Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 300: Sự kiện ngấm ngầm đổi xe.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lưu Minh Chương là người thế nào Lục Thiếu Hoa biết rõ. Cho dù có thành gia lập nghiệp cũng không thay đổi tác phong làm việc. Gặp việc nghiêm túc thì anh ta nghiêm túc hơn ai hết, còn lúc bình thường, anh ta có hơi không đứng đắn. Nói đến đây thì Lục Thiếu Hoa nhận thấy có một người gần như vậy, đúng vậy, đó chính là Ông Văn Đức. Nhưng Ông Văn Đức thì vốn là suốt đời không đứng đắn còn Lưu Minh Chương thì ngẫu nhiên mà thôi.
Đúng là Lưu Minh Chương cũng biết rõ nên Lục Thiếu Hoa làm như không thấy sự nịnh bợ của y. Bởi vì hắn biết, không tự nhiên vô duyên vô cớ mà y nịnh bợ hắn, không là kẻ gian thì cũng là đạo tặc, chắc chắn nếu không có mục đích thì Lưu Minh Chương đã không nịnh bợ hắn.
Sự thật chứng minh sự suy đoán của Lục Thiếu Hoa là chính xác, bởi vì lời nói tiếp theo của y làm Lục Thiếu Hoa hết sức kích động.
-Ui chao, lúc mới nhìn thấy chiếc xe ô tô trên báo chí, tôi đã thấy rất đẹp rồi, sau đó thì rất thích, không nghĩ rằng anh tự tay thiết kế, thật không thể chê vào đâu được. Tôi có ý nghĩ rằng dù sao đó cũng là sản phẩm mà Tập đoàn chúng ta sản xuất ra, vậy có thể cho tôi một chiếc được không?
Lưu Minh Chương nói với Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa im lặng, Ông Văn Đức thì rất xảo trá nhưng còn giá mua bằng giá bán sỉ nhưng Lưu Minh Chương đúng là gian tham, không hề khách khí mở miệng ra nói thẳng là đưa cho y một chiếc.
Đưa và mua là hai khái niệm khác nhau, cho dù Ông Văn Đức không thật sự muốn dùng tiền mua nhưng bề ngoài còn tỏ vẻ này nọ, Lục Thiếu Hoa còn có thể nhân nhượng y. Nhưng Lưu Minh Chương lại nói thẳng là muốn hắn đưa cho y, điều này khiến Lục Thiếu Hoa rất tức giận.
-Anh làm tôi không khách khí gì được với anh nữa.
Dừng một chút, sắc mặt Lục Thiếu Hoa lập tức thay đổi, hắn rất muốn mắng y là đồ không biết xấu hổ, chưa thấy người nào trơ tráo như y. Nhưng cuối cùng những lời này hắn không nói ra mà giữ lại trong lòng, hắn chỉ nói với giọng rất phẫn nộ:
-Đưa cho anh một chiếc ư? Không có đâu.
-Ai ya, tôi như thế nào mà ông chủ lại keo kiệt với tôi như vậy?
Nói xong, Lưu Minh Chương hạ giọng nói thầm:
-Một chiếc xe cũng không được sao? Trị giá bao nhiêu tiền vậy?
Giọng nói của Lưu Minh Chương vang bên tai Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa có cảm giác là Lưu Minh Chương như muốn ép buộc mình, vậy nên hắn càng tức giận.
-Không nói gì nữa, muốn lấy xe thì phải có tiền, không đưa tiền thì không có xe.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ cứng rắn, mạnh mẽ.
Lục Thiếu Hoa cũng không định thỏa hiệp với Lưu Minh Chương, đưa cho y một chiếc xe cũng không phải là chuyện lớn, dù sao hắn cũng đã đưa cho y một chiếc Rolls-Royce rồi, cho thêm một chiếc xe mà công ty tự sản xuất nữa thì cũng không phải là không được. Nguyên nhân chính là do Lưu Minh Chương đã chọc giận Lục Thiếu Hoa, khiến hắn quyết định không nhân nhượng.
