Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 210: Mục tiêu mua sắm quân sự cuối cùng.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lục Thiếu Hoa rời khỏi nhà Tăng Ái Dân, mới đi đến cửa thì Lý Thượng Khuê đã đi theo ngay phía sau. Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, cất bước về hướng chiếc xe đang dừng, vừa lúc đó, Dương Dương và Lý Vũ Sinh cũng đã đi tới, vây xung quanh bốn phía Lục Thiếu Hoa, chờ cho Lục Thiếu Hoa lên xe
Tuy Lục Thiếu Hoa rất sốt ruột nhưng không phải vậy mà vội vàng, chỉ mở cửa xe quay đầu lại liếc nhìn Lý Thượng Khuê và Dương Dương một cái rồi nói
- Các anh đều là từ bộ đội đặc chủng mà ra, tuy rằng đã xuất ngũ nhưng bên trên vẫn có ý cho các anh một chức vụ trong quân đội, mọi người cảm thấy thế nào?
Việc tạm giữ các chức trong chính phủ, Lục Thiếu Hoa không thể tự định đọat mà còn cần bốn người bọn họ mới quyết định được. Nếu bọn họ không muốn tạm giữ các chức kia thì Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể đổi bốn người khác đồng ý đến làm vệ sĩ và yêu cầu Tăng Kiến Quốc thay đổi giấy phép sử dụng súng mới. Dù sao hiện tại bốn giấy phép sử dụng súng hắn đang cầm đều đã ghi tên bốn người bọn họ.
Vừa dứt lời, cả bọn bón người Lý Thượng Khuê đều không lời đáp, liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cách kỳ quái, có phần không hiểu Lục Thiếu Hoa này có ý gì.
- Ha ha ha, không cần phải nhìn em như vậy, các anh tự mình quyết định đi, nếu đồng ý, em sẽ nói chuyện sau, nếu không, em sẽ sắp xếp lại.
Lục Thiếu Hoa nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Xung quanh tất thảy đều yên tĩnh, không ai mở miệng. Ngoài trừ Lý Thượng Khuê, ba người khác mặt đều không chút biểu lộ, chỉ liếc nhìn Lý Thượng Khuê một cái, dường như đang chờ Lý Thượng Khuê quyết định. Đúng vậy, trong bốn người này, Lý Thượng Khuê là người đứng đầu, đây là mệnh lệnh của Trần Quốc Bang. Điều này cũng tương đương với việc ở đội vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, hết thảy đều phải nghe theo mệnh lệnh của Lý Thượng Khuê.
Trầm tư một hồi lâu, Lý Thượng Khuê rốt cục cũng mở miệng
- Đồng ý
Lý Thượng Khuê đã ra quyết định, ba người khác đều gật đầu, coi như là đồng ý.
Lục Thiếu Hoa không do dự, lấy bốn bản giấy phép dùng súng từ trong ngực ra trực tiếp đưa cho Lý Thượng Khuê, rồi nhanh chóng lui vào trong xe và nói.
- Mỗi người cầm một bản, cân nhắc xem mình thích loại nào, rồi trở lại cửa hàng hoa quả nói cho em biết để em còn báo cho anh Quốc Bang chuẩn bị mang từ Liên Xô qua đây.
Bốn người đều sửng sốt, rồi lập tức trở lại vẻ mặt tươi cười bình thường rất ít gặp, cất giấy phép dùng súng đi
Từ chỗ Tăng Ái Dân trở lại cửa hàng hoa quả chỉ mất mười mấy phút xe chạy, suốt cả đoạn đường không nói chuyện, khi đến cửa hàng, Lục Thiếu Hoa xuống xe, bốn người bọn Lý Thượng Khuê đã vây quanh bốn phía.
- Nói đi, các anh muốn dùng súng gì?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên hỏi.
Một thứ vũ khí mình thích đôi khi có thể phát huy trình độ bản thân, tuy rằng bọn Lý Thượng Khuê vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng nên lọai súng nào cũng đều quen thuộc, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn muốn bọn họ đến lựa chọn.
- Bốn khẩu Desert Eagle (Chim Ưng sa mạc) (1)
Lý Thượng Khuê nói, giọng điệu đầy hưng phấn, trong ánh mắt nổi rõ niềm phấn khích.
