cẩn thận liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, cuối cùng gật đầu, mời:
- Xin theo tôi đi lối này.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu đi theo sau nhân viên phục vụ đến phòng số 16 thì dừng lại. Nhân viên phục vụ gõ cửa, chờ bên trong có tiếng “mời vào” cô liền trở lại với công việc. Còn về phần Lục Thiếu Hoa có phải là người vị khách bên trong đang đợi hay không thì việc này cô không thể quản được.
Cửa mở ra, Lục Thiếu Hoa đi vào phía trong. Ngồi trong phòng riêng, Phó Trấn Thái cũng đứng dậy, mỉm cười hướng Lục Thiếu Hoa gật gật đầu tỏ ý tiếp đón.
- Ha ha! Ông Phó, cháu đã tới chậm.
Mặc dù chưa đến 9 giờ, nhưng dù sao so với Phó Trấn Thái cũng đã là tới chậm hơn, Lục Thiếu Hoa không thể không nhận lỗi, đây là lễ phép căn bản.
Lục Thiếu Hoa chưa dứt lời, một âm thanh quen thuộc từ phía sau lưng nổi lên.
- Hừ! Thực không lễ phép. Hẹn ông nội tôi mà còn đến muộn.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt quay đầu lại. Hóa ra là Anten Chiyoda. Trong lòng có chút thắc mắc. “Sao cô ấy lại xuất hiện phía sau thế?”
Là do Lục Thiếu Hoa không biết, vừa rồi khi nhân viên phục vụ gõ cửa, Anten Chiyoda đã trốn phía sau cửa, chuẩn bị lúc Lục Thiếu Hoa vào thì sẽ hù hắn một cái. Nhưng khi thấy Lục Thiếu Hoa nắm tay Tăng Vũ Linh, cô liền dùng giọng chanh chua đáp lời.
- Chiyoda, không được vô lễ.
Phó Trấn Thái trừng mắt nhìn Anten Chiyoda, ngược lại, vẻ mặt mỉm cười nói với Lục Thiếu Hoa.
- Ha ha! Tiểu Hoa, là ông đến trước chứ không phải cháu đến muộn. Ngồi đi, ngồi đi.
Lục Thiếu Hoa hướng Phó Trấn Thái cười, nhìn Anten Chiyoda, không hiểu tiểu ma nữ này làm sao mà lại nói giọng điệu đấy. Tuy nhiên vì nói sang chuyện khác, Lục Thiếu Hoa liền giới thiệu với Tăng Vũ Linh
- Vũ Linh, vị này chính là ông Phó.
Nói xong, chỉ Anten Chiyoda
- Vị kia là tiểu ma nữ Anten Chiyoda.
Tăng Vũ Linh thật dễ thương. Đầu tiên là ngọt ngào kêu một tiếng ông “Phó”, sau lại hướng phía Anten Chiyoda lên tiếng.
- Xin chào! Tôi là Tăng Vũ Linh.
Thấy Tăng Vũ Linh dễ thương như vậy, tiểu ma nữ khi nãy cũng hiền lành, thân mật đứng lên tự giới thiệu, thậm chí còn nói cả nơi sinh ở Nhật Bản và có một phần tư huyết thống Nhật Bản cũng nói ra.
Thấy các cô tự giới thiệu, Lục Thiếu Hoa cũng không xen vào nữa, ngồi xuống ghế, quay đầu ý nói với Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân cũng ngồi xuống luôn. Tuy rằng bọn họ là vệ sĩ, nhưng trong lòng Lục Thiếu Hoa không hề coi họ chỉ là vệ sĩ thôi.
Không rõ có phải tuổi hai người sấp sỉ nhau không, Anten Chiyoda và Tăng Vũ Linh hai người giống như là có nhiều chuyện muốn nói với nhau lắm. Sau khi tự giới thiệu, Anten Chiyoda liền kéo Tăng Vũ Linh cùng ngồi sang một bên, rồi hai người to nhỏ không biết là đang nói cái gì.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không quản, vì mục đích hắn tới đây là bàn chuyện cùng với Phó Trấn Thái.
/1180
|