Lưu Minh Chương dường như biết được Lục Thiếu Hoa đang tức giận. Y cũng biết Lục Thiếu Hoa vốn không phải có tính cách cứng rắn, y vội vàng im miệng, chờ cho Lục Thiếu Hoa qua cơn nóng giận rồi sẽ lấy nhu thắng cương để không phải mất tiền mà vẫn có được chiếc ô tô.
Thấy Lưu Minh Chương ngậm miệng lại, cơn giận dữ của Lục Thiếu Hoa tiêu tan đi ít nhiều. Hắn quay lại trừng mắt nhìn y, quay đầu hỏi:
-Các vị thấy hình dạng chiếc xe qua báo chí như thế nào?
Nếu không có gì trì hoãn thì hình dáng mẫu mã chiếc xe này phải mười mấy năm sau mới xuất hiện, bất kể là về phương diện thẫm mỹ thì vượt hẳn giới hạn của thời kỳ những năm chín mươi. Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy cũng gật đầu tỏ ý là mẫu mã của chiếc xe rất được.
-Cá nhân tôi cảm giác mẫu mã của chiếc xe này rất đẹp so với các thương hiệu ô tô khác, tất nhiên là sẽ rất được hoan nghênh.
Hứa Gia Thụy tỏ ý kiến của mình, tuy nhiên lúc đang nói chuyện, tròng mắt của gã đảo tới đảo lui, nếu Lục Thiếu Hoa nhìn kỹ sẽ không khó đoán được gã đang nhẩm tính. Gã lại nói sang chuyện khác:
-Ô tô là do chính tập đoàn chúng ta sản xuất được, cá nhân tôi cảm thấy là nên đổi toàn bộ xe ô tô trong tập đoàn bởi thương hiệu ô tô của mình, như vậy chẳng những có thể nâng cao hiệu quả quảng cáo mà còn làm cho người ngoài không thể nói ra nói vào được.
Hứa Gia Thụy nói cũng có lý. Nếu như tự mình sản xuất được ô tô mà lại sử dụng thương hiệu ô tô khác thì thử hỏi người ngoài sẽ nghĩ như thế nào. Có khả năng họ sẽ hỏi, công ty các người không dùng thương hiệu ô tô của mình mà lại dùng thương hiệu khác, có phải là vì không tín nhiệm thương hiệu của mình không?
Những chuyện ngồi lê đôi mách của người khác thì cho dù Lục Thiếu Hoa có kiên nhẫn đến đâu chăng nữa cũng không thể ngăn cản người ta chất vấn, cho nên những lời nói này của Hứa Gia Thụy cũng rất có lý. Nhưng rõ ràng gã có chủ ý ẩn chứa đằng sau.
Hình dáng mẫu mã của xe ô tô đúng là cả ba người ngồi đó đều rất thích. Lưu Minh Chương lại không nể mặt mà đòi hỏi Lục Thiếu Hoa đưa cho hắn một chiếc, kết quả lại chuốc lấy cơn giận dữ của hắn.
Sự việc đã như vậy rồi nên Hứa Gia Thụy không dại gì mở miệng xin xỏ như Lưu Minh Chương mà gã dùng thủ đoạn cao cấp hơn, là đưa ra đề nghị thay mới toàn bộ xe ô tô trong tập đoàn. Như vậy chỉ cần Lục Thiếu Hoa đồng ý thì bọn họ đều có thể biến xe công thành xe tư, bởi vì bọn họ đều là Giám đốc và Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn nên xe công cũng như xe tư mà thôi.
Tất nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy mà chỉ đơn thuần cho rằng Hứa Gia Thụy nói có lý nên gật đầu nói:
-Quả thật là nên thay mới.
