Bởi vì Tần Vũ đã nói, Bố Tiểu Ngọc tối đó không xuất hiện ở biệt thự nữa.
Lộ Lê không biết chuyện này, còn tưởng rằng Bố Tiểu Ngọc ngoài miệng nói chỉ nghe lệnh của Tần Vũ nhưng vẫn đồng ý, trong lòng còn cảm thấy cô gái này không tồi.
Tần Vũ trở về, nghênh đón hắn là một bàn lớn đồ ăn Lộ Lê làm, hơn nữa đều dựa theo khẩu vị của hắn, nướng, chưng, nấu, xào, tất cả đều là thịt.
Lộ Lê nhận áo khoác của hắn treo lên móc, kéo hắn đến bàn ăn. Tần Vũ ngồi xuống nhìn một bàn đồ ăn, trêи mặt không có lộ ra vui mừng mà hơi nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt đó, Lộ Lê hỏi, nghĩ rằng đồ ăn không hợp khẩu vị.
“Em học khi nào?”
Ngữ khí nhàn nhạt, tựa như một câu hỏi bình thường, Lộ Lê lại nghe thấy sự đau lòng, bàn tay chống cằm, nở nụ cười.
“Rất nhiều năm trước, sau khi thi đậu học viện quân sự Liên Bang, em dọn ra ngoài, không muốn ăn đồ ở ngoài nên tự nấu, có phải em rất có thiên phú không, đều là em tự học.” Trước kia Lộ Lê không cảm thấy nấu ăn ngon thì có gì mà cảm thấy thành tựu, rốt cuộc chỉ có mình y ăn, bây giờ có thể nấu cho TầnVũ, y đột nhiên thấy rất may mắn.
Thấy y bình tĩnh nhắc tới Liên Bang, Tần Vũ nhìn y một cái.
“Không nói nữa, ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của em.” Lộ Lê gắp một khối thịt thú, rưới nước sốt rồi bỏ vào bát của Tần Vũ.
Loại thú không phải được chăn nuôi, mà bắt từ một ít tinh cầu xa xôi hoang dã, sức mạnh có thể so với người biến chủng, chỉ có quý tộc cùng đại gia tộc có đủ tiền mua, nghe nói thịt thú này ẩn chứa một ít năng lượng nhân loại có thể hấp thu, dù rất ít, phải ăn lâu dài mới có hiệu quả, nhưng vẫn không thể ngăn cản giới thượng lưu theo đuổi, dần dà, thịt thú này biến thành chứng minh để một người chứng tỏ thân phận và địa vị.
Lộ Lê lại cảm thấy, thịt thú mặc dù có năng lượng, nhưng nếu không phải chất thịt tươi mới ngon miệng thì dù có chứa năng lượng, những người tự xưng là quý tộc có thân phận cao nhân nhất cũng sẽ không ăn.
Một bàn thịt có chín phần vào bụng Tần Vũ, Lộ Lê chỉ ăn chút ít, dạ dày y không tiêu hóa được quá nhiều thịt, ngược lại y toàn ăn rau.
Cơm nước xong, Lộ Lê thu dọn bát đĩa chuẩn bị mang đi rửa.
“Mấy việc nhỏ đó giao cho người máy là được.” Tần Vũ ngăn cản y.
Lộ Lê đã từng gặp người máy A23 trêи chiến hạm Vinh Diệu, người máy nhanh nhẹn thu hồi bát, còn dùng khăn lau bàn.
“Sao nó lại ở đây?” Lộ Lê còn tưởng nó phục vụ trêи chiến hạm Vinh Diệu, lúc sáng cũng không thấy nó.
“Đưa nó tới sáng nay.” Tần Vũ giải thích rồi qua phòng khách.
Lộ Lê nhìn mắt A23, giờ mới phát hiện nó thật sự có trí năng, không hổ kỹ thuật công nghệ cao. Ở Liên Bang, người máy tuy cũng làm việc nhà nhưng muốn dùng là phải cài đặt, lập trình bên trong cũng không cao cấp như A23.