(1). Desert Eagle là một loại súng lục nòng lớn bán tự động vận hành bằng khí chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho Magnum Research, Inc. Magnum Research đã chào bán nhiều phiên bản ít giật của khẩu súng ngắn Jericho 941 với tên Baby Eagle; loại súng này không có đặc tính nào giống khẩu Desert Eagle mà chỉ có vẻ ngoài, giá cả giống nhau. Magnum Research, một đơn vị đóng ở Hoa Kỳ, đã phát triển và đăng ký bản quyền thiết kế gốc của Desert Eagle và đã chế tạo mẫu đầu tiên nhưng việc chế tạo đã được chuyển giao đến Israel, nơi chỉnh sửa hoàn thiện cuối cùng thiết kế và đưa vào sản xuất. Địa điểm chế tạo đã được dời đến Saco Defense nằm ở bang Maine từ năm 1996 đến năm 2000 nơi chế tạo theo phiên bản XIX, nhưng đã được chuyển lại Israel khi Saco đã được General Dynamics mua lại. Nhờ đăc điểm là vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh .
- Desert Eagle, có khả năng uy hiếp rất lớn.
Ngay cả Lục Thiếu Hoa, kẻ không hiểu súng ống thì cũng nghe qua. Desert Eagle là loại có hình dạng dũng mãnh, lực sát thương cực lớn. Là loại mà rất nhiều sát thủ yêu thích. Thiết kế đầu tiên của Desert Eagle là vào năm 1980, mà nguyên bản hoàn thiện vào năm 1981, sau cùng là ở khu kỹ thuật quân sự Israel, Desert Eagle cũng xuất hiện nhiều trên màn ảnh Hollywood.
- Ừ, em biết rồi. Nhiều nhất trong vòng một tuần là có súng.
Lục Thiếu Hoa vừa cười vừa nói
Đi vào cửa hàng hoa quả, Lục Thiếu Hoa đến bên chỗ điện thoại, quay một số ở Liên Xô.
Lúc sau, điện thoại được kết nối, tiếng của Trần Quốc Bang cũng được truyền tới.
- Anh à, em là Lục Thiếu Hoa đây.
Lục Thiếu Hoa xưng danh trước, tiếp đó mới nói.
- Thâm Quyến bên này đã giải quyết xong, anh giúp em mang vài thứ kia tách rời thành linh kiện. Anh hãy đưa xe vận chuyển hàng đến phía Đông Bắc biên giới đi.
- Tốt, anh sẽ sắp xếp người đi làm liền
Trần Quốc Bang không nhiều lời, dứt khoát nói.
- Tốt, còn một việc nữa, anh mang bốn khẩu Desert Eagle ở Liên Xô qua đây luôn, em đã xin được chứng nhận dùng súng ở bên này rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng không muốn cho Trần Quốc Bang nghĩ rằng hắn sử dụng súng đi làm chuyện trái phép nên chỉ có thể nói ra chuyện chứng nhận sử dụng súng. Có chứng nhận sử dụng súng cũng hàm ý là hợp pháp thôi.
- Hả?
Trần Quốc Bang rõ ràng là sửng sốt tuy nhiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Desert Eagle không phải do Liên Xô sản xuất, mà hình như là từ một công ty nào đó ở Israel.
Trần Quốc Bang dừng lại một chút lại nói tiếp.
- Anh sẽ cố gắng tìm cách để người ta lấy bốn khẩu này. Nghe nói năm nay công ty đó lại cho ra một loại mới, lấy loại này đi.
- Lấy loại tối tân nhất đi, bọn họ dùng như vậy hiệu quả mới cao.
Lục Thiếu Hoa đồng ý với quan điểm của Trần Quốc Bang.
- Tiếp đó, có khả năng em nhờ anh đi làm giúp một chuyện.
Tới lúc này, Lục Thiếu Hoa đều không đề cập với bất ai về chuyện hiện tại, kể cả là Trần Quốc Bang. Chuyện này cũng chính là giao dịch lén giữa Lục Thiếu Hoa và quân đội cấp cao nhất. Vốn trước khi rời khỏi Liên Xô, Lục Thiếu Hoa có nghĩ tới việc nhờ Trần Quốc Bang đi nói chuyện với quân đội cấp cao, nhưng nghĩ lại Lục Thiếu Hoa lại bỏ qua, lúc bấy giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi.
- Nói đi, chuyện gì?
