Thương Trường Đại Chiến
Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 56: Ngày thứ Hai đen tối ( Phần 7)
Nhóm Dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sáng sớm ngày 20, sở giao dịch Hong Kong tuyên bố nghỉ 4 ngày. Nhằm giao nhận kiểm kê số lượng lớn chưa hoàn thành, nhưng Nhật Bản lại không có việc làm này. Không biết vì Nhật Bản không tin tưởng hay sợ mất đi danh dự về kinh tế..
Ngay ngày hôm đó, trời còn chưa sáng, Lục Thiếu Hoa đã dậy chuẩn bị xong tất cả. Lúc Lục Thiếu Hoa dậy, Trần Quốc Bang cũng dậy theo. Tuy nhiên mắt anh ta lúc này sớm biến thành ‘ Quốc bảo’. Lục Thiếu Hoa thấy bộ dạng Trần Quốc Bang, chỉ lắc lắc đầu. Hắn biết có thể Trần Quốc Bang cả đêm ngủ không ngon, suy nghĩ một chút có thể biết nguyên nhân ngủ không ngon.
Lúc ấy đồng hồ chỉ gần 8h, Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang và Lưu Minh Chương đã đến phòng VIP số 88. Nhìn bộ dạng xoa tay kích động của Lưu Minh Chương, trong lòng Lục Thiếu Hoa có chút lo lắng. Hắn biết với tâm trạng Lưu Minh Chương bây giờ là không thể tập trung vào làm việc. Có đôi khi thị trường chứng khoán chậm một giây là mất đi cơ hội, vậy...
- Lưu tiên sinh, bình tĩnh một chút, tình trạng của anh bây giờ giống như có chút không thích hợp.
Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa nghiêm túc khác thường, giọng điệu rất cứng rắn.
Bị Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lưu Minh Chương dường như cũng nhận ra tình trạng rất không ổn định lúc này. Làm một người môi giới chứng khoán, y biết tâm trạng tốt mới có thể làm việc không bị sai.
- Cảm ơn em đã nhắc nhở.
- Ha hả, không có gì, em chỉ muốn anh nhớ rõ, buổi chiều tương đối quan trọng, anh nhất định phải điều chỉnh lại mới có thể ứng phó.
Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa mới dịu xuống. Hắn biết Lưu Minh Chương đã biết ý của hắn, nói đến cùng vẫn là nhắc nhở một chút để chiều y làm việc.
- Buổi chiều?
Vẻ mặt Lưu Minh Chương thắc mắc, khi y nghĩ đến, xem mức độ tình hình thị trường chứng khoán hôm qua, mấy hôm nay thị trường chứng khoán chỉ xuống sẽ không tăng lên.
- Thị trường chứng khoán thay đổi khôn lường, đôi khi không thể dùng suy nghĩ bình thường để dự đoán.
Lục Thiếu Hoa qua vỗ vỗ vai Lưu Minh Chương nói.
- Đúng vậy, thị trường chứng khoán biến đổi khôn lường.
Lưu Minh Chương dường như nhỏ giọng trong bầu không khí
- Vậy em thấy xu thế thị trường chứng khoán hôm nay thế nào?
- Xuống!
Lục Thiếu Hoa căng ra một đầu ngón tay, ra hiệu nói chỉ có một từ.
- Xuống bao nhiêu điểm?
- 3800 điểm.
- 3800, 3800, 3800 à...
8h sáng, thị trường chứng khoán Tokyo mở cửa, giống những sự việc đã qua, vừa mở cửa liền hạ xuống. Lục Thiếu Hoa giống ngày hôm qua, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa. Lưu Minh Chương được Lục Thiếu Hoa nhắc nhở cũng không kích động. Trầm tĩnh nhìn màn hình, mặt khác, hôm qua chỉ là nắm chặt nắm tay Trần Quốc Bang là thái độ khác thường, miệng không ngừng hô:
- Xuống, xuống, xuống nữa.
Có người vui có người sầu, Lục Thiếu Hoa bọn họ vui mừng, nhưng những người khác lại buồn chán. Nhìn bao đầy chặt tiền, từng giọt từng giọt mất đi. Đau xót, tâm trạng tốt có thể kiên trì lại, tâm trạng kém là bất tỉnh.
