Tần Vũ rất bận, cơm chiều cũng không về ăn, đầu bếp chuẩn bị phần ăn cho ba người.
Ngoài Tần phu nhân cùng Lộ Lê, người thứ ba là Tần nguyên soái, ông không giống mấy đứa con một tháng cũng không về một lần, trừ phi là cực kỳ bận chứ ngày thường đều sẽ đúng giờ trở về.
“Thưa Tần nguyên soái.” Lộ Lê gặp ông lần thứ hai, không còn xấu hổ nhưng thấy vị nguyên soái uy chấn vũ trụ này thì vẫn có chút câu nệ.
“Nếu đã bước vào Tần gia, Tần Vũ gọi thế nào, con cũng gọi thế đi.” Tần nguyên soái thấy y câu nệ, không làm y khó xử, thái độ ôn hòa như lúc gặp ở quân khu.
Tần phu nhân ngồi cạnh như không thể tin được ngẩng đầu dùng sức trừng ông.
“Vâng, thưa phụ thân.” Lộ Lê nghe lời gọi đối phương một tiếng.
“Vậy ăn cơm thôi.” Tần nguyên soái như không thấy vẻ mặt của Tần phu nhân.
Sau khi ăn xong không bao lâu, Tần nguyên soái bị Tần phu nhân đã nhịn hồi lâu kéo qua một bên nói nhỏ, thấy vậy, Lộ Lê dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Tần phu nhân muốn nói gì với Tần nguyên soái.
“Tần Phủ, không phải ông đã đáp ứng tôi sẽ khuyên Tần Vũ sao, mới qua bao lâu mà đã thay đổi ý định, ông có ý gì?” Tần phu nhân còn tưởng ông xã sẽ đứng cùng chiến tuyến với mình nên tự tin mười phần, lời Tần Sương nói bà căn bản không đặt trong lòng.
Nào biết Tần nguyên soái trước mặt bà lại tán thành cho Tần Vũ và Lộ Lê, ban ngày bà đã nói rõ tuyệt sẽ không thừa nhận đối phương là dâu trưởng Tần gia, câu nói của ông xã lại tát bà một cái.
“Con trai bà đã nói, nếu chúng ta không chấp nhận vợ nó, nó sẽ dẫn người rời khỏi Tần gia, khả năng vĩnh viễn không về, nếu bà có bản lĩnh làm nó thay đổi chủ ý thì tôi đương nhiên sẽ không phản đối.” Tần nguyên soái bình tĩnh thong dong chuyển trọng tâm lên Tần Vũ.
“Tôi biết ngay hắn là hồ ly tinh mà, nhất định là hắn bảo Tần Vũ nói vậy.” Sắc mặt Tần phu nhân vừa xanh vừa trắng, không chút do dự đẩy trách nhiệm lên Lộ Lê.
Lộ Lê biến thân thành hồ ly tinh: “……” Nếu muốn nói xấu người khác, thanh âm có thể nhỏ lại chút không?
“Tính tình Tần Vũ mà có người nói được nó?” Tần nguyên soái hiển nhiên cũng biết Tần phu nhân vô cớ gây rối.
Tần phu nhân lập tức liếc xéo ông: “Tóm lại tôi mặc kệ, ông là phụ thân của nó, chuyện này ông phải nghĩ cách, dâu trưởng Tần gia tuyệt không thể là nam.”
“Chuyện này tôi không quản được, cũng không thể quản, phu nhân, bà hẳn còn nhớ tổ huấn, Tần Vũ muốn cưới ai đều do nó tự quyết.” Tựa hồ lời nói của Tần phu nhân chạm phải mấu chốt của Tần nguyên soái, chỉ thấy ông chợt nghiêm túc, dứt lời rồi xoay người đi.
Tần phu nhân có chút sợ Tần nguyên soái nghiêm túc như vậy, thấy thế cũng không dám tiếp tục đề tài này.
Lộ Lê thấy bầu không khí không đúng lắm, không muốn ở lại phòng khách nên trộm về phòng, lên Vũ Trụ Võng một chút rồi đi tắm.
