Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 562: Một mình sản xuất
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Vô tình, Lục Thiếu Hoa và Lý Chí Kiệt đã nói chuyện điện thoại gần nửa giờ đồng hồ. Lục Thiếu Hoa cũng thu được một kết quả bất ngờ, đó chính là họ hàng nhà vợ của Lý Chí Kiệt cũng tham gia vào, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ nhiều, tham gia thì cũng đã tham gia rồi, cũng không liên quan nhiều tới hắn, chỉ cần không đến Hồng Kông quấy rối thì Lục Thiếu Hoa sẽ không làm gì họ cả.
So với thái độ không hề gì của Lục Thiếu Hoa thì Lý Chí Kiệt nghiêm trọng hơn nhiều, nói chuyện với Lục Thiếu Hoa xong, y liền gọi điện qua bên nhà vợ, nói khéo với vợ, hi vọng vợ mình có thể ngăn chặn được hành động của người thân cô ta, đương nhiên rồi, Lý Chí Kiệt cũng sẽ nói như vậy, còn về kết quả thế nào thì cũng không đến lượt Lý Chí Kiệt phải lo rồi.
Một trăm tỷ đô la Mỹ, đây là nhiệm vụ Lục Thiếu Hoa giao cho Lý Chí Kiệt cũng là một mắt xích quan trọng để Lục Thiếu Hoa ứng phó với cơn lốc tài chính Châu Á năm 97, cứ cho là trung chuyển vốn đầu tư đi, như vậy mức độ trung chuyển cũng xem như là hoàn thành một nửa rồi, còn một nửa là nằm trong tay Tần Tịch Thần.
Công việc cũng cứ thế trôi qua theo sự lãng quên của thời gian, cũng là lúc nên bắt đầu hành động rồi, đối với kế hoạch lớn như vậy, Lục Thiếu Hoa không dám lơ là chút nào, đến tối, đợi Tần Tịch Thần xử lý văn kiện xong, nằm xuống giường, Lục Thiếu Hoa liền bắt đầu giao nhiệm vụ mới cho Tần Tịch Thần.
- Em yêu, tình hình gần đây của Tập đoàn thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa ngọt ngào nói
- Xem như là bình thường đi, tình hình tiêu thụ xe hơi của Phượng Hoàng lại tăng vọt, tạo ra một kỉ lục cao nhất so với trước, là một chuyện đáng mừng, bây giờ đang tăng cường sản xuất.
Tần Tịch Thần thuận tay ôm lấy cánh tay của Lục Thiếu Hoa nói.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, vừa nãy hắn gần như là đang ra ám hiệu với Tần Tịch Thần, cần kiểm soát lại lượng sản xuất sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng, để đề phòng thị trường hỗn loạn sau khi cơn lốc tài chính ập tới, hàng hóa tồn kho, nhưng bây giờ Tần Tịch Thần lại nói với hắn đang tăng cường sản xuất dường như ngược lại với ám hiệu của hắn, may mắn là bây giờ cách thời gian phát sinh cơn lốc tài chính vẫn còn dài, tất cả đều vẫn còn kịp, thế là biểu hiện của Lục Thiếu Hoa nghiêm túc trở lại, trầm giọng nói
- Sản phẩm của Tập đoàn phải kiểm soát nghiêm ngặt, sản xuất theo đơn đặt hàng, không thể để hàng tồn kho.
- …
Tần Tịch Thần sửng sốt, suy nghĩ lại, đột nhiên nghĩ tới những lời Lục Thiếu Hoa đã dặn dò cô, mồ hôi toát ra, rất căng thẳng, gấp gáp hỏi:
- Vậy giờ phải làm thế nào?
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa không khỏi mềm lòng, biết là giọng điệu và thái độ của hắn đã làm cho Tần Tịch Thần sợ hãi, lấy tay ôm Tần Tịch Thần vào lòng để an ủi, cố gắng giảm giọng điệu của mình, còn nở một nụ cười thoải mái với Tần Tịch Thần
- Không sao, bây giờ kiểm soát lại vẫn còn kịp à, không sao đâu, nhưng sau này nên chú ý một chút.
