Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 551: Đơn đặt hàng.
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Cuộc khiêu chiến lại giành được thắng lợi. Ô tô Phượng Hoàng thanh danh vang dội khắp nơi, địa vị cũng tăng lên đáng kể. Nếu trước kia ô tô Phượng Hoàng thuộc loại hàng hiệu thì nay thuộc vào loại tinh phẩm, xem như có địa vị cao nhất trong số các thương hiệu ô tô.
Sau đó vài ngày, đơn đặt hàng ô tô Phượng Hoàng đến không ngừng. Có một số chính phủ ở các quốc gia khác và những nhà quý tộc đến đặt hàng. Tuy nhiên ô tô Phượng Hoàng mới ra đời, trước mặt chưa thể sản xuất một số lượng lớn như vậy. Nếu muốn hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường thì cần một thời gian nữa.
Tuy nhiên chút cỏn con đó không thể làm khó Chử Lỗi được. Có đơn đặt hàng không nhận không phải là phong cách của Lục Thiếu Hoa, cũng không phải là phong cách của Chử Lỗi. Phải biết rằng đây chính là cơ hội kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. Huống chi những người đến đặt hàng đều là những người có thân phận địa vị và tầm ảnh hưởng rất lớn. Bình thường muốn có quan hệ với họ cũng không dễ, vậy thì sao lại có thể từ chối đơn đặt hàng của họ được.
Nhận đơn đặt hàng, Chử Lỗi dốc hết toàn lực đẩy mạnh dây chuyền sản xuất, chuẩn bị sản xuất với số lượng lớn, sau đó hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường. Lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng thiết kế xe thể thao loại mới, có vẻ xa hoa hơn trước. Xem như đây là cuộc đổi mới toàn diện.
Trừ lần đó ra, Lục Thiếu Hoa đều đồng ý với đề nghị của Chử Lỗi, thiết kế nhiều kiểu xe thể thao, chuyển cho căn cứ Phượng Hoàng bên kia để phòng trong tương lai khi cần thiết có thể sản xuất ngay, củng cố thêm tương lai cho ô tô Phượng Hoàng.
Sau khi thắng lợi trong cuộc khiêu chiến thì ô tô Phượng Hoàng chính thức xâm nhập vào thị trường Nhật Bản mà không có gì có thể ngăn cản được. Chỉ có điều thị phần chiếm lĩnh không được lớn, đây là điều hiển nhiên.
Lục Thiếu Hoa cũng không yêu cầu ô tô Phượng Hoàng phải chiếm được thị phần lớn trong thị trường Nhật Bản. Hắn chỉ cần thâm nhập được vào thị trường Nhật Bản. Còn việc tiêu thụ như thế nào thì hắn không cần quan tâm, cũng không thể quan tâm. Dù sao tại Nhật Bản cũng đã có hai thương hiệu ô tô nổi danh. Chỉ cần cố gắng tiêu thụ được, kết quả cuối cùng không quan trọng.
Đúng vậy, không quan trọng, cái quan trọng là ý nghĩa, phải biết rằng một thương hiệu ô tô nước ngoài mà thâm nhập được vào một quốc gia có hai thương hiệu ô tô nổi danh thì chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Vậy mà bây giờ ô tô Phượng Hoàng có thể xâm nhập vào được thì đó có thể nói là một thắng lợi lớn.
Sau khi chuyện liên quan đến ô tô đã kết thúc thì Lục Thiếu Hoa cũng trở nên nhàn rỗi. Tập đoàn Phượng Hoàng vận hành như bình thường. Tần Tịch Thần cũng làm việc hết công suất. Sáng ra cô đi làm, đến trưa tan tầm về nhà nấu cơm làm thức ăn, tối về nhà, những việc chưa giải quyết xong cô mang về nhà, sau khi ăn cơm xong cô lại lấy ra giải quyết tiếp.
