Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 708: Mua sắm vũ khí
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Trong khoảnh khắc đó, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra một quyết định, một quyết định có thể khiến những nhà lãnh đạo cấp cao của chính phủ vui mừng khôn tả, cũng là một quyết định có lợi cho Lục Thiếu Hoa. Quyết định đó là bán ra kỹ thuật chế tạo tên lửa tầm ngắn và máy bay chiến đấu.
Cứ nhìn những căn cứ Hổ Gầm ở châu Phi thì biết, đã có rất nhiều những kỹ thuật chế tạo được liệt vào hàng đầu thế giới, nếu Lục Thiếu Hoa đồng ý bán ra những kỹ thuật này, thử hỏi phía lãnh đạo chính phủ sao có thể không vui mừng chứ. Quan trọng là những kỹ thuật mà Lục Thiếu Hoa muốn bán ra đó có thể trang bị cho tàu sân bay, việc này làm cho quốc gia giảm bớt được rất nhiều khâu.
Còn về tại sao nói việc này có lợi cho Lục Thiếu Hoa, không cần phải giải thích nhiều, đây đều là những kỹ thuật tiến tiến nhất, nhất định có thể bán ra với giá hời, Lục Thiếu Hoa giờ lại đang thiếu tiền, nếu có thể có được số tiền đó thì coi như dự án phủ sóng mạng sẽ tiến triển lên được một bậc nữa.
Trong lòng đã có quyết định, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng:
- Ngoại trừ kỹ thuật chế tạo tàu sân bay thì vẫn còn tên lửa tầm trung và tên lửa tầm ngắn. Ồ! Đúng rồi, vẫn còn khoản máy bay chiến đấu, máy bay ném bom và cả máy bay trinh sát, tất cả đều là những vũ khí quân sự có trình độ kỹ thuật đi đầu thế giới, nếu phía chính phủ muốn mua, cháu cũng vui vẻ bán ra.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa đã rất rõ ràng, hắn có thể vui vẻ bán ra. Đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng tiết lộ một thông tin nữa cho Tăng Kiến Quốc, với những trang bị vũ khí vừa được kể ra, Lục Thiếu Hoa chỉ bán sản phẩm đã được chế tạo hoàn chỉnh chứ không bán kỹ thuật chế tạo.
Thật nực cười, Lục Thiếu Hoa không ngốc, nếu bán ra kỹ thuật chế tạo, với những nhân tài của nền công nghiệp quân sự quốc gia, không bao lâu là có thể chế tạo ra, nhưng nếu bán sản phẩm hoàn chỉnh thì lại không giống như vậy, nếu không đầu tư một khoảng thời gian nhất định cho việc nghiên cứu thì quốc gia cũng không có cách nào để chế tạo ra được.
Sau một thời gian nghiên cứu, quốc gia bắt buộc phải trao đổi mua bán với Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa bỗng chốc trở thành một trùm buôn bán vũ khí quân sự, cái lợi này là có thể nhìn ra. Quan trọng hơn là, vụ mua bán này hoàn toàn là danh chính ngôn thuận, chứ không phải là giao dịch vũ khí quân sự trái phép.
Ở những quốc gia khác, có rất nhiều những xí nghiệp tư nhân, những đơn đặt hàng mà họ tiếp nhận cũng đều có vũ khí quân sự, chủ yếu là chế tạo các loại tên lửa, Lục Thiếu Hoa giờ cũng giống như họ, cũng tiếp nhận những đơn đặt hàng quân
Điều kiện này quả rất có sức hấp dẫn, phía chính phủ cũng coi như là được nếm mật ngọt. Lần trước Lục Thiếu Hoa có tặng mấy cái kỹ thuật chế tạo máy bay chiến đấu, tuy ở căn cứ Hổ Gầm, những kỹ thuật ấy chỉ thuộc loại hạng hai, hạng ba mà thôi, nhưng đối với trình độ kỹ thuật của quốc gia thì đó đều đã là những kỹ thuật tiên tiến rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa trực tiếp bán ra sản phẩm. Điều đó có ý nghĩa gì? Phía chính phủ nên biết rằng việc này đối với quốc gia chỉ có lợi mà không có hại, nguyên nhân rất đơn giản, một khi đã có sản phẩm trong tay, quốc gia sẽ cho chuyên gia lĩnh vực công nghiệp quân sự tiến hành nghiên cứu.