Nghe vậy, Tần Tịch Thần thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào ngực, trong lòng cẫn còn sợ hãi nói
- Xém chút nữa là bị dọa chết rồi, em cứ tưởng lần này xong đời rồi chứ.
Tần Tịch Thần sợ sao, bây giờ cô ấy đã xem Tập đoàn Phượng Hoàng là nhà của mình rồi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước tiên là do cô ấy xử lý việc có vấn đề, tất nhiên chuyện này Lục Thiếu Hoa đã từng dặn dò qua rồi chỉ là cô ấy quên thôi.
Sau đó, Tần Tịch Thần cũng không đợi Lục Thiếu Hoa mở miệng, cô chuyển đề tài nói
- Ông xã nhỏ, có phải xảy ra chuyện lớn gì không? Anh nói em biết đi.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa rất vừa ý với cách thể hiện của Tần Tịch Thần, không, chính xác mà nói là hắn rất vừa ý với dáng vẻ làm nũng và giọng điệu yếu đuối của cô, đặc biệt là cách gọi “ ông xã nhỏ” , càng làm cho Lục Thiếu Hoa thích nghe.
- Châu Á sắp xảy ra chuyện lớn rồi, nửa năm sau, thị trường tài chính Châu Á sẽ hỗn loạn, hơn nữa cùng với sự ảnh hưởng, kinh tế cũng suy thoái, một khi kinh tế suy thoái, nếu chúng ta sản xuất quá nhiều hàng thì sẽ không tiêu thụ được, đến lúc đó có thể điều phải đối mặt là sản phẩm bị tồn kho không thanh lý được.
Tần Tịch Thần biết Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, Lục Thiếu Hoa có thể giấu được người khác nhưng không cần phải giấu cô ấy, cũng chính là Tần Tịch Thần biết hắn là người tái sinh nên Lục Thiếu Hoa mới nói ra sự thật như vậy, nói ra chuyện cơn lốc tài chính Châu Á sẽ xảy ra năm 97.
Châu Á có xảy ra cơn lốc tài chính hay không, đây không phải là điều Tần Tịch Thần muốn quan tâm, vấn đề mà cô quan tâm nhất chính là lúc nào sẽ xảy ra, hơn nữa Lục Thiếu Hoa cũng đã nói, cô vẫn còn thời gian là nửa năm, thời gian nửa năm cũng đủ để sắp xếp tất cả mọi chuyện rồi.
- Yên tâm đi, em sẽ xử lý ổn thỏa, ừm, mai em sẽ gọi điện cho Tổng giám đốc Chử để bàn bạc một chút, để anh ta nhanh chóng chú tâm vào việc này.
Tần Tịch Thần nghiêm túc nói, sau đó hình như vẫn còn chưa yên tâm lại nói thêm
- Thì cứ dựa vào đơn đặt hàng mà sản xuất, không có đơn đặt hàng thì không có hàng.
- Theo lý là vậy
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói.
Tập đoàn Phượng Hoàng bây giờ không còn giống như Tập đoàn Phượng Hoàng lúc trước nữa, Tập đoàn Phượng Hoàng bây giờ là Tập đoàn hàng đầu trên thế giới, đã có mạng lưới tiêu thụ của riêng mình rồi, cũng có các đại lý lớn, không giống như trước phải tự mình liên hệ với các đại lý và các nhà bán sỉ.
Đương nhiên, bình thường mà nói, vì đã có mạng lưới tiêu thụ riêng của mình, căn cứ bên Thâm Quyến cũng thường xuyên sản xuất, ngoài đơn đặt hàng, những sản phẩm khác thì cứ cố nhét vào các mạng lưới tiêu thụ của mình, không có quy tắc nào đáng nói cả.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã nói trước, tình hình đã không giống trước nữa, sản xuất cũng được nhưng không thể sản xuất quá nhiều, tất cả đều có một giới hạn nhất định, ngoài lượng hàng được đặt ra thì vượt khả năng tiêu thụ của mình một chút cũng được rồi.