10h sáng là giờ thị trường chứng khoán nghỉ, Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang ba người họ ăn đơn giản chút gì, sau đó trở về phòng VIP đợi mở cửa thị trường chứng khoán buổi chiều.
Ngồi trên sofa Lục Thiếu Hoa nghĩ rất nhiều, hắn biết buổi chiều thị trường chứng khoán vẫn sẽ xuống, xuống liên tục phá mức 3800 điểm. Nhưng lúc này thị trường chứng khoán Nhật Bản có thể nói là ko thể đoán trước được, hôm nay còn giảm xuống. Nhưng sáng mai Bộ tài chính gọi điện thoại, sau khi tuyên bố cứu thị trường, thị trường chứng khoán ngày 21 tạo kỳ tích khôi phục lại. Vì vậy chiều nay Lục Thiếu Hoa nhất định phải giải phóng toàn bộ trước khi thị trường tịch thu.
- Lưu tiên sinh, anh cần chuẩn bị tốt, thời gian tới em sẽ nói với anh phải làm thế nào, anh không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo em nói là được, ngày mai anh sẽ rõ.
- Ừ.
Lưu Minh Chương gật gật, tỏ vẻ hiểu rõ, y tuy không biết buổi chiều Lục Thiếu Hoa sẽ bảo anh ta làm thế nào. Nhưng buổi sáng Lục Thiếu Hoa nói phải xuống quá 3800 là hoàn toàn tin, bởi vì hai giờ mở cửa sáng nay đã xuống 1500 điểm, buổi chiều lại xuống hơn 1200 điểm là chính xác.
- Ha hả, thả lỏng chút, không cần phải căng thẳng như vậy, cứ bình thường là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa thấy Lưu Minh Chương có chút căng thẳng, cười hớn hở.
- Biết rồi.
Lưu Minh Chương giả bộ thoải mái nói, nhưng trong lòng đang nghĩ: “ Thấy giảm mạnh xuống như vậy tôi có thể không căng thẳng sao?”. Thực ra trong lòng y vừa căng thẳng lại vừa kích động.
- Ừ, vậy tôi ngủ một lát, đội xuống đến 3700 điểm gọi tôi dậy.
Rõ ràng là Lục Thiếu Hoa mệt mỏi, mấy ngày này luôn nghĩ đến việc của thị trường chứng khoán, tiêu hao tinh thần, quả là rất mệt mỏi.
- Được.
Lục Thiếu Hoa không biết thật ra mệt là cái gì, nằm trên sofa, nhắm mắt lại, trong lòng không hề lo lắng kinh doanh chứng khoán có bất trắc, một lúc sau liền ngủ.
- Anh Quốc Bang, anh đừng như sáng nay vậy, hét to làm hắn không ngủ được.
Lưu Minh Chương nói nhỏ bên tai Trần Quốc Bang. Anh ta biết Trần Quốc Bang là người lớn giọng, phải đề phòng trước như vậy, bằng không giống sáng nay Lục Thiếu Hoa cũng ngủ không yên.
- Ừ.
Trần Quốc Bang giống như hiển nhiên tự hiểu, hạ thấp giọng nói gật gật đầu...
Lục Thiếu Hoa không biết ngủ bao lâu, trong giấc mơ, bên tai có tiếng gào của Lưu Minh Chương mới mở to mắt, ngồi thẳng người.
- Có phải đã xuống 3700 điểm ko?
- Đúng vậy, đã 3700 điểm rồi, thời gian báo cáo cuối ngày cũng chỉ còn 20 phút.
Tiếng Lưu Minh Chương hơi dồn dập.
- Ừ, tôi biết rồi.
Lục Thiếu Hoa nghe thấy còn 20 phút, không hề để ý, day day mắt, trầm ngâm một lát mới từ từ nói
- Thanh lý toàn bộ ‘nhà kho’ , đồng thời xây dựng nhiều ‘nhà kho’.
- Xây ‘nhà kho’? Làm nhiều?