Đầu bên kia Trần Quốc Bang hỏi
- Nói chuyện với quân đội cấp cao. Em muốn mua công nghệ tàu sân bay không cần thành phẩm, xem bọn họ có chịu bán hay không
Lục Thiếu Hoa nói ra mục đích của mình, đúng vậy, đúng là tàu sân bay không sai, đấy chính là mục đích cuối cùng của Lục Thiếu Hoa. Lúc đó Thiếu Hoa đã nghĩ qua, tàu sân bay nhất định là phải nắm trong tay, chẳng qua hiện tại sẽ không giao cho nhà nước thôi, bởi nó quá là nghịch lý.
- Cái gì?
Ống nghe từ phía Trần Quốc Bang truyền đến một âm thanh kinh ngạc, sau đó không có một âm thanh gì cả, một khoảng lặng.
Lục Thiếu Hoa cầm ống nghe cũng không phản ứng gì. Hắn biết một người tuân theo pháp luật như Trần Quốc Bang đang rất khiếp sợ. Có được tàu sân bay gần như có thể nói là bá chủ trên biển, mà Lục Thiếu Hoa lại đột nhiên muốn mua tàu sân bay, quả thật khiến cho Trần Quốc Bang phản ứng như vậy.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, mười giây, hai mươi giây, một phút, rồi hai phút, suốt khoảng thời gian có thể nghe rõ tiếng Trần Quốc Bang đang hít thở sâu. Lát sau:
- Muốn mua tàu sân bay không phải dễ dàng gì, em cũng biết, chúng ta và quân đội tuy rằng quan hệ dựa trên lợi ích, nhưng mối quan hệ này cũng không bền chắc, nếu muốn mua tàu sân bay, e là hơi miễn cưỡng
- Ha ha ha, em biết, đấy là mục đích cuối cùng của ta. Hiện tại, quan hệ không bền chắc có thể chờ bền chắc sẽ nói sau, vả lại hiện tại cũng không cần mua liền.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
Mục tiêu này đúng là hiện tại cũng không cần làm hết. Chỉ cần thực hiện trước khi Liên Xô rối loạn là được, những việc khác từ từ đều có thể sẽ đến. Vả lại, quân đội đang cần bồi dưỡng thế lực của mình, tương lai vẫn có khả năng giúp đỡ một chút.
- Anh không dám cam đoan nhưng anh sẽ cố gắng hết sức
Trần Quốc Bang nghiêm túc nói.
- Vâng
Lục Thiếu Hoa đáp. Hắn nghĩ thật đúng là không có chuyện gì mà không có cách cả, nếu như quân đội từ chối bởi vì vấn đề giá cả, chỉ cần nâng giá đến một con số khủng là nhất định có thể mua được hàng, chẳng qua Lục Thiếu Hoa không muốn tiêu tốn quá nhiều tiền vào việc mua tàu sân bay mà thôi.
Sau khi nói chuyện một hồi với Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa liền cúp máy, quay đầu lại hướng Lý Thượng Khuê dùng tay ra hiệu với bọn họ tỏ ý chuyện súng ống đã giải quyết xong.
Ngay sau đó hắn lại cầm lấy điện thoại gọi cho Lưu Minh Chương, dặn dò y cho công ty tiêu thụ chuẩn bị việc vận chuyển.
- Tôi sẽ xuống chỉ bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng
Lưu Minh Chương nói trong điện thoại
- Ừ, không cần cấp bách thế, vẫn còn khoảng một tuần.
Lục Thiếu Hoa chẳng qua để cho bọn họ có một sự chuẩn bị trong đầu thôi, một khi hàng được vận chuyển tới chính là lúc chính thức khởi công.
- Đúng rồi, còn một việc cho anh xử lý đây, kiếm cho em bốn giấy phép sử dụng súng.
Trong nước đã có giấy phép sử dụng súng hợp pháp, nhưng hiện tại quay lại Hồng Kông thì sẽ không chấp nhận, người bên Hồng Kông sẽ không thừa nhận, cho nên cả hai bên đều cần. Với địa vị hiện tại của Tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông, việc xin mấy giấy phép sử dụng súng thì quả thực quá dễ dàng, dễ như ăn cơm vậy. Dù sao Hồng Kông cũng đi theo con đường tư bản, lời nói quả không dễ nghe nhưng có tiền chính là ông lớn. Mà tập đoàn Phượng Hoàng lại chẳng có tiền sao? Đáp án đã rõ ràng.
