Ý tưởng cùng kết hợp nghênh đón cũng không tồi, người của Bộ ngoại giao cũng tốn công mới nghĩ ra được, dù sao thì Nhị vương tử đã thông báo cho trước cho Bộ ngoại giao, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm. Dù sao nơi đây có mặt nhiều phóng viên, nếu làm ồn lên thì sẽ làm mất mặt mọi người.
May mà cũng không có sự cố gì xảy ra, trước hết người của Bộ ngoại giao nghênh đón Nhị vương tử theo một số nghi thức ngoại giao, sau đó Nhị vương tử mới cùng Lục Thiếu Hoa nói chuyện với nhau, việc sắp xếp cho đoàn người của Nhị vương tử thì đã có người của Bộ ngoại giao lo liệu, thật sự là khiến Lục Thiếu Hoa bớt việc đi rất nhiều.
Đã có Bộ ngoại giao lo liệu từ nơi ăn chốn ở cho Nhị vương tử, Lục Thiếu Hoa chỉ cần cùng Nhị vương tử tâm sự và báo chính xác thời gian cử hành lễ đính hôn cho ông ta là hắn có thể rút lui.
Khoảng sáu giờ tối, Lục Thiếu Hoa tới một khách sạn năm sao ở nội thành Bắc Kinh, hắn muốn đãi tiệc gia đình và bạn bè ở đây. Quyền lực giúp mọi việc được giải quyết nhanh chóng, nguyên một khách sạn năm sao được bao trọn trong một đêm, đấy là do Tăng Ái Dân ra mặt.
Khách sạn năm sao là để kinh doanh, nhưng một Phó thủ tướng đã bao cả khách sạn, thử hỏi ông chủ khách sạn sẽ thế nào, dù thế nào cũng không dám từ chối, cho nên, Lục Thiếu Hoa mới thấy, có quyền lực thật là tốt.
Bàn tiệc dầy dẫy thức ăn ngon, rượu đắt tiền, Lục Thiếu Hoa chạy đi chạy lại giữa đám khách mời, thỉnh thoảng kính rượu mời khách nhưng cũng đã uống không ít rượu, mãi đến tám giờ tối, tiệc rượu mới kết thúc, mọi người lần lượt về phòng.
Nhưng ngày mai làm “diễn viên chính”, Lục Thiếu Hoa không được thong thả như vậy, mười giờ sáng mai bắt đầu làm lễ đính hôn rồi, có rất nhiều chuyện hắn phải chuẩn bị.
Khi Lục Thiếu Hoa, Lục Gia Diệu và Lục Xương vào nhà của Tăng Kiến Quốc, trong phòng khách đã có một số thành viên lớn tuổi của nhà họ Tăng, vừa thấy là biết họ đang chờ bọn Lục Thiếu Hoa đến.
Đây là lúc hai họ ngồi bàn bạc và trao đổi trước khi làm lễ, đến lúc này mới bàn bạc hình như hơi chậm trễ, cũng vì quyết định đính hôn quá đột ngột, tuy có hơi khẩn cấp nhưng không đến nỗi không kịp.
Ai nấy ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu thảo luận chi tiết cho buổi lễ ngày mai, mất gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới quyết định xong xuôi. Vì nhà ở Bắc Kinh, nhà họ Tăng đảm nhiệm tất cả việc sắp xếp chi tiết và cụ thể, suốt đêm cho người đi chuẩn bị ổn thoả cho địa điểm tổ chức lễ đính hôn.
Là nhà trai, lẽ ra trách nhiệm này do Lục Thiếu Hoa gánh vác nhưng do lễ đính hôn tổ chức ở Bắc Kinh, là nơi mà hắn không quen thuộc, cho nên mới phải để nhà họ Tăng đứng ra lo liệu.
Hắn đi tắm rửa rồi đi ngủ, chờ đến ngày mai. Sáng hôm sau, Lục Thiếu Hoa dậy thật sớm, sau khi rửa mặt cũng chẳng quan tâm đến chuyện ăn sáng, lập tức ra ngoài, tới nơi tổ chức lễ đính hôn- khu nhà khách chính phủ Điếu Ngư Đài (1)
Khu nhà khách Điếu Ngư Đài đặc biệt có thể dùng để tiếp khách nước ngoài, nhưng hôm nay trở thành địa điểm tổ chức lễ đính hôn của Lục Thiếu Hoa, càng cho thấy vì địa vị không tầm thường của hắn và nhà họ Tăng, cho nên mới được đãi ngộ như vậy.
