Tốc độ của xe huyền phù làm dòng máu chảy trong cơ thể Lộ Lê chậm rãi hưng phấn, không ngừng tăng tốc. Tốc độ lúc này đã hoàn toàn vượt qua chiếc phi hành khí y từng điều khiển ở Liên Bang.
Những công trình hai bên đường xẹt qua chỉ thấy tàn ảnh mơ hồ, càng không thể thấy bóng người, những xe huyền phù đi cùng đường cũng nhanh chóng bị ném lại phía sau.
Tinh thần lực của Lộ Lê không tự chủ được phóng ra ngoài, chống đỡ áp lực tạo cho cơ thể khi xe đi quá nhanh.
Y cho rằng hưng phấn khi lái xe tốc độ cao khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, cho nên xem nhẹ vật cứng càng trướng lớn dưới ʍôиɠ, chỉ mơ hồ có cảm giác nệm ghế cứng nhắc đột nhiên trở nên mềm mại rất nhiều, y toàn tâm toàn ý điều khiển xe huyền phù nên không nghĩ ra đó là cái gì.
Khi hắn nhận ra, bộ phận yếu ớt đã bị một bàn tay cầm, cả người y run lên, thiếu chút nữa làm xe huyền phù bay khỏi quỹ đạo rồi phát sinh tai nạn.
“Anh làm gì vậy, có biết làm vậy rất nguy…” Lộ Lê tức giận quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt Tần Vũ tràn ngập ɖu͙ƈ vọng nồng đậm thì không nói được nữa.
Không biết từ khi nào, quần y đã bị cởi ra một nửa, lộ ra qυầи ɭót màu xanh, mặt trêи in hình một con gấu nhỏ, nhìn rất đáng yêu, đương nhiên người mua không phải y. Áo cũng đã bị vén lên, lộ ra làn da mềm dẻo không mất tính đàn hồi.
Lúc này y mới cảm giác được cơ thể nóng rực không phải do kϊƈɦ động hưng phấn, mà là thân thể bị vuốt ve rồi tự nhiên trở nên ửng hồng.
Tần Vũ không bởi y tức giận mà dừng tay, ngược lại còn tăng thêm lực đạo. Lộ Lê cắn môi nhưng vẫn không tự chủ được phát ra một tiếng rêи rỉ.
“Đừng, em, em còn phải lái xe.”
Lộ Lê run rẩy vặn vẹo thân thể, tầm nhìn bởi vì khóe mắt ướt nước mà ngày càng mơ hồ, nhưng lại không thể không khống chế đôi tay ngày càng vô lực, sợ giây tiếp theo sẽ phát sinh tai nạn.
Tần Vũ cầm tay y, nhanh chóng chuyển sang chế độ tự động điều khiển. Xe huyền phù đã đi chậm dần lại lấy tốc độ cực cao lao đi, nháy mắt bỏ xa các xe huyền phù khác.
Không còn nỗi lo, tâm trí đã dần mất kiên định của Lộ Lê thoáng chốc tan rã, tiếng rêи rỉ áp lực dần dần tràn ngập toàn bộ xe huyền phù.
Hai người không biết, ở phía sau, có một chiếc xe huyền phù đang cố gắng đuổi theo xe của họ.
“Chết tiệt, cái xe kia đang chơi chúng ta sao?” Chủ xe ngồi ở ghế điều khiển phẫn hận đập bàn thao tác, một tiếng cảnh cáo lập tức phát ra.
“Không phải có lẽ, hắn chính là đang chơi chúng ta.” Người trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nói.
Lại nói, cũng thật trùng hợp, khi họ ra khỏi câu lạc bộ, đúng lúc ấy, Tần Vũ đổi sang chế độ tự động điều khiển, tốc độ xe rất nhanh, lập tức chạy vượt qua xe huyền phù của họ. Rồi khi chuyển sang cho Lộ Lê điều khiển, ban đầu y không đi nhanh, vì thế họ đuổi kịp và vượt qua. Đến khi Lộ Lê đã thích ứng được với xe thì y không ngừng tăng tốc nên lần nữa họ bị đuổi kịp và vượt qua.
Tuổi trẻ vốn dễ xúc động, lại nhiều lần bị đuổi kịp và vượt qua nên chủ xe huyền phù dần trở nên nóng tính, hắn cũng tăng tốc theo. Nhưng mặc kệ hắn đi nhanh thế nào cũng không đuổi kịp. Khi hắn tức đến sắp hộc máu thì chiếc xe kia đột nhiên chậm lại.