Nếu nói như vậy thì vấn đề kỹ thuật của quốc gia có thể vươn tới tầm cao mới, nếu không phải là kẻ ngốc thì không thể cự tuyệt đề nghị này. Nhưng đúng như những gì Lục Thiếu Hoa nói, điều này đối với quốc gia chỉ có lợi mà không có hại, bởi vì Lục Thiếu Hoa có lòng tin, sản phẩm mà hắn có trong tay, nếu quốc gia không mất thời gian mấy năm thì không thể nào nghiên cứu chế tạo được.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì những thứ mà bên căn cứ hổ Gầm của Lục Thiếu Hoa sản xuất ra đều quá tiên tiến, với đội ngũ nhân tài quân sự hiện nay của quốc gia, nếu không bỏ ra mấy năm thì cũng không thể nghiên cứu được, mà trong thời gian tiến hành nghiên cứu đó, lại có không biết bao nhiêu những đơn đặt hàng mới.
Đợi mấy năm sau khi phía chính phủ nghiên cứu ra, đến lúc ấy kỹ thuật của Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục được cải tiến, và lại đứng tốp đầu thế giới, Lục Thiếu Hoa lại có thể tiếp nhận được những đơn đặt hàng lớn.
Đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa làm như vậy ngoài mục đích kiếm tiền ra, quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa muốn đi tiên phong về kỹ thuật, như thế mới có thể khiến đội ngũ chuyên gia quân sự tiến hành nghiên cứu, đợi đến lúc bọn họ hiểu ra, như vậy họ đã có cơ hội được mở mang trình độ, cũng có thể coi là gián tiếp bồi dưỡng những chuyên gia quân sự cho quốc gia.
Đấy là Lục Thiếu Hoa nghĩ như vậy, hắn mà không nói rõ ra thì khó lòng mà hiểu được. Song Lục Thiếu Hoa biết rằng người thông minh cũng rất nhiều, một số người có thể nhìn thấu sự chân thật của hắn.
Song đó đều là những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của Lục Thiếu Hoa, việc cần quan tâm duy nhất hiện nay của Lục Thiếu Hoa đó là xúc tiến cho lần giao dịch này, muốn vậy thì phải nhờ Tăng Kiến Quốc truyền đạt ý của hắn tới phía chính phủ, có vậy mới thực hiện được ý nguyện của Lục Thiếu Hoa.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa lại không hề biết rằng, những gì mà hắn nói ra chẳng khác nào tiếng nổ của một quả bom tấn, phá ngang dòng suy nghĩ của Tăng Kiến Quốc, làm cho ông ta mãi mà không có phản ứng gì, tay cầm ống nghe, hai mắt đờ đẫn, bần thần cả người.
Một hồi sau Tăng Kiến Quốc mới trấn tĩnh trở lại, với giọng điệu trước nay chưa từng có, chân thành hỏi:
- Cháu thật sự đồng ý bán ra những thứ đó à?
Tăng Kiến Quốc thừa biết Lục Thiếu Hoa không có lừa ông ta, đồng thời cũng biết trong tay Lục Thiếu Hoa có rất nhiều những thứ ấy, chỉ là Tăng Kiến Quốc không bao giờ ngờ được rằng những thứ đó trong tay Lục Thiếu Hoa nhiều hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ông ta. Quan trọng là những kỹ thuật mà Lục Thiếu Hoa đang có trong tay đều là những kỹ thuật hàng đầu thế giới.
Là kỹ thuật hàng đầu thế giới à! Nếu một quốc gia có được những kỹ thuật này thì chẳng phải là Quốc bảo sao, cho dù là kỹ thuật hay là sản phẩm thì quốc gia đó cũng tuyệt đối không bán đi dù mọi giá. Nhưng Lục Thiếu Hoa lại khác, hắn là một thương nhân, hắn sẵn sàng bán đi, điều này khiến Tăng Kiến Quốc vô cùng hài lòng, cứ như thể được nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp khi kỹ thuật quân sự quốc gia phát triển thêm được một bậc.