Sống ở Tần gia hai ngày, y chưa kịp chuẩn bị quần áo nên đành phải mặc tạm pyjama của Tần Vũ, mặc áo ngủ vào lại phát hiện không cần mặc quần ngủ cũng được, vạt áo đã quá nửa đùi.
Sớm biết Tần Vũ rất cao nhưng không ngờ chênh lệch lại lớn như vậy, Lộ Lê mặc quần ngủ vào trông giống trẻ con mặc quần áo người lớn, thật sự trông chẳng ra gì, quyết định không mặc quần ngủ, dù sao Tần Vũ đêm nay cũng sẽ không về, mặc mỗi áo ngủ cũng không sao.
Do dự một chút, Lộ Lê nằm sấp trêи giường gọi cho Tần Vũ, bên kia một lát sau mới nhận. Trêи không trung xuất hiện thân ảnh Tần Vũ, quân phục phẳng phiu càng phụ trợ cho khí chất sắc bén của hắn, hình như Tần Vũ đang trong phòng họp, vừa rồi còn đang tiến hành hội nghị.
“Anh đang có cuộc họp sao, em có quấy rầy không?” Lộ Lê mở miệng trước.
“Em mặc áo ngủ của anh.” Lực chú ý của Tần Vũ lại dừng trêи cái áo y đang mặc, trần thuật sự thật này, ngữ khí khẳng định.
“À……” Lộ Lê không ngờ hắn lại chú ý cái này, chăn gối đã che nhiều nhưng vẫn bị phát hiện, “Em không có pyjama, đành phải mượn tạm.”
“Ngày mai anh bảo người mang quần áo đến cho em.” Tần Vũ nói.
Lộ Lê gật gật đầu, rồi kể lại chuyện Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân hình như cãi nhau.
Khi còn trẻ, Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân lúc yêu không giống nhiều cặp có quá trình oanh oanh liệt liệt, nhưng nghe nói hai người kết hôn đã vài thập niên nhưng rất ít khi trở mặt cãi nhau.
Đây là những gì Lộ Lê được nghe kể về thân nhân của Tần Vũ, Tần Vũ nói y không cần để ý tới cha mẹ nhưng là con cháu ai lại làm vậy. Giờ thấy họ vì mình mà cãi nhau, trong lòng hơi lo lắng.
“Không cần lo, mẫu thân không dám chọc giận phụ thân.” Tần Vũ hiểu tính Tần phu nhân rõ như lòng bàn tay, họ kết hôn vài chục năm mà không cãi vã nhiều là bởi Tần phu nhân chưa bao giờ dám chọc tức Tần nguyên soái, ngẫu nhiên sẽ có khắc khẩu nhưng không đến hai ngày, Tần phu nhân sẽ chủ động giảng hòa.
Uy nghiêm của Tần đại nguyên soái vẫn có tác dụng với Tần phu nhân.
Lộ Lê nghe xong nhịn không được mỉm cười, nghe thấy Tần phu nhân tựa hồ hơi yếu thế, nhưng không thể phủ nhận họ có cuộc sống hạnh phúc, y cũng hướng tới cuộc sống như vậy.
Y vẫn luôn cho rằng sau khi kết hôn với Tần Vũ thì sinh hoạt như vậy rất khó có được, không ngờ cha mẹ hắn cũng sống như thế, như vậy y cũng có thể chờ mong những ngày tháng trong tương lai.
“Em không mặc quần?” Tần Vũ đột nhiên hỏi.
“Có mà, làm sao vậy?” Lộ Lê không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, hoảng sợ, vội vàng làm bộ trấn định.
Tần Vũ mặt vô cảm nhìn chằm chằm y, ánh mắt lướt qua vai y dừng trêи cái quần y tùy tay đặt trêи ghế.
“Áo ngủ của anh hơi dài.” Lộ Lê nhìn theo tầm mắt hắn đến cái quần trêи ghế, nhịn không được ảo não, đành phải giải thích một chút.
Tần Vũ nhìn nửa người dưới chăn của y, ánh mắt chuyên chú như làm vậy có thể làm cái chăn biến mất.
