Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 621: Cơn lốc tài chính
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Các nước Châu Á gặp nguy hiểm!
Đó là cảm nhận đầu tiên của Hoắc Tiểu Nguyệt, cũng là cảm nhận chân thật nhất. Quen biết Lục Thiếu Hoa bao nhiêu năm nay, Hoắc Tiểu Nguyệt rất hiểu con người của Lục Thiếu Hoa, đặc biệt là việc tìm hiểu quá khứ của Lục Thiếu Hoa, biết được tiền thân của tập đoàn Phượng Hoàng là gì, biết được tập đoàn Phượng Hoàng dựa vào cái gì để có được ngày hôm nay.
Càng biết được nhiều hơn về việc tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa có thể có được ngày hôm nay chính là nhờ dính chặt với những cuộc khủng hoảng, thật thế, không sai chút nào cả, tập đoàn Phượng Hoàng chính bởi nhờ những khó khăn khủng hoảng mới có ngày hôm nay. Nếu như không có khó khăn và khủng hoảng xảy ra, Lục Thiếu Hoa không thể có được sự huy hoàng của ngày hôm nay, càng không cần phải nói đến giá trị tài sản hiện tại.
Nói câu khó nghe một chút, Lục Thiếu Hoa chính là dựa vào việc tai họa phát sinh mới có sản nghiệp, nhưng Hoắc Tiểu Nguyệt không để ý đến chuyện đó chút nào, ngược lại, cô cảm thấy trở thành người phụ nữ của người như thế rất đáng tự hào, nguyên nhân nhiều vô kể, có thể trong mỗi một lần tai họa xảy ra kiếm về số tài sản, đó cũng là một biệt tài, một bản lĩnh không phải ai cũng có.
Bỏ qua tất cả không nói đến, chỉ đơn thuần nói vấn đề phương diện làm việc, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối được xem là một thiên tài trong số thiên tài, bởi theo những gì mà Hoắc Tiểu Nguyệt biết được, trong khi nhóm người Lưu Minh Chương hành động đều là do Lục Thiếu Hoa đưa ra con số trước đó, vậy mới dẫn đến hành động nhanh gọn thành công trong mỗi lần, tạo nên cái tên thiên tài tài chính Châu Á Lưu Minh Chương.
Nói từ bất kỳ phương diện nào đó, Lưu Minh Chương tất nhiên rất tài giỏi, làm việc rất hiệu quả. Nhưng nhìn từ một phương diện khác, sự chính chắn thành thục của Lưu Minh Chương có thể xem là do một tay Lục Thiếu Hoa tạo ra, nếu như không có những con số của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương liệu có thắng được và có danh hiệu thiên tài tài chính Châu Á không?
Đương nhiên rồi, tất cả chỉ giới hạn bởi Hoắc Tiểu Nguyệt không biết được bí mật của Lục Thiếu Hoa, nếu như Hoắc Tiểu Nguyệt biết được Lục Thiếu Hoa là người tái sinh và có ký ức của tương lai, cô có lẽ sẽ không nghĩ như thế. Chỉ có điều những gì hiện ra trước mắt chính là sự thật, do không phải người khác không tin, bí mật trọng đại của Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần biết. Còn về những người khác, chỉ biết liệt Lục Thiếu Hoa vào hàng ngũ thiên tài trong số các thiên tài, những thứ khác thì chẳng còn gì để nói.
Chính bởi hiểu về Lục Thiếu Hoa quá tường tận, biết khởi đầu của tập đoàn Phượng Hoàng chính là nhờ lũng đoạn thị trường cổ phiếu năm tám mươi chín mà tạo ra tài sản , Hoắc Tiểu Nguyệt mới cho rằng, các nước Châu Á gặp nguy hiểm.
Đừng nói Lục Thiếu Hoa ra tay là một đòn chí mạng, chỉ nói việc Lục Thiếu Hoa liên kết với nhóm Hoắc Anh Đông thôi, đã hình thành nên một chuỗi tài chính khổng lồ, dưới sự công kích của chuỗi tài chính này, cho là một quốc gia có thể chế tài chính vững mạnh đi chăng nữa, cũng không vượt qua nổi việc bị công kích, có thể không nguy hiểm được sao!