Đương nhiên việc chăm sóc Lục Thiếu Hoa, người đàn ông của cô là việc cô phải làm. Hơn nữa, việc chăm sóc Lục Thiếu Hoa cũng là việc cô nên làm, nên Tần Tịch Thần tỏ ra rất vui vẻ khi làm điều này.
Lục Thiếu Hoa hưởng thụ cuộc sống như vậy thì rất hài lòng. Hắn vốn cũng mong có một cuộc sống như vậy, vô lo vô nghĩ. Toàn bộ chuyện tập đoàn hắn giao cho Tần Tịch Thần toàn quyền xử lý và xem xét. Bình thường hắn chỉ cần định hướng phương hướng phát triển lớn cho tập đoàn, còn những chuyện nhỏ bên dưới thì giao cho cấp dưới thi hành, có thể nói là rất nhàn nhã.
Nhưng khoảng thời gian đó cũng không được lâu. Sau khi cuộc khiêu chiến chấm dứt vài ngày thì Lục Thiếu Hoa nhận được tin Nhị hoàng tử trong hoàng thất Ả rập sắp đến đây. Lục Thiếu Hoa là chủ nhân đương nhiên phải sắp xếp việc tiếp đón người ta đàng hoàng một chút, như vậy mới phải phép.
Do chuyện Nhị hoàng tử Ả rập đến đây là việc bí mật nên Lục Thiếu Hoa cũng không tốn công thu xếp lắm, càng không để lộ tin tức ra ngoài. Mọi chuyện đều rất bí mật, chỉ ngồi đợi anh ta đến tới Hong Kong.
- Nhị hoàng tử Ả rập ?
Tần Tịch Thần kinh ngạc hỏi.
Tần Tịch Thần bây giờ có địa vị rất cao, nhưng dù sao cũng có một bộ phận của giới thượng lưu cô vẫn không thể tiếp xúc được. Tuy cô cũng biết rằng có nhiều quốc gia vẫn còn tồn tại vua chúa nhưng cô vẫn cho rằng đó chỉ là hư danh mà thôi nên không hề để ý đến.
Nhưng bây giờ thì khác, thấy Lục Thiếu Hoa nhắc tới chuyện này với sự chú trọng rất lớn nên Tần Tịch Thần biết rằng hoàng thất này chắc chắn không phải là hư danh mà hẳn có địa vị rất lớn. Nếu không thì Lục Thiếu Hoa đã hoàn toàn không cần phải để ý đến như vậy.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to.
- Nhị hoàng tử này cũng không phải là một nhân vật đơn giản đâu. Anh ta là người sẽ được kế vị ngôi vị hoàng đế trong tương lai. Lúc trước khi anh đi sang Ả rập có bàn bạc với hoàng thất bọn họ về việc hợp tác, bọn họ cũng xem chúng ta là một đối tác quan trọng đấy.
Biết được hoàng thất không đơn giản, Tần Tịch Thần dần dần chú ý, cô trầm tư một hồi rồi hỏi:
- Có cần em phối hợp gì không?
Lục Thiếu Hoa lắc đầu. Hắn không phải không cần Tần Tịch Thần phối hợp mà chỉ là không biết Nhị hoàng tử có nghĩ đến chuyện đi thị sát Tập đoàn Phượng Hoàng hay không. Nếu anh ta muốn đi thì khi đó sẽ cần đến sự phối hợp của Tần Tịch Thần.
- Hiện giờ cũng chưa biết, nhưng em cũng chuẩn bị sẵn đi, nếu anh ta muốn đến tham quan Tập đoàn Phượng Hoàng thì đưa anh ta đi.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
- Được, em sẽ thu xếp.
Tần Tịch Thần gật đầu nói.
- Ừ, việc này cứ như vậy đi. Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là yêu nhau, ha hả…
Tiếng cười xấu xa của Lục Thiếu Hoa vang lên khắp phòng.