- Đúng vậy
Lục Thiếu Hoa khẳng định. Sau đó bổ sung thêm:
- Song giá trị của những thứ ấy cũng không nhỏ đâu, nếu phía chính phủ đã có quyết định thì phải chuẩn bị tâm lý trước đi, không đến lúc lại kêu giá cao quá.
- Cháu có thể yên tâm, sẽ không có ai nói vậy đâu.
Tăng Kiến Quốc vui vẻ đáp.
Nếu là lúc bình thường Tăng Kiến Quốc đã có thể lên mặt mắng Lục Thiếu Hoa cái tội xảo trá, khôn ranh rồi , nhưng lần này thì khác. Đối với Tăng Kiến Quốc hay là cả Trung Quốc mà nói, đó chẳng phải là chuyện vui bất ngờ hay sao. Lục Thiếu Hoa đã đồng ý bán kỹ thuật chế tạo tàu sân bay, hơn nữa còn bán cả những trang bị tiên tiến thế giới có thể phối hợp với tàu sân bay, thử hỏi Tăng Kiến Quốc sao có thể không lên tiếng chứ.
Tăng Kiến Quốc là bậc tiền bối cho nên tư tưởng có chút bảo thủ, nhưng đã là chuyện phải trái rõ ràng trước mặt, ông cũng nhất quyết bày tỏ quan điểm, không câu nệ, để lực lượng quân sự của quốc gia có thể nâng lên một tầm cao mới, cho dù Lục Thiếu Hoa có xảo trá đi chăng nữa thì cũng chẳng sao.
- Vậy thì tốt rồi
Nói xong Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc mới nói tiếp:
- Thế này đi, cháu sẽ ở lại Thâm Quyến một thời gian, sau đó bay tới Bắc Kinh, đến lúc đó lại bàn tiếp chuyện này nhé.
Lục Thiếu Hoa vốn là muốn phía chính phủ phái người qua Thâm Quyến trao đổi với hắn, nhưng nghĩ lại Lục Thiếu Hoa thấy một thời gian nữa tới Bắc Kinh bàn bạc thì vẫn tốt hơn, dù sao gần đây Lục Thiếu Hoa đã quá bận rồi, không có thời gian đâu để trao đổi với bọn họ.
- Được, ông sẽ nói chuyện này với phía chính phủ, sau đó sẽ chuẩn bị mọi thứ, đợi cậu qua đây.
Tăng Kiến Quốc đáp lời.
Giao dịch lần này giữa Lục Thiếu Hoa và quốc gia coi như đã đạt được thỏa thuận rồi, ít nhất kỹ thuật chế tạo tàu sân bay phải được bán ra, điều này sẽ giúp Lục Thiếu Hoa thu về một khoản cực lớn, như vậy số tiền đầu tư còn thiếu ở phía Thâm Quyến cuối cùng cũng có thể lấp đủ.
Lục Hiểu Nhàn cũng rất kinh ngạc, đúng là chưa từng ăn thịt lợn, cũng từng nhìn thấy lợn trốn chạy rồi, Lục Hiểu Nhàn đúng là nữ giới thật, nhưng mà đối với lời nói của Lục Thiếu Hoa, cũng là em trai cô ấy, quả thật cũng khiến Lục Hiểu Nhàn kinh ngạc.
Cái gì, tàu sân bay, đó chẳng phải là cái mà người ta vẫn hay đồn đại đó sao, rất nhiều người đã nghe đến tên của nó, nhưng chưa bao giờ thấy được hình dạng nó ra sao. Giờ thì ngược lại, Lục Thiếu Hoa lại có được trong tay kỹ thuật của cái thứ vẫn được đồn đại đó, làm sao mà không kinh ngạc cho được.
Người khác không thể nào nhìn thấu được Lục Thiếu Hoa, không biết tâm địa hắn rốt cuộc là sâu tới mức nào, Lục Hiểu Nhàn cũng như những người khác, cũng không thể hiểu nổi em trai mình, giờ thì càng tệ hơn nữa, càng ngày càng không hiểu gì, Lục Hiểu Nhàn chỉ còn biết than vãn trong lòng mà thôi.
