Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 625: Cơn lốc tài chính (5+6+7+8+9)
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
- Đúng thật rồi!
Lưu Minh Chương đầy tiếc rẻ, nói:
- Tiếc quá, một tuồng kịch không có mở đầu, bắt ngang chính giữa, không thú vị tý nào cả.
- Được rồi đấy, cậu còn ở đó mà xem kịch, lo mà quan tâm đến màn hình lớn kìa.
Lý Tông Ân buông một câu không được vừa lòng cho lắm.
Lưu Minh Chương tức giận trừng mắt nhìn Lý Tông Ân, môi mấp máy muốn đáp trả phản bác lại Lý Tông Ân, nhưng vừa mở miệng tính nói thì lại không biết nói gì để phản bác Lý Tông Ân thế nên đành ngậm mệng lại cho qua. Cũng như Lý Tông Ân vừa nói, việc quan trọng nhất bây giờ là xem biểu đồ xu hướng trên màn hình, rốt cục thì cuộc chiến đã được khai hỏa, việc chính vẫn là xem biểu đồ, Lưu Minh Chương anh ta lẽ nào không cần làm việc chính mà chỉ lo đấu võ mồm cùng Lý Tông Ân thôi sao.
- Được rồi, được rồi, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, muốn tranh luận thì đợi khi giao dịch kết thúc khi đó tha hồ mà tranh với luận.
Lý Vân Thanh khi đó dùng uy nghiêm của một tổng chỉ huy mà lên tiếng, sau đó không biết làm thế nào hơn đành lắc lắc đầu.
Lý Vân Thanh quả thật bị lúng túng, trong một tháng này, không biết Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người họ cãi nhau không biết bao nhiêu lần mà nói, mỗi lần cãi nhau cũng chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt cỏn con, có thể nói cứ hai ngày thì cãi, ba ngày thì to tiếng một lần.
Có điều đáng mừng ở đây chính là sau khi cãi nhau xong, liền cười hi hi ha ha lại với nhau ngay sau đó, cứ như là chưa từng có chuyện cãi nhau xảy ra vậy, ngay trong tức khắc trời quang mây tạnh. Dùng từ ngữ của họ mà nói, cãi nhau chỉ để tiêu khiển, cho nhanh hết thời gian.
Nghĩ cũng phải, bọn họ tính ra ở đây cũng gần một tháng rồi, trong một tháng này, bọn họ hầu như không hề ra ngoài, đến vợ của Lưu Minh Chương cũng thế, vốn là phụ nữ, cũng không ra ngoài như bọn họ. Một ngày ba bữa có người đưa cơm đến tận nơi, có khi thì kêu người đi mua thức ăn, do vợ Lưu Minh Chương xuống bếp nấu nướng. Lúc nào cũng ở trong phòng, cứ vậy suốt cả tháng, không chết vì chán thì cũng chết vì buồn.
- Đúng rồi, truyền lệnh xuống cho những những nhân viên, kêu bọn họ chú ý tình hình, đừng để xảy ra sai sót ngoài ý muốn.
Đến lúc này, Lý Vân Thanh mới nhớ ra việc đó, liền dặn dò bên dưới thực hiện.
- Được rồi.
……………
Lại một trận chiến nữa được khai hỏa. Nhìn thấy mọi người dồn hết sức tập trung chú ý đến biểu đồ xu hướng Lục Thiếu Hoa không nói gì cả, ngồi im lặng trên ghế sô pha, cùng chăm chú quan sát màn hình lớn. Có điều Lục Thiếu Hoa không quan sát được bao lâu, thì không còn hứng thú nữa, khi đó mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, trong nháy mắt, nửa giờ đồng hồ cũng đã trôi qua, Lục Thiếu Hoa lúc này không còn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa mà trong lòng có chút bực bội, mở to mắt, gọi Lý Vân Thanh một tiếng:
- Vân Thanh, anh ra đây một lát.
Bỗng nhiên, Lục Thiếu Hoa có chút xót xa cho mấy người bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy bực bội, muốn trở về biệt thự. Nhưng trước khi đi, Lục Thiếu Hoa muốn cho phép bọn họ nghỉ phép, cho phép tất cả những thành viên tham gia trong cuộc chiến đầu cơ lần này được nghỉ phép, bao gồm cả mấy ngườiLý Vân Thanh trong đó.
