Chương 85:
Bố cục
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruye
Đưa Tăng Vũ Linh về đến nhà, Lục Thiếu Hoa không đi hẳn vào trong nhà, nhìn theo đến lúc cô mở cửa bước vào nhà rồi đóng lại, Lục Thiếu Hoa mới ngồi vào xe để trở về Bạch Thạch Châu.
Ngồi trên xe, Lục Thiếu Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để khiến Trần Quốc Bang sang Liên Xô, đến bây giờ hắn vẫn chưa nói với Trần Quốc Bang chuyện này, trong lòng có một chút đắn đo, không biết anh ta có đồng ý hay không.
- Anh Hai!Em muốn để anh sang Liên Xô.
Nghĩ rất lâu, Lục Thiếu Hoa mới nghĩ là nên nói thẳng với Trần Quốc Bang.
- Đến Liên Xô?
Trần Quốc Bang đạp nhẹ vào chân ga, hạ tốc độ xuống.
- Đi làm gì?
- Buôn lậu!
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
Trần Quốc Bang không trả lời, lái xe sang lề đường dừng lại, tắt máy, quay đầu lại không nói gì, đợi Lục Thiếu Hoa giải thích.
Lục Thiếu Hoa hít một hơi dài, điều chỉnh lại giọng nói, rồi mới chậm rãi nói:
- Bây giờ các vật dụng hàng ngày ở Liên Xô rất khan hiếm, em định đến Thâm Quyến mua vài nhà máy sản xuất hàng tiêu dùng hàng ngày, rồi từ cảng Thâm Quyến xuất khẩu đi, nhưng muốn vào được Liên Xô thì nhất định phải qua cửa quốc phòng, đi theo con đường buôn lậu.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói ở trong nước thì dùng cách xuất khẩu hợp pháps,Trần Quốc Bang thở phào nhẹ nhõm, anh ta xuất thân từ quân đội, trong đầu lúc nào cũng nhớ đến cách giáo dục trong quân đội, phải chung thành với Tổ quốc, với Đảng.
- Em nói đi!
Trần Quốc Bang rất hiểu Lục Thiếu Hoa, biết là nếu không lên kế hoạch chắc chắn việc gì đó thì sẽ không bao giờ nói ra.
- Cần anh làm gì? em hãy nói rõ kế hoạch của em xem sao?
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa biết Trân Quốc Bang đã đồng ý rồi, cũng không nói lời thừa nữa:
- Anh đã từng ở trong quân ngũ, đi sang Liên Xô tạo quan hệ với quân đội bên họ thì dễ dàng hơn, chỉ cần thông qua quan hệ với hải quân, chúng ta có thể đem hàng hoá chuyển qua đường biển, nhờ hải quân Liên Xô đem hàng vào nội địa giúp chúng ta.
Trần Quốc Bang nhìn Lục Thiếu Hoa rồi lại nghĩ, gật gật đầu.
- Tạo quan hệ với hải quân thì không thành vấn đề, nhưng muốn nhờ họ giúp ta buôn lậu, thì có vẻ hơi khó.
- Ha ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười hể hả, cứ như là nghe chuyện buồn cười nhất thế gian, nhưng cũng không thể trách Trần Quốc Bang không biết, Liên Xô lúc bấy giờ đã không phải là Liên Xô trước đây, lợi dụng dụng quyền hạn trong tay để làm lợi cho mình là rất bình thường.
- Trước khác nay khác, chỉ cần cho họ ít lợi lộc, bọn họ sẽ sẵn sàng giúp ta vận chuyển.
Lục Thiếu Hoa mặc dù không nói cụ thể, nhưng Trần Quốc Bang cũng có thể hiểu được đại ý là thế nào:
- Em chắc là sẽ qua được chứ?
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười mỉm, gật đầu khẳng định.
- Không vấn đề gì!
- Được.
Lục Thiếu Hoa đã nói không vấn đề gì, Trần Quốc Bang tin tưởng là như thế.
- Bao giờ thì tôi lên đường?
- Cái này không vội, đợi các anh em chiến hữu bên kia tới thì lại nói sau, đến lúc đó sẽ cho mười người đi cùng anh.
Nói đến đây,Lục Thiếu Hoa dùng lại một lát rồi lại nói tiếp:
- Dù sao cũng an toàn trọng yếu.