Một đêm yên lặng trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lục Thiếu Hoa rời khỏi giường thì Tần Tịch Thần đã đến công ty. Cô để lại đầu giường tờ giấy ghi rằng bữa sáng đã sẵn sàng trong bếp, còn đặt lên trán hắn một nụ hôn ngọt ngào rồi mới đi làm.
Đối với chuyện này, Lục Thiếu Hoa đã quen và không thấy lạ nữa. Từ khi Tần Tịch Thần đến đây thì mỗi sáng sớm trước khi đi làm cô đều như vậy. Có thể nói gió mặc gió, mưa mặc mưa, cô không có gì thay đổi. Thế nên Lục Thiếu Hoa cũng quen rồi. Tuy nhiên mỗi khi Lục Thiếu Hoa nhìn thấy tờ giấy, hắn vẫn có cảm giác là lạ không hiểu nổi.
Hắn cười, cũng không nói gì rồi đi rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, hắn gọi điện thoại qua Thâm Quyến gặp Trần Quốc Bang, bảo anh ta đưa hai mười người sang Hong Kong bảo vệ cho Nhị hoàng tử.
Ở Hong Kong thì Lục Thiếu Hoa là chủ nhân. Tuy rằng Nhị hoàng tử bí mật tới đây, nhưng anh ta dù sao cũng là Nhị hoàng tử, đi đâu cũng bị chú ý. Anh ta rời khỏi nước mình đến Hong Kong là một việc lớn, chắc chắn sẽ không có khả năng không bị phát hiện. Vậy nên vấn đề bảo đảm an toàn cho anh là điều Lục Thiếu Hoa phải suy tính đến.
Hai mươi nhân viên bảo vệ, lại thêm mấy chục vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa đủ để tạo thành một đội hình vệ sĩ trang bị đến tận răng. Với hình đó nếu muốn bảo vệ một người thì cũng rất dễ dàng, nếu lại sắp xếp tỉ mỉ hơn thì Lục Thiếu Hoa càng tin chắn rằng ngay cả con ruồi cũng không thể bay lên đầu Nhị hoàng tử được.
Sau khi sắp xếp xong việc điều động vệ sĩ, Lục Thiếu Hoa lại thu xếp đến người tiếp đoàn xe rồi lại bảo người thu xếp phòng ở trong biệt thự, chuẩn bị chỗ ở cho Nhị hoàng tử.
Lần trước đi Ả rập, hoàng thất bọn họ tiếp đãi hắn với tư cách cá nhân. Lục Thiếu Hoa ở lại trong nhà họ. Bây giờ Nhị hoàng tử tới Hong Kong thì Lục Thiếu Hoa cũng sẽ tiếp đón anh ta với tư cách cá nhân, giữ anh ta lại trong biệt thự của mình.
Mọi chuyện đều đã sắp xếp hợp lý. Việc tiếp theo chính là đợi Nhị hoàng tử đến. Nhị vương tử quả không làm cho Lục Thiếu Hoa thất vọng. Ngày hôm sau vào lúc chín giờ sáng, anh ta đáp xuống sân bay quốc tế Hong Kong. Lục Thiếu Hoa dẫn theo một đội ngũ ra nghênh đón.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa tự mình đi đón. Bề ngoài thì có thể nghĩ rằng với thân phận của Lục Thiếu Hoa thì không cần tự mình đến đón, làm như vậy thì có chút hơi coi trọng Nhị vương tử. Tuy nhiên hắn muốn làm việc đó vì nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn nhưng ngược lại, lại làm cho Nhị vương tử cảm nhận được sự coi trọng của hắn đối với anh ta.