- Tốt, tôi sẽ đi chuẩn bị.
Lưu Minh chương lên tiếng hỏi lại
- Còn có chuyện gì nữa không?
- Không có gì nữa đâu, đi đi.
Nói xong Lục Thiếu Hoa liền gác máy.
Gác máy xong, liếc nhìn đồng hồ thì đã chỉ mười hai giờ trưa. Không nhiều lời, đã đến lúc ăn trưa.
- Đi, đi ăn cơm thôi.
Lục Thiếu Hoa mời mấy người Lý Thượng Khuê
Trở lại Thâm Quyến, Nhà hàng của Ông Văn Đức cũng giống như nhà Lục Thiếu Hoa, một ngày gần như hắn đều ăn ba nữa ở nơi đây, vả lại còn được miễn phí, không ăn không được, Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo với Ông Văn Đức.
Lần này có ít thời gian dùng cơm trưa, chỉ ăn quá nửa giờ thì kết thúc. Sau bữa trưa, Lục Thiếu Hoa để Trương Khánh Vân lái xe đi đến nhà Lâm Tề Toàn ở Thâm Quyến. Hiện tại chưa đến buổi chiều, lúc này Lâm Tề Toàn hẳn là có nhà.
Đi vào trong nhà Lâm Tề Toàn, quả nhiên đúng như Lục Thiếu Hoa dự đoán, Lâm Tề Toàn đang ở nhà. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ y hình như phải đi ra ngoài. Thấy Lục Thiếu Hoa đến, y liền cười lớn đón tiếp Lục Thiếu Hoa vào, tiếp đó vợ y ra rót nước mời.
Bất kể Lục Thiếu Hoa có là ông chủ của Lâm Tề Toàn hay là gì đi nữa, khi vào trong nhà cũng nên lễ phép, hướng về phía vợ Lâm Tề Toàn chào hỏi lịch sự
- A, em chào chị dâu!
- Xin chào cậu.
Vợ Lâm Tề Toàn đáp lời, nhìn dáng bộ của cô ta dường như là biết thân phận của Lục Thiếu Hoa
Đi vào phòng khách, Lục Thiếu Hoa gặp cha mẹ của Lâm Tề Toàn cùng với hai đứa bé, hắn chào một tiếng, bác trai, bác gái. Sau đó, gọi hai đứa bé lại, đưa tay vào phía áo ngực lấy ra một tập nhân dân tệ. Không cần phải nói, đây là tập quán ở quê hương Lục Thiếu Hoa. Gặp người trong gia đình lần đầu tiên, đưa tiền lì xì là việc không thể tránh. Tuy nhiên lúc này Lục Thiếu Hoa không mang theo phong bao lì xì nên chỉ có thể đưa trực tiếp.
- Đến đây, cầm lấy mà mua kẹo ăn.
Lục Thiếu Hoa không phải kẻ nhỏ mọn, rút ra đưa cho hai đứa con trai của Lâm Tề Toàn mỗi đứa 10 tờ 100 nhân dân tệ.
(Chú thích: vào năm 1987, ở Trung Quốc đã có tiền mệnh giá 50 và 100 Nhân Dân Tệ).
Rõ ràng, hai đứa bé nhà Lâm Tề Toàn đều có gia giáo, lúc Lục Thiếu Hoa đưa tiền cũng không dám nhận, tuy nhiên cuối cùng Lâm Tề Toàn cũng gật đầu ra hiệu, hai đứa mới tới nhận tiền trong tay Lục Thiếu Hoa, ngọt ngào nói một câu.
- Cảm ơn chú!
Lục Thiếu Hoa cũng có chút buồn bực. Thân phận hiện tại đều có điểm không rõ. Lâm Tề Toàn so với Lục Thiếu Hoa hơn cả mười tuổi nhưng hai đứa con của hắn, đứa bốn, đứa năm tuổi, thoạt nhìn bề ngoài Lục Thiếu Hoa chỉ hơn 7, 8 tuổi thôi lại bị gọi là chú.
Hắn lắc lắc đầu không thêm nghĩ nữa, tìm một chỗ ngồi xuống, nói.
- Hôm nay tôi tới là có việc muốn với anh.
- Vâng.