Đúng vậy, chuyện liên hợp với nhóm Hoắc Anh Đông hình thành nên chuỗi tài chính khổng lồ bản thân giống như là một hạt nhân nguyên tử vậy, sức công phá cực kỳ lớn. Có điều nói đi thì cũng nên nói lại, Hoắc Tiểu Nguyệt sao lại có thể biết được Lục Thiếu Hoa liên kết với nhóm Hoắc Anh Đông, không phải chỉ một Hoắc Anh Đông thì ai đây?
Ngọn nguồn cũng không qua khỏi việc Hoắc Tiểu Nguyệt quá hiểu con người của Lục Thiếu Hoa, theo tính cách của Lục Thiếu Hoa mà nói, nếu cần liên kết, tuyệt đối sẽ liên kết cùng những người nắm trong tay số cổ phiếu lớn, không như thế, Lục Thiếu Hoa tuyệt nhiên không liên kết, sẽ bí mật tự mình thực hiện. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ hiện tại đã liên kết rồi, theo suy đoán của Hoắc Tiểu Nguyệt, tất cả thành viên trong thương hội Trung Hoa tất cả đã liên kết lại với nhau rồi.
Mọi chuyện đúng như những gì mà Hoắc Tiểu Nguyệt tưởng tượng, tình thế hiện tại đúng là Lục Thiếu Hoa đã liên kết với tất cả lãnh đạo cấp cao trong thương hội Trung Hoa, ngoài ra còn có sự tham gia của Lý Trạch Giai một tiểu siêu nhân danh tiếng được truyền khắp Hồng Kông thậm chí lan sang cả Châu Á.
- Lần này có thể vớt một mẻ lớn chứ?
Hoắc Tiểu Nguyệt hỏi dò.
- Nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Câu trả lời của Lục Thiếu Hoa không được cặn kẽ cho lắm, có điều nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hắn đã nói lên suy nghĩ của hắn, chắc chắn nhất định sẽ thắng.
- Vẫn do tổng giám đốc Lưu dẫn đầu phải không?
Khi Hoắc Tiểu Nguyệt có được đáp án mình muốn có, cô chuyển câu hỏi sang một vấn đề khác, hỏi đến người đứng đầu lần này.
- Không.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, cười một cách bí ẩn, nói:
- Tổng chỉ huy lần này không phải là Lưu Minh Chương, mà là Lý Vân Thanh, có điều bọn họ luôn không tách rời nhau, cũng cùng tham gia trong việc này, còn một người nữa nhưng em không biết đâu, người này tên Lý Tông Ân, anh ta cũng là một trong những lãnh đạo của công ty tài chính Phượng Hoàng, chỉ có điều là anh ta chưa từng xuất hiện công khai trước mọi người mà thôi, còn về tài năng của anh ta, không cần phải nói nhiều, không thua kém gì hai người kia đâu, được xem như một trong ba nhân tài đó.
Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân ba người họ có thể nói chính là niềm tự hào của Lục Thiếu Hoa, là nhân tài do Lục Thiếu Hoa hắn bồi dưỡng nên, danh tiếng của bọn họ nhìn vào thì thấy có chút không đối xứng, nhưng năng lực của họ, Lục Thiếu Hoa hiểu hơn ai hết, ví dụ như Lưu Minh Chương chẳng hạn, anh ta bây giờ là thiên tài tài chính được công nhận, nhưng lại có mấy ai biết được, còn có hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng không hề thua kém anh ta.
Cho nên nói, có đôi khi danh tiếng lẫy lừng đó nhưng lại chẳng nói lên tất cả, hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân tài năng không thua kém Lưu Minh Chương, chỉ là họ làm những việc thầm lặng mà thôi, cũng có thể nói là ẩn náu đi, không xuất hiện trước tầm mắt mọi người mà thôi.
- ………….
