Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 643: Sóng yên biển lặng
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Cách giải quyết của Lục Thiếu Hoa đúng là có phần chuyện bé xé ra to, nhưng với thân phận hiện giờ của Lục Thiếu Hoa, hắn không muốn thấy có người dám khiêu chiến trước quyền uy của hắn, càng không thể chịu đựng nổi khi có người muốn cưỡi lên đầu hắn.
Ngày hôm nay đã khác trước rồi, Lục Thiếu Hoa của ngày hôm nay đã không còn là Lục Thiếu Hoa của ngày hôm qua, Lục Thiếu Hoa của trước đây nếu gặp phải chuyện này thì đã cố chịu nhục, sau đó đi điều tra một phen, cuối cùng mới báo thù, còn Lục Thiếu Hoa của bây giờ không cần phải phiền phức như vậy, có thể trực tiếp ra uy làm theo ý mình.
Lục Thiếu Hoa vì muốn giữ thể diện nên mới làm như vậy, nhưng hắn chẳng phải đang vì Hồng Kông mà suy nghĩ hay sao, loại người như Tạ Thiên Hữu mà đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính Hồng Kông, thì có thể làm được việc gì ngoài việc ra oai hù dọa thương nhân Hồng Kông.
Hồng Kông cũng không phải là một quốc gia, Hồng Kông đã trở về với đại lục rồi, là một phần lãnh thổ của Trung Quốc đại lục, nhưng một nước hai chế độ, đây là sách lược do ông Đặng đề xuất, không dễ gì có thể thay đổi, sự ra oai của Tạ Thiên Hữu có lẽ chỉ hù dọa được một số thương nhân mà thôi, còn với mấy người Hoắc Anh Đông chỉ như là kiến dọa voi.
Nếu hỏi Lục Thiếu Hoa về vấn đề này, chắc chắn, Lục Thiếu Hoa sẽ trả lời rằng hù dọa hắn là vô ích. Gốc rễ của mấy người Hoắc Anh Đông ở Hồng Kông cực kì vững vàng, đồng thời Hoắc Anh Đông cũng giữ chức vụ Phó chủ tịch Hội hiệp thương chính trị, đối mặt với người như Tạ Thiên Hữu, Hoắc Anh Đông cũng sẽ không cần phải khách khí.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên muốn bảo vệ Hồng Kông, trước đó, Lục Thiếu Hoa cũng hi vọng tìm được người có thể phối hợp cùng nhau bảo vệ thị trường Hồng Kông, song người như Tạ Thiên Hữu ắt không phải là người mà Lục Thiếu Hoa muốn hợp tác, hắn đành phải tìm một người khác.
Phản ứng của bên đại lục quả nhiên rất nhanh, khi Lục Thiếu Hoa đuổi Tạ Thiên Hữu ra khỏi biệt thự, chưa tới ba phút, một số nhân vật thế lực cũng đã nhận được tin này, song họ cũng chỉ biết có thế thôi, còn chi tiết của sự việc thế nào họ cũng không rõ.
Thủ trưởng của Tạ Thiên Hữu cũng đã biết tin này, không ai khác mà chính là ông Phùng đã báo tin này, ông Phùng cũng chỉ là làm theo lời dặn của Lục Thiếu Hoa, trình bày tỉ mỉ không sót một chữ về chuyện này cho cấp trên.
Dù quyền lực của chính phủ chi phối tất cả, nhưng đối với vấn đề của Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa là một thế lực không thể coi thường, nhiều lúc, Lục Thiếu Hoa có thể khống chế và chi phối cả giới quan chức, nhưng Tạ Thiên Hữu yên lành không muốn lại muốn vuốt râu hùm, dám ra lệnh cho một người như thế, có khác nào cảm thấy sống lâu quá rồi nên uống thuốc chuột!
Vị thủ trưởng tối cao đương nhiên rất phẫn nộ, liền gọi điện đến nhà họ Tạ, giáo huấn một trận và yêu cầu người đứng đầu Tạ gia gọi điện xin lỗi Lục Thiếu Hoa.
Không sai, vị thủ trưởng đó yêu cầu họ phải xin lỗi, nói trắng ra là ra lệnh, ra lệnh cho Tạ gia phải xin lỗi Lục Thiếu Hoa vì đã để xảy ra chuyện này.