Hắn vừa nói như vậy, Hứa Gia Thụy không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Lưu Minh Chương cũng rất hứng khởi, đồng thời, y tự mắng mình ngu dốt không nghĩ ra cách đó. Tuy nhiên không còn quan trọng nữa, bởi vì nhất định trong tương lai y sẽ được có một chiếc ô tô như mong muốn đổi chiếc Rolls-Royce.y đang sử dụng.
Đáng thương cho Lục Thiếu Hoa, hắn không biết được những mưu đồ đen tối của cấp dưới. Tuy nhiên cho dù có biết đi nữa thì hắn cũng không có cách nào khác mà vẫn phải quyết định đổi toàn bộ xe mới.
Cứ như vậy, quyết định đổi mới toàn bộ xe, việc mở rộng thị trường còn phải chờ bọn Hứa Gia Thụy đi Thâm Quyến về rồi mới quyết định. Cuộc thảo luận kết thúc. Lục Thiếu Hoa nói chuyện với bọn họ một chút rồi bảo họ quay về công ty, chuẩn bị cho ngày mai đi lễ nguyệt nhị. Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Lục Thiếu Hoa cũng rỗi rãi không có việc gì nên vừa xem đá banh vừa chờ ăn cơm trưa.
Tới chiều, Lục Thiếu Hoa đột nhiên nhận được điện thoại Hoắc Anh Đông gọi tới. Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ bởi hắn mới trở về từ Thâm Quyến sáng nay, vì sao Hoắc Anh Đông biết được là hắn đã về Hong Kong? Cuối cùng hỏi ra mới biết Hoắc Anh Đông đã liên lạc với Lưu Minh Chương và Lưu Minh Chương đã cho gã biết tin Lục Thiếu Hoa đã trở về Hong Kong.
Biết là Lưu Minh Chương tiết lộ thông tin nhưng Lục Thiếu Hoa không thể trách y, hơn nữa ý nghĩ hành tung của mình bị theo dõi cũng tan thành mây khói. Hoắc Anh Động gọi điện tới cũng không có chuyện gì, chỉ để mời Lục Thiếu Hoa cùng tham gia vào buổi tiệc rượu của những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân, trùng hợp hơn nữa là buổi tiệc diễn ra vào tối nay.
Lục Thiếu Hoa không nghĩ ra được lý do gì để từ chối nên cũng đành đồng ý. Cũng đã lâu rồi hắn không đến nhà Hoắc Anh Đông, nhân dịp có buổi tiệc thì đi luôn thể, nói không chừng còn có lợi cho việc kinh doanh.
Đúng năm giờ chiều, Lục Thiếu Hoa ngồi trên chiếc Rolls-Royce, đi trước là chiếc Mercedes-Benz chống đạn, phía sau cũng là một chiếc Mercedes-Benz chống đạn, ba chiếc xe hình thành một đội hình, do người lái chiếc Mercedes-Benz tên là Dương Dương đi đầu, chậm rãi rời biệt thự đi về phía nhà họ Hoắc.
Hành trình kéo dài mười mấy phút, đoàn người của Lục Thiếu Hoa nhanh chóng tới biệt thự của Hoắc gia. Bọn họ xuống xe, cổng biệt thự mở ra, tuy nhiên không có Hoắc Chấn Vũ ra đón hắn như lần trước. Lục Thiếu Hoa cũng không ngại ngần mà cùng bọn Lý Thượng Khuê và cảnh vệ Cường đi vào biệt thự.
Vốn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Hoắc nên dù không có ai nghênh đón nhưng Lục Thiếu Hoa không hề e ngại, ngược lại hắn càng có cảm giác thân cận giống như là đi thăm viếng nhà người thân.
-Đến đây ngồi đi.
Thấy đoàn người của Lục Thiếu Hoa tiến vào, Hoắc Anh Đông ngoác miệng cười, nói.
-Ha ha. Trông bác rất khỏe mạnh đấy.
Lục Thiếu Hoa không khách khi, nói xong ngồi xuống ghế.