Hoắc Tiểu Nguyệt không vội nói câu gì, suy nghĩ một lúc, mắt đảo liên hồi, như hiểu được chút gì đó, nói:
- Lý Vân Thanh trước giờ vẫn quản lý thị trường chứng khoáng bên Hồng Kông, nhìn từ bên ngoài, năng lực của anh ta quả là không tệ, còn về phần Lý Tông Ân, người này trước giờ chưa nghe nói đến.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói:
- Đúng thật không tệ, ba người bọn họ là bạn học chung trường, thiên tài ngang tài ngang sức nhau, còn cụ thể hơn nữa anh cũng có thể kể ra được, nói chung là bọn họ đều có năng lực.
Còn phải nói, để Lục Thiếu Hoa tô vẽ nên năng lực của mấy người Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa thật sự không có ngôn từ nào để mà diễn đạt, cố nhiên, đành dùng cách nói khẳng định để hình dung về họ, bọn họ là thiên tài, bọn họ rất xuất sắc.
Hoắc Tiểu Nguyệt gật gật đầu, im lặng vài giây, nói tiếp sang chuyện khác, giống như là đang trưng cầu ý của Lục Thiếu Hoa vậy:
- Khi em nghỉ phép có thể đi cùng bọ họ để học hỏi không?
Trước giờ Hoắc Tiểu Nguyệt tuy xuất thân là danh gia vọng tộc nhưng luôn mang một tâm niệm, đó chính là không làm một bình hoa vô tri vô dụng, đặc biệt sau khi quen biết Lục Thiếu Hoa, sau khi nhìn thấy những ưu điểm nổi bật và thành tựu hiện tại của Lục Thiếu Hoa, Hoắc Tiểu Nguyệt càng không muốn mình là một bình hoa, bởi cô biết, bình hoa thì không bao giờ sánh bước cùng Lục Thiếu Hoa, e là đến làm tình nhân cũng không xứng.
Lục Thiếu Hoa hiểu ý Hoắc Tiểu Nguyệt, đến suy nghĩ cũng không, liền nói:
- Nếu em muốn học hỏi thì cứ đi đi, hoặc không , em nếu như không cần đến trường, đi qua bên đó xem thì cũng không vấn đề gì.
- Thật không anh?
Hoắc Tiểu Nguyệt còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi xong mới biết câu hỏi của mình ngớ ngẩn, liền nhanh miệng nói tiếp:
- Vậy em hiểu rõ rồi thì đi sang bên đó xem một chút.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nói:
- Em đi ngủ sớm đi, ngày mai đi cùng anh.
Một đêm im ắng trôi qua, ánh bình minh của ngày hôm sau ló dạng, Lục Thiếu Hoa cũng đã thức dậy, nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi, phát hiện đã bảy giờ sáng rồi, khi đó mới đánh thức Hoắc Tiểu Nguyệt đang ngủ ngon như chú mèo con dậy.
- Đã bảy giờ rồi, em ngủ thêm chút nữa hay là dậy luôn?
Lục Thiếu Hoa âu yếm hỏi.
Phải biết rằng đêm qua chính là đêm mà Hoắc Tiểu Nguyệt trải qua lần đầu tiên của mình, tất nhiên cô sẽ cảm thấy đau đớn, còn như đau đến mức độ nào thì Lục Thiếu Hoa sẽ không cách nào hiểu được, bởi hắn không phải là phụ nữ. Tất nhiên, đối với những người phụ nữ thể chất tốt thì việc này sẽ này chóng trôi qua, thời gian một đêm đủ để sự đau đớn giảm đi đáng kể, có thể sinh hoạt lại bình thường.
- Em muốn đi cùng anh, để em dậy.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Nguyệt có vẻ né tránh, có chút không tự nhiên, đặc biệt sau khi hiểu được ý tứ trong câu nói của Lục Thiếu Hoa, mặt Hoắc Tiểu Nguyệt đỏ ửng cỏ lên.
Đúng là Hoắc Tiểu Nguyệt xuất thân trong một gia đình danh gia vọng tộc, có tố chất tâm lý cũng tốt cũng là việc không sai, nhưng nhớ đừng quên rằng, việc của đêm hôm qua, đối với người phụ nữ mà nói, là một việc vô cùng xấu hổ, hơn nữa thời điểm đó, quần áo hai người còn vứt lung tung dưới sàn, có thể bảo Hoắc Tiểu Nguyệt không xấu hổ sao?