Tần Tịch Thần hiểu rất rõ, biết phải làm thế nào, không cần Lục Thiếu Hoa chỉ bảo, bây giờ điều mà cô quan tâm nhất là Lục Thiếu Hoa làm thế nào để đối mặt với cơn lốc tài chính
- Lại là một cơ hội thu được bội tiền, lần này anh dự định sẽ được bao nhiêu?
Chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng, từ lúc Tần Tịch Thần có mối quan hệ với Lục Thiếu Hoa tới giờ thì cô đã rõ mồn một rồi, tự nhiên biết được là mỗi lần xảy ra khủng hoảng hoặc cơn lốc tài chính hay là khủng hoảng chứng khoán đều có sự tham gia của Lục Thiếu Hoa, lần này cũng vậy, Tần Tịch Thần có lý do để tin là Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ tham gia vào, một cơ hội kiếm thêm nhiều tiền.
- Em đoán thử xem
Lục Thiếu Hoa mỉm cười thần bí, hỏi
- Tám mươi tỷ đô la
Tần Tịch Thần miệng nói, tay vẫn không quên làm dấu hiệu, ngón tay cái và ngón trỏ hợp thành hình chữ “ tám”
- Thấp quá
Ngừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói
- Đoán lại nữa xem, ừm, cho em đoán thêm hai lần nữa đó.
- Một trăm tỷ đô la?
- Thấp quá, đoán lại
- Một trăm hai mươi tỷ đô.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, tay cũng tinh nghịch nhéo vào “ thung lũng nhỏ” của Tần Tịch Thần, đợi Tần Tịch Thần xí hắn một tiếng sau đó mới nói:
- Lá gan của em cũng hơi nhỏ đó, một trăm hai mươi tỷ đô? Châu Á lớn thế này, có thể được gọi là cơn lốc tài chính Châu Á thì số tiền một trăm hai mươi tỷ đô làm sao có thể ứng phó chứ?
Tái sinh năm 1985, Lục Thiếu Hoa sớm đã điều chỉnh tất cả các sự kiện lớn như cơn lốc tài chính rồi, hơn nữa thứ mà hắn xem trọng chỉ có hai cái thôi, một là khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản năm 89, tiếc là lúc đó tiền của Lục Thiếu Hoa có hạn, chỉ có gần một tỷ tiền vốn thôi.
Cái mà Lục Thiếu Hoa xem trọng thứ hai chính là cơn lốc tài chính Châu Á năm 97, theo các số liệu chưa chính xác thì tổn thất của các nước trong cơn lốc tài chính lần này rất lớn, thêm mấy trăm tỷ đô la Mỹ nữa, Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, làm sao có thể trơ mắt nhìn mấy trăm tỷ đô la Mỹ bị cuốn trôi mà không làm gì cả chứ.
Đầu tư cao, thu nhập cao, đây là đạo lý từ xưa đến nay, bây giờ tiền vốn đã đủ, Lục Thiếu Hoa có thể điều động hơn trăm tỷ đô la Mỹ tiền vốn, làm sao có thể không làm một vố lớn, kiếm nhiều tiền một chút, biến mơ ước cuối cùng của hắn thành sự thật.
- Một trăm năm mươi tỷ đô, đây là con số lớn nhất mà em có thể đoán ra.
Nói tới đây, Tần Tịch Thần cố ý dừng một chút rồi tiếp tục giải thích:
- Nói ra con số này, em cũng có căn cứ mà, dựa theo tình hình trước mắt của Tập đoàn Phượng Hoàng, thêm đi vay mượn người ta nữa, nhiểu nhất chỉ có thể là con số này thôi, hơn nữa sau khi tập trung được số tiền này đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự hoạt động bình thường của Phượng Hoàng, thêm nữa, có lẽ cả Tập đoàn đều rơi vào cảnh khó khăn.