-Già rồi, đi không nổi nữa.
Hoắc Anh Đông phối hợp nhịp nhàng nói liền ngay sau Lục Thiếu Hoa.
-Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to, nói sang chuyện khác:
-Ôi chao, nếu sáng nay không về Hong Kong thì chắc là cháu đã bỏ lỡ mất buổi tiệc này rồi.
-Thật là may quá. Mấy ngày trước tôi gọi điện thoại đến biệt thự của cậu không gặp ai cả, sau đó nghe ngóng mới biết được cậu đi Thâm Quyến chưa trở lại nên không liên hệ được với cậu. Chiều hôm nay tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu để muốn nhờ y liên hệ với cậu. Ai ngờ sáng nay cậu trở lại Hong Kong chứ.
Hoắc Anh Đông cười nói.
Lục Thiếu Hoa cũng cười, thở dài nói:
-Cháu ở lại Thâm Quyến hơn nửa tháng, cũng vội vội vàng vàng, hôm nay mới rảnh rang được một chút.
-Ừ, ai cũng biết là làm kinh doanh thì phải thế thôi.
Hoắc Anh Đông dường như cũng đồng cảm. Tuy nhiên gã chuyển đề tài rất nhanh:
-Lần này việc sản xuất ô tô ở Thâm Quyến là do cậu làm phải không?
Lục Thiếu Hoa không phủ nhận mà gật đầu nói:
-Ở bên kia nghiên cứu chế tạo cũng đã lâu, rốt cục đã thành công.
-Sao?
Hoắc Anh Đông nhíu mày, gã định nói gì đó chợt quyết định dừng lại, ánh mắt nhìn ra cửa, sau đó cười nói:
-Thêm anh Thành đến đây rồi.
Đợi đến lúc này, Lục Thiếu Hoa mới biết vì sao Hoắc Anh Đông đang nói thì dừng lại. Đó là bởi vì Lý Gia Thành vừa đến, Lục Thiếu Hoa ngồi quay lưng ra cửa nên không nhìn thấy y cũng là điều bình thường.
-Ha ha, bác “Nhân” đến đây rồi.
Lục Thiếu Hoa cười chào hỏi.
Lý Gia Thành không đáp lại lời Lục Thiếu Hoa mà ngồi xuống ghế rồi hỏi:
-Tôi nghe mấy người vừa nói về chuyện ô tô, có việc gì xảy ra vậy?
-Anh không biết ư?
Hoắc Anh Đông liếc mắt nhìn Lý Gia Thành, thấy y đang ngơ ngác liền giải thích:
-Phía bên Thâm Quyến xuất hiện thương hiệu ô tô Phượng Hoàng, việc này chắc anh đã biết, mà Tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến và ở Hong Kong là một.
Nói rõ ràng như vậy mà Lý Gia Thành vẫn chưa hiểu Hoắc Anh Đông muốn nói gì, chợt y vỗ vỗ đầu, ra vẻ bừng tỉnh, nói:
-Không tồi đâu, im im lặng lặng mà sản xuất được cả ô tô, một sản phẩm khoa học kỹ thuật cơ đấy.
Chưa xong, Lý Gia Thành dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Nói thật là công ty của Tiểu Hoa sản xuất ô tô không tồi chút nào, đặc biệt là hình dáng mẫu mã, rất đẹp.
Lục Thiếu Hoa cười cười, với sự khích lệ của Lý Gia Thành, trong lòng hắn không khỏi đắc ý. Dù sao hình dáng ô tô cũng là do hắn tự mình thiết kế, mà sản phẩm thiết kế của hắn lại được Lý Gia Thành ở Hong Kong khen ngợi thì đúng là hư vinh của hắn được thõa mãn.