“Anh định để em ở đây bao lâu?” Lộ Lê đi vào phòng khách thấy Tần Vũ đang xem báo, thời đại này báo chí đều là báo điện tử, dùng máy truyền tin cũng đọc được, nhưng nếu có thể thì mọi người càng thích giấy hơn, chỉ là loại này thông thường chỉ có quý tộc và giới thượng lưu mới có thể mua, Tần Vũ đang đọc báo giấy.
“Đến khi mẫu thân không làm khó dễ em nữa mới thôi.” Tần Vũ không ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nội dung trong báo.
“Như vậy không tốt lắm đâu.” Lộ Lê do dự nói.
“Có anh ở đây, không ai dám nói gì.”
“Nơi này là quân khu, là nơi quan trọng, em dù sao cũng là người Liên Bang, anh tin em nhưng người khác không nhất định, em không muốn bởi chuyện này mà làm tổn hại thanh danh của anh.”
“Anh không để bụng.” Hắn hành sự toàn bằng yêu thích, chưa bao giờ để ý thanh danh gì.
“Nhưng em để ý, em không nhất định phải ở tại quân khu, đường đường là thượng tướng, sẽ không thể không có lấy một cái nhà trêи Vinh Diệu tinh chứ.” Lộ Lê nửa đùa.
Tần Vũ buông báo trong tay, nhìn đôi mắt sáng và trong của y, đột nhiên kéo y vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu y, thật lâu sau mới mở miệng.
“Chỉ có ở quân khu, phụ thân không cho em ở lại mới nghĩ cách thuyết phục mẫu thân, như vậy mẫu thân sẽ không làm gì em nữa.”
Lộ Lê ngẩng đầu, một bàn tay chống trêи đùi hắn, đột nhiên thò lại gần khóe miệng.
Tần Vũ hiển nhiên không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này, khi Lộ Lê sắp rút lui, hắn giữ chặt bờ môi ấy lại, hơi thở mang theo xâm lược, ấn gáy Lộ Lê.
Lộ Lê không thoát được, liền để mình thuận theo, nửa người trêи hoàn toàn dựa vào người Tần Vũ, bị hôn đến không thở nổi, ước chừng hơn hai mươi phút, hai người hôn đến toàn thân đều là mồ hôi, có thể cảm giác được da dính vào lớp vải dệt không thoải mái, trong lòng cấp bách yêu cầu phát tiết.
Lộ Lê ý loạn tình mê thoáng nhìn thấy giữa hai chân Tần Vũ có cái lều hung mãnh, thoáng chốc tỉnh táo lại, ngồi thẳng trộm nhìn mặt Tần Vũ, vừa lúc chạm phải tầm mắt Tần Vũ, ngày thường chỉ có sâu thẳm lạnh thấu xương, hiện tại nhìn thì không có quá lớn khác biệt, lại có thể cảm giác được sóng tình mãnh liệt.
Nhất thời ý động, người đàn ông này thật sự có mị lực làm người mê muội, rõ ràng đã sắp không nhịn được, lại còn có thể khống chế chính mình, nếu không nhờ phản ứng của nửa người dưới, rất khó từ vẻ mặt bình tĩnh đó nhìn ra tình cảm của hắn.
Lộ Lê đỏ mặt muốn xuống, đột nhiên đất trời đảo lộn, khi phản ứng lại, y đã bị Tần Vũ đè trêи sofa.
Sofa rất mềm mại, tuy rằng kém giường nhưng ở chỗ này hiển nhiên cũng có cảm giác tình thú, cảm giác được ɖu͙ƈ vọng của Tần Vũ đang chống vào đùi y, vận sức chờ phát động khí thế, Lộ Lê vội vàng dùng tay đẩy ngực hắn.
“Từ từ, ở chỗ này không tốt lắm?” Tuy rằng nơi này là chỗ ở của riêng Tần Vũ, nhưng vạn nhất có người xông tới làm sao bây giờ.
Tần Vũ cúi đầu lấp kín miệng y, dùng hành động nói cho y sẽ không, không có mệnh lệnh của hắn, Chu Tuấn Ngạn tới cũng không vào được.