- Vân Thanh, những cấp dưới tham gia đầu cơ có tin tưởng được không?
Lục Thiếu Hoa hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng khi lời nói vừa ra khỏi cửa miệng, Lục Thiếu Hoa liền thấy hối hận, hối hận vì ý muốn diễn đạt không được rõ ràng cho lắm, bất đắc dĩ, đành bổ sung thêm cho tròn ý:
- Ý tôi muốn hỏi là, những người bên dưới có giữ được bí mật hay không?
- Điều này thì có thể yên tâm, tham gia chiến dịch lần này đều là những người theo chúng tôi lâu rồi, đa số là những người từng tham gia qua chiến dịch khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản năm 89, còn lại là những người vào làm từ khi công ty tài chính Phượng Hoàng thành lập không bao lâu, phương diện bảo mật sẽ không có vấn đề gì, bọn họ rất kín miệng.
Nói đến đây Lý Vân Thanh bỗng im lặng không nói nữa, phải vài giây trôi qua, anh ta mới tiếp:
- Còn nữa, có thể cậu chưa hiểu, nếu là một chuyên gia đầu cơ, bảo mật chính là yêu cầu đầu tiên, chỉ cần là chuyên gia đầu cơ có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ nhất định sẽ biết bảo mật.
Lục Thiếu Hoa không phải là không biết về cái gọi là đạo đức nghề nghiệp chuyên gia chứng khoán, chỉ là lần này liên quan sự việc quan trọng, không cho phép có bất kỳ sai sót nào xảy ra, giả như thông tin bị tiết lộ ra bên ngoài, hậu quả thật khó mà tưởng tượng, Lục Thiếu Hoa cũng không hề mong muốn những chuyện như thế xảy ra.
Ngẫm nghĩ một chút, Lục Thiếu Hoa cuối cùng nói ra suy nghĩ của chính mình:
- Tôi tính sắp xếp cho tất cả mọi người nghỉ phép, bởi thời gian có thể sẽ dài, tôi e mọi người chịu không nổi buồn tẻ cô đơn, cậu thấy thế nào?
Lý Vân Thanh không vội trả lời liền, anh ta cũng đang suy nghĩ, được một lúc lâu mới lên tiếng:
- Theo tôi thấy, thời gian cũng không phải ngắn ngủi gì, nghỉ phép là việc nên làm, nếu không những nhân viên, một khi cảm thấy bức bối có thể sẽ xảy ra sai sót trong công việc, còn như về vấn đề bảo mật khó khăn này, tôi tuy là tin tưởng nhân viên, nhưng cũng không dám đảm bảo trăm phần trăm rằng họ không tiết lộ ra bên ngoài.
- Chuyện này thì tôi cũng lo lắng như anh.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ trán, có chút do dự, nói:
- Có cách hay nào để giải quyết vấn đề này không?
- Cậu để tôi suy nghĩ thử xem.
Lý Vân Thanh trả lời, sau đó thì để mặc Lục Thiếu Hoa, tự mình miên man với những suy nghĩ trong đầu. Khoảng đâu mười phút sau đó, Lý Vân Thanh mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Thiếu Hoa, cười cười, nói:
- Hay là như thế này, chúng ta có thể để bọn họ nghỉ phép, nhưng không cho phép họ về nhà, bọn họ có thể đi đâu đó, nhưng phải là cả đội cùng đi, ai cũng không được tách ra đi riêng lẻ, sau đó cho người của chúng ta đi cùng, như thế có thể bảo đảm tin tức không bị tiết lộ ra bên ngoài rồi.
Lục Thiếu Hoa nãy giờ chăm chú lắng nghe, mãi cho đến khi Lý Vân Thanh nói xong, Lục Thiếu Hoa mới có ý kiến:
- Cách này thì ổn, có thể được, nhưng việc cử một người đi theo, xem ra có vẻ như đang giám sát họ, e rằng những nhân viên đó sẽ khó mà chấp nhận được.