Chuyện này có vẻ như rất đơn giản, chỉ là một quan chức cấp cao bị một vị thủ trưởng ra lệnh xin lỗi một thương gia, nhưng về sâu xa mà nói, vị thủ trưởng kia làm vậy là muốn bảo vệ nhà họ Tạ. Như vụ việc ở Thâm Quyến vừa rồi, Lục Thiếu Hoa chẳng phải đã gây sóng gió hay sao, chẳng thèm nể mặt ai, dám lật đổ cả hai ủy viên Bộ chính trị, bởi vậy lần này nếu Tạ gia không lên tiếng xin lỗi Lục Thiếu Hoa, không loại trừ khả năng Lục Thiếu Hoa lại gây một phen sóng gió nữa.
Vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nữa, nếu muốn bảo vệ thị trường Hồng Kông, thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Lục Thiếu Hoa, nếu lúc này không dập tắt được cơn phẫn nộ của Lục Thiếu Hoa, đợi đến lúc dầu sôi lửa bỏng, Lục Thiếu Hoa sẽ không ra tay ứng cứu Hồng Kông, ngược lại hắn ta còn đổ thêm dầu vào lửa, như vậy Hồng Kông vừa quay về với đại lục chưa lâu, có khả năng sẽ bị sụp đổ, đã là việc liên quan tới thanh danh quốc gia, vị thủ trưởng đó không thể không đứng ra giải quyết ổn thỏa.
Sự việc diễn ra theo đúng dự tính của Lục Thiếu Hoa, chỉ có điều cuộc điện thoại đầu tiên gọi cho Lục Thiếu Hoa lại là Tăng Kiến Quốc, không những vậy sự việc xảy ra chưa lâu ông ta liền gọi đến, nội dung của cuộc điện thoại này cũng rất đơn giản, nói rằng nhà họ Tăng và nhà họ Tạ có quan hệ rất tốt đẹp, khuyên Lục Thiếu Hoa nể tình một chút.
Lục Thiếu Hoa còn nói được gì nữa, Tăng Kiến Quốc cũng có thể coi là ông nội của hắn, dù gì hắn cũng phải nghe theo ông ta, đành phải gật đầu đồng ý.
Sau khi nói chuyện với Tăng Kiến Quốc, người của Tạ gia cũng gọi điện cho Lục Thiếu Hoa, chính thức xin lỗi Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa rốt cuộc cũng chấp nhận lời xin lỗi của họ, chuyện này coi như đã được giải quyết xong.
Song Lục Thiếu Hoa vẫn không hề thay đổi lập trường, sang ngày thứ hai Tạ Thiên Hữu bắt buộc phải rời khỏi Hồng Kông, đây là mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa, hắn không dễ dàng để Tạ Thiên Hữu ở lại Hồng Kông tiếp tục làm Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính.
Người của Tạ gia chọn giải pháp thỏa hiệp, làm theo những gì mà Lục Thiếu Hoa yêu cầu, chấp nhận để Tạ Thiên Hữu trở về đại lục, còn về chức vụ Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính Hồng Kông, Tạ gia cũng nói sẽ không tranh nữa.
Lục Thiếu Hoa chỉ quan tâm tâm tới lợi ích của bản thân, còn về chức vụ Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính, hắn ta không có hứng thú, bởi vậy cũng không nhúng tay vào chuyện này, quan trọng là có thể hợp tác với người đó là được, còn những cái khác không quan trọng.
Không thể không nói, phản ứng từ phía đại lục rất nhanh, sang ngày thứ hai thì chuyện ở Hồng Kông đã được lan truyền đi rồi, ông Phùng tạm thời lên thay thế chức vụ Phó cục trưởng cục Quản lý Tài chính, đương nhiên, đây chỉ là thay thế tạm thời, còn ai mới là người được chọn lên thay thế chính thức thì còn phải đợi đến sau khi Hồng Kông vượt qua cơn khủng hoảng.
Ông Phùng qua lại với Lục Thiếu Hoa, đương nhiên không để nảy sinh bất cứ vấn đề nào, rốt cuộc ông ta cũng biết được thân phận thực sự và tài cán của Lục Thiếu Hoa, khi nói chuyện ông ta cũng rất từ tốn, bởi vậy trò chuyện với Lục Thiếu Hoa tương đối hòa hợp.