Hộ tống Nhị vương tử còn có một thanh niên, có lẽ cùng trạc tuổi Nhị vương tử. Chính là anh họ Nhị vương tử, xem như là người thừa kế tiếp theo của gia tộc. Lần này đến đây chắc cũng với mục đích là muốn tạo quan hệ vững chắc với Lục Thiếu Hoa.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không nói toạc ra mà chỉ cười cười nói nói, lộ vẻ hoan nghênh hơi khách khí một chút. Sau đó toàn bộ đội hình tiếp đón rời sân bay. Dù sao sân bay cũng là nơi công cộng, vàng thau lẫn lộn, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Địa vị của Lục Thiếu Hoa ở Hong Kong không thấp, nhưng hắn còn chưa đạt tới trình độ muốn làm gì thì làm. Nghi thức chào đón mặc dù có phần long trọng nhưng cũng không phô trương quá mức ở sân bay. Hơn nữa, việc Nhị vương tử đến đây là bí mật, do vậy cũng không nên quá mức khoa trương.
Nhưng với Nhị vương tử mà nói, Lục Thiếu Hoa đích thân đi đón anh ta quả là quá long trọng. Anh ta cảm thấy như được sủng ái sinh ra lo sợ. Nếu như trải thêm thảm đỏ, thêm chút nghi thức xa hoa thì thật sự là có vẻ hơi quá.
Đoàn xe tiến về nơi ở của Lục Thiếu Hoa. Trên xe, Lục Thiếu Hoa và Nhị vương tử cùng tán gẫu với nhau.
- Hoan nghênh Nhị vương tử đã đến. Ha hả, tôi không nghĩ Nhị vương tử tới nhanh như vậy. Việc chuẩn bị hơi gấp gáp, mong ngài thứ lỗi cho.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ khách sáo, trên mặt vẫn tươi cười.
- Ngài quá khách khí.
Nhị vương tử cũng tươi cười nói:
- Tôi đến đây lần này còn mang theo lời chào hỏi của phụ vương tôi gửi đến ngài. Ừ, phụ vương tôi có đưa lễ vật cho ngài. Ha hả, nhắc lại lại thấy buồn cười. Lúc trước, phụ vương tôi thấy ô tô của công ty ngài và ô tô Toyota của Nhật Bản khiêu chiến với nhau, lập tức thích ngay ô tô công ty ngài. Vậy nên ý của phụ vương tôi là muốn đặt hàng ngài ba chiếc xe ô tô loại đó, dùng đơn đặt hàng làm lễ vật đi.
Lục Thiếu Hoa không thiếu thứ gì, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, muốn gì có nấy. Còn ưu thế lớn nhất của hoàng thất Ả rập chính là tiền và dầu mỏ. Dầu mỏ không có khả năng trở thành lễ vật, cũng chỉ có thể dùng tiền mua ô tô Phượng Hoàng mà thôi.
Dùng đơn đặt hàng làm lễ vật, đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa nghe thấy chuyện này. Hắn cười cười, nói:
- Cảm ơn lễ vật đặc biệt của Vua Ả rập. Nhị vương tử sau khi về cũng xin truyền đạt lại lời hỏi thăm ân cần của tôi.
- Tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại. Lúc này tôi cũng thay mặt phụ vương tôi cảm ơn lời hỏi thăm của ngài.
Nhị vương tử cũng trả lời đáp lễ. Tuy nhiên anh ta cũng không muốn nói tiếp chuyện đó liền chuyển sang đề tài khác:
- Tôi nghe nói tổng bộ của Tập đoàn của ngài đặt tại Hong Kong, không biết liệu tôi có thể đi thăm một chút được không?
Nghe thấy Nhị vương tử chủ động đề nghị như vậy. Lục Thiếu Hoa sao có thể từ chối được, hắn gật đầu nói:
- Không có vấn đề gì, tuy nhiên để ngày mai hẵng đi. Các ngài vừa mới xuống máy bay, hẳn là đã mệt, nên nghỉ ngơi một chút đã rồi đi thăm sau.
- Ừ.
Nhị vương tử cũng không nói gì thêm mà gật gật đầu, nói:
- Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của ngài.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 551: Đơn đặt hàng.