Lộ Lê bị hắn nhìn làm cả người không được tự nhiên, rõ ràng có cái chăn rất dày chống đỡ, y lại cảm thấy nửa người dưới sắp đổ mồ hôi, nhịn không được thay đổi tư thế, động tác hơi lớn nên bất cẩn làm rơi chăn, lộ ra nửa cái ʍôиɠ bóng loáng cong vểnh, khi y sửa xong tư thế rồi lại nhìn về phía người đàn ông của mình, đôi mắt đối phương đã sâu không thấy đáy, sự bình tĩnh bị ɖu͙ƈ vọng trần trụi thay thế.
“Cái kia, em muốn ngủ, ngủ ngon.” Lộ Lê sợ tới mức lập tức cúp máy, y biết Tần Vũ không thể ngay lập tức trở về, nhưng vẻ mặt hắn thật sự rất dọa người.
Trong phòng họp ở quân khu, ɖu͙ƈ vọng trong mắt Tần Vũ vì không thấy thân ảnh Lộ Lê mà chậm rãi phai mờ, nhưng có thứ lại không khôi phục nhanh như vậy, hắn mặt vô biểu tình cúi đầu nhìn bộ vị cương cứng giữa háng.
Ngày kế, Lộ Lê dậy sớm, đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo thể thao nhẹ nhàng ra sân chạy bộ rèn luyện thân thể, đây là thói quen từ nhỏ, không ngờ lại gặp Tần nguyên soái cũng giống y rèn luyện thân thể, đối phương còn dậy sớm hơn y, lúc này mới chỉ tờ mờ sáng.
Tần nguyên soái tựa hồ cũng bất ngờ y sẽ dậy sớm, cười cười với y mà không nói gì, hai người cứ như vậy một trước một sau chạy bộ mấy chục vòng.
Lộ Lê không chịu nổi dừng lại trước, sân rất lớn, thể chất của y còn không bằng Tần nguyên soái đã có tuổi. Ý thức được điểm này, Lộ Lê có chút mất mát, Tần nguyên soái lại không bình luận gì, cũng dừng lại và cùng y vào nhà ăn sáng.
Bữa sáng rất đơn giản, món chính là cháo, nhưng đầu bếp mỗi ngày làm rất đa dạng.
Tần nguyên soái ăn xong đi lên lầu thay quân trang, sau đó đi làm.
Tần phu nhân một lát sau mới xuống, trêи bàn cơm chỉ còn lại mình Lộ Lê, biết Tần phu nhân không thích mình nên y không ngồi lâu rồi về phòng thay quần áo đã ướt mồ hôi, dùng máy truyền tin chào buổi sáng Tần Vũ, sau đó lên Vũ Trụ Võng, mấy ngày trước y có hẹn cùng thi đấu với Lang Thang Trong Mưa.
“Thắng nhóc cậu cuối cùng cũng lên, tôi còn tưởng cậu mất tích ở đâu rồi.” Lang Thang Trong Mưa vừa thấy y onl thì lập tức tìm tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tôi đã hứa thì sẽ không lỡ hẹn.”
“Tôi biết cậu tốt nhất mà, sắp tới giờ rồi, chúng ta đi trước, trêи đường nói chuyện sau.” Lang Thang Trong Mưa biết hắn sẽ giữ lời, cười hì hì lôi y đi.
Địa điểm ước chiến là trung tâm huấn luyện cơ giáp, đối thủ là tay già đời ở đó, khoảng thời gian trước Lang Thang Trong Mưa khiêu chiến bảng xếp hạng gặp phải đối phương, vận may không tồi nên thắng nhưng đối phương không phục, muốn đánh lại, còn tìm cả anh trai tới.
Trung tâm huấn luyện không cho phép đấu đá riêng, nhưng có thể đấu công khai, Lang Thang Trong Mưa thấy người anh trai nọ có xếp hạng cao hơn mình nên cự tuyệt, đối phương lại không cho, nói có thể không đánh đơn, đánh đôi cũng được, cậu ta có thể tìm thêm một người.