Đương nhiên, điều này cũng vì lãnh đạo tối cao muốn làm chủ hôn cho Lục Thiếu Hoa, khu nhà khách Điếu Ngư Đài phòng vệ rất nghiêm, lãnh đạo tới đây làm chủ hôn sẽ được bảo đảm an toàn trăm phần trăm.
Tuy nhiên cho dù là thường ngày canh phòng đã rất nghiêm nhưng hôm nay mỗi người đến đây đều có thân phận không đơn giản, như Tăng Kiến Quốc chẳng hạn, là công thần có công dựng nước.
Ngoài ra còn có các quan chức cao cấp là khách mời của nhà họ Tăng, gần như ai cũng có đia vị cao, nếu để xảy ra chuyện không hay, hậu quả không dám nghĩ đến. Cho nên hôm nay sự bảo vệ an ninh ở nhà khách Điếu Ngư Đài càng được tăng cường, có thể nói khu này đã được bao bọc bởi một tấm lưới sắt, dường như ngay cả chim chóc cũng không thể bay vào.
Khi Lục Thiếu Hoa đến nơi, nhân viên nhà khách đều đang bận rộn, Lục Xương đại diện cho nhà trai đang đứng bên cạnh để chỉ huy, thỉnh thoảng lại bảo nhân viên nhà khách sắp xếp lại bàn ghế chỗ này, chỗ kia, các bộ đồ ăn ly rượu đã được bày sẵn, thoạt trông hết sức bận rộn.
Là nhân vật chính của buổi lễ, đương nhiên Lục Thiếu Hoa cũng muốn hỗ trợ một tay, nhưng chắc chắn không ai để hắn động tay vào, bởi vậy hắn đi thử quần áo một chút rồi mặc chỉnh tề chờ quan khách đến.
Thời gian trôi qua rất nhanh, 9 giờ sáng, các khách mời lần lượt đến, trước tiên là người của nhà họ Tăng, đại diện cho phía nhà gái, họ cũng phải tham gia nghênh đón khách mời. Phía ngoài đại sảnh, nơi buổi lễ được tiến hành, đã được sắp xếp đâu vào đấy, chỉ còn kiểm tra lại lần cuối.
9 giờ 30, nhóm khách đầu tiên đã tới, đó chính là các bạn bè đồng nghiệp của Lục Thiếu Hoa trong giới doanh nhân Hồng Kông, người dẫn đầu là Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành, theo sau là mười mấy lãnh đạo cao cấp nhất.
Kế tiếp là nhóm của Hướng Hoa Cường và Thiệu Thất Thúc. Sau cùng là thế hệ thứ hai của giới doanh nhân Hồng Kông, cũng chính là những người đại diện cho giới doanh nhân trong tương lai tại đó.
Trong ngày vui của cả đời người như thế này, “Chúc mừng” là câu không thể thiếu, khi Lục Thiếu Hoa và bọn họ bắt tay nhau, dường như họ đã hẹn nhau từ trước, đồng loạt mở miệng “Chúc mừng”, rồi sau khi vừa cười vừa nói vài câu chuyện phiếm, mới lần lượt ngồi vào bàn.
Các nhóm khách lần lượt đến, trong đó có nhiều người là khách của nhà họ Tăng, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng không biết họ, người nhà của nhà họ Tăng đứng ra giới thiệu từng người với Lục Thiếu Hoa. Tuy không giới thiệu tỉ mỉ, chỉ nói sơ qua tên họ và sơ lược một chút về mối quan hệ của họ với nhà họ Tăng nhưng do lượng khách tương đối nhiều nên cũng khá mất thời gian.
Cứ như vậy khách mời lục tục kéo đến, nếu là khách của Lục Thiếu Hoa, hắn sẽ đi đầu nghênh đón, rồi giới thiệu với nhà họ Tăng, còn nếu là khách do nhà họ Tăng ra đón thì cũng giới thiệu với Lục Thiếu Hoa rồi mới mời ngồi vào bàn.