Lâm Tề Toàn lên tiếng, ánh mắt lập tức chăm chú chờ Lục Thiếu Hoa nói tiếp.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 210: Mục tiêu mua sắm quân sự cuối cùng.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lục Thiếu Hoa rời khỏi nhà Tăng Ái Dân, mới đi đến cửa thì Lý Thượng Khuê đã đi theo ngay phía sau. Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, cất bước về hướng chiếc xe đang dừng, vừa lúc đó, Dương Dương và Lý Vũ Sinh cũng đã đi tới, vây xung quanh bốn phía Lục Thiếu Hoa, chờ cho Lục Thiếu Hoa lên xe
Tuy Lục Thiếu Hoa rất sốt ruột nhưng không phải vậy mà vội vàng, chỉ mở cửa xe quay đầu lại liếc nhìn Lý Thượng Khuê và Dương Dương một cái rồi nói
- Các anh đều là từ bộ đội đặc chủng mà ra, tuy rằng đã xuất ngũ nhưng bên trên vẫn có ý cho các anh một chức vụ trong quân đội, mọi người cảm thấy thế nào?
Việc tạm giữ các chức trong chính phủ, Lục Thiếu Hoa không thể tự định đọat mà còn cần bốn người bọn họ mới quyết định được. Nếu bọn họ không muốn tạm giữ các chức kia thì Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể đổi bốn người khác đồng ý đến làm vệ sĩ và yêu cầu Tăng Kiến Quốc thay đổi giấy phép sử dụng súng mới. Dù sao hiện tại bốn giấy phép sử dụng súng hắn đang cầm đều đã ghi tên bốn người bọn họ.
Vừa dứt lời, cả bọn bón người Lý Thượng Khuê đều không lời đáp, liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cách kỳ quái, có phần không hiểu Lục Thiếu Hoa này có ý gì.
- Ha ha ha, không cần phải nhìn em như vậy, các anh tự mình quyết định đi, nếu đồng ý, em sẽ nói chuyện sau, nếu không, em sẽ sắp xếp lại.
Lục Thiếu Hoa nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Xung quanh tất thảy đều yên tĩnh, không ai mở miệng. Ngoài trừ Lý Thượng Khuê, ba người khác mặt đều không chút biểu lộ, chỉ liếc nhìn Lý Thượng Khuê một cái, dường như đang chờ Lý Thượng Khuê quyết định. Đúng vậy, trong bốn người này, Lý Thượng Khuê là người đứng đầu, đây là mệnh lệnh của Trần Quốc Bang. Điều này cũng tương đương với việc ở đội vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, hết thảy đều phải nghe theo mệnh lệnh của Lý Thượng Khuê.
Trầm tư một hồi lâu, Lý Thượng Khuê rốt cục cũng mở miệng
- Đồng ý
Lý Thượng Khuê đã ra quyết định, ba người khác đều gật đầu, coi như là đồng ý.
Lục Thiếu Hoa không do dự, lấy bốn bản giấy phép dùng súng từ trong ngực ra trực tiếp đưa cho Lý Thượng Khuê, rồi nhanh chóng lui vào trong xe và nói.
- Mỗi người cầm một bản, cân nhắc xem mình thích loại nào, rồi trở lại cửa hàng hoa quả nói cho em biết để em còn báo cho anh Quốc Bang chuẩn bị mang từ Liên Xô qua đây.
Bốn người đều sửng sốt, rồi lập tức trở lại vẻ mặt tươi cười bình thường rất ít gặp, cất giấy phép dùng súng đi
Từ chỗ Tăng Ái Dân trở lại cửa hàng hoa quả chỉ mất mười mấy phút xe chạy, suốt cả đoạn đường không nói chuyện, khi đến cửa hàng, Lục Thiếu Hoa xuống xe, bốn người bọn Lý Thượng Khuê đã vây quanh bốn phía.
- Nói đi, các anh muốn dùng súng gì?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên hỏi.
Một thứ vũ khí mình thích đôi khi có thể phát huy trình độ bản thân, tuy rằng bọn Lý Thượng Khuê vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng nên lọai súng nào cũng đều quen thuộc, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn muốn bọn họ đến lựa chọn.
- Bốn khẩu Desert Eagle (Chim Ưng sa mạc) (1)
Lý Thượng Khuê nói, giọng điệu đầy hưng phấn, trong ánh mắt nổi rõ niềm phấn khích.
