Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 439: Giải quyết thỏa đáng.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu tầm by 4vn Người này cười với Lục Thiếu Hoa, đương nhiên là người quen của Lục Thiếu Hoa, mà Lục Thiếu Hoa vẫn cười như cũ, đúng là quen người này, tuy nhiên nụ cười của Lục Thiếu Hoa lại ẩn chứa một cái gì đó vừa cổ quái lại vừa khó hiểu, thật không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây.
Người tới không phải ai khác mà chính là con trai của Giám đốc Trần - một trong những người quản lý của thương hội Trung Hoa, là anh Trần, Lục Thiếu Hoa đã từng gặp hắn một lần, cách đây không lâu trước khi nhà máy sản xuất của Giám đốc Trần được đầu tư xây dựng gần căn cứ Phượng Hoàng xây dựng xong, phải tới tập đoàn Phượng Hoàng lựa chọn hạng mục đầu tư, lúc ấy giám đốc Trần đã cử con trai trai ông ta để đến trao đổi công việc với Lục Thiếu Hoa.
Anh ta cười rồi tiến đến bắt tay Lục Thiếu Hoa, nói
- Không ngờ lại gặp cậu ở đây, haha!”
- Haha!
Lục Thiếu Hoa tiếp lại bằng một tiếng cười cùng một cái bắt tay.
- Tôi cũng không ngờ lại có thể gặp anh Trần ở đây, haha!
Lục Thiếu Hoa không vì cho mình là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng mà tự cho mình là cao hơn người ta một bậc, trái lại, với người có chút thuận mắt như vậy, Lục Thiếu Hoa vẫn giữ thái độ hòa hảo, giao tiếp đúng mực. Anh Trần là người mà Lục Thiếu Hoa tương đối vừa lòng.
Nắm tay xong liền buông ra, Trần khẽ gật đầu, quay người nhìn về phía Hà Trương Dương với con mắt đăm chiêu, ánh mắt dữ tợn ấy như muốn nổ tung ra.
Song lúc Trần quay người lại, Lục Thiếu Hoa không hề chú ý tới ánh mắt của anh ta, mà chỉ cười nhạt một cái. Có người quen như Trần ra mặt, Lục Thiếu Hoa muốn xem Trần sẽ xử trí như thế nào, qua một số việc như thế có thể biết được một chút về con người của Trần.
Lục Thiếu Hoa thấy rất tốt, coi như chuyện này không liên quan đến mình nữa, vẻ mặt lơ đi. Còn Hà Trương Dương lại khác, y quen biết Trần, cũng biết được địa vị của anh ta, bởi vậy, trong lúc Trần và Lục Thiếu Hoa bắt tay, y hình như có chút biểu hiện gì đó để tranh thủ Trần đứng về phía y, song biểu hiện đó chẳng hề ảnh hướng tới thân tình giữa Lục Thiếu Hoa và Trần.
- Anh Trần, hai vệ sĩ của tôi đều bị người của hắn đánh ngã, lại còn cho tôi hai cái tát, anh làm chủ cho tôi chuyện này được không!
Lục Thiếu Hoa im lặng, nghe đến đây, hắn mới biết Trần và Hà Trương Dương đã quen biết nhau từ trước. Đứng một chỗ, nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chờ xem Trần sẽ xử lý ra sao.
- Hà Trương Dương, cậu vẫn chưa nói là tại sao người ta đánh cậu? Lẽ nào người ta lại vô duyên vô cơ đánh cậu?
Trần rất hiểu con người Hà Trương Dương, cũng rất hiểu cách đối nhân xử thế của y, Hà Trương Dương là nghịch tử chỉ biết phá hoại gia sản, nhưng Lục Thiếu Hoa lại là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, là người có địa vị, sao có thể vô duyên vô cớ đánh người chứ.
Hà Trương Dương không ngờ Trần lại không quan tâm đến việc y bị người ta đánh, trái lại chỉ hỏi nguyên nhân sự việc, vì vậy y liền phản ứng, tiếp tục nói.
- Tôi,…là tôi gây chuyện trước, nhưng …nhưng hiện giờ tôi đã bị người ta đánh, tôi là người bị hại.
Vậy là đã rõ, là Hà Trương Dương gây chuyện trước. Không chỉ Trần hiểu chuyện mà tất cả những người chứng kiến đều đã rõ, mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Như đã hiểu rõ mọi chuyện, Trần gật đầu, cười mà nói rằng
- Tiểu Hoa, sự việc có đúng như vậy không?