Lý Vân Thanh lắc lắc đầu, giải thích:
- Tôi thấy không vấn đề gì, bọn họ có thể hiểu được, suy cho cùng con số bỏ ra cho lần hành động này quá lớn, là hành động trước giờ chưa từng xảy ra, bọn họ chắc chắn cũng đã biết được điều này, hành động quan trọng như thế, vốn không thể cho phép bọn họ nghỉ phép được. Bây giờ để họ được nghỉ phép, cho người đi cùng bọn họ, cũng đâu phải là chuyện gì to tát lắm đâu. .
- Không xem thường chuyện này được đâu.
Lục Thiếu Hoa giọng trầm ngâm nói.
- Nếu không như vậy đi, tôi làm rõ mọi chuyện trước, như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lý Vân Thanh đề nghị.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì nữa, hắn cũng không có cách nào tốt hơn, đành gật đầu đồng ý:
- Vậy được rồi, việc này giao cho anh xử lý.
Lý Vân Thanh không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.
- Còn nữa, bên phía thương hội Trung Hoa anh cũng nghĩ cách luôn đi, nói chuyện với Chủ tịch của họ bên đó xem sao, để bọn họ tự tìm cách giải quyết.
Lục Thiếu Hoa căn dặn sang vấn đề người bên thương hội Trung Hoa, cũng không đợi Lý Vân Thanh trả lời, Lục Thiếu Hoa nói luôn vấn đề kế tiếp:
- Còn các anh, các anh cũng nghỉ phép theo luôn đi, có điều là phải chia nhau ra luân phiên mà nghỉ, tóm lại là ở đây cần có một người ở lại quan sát kiểm tra, à, nhân viên bên dưới chúng ta cũng vậy, chỉ cần có người ở lại kiểm tra quan sát, sắp xếp hình thức nghỉ phép luân phiên cho họ luôn đi.
Chưa hết, như vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, dừng lại suy nghĩ đôi chút, Lục Thiếu Hoa tiếp:
- Còn về khoảng thời gian nào thì có thể nghỉ phép được, thời gian nào không thể nghỉ phép, tôi sẽ thông báo trước cho anh.
- Được rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu, ra hiệu đã nắm được vấn đề.
- Ừ, thôi anh đi làm việc của anh đi, tôi về trước đây.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 625: Cơn lốc tài chính (5+6+7+8+9)
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
- Đúng thật rồi!
Lưu Minh Chương đầy tiếc rẻ, nói:
- Tiếc quá, một tuồng kịch không có mở đầu, bắt ngang chính giữa, không thú vị tý nào cả.
- Được rồi đấy, cậu còn ở đó mà xem kịch, lo mà quan tâm đến màn hình lớn kìa.
Lý Tông Ân buông một câu không được vừa lòng cho lắm.
Lưu Minh Chương tức giận trừng mắt nhìn Lý Tông Ân, môi mấp máy muốn đáp trả phản bác lại Lý Tông Ân, nhưng vừa mở miệng tính nói thì lại không biết nói gì để phản bác Lý Tông Ân thế nên đành ngậm mệng lại cho qua. Cũng như Lý Tông Ân vừa nói, việc quan trọng nhất bây giờ là xem biểu đồ xu hướng trên màn hình, rốt cục thì cuộc chiến đã được khai hỏa, việc chính vẫn là xem biểu đồ, Lưu Minh Chương anh ta lẽ nào không cần làm việc chính mà chỉ lo đấu võ mồm cùng Lý Tông Ân thôi sao.
- Được rồi, được rồi, đang lúc dầu sôi lửa bỏng, muốn tranh luận thì đợi khi giao dịch kết thúc khi đó tha hồ mà tranh với luận.
Lý Vân Thanh khi đó dùng uy nghiêm của một tổng chỉ huy mà lên tiếng, sau đó không biết làm thế nào hơn đành lắc lắc đầu.
Lý Vân Thanh quả thật bị lúng túng, trong một tháng này, không biết Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người họ cãi nhau không biết bao nhiêu lần mà nói, mỗi lần cãi nhau cũng chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt cỏn con, có thể nói cứ hai ngày thì cãi, ba ngày thì to tiếng một lần.
Có điều đáng mừng ở đây chính là sau khi cãi nhau xong, liền cười hi hi ha ha lại với nhau ngay sau đó, cứ như là chưa từng có chuyện cãi nhau xảy ra vậy, ngay trong tức khắc trời quang mây tạnh. Dùng từ ngữ của họ mà nói, cãi nhau chỉ để tiêu khiển, cho nhanh hết thời gian.