Lang Thang Trong Mưa bị bọn họ cuốn lấy làm phiền, lại không muốn dây dưa thêm nên đáp ứng, nhưng cậu ta không quen thân gì với những kẻ mạnh trêи Vũ Trụ Võng, chỉ có Lộ Lê coi như tính vào, nên đi hỏi y.
“Chỉ là tranh hạng thôi, người nọ sao lại dây dưa chơi khó như vậy?” Lộ Lê chỉ biết cậu ta ước chiến với người nọ, tình huống cụ thể lại không biết.
“Còn không phải vì ba hạng đầu có khen thưởng sao, tôi đang nhằm vào phần thưởng lần này của hạng 1, người nọ lại đứng hạng 1 thì tôi đương nhiên phải đẩy hắn xuống, không ngờ hắn xấu tính như vậy, đã thua còn không nhận lại muốn tìm anh trai.”
Cái bảng này Lộ Lê biết, trung tâm huấn luyện cơ giáp có hai bảng xếp hạng là A và B, Lang Thang Trong Mưa đang tranh hạng ở bảng B, bảng B mỗi hai tháng lại tổ chức một lần tranh hạng có khen thưởng, chẳng qua khen thưởng không cố định, có khi là tinh tệ, có khi là nguyên vật liệu giá trị cao thấp bất kỳ, người có thực lực thông thường không có hứng thú với chút khen thưởng này, nên kẻ mạnh chân chính đều ở bảng A, anh trai của người nọ cũng thuộc bảng A.
Lang Thang Trong Mưa cũng có xếp hạng ở bảng A, đứng thứ 101, mà anh trai của đối phương đứng thứ 93, phải biết rằng mỗi một người lọt vào top 100 đều rất khó đánh.
Lộ Lê không có hứng với bảng B, hai tháng tổ chức tranh hạng một lần thì tham gia lúc này cũng được cho nên y ngày thường chỉ khiêu chiến bảng A, trong số bạn bè của Lang Thang Trong Mưa thì chỉ có y lên được top 100, hơn nữa thứ hạng cao hơn cậu ta không ít.
Ngoài Tần phu nhân cùng Lộ Lê, người thứ ba là Tần nguyên soái, ông không giống mấy đứa con một tháng cũng không về một lần, trừ phi là cực kỳ bận chứ ngày thường đều sẽ đúng giờ trở về.
“Thưa Tần nguyên soái.” Lộ Lê gặp ông lần thứ hai, không còn xấu hổ nhưng thấy vị nguyên soái uy chấn vũ trụ này thì vẫn có chút câu nệ.
“Nếu đã bước vào Tần gia, Tần Vũ gọi thế nào, con cũng gọi thế đi.” Tần nguyên soái thấy y câu nệ, không làm y khó xử, thái độ ôn hòa như lúc gặp ở quân khu.
Tần phu nhân ngồi cạnh như không thể tin được ngẩng đầu dùng sức trừng ông.
“Vâng, thưa phụ thân.” Lộ Lê nghe lời gọi đối phương một tiếng.
“Vậy ăn cơm thôi.” Tần nguyên soái như không thấy vẻ mặt của Tần phu nhân.
Sau khi ăn xong không bao lâu, Tần nguyên soái bị Tần phu nhân đã nhịn hồi lâu kéo qua một bên nói nhỏ, thấy vậy, Lộ Lê dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Tần phu nhân muốn nói gì với Tần nguyên soái.
“Tần Phủ, không phải ông đã đáp ứng tôi sẽ khuyên Tần Vũ sao, mới qua bao lâu mà đã thay đổi ý định, ông có ý gì?” Tần phu nhân còn tưởng ông xã sẽ đứng cùng chiến tuyến với mình nên tự tin mười phần, lời Tần Sương nói bà căn bản không đặt trong lòng.
Nào biết Tần nguyên soái trước mặt bà lại tán thành cho Tần Vũ và Lộ Lê, ban ngày bà đã nói rõ tuyệt sẽ không thừa nhận đối phương là dâu trưởng Tần gia, câu nói của ông xã lại tát bà một cái.
