Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 654: Sự xuất hiện của Lục Gia Diệu.
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Lục Thiếu Hoa biết toàn bộ diễn biến của cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á, đây là ưu thế của Lục Thiếu Hoa, hắn có khả năng sắp xếp trước mọi việc, cuối cùng đều có được thắng lợi. Đương nhiên, cũng là ngăn chặn những việc mà George Soros sẽ làm.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa đúng là đã biết diễn biến của cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á, nên hắn mới đề nghị mấy người Hoắc Anh Đông nhằm vào đồng Yên Nhật đầu tư. Nguyên nhân đơn giản, Yên Nhật giảm nhiều, liên tục giảm thời gian dài.
Yên Nhật giảm với biên độ rộng phải chờ đến giai đoạn thứ hai. Nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn như cũ bảo mấy người Hoắc Anh Đông đầu tư vào Yên Nhật ngoài việc Yên Nhật sẽ giảm trong thời gian dài còn có một điều đó chính là thuận tiện cho Lục Thiếu Hoa.
Hoắc Anh Đông ở Thái Lan sau khi bảo vệ Hồng Kông và bảo vệ chính công ty của họ, đã có được khá nhiều cố phiếu, tiền cũng có hơn một tỷ đô la Mỹ.
Đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, hơn một tỷ đô la căn bản không xem như tiền, đầu tư hơn một tỷ đô là cổ phiếu, không cần phải đánh du kích, không gì bằng đầu tư vào một chỗ, chờ nó chậm rãi như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Quan trọng hơn là mấy người Lý Vân Thanh không cần dành thời gian chú ý đến bọn họ, bọn họ có thể tập trung vào nhiệm vụ, như vậy tiết kiệm được nhiều sức lực. Làm cho mấy người Lý Vân Thanh có thể tập trung toàn bộ sức lực vào chuyên môn đầu tư của mình.
Cũng không phải Lục Thiếu Hoa ích kỷ, không nghĩ để mấy người Hoắc Anh Đông kiếm nhiều tiền một chút, mà là đánh du kích có nhiều phiền toái.
Mà đồng Yên Nhật giảm giá trên diện rộng là sang năm tới, giai đoạn thứ hai, nói cách khác, khi cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á kết thúc giai đoạn thứ nhất thì Hàn Quốc cũng kết thúc.
Theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, trung tuần tháng 11 năm 1997, đồng Won Hàn quốc không giữ được, ngày 17 giảm mạnh, nhưng vẫn thuận lợi vượt qua giai đoạn thứ nhất.
Nếu là như thế hiện giờ Lục Thiếu Hoa tính một chút cũng là như vậy. Dù sao đồng Won Lục Thiếu Hoa cũng kỳ vọng không cao lắm. Điều này cũng giải thích sau khi chấm dứt ở indonesia, Malaysia, Philipines Lục Thiếu Hoa bớt đi một phần vốn.
Còn có một nguyên nhân không giải thích, đó là về Nhật Bản, theo Lục Thiếu Hoa nói, Lục Thiếu Hoa tính đồng Yên Nhật giảm giá ở giai đoạn thứ nhất, cũng ko xác thực nó ở giai đoạn thứ hai.
Điều này thì không có nguyên nhân, bởi vì Lục Thiếu Hoa đang suy xét một vấn đề, vấn đề này chính là có thanh khoản đồng Yên Nhật hay không. Theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa biết là đồng Yên và thị trường chứng khoán Nhật Bản luôn luôn giảm liên tục, ước chừng rất nhiều năm từ lúc cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á bắt đầu đến mãi tháng bảy tháng tám năm 1998 mới chấm dứt.
Thời gian này, duy trì một chu kỳ giảm rất dài, mà Lục Thiếu Hoa đã bố trí đầu tư vào đồng Yên Nhật và thị trường chứng khoán Nhật rất sớm. Lục Thiếu Hoa hiện nay đang suy nghĩ xem có nên thanh khoản trước hay là qua một giai đoạn nữa để đón đợt giảm tiếp theo.
Nếu phải thanh khoản trước, như vậy tất cả phải nhằm vào đồng Won, nếu như vậy, không thể nhằm vào Yên Nhật, cuối cùng, giai đoạn thứ nhất cũng không quá dài.
- Ầy
Lục Thiếu Hoa thở dài, tự nói với mình:
- Thôi được rồi, đến lúc đó quyết định là được.