Lục Thiếu Hoa gật đầu, cũng không cảm thấy bực tức khi Trần hỏi thăm hắn, Lục Thiếu Hoa cũng rất bằng lòng với với cách giải quyết của Trần, mặc kệ là hai người có quen biết hay không, làm rõ chuyện rồi mới xử lý. Trần thẳng thắn nói
- Sau này nếu để người của cậu đánh người, hậu quả là do cậu gánh chịu
Lúc này, trong lòng anh Trần lo thay cho Hà Trương Dương, làm trò cười cho thiên hạ. Lời nói của Hà Trương Dương tuyên bố đánh một đòn mạnh vào ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, đúng là vuốt râu hùm, song nghĩ tới cha của Hà Trương Dương, là Hà Phi Hồng chủ tịch của tập đoàn Thái Hồng, Trần lại cảm thấy đau đầu vô cùng, vì Hà Phi Hồng và cha anh ta có mối quan hệ rất tốt, hơn nữa công ty của gia đình anh ta và tập đoàn Thái Hồng cũng rất nhiều lần hợp tác làm ăn.
Hai nhà có mối thâm tình với nhau, theo lý mà nói vì lợi ích của hai bên, Trần cũng nên giúp đỡ Hà Trương Dương, nhưng bên kia lại là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, Trần không biết phải giải quyết thế nào đây? Một bên là quan hệ, một bên là tập đoàn Phượng Hoàng rất có thế lực, giải quyết thế nào cũng không có lợi cho bản thân Trần.
Trong lòng Trần thở dài ngao ngán, rất muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử này, nhưng mà trung tâm mua sắm Thái Lợi lại là của anh ta, nếu không giải quyết tốt chuyện này nhất định sẽ mang lại ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa còn có thể đắc tội với hai bên, thật đúng là đâm lao phải theo lao.
Hà Trương Dương lại dám vô lễ với hai cô gái, lúc này Trần mới nhớ ra thân phận của hai mỹ nhân này.
Sự tình đã rất rõ ràng, lẽ phải thuộc về Lục Thiếu Hoa, trong tình huống này, Trần chỉ có thể đứng về phía có đạo lý, thậm chí chuyện của nhà họ Hà, Trần cũng chỉ có thể đợi sau khi giải quyết xong, rồi gọi một cuộc điện thoại nói rõ đầu đuôi sự việc với cha của Hà Trương Dương.
Đương nhiên, xử lý thế nào vẫn còn tùy thuộc vàó sự ưng thuận của Lục Thiếu Hoa mới xong, không thì việc này chỉ e rằng không thể đơn giản cho qua như vậy.
- Tiểu Hoa, Trung tâm mua sắm Thái Lợi trực thuộc của công ty chúng tôi, mà cha của Hà Trương Dương dù gì cũng có quan hệ rất tốt với cha tôi, chú Hà cũng là một người rất hiểu đạo lý, chỉ có Hà Trương Dương y là nghịch tử phá hoại gia sản…
Nói đến đây, Trần dừng lại cẩn thận quan sát nét mặt của Lục Thiếu Hoa, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa vẫn cười nhạt, anh ta mới yên tâm nói tiếp.
Ừ, tập đoàn Thái Hồng là thành viên của thương hội Trung Hoa, thôi thì cho qua chuyện này đi.
Nói xong, ánh mắt của Trần dồn về khuôn mặt của Lục Thiếu Hoa, anh ta rất lo lắng khi nói ra câu cuối cùng, lo là Lục Thiếu Hoa không giữ thể diện cho anh ta, rốt cuộc so với Lục Thiếu Hoa thì thể diện của anh ta không đáng một xu.
Huống chi theo như những lời đồn đại, Lục Thiếu Hoa không phải là loại người tùy tiện ức hiếp kẻ khác. Cứ lấy chuyện công ty châu báu Vĩnh Thịnh lúc trước ra mà nói, nếu không phải là ông Hoắc Anh Đông ra mặt thì công ty châu báu Vĩnh Thịnh đã mất lâu rồi, sớm đã bị tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa thâu tóm.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa không phải là người tính toán so đo, cũng hiểu được chuyện lùi một để tiến mười, khoan dung với kẻ khác!