- Ừ!
Ai nói là người không sợ chết, đã là người ai chả sợ chết, kể cả Trần Quốc Bang là bộ đội đặc công thường xuyên phải đi đến nơi sinh tử cũng sợ.
- Tốt quá!
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười.
- Chúng ta đi về thôi.
- Ừ!
Trần Quốc Bang vừa nói vừa khởi động lại xe, chầm chậm quay về cửa hàng hoa quả.
Về đến Bạch Thạch Châu, trời đã dần dần tối rồi, Lục Thiếu Hoa để Trần Quốc Bang lái xe đến thẳng cửa hàng ăn chỗ Ông Văn Đức, tiện thể ăn cơm tối.
Ăn xong cơm tối, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị trở về cửa hàng hoa quả, đi chơi cả ngày nay, khắp người đều là mồ hôi, chỉ mong sao nhanh về nhà để tắm một cái thoải mái rồi còn đi ngủ, hắn tin chắc rằng ngày mai Tăng Ái Dân nhất định sẽ gửi tin tới, đến lúc đó không biết có cần phải đến nói chuyện với ông ta lần nữa không?
Khi ngày sắp sửa thay thế cho đêm, mặt trời bắt đầu ló ra.
Khi Lục Thiếu Hoa trở dậy, Lục Gia Thành đã sớm mở cửa hàng, bởi vì còn quá sớm, nên chưa có ai mua, mấy người ngồi trên ghế nói chuyện. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đi đến, Lý Tiểu Phi nhanh chóng đưa ghế cho hắn ngồi,rồi tự mình đi lấy một cái khác.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, ngồi lên ghế, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chú Tư! Ngày mai chú đi tìm mấy gian mặt tiền nhé!
-Ừ!
Lục Gia Thành gật đầu, đối với việc mở thêm chi nhánh, ông ta cũng biết. Kỳ thực ông sớm đã có suy nghĩ như vậy, chỉ do mải mê làm ăn, không có thời gian để về nhà nói chuyện với Lục Gia Diệu, không nghĩ đến là Lục Thiếu Hoa từ Hongkong về đã đem việc này ra bàn rồi.
- Cháu nghĩ nên mở chi nhánh ở đâu?
Đối với vị trí của chi nhánh, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ kỹ rồi, hắn đứng dậy đi vào phòng lấy tấm bản đồ Thâm Quyến vừa mua đưa cho Lục Gia Thành.
Lục Gia Thành cầm lấy tấm bản đồ xem một cái,trên ấy có năm điểm dùng bút đỏ khoanh thành vòng tròn. Ngón tay chỉ vào những vị trí khoanh tròn và hỏi:
- Mở ở đây hả?
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa gật đầu giải thích:
- Đây là mấy nơi có người qua lại tương đối nhiều, kinh doanh ở đấy chắc chắn sẽ không đến nỗi nào.
- Được.
Lục Gia Thành mặc dù đã ở Thâm Quyến hơn một năm nay, nhưng không đi ra ngoài nhiều, cả ngày chỉ ở cửa hàng bán hoa quả, căn bản là không biết vị trí nào là tốt hay không tốt.
- Ngày mai chú sẽ đi xem có cửa hàng nào mặt tiền để thuê.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa đáp lại một tiếng, quay đầu sang phía Trần Quốc Bang:
- Anh Hai, tí nữa anh đi mua xe thì tiện thể mua về thêm một cái, để tiện cho việc đi lại.
- Được!
Lục Thiếu Hoa đã giao việc hôm nay đi mua xe tặng Ông Văn Đức từ hôm qua, bây giờ lại muốn mua thêm một chiếc nữa, Trần Quốc Bang và Ông Văn Đức hai người có ba chiếc xe thì lái sao được, chỉ còn cách gọi Lý Tiểu Phi đi cùng.
- Con khỉ kia,tí nữa đi cũng anh nhé.
- Ha ha!
Lý Tiểu Phi đắc ý cười lớn.
- Lâu lắm chả được lái xe.
Lục Thiếu Hoa chỉ cười mà không nói gì,hắn biết dù là Lý Tiểu Phi hay Trương Hải Hâm đều rất thích xe,nếu không phải mấy hôm nay Lục Thiếu Hoa cần dùng xe,bọn họ chắc đã lấy chìa khoá lái đi hai vòng rồi.