Tuy nhiên hắn chỉ đắc ý một lúc, hắn rất nhanh chóng nhớ đến chủ ý mình đến đây.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 300: Sự kiện ngấm ngầm đổi xe.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lưu Minh Chương là người thế nào Lục Thiếu Hoa biết rõ. Cho dù có thành gia lập nghiệp cũng không thay đổi tác phong làm việc. Gặp việc nghiêm túc thì anh ta nghiêm túc hơn ai hết, còn lúc bình thường, anh ta có hơi không đứng đắn. Nói đến đây thì Lục Thiếu Hoa nhận thấy có một người gần như vậy, đúng vậy, đó chính là Ông Văn Đức. Nhưng Ông Văn Đức thì vốn là suốt đời không đứng đắn còn Lưu Minh Chương thì ngẫu nhiên mà thôi.
Đúng là Lưu Minh Chương cũng biết rõ nên Lục Thiếu Hoa làm như không thấy sự nịnh bợ của y. Bởi vì hắn biết, không tự nhiên vô duyên vô cớ mà y nịnh bợ hắn, không là kẻ gian thì cũng là đạo tặc, chắc chắn nếu không có mục đích thì Lưu Minh Chương đã không nịnh bợ hắn.
Sự thật chứng minh sự suy đoán của Lục Thiếu Hoa là chính xác, bởi vì lời nói tiếp theo của y làm Lục Thiếu Hoa hết sức kích động.
-Ui chao, lúc mới nhìn thấy chiếc xe ô tô trên báo chí, tôi đã thấy rất đẹp rồi, sau đó thì rất thích, không nghĩ rằng anh tự tay thiết kế, thật không thể chê vào đâu được. Tôi có ý nghĩ rằng dù sao đó cũng là sản phẩm mà Tập đoàn chúng ta sản xuất ra, vậy có thể cho tôi một chiếc được không?
Lưu Minh Chương nói với Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa im lặng, Ông Văn Đức thì rất xảo trá nhưng còn giá mua bằng giá bán sỉ nhưng Lưu Minh Chương đúng là gian tham, không hề khách khí mở miệng ra nói thẳng là đưa cho y một chiếc.
Đưa và mua là hai khái niệm khác nhau, cho dù Ông Văn Đức không thật sự muốn dùng tiền mua nhưng bề ngoài còn tỏ vẻ này nọ, Lục Thiếu Hoa còn có thể nhân nhượng y. Nhưng Lưu Minh Chương lại nói thẳng là muốn hắn đưa cho y, điều này khiến Lục Thiếu Hoa rất tức giận.
-Anh làm tôi không khách khí gì được với anh nữa.
Dừng một chút, sắc mặt Lục Thiếu Hoa lập tức thay đổi, hắn rất muốn mắng y là đồ không biết xấu hổ, chưa thấy người nào trơ tráo như y. Nhưng cuối cùng những lời này hắn không nói ra mà giữ lại trong lòng, hắn chỉ nói với giọng rất phẫn nộ:
-Đưa cho anh một chiếc ư? Không có đâu.
-Ai ya, tôi như thế nào mà ông chủ lại keo kiệt với tôi như vậy?
Nói xong, Lưu Minh Chương hạ giọng nói thầm:
-Một chiếc xe cũng không được sao? Trị giá bao nhiêu tiền vậy?
Giọng nói của Lưu Minh Chương vang bên tai Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa có cảm giác là Lưu Minh Chương như muốn ép buộc mình, vậy nên hắn càng tức giận.
-Không nói gì nữa, muốn lấy xe thì phải có tiền, không đưa tiền thì không có xe.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ cứng rắn, mạnh mẽ.
Lục Thiếu Hoa cũng không định thỏa hiệp với Lưu Minh Chương, đưa cho y một chiếc xe cũng không phải là chuyện lớn, dù sao hắn cũng đã đưa cho y một chiếc Rolls-Royce rồi, cho thêm một chiếc xe mà công ty tự sản xuất nữa thì cũng không phải là không được. Nguyên nhân chính là do Lưu Minh Chương đã chọc giận Lục Thiếu Hoa, khiến hắn quyết định không nhân nhượng.