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa biết Hoắc Tiểu Nguyệt xấu hổ, cười âu yếm nhưng không nói gì, cũng phải để Hoắc Tiểu Nguyệt có thời gian quen dần. Ngồi dậy, trên người không mãnh vải, nhặt lấy quần áo dưới sàn, tự mình mặt vào, sau đó không nói câu nào mà rời khỏi phòng.
Còn một nguyên nhân khác nữa, Lục Thiếu Hoa muốn để Hoắc Hiểu Nguyệt có thời gian cắt tấm ga phủ giường, mỗi một phụ nữ đều giống nhau cả, đều xem trọng chút máu hồng của lần đầu tiên còn lưu lại trên tấm ga giường, tấm ga giường sau khi qua một đêm giờ có chổ đã bị thấm hồng thành hình dạng của cánh hoa mai, nhất định sẽ được Hoắc Tiểu Nguyệt cắt đi và lưu giữ lại.
Mọi chuyện không sai chút nào, sau khi Lục Thiếu Hoa rời khỏi phòng, Hoắc Tiểu Nguyệt mới ngồi dậy mặc quần áo vào, sau đó lấy kéo cắt chổ bị nhuộm hồng trên tấm ga giường, cất giữ cẩn thận như bảo vật.
Sau bữa sáng, những cử chỉ hành động của Hoắc Tiểu Nguyệt mặc dù vẫn còn chút đau chưa hết hẳn, nhưng cô khiên quyết đi cùng Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì đây, chỉ có thể dìu Hoắc Tiểu Nguyệt đi từng bước, sau đó lên xe rời khỏi, xe cứ thế thẳng hướng về nơi tổng chỉ huy mà chạy.
Đến nơi tổng chỉ huy, thời gian cũng vừa kịp lúc, vừa đúng tám giờ. Sau đó, khi Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt bước vào, nhóm người Lưu Minh Chương mặc dù đang bận nhưng toàn bộ cùng hướng ánh nhìn tập trung về phía họ, nhìn Hoắc Tiểu Nguyệt không chớp mắt, giống như là phát hiện ra bảo vật gì vậy.
Ánh nhìn ấm áp.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 621: Cơn lốc tài chính
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Các nước Châu Á gặp nguy hiểm!
Đó là cảm nhận đầu tiên của Hoắc Tiểu Nguyệt, cũng là cảm nhận chân thật nhất. Quen biết Lục Thiếu Hoa bao nhiêu năm nay, Hoắc Tiểu Nguyệt rất hiểu con người của Lục Thiếu Hoa, đặc biệt là việc tìm hiểu quá khứ của Lục Thiếu Hoa, biết được tiền thân của tập đoàn Phượng Hoàng là gì, biết được tập đoàn Phượng Hoàng dựa vào cái gì để có được ngày hôm nay.
Càng biết được nhiều hơn về việc tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa có thể có được ngày hôm nay chính là nhờ dính chặt với những cuộc khủng hoảng, thật thế, không sai chút nào cả, tập đoàn Phượng Hoàng chính bởi nhờ những khó khăn khủng hoảng mới có ngày hôm nay. Nếu như không có khó khăn và khủng hoảng xảy ra, Lục Thiếu Hoa không thể có được sự huy hoàng của ngày hôm nay, càng không cần phải nói đến giá trị tài sản hiện tại.
Nói câu khó nghe một chút, Lục Thiếu Hoa chính là dựa vào việc tai họa phát sinh mới có sản nghiệp, nhưng Hoắc Tiểu Nguyệt không để ý đến chuyện đó chút nào, ngược lại, cô cảm thấy trở thành người phụ nữ của người như thế rất đáng tự hào, nguyên nhân nhiều vô kể, có thể trong mỗi một lần tai họa xảy ra kiếm về số tài sản, đó cũng là một biệt tài, một bản lĩnh không phải ai cũng có.
Bỏ qua tất cả không nói đến, chỉ đơn thuần nói vấn đề phương diện làm việc, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối được xem là một thiên tài trong số thiên tài, bởi theo những gì mà Hoắc Tiểu Nguyệt biết được, trong khi nhóm người Lưu Minh Chương hành động đều là do Lục Thiếu Hoa đưa ra con số trước đó, vậy mới dẫn đến hành động nhanh gọn thành công trong mỗi lần, tạo nên cái tên thiên tài tài chính Châu Á Lưu Minh Chương.