Lúc này đã qua tháng 11, lúc đồng Won bùng nổ cũng đã đến gần, còn không đến nửa tháng nữa, nháy mắt liền trôi qua, đến lúc đó quyết định có thanh khoản hay không cũng chưa muộn, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc gì.
Đã có kế hoạch trong lòng, Lục Thiếu Hoa cũng không suy nghĩ gì nữa, vươn vai, tập trung chơi đùa với con gái hắn- Lục Vũ Đình.
Hiện tại Tần Tịch Thần đã hết ngày ở cữ, ngày 7 tháng 11, cha của Lục Thiếu Hoa Lục Gia Diệu cũng đã cũng bốn người vệ sĩ đến Hồng Kông để xem mặt đứa cháu gái đầu tiên.
Lục Gia Diệu bây giờ không giống Lục Gia Diệu này xưa chỉ biết làm ruộng, Lục Gia Diệu bây giờ dù là khí chất hay lời nói hành động đều rất khác xưa. Lúc này nếu nói chuyện cùng người ta sẽ có cảm giác là “kẻ có tiền”
Nghĩ lại cũng đúng, Lục Gia Diệu có đứa con là Lục Thiếu Hoa, bản thân ông ta cũng vốn là người có nhiều tiền, làm nông bao nhiêu năm tài sản của Lục Gia Diệu cũng khá khá, không nói trên trăm triệu, mấy chục triệu nhân dân tệ là không thành vấn đề.
Mấy chục triệu nhân dân tệ trong mắt Lục Thiếu Hoa không xem là gì nhưng ở quê, có bao nhiêu người có được số tiền đó đâu. Cho nên mới nói Lục Gia Diệu không cần có Lục Thiếu Hoa thì Lục Gia Diệu ở quê cũng là một người giàu có.
Ông nội đến thăm cháu gái, giống như mẹ vợ đến thăm con rể vậy, càng nhìn càng thích. Trên mặt Lục Gia Diệu cười vui vẻ. nhìn giống như thấy cục vàng vậy. Đúng vậy, Lục Vũ Đình nói thế nào cũng là đời thứ ba của Lục Gia Diệu, tuy rằng chỉ là con gái, nhưng là cháu đời thứ ba, Lục Gia Diệu rất vui vẻ.
- Tiểu Hoa, mẹ con đã ở đây khá lâu, ta nghĩ nên để mấy tháng nữa cho Vũ Đình về bên kia đi.
Lục Gia Diệu nhìn thoáng qua Lục Vũ Đình liền thích, rồi nhìn vẻ mặt của Trần Lệ rồi đưa ra đề nghị này.
Kỳ thật điều Lục Gia Diệu suy nghĩ thì có rất nhiều, Trần Lệ ở Hồng Kông không quen là thứ nhất, hơn nữa nhà ở Đại Lục cũng yên lặng đáng sợ. Bình thường Lục Gia Diệu cũng không có việc gì làm, nếu có cháu gái Lục Vũ Đình trở về, chắc chắn sẽ vui hơn.
Đề nghị của Lục Gia Diệu làm Lục Thiếu Hoa rất xúc động, vì Tần Tịch Thần đã quyết định vài ngày nữa sẽ đi làm, như vậy Tiểu Vũ Đình sẽ để ở nhà cho người giúp việc, vấn đề này đã làm Lục Thiếu Hoa rất đau đầu, không phải Lục Thiếu Hoa không tin người giúp việc trong nhà, mà nếu ở với Trần Lệ Lục Thiếu Hoa càng thêm yên tâm.
- Để con và Tần Tịch Thần bàn bạc một chút, nếu được sẽ đưa cháu về bên nhà.
Lục Thiếu Hoa nghĩ một chút rồi nói.
Lục Thiếu Hoa là đàn ông nhưng nhiều việc hắn vẫn muốn cùng Tần Tịch Thần bàn bạc một chút. Dù sao Lục Vũ Đình cũng là con gái của cả Tần Tịch Thần, làm mẹ, phải xa con là điều đau khổ, không thể không suy nghĩ một chút.