Rất nhanh, đã sắp đến mười giờ, khách đã đến gần hết, chỉ còn vài vị khách quan trọng nhất chưa tới, tuy nhiên lúc này trán Lục Thiếu Hoa đã đầy mồ hôi, có thể thấy là hắn cũng không thoải mái. Mặc dù mệt, Lục Thiếu Hoa cũng không than phiền, hôm nay là là ngày vui của hắn, dù có mệt hắn cũng không thể nào nói ra được. Lau mồ hôi trán, lấy lại tinh thần, Lục Thiếu Hoa nhìn thẳng về phía trước, trong mắt tràn ngập hai chữ “chờ đợi”.
Người ta nói nhân vật quan trọng thường xuất hiện vào phút cuối, quả thật không sai chút nào, giống như lúc này, lãnh đạo tối cao và năm uỷ viên thường vụ đều chưa có mặt. Thời gian không ngừng trôi qua, thấy kim đồng hồ sắp chỉ mười giờ, Lục Thiếu Hoa không khỏi giật mình, toát mồ hôi bởi vì thời điểm đã sắp đến rồi.
Truyền thống luôn được chú ý, là người Triều Sán, nhà họ Lục càng quan tâm đến truyền thống, ngày tốt, ngày xấu đều phân biệt rõ ràng, mà ngày đính hôn của Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh là nhờ thầy phong thuỷ chọn cho, tuyệt đối không thể bỏ qua thời điểm này. Nhưng chủ hôn còn chưa đến, làm sao cử hành lễ đính hôn? Đây chính là nguyên nhân vì sao Lục Thiếu Hoa sốt ruột.
May mắn là khi chỉ còn hai phút nữa là đến mười giờ, một đoàn xe chạy vào cổng khu nhà khách Điếu Ngư Đài, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Không cần đoán cũng biết, đó là đoàn xe của lãnh đạo tối cao, chỉ cần nhìn biển số xe là biết, đi đầu chính là xe chuyên dụng dành cho lãnh đạo tối cao.
Không khách sáo, lãnh đạo hiển nhiên cũng biết thời gian rất gấp gáp, vội chúc mừng Lục Thiếu Hoa rồi lập tức đề xuất chính thức cử hành buổi lễ, sau đó đi vào bên trong. Tất cả mọi việc đã sắp xếp xong, lãnh đạo tối cao bước lên bục chủ toạ, thân phận như liền thay đổi, biến thành một ông lão hoà nhã, hiền từ, nói lời chúc phúc Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh.
Trình tự của một buổi lễ đính hôn cũng không phức tạp, sau khi chủ hôn tuyên bố và chúc phúc cho hai người là xong, sau đó ra sức bồi tiếp tiệc rượu, thật sự không mất nhiều thời gian lắm. Rất nhanh, tiệc rượu bắt đầu, lãnh đạo tối cao, các uỷ viên thường vụ, Tăng Kiến Quốc và Nhị vương tử đều vào một phòng riêng.
Hai nhân vật chính của buổi tiệc là Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh đương nhiên phải đi vào trong phòng này, nhưng không ở lại lâu lắm, chỉ kính một ly rượu, nhận lời chúc phúc của mọi người, sau đó Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh ra đại sảnh, đến từng bàn kính rượu.
Không thể phủ nhận, tửu lượng Lục Thiếu Hoa không tồi, tuy vậy đi mời rượu qua một vòng, hắn cũng không chịu nổi, phải uống hai viên thuốc giải rượu, rồi vào toa lét rửa mặt, mới lấy lại được sắc mặt bình thường.
Nhưng vẫn chưa xong, thấy mặt Lục Thiếu Hoa, nhiều khách mời liền đến lôi kéo mời hắn uống. Đặc biệt là nhóm của Lý Trạch Giai, tuổi của bọn họ chỉ hơn Lục Thiếu Hoa vài tuổi, xem như cùng thế hệ với hắn, cứ cố ép Lục Thiếu Hoa uống rượu, bất đắc dĩ, hắn đành phải uống tiếp.
Lại đi lên một lượt nữa, lúc này viên thuốc giải rượu đặc biệt phát huy tác dụng, nhờ vậy Lục Thiếu Hoa mới giữ được vẻ bình thường. Nhưng cho dù là như thế, đi một lượt, thời gian cũng mất gần nửa giờ, tính từ lúc bắt đầu đến giờ đã qua hơn một giờ, đã gần trưa, gần tới lúc kết thúc tiệc rồi.