Nói từ bất kỳ phương diện nào đó, Lưu Minh Chương tất nhiên rất tài giỏi, làm việc rất hiệu quả. Nhưng nhìn từ một phương diện khác, sự chính chắn thành thục của Lưu Minh Chương có thể xem là do một tay Lục Thiếu Hoa tạo ra, nếu như không có những con số của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương liệu có thắng được và có danh hiệu thiên tài tài chính Châu Á không?
Đương nhiên rồi, tất cả chỉ giới hạn bởi Hoắc Tiểu Nguyệt không biết được bí mật của Lục Thiếu Hoa, nếu như Hoắc Tiểu Nguyệt biết được Lục Thiếu Hoa là người tái sinh và có ký ức của tương lai, cô có lẽ sẽ không nghĩ như thế. Chỉ có điều những gì hiện ra trước mắt chính là sự thật, do không phải người khác không tin, bí mật trọng đại của Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần biết. Còn về những người khác, chỉ biết liệt Lục Thiếu Hoa vào hàng ngũ thiên tài trong số các thiên tài, những thứ khác thì chẳng còn gì để nói.
Chính bởi hiểu về Lục Thiếu Hoa quá tường tận, biết khởi đầu của tập đoàn Phượng Hoàng chính là nhờ lũng đoạn thị trường cổ phiếu năm tám mươi chín mà tạo ra tài sản , Hoắc Tiểu Nguyệt mới cho rằng, các nước Châu Á gặp nguy hiểm.
Đừng nói Lục Thiếu Hoa ra tay là một đòn chí mạng, chỉ nói việc Lục Thiếu Hoa liên kết với nhóm Hoắc Anh Đông thôi, đã hình thành nên một chuỗi tài chính khổng lồ, dưới sự công kích của chuỗi tài chính này, cho là một quốc gia có thể chế tài chính vững mạnh đi chăng nữa, cũng không vượt qua nổi việc bị công kích, có thể không nguy hiểm được sao!
Đúng vậy, chuyện liên hợp với nhóm Hoắc Anh Đông hình thành nên chuỗi tài chính khổng lồ bản thân giống như là một hạt nhân nguyên tử vậy, sức công phá cực kỳ lớn. Có điều nói đi thì cũng nên nói lại, Hoắc Tiểu Nguyệt sao lại có thể biết được Lục Thiếu Hoa liên kết với nhóm Hoắc Anh Đông, không phải chỉ một Hoắc Anh Đông thì ai đây?
Ngọn nguồn cũng không qua khỏi việc Hoắc Tiểu Nguyệt quá hiểu con người của Lục Thiếu Hoa, theo tính cách của Lục Thiếu Hoa mà nói, nếu cần liên kết, tuyệt đối sẽ liên kết cùng những người nắm trong tay số cổ phiếu lớn, không như thế, Lục Thiếu Hoa tuyệt nhiên không liên kết, sẽ bí mật tự mình thực hiện. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ hiện tại đã liên kết rồi, theo suy đoán của Hoắc Tiểu Nguyệt, tất cả thành viên trong thương hội Trung Hoa tất cả đã liên kết lại với nhau rồi.
Mọi chuyện đúng như những gì mà Hoắc Tiểu Nguyệt tưởng tượng, tình thế hiện tại đúng là Lục Thiếu Hoa đã liên kết với tất cả lãnh đạo cấp cao trong thương hội Trung Hoa, ngoài ra còn có sự tham gia của Lý Trạch Giai một tiểu siêu nhân danh tiếng được truyền khắp Hồng Kông thậm chí lan sang cả Châu Á.
- Lần này có thể vớt một mẻ lớn chứ?
Hoắc Tiểu Nguyệt hỏi dò.
- Nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Câu trả lời của Lục Thiếu Hoa không được cặn kẽ cho lắm, có điều nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hắn đã nói lên suy nghĩ của hắn, chắc chắn nhất định sẽ thắng.
- Vẫn do tổng giám đốc Lưu dẫn đầu phải không?