Hơn nữa, đánh cũng đã đánh rồi, sự tức giận của Lục Thiếu Hoa sớm đã nguôi đi quá nửa rồi, cộng với sự xuất hiện của anh Trần. Lục Thiếu Hoa cũng không thể thấy chết mà không cứu, song nói đi cũng phải nói lại, Hà Trương Dương dám đùa giỡi với Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa dường như cũng không có quyền quyết định.
Quay đầu nhìn về phía Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda. Lục Thiếu Hoa liền hỏi
- Hai em thấy thế nào?
Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda hai người bọn họ cũng không phải là người hay cố tình làm khó dễ, bởi vậy lúc Lục Thiếu Hoa hỏi ý kiến bọn họ, cả hai đều lắc đầu, Tăng Vũ Linh sau khi lắc đành nói:
- Coi như xong
Nhận được ý kiến phản hồi, Lục Thiếu Hoa mới quay đầu lại, gật đầu nhìn Trần tỏ ý cho qua chuyện này.
Lục Thiếu Hoa muốn cho qua như vậy, Trần cũng cảm thấy vui vẻ, cũng gật đầu bày tỏ sự cảm ơn. Song lại nhìn Hà Trương Dương mà nói rằng:
- Hà Trương Dương, giờ hãy cho hai vệ sĩ của cậu đến bệnh viện đi, còn nữa, về chuyện này tôi định nói cho cha cậu biết
- Đừng, đừng, đừng.
Hà Trương Dương vừa nghe Trần muốn đem chuyện này nói cho cha hắn biết, sắc mặt liền tái đi, nói liền ba tiếng “đừng”, sau đó hạ giọng nói
- Anh Trần, chút chuyện nhỏ nhặt này, anh đừng nói cho cha tôi biết, anh cũng biết là sức khỏe của ông ấy không được tốt, nếu biết được chuyện này không chừng lại sinh bệnh
Hà Trương Dương dùng những lý lẽ đó mục đích là để Trần không đem chuyện này mà nói với cha y.
Nhưng có thể như vậy sao? Đây là chuyện nhỏ, chẳng qua do hai bên gây xung đột nên mới thành ra như thế, làm tổn hại đến quan hệ hai bên, khộng có ai thiệt mạng, nhưng nếu tính đến thân phận của Lục Thiếu Hoa thì đây đã không phải là chuyện nhỏ rồi. Hơn nữa, nếu Trần có đem đầu đuôi sự việc nói cho Hà Phi Hồng, thì Hà Phi Hồng vẫn cứ chí công vô tư mà giải quyết chuyện này.
Bởi vậy, Trần chẳng những sẽ nói, mà còn có thể tiết lộ địa vị của Lục Thiếu Hoa cho Hà Phi Hồng biết, như vậy mới có thể làm cho làm cho Hà Phi Hồng nguôi giận, đồng thời, cũng là vì muốn tốt cho Hà Trương Dương, dạy dỗ hắn một chút, lần sau nếu lại đắc tội với Lục Thiếu Hoa, mình lại không có ở đó, chưa biết chừng, sản nghiệp của tập đoàn Thái Hồng bị tiêu tan dưới cơn nổi giận của Lục Thiếu Hoa.
- Việc này không thể chần chừ, mau cho hai vệ sĩ của anh đến bệnh viện đi.
Khẩu khí của Trần tỏ ra rất lạnh nhạt, nhưng lại kèm theo thái độ không muốn bỏ mặc.
Hà Trương Dương thấy vậy cũng biết là không thể thương lượng, liếc nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt thâm độc rồi mới đưa hai vệ sĩ của y đi.
Đối với ánh mắt thâm độc của Hà Trương Dương, Lục Thiếu Hoa đáp trả bằng một điệu cười. Thực ra, Hà Trương Dương chẳng là gì trong mắt Lục Thiếu Hoa, y chỉ là con tép mà thôi, muốn giết y, ôi, lại còn cả tập đoàn Thái Hồng nhà y nữa, muốn đùa giỡn nhấn chìm bọn họ chỉ cần mấy giờ là xong. Hà Trương Dương đi rồi, những người chứng kiến cũng giải tán, giờ chỉ còn lại Lục Thiếu Hoa cùng thuộc hạ và Trần cùng vị giám đốc kia, Trần vẫy tay ra hiệu cho vị giám đốc kia đi lại, ghé sát tai thì thầm hai câu gì đó, đoạn vị giám đốc kia cũng đi nốt, lúc này Trần mới tới trước mặt Lục Thiếu Hoa nói
- Hà Trương Dương, y là như vậy đấy, một nghịch tử chỉ biết làm khuynh gia bại sản, chỉ cậy vào chút tài sản của cha y mà không biết đạo lý là gì.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, Hà Trương Dương là người thế nào, Lục Thiếu Hoa vừa nhìn là biết. Song Lục Thiếu Hoa không có bất kỳ nhận xét nào, chỉ nói rằng
- Việc này qua rồi, tôi cũng nên về là hơn, rảnh rỗi mời anh tới dùng cơm.