Cũng may, từ Hồng Kông đến nhà bên đó cũng không xa, hơn nữa Lục Thiếu Hoa có được đặc quyền, có máy bay riêng đi lại. Có thể nói việc đi lại rất thuận tiện, nếu đưa Lục Vũ Đình về quê thì Tần Tịch Thần muốn thăm con gái cũng rất thuận tiện, đi máy bay mười mấy phút là đến.
- Tốt lắm, các con bàn bạc đi.
Lục Gia Diệu gật đầu nói. Suy nghĩ một lúc rồi nói thêm:
- Nếu đưa cháu về quê, mẹ cháu sẽ buồn, vậy để tháng sau đi.
- Vâng,
Lục Thiếu Hoa gật đầu trả lời.
…
Việc tiếp theo không cần nói nhiều, tới tối, Lục Thiếu Hoa mới nói với Tần Tịch Thần, cuối cùng quyết định để Lục Vũ Linh đi về cùng bà nội, cũng chính là Trần Lệ.
Tần Tịch Thần là mẹ, đương nhiên cô không muốn xa con gái nhưng xét đến Tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, cũng cần cô góp sức. Quan trọng là con gái còn nhỏ, buổi tối chắc chắn sẽ quấy khóc, như thế Tần Tịch Thần sẽ không thể vừa trông con vừa làm việc được.
Cho nên cuối cùng Tần Tịch Thần cũng đồng ý.
Ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa nói với bố mẹ, hai ông bà tất nhiên rất vui vẻ, đặc biệt là Trần Lệ, bà rất vui mừng. Vốn dĩ bà rất mong như vậy, nhưng bà không nói gì, không nghĩ cuối cùng lại để Lục Gia Diệu nói ra, và hai con lại đồng ý.
Việc chăm sóc đứa nhỏ đã bàn xong, tiếp đến Lục Thiếu Hoa cũng có một chút việc cần cùng Lục Gia Diệu nói chuyện, là vấn đề về cây vải.
Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, tất nhiên biết cây vải về lâu dài không còn đắt giá nữa, mà trong nhà hắn lại có mười mấy mẫu trồng toàn cây vải, sau đó Lục Gia Diệu còn nhận thầu một ít nữa, nên có rất nhiều diện tích trồng vải.
Nếu giá vải thấp xuống Lục Thiếu Hoa không thể không nói một chút.
- Ba, vườn vải nhà mình khoán ra ngoài đi, như vậy vẫn kiếm được tiền, lại chuyên tâm buôn bán, không mất nhiều thời gian.
Lục Thiếu Hoa thả con tép bắt con tôm, không nói ngay từ đầu là cây vải trượt giá.
Lục Gia Diệu cũng không sốt ruột lên tiếng, chỉ gật gật đầu, trầm ngâm một hồi sau mới nói:
- Ba không phải không nghĩ đến vấn đề này, ông nội con đã lớn tuổi, hiện tại vườn vải đều phải thuê người quản lý và chăm sóc, chúng ta ít tham gia. Ừ nhưng cũng có nghĩ đến việc không tiếp tục nữa, nhưng hàng năm thu hoạch cũng không ít, nên vẫn thấy tiếc.
Lục Gia Diệu suy nghĩ đơn giản, có thể kiếm được tiền ông ta liền tiếc không thể bỏ.
Nhưng Lục Gia Diệu không thể biết được sau vài năm nữa giá vải sẽ giảm mạnh môt cách đáng sợ, không đáng vài đồng một cân, nếu biết ông ta cũng sẽ sớm bỏ mà thôi.
- Ba, ba xem hiện tại cây vải giá tốt như vậy, ở quê nhiều nhà bắt đầu trồng thêm, sau mấy năm nữa, sản lượng vải sẽ tăng, giá cả chỉ sợ sẽ giảm, đến lúc đó có thể thu hồi vốn cũng là một vấn đề, cuối cùng lại bán lỗ vốn.
Lục Thiếu Hoa nói vào trọng tâm.
Lục Gia Diệu không sốt ruột lên tiếng, mà đang suy nghĩ. Không thể nói điều Lục Thiếu Hoa nói không có lý, ở quê rõ ràng thấy nhà họ Lục trồng vải thu nhập cao nhà nhà đều trồng vải, mấy năm nữa thu hoạch nhiều, giá cả nhất định sẽ giảm.
- Ừ, thu hoạch xong vụ này, sang năm sẽ cho nhận thầu.
Lục Gia Diệu cuối cùng nói.
- Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 654: Sự xuất hiện của Lục Gia Diệu.