Tiệc rượu kết thúc, Lục Thiếu Hoa tiễn khách, tiễn từng người một, mãi cho đến mười hai giờ, mới xong, Lục Thiếu Hoa không nhịn được nữa, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng là bây giờ rượu mới phát huy tác dụng, không khỏi đầu váng mắt hoa, vội tìm một gian phòng ngả đầu xuống ngủ ngay.
(1) Điếu Ngư Đài nằm ở phía tây Bắc Kinh là một trong những thắng cảnh và là khu nghỉ ngơi nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Được khởi công xây dựng từ triều nhà Kim (1115 - 1232), ban đầu Điếu Ngư Đài là nơi vui chơi giải trí, với những cung điện với lầu son gác tía để các hoàng đế nhà Kim tới đây câu cá, nghỉ ngơi.
Trải qua các triều Nguyên, Minh, Điếu Ngư Đài được sửa sang, và đặc biệt là triều Thanh đã bỏ ra rất nhiều tiền của, công sức biến Điếu Ngư Đài thành “thiên cung hạ giới”. Mọi công trình trong Điếu Ngư Đài, từ nhà nghỉ, vườn hoa cây cảnh, ao hồ, núi non... không những mang đậm màu sắc kiến trúc Trung Hoa mà còn tuân thủ triệt để những nguyên tắc phong thủy.
Sau khi nước CHND Trung Hoa được thành lập (1949) thì Điếu Ngư Đài trở thành nhà khách Chính phủ và là nơi diễn ra các cuộc hội nghị quan trọng của Bộ Chính trị và Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Năm 1958, để chuẩn bị cho việc đón tiếp các nguyên thủ quốc gia sẽ tới dự lễ kỷ niệm 10 năm thành lập nước CHND Trung Hoa (1949 - 1959), Thủ tướng Chu Ân Lai đã giao cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc xây dựng một khu nhà khách cao cấp với các yêu cầu từ cảnh quan đến phòng nghỉ phải mang đậm màu sắc Trung Hoa.
Khu nhà khách Điếu Ngư Đài đã đón tiếp hàng ngàn lượt các vị nguyên thủ quốc gia.
May mà cũng không có sự cố gì xảy ra, trước hết người của Bộ ngoại giao nghênh đón Nhị vương tử theo một số nghi thức ngoại giao, sau đó Nhị vương tử mới cùng Lục Thiếu Hoa nói chuyện với nhau, việc sắp xếp cho đoàn người của Nhị vương tử thì đã có người của Bộ ngoại giao lo liệu, thật sự là khiến Lục Thiếu Hoa bớt việc đi rất nhiều.
Đã có Bộ ngoại giao lo liệu từ nơi ăn chốn ở cho Nhị vương tử, Lục Thiếu Hoa chỉ cần cùng Nhị vương tử tâm sự và báo chính xác thời gian cử hành lễ đính hôn cho ông ta là hắn có thể rút lui.
Khoảng sáu giờ tối, Lục Thiếu Hoa tới một khách sạn năm sao ở nội thành Bắc Kinh, hắn muốn đãi tiệc gia đình và bạn bè ở đây. Quyền lực giúp mọi việc được giải quyết nhanh chóng, nguyên một khách sạn năm sao được bao trọn trong một đêm, đấy là do Tăng Ái Dân ra mặt.
Khách sạn năm sao là để kinh doanh, nhưng một Phó thủ tướng đã bao cả khách sạn, thử hỏi ông chủ khách sạn sẽ thế nào, dù thế nào cũng không dám từ chối, cho nên, Lục Thiếu Hoa mới thấy, có quyền lực thật là tốt.
Bàn tiệc dầy dẫy thức ăn ngon, rượu đắt tiền, Lục Thiếu Hoa chạy đi chạy lại giữa đám khách mời, thỉnh thoảng kính rượu mời khách nhưng cũng đã uống không ít rượu, mãi đến tám giờ tối, tiệc rượu mới kết thúc, mọi người lần lượt về phòng.