Thật ra khả năng tập trung vốn của Phượng Hoàng không nhiều, Lục Thiếu Hoa đoán có lẽ là một trăm tỷ đô, nếu tập trung thêm hơn năm mươi tỷ đô la Mỹ nữa, có lẽ thật sự sẽ giống với những gì Tần Tịch Thần nói, cả Tập đoàn sẽ rơi vào cảnh khó khăn.
Vậy mà, dự định của Lục Thiếu Hoa lại không phải trích ra một trăm tỷ đô từ Tập đoàn Phượng Hoàng, hắn chỉ cần trích ra năm mươi tỷ đô là được rồi, còn những số tiền khác bán đi một số cổ phiếu đang có cùng với tập trung một số tiền rải rác khắp nơi nữa, sơ sơ cũng gom được ba bốn mươi tỷ đô.
- Anh sẽ trích từ Tập đoàn năm mươi tỷ đô, còn những số tiền khác anh sẽ không động đến.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa vẫn không quên nhìn Tần Tịch Thần một cái rồi nói tiếp:
- Em còn nhớ anh đã từng nói với em không? Về chuyện ở Châu Phi chúng ta có một đoàn lính đánh thuê, số tiền còn lại anh dự định sẽ lấy ra từ đó, sơ sơ cũng lấy đủ một trăm tỷ đô.
Chưa hết, nói xong, Lục Thiếu Hoa đổi giọng nói
- Thêm nữa vốn của Phượng Hoàng rải rác khắp nơi, sau nửa năm cũng sẽ kiếm đủ, gom chỗ này góp chỗ kia bốn mươi tỷ đô cũng không vấn đề gì.
- Một trăm tám, chín mươi tỷ đô?
Con số của Tần Tịch Thần rất cao, từ lời nói của Lục Thiếu Hoa một lát sau đã tính ra con số hợp lý.
- Đúng.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
- Cuộc đánh cược siêu cấp
Tần Tịch Thần một hồi lâu mới ra được con số này, đồng thời trong lòng cô rất ngạc nhiên, có thể khiến Lục Thiếu Hoa tập trung gần hai trăm tỷ đô để đối phó thì tuyệt đối là một cuộc hành động lớn.
- Cứ cho là vậy đi, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt đấy, còn bản thân Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta có lẽ sẽ phải lên một bậc.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa trống rỗng, gần như đang tưởng tượng ra những ngày tháng tiếp theo.
Đối với một người đầy tự tin như Lục Thiếu Hoa thì Tần Tịch Thần cũng không hỏi han thêm, vì cô biết Lục Thiếu Hoa sẽ không thua đâu, không những không thua mà còn là thành công một trăm phần trăm, chuyến làm ăn thắng chắc này khiến cô không khỏi mừng thầm.
- Đến lúc đó em sẽ sinh cho anh một đứa con.
Tần Tịch Thần bất chợt nói ra câu này, sau đó cũng không quên nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt hi vọng, sợ rằng Lục Thiếu Hoa sẽ cự tuyệt.
- …
Lục Thiếu Hoa ngẩn ra, một lúc lâu cũng không phản ứng gì, đầu óc kịp nghĩ kĩ, cũng bình thường thôi, qua năm 97, Tần Tịch Thần cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng được xem là lớn tuổi rồi, nếu không sinh con, thêm vài năm nữa có lẽ muốn sinh cũng không thể.
- Được, có điều…
- Có điều cái gì?
Trong lòng Tần Tịch Thần sốt ruột, vốn dĩ Lục Thiếu Hoa đã mở miệng đồng ý rồi, khiến cô được một trận vui mừng nhưng lúc nói tới hai từ “có điều ” thì Tần Tịch Thần hỏi lại.
- Có điều…có điều
Lục Thiếu Hoa cả nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh, rõ ràng là muốn thử tính nhẫn nại của Tần Tịch Thần, đợi lúc Tần Tịch Thần không chịu nỗi nữa thì hắn mới lộ nụ cười nói
- Thật ra điều anh muốn nói là, muốn sinh con cũng không cần phải đợi tới lúc đó, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch sinh con mà.