Lục Thiếu Hoa không để ý, nhưng Trường Hải Hâm lại không vui.
- Anh Hai, để cho em đi cùng, con khỉ đáng chết này để nó ở nhà giúp đỡ.
- Cẩu Tử, mày nói thế là thế nào?
Lý Tiểu Phi sợ cơ hội được lái xe lần này bị Trường Hải Hâm Cướp mất,vội vội vàng vàng đứng lên.
- Anh Hai đã chỉ định cho tao đi, mày còn định chõ vào làm gì.
- Xí!
Trương Hải Hâm làm ra vẻ khinh bỉ.
- Cái xe đạp đằng kia của mày, nếu tao là mày, tao cũng không dám nói là tao biết lái xe.
- Xe đạp của mày chắc đã hơn của tao hả?
Lý Tiểu Phi tức giận.
- Để hôm khác lái hai vòng xem xem!
- Được, tao không tin không hơn được mày.
- Xí, ai sợ ai nào.
Sợ mày thì tao không là con người.
- Ha ha! Mày vốn dĩ đã không là người, mà là chó.
- Mày...
Lục Thiếu Hoa thấy rất thú vị nhìn hai người bọn họ cãi nhau, từ trước tới giờ hắn chưa xem cảnh này. Hai người trưởng thành chỉ vì tranh nhau để lại ô tô,cãi nhau đến mức không thể can nổi,cứ như là lũ trẻ con.
- Được rồi,hai đứa không cãi nhau nữa.
Trần Quốc Bang nhìn không chịu nổi, đứng ở vị trí làm anh của bọn họ rất có uy tín, vừa mới nói, hai người đã ngừng lại.
- Hầu Tử đi cùng anh, Cẩu Tử ở nhà đỡ đần.
- Vâng, thưa anh.
Lý Tiểu Phi quay sang làm trò hề với Trường Hải Hâm, nói không ra sự đắc ý của mình.
- Em biết rồi.
Trương Hải Hâm ỉu xìu đáp lại.
Bố cục
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruye
Đưa Tăng Vũ Linh về đến nhà, Lục Thiếu Hoa không đi hẳn vào trong nhà, nhìn theo đến lúc cô mở cửa bước vào nhà rồi đóng lại, Lục Thiếu Hoa mới ngồi vào xe để trở về Bạch Thạch Châu.
Ngồi trên xe, Lục Thiếu Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để khiến Trần Quốc Bang sang Liên Xô, đến bây giờ hắn vẫn chưa nói với Trần Quốc Bang chuyện này, trong lòng có một chút đắn đo, không biết anh ta có đồng ý hay không.
- Anh Hai!Em muốn để anh sang Liên Xô.
Nghĩ rất lâu, Lục Thiếu Hoa mới nghĩ là nên nói thẳng với Trần Quốc Bang.
- Đến Liên Xô?
Trần Quốc Bang đạp nhẹ vào chân ga, hạ tốc độ xuống.
- Đi làm gì?
- Buôn lậu!
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
Trần Quốc Bang không trả lời, lái xe sang lề đường dừng lại, tắt máy, quay đầu lại không nói gì, đợi Lục Thiếu Hoa giải thích.
Lục Thiếu Hoa hít một hơi dài, điều chỉnh lại giọng nói, rồi mới chậm rãi nói:
- Bây giờ các vật dụng hàng ngày ở Liên Xô rất khan hiếm, em định đến Thâm Quyến mua vài nhà máy sản xuất hàng tiêu dùng hàng ngày, rồi từ cảng Thâm Quyến xuất khẩu đi, nhưng muốn vào được Liên Xô thì nhất định phải qua cửa quốc phòng, đi theo con đường buôn lậu.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói ở trong nước thì dùng cách xuất khẩu hợp pháps,Trần Quốc Bang thở phào nhẹ nhõm, anh ta xuất thân từ quân đội, trong đầu lúc nào cũng nhớ đến cách giáo dục trong quân đội, phải chung thành với Tổ quốc, với Đảng.
- Em nói đi!