Nhưng ngày mai làm “diễn viên chính”, Lục Thiếu Hoa không được thong thả như vậy, mười giờ sáng mai bắt đầu làm lễ đính hôn rồi, có rất nhiều chuyện hắn phải chuẩn bị.
Khi Lục Thiếu Hoa, Lục Gia Diệu và Lục Xương vào nhà của Tăng Kiến Quốc, trong phòng khách đã có một số thành viên lớn tuổi của nhà họ Tăng, vừa thấy là biết họ đang chờ bọn Lục Thiếu Hoa đến.
Đây là lúc hai họ ngồi bàn bạc và trao đổi trước khi làm lễ, đến lúc này mới bàn bạc hình như hơi chậm trễ, cũng vì quyết định đính hôn quá đột ngột, tuy có hơi khẩn cấp nhưng không đến nỗi không kịp.
Ai nấy ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu thảo luận chi tiết cho buổi lễ ngày mai, mất gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới quyết định xong xuôi. Vì nhà ở Bắc Kinh, nhà họ Tăng đảm nhiệm tất cả việc sắp xếp chi tiết và cụ thể, suốt đêm cho người đi chuẩn bị ổn thoả cho địa điểm tổ chức lễ đính hôn.
Là nhà trai, lẽ ra trách nhiệm này do Lục Thiếu Hoa gánh vác nhưng do lễ đính hôn tổ chức ở Bắc Kinh, là nơi mà hắn không quen thuộc, cho nên mới phải để nhà họ Tăng đứng ra lo liệu.
Hắn đi tắm rửa rồi đi ngủ, chờ đến ngày mai. Sáng hôm sau, Lục Thiếu Hoa dậy thật sớm, sau khi rửa mặt cũng chẳng quan tâm đến chuyện ăn sáng, lập tức ra ngoài, tới nơi tổ chức lễ đính hôn- khu nhà khách chính phủ Điếu Ngư Đài (1)
Khu nhà khách Điếu Ngư Đài đặc biệt có thể dùng để tiếp khách nước ngoài, nhưng hôm nay trở thành địa điểm tổ chức lễ đính hôn của Lục Thiếu Hoa, càng cho thấy vì địa vị không tầm thường của hắn và nhà họ Tăng, cho nên mới được đãi ngộ như vậy.
Đương nhiên, điều này cũng vì lãnh đạo tối cao muốn làm chủ hôn cho Lục Thiếu Hoa, khu nhà khách Điếu Ngư Đài phòng vệ rất nghiêm, lãnh đạo tới đây làm chủ hôn sẽ được bảo đảm an toàn trăm phần trăm.
Tuy nhiên cho dù là thường ngày canh phòng đã rất nghiêm nhưng hôm nay mỗi người đến đây đều có thân phận không đơn giản, như Tăng Kiến Quốc chẳng hạn, là công thần có công dựng nước.
Ngoài ra còn có các quan chức cao cấp là khách mời của nhà họ Tăng, gần như ai cũng có đia vị cao, nếu để xảy ra chuyện không hay, hậu quả không dám nghĩ đến. Cho nên hôm nay sự bảo vệ an ninh ở nhà khách Điếu Ngư Đài càng được tăng cường, có thể nói khu này đã được bao bọc bởi một tấm lưới sắt, dường như ngay cả chim chóc cũng không thể bay vào.
Khi Lục Thiếu Hoa đến nơi, nhân viên nhà khách đều đang bận rộn, Lục Xương đại diện cho nhà trai đang đứng bên cạnh để chỉ huy, thỉnh thoảng lại bảo nhân viên nhà khách sắp xếp lại bàn ghế chỗ này, chỗ kia, các bộ đồ ăn ly rượu đã được bày sẵn, thoạt trông hết sức bận rộn.
Là nhân vật chính của buổi lễ, đương nhiên Lục Thiếu Hoa cũng muốn hỗ trợ một tay, nhưng chắc chắn không ai để hắn động tay vào, bởi vậy hắn đi thử quần áo một chút rồi mặc chỉnh tề chờ quan khách đến.
Thời gian trôi qua rất nhanh, 9 giờ sáng, các khách mời lần lượt đến, trước tiên là người của nhà họ Tăng, đại diện cho phía nhà gái, họ cũng phải tham gia nghênh đón khách mời. Phía ngoài đại sảnh, nơi buổi lễ được tiến hành, đã được sắp xếp đâu vào đấy, chỉ còn kiểm tra lại lần cuối.