- Đáng ghét, đồ háo sắc…a…anh nhẹ chút đi… làm người ta đau quá…
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 562: Một mình sản xuất
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruye
Vô tình, Lục Thiếu Hoa và Lý Chí Kiệt đã nói chuyện điện thoại gần nửa giờ đồng hồ. Lục Thiếu Hoa cũng thu được một kết quả bất ngờ, đó chính là họ hàng nhà vợ của Lý Chí Kiệt cũng tham gia vào, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ nhiều, tham gia thì cũng đã tham gia rồi, cũng không liên quan nhiều tới hắn, chỉ cần không đến Hồng Kông quấy rối thì Lục Thiếu Hoa sẽ không làm gì họ cả.
So với thái độ không hề gì của Lục Thiếu Hoa thì Lý Chí Kiệt nghiêm trọng hơn nhiều, nói chuyện với Lục Thiếu Hoa xong, y liền gọi điện qua bên nhà vợ, nói khéo với vợ, hi vọng vợ mình có thể ngăn chặn được hành động của người thân cô ta, đương nhiên rồi, Lý Chí Kiệt cũng sẽ nói như vậy, còn về kết quả thế nào thì cũng không đến lượt Lý Chí Kiệt phải lo rồi.
Một trăm tỷ đô la Mỹ, đây là nhiệm vụ Lục Thiếu Hoa giao cho Lý Chí Kiệt cũng là một mắt xích quan trọng để Lục Thiếu Hoa ứng phó với cơn lốc tài chính Châu Á năm 97, cứ cho là trung chuyển vốn đầu tư đi, như vậy mức độ trung chuyển cũng xem như là hoàn thành một nửa rồi, còn một nửa là nằm trong tay Tần Tịch Thần.
Công việc cũng cứ thế trôi qua theo sự lãng quên của thời gian, cũng là lúc nên bắt đầu hành động rồi, đối với kế hoạch lớn như vậy, Lục Thiếu Hoa không dám lơ là chút nào, đến tối, đợi Tần Tịch Thần xử lý văn kiện xong, nằm xuống giường, Lục Thiếu Hoa liền bắt đầu giao nhiệm vụ mới cho Tần Tịch Thần.
- Em yêu, tình hình gần đây của Tập đoàn thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa ngọt ngào nói
- Xem như là bình thường đi, tình hình tiêu thụ xe hơi của Phượng Hoàng lại tăng vọt, tạo ra một kỉ lục cao nhất so với trước, là một chuyện đáng mừng, bây giờ đang tăng cường sản xuất.
Tần Tịch Thần thuận tay ôm lấy cánh tay của Lục Thiếu Hoa nói.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, vừa nãy hắn gần như là đang ra ám hiệu với Tần Tịch Thần, cần kiểm soát lại lượng sản xuất sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng, để đề phòng thị trường hỗn loạn sau khi cơn lốc tài chính ập tới, hàng hóa tồn kho, nhưng bây giờ Tần Tịch Thần lại nói với hắn đang tăng cường sản xuất dường như ngược lại với ám hiệu của hắn, may mắn là bây giờ cách thời gian phát sinh cơn lốc tài chính vẫn còn dài, tất cả đều vẫn còn kịp, thế là biểu hiện của Lục Thiếu Hoa nghiêm túc trở lại, trầm giọng nói
- Sản phẩm của Tập đoàn phải kiểm soát nghiêm ngặt, sản xuất theo đơn đặt hàng, không thể để hàng tồn kho.
- …
Tần Tịch Thần sửng sốt, suy nghĩ lại, đột nhiên nghĩ tới những lời Lục Thiếu Hoa đã dặn dò cô, mồ hôi toát ra, rất căng thẳng, gấp gáp hỏi:
- Vậy giờ phải làm thế nào?
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa không khỏi mềm lòng, biết là giọng điệu và thái độ của hắn đã làm cho Tần Tịch Thần sợ hãi, lấy tay ôm Tần Tịch Thần vào lòng để an ủi, cố gắng giảm giọng điệu của mình, còn nở một nụ cười thoải mái với Tần Tịch Thần
- Không sao, bây giờ kiểm soát lại vẫn còn kịp à, không sao đâu, nhưng sau này nên chú ý một chút.