Chủ xe thấy được đuôi chiếc huyền phù thì muốn sấn cơ hội này nhanh chóng vượt. Nhưng khi hắn sắp vượt qua rồi thì chiếc huyền phù chết dẫm kia lại tăng tốc, lại lần nữa bỏ xa họ, đuổi theo nửa giờ thì rốt cuộc mất bóng.
Thanh niên không thể biết chuyện xảy ra trong chiếc xe kia nên cho rằng đối phương chơi bọn họ, tức giận đến trong xe tràn ngập đủ loại mắng mỏ.
“Nếu ông biết là người nào, ông đây nhất định sẽ đập chết hắn!” Chủ xe tức đến đỏ mắt, lại căm giận đập một cái.
Thanh niên ngồi ghế sau cũng tức, nhưng có chuyện khác đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, hứng thú bừng bừng hỏi thanh niên ngồi ghế phụ: “Cậu có thấy chiếc huyền phù đó không? Xe huyền phù của Renault đã thuộc kiểu dáng cao cấp nhất nhì trêи thị trường rồi, nhưng dùng tốc độ cao nhất mà còn chẳng đuổi kịp xe của đối phương, quá kỳ quái.”
“Chiếc huyền phù kia vừa nhìn là biết thuộc dòng Had do tập đoàn Wall sản xuất. Dòng xe Had tuy không hề rẻ nhưng tính năng tuyệt đối không thể tốt như vậy. Chiếc xe kia chắc đã được cải tạo, tính năng đủ để so với phi hành khí của quân đội.” Người đáp lại là Renault, chủ xe. Hắn có đam mê sưu tầm xe huyền phù và phi hành khí, chiếc xe nào có mặt trêи thị trường, hắn đều biết, mà những chiếc không có mặt trêи thị trường, hắn cũng biết một vài.
“Chỉ cấp cao trong quân đội mới được sử dụng phi hành khí. Renault này, tớ nhớ hình như cậu cũng có một chiếc phi hành khí.” Thanh niên hâm mộ nói.
Muốn có được phi hành khí rất khó, nếu không có điều kiện và bối cảnh nhất định, cho dù là phi hành khí mà quân đội vứt đi cũng không thể lấy được. Không có người đàn ông nào không yêu xe, phi hành khí có thể nói là mộng tưởng theo đuổi của rất nhiều người. Nhà cậu ta không có ‘chân trong’ như nhà Renault, bằng không cậu ta cũng đã sớm rinh về một chiếc phi hành khí, tốn bao nhiêu tinh tệ cũng đáng.
Nhắc tới chuyện này, Renault đắc ý, “Đó là đương nhiên, tôi năn nỉ gãy lưỡi, ông nội mới cho.” Chỉ có chiếc đó hắn vẫn tiếc không dám dùng, chỉ đi đúng một lần để khoe với bè bạn.
Chút gián đoạn làm Renault quên luôn chuyện vừa rồi, hứng thú dâng trào thao thao bất tuyệt về chiếc phi hành khí của hắn, làm người ngồi ghế phụ trắng mắt ra nhìn hai người.
Hai tên ngốc.
Khi xe huyền phù dừng trước cổng Tần gia đã là một giờ sau, khoảng thời gian đủ cho cả đi cả về từ Tần gia đến cảng.
Lộ Lê được đỡ xuống, hai chân y đã đứng không vững, toàn thân treo trêи người Tần Vũ. Quần áo cực kỳ sạch sẽ, nhưng dưới lớp quần áo sạch sẽ là một cơ thể trải rộng dấu hôn ái muội và vết xanh tím.
Càng làm y không chịu nổi chính là, nửa người dưới dính dính, mỗi bước đi đều cảm giác được có chất nhầy chảy ra, qυầи ɭót ướt đẫm, thậm chí có xu thế tràn ra khỏi quần.
Dùng dáng vẻ này đi vào chắc chắn mất mặt đến cực điểm, Lộ Lê đỏ mặt, tức giận dùng sức cắn cánh tay Tần Vũ. Lần này y giận thật sự, bắp tay của Tần Vũ bị cắn ra một dấu răng khá sâu.
Tần Vũ thấy y không thể đi đường, ôm y lên rồi sải bước đi vào. Biết Lộ Lê da mặt mỏng, hắn không đi cửa chính, tránh né người hầu, vòng đi vòng lại để vào phòng bằng cửa sau, không một ai phát hiện.