9 giờ 30, nhóm khách đầu tiên đã tới, đó chính là các bạn bè đồng nghiệp của Lục Thiếu Hoa trong giới doanh nhân Hồng Kông, người dẫn đầu là Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành, theo sau là mười mấy lãnh đạo cao cấp nhất.
Kế tiếp là nhóm của Hướng Hoa Cường và Thiệu Thất Thúc. Sau cùng là thế hệ thứ hai của giới doanh nhân Hồng Kông, cũng chính là những người đại diện cho giới doanh nhân trong tương lai tại đó.
Trong ngày vui của cả đời người như thế này, “Chúc mừng” là câu không thể thiếu, khi Lục Thiếu Hoa và bọn họ bắt tay nhau, dường như họ đã hẹn nhau từ trước, đồng loạt mở miệng “Chúc mừng”, rồi sau khi vừa cười vừa nói vài câu chuyện phiếm, mới lần lượt ngồi vào bàn.
Các nhóm khách lần lượt đến, trong đó có nhiều người là khách của nhà họ Tăng, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng không biết họ, người nhà của nhà họ Tăng đứng ra giới thiệu từng người với Lục Thiếu Hoa. Tuy không giới thiệu tỉ mỉ, chỉ nói sơ qua tên họ và sơ lược một chút về mối quan hệ của họ với nhà họ Tăng nhưng do lượng khách tương đối nhiều nên cũng khá mất thời gian.
Cứ như vậy khách mời lục tục kéo đến, nếu là khách của Lục Thiếu Hoa, hắn sẽ đi đầu nghênh đón, rồi giới thiệu với nhà họ Tăng, còn nếu là khách do nhà họ Tăng ra đón thì cũng giới thiệu với Lục Thiếu Hoa rồi mới mời ngồi vào bàn.
Rất nhanh, đã sắp đến mười giờ, khách đã đến gần hết, chỉ còn vài vị khách quan trọng nhất chưa tới, tuy nhiên lúc này trán Lục Thiếu Hoa đã đầy mồ hôi, có thể thấy là hắn cũng không thoải mái. Mặc dù mệt, Lục Thiếu Hoa cũng không than phiền, hôm nay là là ngày vui của hắn, dù có mệt hắn cũng không thể nào nói ra được. Lau mồ hôi trán, lấy lại tinh thần, Lục Thiếu Hoa nhìn thẳng về phía trước, trong mắt tràn ngập hai chữ “chờ đợi”.
Người ta nói nhân vật quan trọng thường xuất hiện vào phút cuối, quả thật không sai chút nào, giống như lúc này, lãnh đạo tối cao và năm uỷ viên thường vụ đều chưa có mặt. Thời gian không ngừng trôi qua, thấy kim đồng hồ sắp chỉ mười giờ, Lục Thiếu Hoa không khỏi giật mình, toát mồ hôi bởi vì thời điểm đã sắp đến rồi.
Truyền thống luôn được chú ý, là người Triều Sán, nhà họ Lục càng quan tâm đến truyền thống, ngày tốt, ngày xấu đều phân biệt rõ ràng, mà ngày đính hôn của Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh là nhờ thầy phong thuỷ chọn cho, tuyệt đối không thể bỏ qua thời điểm này. Nhưng chủ hôn còn chưa đến, làm sao cử hành lễ đính hôn? Đây chính là nguyên nhân vì sao Lục Thiếu Hoa sốt ruột.
May mắn là khi chỉ còn hai phút nữa là đến mười giờ, một đoàn xe chạy vào cổng khu nhà khách Điếu Ngư Đài, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm. Không cần đoán cũng biết, đó là đoàn xe của lãnh đạo tối cao, chỉ cần nhìn biển số xe là biết, đi đầu chính là xe chuyên dụng dành cho lãnh đạo tối cao.
Không khách sáo, lãnh đạo hiển nhiên cũng biết thời gian rất gấp gáp, vội chúc mừng Lục Thiếu Hoa rồi lập tức đề xuất chính thức cử hành buổi lễ, sau đó đi vào bên trong. Tất cả mọi việc đã sắp xếp xong, lãnh đạo tối cao bước lên bục chủ toạ, thân phận như liền thay đổi, biến thành một ông lão hoà nhã, hiền từ, nói lời chúc phúc Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh.