- Đừng, cậu đừng đợi đến lúc rảnh rỗi, chi bằng ngày mai, ah, song không phải là cậu mời mà là tôi mời, hai anh em Trạch Lao và Trạch Củ cũng cũng muốn đến đấy. Theo tôi chúng hãy cùng đi đi.
Anh Trần cười nói.
Lục Thiếu Hoa chủ động chuyển chủ đề, Trần cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi nữa.
- Các anh đã thương lượng xong rồi à
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Đúng vậy, đúng ra sau khi khảo sát xong trung tâm mua sắm, tôi phải đi rồi, chắng phải thế sao, giờ đi cũng chưa muộn
Trần nói.
Lục Thiếu Hoa không vội vã trả lời ngay, quay lại nhìn Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda một cái, sau mới lắc đầu cự tuyệt nói
- Để hôm khác nhé.
Vui vẻ gì chứ, có Tăng Vũ Linh và Anten ở đây, Lục Thiếu Hoa cùng họ đi ăn cơm dù gì cũng không tiện cho lắm, bởi vậy hắn phải dứt khoát cự tuyệt.
Trần cũng hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, vốn muốn để Lục Thiếu Hoa cùng đi với mấy người Tăng Vũ Linh, nhưng Lục Thiếu Hoa đã có ý như vậy rồi, anh ta cũng chỉ đáp lại rằng
- Thôi được rồi, vậy thì để hôm khác.
Lục Thiếu Hoa gật đầu cáo biệt Trần, cất bước chuẩn bị đi.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị đi thì Trần lại gọi hắn lại
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 439: Giải quyết thỏa đáng.
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu tầm by 4vn Người này cười với Lục Thiếu Hoa, đương nhiên là người quen của Lục Thiếu Hoa, mà Lục Thiếu Hoa vẫn cười như cũ, đúng là quen người này, tuy nhiên nụ cười của Lục Thiếu Hoa lại ẩn chứa một cái gì đó vừa cổ quái lại vừa khó hiểu, thật không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây.
Người tới không phải ai khác mà chính là con trai của Giám đốc Trần - một trong những người quản lý của thương hội Trung Hoa, là anh Trần, Lục Thiếu Hoa đã từng gặp hắn một lần, cách đây không lâu trước khi nhà máy sản xuất của Giám đốc Trần được đầu tư xây dựng gần căn cứ Phượng Hoàng xây dựng xong, phải tới tập đoàn Phượng Hoàng lựa chọn hạng mục đầu tư, lúc ấy giám đốc Trần đã cử con trai trai ông ta để đến trao đổi công việc với Lục Thiếu Hoa.
Anh ta cười rồi tiến đến bắt tay Lục Thiếu Hoa, nói
- Không ngờ lại gặp cậu ở đây, haha!”
- Haha!
Lục Thiếu Hoa tiếp lại bằng một tiếng cười cùng một cái bắt tay.
- Tôi cũng không ngờ lại có thể gặp anh Trần ở đây, haha!
Lục Thiếu Hoa không vì cho mình là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng mà tự cho mình là cao hơn người ta một bậc, trái lại, với người có chút thuận mắt như vậy, Lục Thiếu Hoa vẫn giữ thái độ hòa hảo, giao tiếp đúng mực. Anh Trần là người mà Lục Thiếu Hoa tương đối vừa lòng.
Nắm tay xong liền buông ra, Trần khẽ gật đầu, quay người nhìn về phía Hà Trương Dương với con mắt đăm chiêu, ánh mắt dữ tợn ấy như muốn nổ tung ra.
Song lúc Trần quay người lại, Lục Thiếu Hoa không hề chú ý tới ánh mắt của anh ta, mà chỉ cười nhạt một cái. Có người quen như Trần ra mặt, Lục Thiếu Hoa muốn xem Trần sẽ xử trí như thế nào, qua một số việc như thế có thể biết được một chút về con người của Trần.