(1). Desert Eagle là một loại súng lục nòng lớn bán tự động vận hành bằng khí chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) cho Magnum Research, Inc. Magnum Research đã chào bán nhiều phiên bản ít giật của khẩu súng ngắn Jericho 941 với tên Baby Eagle; loại súng này không có đặc tính nào giống khẩu Desert Eagle mà chỉ có vẻ ngoài, giá cả giống nhau. Magnum Research, một đơn vị đóng ở Hoa Kỳ, đã phát triển và đăng ký bản quyền thiết kế gốc của Desert Eagle và đã chế tạo mẫu đầu tiên nhưng việc chế tạo đã được chuyển giao đến Israel, nơi chỉnh sửa hoàn thiện cuối cùng thiết kế và đưa vào sản xuất. Địa điểm chế tạo đã được dời đến Saco Defense nằm ở bang Maine từ năm 1996 đến năm 2000 nơi chế tạo theo phiên bản XIX, nhưng đã được chuyển lại Israel khi Saco đã được General Dynamics mua lại. Nhờ đăc điểm là vẻ ngoài mạ kền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếng trong các game và phim ảnh .
- Desert Eagle, có khả năng uy hiếp rất lớn.
Ngay cả Lục Thiếu Hoa, kẻ không hiểu súng ống thì cũng nghe qua. Desert Eagle là loại có hình dạng dũng mãnh, lực sát thương cực lớn. Là loại mà rất nhiều sát thủ yêu thích. Thiết kế đầu tiên của Desert Eagle là vào năm 1980, mà nguyên bản hoàn thiện vào năm 1981, sau cùng là ở khu kỹ thuật quân sự Israel, Desert Eagle cũng xuất hiện nhiều trên màn ảnh Hollywood.
- Ừ, em biết rồi. Nhiều nhất trong vòng một tuần là có súng.
Lục Thiếu Hoa vừa cười vừa nói
Đi vào cửa hàng hoa quả, Lục Thiếu Hoa đến bên chỗ điện thoại, quay một số ở Liên Xô.
Lúc sau, điện thoại được kết nối, tiếng của Trần Quốc Bang cũng được truyền tới.
- Anh à, em là Lục Thiếu Hoa đây.
Lục Thiếu Hoa xưng danh trước, tiếp đó mới nói.
- Thâm Quyến bên này đã giải quyết xong, anh giúp em mang vài thứ kia tách rời thành linh kiện. Anh hãy đưa xe vận chuyển hàng đến phía Đông Bắc biên giới đi.
- Tốt, anh sẽ sắp xếp người đi làm liền
Trần Quốc Bang không nhiều lời, dứt khoát nói.
- Tốt, còn một việc nữa, anh mang bốn khẩu Desert Eagle ở Liên Xô qua đây luôn, em đã xin được chứng nhận dùng súng ở bên này rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng không muốn cho Trần Quốc Bang nghĩ rằng hắn sử dụng súng đi làm chuyện trái phép nên chỉ có thể nói ra chuyện chứng nhận sử dụng súng. Có chứng nhận sử dụng súng cũng hàm ý là hợp pháp thôi.
- Hả?
Trần Quốc Bang rõ ràng là sửng sốt tuy nhiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Desert Eagle không phải do Liên Xô sản xuất, mà hình như là từ một công ty nào đó ở Israel.
Trần Quốc Bang dừng lại một chút lại nói tiếp.
- Anh sẽ cố gắng tìm cách để người ta lấy bốn khẩu này. Nghe nói năm nay công ty đó lại cho ra một loại mới, lấy loại này đi.
- Lấy loại tối tân nhất đi, bọn họ dùng như vậy hiệu quả mới cao.
Lục Thiếu Hoa đồng ý với quan điểm của Trần Quốc Bang.
- Tiếp đó, có khả năng em nhờ anh đi làm giúp một chuyện.
Tới lúc này, Lục Thiếu Hoa đều không đề cập với bất ai về chuyện hiện tại, kể cả là Trần Quốc Bang. Chuyện này cũng chính là giao dịch lén giữa Lục Thiếu Hoa và quân đội cấp cao nhất. Vốn trước khi rời khỏi Liên Xô, Lục Thiếu Hoa có nghĩ tới việc nhờ Trần Quốc Bang đi nói chuyện với quân đội cấp cao, nhưng nghĩ lại Lục Thiếu Hoa lại bỏ qua, lúc bấy giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi.
- Nói đi, chuyện gì?