Lộ Lê vốn đang lo lắng hắn sẽ trực tiếp đi qua đại sảnh, thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa vào phòng, y lập tức nhảy xuống, muốn vọt vào phòng tắm. Nhưng y đã đánh giá cao bản thân. Hai chân y mềm nhũn, vừa chạm đất đã khụy xuống, may mà Tần Vũ cấp tốc ôm lấy y, tránh khỏi một hồi tiếp xúc thân mật với mặt đất. Tần Vũ ôm y vào phòng tắm, đặt vào bồn tắm.
“Em tự tắm, anh ra ngoài trước.” Lộ Lê dựa vào bức tường ốp gạch sứ, đẩy Tần Vũ muốn thử nước nóng, cánh tay lại mềm nhũn căn bản không nhúc nhích được Tần Vũ nửa phần.
Nước nóng từ trêи đỉnh đầu xả xuống, Lộ Lê toàn thân ướt sũng, quần áo dính sát lên người, hiển lộ toàn bộ dáng người trước mắt Tần Vũ, còn dụ dỗ hơn khi cởi hết.
Tần Vũ thật vất vả mới áp xuống ɖu͙ƈ vọng lại lần nữa bị bốc lên.
Lộ Lê vuốt mặt, ngẩng đầu vừa vặn thấy vậy, bị dọa muốn nhảy lên, không thể tin tưởng trợn mắt, “Anh…”
Tần Vũ cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm lớn hai người ngồi vẫn không chật, làm nước tràn ra rất nhiều.
“Em, em mệt lắm, có thể đừng làm không?” Lộ Lê biết mình không đuổi được Tần Vũ, quyết định giả bộ đáng thương làm hắn cảm động.
Y mệt mỏi thật sự, xe huyền phù không gian không lớn, ở trong đó làm một tiếng đồng hồ đã là cực hạn, chứ bình thường thì y không đến mức bị làm đến toàn thân vô lực, tay chân nhũn ra.
Lộ Lê toàn thân ướt đẫm lại tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu càng thêm hấp dẫn, Tần Vũ vốn chỉ muốn giúp y tắm, lại thay đổi ý định. Ngón tay thô ráp vuốt mặt y, chậm rãi đi xuống cơ thể như ẩn như hiện.
Nếu Lộ Lê biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ tức giận đến phun máu. Đây có phải cái gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại không?
Quần áo bị xé ‘roạc’ một tiếng, rốt cuộc sống thọ và chết tại nhà.
Tiếng rêи rỉ cùng tiếng nước bị cửa phòng tắm che giấu.
Trong phòng khách, Tần phu nhân vẫn đang đợi Tần Vũ về, không biết hắn đã về từ lâu, đang ở trêи lầu ân ân ái ái với Lộ Lê, đợi mãi không thấy người về thì có chút ngồi không yên.
“Tần Vũ đâu, còn chưa trở lại sao?”
“Thưa phu nhân, không thấy bóng thượng tướng. Thượng tướng có phải là tới quân đoàn I trước không?” Người hầu vẫn luôn trông coi ở cửa đại sảnh, đã sắp qua một tiếng đồng hồ, ngồi phi hành khí cũng không cần lâu như vậy.
Tần phu nhân nghe vậy mới nhớ tới con trai mỗi lần xuất chinh trở về đều tới quân đoàn I trước. Bà còn tưởng rằng con hồ ly tinh kia ở nhà thì hắn sẽ về nhà trước, xem ra Tần Vũ không yêu thích y như bà tưởng. Lúc Tần Phủ còn trẻ, có mấy lần vừa về đều sẽ thăm bà trước, đang nghĩ ngợi, lại thấy người hầu bổ sung một câu.
“Nhưng đại thiếu phu nhân từng dùng xe huyền phù đi ra ngoài, chiếc huyền phù kia đã ở nhà, chỉ là không thấy bóng đại thiếu phu nhân vào nhà.”
“Hắn đi ra ngoài làm gì?” Tần phu nhân cau mày.
“Đại thiếu phu nhân không nói, nhưng lúc đi có vẻ vội vàng, cũng không cho Nhạc thượng sĩ đi cùng, một mình đi ra ngoài.”
“Tần Vũ sắp về, hắn không ở nhà ngoan ngoãn chờ, lại đi mất bóng, nhất định là đi lêu lổng ở đâu. Tần Vũ không ở nhà một tháng, hắn chắc chân đã làm chuyện gì không muốn để cho người khác biết. Không được, Tần Vũ trở về, tôi nhất định phải nói cho nó biết.” Tần phu nhân luôn cảm thấy Lộ Lê rất không an phận, bà suy đoán không sai.