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để nghĩ tới những chuyện đó, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã chuyển chủ đề, là vấn đề liên quan đến việc phủ sóng mạng.
- Chị à, công ty Truyền thông Phượng Hoàng định mua dây cáp ở đâu?
Lục Thiếu Hoa đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trong lòng Lục Thiếu Hoa sớm đã có một cách nghĩ quen thuộc. Về dây cáp thông tin, kinh phí để mua cũng rất lớn, số tiền bỏ ra để mua này kể ra cũng hơi oan uổng, bởi vì dù sao sự lớn mạnh của tập đoàn Phượng Hoàng là không thể nghi ngờ, muốn sản xuất dây cáp thông tin là điều hoàn toàn có thể, hơn nữa có thể sản xuất ra dây cáp có chất lượng cực tốt.
- Sán Đầu- một công ty chuyên cung cấp dây cáp thông tin.
Lục Hiểu Nhàn tuy không biết tại sao Lục Thiếu Hoa lại hỏi đến chuyện này, nhưng vẫn thật thà trả lời.
- Ồ…!
Lục Thiếu Hoa cố ý kêu lên như vậy, trí nhớ hiện ra cũng như dòng nước đang dâng trào, Lục Thiếu Hoa quả thực đã nghĩ ra, đúng là công ty Sán Đầu này, công ty này chuyên cung cấp dây cáp thông tin cho công ty Viễn thông Trung Quốc, cũng có thể coi là công ty anh em với Phượng Hoàng rồi.
Suy nghĩ kĩ một lượt, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Chị, lại phải mua sao, trong khi chúng ta có thể tự sản xuất, em có thể cho người ở cơ sở Phượng Hoàng bên kia đi làm, không cần đến hai tháng là có thể sản xuất ra dây cáp.
Kỹ thuật chế tạo dây cáp thông tin, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, song nếu là với đội ngũ chế tạo trình độ cao của căn cứ Phượng Hoàng, giống như trẻ con nặn bùn nghịch vậy, vừa chơi vừa làm cũng ra sản phẩm, chuyện này thật quá dễ dàng.
Lục Thiếu Hoa hơi chút nghi ngờ đầu óc của chị gái mình, chuyện đơn giản như thế này mà tại sao không nghĩra sớm chứ.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa đâu có biết rằng, chị gái hắn quả thật không ngốc, cô ấy không phải là chưa từng nghĩ đến việc tự sản xuất dây cáp điện, chỉ là cơ sở Phượng Hoàng ở bên đó, một hai năm nay bận tối mắt tối mũi, muốn lập một công ty sản xuất dây cáp, nhưng thiếu nhân công, quan trọng là phải thông qua sự cho phép của Lục Thiếu Hoa.
Mà Lục Thiếu Hoa hai năm nay cũng bận bịu lắm rồi, bận đến mức không thấy bóng dáng đâu, làm sao có thể đi lo chuyện này được chứ.
- Chị cũng nghĩ đến chuyện tự sản xuất lấy, vì dù sao số lượng mà chúng ta cần là rất lớn, chỉ có điều việc này cứ kéo dài mãi cho đến tận bây giờ.
Lục Hiểu Nhàn hình như cũng biết được suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa nên mới phân trần như thế.
Lục Thiếu Hoa tuy không biết Lục Hiểu Nhàn là vì nguyên nhân gì mà cứ kéo dài chuyện này. Nhưng Lục Thiếu hoa lại rất rõ một điều rằng, chị gái hắn giờ đã không còn là trước kia rồi, Lục Hiểu Nhàn của hôm nay đã là một Tổng giám đốcđiều hành có đủ tư cách rồi, đầu óc tính toán của cô ấy cũng càng không thể hoài nghi.
- Ừ, việc này cứ quyết định như vậy đi, em sẽ cho người đi chuẩn bị.
Lục Thiếu Hoa cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp quyết định chuyện này.
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.