Đầu bên kia Trần Quốc Bang hỏi
- Nói chuyện với quân đội cấp cao. Em muốn mua công nghệ tàu sân bay không cần thành phẩm, xem bọn họ có chịu bán hay không
Lục Thiếu Hoa nói ra mục đích của mình, đúng vậy, đúng là tàu sân bay không sai, đấy chính là mục đích cuối cùng của Lục Thiếu Hoa. Lúc đó Thiếu Hoa đã nghĩ qua, tàu sân bay nhất định là phải nắm trong tay, chẳng qua hiện tại sẽ không giao cho nhà nước thôi, bởi nó quá là nghịch lý.
- Cái gì?
Ống nghe từ phía Trần Quốc Bang truyền đến một âm thanh kinh ngạc, sau đó không có một âm thanh gì cả, một khoảng lặng.
Lục Thiếu Hoa cầm ống nghe cũng không phản ứng gì. Hắn biết một người tuân theo pháp luật như Trần Quốc Bang đang rất khiếp sợ. Có được tàu sân bay gần như có thể nói là bá chủ trên biển, mà Lục Thiếu Hoa lại đột nhiên muốn mua tàu sân bay, quả thật khiến cho Trần Quốc Bang phản ứng như vậy.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, mười giây, hai mươi giây, một phút, rồi hai phút, suốt khoảng thời gian có thể nghe rõ tiếng Trần Quốc Bang đang hít thở sâu. Lát sau:
- Muốn mua tàu sân bay không phải dễ dàng gì, em cũng biết, chúng ta và quân đội tuy rằng quan hệ dựa trên lợi ích, nhưng mối quan hệ này cũng không bền chắc, nếu muốn mua tàu sân bay, e là hơi miễn cưỡng
- Ha ha ha, em biết, đấy là mục đích cuối cùng của ta. Hiện tại, quan hệ không bền chắc có thể chờ bền chắc sẽ nói sau, vả lại hiện tại cũng không cần mua liền.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
Mục tiêu này đúng là hiện tại cũng không cần làm hết. Chỉ cần thực hiện trước khi Liên Xô rối loạn là được, những việc khác từ từ đều có thể sẽ đến. Vả lại, quân đội đang cần bồi dưỡng thế lực của mình, tương lai vẫn có khả năng giúp đỡ một chút.
- Anh không dám cam đoan nhưng anh sẽ cố gắng hết sức
Trần Quốc Bang nghiêm túc nói.
- Vâng
Lục Thiếu Hoa đáp. Hắn nghĩ thật đúng là không có chuyện gì mà không có cách cả, nếu như quân đội từ chối bởi vì vấn đề giá cả, chỉ cần nâng giá đến một con số khủng là nhất định có thể mua được hàng, chẳng qua Lục Thiếu Hoa không muốn tiêu tốn quá nhiều tiền vào việc mua tàu sân bay mà thôi.
Sau khi nói chuyện một hồi với Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa liền cúp máy, quay đầu lại hướng Lý Thượng Khuê dùng tay ra hiệu với bọn họ tỏ ý chuyện súng ống đã giải quyết xong.
Ngay sau đó hắn lại cầm lấy điện thoại gọi cho Lưu Minh Chương, dặn dò y cho công ty tiêu thụ chuẩn bị việc vận chuyển.
- Tôi sẽ xuống chỉ bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng
Lưu Minh Chương nói trong điện thoại
- Ừ, không cần cấp bách thế, vẫn còn khoảng một tuần.
Lục Thiếu Hoa chẳng qua để cho bọn họ có một sự chuẩn bị trong đầu thôi, một khi hàng được vận chuyển tới chính là lúc chính thức khởi công.
- Đúng rồi, còn một việc cho anh xử lý đây, kiếm cho em bốn giấy phép sử dụng súng.
Trong nước đã có giấy phép sử dụng súng hợp pháp, nhưng hiện tại quay lại Hồng Kông thì sẽ không chấp nhận, người bên Hồng Kông sẽ không thừa nhận, cho nên cả hai bên đều cần. Với địa vị hiện tại của Tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông, việc xin mấy giấy phép sử dụng súng thì quả thực quá dễ dàng, dễ như ăn cơm vậy. Dù sao Hồng Kông cũng đi theo con đường tư bản, lời nói quả không dễ nghe nhưng có tiền chính là ông lớn. Mà tập đoàn Phượng Hoàng lại chẳng có tiền sao? Đáp án đã rõ ràng.