Trình tự của một buổi lễ đính hôn cũng không phức tạp, sau khi chủ hôn tuyên bố và chúc phúc cho hai người là xong, sau đó ra sức bồi tiếp tiệc rượu, thật sự không mất nhiều thời gian lắm. Rất nhanh, tiệc rượu bắt đầu, lãnh đạo tối cao, các uỷ viên thường vụ, Tăng Kiến Quốc và Nhị vương tử đều vào một phòng riêng.
Hai nhân vật chính của buổi tiệc là Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh đương nhiên phải đi vào trong phòng này, nhưng không ở lại lâu lắm, chỉ kính một ly rượu, nhận lời chúc phúc của mọi người, sau đó Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh ra đại sảnh, đến từng bàn kính rượu.
Không thể phủ nhận, tửu lượng Lục Thiếu Hoa không tồi, tuy vậy đi mời rượu qua một vòng, hắn cũng không chịu nổi, phải uống hai viên thuốc giải rượu, rồi vào toa lét rửa mặt, mới lấy lại được sắc mặt bình thường.
Nhưng vẫn chưa xong, thấy mặt Lục Thiếu Hoa, nhiều khách mời liền đến lôi kéo mời hắn uống. Đặc biệt là nhóm của Lý Trạch Giai, tuổi của bọn họ chỉ hơn Lục Thiếu Hoa vài tuổi, xem như cùng thế hệ với hắn, cứ cố ép Lục Thiếu Hoa uống rượu, bất đắc dĩ, hắn đành phải uống tiếp.
Lại đi lên một lượt nữa, lúc này viên thuốc giải rượu đặc biệt phát huy tác dụng, nhờ vậy Lục Thiếu Hoa mới giữ được vẻ bình thường. Nhưng cho dù là như thế, đi một lượt, thời gian cũng mất gần nửa giờ, tính từ lúc bắt đầu đến giờ đã qua hơn một giờ, đã gần trưa, gần tới lúc kết thúc tiệc rồi.
Tiệc rượu kết thúc, Lục Thiếu Hoa tiễn khách, tiễn từng người một, mãi cho đến mười hai giờ, mới xong, Lục Thiếu Hoa không nhịn được nữa, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng là bây giờ rượu mới phát huy tác dụng, không khỏi đầu váng mắt hoa, vội tìm một gian phòng ngả đầu xuống ngủ ngay.
(1) Điếu Ngư Đài nằm ở phía tây Bắc Kinh là một trong những thắng cảnh và là khu nghỉ ngơi nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Được khởi công xây dựng từ triều nhà Kim (1115 - 1232), ban đầu Điếu Ngư Đài là nơi vui chơi giải trí, với những cung điện với lầu son gác tía để các hoàng đế nhà Kim tới đây câu cá, nghỉ ngơi.
Trải qua các triều Nguyên, Minh, Điếu Ngư Đài được sửa sang, và đặc biệt là triều Thanh đã bỏ ra rất nhiều tiền của, công sức biến Điếu Ngư Đài thành “thiên cung hạ giới”. Mọi công trình trong Điếu Ngư Đài, từ nhà nghỉ, vườn hoa cây cảnh, ao hồ, núi non... không những mang đậm màu sắc kiến trúc Trung Hoa mà còn tuân thủ triệt để những nguyên tắc phong thủy.
Sau khi nước CHND Trung Hoa được thành lập (1949) thì Điếu Ngư Đài trở thành nhà khách Chính phủ và là nơi diễn ra các cuộc hội nghị quan trọng của Bộ Chính trị và Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Năm 1958, để chuẩn bị cho việc đón tiếp các nguyên thủ quốc gia sẽ tới dự lễ kỷ niệm 10 năm thành lập nước CHND Trung Hoa (1949 - 1959), Thủ tướng Chu Ân Lai đã giao cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc xây dựng một khu nhà khách cao cấp với các yêu cầu từ cảnh quan đến phòng nghỉ phải mang đậm màu sắc Trung Hoa.
Khu nhà khách Điếu Ngư Đài đã đón tiếp hàng ngàn lượt các vị nguyên thủ quốc gia.
/1180
|