Chương 708: Mua sắm vũ khí
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruye
Trong khoảnh khắc đó, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra một quyết định, một quyết định có thể khiến những nhà lãnh đạo cấp cao của chính phủ vui mừng khôn tả, cũng là một quyết định có lợi cho Lục Thiếu Hoa. Quyết định đó là bán ra kỹ thuật chế tạo tên lửa tầm ngắn và máy bay chiến đấu.
Cứ nhìn những căn cứ Hổ Gầm ở châu Phi thì biết, đã có rất nhiều những kỹ thuật chế tạo được liệt vào hàng đầu thế giới, nếu Lục Thiếu Hoa đồng ý bán ra những kỹ thuật này, thử hỏi phía lãnh đạo chính phủ sao có thể không vui mừng chứ. Quan trọng là những kỹ thuật mà Lục Thiếu Hoa muốn bán ra đó có thể trang bị cho tàu sân bay, việc này làm cho quốc gia giảm bớt được rất nhiều khâu.
Còn về tại sao nói việc này có lợi cho Lục Thiếu Hoa, không cần phải giải thích nhiều, đây đều là những kỹ thuật tiến tiến nhất, nhất định có thể bán ra với giá hời, Lục Thiếu Hoa giờ lại đang thiếu tiền, nếu có thể có được số tiền đó thì coi như dự án phủ sóng mạng sẽ tiến triển lên được một bậc nữa.
Trong lòng đã có quyết định, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng:
- Ngoại trừ kỹ thuật chế tạo tàu sân bay thì vẫn còn tên lửa tầm trung và tên lửa tầm ngắn. Ồ! Đúng rồi, vẫn còn khoản máy bay chiến đấu, máy bay ném bom và cả máy bay trinh sát, tất cả đều là những vũ khí quân sự có trình độ kỹ thuật đi đầu thế giới, nếu phía chính phủ muốn mua, cháu cũng vui vẻ bán ra.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa đã rất rõ ràng, hắn có thể vui vẻ bán ra. Đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng tiết lộ một thông tin nữa cho Tăng Kiến Quốc, với những trang bị vũ khí vừa được kể ra, Lục Thiếu Hoa chỉ bán sản phẩm đã được chế tạo hoàn chỉnh chứ không bán kỹ thuật chế tạo.
Thật nực cười, Lục Thiếu Hoa không ngốc, nếu bán ra kỹ thuật chế tạo, với những nhân tài của nền công nghiệp quân sự quốc gia, không bao lâu là có thể chế tạo ra, nhưng nếu bán sản phẩm hoàn chỉnh thì lại không giống như vậy, nếu không đầu tư một khoảng thời gian nhất định cho việc nghiên cứu thì quốc gia cũng không có cách nào để chế tạo ra được.
Sau một thời gian nghiên cứu, quốc gia bắt buộc phải trao đổi mua bán với Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa bỗng chốc trở thành một trùm buôn bán vũ khí quân sự, cái lợi này là có thể nhìn ra. Quan trọng hơn là, vụ mua bán này hoàn toàn là danh chính ngôn thuận, chứ không phải là giao dịch vũ khí quân sự trái phép.
Ở những quốc gia khác, có rất nhiều những xí nghiệp tư nhân, những đơn đặt hàng mà họ tiếp nhận cũng đều có vũ khí quân sự, chủ yếu là chế tạo các loại tên lửa, Lục Thiếu Hoa giờ cũng giống như họ, cũng tiếp nhận những đơn đặt hàng quân
Điều kiện này quả rất có sức hấp dẫn, phía chính phủ cũng coi như là được nếm mật ngọt. Lần trước Lục Thiếu Hoa có tặng mấy cái kỹ thuật chế tạo máy bay chiến đấu, tuy ở căn cứ Hổ Gầm, những kỹ thuật ấy chỉ thuộc loại hạng hai, hạng ba mà thôi, nhưng đối với trình độ kỹ thuật của quốc gia thì đó đều đã là những kỹ thuật tiên tiến rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa trực tiếp bán ra sản phẩm. Điều đó có ý nghĩa gì? Phía chính phủ nên biết rằng việc này đối với quốc gia chỉ có lợi mà không có hại, nguyên nhân rất đơn giản, một khi đã có sản phẩm trong tay, quốc gia sẽ cho chuyên gia lĩnh vực công nghiệp quân sự tiến hành nghiên cứu.