Nghĩ cũng phải, bọn họ tính ra ở đây cũng gần một tháng rồi, trong một tháng này, bọn họ hầu như không hề ra ngoài, đến vợ của Lưu Minh Chương cũng thế, vốn là phụ nữ, cũng không ra ngoài như bọn họ. Một ngày ba bữa có người đưa cơm đến tận nơi, có khi thì kêu người đi mua thức ăn, do vợ Lưu Minh Chương xuống bếp nấu nướng. Lúc nào cũng ở trong phòng, cứ vậy suốt cả tháng, không chết vì chán thì cũng chết vì buồn.
- Đúng rồi, truyền lệnh xuống cho những những nhân viên, kêu bọn họ chú ý tình hình, đừng để xảy ra sai sót ngoài ý muốn.
Đến lúc này, Lý Vân Thanh mới nhớ ra việc đó, liền dặn dò bên dưới thực hiện.
- Được rồi.
……………
Lại một trận chiến nữa được khai hỏa. Nhìn thấy mọi người dồn hết sức tập trung chú ý đến biểu đồ xu hướng Lục Thiếu Hoa không nói gì cả, ngồi im lặng trên ghế sô pha, cùng chăm chú quan sát màn hình lớn. Có điều Lục Thiếu Hoa không quan sát được bao lâu, thì không còn hứng thú nữa, khi đó mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, trong nháy mắt, nửa giờ đồng hồ cũng đã trôi qua, Lục Thiếu Hoa lúc này không còn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa mà trong lòng có chút bực bội, mở to mắt, gọi Lý Vân Thanh một tiếng:
- Vân Thanh, anh ra đây một lát.
Bỗng nhiên, Lục Thiếu Hoa có chút xót xa cho mấy người bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy bực bội, muốn trở về biệt thự. Nhưng trước khi đi, Lục Thiếu Hoa muốn cho phép bọn họ nghỉ phép, cho phép tất cả những thành viên tham gia trong cuộc chiến đầu cơ lần này được nghỉ phép, bao gồm cả mấy ngườiLý Vân Thanh trong đó.
- Vân Thanh, những cấp dưới tham gia đầu cơ có tin tưởng được không?
Lục Thiếu Hoa hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng khi lời nói vừa ra khỏi cửa miệng, Lục Thiếu Hoa liền thấy hối hận, hối hận vì ý muốn diễn đạt không được rõ ràng cho lắm, bất đắc dĩ, đành bổ sung thêm cho tròn ý:
- Ý tôi muốn hỏi là, những người bên dưới có giữ được bí mật hay không?
- Điều này thì có thể yên tâm, tham gia chiến dịch lần này đều là những người theo chúng tôi lâu rồi, đa số là những người từng tham gia qua chiến dịch khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản năm 89, còn lại là những người vào làm từ khi công ty tài chính Phượng Hoàng thành lập không bao lâu, phương diện bảo mật sẽ không có vấn đề gì, bọn họ rất kín miệng.
Nói đến đây Lý Vân Thanh bỗng im lặng không nói nữa, phải vài giây trôi qua, anh ta mới tiếp:
- Còn nữa, có thể cậu chưa hiểu, nếu là một chuyên gia đầu cơ, bảo mật chính là yêu cầu đầu tiên, chỉ cần là chuyên gia đầu cơ có đạo đức nghề nghiệp, bọn họ nhất định sẽ biết bảo mật.
Lục Thiếu Hoa không phải là không biết về cái gọi là đạo đức nghề nghiệp chuyên gia chứng khoán, chỉ là lần này liên quan sự việc quan trọng, không cho phép có bất kỳ sai sót nào xảy ra, giả như thông tin bị tiết lộ ra bên ngoài, hậu quả thật khó mà tưởng tượng, Lục Thiếu Hoa cũng không hề mong muốn những chuyện như thế xảy ra.
Ngẫm nghĩ một chút, Lục Thiếu Hoa cuối cùng nói ra suy nghĩ của chính mình:
- Tôi tính sắp xếp cho tất cả mọi người nghỉ phép, bởi thời gian có thể sẽ dài, tôi e mọi người chịu không nổi buồn tẻ cô đơn, cậu thấy thế nào?