Lộ Lê còn muốn nói thêm nhưng chỉ chốc lát lại bị hôn đến đầu óc trống rỗng, hoàn toàn đã quên muốn nói cái gì, rầm luân trong kɧօáϊ cảm Tần Vũ mang lại.
Hai người không ngừng làm ở sofa, không biết làm thế nào còn lăn đến thảm sàn, nơi nơi đều lưu lại dấu vết của bọn họ. Sau này Lộ Lê mỗi lần ngồi trêи cái sofa đó đều sẽ nhớ tới bọn họ hồ nháo lần đó, hận không thể đổi sạch thảm cùng sofa.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ thẳng tắp chiếu vào làm cả phòng sáng ngời.
Lộ Lê bị hành động rời giường của Tần Vũ đánh thức, đôi mắt lại không mở ra được.
“Hãy còn sớm, em cứ ngủ đi.” Tần Vũ lấy ra cánh tay Lộ Lê đang ôm hông hắn, thân thể trần trụi xuống giường mặc quần áo, tỉ lệ hoàn mỹ có thể so với người mẫu.
Lộ Lê bị lời hắn nói làm thanh tỉnh, nhưng tối hôm qua quá mức làm bậy, thân thể mỏi đến giống bị hủy đi ghép lại, ghé vào gối, nghiêng đầu nhìn Tần Vũ, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông của y là hoàn mỹ nhất, ánh mắt không cẩn thận biến thành hoa si, khi Tần Vũ xoay người lại biến mất.
“Bữa sáng anh tìm người đến làm, hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi.” Tần Vũ mặc vào áo khoác nói.
“Anh nói Bố Tiểu Ngọc? Em nghe cô ấy nói trước kia ba bữa của anh ở quân khu đều là cô ấy làm.” Lộ Lê híp mắt, nghĩ đến đối phương phóng ác ý với y.
“Cơm trưa không phải.”
“Sao anh để cô ấy nấu cơm cho anh?”
“Cô ấy nhận làm, nếu em không thích, về sau không cho cô ấy làm nữa.” Tần Vũ lạnh lùng như đây chỉ là một việc râu ria. Với hắn mà nói, trừ vợ hắn ai nấu cơm cũng thế.
“Cũng không phải không thích, em chỉ sợ có hiểu lầm.” Lộ Lê kể lại chuyện ngày hôm qua cho Tần Vũ, “Cảm giác cô ấy hiểu lầm em, ngày hôm qua em nói câu đó không có ý gì khác, em biết nấu ăn nên cô ấy không cần đã bận rộn công việc rồi còn phải tới đây, hơn nữa em sẽ không ở đây lâu, không ngờ cô ấy lại phản ứng lớn như vậy.”
Tần Vũ nhướng mày, “Chuyện này anh sẽ xử lý.” Lộ Lê gật gật đầu.
Tần Vũ đi rồi, Lộ Lê lại nằm một giờ mới dậy, lúc này đã sắp chính ngọ, đành phải giải quyết bữa trưa đơn giản, mì hôm qua làm còn chưa hết.
Noyce như mọi ngày đến quân khu, binh lính ở cửa đột nhiên nói với cậu ta: “Thượng úy Noyce, chuẩn uý Bố Tiểu Ngọc vừa mới tới tìm ngài.”
“Vừa mới?” Noyce nghĩ thầm, mới sáng sớm, Tiểu Ngọc tìm mình có chuyện gì, “Cô ấy đâu?”
“Cô ấy bên trong đợi ngài một lúc, không chờ được nên đi rồi.”
Noyce kinh ngạc, nghĩ lát nữa lại tìm cô ấy hỏi xem, nên không để chuyện này trong lòng, kết quả chân trước vừa mới vào, máy truyền tin đã vang lên.
“Chu thượng tá, tìm tôi như vậy có chuyện gì?”
Chu Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm cậu ta nửa ngày, khi Noyce sắp không chịu được, anh ta mở miệng, “Cậu vừa đến quân khu?”
“Vô nghĩa, anh cũng không phải không biết giờ đi làm của tôi, hơn nữa anh xem bộ dáng tôi có giống như tới từ lâu rồi không?” Noyce trợn trắng mắt, không rõ đang yên đang lành đột nhiên phát điên cái gì.