Lưu Minh Chương dường như biết được Lục Thiếu Hoa đang tức giận. Y cũng biết Lục Thiếu Hoa vốn không phải có tính cách cứng rắn, y vội vàng im miệng, chờ cho Lục Thiếu Hoa qua cơn nóng giận rồi sẽ lấy nhu thắng cương để không phải mất tiền mà vẫn có được chiếc ô tô.
Thấy Lưu Minh Chương ngậm miệng lại, cơn giận dữ của Lục Thiếu Hoa tiêu tan đi ít nhiều. Hắn quay lại trừng mắt nhìn y, quay đầu hỏi:
-Các vị thấy hình dạng chiếc xe qua báo chí như thế nào?
Nếu không có gì trì hoãn thì hình dáng mẫu mã chiếc xe này phải mười mấy năm sau mới xuất hiện, bất kể là về phương diện thẫm mỹ thì vượt hẳn giới hạn của thời kỳ những năm chín mươi. Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy cũng gật đầu tỏ ý là mẫu mã của chiếc xe rất được.
-Cá nhân tôi cảm giác mẫu mã của chiếc xe này rất đẹp so với các thương hiệu ô tô khác, tất nhiên là sẽ rất được hoan nghênh.
Hứa Gia Thụy tỏ ý kiến của mình, tuy nhiên lúc đang nói chuyện, tròng mắt của gã đảo tới đảo lui, nếu Lục Thiếu Hoa nhìn kỹ sẽ không khó đoán được gã đang nhẩm tính. Gã lại nói sang chuyện khác:
-Ô tô là do chính tập đoàn chúng ta sản xuất được, cá nhân tôi cảm thấy là nên đổi toàn bộ xe ô tô trong tập đoàn bởi thương hiệu ô tô của mình, như vậy chẳng những có thể nâng cao hiệu quả quảng cáo mà còn làm cho người ngoài không thể nói ra nói vào được.
Hứa Gia Thụy nói cũng có lý. Nếu như tự mình sản xuất được ô tô mà lại sử dụng thương hiệu ô tô khác thì thử hỏi người ngoài sẽ nghĩ như thế nào. Có khả năng họ sẽ hỏi, công ty các người không dùng thương hiệu ô tô của mình mà lại dùng thương hiệu khác, có phải là vì không tín nhiệm thương hiệu của mình không?
Những chuyện ngồi lê đôi mách của người khác thì cho dù Lục Thiếu Hoa có kiên nhẫn đến đâu chăng nữa cũng không thể ngăn cản người ta chất vấn, cho nên những lời nói này của Hứa Gia Thụy cũng rất có lý. Nhưng rõ ràng gã có chủ ý ẩn chứa đằng sau.
Hình dáng mẫu mã của xe ô tô đúng là cả ba người ngồi đó đều rất thích. Lưu Minh Chương lại không nể mặt mà đòi hỏi Lục Thiếu Hoa đưa cho hắn một chiếc, kết quả lại chuốc lấy cơn giận dữ của hắn.
Sự việc đã như vậy rồi nên Hứa Gia Thụy không dại gì mở miệng xin xỏ như Lưu Minh Chương mà gã dùng thủ đoạn cao cấp hơn, là đưa ra đề nghị thay mới toàn bộ xe ô tô trong tập đoàn. Như vậy chỉ cần Lục Thiếu Hoa đồng ý thì bọn họ đều có thể biến xe công thành xe tư, bởi vì bọn họ đều là Giám đốc và Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn nên xe công cũng như xe tư mà thôi.
Tất nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy mà chỉ đơn thuần cho rằng Hứa Gia Thụy nói có lý nên gật đầu nói:
-Quả thật là nên thay mới.