Những công trình hai bên đường xẹt qua chỉ thấy tàn ảnh mơ hồ, càng không thể thấy bóng người, những xe huyền phù đi cùng đường cũng nhanh chóng bị ném lại phía sau.
Tinh thần lực của Lộ Lê không tự chủ được phóng ra ngoài, chống đỡ áp lực tạo cho cơ thể khi xe đi quá nhanh.
Y cho rằng hưng phấn khi lái xe tốc độ cao khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, cho nên xem nhẹ vật cứng càng trướng lớn dưới ʍôиɠ, chỉ mơ hồ có cảm giác nệm ghế cứng nhắc đột nhiên trở nên mềm mại rất nhiều, y toàn tâm toàn ý điều khiển xe huyền phù nên không nghĩ ra đó là cái gì.
Khi hắn nhận ra, bộ phận yếu ớt đã bị một bàn tay cầm, cả người y run lên, thiếu chút nữa làm xe huyền phù bay khỏi quỹ đạo rồi phát sinh tai nạn.
“Anh làm gì vậy, có biết làm vậy rất nguy…” Lộ Lê tức giận quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt Tần Vũ tràn ngập ɖu͙ƈ vọng nồng đậm thì không nói được nữa.
Không biết từ khi nào, quần y đã bị cởi ra một nửa, lộ ra qυầи ɭót màu xanh, mặt trêи in hình một con gấu nhỏ, nhìn rất đáng yêu, đương nhiên người mua không phải y. Áo cũng đã bị vén lên, lộ ra làn da mềm dẻo không mất tính đàn hồi.
Lúc này y mới cảm giác được cơ thể nóng rực không phải do kϊƈɦ động hưng phấn, mà là thân thể bị vuốt ve rồi tự nhiên trở nên ửng hồng.
Tần Vũ không bởi y tức giận mà dừng tay, ngược lại còn tăng thêm lực đạo. Lộ Lê cắn môi nhưng vẫn không tự chủ được phát ra một tiếng rêи rỉ.
“Đừng, em, em còn phải lái xe.”
Lộ Lê run rẩy vặn vẹo thân thể, tầm nhìn bởi vì khóe mắt ướt nước mà ngày càng mơ hồ, nhưng lại không thể không khống chế đôi tay ngày càng vô lực, sợ giây tiếp theo sẽ phát sinh tai nạn.
Tần Vũ cầm tay y, nhanh chóng chuyển sang chế độ tự động điều khiển. Xe huyền phù đã đi chậm dần lại lấy tốc độ cực cao lao đi, nháy mắt bỏ xa các xe huyền phù khác.
Không còn nỗi lo, tâm trí đã dần mất kiên định của Lộ Lê thoáng chốc tan rã, tiếng rêи rỉ áp lực dần dần tràn ngập toàn bộ xe huyền phù.
Hai người không biết, ở phía sau, có một chiếc xe huyền phù đang cố gắng đuổi theo xe của họ.
“Chết tiệt, cái xe kia đang chơi chúng ta sao?” Chủ xe ngồi ở ghế điều khiển phẫn hận đập bàn thao tác, một tiếng cảnh cáo lập tức phát ra.
“Không phải có lẽ, hắn chính là đang chơi chúng ta.” Người trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ lạnh lùng nói.
Lại nói, cũng thật trùng hợp, khi họ ra khỏi câu lạc bộ, đúng lúc ấy, Tần Vũ đổi sang chế độ tự động điều khiển, tốc độ xe rất nhanh, lập tức chạy vượt qua xe huyền phù của họ. Rồi khi chuyển sang cho Lộ Lê điều khiển, ban đầu y không đi nhanh, vì thế họ đuổi kịp và vượt qua. Đến khi Lộ Lê đã thích ứng được với xe thì y không ngừng tăng tốc nên lần nữa họ bị đuổi kịp và vượt qua.
Tuổi trẻ vốn dễ xúc động, lại nhiều lần bị đuổi kịp và vượt qua nên chủ xe huyền phù dần trở nên nóng tính, hắn cũng tăng tốc theo. Nhưng mặc kệ hắn đi nhanh thế nào cũng không đuổi kịp. Khi hắn tức đến sắp hộc máu thì chiếc xe kia đột nhiên chậm lại.