Trần Quốc Bang rất hiểu Lục Thiếu Hoa, biết là nếu không lên kế hoạch chắc chắn việc gì đó thì sẽ không bao giờ nói ra.
- Cần anh làm gì? em hãy nói rõ kế hoạch của em xem sao?
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa biết Trân Quốc Bang đã đồng ý rồi, cũng không nói lời thừa nữa:
- Anh đã từng ở trong quân ngũ, đi sang Liên Xô tạo quan hệ với quân đội bên họ thì dễ dàng hơn, chỉ cần thông qua quan hệ với hải quân, chúng ta có thể đem hàng hoá chuyển qua đường biển, nhờ hải quân Liên Xô đem hàng vào nội địa giúp chúng ta.
Trần Quốc Bang nhìn Lục Thiếu Hoa rồi lại nghĩ, gật gật đầu.
- Tạo quan hệ với hải quân thì không thành vấn đề, nhưng muốn nhờ họ giúp ta buôn lậu, thì có vẻ hơi khó.
- Ha ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười hể hả, cứ như là nghe chuyện buồn cười nhất thế gian, nhưng cũng không thể trách Trần Quốc Bang không biết, Liên Xô lúc bấy giờ đã không phải là Liên Xô trước đây, lợi dụng dụng quyền hạn trong tay để làm lợi cho mình là rất bình thường.
- Trước khác nay khác, chỉ cần cho họ ít lợi lộc, bọn họ sẽ sẵn sàng giúp ta vận chuyển.
Lục Thiếu Hoa mặc dù không nói cụ thể, nhưng Trần Quốc Bang cũng có thể hiểu được đại ý là thế nào:
- Em chắc là sẽ qua được chứ?
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười mỉm, gật đầu khẳng định.
- Không vấn đề gì!
- Được.
Lục Thiếu Hoa đã nói không vấn đề gì, Trần Quốc Bang tin tưởng là như thế.
- Bao giờ thì tôi lên đường?
- Cái này không vội, đợi các anh em chiến hữu bên kia tới thì lại nói sau, đến lúc đó sẽ cho mười người đi cùng anh.
Nói đến đây,Lục Thiếu Hoa dùng lại một lát rồi lại nói tiếp:
- Dù sao cũng an toàn trọng yếu.
- Ừ!
Ai nói là người không sợ chết, đã là người ai chả sợ chết, kể cả Trần Quốc Bang là bộ đội đặc công thường xuyên phải đi đến nơi sinh tử cũng sợ.
- Tốt quá!
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười.
- Chúng ta đi về thôi.
- Ừ!
Trần Quốc Bang vừa nói vừa khởi động lại xe, chầm chậm quay về cửa hàng hoa quả.
Về đến Bạch Thạch Châu, trời đã dần dần tối rồi, Lục Thiếu Hoa để Trần Quốc Bang lái xe đến thẳng cửa hàng ăn chỗ Ông Văn Đức, tiện thể ăn cơm tối.
Ăn xong cơm tối, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị trở về cửa hàng hoa quả, đi chơi cả ngày nay, khắp người đều là mồ hôi, chỉ mong sao nhanh về nhà để tắm một cái thoải mái rồi còn đi ngủ, hắn tin chắc rằng ngày mai Tăng Ái Dân nhất định sẽ gửi tin tới, đến lúc đó không biết có cần phải đến nói chuyện với ông ta lần nữa không?
Khi ngày sắp sửa thay thế cho đêm, mặt trời bắt đầu ló ra.
Khi Lục Thiếu Hoa trở dậy, Lục Gia Thành đã sớm mở cửa hàng, bởi vì còn quá sớm, nên chưa có ai mua, mấy người ngồi trên ghế nói chuyện. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đi đến, Lý Tiểu Phi nhanh chóng đưa ghế cho hắn ngồi,rồi tự mình đi lấy một cái khác.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, ngồi lên ghế, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chú Tư! Ngày mai chú đi tìm mấy gian mặt tiền nhé!
-Ừ!
Lục Gia Thành gật đầu, đối với việc mở thêm chi nhánh, ông ta cũng biết. Kỳ thực ông sớm đã có suy nghĩ như vậy, chỉ do mải mê làm ăn, không có thời gian để về nhà nói chuyện với Lục Gia Diệu, không nghĩ đến là Lục Thiếu Hoa từ Hongkong về đã đem việc này ra bàn rồi.