- Tình hình hiện nay của Hồng Kông không mấy lạc quan, có cảm giác như sắp xảy ra bão tố.
Ông Phùng than thở nói.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười đáp:
- Hồng Kông không thể tránh được chuyện này, theo tin mà tôi nhận được, giới đầu cơ quốc tế đã chĩa mũi nhọn vào Hồng Kông, đợi dọn xong tàn dư của các nơi bị cơn bão tài chính đi qua là chính thức ra tay với Hồng Kông.
Về mặt này, đặc biệt là tại Hồng Kông, tin tức mà giới quan chức nhận được sao có thể bằng Lục Thiếu Hoa, chưa nói tới mạng lưới tình báo của đoàn Hổ Gầm trong tay Lục Thiếu Hoa, mà ngay cả Tài chính Phượng Hoàng cũng đều có tổ chức tình báo riêng, trong lúc này, tin tức mà Lục Thiếu Hoa có được là tương đối chính xác.
Đương nhiên là tin tức của hắn không xác định rõ ràng như vậy, lúc này, Lục Thiếu Hoa dám khẳng định Hồng Kông không thể thoát khỏi cơn bão tài chính, hoàn toàn là căn cứ vào trí nhớ của hắn, trí nhớ từ kiếp trước nói cho hắn biết rằng, Hồng Kông không thoát khỏi cơn sóng gió này.
Những gì mà Lục Thiếu Hoa nói ông Phùng hoàn toàn tin tưởng, suy tư một hồi rồi hỏi:
- Chủ tịch Lục, theo anh phía Hồng Kông phải làm thế nào?
Ông Phùng có thể bình tĩnh ngồi xuống trao đổi ý kiến , Lục Thiếu Hoa vô cùng cao hứng, cười khẽ đáp:
- Ông Phùng, ông yên tâm đi, thời gian tới tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của thủ trưởng các ông, ra tay giúp đỡ Hồng Kông, có điều khả năng của tôi là có hạn, không thể đảm nhiệm cả hai lĩnh vực, cho nên…
Lục Thiếu Hoa còn đang nói dở liền dừng lại, nhìn ông Phùng một cái, thấy ông không lên tiếng, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
- Theo dự tính của tôi, mục tiêu của giới đầu cơ quốc tế lần này, một là nhằm vào tỉ giá hối đoái của đô la Hồng Kông, hai là muốn nhằm vào thị trường chứng khoán Hồng Kông, kế hoạch trước mắt là, vấn đề tỉ giá hối đoái của đô la Hồng Kông giao cho bên ông phụ trách, còn tôi và những thành viên của thương hội Trung Hoa sẽ đối phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông.
- Ý anh là mỗi bên gánh vác một chuyện?
Ông Phùng nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tiếp tục nói:
- Mỗi bên gánh vác một vấn đề cũng có cái hay, với tình hình hiện nay của Hồng Kông và sự chi viện của quốc gia, nếu muốn ứng phó với tỉ giá hối đoái đô la Hồng Kông rất dễ, có thể hạn chế tổn thất tới mức tối thiểu, mà phía chúng tôi phụ trách ứng phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, với khả năng tài chính của tôi, chắc sẽ không để xảy ra chuyện lớn gì.
Lục Thiếu Hoa thích nói chuyện với người thông minh, đơn giản vì lúc nói chuyện với người thông minh, không cần phải nói rõ ràng vấn đề cũng có thể làm cho đối phương hiểu. Không nghi ngờ gì nữa, ông Phùng là một người thông minh, Lục Thiếu Hoa vừa nói là ông ta hiểu ngay ý của Lục Thiếu Hoa.
Mỗi bên phụ trách một nhiệm vụ, điều này không những có thể giảm thiểu lượng đầu tư tiền tệ, quan trọng hơn là có thể chuyên tâm đối mặt, như vậy sẽ đơn giản hóa vấn đề đi rất nhiều, mọi việc sẽ được giải quyết thuận lợi hơn.
- Được, tôi không có ý kiến.
Ông Phùng cười đáp.
Lục Thiếu Hoa sớm đã biết ông Phùng không thể phản bác ý của mình, song ông Phùng rốt cuộc cũng chỉ là một Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính do đại lục phái đến, ở Hồng Kông này cũng như là người ngoại quốc, muốn xử lý công việc đâu có dễ dàng như thế.