Chủ xe thấy được đuôi chiếc huyền phù thì muốn sấn cơ hội này nhanh chóng vượt. Nhưng khi hắn sắp vượt qua rồi thì chiếc huyền phù chết dẫm kia lại tăng tốc, lại lần nữa bỏ xa họ, đuổi theo nửa giờ thì rốt cuộc mất bóng.
Thanh niên không thể biết chuyện xảy ra trong chiếc xe kia nên cho rằng đối phương chơi bọn họ, tức giận đến trong xe tràn ngập đủ loại mắng mỏ.
“Nếu ông biết là người nào, ông đây nhất định sẽ đập chết hắn!” Chủ xe tức đến đỏ mắt, lại căm giận đập một cái.
Thanh niên ngồi ghế sau cũng tức, nhưng có chuyện khác đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, hứng thú bừng bừng hỏi thanh niên ngồi ghế phụ: “Cậu có thấy chiếc huyền phù đó không? Xe huyền phù của Renault đã thuộc kiểu dáng cao cấp nhất nhì trêи thị trường rồi, nhưng dùng tốc độ cao nhất mà còn chẳng đuổi kịp xe của đối phương, quá kỳ quái.”
“Chiếc huyền phù kia vừa nhìn là biết thuộc dòng Had do tập đoàn Wall sản xuất. Dòng xe Had tuy không hề rẻ nhưng tính năng tuyệt đối không thể tốt như vậy. Chiếc xe kia chắc đã được cải tạo, tính năng đủ để so với phi hành khí của quân đội.” Người đáp lại là Renault, chủ xe. Hắn có đam mê sưu tầm xe huyền phù và phi hành khí, chiếc xe nào có mặt trêи thị trường, hắn đều biết, mà những chiếc không có mặt trêи thị trường, hắn cũng biết một vài.
“Chỉ cấp cao trong quân đội mới được sử dụng phi hành khí. Renault này, tớ nhớ hình như cậu cũng có một chiếc phi hành khí.” Thanh niên hâm mộ nói.
Muốn có được phi hành khí rất khó, nếu không có điều kiện và bối cảnh nhất định, cho dù là phi hành khí mà quân đội vứt đi cũng không thể lấy được. Không có người đàn ông nào không yêu xe, phi hành khí có thể nói là mộng tưởng theo đuổi của rất nhiều người. Nhà cậu ta không có ‘chân trong’ như nhà Renault, bằng không cậu ta cũng đã sớm rinh về một chiếc phi hành khí, tốn bao nhiêu tinh tệ cũng đáng.
Nhắc tới chuyện này, Renault đắc ý, “Đó là đương nhiên, tôi năn nỉ gãy lưỡi, ông nội mới cho.” Chỉ có chiếc đó hắn vẫn tiếc không dám dùng, chỉ đi đúng một lần để khoe với bè bạn.
Chút gián đoạn làm Renault quên luôn chuyện vừa rồi, hứng thú dâng trào thao thao bất tuyệt về chiếc phi hành khí của hắn, làm người ngồi ghế phụ trắng mắt ra nhìn hai người.
Hai tên ngốc.
Khi xe huyền phù dừng trước cổng Tần gia đã là một giờ sau, khoảng thời gian đủ cho cả đi cả về từ Tần gia đến cảng.
Lộ Lê được đỡ xuống, hai chân y đã đứng không vững, toàn thân treo trêи người Tần Vũ. Quần áo cực kỳ sạch sẽ, nhưng dưới lớp quần áo sạch sẽ là một cơ thể trải rộng dấu hôn ái muội và vết xanh tím.
Càng làm y không chịu nổi chính là, nửa người dưới dính dính, mỗi bước đi đều cảm giác được có chất nhầy chảy ra, qυầи ɭót ướt đẫm, thậm chí có xu thế tràn ra khỏi quần.
Dùng dáng vẻ này đi vào chắc chắn mất mặt đến cực điểm, Lộ Lê đỏ mặt, tức giận dùng sức cắn cánh tay Tần Vũ. Lần này y giận thật sự, bắp tay của Tần Vũ bị cắn ra một dấu răng khá sâu.
Tần Vũ thấy y không thể đi đường, ôm y lên rồi sải bước đi vào. Biết Lộ Lê da mặt mỏng, hắn không đi cửa chính, tránh né người hầu, vòng đi vòng lại để vào phòng bằng cửa sau, không một ai phát hiện.