Chu Tuấn Ngạn chợt nghiêm túc lên.
“Làm sao vậy?” Noyce thấy vậy sửng sốt.
“Ai tới trước cậu?” Chu Tuấn Ngạn nghiêm túc hỏi.
“Là Bố chuẩn uý.” Trực giác nói cho Noyce có chuyện lớn, cậu ta quá quen Chu Tuấn Ngạn, không có chuyện quan trọng, loại tính cách ôn hòa như anh ta sẽ không tùy ý hóa băng.
“Noyce, cậu gặp phiền toái lớn rồi.” Chu Tuấn Ngạn nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt thâm trầm ánh lên vẻ nghiêm khắc.
Sắc mặt Noyce chậm rãi biến thành xanh mét.
“Mọi
chuyện là như vậy.” Chu Tuấn Ngạn báo cáo lại..
“Xin lỗi, thượng tướng, chuyện này là do tôi thất trách, tôi nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.” Noyce tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ mặt vô cảm nghe xong hai người nói, mắt sáng như đuốc dừng trêи mặt Noyce, đối phương bị nhìn đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, khi tia huyết sắc cuối cùng mất đi mới lạnh nhạt mở miệng.
“Tự đi lãnh phạt.”
“Cám ơn thượng tướng.” Noyce thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quân đoàn I có quân pháp của quân đoàn I, người có chức vị cao cũng không có ngoại lệ, phạm lỗi thì phải nhận trừng phạt, đặc biệt Noyce là thượng úy, càng phải làm gương, hiện tại phạm lỗi, dựa theo quân pháp của quân đoàn I, trừng phạt còn nặng gấp hai, ba lần bình thường, chỉ có như vậy mới có thể làm bọn họ nhớ kỹ, về sau sẽ không tái phạm.
Noyce không sợ trừng phạt, cậu ta sợ bị thượng tướng ghét bỏ
Chu Tuấn Ngạn vỗ vỗ vai cậu ta, khiến cậu ta nhẹ nhõm hơn một chút. Noyce miễn cưỡng cười, xoay người rời đi tiếp nhận trừng phạt.
Lộ Lê không biết chuyện này, còn tưởng rằng Bố Tiểu Ngọc ngoài miệng nói chỉ nghe lệnh của Tần Vũ nhưng vẫn đồng ý, trong lòng còn cảm thấy cô gái này không tồi.
Tần Vũ trở về, nghênh đón hắn là một bàn lớn đồ ăn Lộ Lê làm, hơn nữa đều dựa theo khẩu vị của hắn, nướng, chưng, nấu, xào, tất cả đều là thịt.
Lộ Lê nhận áo khoác của hắn treo lên móc, kéo hắn đến bàn ăn. Tần Vũ ngồi xuống nhìn một bàn đồ ăn, trêи mặt không có lộ ra vui mừng mà hơi nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt đó, Lộ Lê hỏi, nghĩ rằng đồ ăn không hợp khẩu vị.
“Em học khi nào?”
Ngữ khí nhàn nhạt, tựa như một câu hỏi bình thường, Lộ Lê lại nghe thấy sự đau lòng, bàn tay chống cằm, nở nụ cười.
“Rất nhiều năm trước, sau khi thi đậu học viện quân sự Liên Bang, em dọn ra ngoài, không muốn ăn đồ ở ngoài nên tự nấu, có phải em rất có thiên phú không, đều là em tự học.” Trước kia Lộ Lê không cảm thấy nấu ăn ngon thì có gì mà cảm thấy thành tựu, rốt cuộc chỉ có mình y ăn, bây giờ có thể nấu cho TầnVũ, y đột nhiên thấy rất may mắn.
Thấy y bình tĩnh nhắc tới Liên Bang, Tần Vũ nhìn y một cái.
“Không nói nữa, ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của em.” Lộ Lê gắp một khối thịt thú, rưới nước sốt rồi bỏ vào bát của Tần Vũ.