Khi Hoắc Tiểu Nguyệt có được đáp án mình muốn có, cô chuyển câu hỏi sang một vấn đề khác, hỏi đến người đứng đầu lần này.
- Không.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, cười một cách bí ẩn, nói:
- Tổng chỉ huy lần này không phải là Lưu Minh Chương, mà là Lý Vân Thanh, có điều bọn họ luôn không tách rời nhau, cũng cùng tham gia trong việc này, còn một người nữa nhưng em không biết đâu, người này tên Lý Tông Ân, anh ta cũng là một trong những lãnh đạo của công ty tài chính Phượng Hoàng, chỉ có điều là anh ta chưa từng xuất hiện công khai trước mọi người mà thôi, còn về tài năng của anh ta, không cần phải nói nhiều, không thua kém gì hai người kia đâu, được xem như một trong ba nhân tài đó.
Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân ba người họ có thể nói chính là niềm tự hào của Lục Thiếu Hoa, là nhân tài do Lục Thiếu Hoa hắn bồi dưỡng nên, danh tiếng của bọn họ nhìn vào thì thấy có chút không đối xứng, nhưng năng lực của họ, Lục Thiếu Hoa hiểu hơn ai hết, ví dụ như Lưu Minh Chương chẳng hạn, anh ta bây giờ là thiên tài tài chính được công nhận, nhưng lại có mấy ai biết được, còn có hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng không hề thua kém anh ta.
Cho nên nói, có đôi khi danh tiếng lẫy lừng đó nhưng lại chẳng nói lên tất cả, hai người Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân tài năng không thua kém Lưu Minh Chương, chỉ là họ làm những việc thầm lặng mà thôi, cũng có thể nói là ẩn náu đi, không xuất hiện trước tầm mắt mọi người mà thôi.
- ………….
Hoắc Tiểu Nguyệt không vội nói câu gì, suy nghĩ một lúc, mắt đảo liên hồi, như hiểu được chút gì đó, nói:
- Lý Vân Thanh trước giờ vẫn quản lý thị trường chứng khoáng bên Hồng Kông, nhìn từ bên ngoài, năng lực của anh ta quả là không tệ, còn về phần Lý Tông Ân, người này trước giờ chưa nghe nói đến.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói:
- Đúng thật không tệ, ba người bọn họ là bạn học chung trường, thiên tài ngang tài ngang sức nhau, còn cụ thể hơn nữa anh cũng có thể kể ra được, nói chung là bọn họ đều có năng lực.
Còn phải nói, để Lục Thiếu Hoa tô vẽ nên năng lực của mấy người Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa thật sự không có ngôn từ nào để mà diễn đạt, cố nhiên, đành dùng cách nói khẳng định để hình dung về họ, bọn họ là thiên tài, bọn họ rất xuất sắc.
Hoắc Tiểu Nguyệt gật gật đầu, im lặng vài giây, nói tiếp sang chuyện khác, giống như là đang trưng cầu ý của Lục Thiếu Hoa vậy:
- Khi em nghỉ phép có thể đi cùng bọ họ để học hỏi không?
Trước giờ Hoắc Tiểu Nguyệt tuy xuất thân là danh gia vọng tộc nhưng luôn mang một tâm niệm, đó chính là không làm một bình hoa vô tri vô dụng, đặc biệt sau khi quen biết Lục Thiếu Hoa, sau khi nhìn thấy những ưu điểm nổi bật và thành tựu hiện tại của Lục Thiếu Hoa, Hoắc Tiểu Nguyệt càng không muốn mình là một bình hoa, bởi cô biết, bình hoa thì không bao giờ sánh bước cùng Lục Thiếu Hoa, e là đến làm tình nhân cũng không xứng.
Lục Thiếu Hoa hiểu ý Hoắc Tiểu Nguyệt, đến suy nghĩ cũng không, liền nói:
- Nếu em muốn học hỏi thì cứ đi đi, hoặc không , em nếu như không cần đến trường, đi qua bên đó xem thì cũng không vấn đề gì.
- Thật không anh?
Hoắc Tiểu Nguyệt còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi xong mới biết câu hỏi của mình ngớ ngẩn, liền nhanh miệng nói tiếp:
- Vậy em hiểu rõ rồi thì đi sang bên đó xem một chút.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nói:
- Em đi ngủ sớm đi, ngày mai đi cùng anh.