Lộ Lê vốn đang lo lắng hắn sẽ trực tiếp đi qua đại sảnh, thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa vào phòng, y lập tức nhảy xuống, muốn vọt vào phòng tắm. Nhưng y đã đánh giá cao bản thân. Hai chân y mềm nhũn, vừa chạm đất đã khụy xuống, may mà Tần Vũ cấp tốc ôm lấy y, tránh khỏi một hồi tiếp xúc thân mật với mặt đất. Tần Vũ ôm y vào phòng tắm, đặt vào bồn tắm.
“Em tự tắm, anh ra ngoài trước.” Lộ Lê dựa vào bức tường ốp gạch sứ, đẩy Tần Vũ muốn thử nước nóng, cánh tay lại mềm nhũn căn bản không nhúc nhích được Tần Vũ nửa phần.
Nước nóng từ trêи đỉnh đầu xả xuống, Lộ Lê toàn thân ướt sũng, quần áo dính sát lên người, hiển lộ toàn bộ dáng người trước mắt Tần Vũ, còn dụ dỗ hơn khi cởi hết.
Tần Vũ thật vất vả mới áp xuống ɖu͙ƈ vọng lại lần nữa bị bốc lên.
Lộ Lê vuốt mặt, ngẩng đầu vừa vặn thấy vậy, bị dọa muốn nhảy lên, không thể tin tưởng trợn mắt, “Anh…”
Tần Vũ cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm lớn hai người ngồi vẫn không chật, làm nước tràn ra rất nhiều.
“Em, em mệt lắm, có thể đừng làm không?” Lộ Lê biết mình không đuổi được Tần Vũ, quyết định giả bộ đáng thương làm hắn cảm động.
Y mệt mỏi thật sự, xe huyền phù không gian không lớn, ở trong đó làm một tiếng đồng hồ đã là cực hạn, chứ bình thường thì y không đến mức bị làm đến toàn thân vô lực, tay chân nhũn ra.
Lộ Lê toàn thân ướt đẫm lại tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu càng thêm hấp dẫn, Tần Vũ vốn chỉ muốn giúp y tắm, lại thay đổi ý định. Ngón tay thô ráp vuốt mặt y, chậm rãi đi xuống cơ thể như ẩn như hiện.
Nếu Lộ Lê biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ tức giận đến phun máu. Đây có phải cái gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại không?
Quần áo bị xé ‘roạc’ một tiếng, rốt cuộc sống thọ và chết tại nhà.
Tiếng rêи rỉ cùng tiếng nước bị cửa phòng tắm che giấu.
Trong phòng khách, Tần phu nhân vẫn đang đợi Tần Vũ về, không biết hắn đã về từ lâu, đang ở trêи lầu ân ân ái ái với Lộ Lê, đợi mãi không thấy người về thì có chút ngồi không yên.
“Tần Vũ đâu, còn chưa trở lại sao?”
“Thưa phu nhân, không thấy bóng thượng tướng. Thượng tướng có phải là tới quân đoàn I trước không?” Người hầu vẫn luôn trông coi ở cửa đại sảnh, đã sắp qua một tiếng đồng hồ, ngồi phi hành khí cũng không cần lâu như vậy.
Tần phu nhân nghe vậy mới nhớ tới con trai mỗi lần xuất chinh trở về đều tới quân đoàn I trước. Bà còn tưởng rằng con hồ ly tinh kia ở nhà thì hắn sẽ về nhà trước, xem ra Tần Vũ không yêu thích y như bà tưởng. Lúc Tần Phủ còn trẻ, có mấy lần vừa về đều sẽ thăm bà trước, đang nghĩ ngợi, lại thấy người hầu bổ sung một câu.
“Nhưng đại thiếu phu nhân từng dùng xe huyền phù đi ra ngoài, chiếc huyền phù kia đã ở nhà, chỉ là không thấy bóng đại thiếu phu nhân vào nhà.”
“Hắn đi ra ngoài làm gì?” Tần phu nhân cau mày.
“Đại thiếu phu nhân không nói, nhưng lúc đi có vẻ vội vàng, cũng không cho Nhạc thượng sĩ đi cùng, một mình đi ra ngoài.”
“Tần Vũ sắp về, hắn không ở nhà ngoan ngoãn chờ, lại đi mất bóng, nhất định là đi lêu lổng ở đâu. Tần Vũ không ở nhà một tháng, hắn chắc chân đã làm chuyện gì không muốn để cho người khác biết. Không được, Tần Vũ trở về, tôi nhất định phải nói cho nó biết.” Tần phu nhân luôn cảm thấy Lộ Lê rất không an phận, bà suy đoán không sai.
/298
|