Nghe vậy, Tần Tịch Thần thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào ngực, trong lòng cẫn còn sợ hãi nói
- Xém chút nữa là bị dọa chết rồi, em cứ tưởng lần này xong đời rồi chứ.
Tần Tịch Thần sợ sao, bây giờ cô ấy đã xem Tập đoàn Phượng Hoàng là nhà của mình rồi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước tiên là do cô ấy xử lý việc có vấn đề, tất nhiên chuyện này Lục Thiếu Hoa đã từng dặn dò qua rồi chỉ là cô ấy quên thôi.
Sau đó, Tần Tịch Thần cũng không đợi Lục Thiếu Hoa mở miệng, cô chuyển đề tài nói
- Ông xã nhỏ, có phải xảy ra chuyện lớn gì không? Anh nói em biết đi.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa rất vừa ý với cách thể hiện của Tần Tịch Thần, không, chính xác mà nói là hắn rất vừa ý với dáng vẻ làm nũng và giọng điệu yếu đuối của cô, đặc biệt là cách gọi “ ông xã nhỏ” , càng làm cho Lục Thiếu Hoa thích nghe.
- Châu Á sắp xảy ra chuyện lớn rồi, nửa năm sau, thị trường tài chính Châu Á sẽ hỗn loạn, hơn nữa cùng với sự ảnh hưởng, kinh tế cũng suy thoái, một khi kinh tế suy thoái, nếu chúng ta sản xuất quá nhiều hàng thì sẽ không tiêu thụ được, đến lúc đó có thể điều phải đối mặt là sản phẩm bị tồn kho không thanh lý được.
Tần Tịch Thần biết Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, Lục Thiếu Hoa có thể giấu được người khác nhưng không cần phải giấu cô ấy, cũng chính là Tần Tịch Thần biết hắn là người tái sinh nên Lục Thiếu Hoa mới nói ra sự thật như vậy, nói ra chuyện cơn lốc tài chính Châu Á sẽ xảy ra năm 97.
Châu Á có xảy ra cơn lốc tài chính hay không, đây không phải là điều Tần Tịch Thần muốn quan tâm, vấn đề mà cô quan tâm nhất chính là lúc nào sẽ xảy ra, hơn nữa Lục Thiếu Hoa cũng đã nói, cô vẫn còn thời gian là nửa năm, thời gian nửa năm cũng đủ để sắp xếp tất cả mọi chuyện rồi.
- Yên tâm đi, em sẽ xử lý ổn thỏa, ừm, mai em sẽ gọi điện cho Tổng giám đốc Chử để bàn bạc một chút, để anh ta nhanh chóng chú tâm vào việc này.
Tần Tịch Thần nghiêm túc nói, sau đó hình như vẫn còn chưa yên tâm lại nói thêm
- Thì cứ dựa vào đơn đặt hàng mà sản xuất, không có đơn đặt hàng thì không có hàng.
- Theo lý là vậy
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói.
Tập đoàn Phượng Hoàng bây giờ không còn giống như Tập đoàn Phượng Hoàng lúc trước nữa, Tập đoàn Phượng Hoàng bây giờ là Tập đoàn hàng đầu trên thế giới, đã có mạng lưới tiêu thụ của riêng mình rồi, cũng có các đại lý lớn, không giống như trước phải tự mình liên hệ với các đại lý và các nhà bán sỉ.
Đương nhiên, bình thường mà nói, vì đã có mạng lưới tiêu thụ riêng của mình, căn cứ bên Thâm Quyến cũng thường xuyên sản xuất, ngoài đơn đặt hàng, những sản phẩm khác thì cứ cố nhét vào các mạng lưới tiêu thụ của mình, không có quy tắc nào đáng nói cả.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã nói trước, tình hình đã không giống trước nữa, sản xuất cũng được nhưng không thể sản xuất quá nhiều, tất cả đều có một giới hạn nhất định, ngoài lượng hàng được đặt ra thì vượt khả năng tiêu thụ của mình một chút cũng được rồi.