Lục Thiếu Hoa thấy rất tốt, coi như chuyện này không liên quan đến mình nữa, vẻ mặt lơ đi. Còn Hà Trương Dương lại khác, y quen biết Trần, cũng biết được địa vị của anh ta, bởi vậy, trong lúc Trần và Lục Thiếu Hoa bắt tay, y hình như có chút biểu hiện gì đó để tranh thủ Trần đứng về phía y, song biểu hiện đó chẳng hề ảnh hướng tới thân tình giữa Lục Thiếu Hoa và Trần.
- Anh Trần, hai vệ sĩ của tôi đều bị người của hắn đánh ngã, lại còn cho tôi hai cái tát, anh làm chủ cho tôi chuyện này được không!
Lục Thiếu Hoa im lặng, nghe đến đây, hắn mới biết Trần và Hà Trương Dương đã quen biết nhau từ trước. Đứng một chỗ, nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chờ xem Trần sẽ xử lý ra sao.
- Hà Trương Dương, cậu vẫn chưa nói là tại sao người ta đánh cậu? Lẽ nào người ta lại vô duyên vô cơ đánh cậu?
Trần rất hiểu con người Hà Trương Dương, cũng rất hiểu cách đối nhân xử thế của y, Hà Trương Dương là nghịch tử chỉ biết phá hoại gia sản, nhưng Lục Thiếu Hoa lại là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, là người có địa vị, sao có thể vô duyên vô cớ đánh người chứ.
Hà Trương Dương không ngờ Trần lại không quan tâm đến việc y bị người ta đánh, trái lại chỉ hỏi nguyên nhân sự việc, vì vậy y liền phản ứng, tiếp tục nói.
- Tôi,…là tôi gây chuyện trước, nhưng …nhưng hiện giờ tôi đã bị người ta đánh, tôi là người bị hại.
Vậy là đã rõ, là Hà Trương Dương gây chuyện trước. Không chỉ Trần hiểu chuyện mà tất cả những người chứng kiến đều đã rõ, mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Như đã hiểu rõ mọi chuyện, Trần gật đầu, cười mà nói rằng
- Tiểu Hoa, sự việc có đúng như vậy không?
Lục Thiếu Hoa gật đầu, cũng không cảm thấy bực tức khi Trần hỏi thăm hắn, Lục Thiếu Hoa cũng rất bằng lòng với với cách giải quyết của Trần, mặc kệ là hai người có quen biết hay không, làm rõ chuyện rồi mới xử lý. Trần thẳng thắn nói
- Sau này nếu để người của cậu đánh người, hậu quả là do cậu gánh chịu
Lúc này, trong lòng anh Trần lo thay cho Hà Trương Dương, làm trò cười cho thiên hạ. Lời nói của Hà Trương Dương tuyên bố đánh một đòn mạnh vào ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, đúng là vuốt râu hùm, song nghĩ tới cha của Hà Trương Dương, là Hà Phi Hồng chủ tịch của tập đoàn Thái Hồng, Trần lại cảm thấy đau đầu vô cùng, vì Hà Phi Hồng và cha anh ta có mối quan hệ rất tốt, hơn nữa công ty của gia đình anh ta và tập đoàn Thái Hồng cũng rất nhiều lần hợp tác làm ăn.
Hai nhà có mối thâm tình với nhau, theo lý mà nói vì lợi ích của hai bên, Trần cũng nên giúp đỡ Hà Trương Dương, nhưng bên kia lại là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, Trần không biết phải giải quyết thế nào đây? Một bên là quan hệ, một bên là tập đoàn Phượng Hoàng rất có thế lực, giải quyết thế nào cũng không có lợi cho bản thân Trần.
Trong lòng Trần thở dài ngao ngán, rất muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử này, nhưng mà trung tâm mua sắm Thái Lợi lại là của anh ta, nếu không giải quyết tốt chuyện này nhất định sẽ mang lại ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa còn có thể đắc tội với hai bên, thật đúng là đâm lao phải theo lao.
Hà Trương Dương lại dám vô lễ với hai cô gái, lúc này Trần mới nhớ ra thân phận của hai mỹ nhân này.