Loại thú không phải được chăn nuôi, mà bắt từ một ít tinh cầu xa xôi hoang dã, sức mạnh có thể so với người biến chủng, chỉ có quý tộc cùng đại gia tộc có đủ tiền mua, nghe nói thịt thú này ẩn chứa một ít năng lượng nhân loại có thể hấp thu, dù rất ít, phải ăn lâu dài mới có hiệu quả, nhưng vẫn không thể ngăn cản giới thượng lưu theo đuổi, dần dà, thịt thú này biến thành chứng minh để một người chứng tỏ thân phận và địa vị.
Lộ Lê lại cảm thấy, thịt thú mặc dù có năng lượng, nhưng nếu không phải chất thịt tươi mới ngon miệng thì dù có chứa năng lượng, những người tự xưng là quý tộc có thân phận cao nhân nhất cũng sẽ không ăn.
Một bàn thịt có chín phần vào bụng Tần Vũ, Lộ Lê chỉ ăn chút ít, dạ dày y không tiêu hóa được quá nhiều thịt, ngược lại y toàn ăn rau.
Cơm nước xong, Lộ Lê thu dọn bát đĩa chuẩn bị mang đi rửa.
“Mấy việc nhỏ đó giao cho người máy là được.” Tần Vũ ngăn cản y.
Lộ Lê đã từng gặp người máy A23 trêи chiến hạm Vinh Diệu, người máy nhanh nhẹn thu hồi bát, còn dùng khăn lau bàn.
“Sao nó lại ở đây?” Lộ Lê còn tưởng nó phục vụ trêи chiến hạm Vinh Diệu, lúc sáng cũng không thấy nó.
“Đưa nó tới sáng nay.” Tần Vũ giải thích rồi qua phòng khách.
Lộ Lê nhìn mắt A23, giờ mới phát hiện nó thật sự có trí năng, không hổ kỹ thuật công nghệ cao. Ở Liên Bang, người máy tuy cũng làm việc nhà nhưng muốn dùng là phải cài đặt, lập trình bên trong cũng không cao cấp như A23.
“Anh định để em ở đây bao lâu?” Lộ Lê đi vào phòng khách thấy Tần Vũ đang xem báo, thời đại này báo chí đều là báo điện tử, dùng máy truyền tin cũng đọc được, nhưng nếu có thể thì mọi người càng thích giấy hơn, chỉ là loại này thông thường chỉ có quý tộc và giới thượng lưu mới có thể mua, Tần Vũ đang đọc báo giấy.
“Đến khi mẫu thân không làm khó dễ em nữa mới thôi.” Tần Vũ không ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nội dung trong báo.
“Như vậy không tốt lắm đâu.” Lộ Lê do dự nói.
“Có anh ở đây, không ai dám nói gì.”
“Nơi này là quân khu, là nơi quan trọng, em dù sao cũng là người Liên Bang, anh tin em nhưng người khác không nhất định, em không muốn bởi chuyện này mà làm tổn hại thanh danh của anh.”
“Anh không để bụng.” Hắn hành sự toàn bằng yêu thích, chưa bao giờ để ý thanh danh gì.
“Nhưng em để ý, em không nhất định phải ở tại quân khu, đường đường là thượng tướng, sẽ không thể không có lấy một cái nhà trêи Vinh Diệu tinh chứ.” Lộ Lê nửa đùa.
Tần Vũ buông báo trong tay, nhìn đôi mắt sáng và trong của y, đột nhiên kéo y vào lòng, chống cằm lên đỉnh đầu y, thật lâu sau mới mở miệng.
“Chỉ có ở quân khu, phụ thân không cho em ở lại mới nghĩ cách thuyết phục mẫu thân, như vậy mẫu thân sẽ không làm gì em nữa.”
Lộ Lê ngẩng đầu, một bàn tay chống trêи đùi hắn, đột nhiên thò lại gần khóe miệng.
Tần Vũ hiển nhiên không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này, khi Lộ Lê sắp rút lui, hắn giữ chặt bờ môi ấy lại, hơi thở mang theo xâm lược, ấn gáy Lộ Lê.
Lộ Lê không thoát được, liền để mình thuận theo, nửa người trêи hoàn toàn dựa vào người Tần Vũ, bị hôn đến không thở nổi, ước chừng hơn hai mươi phút, hai người hôn đến toàn thân đều là mồ hôi, có thể cảm giác được da dính vào lớp vải dệt không thoải mái, trong lòng cấp bách yêu cầu phát tiết.