Vẻ mặt Lưu Minh Chương thắc mắc, buổi sáng Lục Thiếu Hoa nói buổi chiều có việc làm. Tưởng phải thanh lý nhà kho thu lại, đúng là y biết Lục Thiếu Hoa sau hai ngày đồng ý với Trần Quốc Bang trở về Hong Kong, nhưng còn muốn làm nhiều. Ít nhất cũng phải phí mất hơn một ngày, đây là điều y không hề muốn nghĩ đến. Hơn nữa hắn luôn nhận thức cho rằng tình hình xuống thế này, ngày mai còn xuống nữa.
- Đúng vậy, chính là xây ‘nhà kho’, làm nhiều.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn.
- Nhưng, không phải...
Lưu Minh Chương vốn muốn nói:
- Không phải hai ngày phải về Hong Kong mà?
Nhưng vừa mới nói một nửa, Lục Thiếu Hoa liền ngắt lời
- Bảo anh làm thế nào thì anh cứ làm thế đi.
Nói xong ánh mắt vẫn còn nhìn qua Trần Quốc Bang. Bây giờ hắn sợ nhất chính là ngày mai Trần Quốc Bang kéo hắn trở về Hong Kong, nên mới dùng chiêu này ngầm dùng hai từ thuật ngữ chuyên dùng ở thị trường chứng khoán ‘ Xây nhà kho’, ‘ Làm nhiều’. Trần Quốc Bang nghe không hiểu, đợi đến khi anh ta yêu cầu quay về Hong Kong, Lục Thiếu Hoa lại nói còn có cổ phiếu chưa tung ra, như vậy Trần Quốc Bang lại không thể ép Lục Thiếu Hoa trở về.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoa nhìn qua Trần Quốc Bang, sợ bị anh ta nghe ra cái gì, Lưu Minh Chương cũng hiểu rõ ý của Lục Thiếu Hoa
- Được rồi, anh lập tức đi làm.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, trong lòng rất tán thưởng Lưu Minh Chương. Dù sao người bình thường sẽ không chú ý nhìn động tác nhỏ này của hắn, nhưng Lưu Minh Chương lại có thể để ý đến. Điều này nói rõ khả năng phản ứng và quan sát không tầm thường của anh ta.
Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 56: Ngày thứ Hai đen tối ( Phần 7)
Nhóm Dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sáng sớm ngày 20, sở giao dịch Hong Kong tuyên bố nghỉ 4 ngày. Nhằm giao nhận kiểm kê số lượng lớn chưa hoàn thành, nhưng Nhật Bản lại không có việc làm này. Không biết vì Nhật Bản không tin tưởng hay sợ mất đi danh dự về kinh tế..
Ngay ngày hôm đó, trời còn chưa sáng, Lục Thiếu Hoa đã dậy chuẩn bị xong tất cả. Lúc Lục Thiếu Hoa dậy, Trần Quốc Bang cũng dậy theo. Tuy nhiên mắt anh ta lúc này sớm biến thành ‘ Quốc bảo’. Lục Thiếu Hoa thấy bộ dạng Trần Quốc Bang, chỉ lắc lắc đầu. Hắn biết có thể Trần Quốc Bang cả đêm ngủ không ngon, suy nghĩ một chút có thể biết nguyên nhân ngủ không ngon.
Lúc ấy đồng hồ chỉ gần 8h, Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang và Lưu Minh Chương đã đến phòng VIP số 88. Nhìn bộ dạng xoa tay kích động của Lưu Minh Chương, trong lòng Lục Thiếu Hoa có chút lo lắng. Hắn biết với tâm trạng Lưu Minh Chương bây giờ là không thể tập trung vào làm việc. Có đôi khi thị trường chứng khoán chậm một giây là mất đi cơ hội, vậy...
- Lưu tiên sinh, bình tĩnh một chút, tình trạng của anh bây giờ giống như có chút không thích hợp.
Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa nghiêm túc khác thường, giọng điệu rất cứng rắn.
Bị Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lưu Minh Chương dường như cũng nhận ra tình trạng rất không ổn định lúc này. Làm một người môi giới chứng khoán, y biết tâm trạng tốt mới có thể làm việc không bị sai.
- Cảm ơn em đã nhắc nhở.