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Cuộc khiêu chiến lại giành được thắng lợi. Ô tô Phượng Hoàng thanh danh vang dội khắp nơi, địa vị cũng tăng lên đáng kể. Nếu trước kia ô tô Phượng Hoàng thuộc loại hàng hiệu thì nay thuộc vào loại tinh phẩm, xem như có địa vị cao nhất trong số các thương hiệu ô tô.
Sau đó vài ngày, đơn đặt hàng ô tô Phượng Hoàng đến không ngừng. Có một số chính phủ ở các quốc gia khác và những nhà quý tộc đến đặt hàng. Tuy nhiên ô tô Phượng Hoàng mới ra đời, trước mặt chưa thể sản xuất một số lượng lớn như vậy. Nếu muốn hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường thì cần một thời gian nữa.
Tuy nhiên chút cỏn con đó không thể làm khó Chử Lỗi được. Có đơn đặt hàng không nhận không phải là phong cách của Lục Thiếu Hoa, cũng không phải là phong cách của Chử Lỗi. Phải biết rằng đây chính là cơ hội kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. Huống chi những người đến đặt hàng đều là những người có thân phận địa vị và tầm ảnh hưởng rất lớn. Bình thường muốn có quan hệ với họ cũng không dễ, vậy thì sao lại có thể từ chối đơn đặt hàng của họ được.
Nhận đơn đặt hàng, Chử Lỗi dốc hết toàn lực đẩy mạnh dây chuyền sản xuất, chuẩn bị sản xuất với số lượng lớn, sau đó hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường. Lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng thiết kế xe thể thao loại mới, có vẻ xa hoa hơn trước. Xem như đây là cuộc đổi mới toàn diện.
Trừ lần đó ra, Lục Thiếu Hoa đều đồng ý với đề nghị của Chử Lỗi, thiết kế nhiều kiểu xe thể thao, chuyển cho căn cứ Phượng Hoàng bên kia để phòng trong tương lai khi cần thiết có thể sản xuất ngay, củng cố thêm tương lai cho ô tô Phượng Hoàng.
Sau khi thắng lợi trong cuộc khiêu chiến thì ô tô Phượng Hoàng chính thức xâm nhập vào thị trường Nhật Bản mà không có gì có thể ngăn cản được. Chỉ có điều thị phần chiếm lĩnh không được lớn, đây là điều hiển nhiên.
Lục Thiếu Hoa cũng không yêu cầu ô tô Phượng Hoàng phải chiếm được thị phần lớn trong thị trường Nhật Bản. Hắn chỉ cần thâm nhập được vào thị trường Nhật Bản. Còn việc tiêu thụ như thế nào thì hắn không cần quan tâm, cũng không thể quan tâm. Dù sao tại Nhật Bản cũng đã có hai thương hiệu ô tô nổi danh. Chỉ cần cố gắng tiêu thụ được, kết quả cuối cùng không quan trọng.
Đúng vậy, không quan trọng, cái quan trọng là ý nghĩa, phải biết rằng một thương hiệu ô tô nước ngoài mà thâm nhập được vào một quốc gia có hai thương hiệu ô tô nổi danh thì chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Vậy mà bây giờ ô tô Phượng Hoàng có thể xâm nhập vào được thì đó có thể nói là một thắng lợi lớn.
Sau khi chuyện liên quan đến ô tô đã kết thúc thì Lục Thiếu Hoa cũng trở nên nhàn rỗi. Tập đoàn Phượng Hoàng vận hành như bình thường. Tần Tịch Thần cũng làm việc hết công suất. Sáng ra cô đi làm, đến trưa tan tầm về nhà nấu cơm làm thức ăn, tối về nhà, những việc chưa giải quyết xong cô mang về nhà, sau khi ăn cơm xong cô lại lấy ra giải quyết tiếp.