Lộ Lê ý loạn tình mê thoáng nhìn thấy giữa hai chân Tần Vũ có cái lều hung mãnh, thoáng chốc tỉnh táo lại, ngồi thẳng trộm nhìn mặt Tần Vũ, vừa lúc chạm phải tầm mắt Tần Vũ, ngày thường chỉ có sâu thẳm lạnh thấu xương, hiện tại nhìn thì không có quá lớn khác biệt, lại có thể cảm giác được sóng tình mãnh liệt.
Nhất thời ý động, người đàn ông này thật sự có mị lực làm người mê muội, rõ ràng đã sắp không nhịn được, lại còn có thể khống chế chính mình, nếu không nhờ phản ứng của nửa người dưới, rất khó từ vẻ mặt bình tĩnh đó nhìn ra tình cảm của hắn.
Lộ Lê đỏ mặt muốn xuống, đột nhiên đất trời đảo lộn, khi phản ứng lại, y đã bị Tần Vũ đè trêи sofa.
Sofa rất mềm mại, tuy rằng kém giường nhưng ở chỗ này hiển nhiên cũng có cảm giác tình thú, cảm giác được ɖu͙ƈ vọng của Tần Vũ đang chống vào đùi y, vận sức chờ phát động khí thế, Lộ Lê vội vàng dùng tay đẩy ngực hắn.
“Từ từ, ở chỗ này không tốt lắm?” Tuy rằng nơi này là chỗ ở của riêng Tần Vũ, nhưng vạn nhất có người xông tới làm sao bây giờ.
Tần Vũ cúi đầu lấp kín miệng y, dùng hành động nói cho y sẽ không, không có mệnh lệnh của hắn, Chu Tuấn Ngạn tới cũng không vào được.
Lộ Lê còn muốn nói thêm nhưng chỉ chốc lát lại bị hôn đến đầu óc trống rỗng, hoàn toàn đã quên muốn nói cái gì, rầm luân trong kɧօáϊ cảm Tần Vũ mang lại.
Hai người không ngừng làm ở sofa, không biết làm thế nào còn lăn đến thảm sàn, nơi nơi đều lưu lại dấu vết của bọn họ. Sau này Lộ Lê mỗi lần ngồi trêи cái sofa đó đều sẽ nhớ tới bọn họ hồ nháo lần đó, hận không thể đổi sạch thảm cùng sofa.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ thẳng tắp chiếu vào làm cả phòng sáng ngời.
Lộ Lê bị hành động rời giường của Tần Vũ đánh thức, đôi mắt lại không mở ra được.
“Hãy còn sớm, em cứ ngủ đi.” Tần Vũ lấy ra cánh tay Lộ Lê đang ôm hông hắn, thân thể trần trụi xuống giường mặc quần áo, tỉ lệ hoàn mỹ có thể so với người mẫu.
Lộ Lê bị lời hắn nói làm thanh tỉnh, nhưng tối hôm qua quá mức làm bậy, thân thể mỏi đến giống bị hủy đi ghép lại, ghé vào gối, nghiêng đầu nhìn Tần Vũ, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông của y là hoàn mỹ nhất, ánh mắt không cẩn thận biến thành hoa si, khi Tần Vũ xoay người lại biến mất.
“Bữa sáng anh tìm người đến làm, hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi.” Tần Vũ mặc vào áo khoác nói.
“Anh nói Bố Tiểu Ngọc? Em nghe cô ấy nói trước kia ba bữa của anh ở quân khu đều là cô ấy làm.” Lộ Lê híp mắt, nghĩ đến đối phương phóng ác ý với y.
“Cơm trưa không phải.”
“Sao anh để cô ấy nấu cơm cho anh?”
“Cô ấy nhận làm, nếu em không thích, về sau không cho cô ấy làm nữa.” Tần Vũ lạnh lùng như đây chỉ là một việc râu ria. Với hắn mà nói, trừ vợ hắn ai nấu cơm cũng thế.