“Con trai bà đã nói, nếu chúng ta không chấp nhận vợ nó, nó sẽ dẫn người rời khỏi Tần gia, khả năng vĩnh viễn không về, nếu bà có bản lĩnh làm nó thay đổi chủ ý thì tôi đương nhiên sẽ không phản đối.” Tần nguyên soái bình tĩnh thong dong chuyển trọng tâm lên Tần Vũ.
“Tôi biết ngay hắn là hồ ly tinh mà, nhất định là hắn bảo Tần Vũ nói vậy.” Sắc mặt Tần phu nhân vừa xanh vừa trắng, không chút do dự đẩy trách nhiệm lên Lộ Lê.
Lộ Lê biến thân thành hồ ly tinh: “……” Nếu muốn nói xấu người khác, thanh âm có thể nhỏ lại chút không?
“Tính tình Tần Vũ mà có người nói được nó?” Tần nguyên soái hiển nhiên cũng biết Tần phu nhân vô cớ gây rối.
Tần phu nhân lập tức liếc xéo ông: “Tóm lại tôi mặc kệ, ông là phụ thân của nó, chuyện này ông phải nghĩ cách, dâu trưởng Tần gia tuyệt không thể là nam.”
“Chuyện này tôi không quản được, cũng không thể quản, phu nhân, bà hẳn còn nhớ tổ huấn, Tần Vũ muốn cưới ai đều do nó tự quyết.” Tựa hồ lời nói của Tần phu nhân chạm phải mấu chốt của Tần nguyên soái, chỉ thấy ông chợt nghiêm túc, dứt lời rồi xoay người đi.
Tần phu nhân có chút sợ Tần nguyên soái nghiêm túc như vậy, thấy thế cũng không dám tiếp tục đề tài này.
Lộ Lê thấy bầu không khí không đúng lắm, không muốn ở lại phòng khách nên trộm về phòng, lên Vũ Trụ Võng một chút rồi đi tắm.
Sống ở Tần gia hai ngày, y chưa kịp chuẩn bị quần áo nên đành phải mặc tạm pyjama của Tần Vũ, mặc áo ngủ vào lại phát hiện không cần mặc quần ngủ cũng được, vạt áo đã quá nửa đùi.
Sớm biết Tần Vũ rất cao nhưng không ngờ chênh lệch lại lớn như vậy, Lộ Lê mặc quần ngủ vào trông giống trẻ con mặc quần áo người lớn, thật sự trông chẳng ra gì, quyết định không mặc quần ngủ, dù sao Tần Vũ đêm nay cũng sẽ không về, mặc mỗi áo ngủ cũng không sao.
Do dự một chút, Lộ Lê nằm sấp trêи giường gọi cho Tần Vũ, bên kia một lát sau mới nhận. Trêи không trung xuất hiện thân ảnh Tần Vũ, quân phục phẳng phiu càng phụ trợ cho khí chất sắc bén của hắn, hình như Tần Vũ đang trong phòng họp, vừa rồi còn đang tiến hành hội nghị.
“Anh đang có cuộc họp sao, em có quấy rầy không?” Lộ Lê mở miệng trước.
“Em mặc áo ngủ của anh.” Lực chú ý của Tần Vũ lại dừng trêи cái áo y đang mặc, trần thuật sự thật này, ngữ khí khẳng định.
“À……” Lộ Lê không ngờ hắn lại chú ý cái này, chăn gối đã che nhiều nhưng vẫn bị phát hiện, “Em không có pyjama, đành phải mượn tạm.”
“Ngày mai anh bảo người mang quần áo đến cho em.” Tần Vũ nói.
Lộ Lê gật gật đầu, rồi kể lại chuyện Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân hình như cãi nhau.
Khi còn trẻ, Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân lúc yêu không giống nhiều cặp có quá trình oanh oanh liệt liệt, nhưng nghe nói hai người kết hôn đã vài thập niên nhưng rất ít khi trở mặt cãi nhau.