- Cháu nghĩ nên mở chi nhánh ở đâu?
Đối với vị trí của chi nhánh, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ kỹ rồi, hắn đứng dậy đi vào phòng lấy tấm bản đồ Thâm Quyến vừa mua đưa cho Lục Gia Thành.
Lục Gia Thành cầm lấy tấm bản đồ xem một cái,trên ấy có năm điểm dùng bút đỏ khoanh thành vòng tròn. Ngón tay chỉ vào những vị trí khoanh tròn và hỏi:
- Mở ở đây hả?
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa gật đầu giải thích:
- Đây là mấy nơi có người qua lại tương đối nhiều, kinh doanh ở đấy chắc chắn sẽ không đến nỗi nào.
- Được.
Lục Gia Thành mặc dù đã ở Thâm Quyến hơn một năm nay, nhưng không đi ra ngoài nhiều, cả ngày chỉ ở cửa hàng bán hoa quả, căn bản là không biết vị trí nào là tốt hay không tốt.
- Ngày mai chú sẽ đi xem có cửa hàng nào mặt tiền để thuê.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa đáp lại một tiếng, quay đầu sang phía Trần Quốc Bang:
- Anh Hai, tí nữa anh đi mua xe thì tiện thể mua về thêm một cái, để tiện cho việc đi lại.
- Được!
Lục Thiếu Hoa đã giao việc hôm nay đi mua xe tặng Ông Văn Đức từ hôm qua, bây giờ lại muốn mua thêm một chiếc nữa, Trần Quốc Bang và Ông Văn Đức hai người có ba chiếc xe thì lái sao được, chỉ còn cách gọi Lý Tiểu Phi đi cùng.
- Con khỉ kia,tí nữa đi cũng anh nhé.
- Ha ha!
Lý Tiểu Phi đắc ý cười lớn.
- Lâu lắm chả được lái xe.
Lục Thiếu Hoa chỉ cười mà không nói gì,hắn biết dù là Lý Tiểu Phi hay Trương Hải Hâm đều rất thích xe,nếu không phải mấy hôm nay Lục Thiếu Hoa cần dùng xe,bọn họ chắc đã lấy chìa khoá lái đi hai vòng rồi.
Lục Thiếu Hoa không để ý, nhưng Trường Hải Hâm lại không vui.
- Anh Hai, để cho em đi cùng, con khỉ đáng chết này để nó ở nhà giúp đỡ.
- Cẩu Tử, mày nói thế là thế nào?
Lý Tiểu Phi sợ cơ hội được lái xe lần này bị Trường Hải Hâm Cướp mất,vội vội vàng vàng đứng lên.
- Anh Hai đã chỉ định cho tao đi, mày còn định chõ vào làm gì.
- Xí!
Trương Hải Hâm làm ra vẻ khinh bỉ.
- Cái xe đạp đằng kia của mày, nếu tao là mày, tao cũng không dám nói là tao biết lái xe.
- Xe đạp của mày chắc đã hơn của tao hả?
Lý Tiểu Phi tức giận.
- Để hôm khác lái hai vòng xem xem!
- Được, tao không tin không hơn được mày.
- Xí, ai sợ ai nào.
Sợ mày thì tao không là con người.
- Ha ha! Mày vốn dĩ đã không là người, mà là chó.
- Mày...
Lục Thiếu Hoa thấy rất thú vị nhìn hai người bọn họ cãi nhau, từ trước tới giờ hắn chưa xem cảnh này. Hai người trưởng thành chỉ vì tranh nhau để lại ô tô,cãi nhau đến mức không thể can nổi,cứ như là lũ trẻ con.
- Được rồi,hai đứa không cãi nhau nữa.
Trần Quốc Bang nhìn không chịu nổi, đứng ở vị trí làm anh của bọn họ rất có uy tín, vừa mới nói, hai người đã ngừng lại.
- Hầu Tử đi cùng anh, Cẩu Tử ở nhà đỡ đần.
- Vâng, thưa anh.
Lý Tiểu Phi quay sang làm trò hề với Trường Hải Hâm, nói không ra sự đắc ý của mình.
- Em biết rồi.
Trương Hải Hâm ỉu xìu đáp lại.
/1180
|