- Tốt, tôi sẽ đi chuẩn bị.
Lưu Minh chương lên tiếng hỏi lại
- Còn có chuyện gì nữa không?
- Không có gì nữa đâu, đi đi.
Nói xong Lục Thiếu Hoa liền gác máy.
Gác máy xong, liếc nhìn đồng hồ thì đã chỉ mười hai giờ trưa. Không nhiều lời, đã đến lúc ăn trưa.
- Đi, đi ăn cơm thôi.
Lục Thiếu Hoa mời mấy người Lý Thượng Khuê
Trở lại Thâm Quyến, Nhà hàng của Ông Văn Đức cũng giống như nhà Lục Thiếu Hoa, một ngày gần như hắn đều ăn ba nữa ở nơi đây, vả lại còn được miễn phí, không ăn không được, Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo với Ông Văn Đức.
Lần này có ít thời gian dùng cơm trưa, chỉ ăn quá nửa giờ thì kết thúc. Sau bữa trưa, Lục Thiếu Hoa để Trương Khánh Vân lái xe đi đến nhà Lâm Tề Toàn ở Thâm Quyến. Hiện tại chưa đến buổi chiều, lúc này Lâm Tề Toàn hẳn là có nhà.
Đi vào trong nhà Lâm Tề Toàn, quả nhiên đúng như Lục Thiếu Hoa dự đoán, Lâm Tề Toàn đang ở nhà. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ y hình như phải đi ra ngoài. Thấy Lục Thiếu Hoa đến, y liền cười lớn đón tiếp Lục Thiếu Hoa vào, tiếp đó vợ y ra rót nước mời.
Bất kể Lục Thiếu Hoa có là ông chủ của Lâm Tề Toàn hay là gì đi nữa, khi vào trong nhà cũng nên lễ phép, hướng về phía vợ Lâm Tề Toàn chào hỏi lịch sự
- A, em chào chị dâu!
- Xin chào cậu.
Vợ Lâm Tề Toàn đáp lời, nhìn dáng bộ của cô ta dường như là biết thân phận của Lục Thiếu Hoa
Đi vào phòng khách, Lục Thiếu Hoa gặp cha mẹ của Lâm Tề Toàn cùng với hai đứa bé, hắn chào một tiếng, bác trai, bác gái. Sau đó, gọi hai đứa bé lại, đưa tay vào phía áo ngực lấy ra một tập nhân dân tệ. Không cần phải nói, đây là tập quán ở quê hương Lục Thiếu Hoa. Gặp người trong gia đình lần đầu tiên, đưa tiền lì xì là việc không thể tránh. Tuy nhiên lúc này Lục Thiếu Hoa không mang theo phong bao lì xì nên chỉ có thể đưa trực tiếp.
- Đến đây, cầm lấy mà mua kẹo ăn.
Lục Thiếu Hoa không phải kẻ nhỏ mọn, rút ra đưa cho hai đứa con trai của Lâm Tề Toàn mỗi đứa 10 tờ 100 nhân dân tệ.
(Chú thích: vào năm 1987, ở Trung Quốc đã có tiền mệnh giá 50 và 100 Nhân Dân Tệ).
Rõ ràng, hai đứa bé nhà Lâm Tề Toàn đều có gia giáo, lúc Lục Thiếu Hoa đưa tiền cũng không dám nhận, tuy nhiên cuối cùng Lâm Tề Toàn cũng gật đầu ra hiệu, hai đứa mới tới nhận tiền trong tay Lục Thiếu Hoa, ngọt ngào nói một câu.
- Cảm ơn chú!
Lục Thiếu Hoa cũng có chút buồn bực. Thân phận hiện tại đều có điểm không rõ. Lâm Tề Toàn so với Lục Thiếu Hoa hơn cả mười tuổi nhưng hai đứa con của hắn, đứa bốn, đứa năm tuổi, thoạt nhìn bề ngoài Lục Thiếu Hoa chỉ hơn 7, 8 tuổi thôi lại bị gọi là chú.
Hắn lắc lắc đầu không thêm nghĩ nữa, tìm một chỗ ngồi xuống, nói.
- Hôm nay tôi tới là có việc muốn với anh.
- Vâng.
Lâm Tề Toàn lên tiếng, ánh mắt lập tức chăm chú chờ Lục Thiếu Hoa nói tiếp.
/1180
|