- Ông Phùng này, đối với Hồng Kông, ông là người ngoài, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Lục Thiếu Hoa không kiêng kị gì, nói thẳng một câu, lại nói tiếp:
- Nhưng mà ông có thể yên tâm, giờ vẫn chưa phải thời điểm gấp rút, bên ông vẫn có thời gian nửa tháng để chuẩn bị.
Lục Thiếu Hoa biết thời điểm sẽ bùng phát cơn bão tài chính châu Á tại Hồng Kong là vào gần cuối tháng 10, mà bây giờ mới đầu tháng 10, vẫn còn hơn nửa tháng nữa.
- Nửa tháng sao?
Ông Phùng không phải kẻ ngốc, ông ta hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, khẳng định tính chính xác trong câu trả lời của mình, rồi lại nói tiếp:
- Đây là quãng thời gian khó khăn, phải biết nắm bắt thời gian, như vậy có thể giảm tổn thất tới mức tối thiểu, cho nên ông phải nỗ lực nhiều, phối hợp tốt với người bên Hồng Kông này, để đến lúc khởi sự, ông sẽ không bị bó tay, bó chân nữa.
Hồng Kông đã quay về với đại lục rồi, nhưng vẫn là một nước hai chế độ, quan chức đại lục được giao nhiệm vụ ở Hồng Kông, nếu không hợp tác với người ở đây, thì đây chẳng phải chuyện đùa, người cấp dưới mà làm việc chệch choạc, kết quả có thể như thế nào, không cần nói cũng biết.
- Ừ, tôi sẽ nhanh chóng hợp tác với người bên này.
Ông Phùng nghiêm túc trả lời.
Thực ra ông Phùng không cần phải nói với giọng điệu cam đoan, nhưng với thân phận của Lục Thiếu Hoa ở đây, cho dù Lục Thiếu Hoa chỉ là một thương nhân bình thường, ông Phùng cũng coi Lục Thiếu Hoa như là một quan chức để tiếp chuyện.
Đối với biểu hiện của ông Phùng, Lục Thiếu Hoa đã quen rồi, hắn khẽ cười, cũng không nhiều lời nữa, vỗ vai ông Phùng như để động viên khích lệ.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 643: Sóng yên biển lặng
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Cách giải quyết của Lục Thiếu Hoa đúng là có phần chuyện bé xé ra to, nhưng với thân phận hiện giờ của Lục Thiếu Hoa, hắn không muốn thấy có người dám khiêu chiến trước quyền uy của hắn, càng không thể chịu đựng nổi khi có người muốn cưỡi lên đầu hắn.
Ngày hôm nay đã khác trước rồi, Lục Thiếu Hoa của ngày hôm nay đã không còn là Lục Thiếu Hoa của ngày hôm qua, Lục Thiếu Hoa của trước đây nếu gặp phải chuyện này thì đã cố chịu nhục, sau đó đi điều tra một phen, cuối cùng mới báo thù, còn Lục Thiếu Hoa của bây giờ không cần phải phiền phức như vậy, có thể trực tiếp ra uy làm theo ý mình.
Lục Thiếu Hoa vì muốn giữ thể diện nên mới làm như vậy, nhưng hắn chẳng phải đang vì Hồng Kông mà suy nghĩ hay sao, loại người như Tạ Thiên Hữu mà đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính Hồng Kông, thì có thể làm được việc gì ngoài việc ra oai hù dọa thương nhân Hồng Kông.
Hồng Kông cũng không phải là một quốc gia, Hồng Kông đã trở về với đại lục rồi, là một phần lãnh thổ của Trung Quốc đại lục, nhưng một nước hai chế độ, đây là sách lược do ông Đặng đề xuất, không dễ gì có thể thay đổi, sự ra oai của Tạ Thiên Hữu có lẽ chỉ hù dọa được một số thương nhân mà thôi, còn với mấy người Hoắc Anh Đông chỉ như là kiến dọa voi.