Đây là những gì Lộ Lê được nghe kể về thân nhân của Tần Vũ, Tần Vũ nói y không cần để ý tới cha mẹ nhưng là con cháu ai lại làm vậy. Giờ thấy họ vì mình mà cãi nhau, trong lòng hơi lo lắng.
“Không cần lo, mẫu thân không dám chọc giận phụ thân.” Tần Vũ hiểu tính Tần phu nhân rõ như lòng bàn tay, họ kết hôn vài chục năm mà không cãi vã nhiều là bởi Tần phu nhân chưa bao giờ dám chọc tức Tần nguyên soái, ngẫu nhiên sẽ có khắc khẩu nhưng không đến hai ngày, Tần phu nhân sẽ chủ động giảng hòa.
Uy nghiêm của Tần đại nguyên soái vẫn có tác dụng với Tần phu nhân.
Lộ Lê nghe xong nhịn không được mỉm cười, nghe thấy Tần phu nhân tựa hồ hơi yếu thế, nhưng không thể phủ nhận họ có cuộc sống hạnh phúc, y cũng hướng tới cuộc sống như vậy.
Y vẫn luôn cho rằng sau khi kết hôn với Tần Vũ thì sinh hoạt như vậy rất khó có được, không ngờ cha mẹ hắn cũng sống như thế, như vậy y cũng có thể chờ mong những ngày tháng trong tương lai.
“Em không mặc quần?” Tần Vũ đột nhiên hỏi.
“Có mà, làm sao vậy?” Lộ Lê không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, hoảng sợ, vội vàng làm bộ trấn định.
Tần Vũ mặt vô cảm nhìn chằm chằm y, ánh mắt lướt qua vai y dừng trêи cái quần y tùy tay đặt trêи ghế.
“Áo ngủ của anh hơi dài.” Lộ Lê nhìn theo tầm mắt hắn đến cái quần trêи ghế, nhịn không được ảo não, đành phải giải thích một chút.
Tần Vũ nhìn nửa người dưới chăn của y, ánh mắt chuyên chú như làm vậy có thể làm cái chăn biến mất.
Lộ Lê bị hắn nhìn làm cả người không được tự nhiên, rõ ràng có cái chăn rất dày chống đỡ, y lại cảm thấy nửa người dưới sắp đổ mồ hôi, nhịn không được thay đổi tư thế, động tác hơi lớn nên bất cẩn làm rơi chăn, lộ ra nửa cái ʍôиɠ bóng loáng cong vểnh, khi y sửa xong tư thế rồi lại nhìn về phía người đàn ông của mình, đôi mắt đối phương đã sâu không thấy đáy, sự bình tĩnh bị ɖu͙ƈ vọng trần trụi thay thế.
“Cái kia, em muốn ngủ, ngủ ngon.” Lộ Lê sợ tới mức lập tức cúp máy, y biết Tần Vũ không thể ngay lập tức trở về, nhưng vẻ mặt hắn thật sự rất dọa người.
Trong phòng họp ở quân khu, ɖu͙ƈ vọng trong mắt Tần Vũ vì không thấy thân ảnh Lộ Lê mà chậm rãi phai mờ, nhưng có thứ lại không khôi phục nhanh như vậy, hắn mặt vô biểu tình cúi đầu nhìn bộ vị cương cứng giữa háng.
Ngày kế, Lộ Lê dậy sớm, đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo thể thao nhẹ nhàng ra sân chạy bộ rèn luyện thân thể, đây là thói quen từ nhỏ, không ngờ lại gặp Tần nguyên soái cũng giống y rèn luyện thân thể, đối phương còn dậy sớm hơn y, lúc này mới chỉ tờ mờ sáng.
Tần nguyên soái tựa hồ cũng bất ngờ y sẽ dậy sớm, cười cười với y mà không nói gì, hai người cứ như vậy một trước một sau chạy bộ mấy chục vòng.
Lộ Lê không chịu nổi dừng lại trước, sân rất lớn, thể chất của y còn không bằng Tần nguyên soái đã có tuổi. Ý thức được điểm này, Lộ Lê có chút mất mát, Tần nguyên soái lại không bình luận gì, cũng dừng lại và cùng y vào nhà ăn sáng.