Một đêm im ắng trôi qua, ánh bình minh của ngày hôm sau ló dạng, Lục Thiếu Hoa cũng đã thức dậy, nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi, phát hiện đã bảy giờ sáng rồi, khi đó mới đánh thức Hoắc Tiểu Nguyệt đang ngủ ngon như chú mèo con dậy.
- Đã bảy giờ rồi, em ngủ thêm chút nữa hay là dậy luôn?
Lục Thiếu Hoa âu yếm hỏi.
Phải biết rằng đêm qua chính là đêm mà Hoắc Tiểu Nguyệt trải qua lần đầu tiên của mình, tất nhiên cô sẽ cảm thấy đau đớn, còn như đau đến mức độ nào thì Lục Thiếu Hoa sẽ không cách nào hiểu được, bởi hắn không phải là phụ nữ. Tất nhiên, đối với những người phụ nữ thể chất tốt thì việc này sẽ này chóng trôi qua, thời gian một đêm đủ để sự đau đớn giảm đi đáng kể, có thể sinh hoạt lại bình thường.
- Em muốn đi cùng anh, để em dậy.
Ánh mắt Hoắc Tiểu Nguyệt có vẻ né tránh, có chút không tự nhiên, đặc biệt sau khi hiểu được ý tứ trong câu nói của Lục Thiếu Hoa, mặt Hoắc Tiểu Nguyệt đỏ ửng cỏ lên.
Đúng là Hoắc Tiểu Nguyệt xuất thân trong một gia đình danh gia vọng tộc, có tố chất tâm lý cũng tốt cũng là việc không sai, nhưng nhớ đừng quên rằng, việc của đêm hôm qua, đối với người phụ nữ mà nói, là một việc vô cùng xấu hổ, hơn nữa thời điểm đó, quần áo hai người còn vứt lung tung dưới sàn, có thể bảo Hoắc Tiểu Nguyệt không xấu hổ sao?
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa biết Hoắc Tiểu Nguyệt xấu hổ, cười âu yếm nhưng không nói gì, cũng phải để Hoắc Tiểu Nguyệt có thời gian quen dần. Ngồi dậy, trên người không mãnh vải, nhặt lấy quần áo dưới sàn, tự mình mặt vào, sau đó không nói câu nào mà rời khỏi phòng.
Còn một nguyên nhân khác nữa, Lục Thiếu Hoa muốn để Hoắc Hiểu Nguyệt có thời gian cắt tấm ga phủ giường, mỗi một phụ nữ đều giống nhau cả, đều xem trọng chút máu hồng của lần đầu tiên còn lưu lại trên tấm ga giường, tấm ga giường sau khi qua một đêm giờ có chổ đã bị thấm hồng thành hình dạng của cánh hoa mai, nhất định sẽ được Hoắc Tiểu Nguyệt cắt đi và lưu giữ lại.
Mọi chuyện không sai chút nào, sau khi Lục Thiếu Hoa rời khỏi phòng, Hoắc Tiểu Nguyệt mới ngồi dậy mặc quần áo vào, sau đó lấy kéo cắt chổ bị nhuộm hồng trên tấm ga giường, cất giữ cẩn thận như bảo vật.
Sau bữa sáng, những cử chỉ hành động của Hoắc Tiểu Nguyệt mặc dù vẫn còn chút đau chưa hết hẳn, nhưng cô khiên quyết đi cùng Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì đây, chỉ có thể dìu Hoắc Tiểu Nguyệt đi từng bước, sau đó lên xe rời khỏi, xe cứ thế thẳng hướng về nơi tổng chỉ huy mà chạy.
Đến nơi tổng chỉ huy, thời gian cũng vừa kịp lúc, vừa đúng tám giờ. Sau đó, khi Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt bước vào, nhóm người Lưu Minh Chương mặc dù đang bận nhưng toàn bộ cùng hướng ánh nhìn tập trung về phía họ, nhìn Hoắc Tiểu Nguyệt không chớp mắt, giống như là phát hiện ra bảo vật gì vậy.
Ánh nhìn ấm áp.
/1180
|