Nếu hỏi Lục Thiếu Hoa về vấn đề này, chắc chắn, Lục Thiếu Hoa sẽ trả lời rằng hù dọa hắn là vô ích. Gốc rễ của mấy người Hoắc Anh Đông ở Hồng Kông cực kì vững vàng, đồng thời Hoắc Anh Đông cũng giữ chức vụ Phó chủ tịch Hội hiệp thương chính trị, đối mặt với người như Tạ Thiên Hữu, Hoắc Anh Đông cũng sẽ không cần phải khách khí.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên muốn bảo vệ Hồng Kông, trước đó, Lục Thiếu Hoa cũng hi vọng tìm được người có thể phối hợp cùng nhau bảo vệ thị trường Hồng Kông, song người như Tạ Thiên Hữu ắt không phải là người mà Lục Thiếu Hoa muốn hợp tác, hắn đành phải tìm một người khác.
Phản ứng của bên đại lục quả nhiên rất nhanh, khi Lục Thiếu Hoa đuổi Tạ Thiên Hữu ra khỏi biệt thự, chưa tới ba phút, một số nhân vật thế lực cũng đã nhận được tin này, song họ cũng chỉ biết có thế thôi, còn chi tiết của sự việc thế nào họ cũng không rõ.
Thủ trưởng của Tạ Thiên Hữu cũng đã biết tin này, không ai khác mà chính là ông Phùng đã báo tin này, ông Phùng cũng chỉ là làm theo lời dặn của Lục Thiếu Hoa, trình bày tỉ mỉ không sót một chữ về chuyện này cho cấp trên.
Dù quyền lực của chính phủ chi phối tất cả, nhưng đối với vấn đề của Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa là một thế lực không thể coi thường, nhiều lúc, Lục Thiếu Hoa có thể khống chế và chi phối cả giới quan chức, nhưng Tạ Thiên Hữu yên lành không muốn lại muốn vuốt râu hùm, dám ra lệnh cho một người như thế, có khác nào cảm thấy sống lâu quá rồi nên uống thuốc chuột!
Vị thủ trưởng tối cao đương nhiên rất phẫn nộ, liền gọi điện đến nhà họ Tạ, giáo huấn một trận và yêu cầu người đứng đầu Tạ gia gọi điện xin lỗi Lục Thiếu Hoa.
Không sai, vị thủ trưởng đó yêu cầu họ phải xin lỗi, nói trắng ra là ra lệnh, ra lệnh cho Tạ gia phải xin lỗi Lục Thiếu Hoa vì đã để xảy ra chuyện này.
Chuyện này có vẻ như rất đơn giản, chỉ là một quan chức cấp cao bị một vị thủ trưởng ra lệnh xin lỗi một thương gia, nhưng về sâu xa mà nói, vị thủ trưởng kia làm vậy là muốn bảo vệ nhà họ Tạ. Như vụ việc ở Thâm Quyến vừa rồi, Lục Thiếu Hoa chẳng phải đã gây sóng gió hay sao, chẳng thèm nể mặt ai, dám lật đổ cả hai ủy viên Bộ chính trị, bởi vậy lần này nếu Tạ gia không lên tiếng xin lỗi Lục Thiếu Hoa, không loại trừ khả năng Lục Thiếu Hoa lại gây một phen sóng gió nữa.
Vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nữa, nếu muốn bảo vệ thị trường Hồng Kông, thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Lục Thiếu Hoa, nếu lúc này không dập tắt được cơn phẫn nộ của Lục Thiếu Hoa, đợi đến lúc dầu sôi lửa bỏng, Lục Thiếu Hoa sẽ không ra tay ứng cứu Hồng Kông, ngược lại hắn ta còn đổ thêm dầu vào lửa, như vậy Hồng Kông vừa quay về với đại lục chưa lâu, có khả năng sẽ bị sụp đổ, đã là việc liên quan tới thanh danh quốc gia, vị thủ trưởng đó không thể không đứng ra giải quyết ổn thỏa.
Sự việc diễn ra theo đúng dự tính của Lục Thiếu Hoa, chỉ có điều cuộc điện thoại đầu tiên gọi cho Lục Thiếu Hoa lại là Tăng Kiến Quốc, không những vậy sự việc xảy ra chưa lâu ông ta liền gọi đến, nội dung của cuộc điện thoại này cũng rất đơn giản, nói rằng nhà họ Tăng và nhà họ Tạ có quan hệ rất tốt đẹp, khuyên Lục Thiếu Hoa nể tình một chút.
Lục Thiếu Hoa còn nói được gì nữa, Tăng Kiến Quốc cũng có thể coi là ông nội của hắn, dù gì hắn cũng phải nghe theo ông ta, đành phải gật đầu đồng ý.