Đương nhiên việc chăm sóc Lục Thiếu Hoa, người đàn ông của cô là việc cô phải làm. Hơn nữa, việc chăm sóc Lục Thiếu Hoa cũng là việc cô nên làm, nên Tần Tịch Thần tỏ ra rất vui vẻ khi làm điều này.
Lục Thiếu Hoa hưởng thụ cuộc sống như vậy thì rất hài lòng. Hắn vốn cũng mong có một cuộc sống như vậy, vô lo vô nghĩ. Toàn bộ chuyện tập đoàn hắn giao cho Tần Tịch Thần toàn quyền xử lý và xem xét. Bình thường hắn chỉ cần định hướng phương hướng phát triển lớn cho tập đoàn, còn những chuyện nhỏ bên dưới thì giao cho cấp dưới thi hành, có thể nói là rất nhàn nhã.
Nhưng khoảng thời gian đó cũng không được lâu. Sau khi cuộc khiêu chiến chấm dứt vài ngày thì Lục Thiếu Hoa nhận được tin Nhị hoàng tử trong hoàng thất Ả rập sắp đến đây. Lục Thiếu Hoa là chủ nhân đương nhiên phải sắp xếp việc tiếp đón người ta đàng hoàng một chút, như vậy mới phải phép.
Do chuyện Nhị hoàng tử Ả rập đến đây là việc bí mật nên Lục Thiếu Hoa cũng không tốn công thu xếp lắm, càng không để lộ tin tức ra ngoài. Mọi chuyện đều rất bí mật, chỉ ngồi đợi anh ta đến tới Hong Kong.
- Nhị hoàng tử Ả rập ?
Tần Tịch Thần kinh ngạc hỏi.
Tần Tịch Thần bây giờ có địa vị rất cao, nhưng dù sao cũng có một bộ phận của giới thượng lưu cô vẫn không thể tiếp xúc được. Tuy cô cũng biết rằng có nhiều quốc gia vẫn còn tồn tại vua chúa nhưng cô vẫn cho rằng đó chỉ là hư danh mà thôi nên không hề để ý đến.
Nhưng bây giờ thì khác, thấy Lục Thiếu Hoa nhắc tới chuyện này với sự chú trọng rất lớn nên Tần Tịch Thần biết rằng hoàng thất này chắc chắn không phải là hư danh mà hẳn có địa vị rất lớn. Nếu không thì Lục Thiếu Hoa đã hoàn toàn không cần phải để ý đến như vậy.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to.
- Nhị hoàng tử này cũng không phải là một nhân vật đơn giản đâu. Anh ta là người sẽ được kế vị ngôi vị hoàng đế trong tương lai. Lúc trước khi anh đi sang Ả rập có bàn bạc với hoàng thất bọn họ về việc hợp tác, bọn họ cũng xem chúng ta là một đối tác quan trọng đấy.
Biết được hoàng thất không đơn giản, Tần Tịch Thần dần dần chú ý, cô trầm tư một hồi rồi hỏi:
- Có cần em phối hợp gì không?
Lục Thiếu Hoa lắc đầu. Hắn không phải không cần Tần Tịch Thần phối hợp mà chỉ là không biết Nhị hoàng tử có nghĩ đến chuyện đi thị sát Tập đoàn Phượng Hoàng hay không. Nếu anh ta muốn đi thì khi đó sẽ cần đến sự phối hợp của Tần Tịch Thần.
- Hiện giờ cũng chưa biết, nhưng em cũng chuẩn bị sẵn đi, nếu anh ta muốn đến tham quan Tập đoàn Phượng Hoàng thì đưa anh ta đi.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
- Được, em sẽ thu xếp.
Tần Tịch Thần gật đầu nói.
- Ừ, việc này cứ như vậy đi. Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là yêu nhau, ha hả…
Tiếng cười xấu xa của Lục Thiếu Hoa vang lên khắp phòng.