Sự tình đã rất rõ ràng, lẽ phải thuộc về Lục Thiếu Hoa, trong tình huống này, Trần chỉ có thể đứng về phía có đạo lý, thậm chí chuyện của nhà họ Hà, Trần cũng chỉ có thể đợi sau khi giải quyết xong, rồi gọi một cuộc điện thoại nói rõ đầu đuôi sự việc với cha của Hà Trương Dương.
Đương nhiên, xử lý thế nào vẫn còn tùy thuộc vàó sự ưng thuận của Lục Thiếu Hoa mới xong, không thì việc này chỉ e rằng không thể đơn giản cho qua như vậy.
- Tiểu Hoa, Trung tâm mua sắm Thái Lợi trực thuộc của công ty chúng tôi, mà cha của Hà Trương Dương dù gì cũng có quan hệ rất tốt với cha tôi, chú Hà cũng là một người rất hiểu đạo lý, chỉ có Hà Trương Dương y là nghịch tử phá hoại gia sản…
Nói đến đây, Trần dừng lại cẩn thận quan sát nét mặt của Lục Thiếu Hoa, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa vẫn cười nhạt, anh ta mới yên tâm nói tiếp.
Ừ, tập đoàn Thái Hồng là thành viên của thương hội Trung Hoa, thôi thì cho qua chuyện này đi.
Nói xong, ánh mắt của Trần dồn về khuôn mặt của Lục Thiếu Hoa, anh ta rất lo lắng khi nói ra câu cuối cùng, lo là Lục Thiếu Hoa không giữ thể diện cho anh ta, rốt cuộc so với Lục Thiếu Hoa thì thể diện của anh ta không đáng một xu.
Huống chi theo như những lời đồn đại, Lục Thiếu Hoa không phải là loại người tùy tiện ức hiếp kẻ khác. Cứ lấy chuyện công ty châu báu Vĩnh Thịnh lúc trước ra mà nói, nếu không phải là ông Hoắc Anh Đông ra mặt thì công ty châu báu Vĩnh Thịnh đã mất lâu rồi, sớm đã bị tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa thâu tóm.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa không phải là người tính toán so đo, cũng hiểu được chuyện lùi một để tiến mười, khoan dung với kẻ khác!
Hơn nữa, đánh cũng đã đánh rồi, sự tức giận của Lục Thiếu Hoa sớm đã nguôi đi quá nửa rồi, cộng với sự xuất hiện của anh Trần. Lục Thiếu Hoa cũng không thể thấy chết mà không cứu, song nói đi cũng phải nói lại, Hà Trương Dương dám đùa giỡi với Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa dường như cũng không có quyền quyết định.
Quay đầu nhìn về phía Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda. Lục Thiếu Hoa liền hỏi
- Hai em thấy thế nào?
Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda hai người bọn họ cũng không phải là người hay cố tình làm khó dễ, bởi vậy lúc Lục Thiếu Hoa hỏi ý kiến bọn họ, cả hai đều lắc đầu, Tăng Vũ Linh sau khi lắc đành nói:
- Coi như xong
Nhận được ý kiến phản hồi, Lục Thiếu Hoa mới quay đầu lại, gật đầu nhìn Trần tỏ ý cho qua chuyện này.
Lục Thiếu Hoa muốn cho qua như vậy, Trần cũng cảm thấy vui vẻ, cũng gật đầu bày tỏ sự cảm ơn. Song lại nhìn Hà Trương Dương mà nói rằng:
- Hà Trương Dương, giờ hãy cho hai vệ sĩ của cậu đến bệnh viện đi, còn nữa, về chuyện này tôi định nói cho cha cậu biết
- Đừng, đừng, đừng.
Hà Trương Dương vừa nghe Trần muốn đem chuyện này nói cho cha hắn biết, sắc mặt liền tái đi, nói liền ba tiếng “đừng”, sau đó hạ giọng nói
- Anh Trần, chút chuyện nhỏ nhặt này, anh đừng nói cho cha tôi biết, anh cũng biết là sức khỏe của ông ấy không được tốt, nếu biết được chuyện này không chừng lại sinh bệnh
Hà Trương Dương dùng những lý lẽ đó mục đích là để Trần không đem chuyện này mà nói với cha y.