“Cũng không phải không thích, em chỉ sợ có hiểu lầm.” Lộ Lê kể lại chuyện ngày hôm qua cho Tần Vũ, “Cảm giác cô ấy hiểu lầm em, ngày hôm qua em nói câu đó không có ý gì khác, em biết nấu ăn nên cô ấy không cần đã bận rộn công việc rồi còn phải tới đây, hơn nữa em sẽ không ở đây lâu, không ngờ cô ấy lại phản ứng lớn như vậy.”
Tần Vũ nhướng mày, “Chuyện này anh sẽ xử lý.” Lộ Lê gật gật đầu.
Tần Vũ đi rồi, Lộ Lê lại nằm một giờ mới dậy, lúc này đã sắp chính ngọ, đành phải giải quyết bữa trưa đơn giản, mì hôm qua làm còn chưa hết.
Noyce như mọi ngày đến quân khu, binh lính ở cửa đột nhiên nói với cậu ta: “Thượng úy Noyce, chuẩn uý Bố Tiểu Ngọc vừa mới tới tìm ngài.”
“Vừa mới?” Noyce nghĩ thầm, mới sáng sớm, Tiểu Ngọc tìm mình có chuyện gì, “Cô ấy đâu?”
“Cô ấy bên trong đợi ngài một lúc, không chờ được nên đi rồi.”
Noyce kinh ngạc, nghĩ lát nữa lại tìm cô ấy hỏi xem, nên không để chuyện này trong lòng, kết quả chân trước vừa mới vào, máy truyền tin đã vang lên.
“Chu thượng tá, tìm tôi như vậy có chuyện gì?”
Chu Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm cậu ta nửa ngày, khi Noyce sắp không chịu được, anh ta mở miệng, “Cậu vừa đến quân khu?”
“Vô nghĩa, anh cũng không phải không biết giờ đi làm của tôi, hơn nữa anh xem bộ dáng tôi có giống như tới từ lâu rồi không?” Noyce trợn trắng mắt, không rõ đang yên đang lành đột nhiên phát điên cái gì.
Chu Tuấn Ngạn chợt nghiêm túc lên.
“Làm sao vậy?” Noyce thấy vậy sửng sốt.
“Ai tới trước cậu?” Chu Tuấn Ngạn nghiêm túc hỏi.
“Là Bố chuẩn uý.” Trực giác nói cho Noyce có chuyện lớn, cậu ta quá quen Chu Tuấn Ngạn, không có chuyện quan trọng, loại tính cách ôn hòa như anh ta sẽ không tùy ý hóa băng.
“Noyce, cậu gặp phiền toái lớn rồi.” Chu Tuấn Ngạn nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt thâm trầm ánh lên vẻ nghiêm khắc.
Sắc mặt Noyce chậm rãi biến thành xanh mét.
“Mọi
chuyện là như vậy.” Chu Tuấn Ngạn báo cáo lại..
“Xin lỗi, thượng tướng, chuyện này là do tôi thất trách, tôi nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.” Noyce tái nhợt, cúi đầu không dám nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ mặt vô cảm nghe xong hai người nói, mắt sáng như đuốc dừng trêи mặt Noyce, đối phương bị nhìn đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, khi tia huyết sắc cuối cùng mất đi mới lạnh nhạt mở miệng.
“Tự đi lãnh phạt.”
“Cám ơn thượng tướng.” Noyce thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quân đoàn I có quân pháp của quân đoàn I, người có chức vị cao cũng không có ngoại lệ, phạm lỗi thì phải nhận trừng phạt, đặc biệt Noyce là thượng úy, càng phải làm gương, hiện tại phạm lỗi, dựa theo quân pháp của quân đoàn I, trừng phạt còn nặng gấp hai, ba lần bình thường, chỉ có như vậy mới có thể làm bọn họ nhớ kỹ, về sau sẽ không tái phạm.
Noyce không sợ trừng phạt, cậu ta sợ bị thượng tướng ghét bỏ
Chu Tuấn Ngạn vỗ vỗ vai cậu ta, khiến cậu ta nhẹ nhõm hơn một chút. Noyce miễn cưỡng cười, xoay người rời đi tiếp nhận trừng phạt.
/298
|