Sau khi nói chuyện với Tăng Kiến Quốc, người của Tạ gia cũng gọi điện cho Lục Thiếu Hoa, chính thức xin lỗi Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa rốt cuộc cũng chấp nhận lời xin lỗi của họ, chuyện này coi như đã được giải quyết xong.
Song Lục Thiếu Hoa vẫn không hề thay đổi lập trường, sang ngày thứ hai Tạ Thiên Hữu bắt buộc phải rời khỏi Hồng Kông, đây là mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa, hắn không dễ dàng để Tạ Thiên Hữu ở lại Hồng Kông tiếp tục làm Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính.
Người của Tạ gia chọn giải pháp thỏa hiệp, làm theo những gì mà Lục Thiếu Hoa yêu cầu, chấp nhận để Tạ Thiên Hữu trở về đại lục, còn về chức vụ Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính Hồng Kông, Tạ gia cũng nói sẽ không tranh nữa.
Lục Thiếu Hoa chỉ quan tâm tâm tới lợi ích của bản thân, còn về chức vụ Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính, hắn ta không có hứng thú, bởi vậy cũng không nhúng tay vào chuyện này, quan trọng là có thể hợp tác với người đó là được, còn những cái khác không quan trọng.
Không thể không nói, phản ứng từ phía đại lục rất nhanh, sang ngày thứ hai thì chuyện ở Hồng Kông đã được lan truyền đi rồi, ông Phùng tạm thời lên thay thế chức vụ Phó cục trưởng cục Quản lý Tài chính, đương nhiên, đây chỉ là thay thế tạm thời, còn ai mới là người được chọn lên thay thế chính thức thì còn phải đợi đến sau khi Hồng Kông vượt qua cơn khủng hoảng.
Ông Phùng qua lại với Lục Thiếu Hoa, đương nhiên không để nảy sinh bất cứ vấn đề nào, rốt cuộc ông ta cũng biết được thân phận thực sự và tài cán của Lục Thiếu Hoa, khi nói chuyện ông ta cũng rất từ tốn, bởi vậy trò chuyện với Lục Thiếu Hoa tương đối hòa hợp.
- Tình hình hiện nay của Hồng Kông không mấy lạc quan, có cảm giác như sắp xảy ra bão tố.
Ông Phùng than thở nói.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười đáp:
- Hồng Kông không thể tránh được chuyện này, theo tin mà tôi nhận được, giới đầu cơ quốc tế đã chĩa mũi nhọn vào Hồng Kông, đợi dọn xong tàn dư của các nơi bị cơn bão tài chính đi qua là chính thức ra tay với Hồng Kông.
Về mặt này, đặc biệt là tại Hồng Kông, tin tức mà giới quan chức nhận được sao có thể bằng Lục Thiếu Hoa, chưa nói tới mạng lưới tình báo của đoàn Hổ Gầm trong tay Lục Thiếu Hoa, mà ngay cả Tài chính Phượng Hoàng cũng đều có tổ chức tình báo riêng, trong lúc này, tin tức mà Lục Thiếu Hoa có được là tương đối chính xác.
Đương nhiên là tin tức của hắn không xác định rõ ràng như vậy, lúc này, Lục Thiếu Hoa dám khẳng định Hồng Kông không thể thoát khỏi cơn bão tài chính, hoàn toàn là căn cứ vào trí nhớ của hắn, trí nhớ từ kiếp trước nói cho hắn biết rằng, Hồng Kông không thoát khỏi cơn sóng gió này.
Những gì mà Lục Thiếu Hoa nói ông Phùng hoàn toàn tin tưởng, suy tư một hồi rồi hỏi:
- Chủ tịch Lục, theo anh phía Hồng Kông phải làm thế nào?
Ông Phùng có thể bình tĩnh ngồi xuống trao đổi ý kiến , Lục Thiếu Hoa vô cùng cao hứng, cười khẽ đáp:
- Ông Phùng, ông yên tâm đi, thời gian tới tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của thủ trưởng các ông, ra tay giúp đỡ Hồng Kông, có điều khả năng của tôi là có hạn, không thể đảm nhiệm cả hai lĩnh vực, cho nên…
Lục Thiếu Hoa còn đang nói dở liền dừng lại, nhìn ông Phùng một cái, thấy ông không lên tiếng, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
- Theo dự tính của tôi, mục tiêu của giới đầu cơ quốc tế lần này, một là nhằm vào tỉ giá hối đoái của đô la Hồng Kông, hai là muốn nhằm vào thị trường chứng khoán Hồng Kông, kế hoạch trước mắt là, vấn đề tỉ giá hối đoái của đô la Hồng Kông giao cho bên ông phụ trách, còn tôi và những thành viên của thương hội Trung Hoa sẽ đối phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông.