Một đêm yên lặng trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lục Thiếu Hoa rời khỏi giường thì Tần Tịch Thần đã đến công ty. Cô để lại đầu giường tờ giấy ghi rằng bữa sáng đã sẵn sàng trong bếp, còn đặt lên trán hắn một nụ hôn ngọt ngào rồi mới đi làm.
Đối với chuyện này, Lục Thiếu Hoa đã quen và không thấy lạ nữa. Từ khi Tần Tịch Thần đến đây thì mỗi sáng sớm trước khi đi làm cô đều như vậy. Có thể nói gió mặc gió, mưa mặc mưa, cô không có gì thay đổi. Thế nên Lục Thiếu Hoa cũng quen rồi. Tuy nhiên mỗi khi Lục Thiếu Hoa nhìn thấy tờ giấy, hắn vẫn có cảm giác là lạ không hiểu nổi.
Hắn cười, cũng không nói gì rồi đi rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, hắn gọi điện thoại qua Thâm Quyến gặp Trần Quốc Bang, bảo anh ta đưa hai mười người sang Hong Kong bảo vệ cho Nhị hoàng tử.
Ở Hong Kong thì Lục Thiếu Hoa là chủ nhân. Tuy rằng Nhị hoàng tử bí mật tới đây, nhưng anh ta dù sao cũng là Nhị hoàng tử, đi đâu cũng bị chú ý. Anh ta rời khỏi nước mình đến Hong Kong là một việc lớn, chắc chắn sẽ không có khả năng không bị phát hiện. Vậy nên vấn đề bảo đảm an toàn cho anh là điều Lục Thiếu Hoa phải suy tính đến.
Hai mươi nhân viên bảo vệ, lại thêm mấy chục vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa đủ để tạo thành một đội hình vệ sĩ trang bị đến tận răng. Với hình đó nếu muốn bảo vệ một người thì cũng rất dễ dàng, nếu lại sắp xếp tỉ mỉ hơn thì Lục Thiếu Hoa càng tin chắn rằng ngay cả con ruồi cũng không thể bay lên đầu Nhị hoàng tử được.
Sau khi sắp xếp xong việc điều động vệ sĩ, Lục Thiếu Hoa lại thu xếp đến người tiếp đoàn xe rồi lại bảo người thu xếp phòng ở trong biệt thự, chuẩn bị chỗ ở cho Nhị hoàng tử.
Lần trước đi Ả rập, hoàng thất bọn họ tiếp đãi hắn với tư cách cá nhân. Lục Thiếu Hoa ở lại trong nhà họ. Bây giờ Nhị hoàng tử tới Hong Kong thì Lục Thiếu Hoa cũng sẽ tiếp đón anh ta với tư cách cá nhân, giữ anh ta lại trong biệt thự của mình.
Mọi chuyện đều đã sắp xếp hợp lý. Việc tiếp theo chính là đợi Nhị hoàng tử đến. Nhị vương tử quả không làm cho Lục Thiếu Hoa thất vọng. Ngày hôm sau vào lúc chín giờ sáng, anh ta đáp xuống sân bay quốc tế Hong Kong. Lục Thiếu Hoa dẫn theo một đội ngũ ra nghênh đón.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa tự mình đi đón. Bề ngoài thì có thể nghĩ rằng với thân phận của Lục Thiếu Hoa thì không cần tự mình đến đón, làm như vậy thì có chút hơi coi trọng Nhị vương tử. Tuy nhiên hắn muốn làm việc đó vì nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn nhưng ngược lại, lại làm cho Nhị vương tử cảm nhận được sự coi trọng của hắn đối với anh ta.