Bữa sáng rất đơn giản, món chính là cháo, nhưng đầu bếp mỗi ngày làm rất đa dạng.
Tần nguyên soái ăn xong đi lên lầu thay quân trang, sau đó đi làm.
Tần phu nhân một lát sau mới xuống, trêи bàn cơm chỉ còn lại mình Lộ Lê, biết Tần phu nhân không thích mình nên y không ngồi lâu rồi về phòng thay quần áo đã ướt mồ hôi, dùng máy truyền tin chào buổi sáng Tần Vũ, sau đó lên Vũ Trụ Võng, mấy ngày trước y có hẹn cùng thi đấu với Lang Thang Trong Mưa.
“Thắng nhóc cậu cuối cùng cũng lên, tôi còn tưởng cậu mất tích ở đâu rồi.” Lang Thang Trong Mưa vừa thấy y onl thì lập tức tìm tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tôi đã hứa thì sẽ không lỡ hẹn.”
“Tôi biết cậu tốt nhất mà, sắp tới giờ rồi, chúng ta đi trước, trêи đường nói chuyện sau.” Lang Thang Trong Mưa biết hắn sẽ giữ lời, cười hì hì lôi y đi.
Địa điểm ước chiến là trung tâm huấn luyện cơ giáp, đối thủ là tay già đời ở đó, khoảng thời gian trước Lang Thang Trong Mưa khiêu chiến bảng xếp hạng gặp phải đối phương, vận may không tồi nên thắng nhưng đối phương không phục, muốn đánh lại, còn tìm cả anh trai tới.
Trung tâm huấn luyện không cho phép đấu đá riêng, nhưng có thể đấu công khai, Lang Thang Trong Mưa thấy người anh trai nọ có xếp hạng cao hơn mình nên cự tuyệt, đối phương lại không cho, nói có thể không đánh đơn, đánh đôi cũng được, cậu ta có thể tìm thêm một người.
Lang Thang Trong Mưa bị bọn họ cuốn lấy làm phiền, lại không muốn dây dưa thêm nên đáp ứng, nhưng cậu ta không quen thân gì với những kẻ mạnh trêи Vũ Trụ Võng, chỉ có Lộ Lê coi như tính vào, nên đi hỏi y.
“Chỉ là tranh hạng thôi, người nọ sao lại dây dưa chơi khó như vậy?” Lộ Lê chỉ biết cậu ta ước chiến với người nọ, tình huống cụ thể lại không biết.
“Còn không phải vì ba hạng đầu có khen thưởng sao, tôi đang nhằm vào phần thưởng lần này của hạng 1, người nọ lại đứng hạng 1 thì tôi đương nhiên phải đẩy hắn xuống, không ngờ hắn xấu tính như vậy, đã thua còn không nhận lại muốn tìm anh trai.”
Cái bảng này Lộ Lê biết, trung tâm huấn luyện cơ giáp có hai bảng xếp hạng là A và B, Lang Thang Trong Mưa đang tranh hạng ở bảng B, bảng B mỗi hai tháng lại tổ chức một lần tranh hạng có khen thưởng, chẳng qua khen thưởng không cố định, có khi là tinh tệ, có khi là nguyên vật liệu giá trị cao thấp bất kỳ, người có thực lực thông thường không có hứng thú với chút khen thưởng này, nên kẻ mạnh chân chính đều ở bảng A, anh trai của người nọ cũng thuộc bảng A.
Lang Thang Trong Mưa cũng có xếp hạng ở bảng A, đứng thứ 101, mà anh trai của đối phương đứng thứ 93, phải biết rằng mỗi một người lọt vào top 100 đều rất khó đánh.
Lộ Lê không có hứng với bảng B, hai tháng tổ chức tranh hạng một lần thì tham gia lúc này cũng được cho nên y ngày thường chỉ khiêu chiến bảng A, trong số bạn bè của Lang Thang Trong Mưa thì chỉ có y lên được top 100, hơn nữa thứ hạng cao hơn cậu ta không ít.
/298
|