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Lục Thiếu Hoa biết toàn bộ diễn biến của cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á, đây là ưu thế của Lục Thiếu Hoa, hắn có khả năng sắp xếp trước mọi việc, cuối cùng đều có được thắng lợi. Đương nhiên, cũng là ngăn chặn những việc mà George Soros sẽ làm.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa đúng là đã biết diễn biến của cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á, nên hắn mới đề nghị mấy người Hoắc Anh Đông nhằm vào đồng Yên Nhật đầu tư. Nguyên nhân đơn giản, Yên Nhật giảm nhiều, liên tục giảm thời gian dài.
Yên Nhật giảm với biên độ rộng phải chờ đến giai đoạn thứ hai. Nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn như cũ bảo mấy người Hoắc Anh Đông đầu tư vào Yên Nhật ngoài việc Yên Nhật sẽ giảm trong thời gian dài còn có một điều đó chính là thuận tiện cho Lục Thiếu Hoa.
Hoắc Anh Đông ở Thái Lan sau khi bảo vệ Hồng Kông và bảo vệ chính công ty của họ, đã có được khá nhiều cố phiếu, tiền cũng có hơn một tỷ đô la Mỹ.
Đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, hơn một tỷ đô la căn bản không xem như tiền, đầu tư hơn một tỷ đô là cổ phiếu, không cần phải đánh du kích, không gì bằng đầu tư vào một chỗ, chờ nó chậm rãi như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Quan trọng hơn là mấy người Lý Vân Thanh không cần dành thời gian chú ý đến bọn họ, bọn họ có thể tập trung vào nhiệm vụ, như vậy tiết kiệm được nhiều sức lực. Làm cho mấy người Lý Vân Thanh có thể tập trung toàn bộ sức lực vào chuyên môn đầu tư của mình.
Cũng không phải Lục Thiếu Hoa ích kỷ, không nghĩ để mấy người Hoắc Anh Đông kiếm nhiều tiền một chút, mà là đánh du kích có nhiều phiền toái.
Mà đồng Yên Nhật giảm giá trên diện rộng là sang năm tới, giai đoạn thứ hai, nói cách khác, khi cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á kết thúc giai đoạn thứ nhất thì Hàn Quốc cũng kết thúc.
Theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, trung tuần tháng 11 năm 1997, đồng Won Hàn quốc không giữ được, ngày 17 giảm mạnh, nhưng vẫn thuận lợi vượt qua giai đoạn thứ nhất.
Nếu là như thế hiện giờ Lục Thiếu Hoa tính một chút cũng là như vậy. Dù sao đồng Won Lục Thiếu Hoa cũng kỳ vọng không cao lắm. Điều này cũng giải thích sau khi chấm dứt ở indonesia, Malaysia, Philipines Lục Thiếu Hoa bớt đi một phần vốn.
Còn có một nguyên nhân không giải thích, đó là về Nhật Bản, theo Lục Thiếu Hoa nói, Lục Thiếu Hoa tính đồng Yên Nhật giảm giá ở giai đoạn thứ nhất, cũng ko xác thực nó ở giai đoạn thứ hai.
Điều này thì không có nguyên nhân, bởi vì Lục Thiếu Hoa đang suy xét một vấn đề, vấn đề này chính là có thanh khoản đồng Yên Nhật hay không. Theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa biết là đồng Yên và thị trường chứng khoán Nhật Bản luôn luôn giảm liên tục, ước chừng rất nhiều năm từ lúc cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á bắt đầu đến mãi tháng bảy tháng tám năm 1998 mới chấm dứt.
Thời gian này, duy trì một chu kỳ giảm rất dài, mà Lục Thiếu Hoa đã bố trí đầu tư vào đồng Yên Nhật và thị trường chứng khoán Nhật rất sớm. Lục Thiếu Hoa hiện nay đang suy nghĩ xem có nên thanh khoản trước hay là qua một giai đoạn nữa để đón đợt giảm tiếp theo.
Nếu phải thanh khoản trước, như vậy tất cả phải nhằm vào đồng Won, nếu như vậy, không thể nhằm vào Yên Nhật, cuối cùng, giai đoạn thứ nhất cũng không quá dài.
- Ầy
Lục Thiếu Hoa thở dài, tự nói với mình:
- Thôi được rồi, đến lúc đó quyết định là được.