Nhưng có thể như vậy sao? Đây là chuyện nhỏ, chẳng qua do hai bên gây xung đột nên mới thành ra như thế, làm tổn hại đến quan hệ hai bên, khộng có ai thiệt mạng, nhưng nếu tính đến thân phận của Lục Thiếu Hoa thì đây đã không phải là chuyện nhỏ rồi. Hơn nữa, nếu Trần có đem đầu đuôi sự việc nói cho Hà Phi Hồng, thì Hà Phi Hồng vẫn cứ chí công vô tư mà giải quyết chuyện này.
Bởi vậy, Trần chẳng những sẽ nói, mà còn có thể tiết lộ địa vị của Lục Thiếu Hoa cho Hà Phi Hồng biết, như vậy mới có thể làm cho làm cho Hà Phi Hồng nguôi giận, đồng thời, cũng là vì muốn tốt cho Hà Trương Dương, dạy dỗ hắn một chút, lần sau nếu lại đắc tội với Lục Thiếu Hoa, mình lại không có ở đó, chưa biết chừng, sản nghiệp của tập đoàn Thái Hồng bị tiêu tan dưới cơn nổi giận của Lục Thiếu Hoa.
- Việc này không thể chần chừ, mau cho hai vệ sĩ của anh đến bệnh viện đi.
Khẩu khí của Trần tỏ ra rất lạnh nhạt, nhưng lại kèm theo thái độ không muốn bỏ mặc.
Hà Trương Dương thấy vậy cũng biết là không thể thương lượng, liếc nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt thâm độc rồi mới đưa hai vệ sĩ của y đi.
Đối với ánh mắt thâm độc của Hà Trương Dương, Lục Thiếu Hoa đáp trả bằng một điệu cười. Thực ra, Hà Trương Dương chẳng là gì trong mắt Lục Thiếu Hoa, y chỉ là con tép mà thôi, muốn giết y, ôi, lại còn cả tập đoàn Thái Hồng nhà y nữa, muốn đùa giỡn nhấn chìm bọn họ chỉ cần mấy giờ là xong. Hà Trương Dương đi rồi, những người chứng kiến cũng giải tán, giờ chỉ còn lại Lục Thiếu Hoa cùng thuộc hạ và Trần cùng vị giám đốc kia, Trần vẫy tay ra hiệu cho vị giám đốc kia đi lại, ghé sát tai thì thầm hai câu gì đó, đoạn vị giám đốc kia cũng đi nốt, lúc này Trần mới tới trước mặt Lục Thiếu Hoa nói
- Hà Trương Dương, y là như vậy đấy, một nghịch tử chỉ biết làm khuynh gia bại sản, chỉ cậy vào chút tài sản của cha y mà không biết đạo lý là gì.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, Hà Trương Dương là người thế nào, Lục Thiếu Hoa vừa nhìn là biết. Song Lục Thiếu Hoa không có bất kỳ nhận xét nào, chỉ nói rằng
- Việc này qua rồi, tôi cũng nên về là hơn, rảnh rỗi mời anh tới dùng cơm.
- Đừng, cậu đừng đợi đến lúc rảnh rỗi, chi bằng ngày mai, ah, song không phải là cậu mời mà là tôi mời, hai anh em Trạch Lao và Trạch Củ cũng cũng muốn đến đấy. Theo tôi chúng hãy cùng đi đi.
Anh Trần cười nói.
Lục Thiếu Hoa chủ động chuyển chủ đề, Trần cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi nữa.
- Các anh đã thương lượng xong rồi à
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Đúng vậy, đúng ra sau khi khảo sát xong trung tâm mua sắm, tôi phải đi rồi, chắng phải thế sao, giờ đi cũng chưa muộn
Trần nói.
Lục Thiếu Hoa không vội vã trả lời ngay, quay lại nhìn Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda một cái, sau mới lắc đầu cự tuyệt nói
- Để hôm khác nhé.
Vui vẻ gì chứ, có Tăng Vũ Linh và Anten ở đây, Lục Thiếu Hoa cùng họ đi ăn cơm dù gì cũng không tiện cho lắm, bởi vậy hắn phải dứt khoát cự tuyệt.
Trần cũng hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, vốn muốn để Lục Thiếu Hoa cùng đi với mấy người Tăng Vũ Linh, nhưng Lục Thiếu Hoa đã có ý như vậy rồi, anh ta cũng chỉ đáp lại rằng
- Thôi được rồi, vậy thì để hôm khác.
Lục Thiếu Hoa gật đầu cáo biệt Trần, cất bước chuẩn bị đi.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị đi thì Trần lại gọi hắn lại
/1180
|