Hắn vừa nói như vậy, Hứa Gia Thụy không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Lưu Minh Chương cũng rất hứng khởi, đồng thời, y tự mắng mình ngu dốt không nghĩ ra cách đó. Tuy nhiên không còn quan trọng nữa, bởi vì nhất định trong tương lai y sẽ được có một chiếc ô tô như mong muốn đổi chiếc Rolls-Royce.y đang sử dụng.
Đáng thương cho Lục Thiếu Hoa, hắn không biết được những mưu đồ đen tối của cấp dưới. Tuy nhiên cho dù có biết đi nữa thì hắn cũng không có cách nào khác mà vẫn phải quyết định đổi toàn bộ xe mới.
Cứ như vậy, quyết định đổi mới toàn bộ xe, việc mở rộng thị trường còn phải chờ bọn Hứa Gia Thụy đi Thâm Quyến về rồi mới quyết định. Cuộc thảo luận kết thúc. Lục Thiếu Hoa nói chuyện với bọn họ một chút rồi bảo họ quay về công ty, chuẩn bị cho ngày mai đi lễ nguyệt nhị. Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Lục Thiếu Hoa cũng rỗi rãi không có việc gì nên vừa xem đá banh vừa chờ ăn cơm trưa.
Tới chiều, Lục Thiếu Hoa đột nhiên nhận được điện thoại Hoắc Anh Đông gọi tới. Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ bởi hắn mới trở về từ Thâm Quyến sáng nay, vì sao Hoắc Anh Đông biết được là hắn đã về Hong Kong? Cuối cùng hỏi ra mới biết Hoắc Anh Đông đã liên lạc với Lưu Minh Chương và Lưu Minh Chương đã cho gã biết tin Lục Thiếu Hoa đã trở về Hong Kong.
Biết là Lưu Minh Chương tiết lộ thông tin nhưng Lục Thiếu Hoa không thể trách y, hơn nữa ý nghĩ hành tung của mình bị theo dõi cũng tan thành mây khói. Hoắc Anh Động gọi điện tới cũng không có chuyện gì, chỉ để mời Lục Thiếu Hoa cùng tham gia vào buổi tiệc rượu của những nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân, trùng hợp hơn nữa là buổi tiệc diễn ra vào tối nay.
Lục Thiếu Hoa không nghĩ ra được lý do gì để từ chối nên cũng đành đồng ý. Cũng đã lâu rồi hắn không đến nhà Hoắc Anh Đông, nhân dịp có buổi tiệc thì đi luôn thể, nói không chừng còn có lợi cho việc kinh doanh.
Đúng năm giờ chiều, Lục Thiếu Hoa ngồi trên chiếc Rolls-Royce, đi trước là chiếc Mercedes-Benz chống đạn, phía sau cũng là một chiếc Mercedes-Benz chống đạn, ba chiếc xe hình thành một đội hình, do người lái chiếc Mercedes-Benz tên là Dương Dương đi đầu, chậm rãi rời biệt thự đi về phía nhà họ Hoắc.
Hành trình kéo dài mười mấy phút, đoàn người của Lục Thiếu Hoa nhanh chóng tới biệt thự của Hoắc gia. Bọn họ xuống xe, cổng biệt thự mở ra, tuy nhiên không có Hoắc Chấn Vũ ra đón hắn như lần trước. Lục Thiếu Hoa cũng không ngại ngần mà cùng bọn Lý Thượng Khuê và cảnh vệ Cường đi vào biệt thự.
Vốn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Hoắc nên dù không có ai nghênh đón nhưng Lục Thiếu Hoa không hề e ngại, ngược lại hắn càng có cảm giác thân cận giống như là đi thăm viếng nhà người thân.
-Đến đây ngồi đi.
Thấy đoàn người của Lục Thiếu Hoa tiến vào, Hoắc Anh Đông ngoác miệng cười, nói.
-Ha ha. Trông bác rất khỏe mạnh đấy.
Lục Thiếu Hoa không khách khi, nói xong ngồi xuống ghế.