Tần Tịch Thần hiểu rất rõ, biết phải làm thế nào, không cần Lục Thiếu Hoa chỉ bảo, bây giờ điều mà cô quan tâm nhất là Lục Thiếu Hoa làm thế nào để đối mặt với cơn lốc tài chính
- Lại là một cơ hội thu được bội tiền, lần này anh dự định sẽ được bao nhiêu?
Chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng, từ lúc Tần Tịch Thần có mối quan hệ với Lục Thiếu Hoa tới giờ thì cô đã rõ mồn một rồi, tự nhiên biết được là mỗi lần xảy ra khủng hoảng hoặc cơn lốc tài chính hay là khủng hoảng chứng khoán đều có sự tham gia của Lục Thiếu Hoa, lần này cũng vậy, Tần Tịch Thần có lý do để tin là Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ tham gia vào, một cơ hội kiếm thêm nhiều tiền.
- Em đoán thử xem
Lục Thiếu Hoa mỉm cười thần bí, hỏi
- Tám mươi tỷ đô la
Tần Tịch Thần miệng nói, tay vẫn không quên làm dấu hiệu, ngón tay cái và ngón trỏ hợp thành hình chữ “ tám”
- Thấp quá
Ngừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói
- Đoán lại nữa xem, ừm, cho em đoán thêm hai lần nữa đó.
- Một trăm tỷ đô la?
- Thấp quá, đoán lại
- Một trăm hai mươi tỷ đô.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, tay cũng tinh nghịch nhéo vào “ thung lũng nhỏ” của Tần Tịch Thần, đợi Tần Tịch Thần xí hắn một tiếng sau đó mới nói:
- Lá gan của em cũng hơi nhỏ đó, một trăm hai mươi tỷ đô? Châu Á lớn thế này, có thể được gọi là cơn lốc tài chính Châu Á thì số tiền một trăm hai mươi tỷ đô làm sao có thể ứng phó chứ?
Tái sinh năm 1985, Lục Thiếu Hoa sớm đã điều chỉnh tất cả các sự kiện lớn như cơn lốc tài chính rồi, hơn nữa thứ mà hắn xem trọng chỉ có hai cái thôi, một là khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản năm 89, tiếc là lúc đó tiền của Lục Thiếu Hoa có hạn, chỉ có gần một tỷ tiền vốn thôi.
Cái mà Lục Thiếu Hoa xem trọng thứ hai chính là cơn lốc tài chính Châu Á năm 97, theo các số liệu chưa chính xác thì tổn thất của các nước trong cơn lốc tài chính lần này rất lớn, thêm mấy trăm tỷ đô la Mỹ nữa, Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, làm sao có thể trơ mắt nhìn mấy trăm tỷ đô la Mỹ bị cuốn trôi mà không làm gì cả chứ.
Đầu tư cao, thu nhập cao, đây là đạo lý từ xưa đến nay, bây giờ tiền vốn đã đủ, Lục Thiếu Hoa có thể điều động hơn trăm tỷ đô la Mỹ tiền vốn, làm sao có thể không làm một vố lớn, kiếm nhiều tiền một chút, biến mơ ước cuối cùng của hắn thành sự thật.
- Một trăm năm mươi tỷ đô, đây là con số lớn nhất mà em có thể đoán ra.
Nói tới đây, Tần Tịch Thần cố ý dừng một chút rồi tiếp tục giải thích:
- Nói ra con số này, em cũng có căn cứ mà, dựa theo tình hình trước mắt của Tập đoàn Phượng Hoàng, thêm đi vay mượn người ta nữa, nhiểu nhất chỉ có thể là con số này thôi, hơn nữa sau khi tập trung được số tiền này đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự hoạt động bình thường của Phượng Hoàng, thêm nữa, có lẽ cả Tập đoàn đều rơi vào cảnh khó khăn.