Hộ tống Nhị vương tử còn có một thanh niên, có lẽ cùng trạc tuổi Nhị vương tử. Chính là anh họ Nhị vương tử, xem như là người thừa kế tiếp theo của gia tộc. Lần này đến đây chắc cũng với mục đích là muốn tạo quan hệ vững chắc với Lục Thiếu Hoa.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không nói toạc ra mà chỉ cười cười nói nói, lộ vẻ hoan nghênh hơi khách khí một chút. Sau đó toàn bộ đội hình tiếp đón rời sân bay. Dù sao sân bay cũng là nơi công cộng, vàng thau lẫn lộn, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Địa vị của Lục Thiếu Hoa ở Hong Kong không thấp, nhưng hắn còn chưa đạt tới trình độ muốn làm gì thì làm. Nghi thức chào đón mặc dù có phần long trọng nhưng cũng không phô trương quá mức ở sân bay. Hơn nữa, việc Nhị vương tử đến đây là bí mật, do vậy cũng không nên quá mức khoa trương.
Nhưng với Nhị vương tử mà nói, Lục Thiếu Hoa đích thân đi đón anh ta quả là quá long trọng. Anh ta cảm thấy như được sủng ái sinh ra lo sợ. Nếu như trải thêm thảm đỏ, thêm chút nghi thức xa hoa thì thật sự là có vẻ hơi quá.
Đoàn xe tiến về nơi ở của Lục Thiếu Hoa. Trên xe, Lục Thiếu Hoa và Nhị vương tử cùng tán gẫu với nhau.
- Hoan nghênh Nhị vương tử đã đến. Ha hả, tôi không nghĩ Nhị vương tử tới nhanh như vậy. Việc chuẩn bị hơi gấp gáp, mong ngài thứ lỗi cho.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ khách sáo, trên mặt vẫn tươi cười.
- Ngài quá khách khí.
Nhị vương tử cũng tươi cười nói:
- Tôi đến đây lần này còn mang theo lời chào hỏi của phụ vương tôi gửi đến ngài. Ừ, phụ vương tôi có đưa lễ vật cho ngài. Ha hả, nhắc lại lại thấy buồn cười. Lúc trước, phụ vương tôi thấy ô tô của công ty ngài và ô tô Toyota của Nhật Bản khiêu chiến với nhau, lập tức thích ngay ô tô công ty ngài. Vậy nên ý của phụ vương tôi là muốn đặt hàng ngài ba chiếc xe ô tô loại đó, dùng đơn đặt hàng làm lễ vật đi.
Lục Thiếu Hoa không thiếu thứ gì, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, muốn gì có nấy. Còn ưu thế lớn nhất của hoàng thất Ả rập chính là tiền và dầu mỏ. Dầu mỏ không có khả năng trở thành lễ vật, cũng chỉ có thể dùng tiền mua ô tô Phượng Hoàng mà thôi.
Dùng đơn đặt hàng làm lễ vật, đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa nghe thấy chuyện này. Hắn cười cười, nói:
- Cảm ơn lễ vật đặc biệt của Vua Ả rập. Nhị vương tử sau khi về cũng xin truyền đạt lại lời hỏi thăm ân cần của tôi.
- Tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại. Lúc này tôi cũng thay mặt phụ vương tôi cảm ơn lời hỏi thăm của ngài.
Nhị vương tử cũng trả lời đáp lễ. Tuy nhiên anh ta cũng không muốn nói tiếp chuyện đó liền chuyển sang đề tài khác:
- Tôi nghe nói tổng bộ của Tập đoàn của ngài đặt tại Hong Kong, không biết liệu tôi có thể đi thăm một chút được không?
Nghe thấy Nhị vương tử chủ động đề nghị như vậy. Lục Thiếu Hoa sao có thể từ chối được, hắn gật đầu nói:
- Không có vấn đề gì, tuy nhiên để ngày mai hẵng đi. Các ngài vừa mới xuống máy bay, hẳn là đã mệt, nên nghỉ ngơi một chút đã rồi đi thăm sau.
- Ừ.
Nhị vương tử cũng không nói gì thêm mà gật gật đầu, nói:
- Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của ngài.
/1180
|