Lúc này đã qua tháng 11, lúc đồng Won bùng nổ cũng đã đến gần, còn không đến nửa tháng nữa, nháy mắt liền trôi qua, đến lúc đó quyết định có thanh khoản hay không cũng chưa muộn, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc gì.
Đã có kế hoạch trong lòng, Lục Thiếu Hoa cũng không suy nghĩ gì nữa, vươn vai, tập trung chơi đùa với con gái hắn- Lục Vũ Đình.
Hiện tại Tần Tịch Thần đã hết ngày ở cữ, ngày 7 tháng 11, cha của Lục Thiếu Hoa Lục Gia Diệu cũng đã cũng bốn người vệ sĩ đến Hồng Kông để xem mặt đứa cháu gái đầu tiên.
Lục Gia Diệu bây giờ không giống Lục Gia Diệu này xưa chỉ biết làm ruộng, Lục Gia Diệu bây giờ dù là khí chất hay lời nói hành động đều rất khác xưa. Lúc này nếu nói chuyện cùng người ta sẽ có cảm giác là “kẻ có tiền”
Nghĩ lại cũng đúng, Lục Gia Diệu có đứa con là Lục Thiếu Hoa, bản thân ông ta cũng vốn là người có nhiều tiền, làm nông bao nhiêu năm tài sản của Lục Gia Diệu cũng khá khá, không nói trên trăm triệu, mấy chục triệu nhân dân tệ là không thành vấn đề.
Mấy chục triệu nhân dân tệ trong mắt Lục Thiếu Hoa không xem là gì nhưng ở quê, có bao nhiêu người có được số tiền đó đâu. Cho nên mới nói Lục Gia Diệu không cần có Lục Thiếu Hoa thì Lục Gia Diệu ở quê cũng là một người giàu có.
Ông nội đến thăm cháu gái, giống như mẹ vợ đến thăm con rể vậy, càng nhìn càng thích. Trên mặt Lục Gia Diệu cười vui vẻ. nhìn giống như thấy cục vàng vậy. Đúng vậy, Lục Vũ Đình nói thế nào cũng là đời thứ ba của Lục Gia Diệu, tuy rằng chỉ là con gái, nhưng là cháu đời thứ ba, Lục Gia Diệu rất vui vẻ.
- Tiểu Hoa, mẹ con đã ở đây khá lâu, ta nghĩ nên để mấy tháng nữa cho Vũ Đình về bên kia đi.
Lục Gia Diệu nhìn thoáng qua Lục Vũ Đình liền thích, rồi nhìn vẻ mặt của Trần Lệ rồi đưa ra đề nghị này.
Kỳ thật điều Lục Gia Diệu suy nghĩ thì có rất nhiều, Trần Lệ ở Hồng Kông không quen là thứ nhất, hơn nữa nhà ở Đại Lục cũng yên lặng đáng sợ. Bình thường Lục Gia Diệu cũng không có việc gì làm, nếu có cháu gái Lục Vũ Đình trở về, chắc chắn sẽ vui hơn.
Đề nghị của Lục Gia Diệu làm Lục Thiếu Hoa rất xúc động, vì Tần Tịch Thần đã quyết định vài ngày nữa sẽ đi làm, như vậy Tiểu Vũ Đình sẽ để ở nhà cho người giúp việc, vấn đề này đã làm Lục Thiếu Hoa rất đau đầu, không phải Lục Thiếu Hoa không tin người giúp việc trong nhà, mà nếu ở với Trần Lệ Lục Thiếu Hoa càng thêm yên tâm.
- Để con và Tần Tịch Thần bàn bạc một chút, nếu được sẽ đưa cháu về bên nhà.
Lục Thiếu Hoa nghĩ một chút rồi nói.
Lục Thiếu Hoa là đàn ông nhưng nhiều việc hắn vẫn muốn cùng Tần Tịch Thần bàn bạc một chút. Dù sao Lục Vũ Đình cũng là con gái của cả Tần Tịch Thần, làm mẹ, phải xa con là điều đau khổ, không thể không suy nghĩ một chút.
Cũng may, từ Hồng Kông đến nhà bên đó cũng không xa, hơn nữa Lục Thiếu Hoa có được đặc quyền, có máy bay riêng đi lại. Có thể nói việc đi lại rất thuận tiện, nếu đưa Lục Vũ Đình về quê thì Tần Tịch Thần muốn thăm con gái cũng rất thuận tiện, đi máy bay mười mấy phút là đến.