Nếu nói như vậy thì vấn đề kỹ thuật của quốc gia có thể vươn tới tầm cao mới, nếu không phải là kẻ ngốc thì không thể cự tuyệt đề nghị này. Nhưng đúng như những gì Lục Thiếu Hoa nói, điều này đối với quốc gia chỉ có lợi mà không có hại, bởi vì Lục Thiếu Hoa có lòng tin, sản phẩm mà hắn có trong tay, nếu quốc gia không mất thời gian mấy năm thì không thể nào nghiên cứu chế tạo được.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì những thứ mà bên căn cứ hổ Gầm của Lục Thiếu Hoa sản xuất ra đều quá tiên tiến, với đội ngũ nhân tài quân sự hiện nay của quốc gia, nếu không bỏ ra mấy năm thì cũng không thể nghiên cứu được, mà trong thời gian tiến hành nghiên cứu đó, lại có không biết bao nhiêu những đơn đặt hàng mới.
Đợi mấy năm sau khi phía chính phủ nghiên cứu ra, đến lúc ấy kỹ thuật của Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục được cải tiến, và lại đứng tốp đầu thế giới, Lục Thiếu Hoa lại có thể tiếp nhận được những đơn đặt hàng lớn.
Đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa làm như vậy ngoài mục đích kiếm tiền ra, quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa muốn đi tiên phong về kỹ thuật, như thế mới có thể khiến đội ngũ chuyên gia quân sự tiến hành nghiên cứu, đợi đến lúc bọn họ hiểu ra, như vậy họ đã có cơ hội được mở mang trình độ, cũng có thể coi là gián tiếp bồi dưỡng những chuyên gia quân sự cho quốc gia.
Đấy là Lục Thiếu Hoa nghĩ như vậy, hắn mà không nói rõ ra thì khó lòng mà hiểu được. Song Lục Thiếu Hoa biết rằng người thông minh cũng rất nhiều, một số người có thể nhìn thấu sự chân thật của hắn.
Song đó đều là những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của Lục Thiếu Hoa, việc cần quan tâm duy nhất hiện nay của Lục Thiếu Hoa đó là xúc tiến cho lần giao dịch này, muốn vậy thì phải nhờ Tăng Kiến Quốc truyền đạt ý của hắn tới phía chính phủ, có vậy mới thực hiện được ý nguyện của Lục Thiếu Hoa.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa lại không hề biết rằng, những gì mà hắn nói ra chẳng khác nào tiếng nổ của một quả bom tấn, phá ngang dòng suy nghĩ của Tăng Kiến Quốc, làm cho ông ta mãi mà không có phản ứng gì, tay cầm ống nghe, hai mắt đờ đẫn, bần thần cả người.
Một hồi sau Tăng Kiến Quốc mới trấn tĩnh trở lại, với giọng điệu trước nay chưa từng có, chân thành hỏi:
- Cháu thật sự đồng ý bán ra những thứ đó à?
Tăng Kiến Quốc thừa biết Lục Thiếu Hoa không có lừa ông ta, đồng thời cũng biết trong tay Lục Thiếu Hoa có rất nhiều những thứ ấy, chỉ là Tăng Kiến Quốc không bao giờ ngờ được rằng những thứ đó trong tay Lục Thiếu Hoa nhiều hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ông ta. Quan trọng là những kỹ thuật mà Lục Thiếu Hoa đang có trong tay đều là những kỹ thuật hàng đầu thế giới.
Là kỹ thuật hàng đầu thế giới à! Nếu một quốc gia có được những kỹ thuật này thì chẳng phải là Quốc bảo sao, cho dù là kỹ thuật hay là sản phẩm thì quốc gia đó cũng tuyệt đối không bán đi dù mọi giá. Nhưng Lục Thiếu Hoa lại khác, hắn là một thương nhân, hắn sẵn sàng bán đi, điều này khiến Tăng Kiến Quốc vô cùng hài lòng, cứ như thể được nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp khi kỹ thuật quân sự quốc gia phát triển thêm được một bậc.