- Ha hả, không có gì, em chỉ muốn anh nhớ rõ, buổi chiều tương đối quan trọng, anh nhất định phải điều chỉnh lại mới có thể ứng phó.
Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa mới dịu xuống. Hắn biết Lưu Minh Chương đã biết ý của hắn, nói đến cùng vẫn là nhắc nhở một chút để chiều y làm việc.
- Buổi chiều?
Vẻ mặt Lưu Minh Chương thắc mắc, khi y nghĩ đến, xem mức độ tình hình thị trường chứng khoán hôm qua, mấy hôm nay thị trường chứng khoán chỉ xuống sẽ không tăng lên.
- Thị trường chứng khoán thay đổi khôn lường, đôi khi không thể dùng suy nghĩ bình thường để dự đoán.
Lục Thiếu Hoa qua vỗ vỗ vai Lưu Minh Chương nói.
- Đúng vậy, thị trường chứng khoán biến đổi khôn lường.
Lưu Minh Chương dường như nhỏ giọng trong bầu không khí
- Vậy em thấy xu thế thị trường chứng khoán hôm nay thế nào?
- Xuống!
Lục Thiếu Hoa căng ra một đầu ngón tay, ra hiệu nói chỉ có một từ.
- Xuống bao nhiêu điểm?
- 3800 điểm.
- 3800, 3800, 3800 à...
8h sáng, thị trường chứng khoán Tokyo mở cửa, giống những sự việc đã qua, vừa mở cửa liền hạ xuống. Lục Thiếu Hoa giống ngày hôm qua, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa. Lưu Minh Chương được Lục Thiếu Hoa nhắc nhở cũng không kích động. Trầm tĩnh nhìn màn hình, mặt khác, hôm qua chỉ là nắm chặt nắm tay Trần Quốc Bang là thái độ khác thường, miệng không ngừng hô:
- Xuống, xuống, xuống nữa.
Có người vui có người sầu, Lục Thiếu Hoa bọn họ vui mừng, nhưng những người khác lại buồn chán. Nhìn bao đầy chặt tiền, từng giọt từng giọt mất đi. Đau xót, tâm trạng tốt có thể kiên trì lại, tâm trạng kém là bất tỉnh.
10h sáng là giờ thị trường chứng khoán nghỉ, Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang ba người họ ăn đơn giản chút gì, sau đó trở về phòng VIP đợi mở cửa thị trường chứng khoán buổi chiều.
Ngồi trên sofa Lục Thiếu Hoa nghĩ rất nhiều, hắn biết buổi chiều thị trường chứng khoán vẫn sẽ xuống, xuống liên tục phá mức 3800 điểm. Nhưng lúc này thị trường chứng khoán Nhật Bản có thể nói là ko thể đoán trước được, hôm nay còn giảm xuống. Nhưng sáng mai Bộ tài chính gọi điện thoại, sau khi tuyên bố cứu thị trường, thị trường chứng khoán ngày 21 tạo kỳ tích khôi phục lại. Vì vậy chiều nay Lục Thiếu Hoa nhất định phải giải phóng toàn bộ trước khi thị trường tịch thu.
- Lưu tiên sinh, anh cần chuẩn bị tốt, thời gian tới em sẽ nói với anh phải làm thế nào, anh không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo em nói là được, ngày mai anh sẽ rõ.
- Ừ.
Lưu Minh Chương gật gật, tỏ vẻ hiểu rõ, y tuy không biết buổi chiều Lục Thiếu Hoa sẽ bảo anh ta làm thế nào. Nhưng buổi sáng Lục Thiếu Hoa nói phải xuống quá 3800 là hoàn toàn tin, bởi vì hai giờ mở cửa sáng nay đã xuống 1500 điểm, buổi chiều lại xuống hơn 1200 điểm là chính xác.
- Ha hả, thả lỏng chút, không cần phải căng thẳng như vậy, cứ bình thường là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa thấy Lưu Minh Chương có chút căng thẳng, cười hớn hở.
- Biết rồi.
Lưu Minh Chương giả bộ thoải mái nói, nhưng trong lòng đang nghĩ: “ Thấy giảm mạnh xuống như vậy tôi có thể không căng thẳng sao?”. Thực ra trong lòng y vừa căng thẳng lại vừa kích động.