Lý Vân Thanh không vội trả lời liền, anh ta cũng đang suy nghĩ, được một lúc lâu mới lên tiếng:
- Theo tôi thấy, thời gian cũng không phải ngắn ngủi gì, nghỉ phép là việc nên làm, nếu không những nhân viên, một khi cảm thấy bức bối có thể sẽ xảy ra sai sót trong công việc, còn như về vấn đề bảo mật khó khăn này, tôi tuy là tin tưởng nhân viên, nhưng cũng không dám đảm bảo trăm phần trăm rằng họ không tiết lộ ra bên ngoài.
- Chuyện này thì tôi cũng lo lắng như anh.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ trán, có chút do dự, nói:
- Có cách hay nào để giải quyết vấn đề này không?
- Cậu để tôi suy nghĩ thử xem.
Lý Vân Thanh trả lời, sau đó thì để mặc Lục Thiếu Hoa, tự mình miên man với những suy nghĩ trong đầu. Khoảng đâu mười phút sau đó, Lý Vân Thanh mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Thiếu Hoa, cười cười, nói:
- Hay là như thế này, chúng ta có thể để bọn họ nghỉ phép, nhưng không cho phép họ về nhà, bọn họ có thể đi đâu đó, nhưng phải là cả đội cùng đi, ai cũng không được tách ra đi riêng lẻ, sau đó cho người của chúng ta đi cùng, như thế có thể bảo đảm tin tức không bị tiết lộ ra bên ngoài rồi.
Lục Thiếu Hoa nãy giờ chăm chú lắng nghe, mãi cho đến khi Lý Vân Thanh nói xong, Lục Thiếu Hoa mới có ý kiến:
- Cách này thì ổn, có thể được, nhưng việc cử một người đi theo, xem ra có vẻ như đang giám sát họ, e rằng những nhân viên đó sẽ khó mà chấp nhận được.
Lý Vân Thanh lắc lắc đầu, giải thích:
- Tôi thấy không vấn đề gì, bọn họ có thể hiểu được, suy cho cùng con số bỏ ra cho lần hành động này quá lớn, là hành động trước giờ chưa từng xảy ra, bọn họ chắc chắn cũng đã biết được điều này, hành động quan trọng như thế, vốn không thể cho phép bọn họ nghỉ phép được. Bây giờ để họ được nghỉ phép, cho người đi cùng bọn họ, cũng đâu phải là chuyện gì to tát lắm đâu. .
- Không xem thường chuyện này được đâu.
Lục Thiếu Hoa giọng trầm ngâm nói.
- Nếu không như vậy đi, tôi làm rõ mọi chuyện trước, như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lý Vân Thanh đề nghị.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì nữa, hắn cũng không có cách nào tốt hơn, đành gật đầu đồng ý:
- Vậy được rồi, việc này giao cho anh xử lý.
Lý Vân Thanh không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.
- Còn nữa, bên phía thương hội Trung Hoa anh cũng nghĩ cách luôn đi, nói chuyện với Chủ tịch của họ bên đó xem sao, để bọn họ tự tìm cách giải quyết.
Lục Thiếu Hoa căn dặn sang vấn đề người bên thương hội Trung Hoa, cũng không đợi Lý Vân Thanh trả lời, Lục Thiếu Hoa nói luôn vấn đề kế tiếp:
- Còn các anh, các anh cũng nghỉ phép theo luôn đi, có điều là phải chia nhau ra luân phiên mà nghỉ, tóm lại là ở đây cần có một người ở lại quan sát kiểm tra, à, nhân viên bên dưới chúng ta cũng vậy, chỉ cần có người ở lại kiểm tra quan sát, sắp xếp hình thức nghỉ phép luân phiên cho họ luôn đi.
Chưa hết, như vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, dừng lại suy nghĩ đôi chút, Lục Thiếu Hoa tiếp:
- Còn về khoảng thời gian nào thì có thể nghỉ phép được, thời gian nào không thể nghỉ phép, tôi sẽ thông báo trước cho anh.
- Được rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu, ra hiệu đã nắm được vấn đề.
- Ừ, thôi anh đi làm việc của anh đi, tôi về trước đây.
/1180
|