-Già rồi, đi không nổi nữa.
Hoắc Anh Đông phối hợp nhịp nhàng nói liền ngay sau Lục Thiếu Hoa.
-Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to, nói sang chuyện khác:
-Ôi chao, nếu sáng nay không về Hong Kong thì chắc là cháu đã bỏ lỡ mất buổi tiệc này rồi.
-Thật là may quá. Mấy ngày trước tôi gọi điện thoại đến biệt thự của cậu không gặp ai cả, sau đó nghe ngóng mới biết được cậu đi Thâm Quyến chưa trở lại nên không liên hệ được với cậu. Chiều hôm nay tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu để muốn nhờ y liên hệ với cậu. Ai ngờ sáng nay cậu trở lại Hong Kong chứ.
Hoắc Anh Đông cười nói.
Lục Thiếu Hoa cũng cười, thở dài nói:
-Cháu ở lại Thâm Quyến hơn nửa tháng, cũng vội vội vàng vàng, hôm nay mới rảnh rang được một chút.
-Ừ, ai cũng biết là làm kinh doanh thì phải thế thôi.
Hoắc Anh Đông dường như cũng đồng cảm. Tuy nhiên gã chuyển đề tài rất nhanh:
-Lần này việc sản xuất ô tô ở Thâm Quyến là do cậu làm phải không?
Lục Thiếu Hoa không phủ nhận mà gật đầu nói:
-Ở bên kia nghiên cứu chế tạo cũng đã lâu, rốt cục đã thành công.
-Sao?
Hoắc Anh Đông nhíu mày, gã định nói gì đó chợt quyết định dừng lại, ánh mắt nhìn ra cửa, sau đó cười nói:
-Thêm anh Thành đến đây rồi.
Đợi đến lúc này, Lục Thiếu Hoa mới biết vì sao Hoắc Anh Đông đang nói thì dừng lại. Đó là bởi vì Lý Gia Thành vừa đến, Lục Thiếu Hoa ngồi quay lưng ra cửa nên không nhìn thấy y cũng là điều bình thường.
-Ha ha, bác “Nhân” đến đây rồi.
Lục Thiếu Hoa cười chào hỏi.
Lý Gia Thành không đáp lại lời Lục Thiếu Hoa mà ngồi xuống ghế rồi hỏi:
-Tôi nghe mấy người vừa nói về chuyện ô tô, có việc gì xảy ra vậy?
-Anh không biết ư?
Hoắc Anh Đông liếc mắt nhìn Lý Gia Thành, thấy y đang ngơ ngác liền giải thích:
-Phía bên Thâm Quyến xuất hiện thương hiệu ô tô Phượng Hoàng, việc này chắc anh đã biết, mà Tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến và ở Hong Kong là một.
Nói rõ ràng như vậy mà Lý Gia Thành vẫn chưa hiểu Hoắc Anh Đông muốn nói gì, chợt y vỗ vỗ đầu, ra vẻ bừng tỉnh, nói:
-Không tồi đâu, im im lặng lặng mà sản xuất được cả ô tô, một sản phẩm khoa học kỹ thuật cơ đấy.
Chưa xong, Lý Gia Thành dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Nói thật là công ty của Tiểu Hoa sản xuất ô tô không tồi chút nào, đặc biệt là hình dáng mẫu mã, rất đẹp.
Lục Thiếu Hoa cười cười, với sự khích lệ của Lý Gia Thành, trong lòng hắn không khỏi đắc ý. Dù sao hình dáng ô tô cũng là do hắn tự mình thiết kế, mà sản phẩm thiết kế của hắn lại được Lý Gia Thành ở Hong Kong khen ngợi thì đúng là hư vinh của hắn được thõa mãn.
Tuy nhiên hắn chỉ đắc ý một lúc, hắn rất nhanh chóng nhớ đến chủ ý mình đến đây.
/1180
|