Thật ra khả năng tập trung vốn của Phượng Hoàng không nhiều, Lục Thiếu Hoa đoán có lẽ là một trăm tỷ đô, nếu tập trung thêm hơn năm mươi tỷ đô la Mỹ nữa, có lẽ thật sự sẽ giống với những gì Tần Tịch Thần nói, cả Tập đoàn sẽ rơi vào cảnh khó khăn.
Vậy mà, dự định của Lục Thiếu Hoa lại không phải trích ra một trăm tỷ đô từ Tập đoàn Phượng Hoàng, hắn chỉ cần trích ra năm mươi tỷ đô là được rồi, còn những số tiền khác bán đi một số cổ phiếu đang có cùng với tập trung một số tiền rải rác khắp nơi nữa, sơ sơ cũng gom được ba bốn mươi tỷ đô.
- Anh sẽ trích từ Tập đoàn năm mươi tỷ đô, còn những số tiền khác anh sẽ không động đến.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa vẫn không quên nhìn Tần Tịch Thần một cái rồi nói tiếp:
- Em còn nhớ anh đã từng nói với em không? Về chuyện ở Châu Phi chúng ta có một đoàn lính đánh thuê, số tiền còn lại anh dự định sẽ lấy ra từ đó, sơ sơ cũng lấy đủ một trăm tỷ đô.
Chưa hết, nói xong, Lục Thiếu Hoa đổi giọng nói
- Thêm nữa vốn của Phượng Hoàng rải rác khắp nơi, sau nửa năm cũng sẽ kiếm đủ, gom chỗ này góp chỗ kia bốn mươi tỷ đô cũng không vấn đề gì.
- Một trăm tám, chín mươi tỷ đô?
Con số của Tần Tịch Thần rất cao, từ lời nói của Lục Thiếu Hoa một lát sau đã tính ra con số hợp lý.
- Đúng.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
- Cuộc đánh cược siêu cấp
Tần Tịch Thần một hồi lâu mới ra được con số này, đồng thời trong lòng cô rất ngạc nhiên, có thể khiến Lục Thiếu Hoa tập trung gần hai trăm tỷ đô để đối phó thì tuyệt đối là một cuộc hành động lớn.
- Cứ cho là vậy đi, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt đấy, còn bản thân Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta có lẽ sẽ phải lên một bậc.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa trống rỗng, gần như đang tưởng tượng ra những ngày tháng tiếp theo.
Đối với một người đầy tự tin như Lục Thiếu Hoa thì Tần Tịch Thần cũng không hỏi han thêm, vì cô biết Lục Thiếu Hoa sẽ không thua đâu, không những không thua mà còn là thành công một trăm phần trăm, chuyến làm ăn thắng chắc này khiến cô không khỏi mừng thầm.
- Đến lúc đó em sẽ sinh cho anh một đứa con.
Tần Tịch Thần bất chợt nói ra câu này, sau đó cũng không quên nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt hi vọng, sợ rằng Lục Thiếu Hoa sẽ cự tuyệt.
- …
Lục Thiếu Hoa ngẩn ra, một lúc lâu cũng không phản ứng gì, đầu óc kịp nghĩ kĩ, cũng bình thường thôi, qua năm 97, Tần Tịch Thần cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng được xem là lớn tuổi rồi, nếu không sinh con, thêm vài năm nữa có lẽ muốn sinh cũng không thể.
- Được, có điều…
- Có điều cái gì?
Trong lòng Tần Tịch Thần sốt ruột, vốn dĩ Lục Thiếu Hoa đã mở miệng đồng ý rồi, khiến cô được một trận vui mừng nhưng lúc nói tới hai từ “có điều ” thì Tần Tịch Thần hỏi lại.
- Có điều…có điều
Lục Thiếu Hoa cả nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh, rõ ràng là muốn thử tính nhẫn nại của Tần Tịch Thần, đợi lúc Tần Tịch Thần không chịu nỗi nữa thì hắn mới lộ nụ cười nói
- Thật ra điều anh muốn nói là, muốn sinh con cũng không cần phải đợi tới lúc đó, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch sinh con mà.
- Đáng ghét, đồ háo sắc…a…anh nhẹ chút đi… làm người ta đau quá…
/1180
|