- Ừ, vậy tôi ngủ một lát, đội xuống đến 3700 điểm gọi tôi dậy.
Rõ ràng là Lục Thiếu Hoa mệt mỏi, mấy ngày này luôn nghĩ đến việc của thị trường chứng khoán, tiêu hao tinh thần, quả là rất mệt mỏi.
- Được.
Lục Thiếu Hoa không biết thật ra mệt là cái gì, nằm trên sofa, nhắm mắt lại, trong lòng không hề lo lắng kinh doanh chứng khoán có bất trắc, một lúc sau liền ngủ.
- Anh Quốc Bang, anh đừng như sáng nay vậy, hét to làm hắn không ngủ được.
Lưu Minh Chương nói nhỏ bên tai Trần Quốc Bang. Anh ta biết Trần Quốc Bang là người lớn giọng, phải đề phòng trước như vậy, bằng không giống sáng nay Lục Thiếu Hoa cũng ngủ không yên.
- Ừ.
Trần Quốc Bang giống như hiển nhiên tự hiểu, hạ thấp giọng nói gật gật đầu...
Lục Thiếu Hoa không biết ngủ bao lâu, trong giấc mơ, bên tai có tiếng gào của Lưu Minh Chương mới mở to mắt, ngồi thẳng người.
- Có phải đã xuống 3700 điểm ko?
- Đúng vậy, đã 3700 điểm rồi, thời gian báo cáo cuối ngày cũng chỉ còn 20 phút.
Tiếng Lưu Minh Chương hơi dồn dập.
- Ừ, tôi biết rồi.
Lục Thiếu Hoa nghe thấy còn 20 phút, không hề để ý, day day mắt, trầm ngâm một lát mới từ từ nói
- Thanh lý toàn bộ ‘nhà kho’ , đồng thời xây dựng nhiều ‘nhà kho’.
- Xây ‘nhà kho’? Làm nhiều?
Vẻ mặt Lưu Minh Chương thắc mắc, buổi sáng Lục Thiếu Hoa nói buổi chiều có việc làm. Tưởng phải thanh lý nhà kho thu lại, đúng là y biết Lục Thiếu Hoa sau hai ngày đồng ý với Trần Quốc Bang trở về Hong Kong, nhưng còn muốn làm nhiều. Ít nhất cũng phải phí mất hơn một ngày, đây là điều y không hề muốn nghĩ đến. Hơn nữa hắn luôn nhận thức cho rằng tình hình xuống thế này, ngày mai còn xuống nữa.
- Đúng vậy, chính là xây ‘nhà kho’, làm nhiều.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn.
- Nhưng, không phải...
Lưu Minh Chương vốn muốn nói:
- Không phải hai ngày phải về Hong Kong mà?
Nhưng vừa mới nói một nửa, Lục Thiếu Hoa liền ngắt lời
- Bảo anh làm thế nào thì anh cứ làm thế đi.
Nói xong ánh mắt vẫn còn nhìn qua Trần Quốc Bang. Bây giờ hắn sợ nhất chính là ngày mai Trần Quốc Bang kéo hắn trở về Hong Kong, nên mới dùng chiêu này ngầm dùng hai từ thuật ngữ chuyên dùng ở thị trường chứng khoán ‘ Xây nhà kho’, ‘ Làm nhiều’. Trần Quốc Bang nghe không hiểu, đợi đến khi anh ta yêu cầu quay về Hong Kong, Lục Thiếu Hoa lại nói còn có cổ phiếu chưa tung ra, như vậy Trần Quốc Bang lại không thể ép Lục Thiếu Hoa trở về.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoa nhìn qua Trần Quốc Bang, sợ bị anh ta nghe ra cái gì, Lưu Minh Chương cũng hiểu rõ ý của Lục Thiếu Hoa
- Được rồi, anh lập tức đi làm.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, trong lòng rất tán thưởng Lưu Minh Chương. Dù sao người bình thường sẽ không chú ý nhìn động tác nhỏ này của hắn, nhưng Lưu Minh Chương lại có thể để ý đến. Điều này nói rõ khả năng phản ứng và quan sát không tầm thường của anh ta.
/1180
|