- Đúng vậy
Lục Thiếu Hoa khẳng định. Sau đó bổ sung thêm:
- Song giá trị của những thứ ấy cũng không nhỏ đâu, nếu phía chính phủ đã có quyết định thì phải chuẩn bị tâm lý trước đi, không đến lúc lại kêu giá cao quá.
- Cháu có thể yên tâm, sẽ không có ai nói vậy đâu.
Tăng Kiến Quốc vui vẻ đáp.
Nếu là lúc bình thường Tăng Kiến Quốc đã có thể lên mặt mắng Lục Thiếu Hoa cái tội xảo trá, khôn ranh rồi , nhưng lần này thì khác. Đối với Tăng Kiến Quốc hay là cả Trung Quốc mà nói, đó chẳng phải là chuyện vui bất ngờ hay sao. Lục Thiếu Hoa đã đồng ý bán kỹ thuật chế tạo tàu sân bay, hơn nữa còn bán cả những trang bị tiên tiến thế giới có thể phối hợp với tàu sân bay, thử hỏi Tăng Kiến Quốc sao có thể không lên tiếng chứ.
Tăng Kiến Quốc là bậc tiền bối cho nên tư tưởng có chút bảo thủ, nhưng đã là chuyện phải trái rõ ràng trước mặt, ông cũng nhất quyết bày tỏ quan điểm, không câu nệ, để lực lượng quân sự của quốc gia có thể nâng lên một tầm cao mới, cho dù Lục Thiếu Hoa có xảo trá đi chăng nữa thì cũng chẳng sao.
- Vậy thì tốt rồi
Nói xong Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc mới nói tiếp:
- Thế này đi, cháu sẽ ở lại Thâm Quyến một thời gian, sau đó bay tới Bắc Kinh, đến lúc đó lại bàn tiếp chuyện này nhé.
Lục Thiếu Hoa vốn là muốn phía chính phủ phái người qua Thâm Quyến trao đổi với hắn, nhưng nghĩ lại Lục Thiếu Hoa thấy một thời gian nữa tới Bắc Kinh bàn bạc thì vẫn tốt hơn, dù sao gần đây Lục Thiếu Hoa đã quá bận rồi, không có thời gian đâu để trao đổi với bọn họ.
- Được, ông sẽ nói chuyện này với phía chính phủ, sau đó sẽ chuẩn bị mọi thứ, đợi cậu qua đây.
Tăng Kiến Quốc đáp lời.
Giao dịch lần này giữa Lục Thiếu Hoa và quốc gia coi như đã đạt được thỏa thuận rồi, ít nhất kỹ thuật chế tạo tàu sân bay phải được bán ra, điều này sẽ giúp Lục Thiếu Hoa thu về một khoản cực lớn, như vậy số tiền đầu tư còn thiếu ở phía Thâm Quyến cuối cùng cũng có thể lấp đủ.
Lục Hiểu Nhàn cũng rất kinh ngạc, đúng là chưa từng ăn thịt lợn, cũng từng nhìn thấy lợn trốn chạy rồi, Lục Hiểu Nhàn đúng là nữ giới thật, nhưng mà đối với lời nói của Lục Thiếu Hoa, cũng là em trai cô ấy, quả thật cũng khiến Lục Hiểu Nhàn kinh ngạc.
Cái gì, tàu sân bay, đó chẳng phải là cái mà người ta vẫn hay đồn đại đó sao, rất nhiều người đã nghe đến tên của nó, nhưng chưa bao giờ thấy được hình dạng nó ra sao. Giờ thì ngược lại, Lục Thiếu Hoa lại có được trong tay kỹ thuật của cái thứ vẫn được đồn đại đó, làm sao mà không kinh ngạc cho được.
Người khác không thể nào nhìn thấu được Lục Thiếu Hoa, không biết tâm địa hắn rốt cuộc là sâu tới mức nào, Lục Hiểu Nhàn cũng như những người khác, cũng không thể hiểu nổi em trai mình, giờ thì càng tệ hơn nữa, càng ngày càng không hiểu gì, Lục Hiểu Nhàn chỉ còn biết than vãn trong lòng mà thôi.