- Tốt lắm, các con bàn bạc đi.
Lục Gia Diệu gật đầu nói. Suy nghĩ một lúc rồi nói thêm:
- Nếu đưa cháu về quê, mẹ cháu sẽ buồn, vậy để tháng sau đi.
- Vâng,
Lục Thiếu Hoa gật đầu trả lời.
…
Việc tiếp theo không cần nói nhiều, tới tối, Lục Thiếu Hoa mới nói với Tần Tịch Thần, cuối cùng quyết định để Lục Vũ Linh đi về cùng bà nội, cũng chính là Trần Lệ.
Tần Tịch Thần là mẹ, đương nhiên cô không muốn xa con gái nhưng xét đến Tập đoàn Phượng Hoàng lớn như vậy, cũng cần cô góp sức. Quan trọng là con gái còn nhỏ, buổi tối chắc chắn sẽ quấy khóc, như thế Tần Tịch Thần sẽ không thể vừa trông con vừa làm việc được.
Cho nên cuối cùng Tần Tịch Thần cũng đồng ý.
Ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa nói với bố mẹ, hai ông bà tất nhiên rất vui vẻ, đặc biệt là Trần Lệ, bà rất vui mừng. Vốn dĩ bà rất mong như vậy, nhưng bà không nói gì, không nghĩ cuối cùng lại để Lục Gia Diệu nói ra, và hai con lại đồng ý.
Việc chăm sóc đứa nhỏ đã bàn xong, tiếp đến Lục Thiếu Hoa cũng có một chút việc cần cùng Lục Gia Diệu nói chuyện, là vấn đề về cây vải.
Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, tất nhiên biết cây vải về lâu dài không còn đắt giá nữa, mà trong nhà hắn lại có mười mấy mẫu trồng toàn cây vải, sau đó Lục Gia Diệu còn nhận thầu một ít nữa, nên có rất nhiều diện tích trồng vải.
Nếu giá vải thấp xuống Lục Thiếu Hoa không thể không nói một chút.
- Ba, vườn vải nhà mình khoán ra ngoài đi, như vậy vẫn kiếm được tiền, lại chuyên tâm buôn bán, không mất nhiều thời gian.
Lục Thiếu Hoa thả con tép bắt con tôm, không nói ngay từ đầu là cây vải trượt giá.
Lục Gia Diệu cũng không sốt ruột lên tiếng, chỉ gật gật đầu, trầm ngâm một hồi sau mới nói:
- Ba không phải không nghĩ đến vấn đề này, ông nội con đã lớn tuổi, hiện tại vườn vải đều phải thuê người quản lý và chăm sóc, chúng ta ít tham gia. Ừ nhưng cũng có nghĩ đến việc không tiếp tục nữa, nhưng hàng năm thu hoạch cũng không ít, nên vẫn thấy tiếc.
Lục Gia Diệu suy nghĩ đơn giản, có thể kiếm được tiền ông ta liền tiếc không thể bỏ.
Nhưng Lục Gia Diệu không thể biết được sau vài năm nữa giá vải sẽ giảm mạnh môt cách đáng sợ, không đáng vài đồng một cân, nếu biết ông ta cũng sẽ sớm bỏ mà thôi.
- Ba, ba xem hiện tại cây vải giá tốt như vậy, ở quê nhiều nhà bắt đầu trồng thêm, sau mấy năm nữa, sản lượng vải sẽ tăng, giá cả chỉ sợ sẽ giảm, đến lúc đó có thể thu hồi vốn cũng là một vấn đề, cuối cùng lại bán lỗ vốn.
Lục Thiếu Hoa nói vào trọng tâm.
Lục Gia Diệu không sốt ruột lên tiếng, mà đang suy nghĩ. Không thể nói điều Lục Thiếu Hoa nói không có lý, ở quê rõ ràng thấy nhà họ Lục trồng vải thu nhập cao nhà nhà đều trồng vải, mấy năm nữa thu hoạch nhiều, giá cả nhất định sẽ giảm.
- Ừ, thu hoạch xong vụ này, sang năm sẽ cho nhận thầu.
Lục Gia Diệu cuối cùng nói.
- Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
/1180
|