- Ý anh là mỗi bên gánh vác một chuyện?
Ông Phùng nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tiếp tục nói:
- Mỗi bên gánh vác một vấn đề cũng có cái hay, với tình hình hiện nay của Hồng Kông và sự chi viện của quốc gia, nếu muốn ứng phó với tỉ giá hối đoái đô la Hồng Kông rất dễ, có thể hạn chế tổn thất tới mức tối thiểu, mà phía chúng tôi phụ trách ứng phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, với khả năng tài chính của tôi, chắc sẽ không để xảy ra chuyện lớn gì.
Lục Thiếu Hoa thích nói chuyện với người thông minh, đơn giản vì lúc nói chuyện với người thông minh, không cần phải nói rõ ràng vấn đề cũng có thể làm cho đối phương hiểu. Không nghi ngờ gì nữa, ông Phùng là một người thông minh, Lục Thiếu Hoa vừa nói là ông ta hiểu ngay ý của Lục Thiếu Hoa.
Mỗi bên phụ trách một nhiệm vụ, điều này không những có thể giảm thiểu lượng đầu tư tiền tệ, quan trọng hơn là có thể chuyên tâm đối mặt, như vậy sẽ đơn giản hóa vấn đề đi rất nhiều, mọi việc sẽ được giải quyết thuận lợi hơn.
- Được, tôi không có ý kiến.
Ông Phùng cười đáp.
Lục Thiếu Hoa sớm đã biết ông Phùng không thể phản bác ý của mình, song ông Phùng rốt cuộc cũng chỉ là một Phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính do đại lục phái đến, ở Hồng Kông này cũng như là người ngoại quốc, muốn xử lý công việc đâu có dễ dàng như thế.
- Ông Phùng này, đối với Hồng Kông, ông là người ngoài, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Lục Thiếu Hoa không kiêng kị gì, nói thẳng một câu, lại nói tiếp:
- Nhưng mà ông có thể yên tâm, giờ vẫn chưa phải thời điểm gấp rút, bên ông vẫn có thời gian nửa tháng để chuẩn bị.
Lục Thiếu Hoa biết thời điểm sẽ bùng phát cơn bão tài chính châu Á tại Hồng Kong là vào gần cuối tháng 10, mà bây giờ mới đầu tháng 10, vẫn còn hơn nửa tháng nữa.
- Nửa tháng sao?
Ông Phùng không phải kẻ ngốc, ông ta hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, khẳng định tính chính xác trong câu trả lời của mình, rồi lại nói tiếp:
- Đây là quãng thời gian khó khăn, phải biết nắm bắt thời gian, như vậy có thể giảm tổn thất tới mức tối thiểu, cho nên ông phải nỗ lực nhiều, phối hợp tốt với người bên Hồng Kông này, để đến lúc khởi sự, ông sẽ không bị bó tay, bó chân nữa.
Hồng Kông đã quay về với đại lục rồi, nhưng vẫn là một nước hai chế độ, quan chức đại lục được giao nhiệm vụ ở Hồng Kông, nếu không hợp tác với người ở đây, thì đây chẳng phải chuyện đùa, người cấp dưới mà làm việc chệch choạc, kết quả có thể như thế nào, không cần nói cũng biết.
- Ừ, tôi sẽ nhanh chóng hợp tác với người bên này.
Ông Phùng nghiêm túc trả lời.
Thực ra ông Phùng không cần phải nói với giọng điệu cam đoan, nhưng với thân phận của Lục Thiếu Hoa ở đây, cho dù Lục Thiếu Hoa chỉ là một thương nhân bình thường, ông Phùng cũng coi Lục Thiếu Hoa như là một quan chức để tiếp chuyện.
Đối với biểu hiện của ông Phùng, Lục Thiếu Hoa đã quen rồi, hắn khẽ cười, cũng không nhiều lời nữa, vỗ vai ông Phùng như để động viên khích lệ.
/1180
|