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để nghĩ tới những chuyện đó, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã chuyển chủ đề, là vấn đề liên quan đến việc phủ sóng mạng.
- Chị à, công ty Truyền thông Phượng Hoàng định mua dây cáp ở đâu?
Lục Thiếu Hoa đột nhiên lên tiếng hỏi.
Trong lòng Lục Thiếu Hoa sớm đã có một cách nghĩ quen thuộc. Về dây cáp thông tin, kinh phí để mua cũng rất lớn, số tiền bỏ ra để mua này kể ra cũng hơi oan uổng, bởi vì dù sao sự lớn mạnh của tập đoàn Phượng Hoàng là không thể nghi ngờ, muốn sản xuất dây cáp thông tin là điều hoàn toàn có thể, hơn nữa có thể sản xuất ra dây cáp có chất lượng cực tốt.
- Sán Đầu- một công ty chuyên cung cấp dây cáp thông tin.
Lục Hiểu Nhàn tuy không biết tại sao Lục Thiếu Hoa lại hỏi đến chuyện này, nhưng vẫn thật thà trả lời.
- Ồ…!
Lục Thiếu Hoa cố ý kêu lên như vậy, trí nhớ hiện ra cũng như dòng nước đang dâng trào, Lục Thiếu Hoa quả thực đã nghĩ ra, đúng là công ty Sán Đầu này, công ty này chuyên cung cấp dây cáp thông tin cho công ty Viễn thông Trung Quốc, cũng có thể coi là công ty anh em với Phượng Hoàng rồi.
Suy nghĩ kĩ một lượt, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Chị, lại phải mua sao, trong khi chúng ta có thể tự sản xuất, em có thể cho người ở cơ sở Phượng Hoàng bên kia đi làm, không cần đến hai tháng là có thể sản xuất ra dây cáp.
Kỹ thuật chế tạo dây cáp thông tin, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, song nếu là với đội ngũ chế tạo trình độ cao của căn cứ Phượng Hoàng, giống như trẻ con nặn bùn nghịch vậy, vừa chơi vừa làm cũng ra sản phẩm, chuyện này thật quá dễ dàng.
Lục Thiếu Hoa hơi chút nghi ngờ đầu óc của chị gái mình, chuyện đơn giản như thế này mà tại sao không nghĩra sớm chứ.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa đâu có biết rằng, chị gái hắn quả thật không ngốc, cô ấy không phải là chưa từng nghĩ đến việc tự sản xuất dây cáp điện, chỉ là cơ sở Phượng Hoàng ở bên đó, một hai năm nay bận tối mắt tối mũi, muốn lập một công ty sản xuất dây cáp, nhưng thiếu nhân công, quan trọng là phải thông qua sự cho phép của Lục Thiếu Hoa.
Mà Lục Thiếu Hoa hai năm nay cũng bận bịu lắm rồi, bận đến mức không thấy bóng dáng đâu, làm sao có thể đi lo chuyện này được chứ.
- Chị cũng nghĩ đến chuyện tự sản xuất lấy, vì dù sao số lượng mà chúng ta cần là rất lớn, chỉ có điều việc này cứ kéo dài mãi cho đến tận bây giờ.
Lục Hiểu Nhàn hình như cũng biết được suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa nên mới phân trần như thế.
Lục Thiếu Hoa tuy không biết Lục Hiểu Nhàn là vì nguyên nhân gì mà cứ kéo dài chuyện này. Nhưng Lục Thiếu hoa lại rất rõ một điều rằng, chị gái hắn giờ đã không còn là trước kia rồi, Lục Hiểu Nhàn của hôm nay đã là một Tổng giám đốcđiều hành có đủ tư cách rồi, đầu óc tính toán của cô ấy cũng càng không thể hoài nghi.
- Ừ, việc này cứ quyết định như vậy đi, em sẽ cho người đi chuẩn bị.
Lục Thiếu Hoa cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp quyết định chuyện này.
/1180
|