Ngày hôm sau, thân thể Lộ Lê gần như hồi phục, Tần Vũ thực hiện hứa hẹn dẫn y đi mua xe huyền phù.
Nhưng trước đó có nhạc đệm nho nhỏ, Lộ Lê đêm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy còn sớm hơn Tần nguyên soái, y chạy bộ sắp xong, Tần nguyên soái mới ra.
“Phụ thân, buổi sáng tốt lành.” Lộ Lê chào ông một câu, y chạy không nhanh bằng Tần nguyên soái nên cho rằng nguyên soái sẽ bỏ xa y, lại phát hiện ông chạy chậm lại, giữ tốc độ giống y.
“Ngày hôm qua vẫn tốt chứ?” Tần nguyên soái trêи dưới đánh giá y một lần, ánh mắt dừng trêи khuôn mặt hồng hào của y.
Lộ Lê sửng sốt. Nếu không phải cảm thấy Tần nguyên soái hẳn là không biết hôm qua y và Tần Vũ điên cuồng, y dường như đã cho rằng Tần nguyên soái có ý đó, châm chước một chút, “Khá tốt ạ.”
Tần nguyên soái ‘ừ’ một tiếng, gật gật đầu, “Người trẻ tinh lực tràn đầy là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quá mức, miễn cho ảnh hưởng đến thân thể, ta nhớ con là người Doraki.”
Bước chân Lộ Lê lảo đảo. May mắn Tần nguyên soái đúng lúc giữ y lại, thanh âm mang theo ý cười, “Cẩn thận một chút.”
“Phụ thân, con, con chạy xong rồi. Ngài cứ tiếp tục, con đi trước.” Lộ Lê không dám nhìn Tần nguyên soái, mặt đỏ thẫm xoay người chạy.
Tần nguyên soái nhìn bóng y chạy trối chết, thở dài lắc lắc đầu, “Đứa nhỏ này sao lại dễ đỏ mặt như vậy. Vậy mà là người Doraki.”
Lộ Lê đi vào nhà ăn đã thấy Tần Vũ ngồi đó, tay cầm một tờ báo, mới vừa ngồi xuống, một bàn tay liền duỗi lại dán trêи trán y.
“Mặt em sao đỏ vậy, phát sốt sao?”
“Không có.” Lộ Lê kéo tay hắn ra.
“Không thì làm sao vậy.” Tần Vũ đặt báo xuống, ánh mắt trầm tĩnh quan sát y.
Lộ Lê vốn không muốn nói, nhưng thấy Tần Vũ nhìn y như vậy, lo lắng nếu y không nói thì Tần Vũ sẽ truy vấn, vạn nhất Tần nguyên soái chạy xong trở về, y càng không dám nói, nhưng nghĩ đến đầu sỏ là người này thì lại không nhịn được trừng hắn một cái, “Vừa rồi em chạy bộ thì gặp phụ thân, ông nói vài câu với em.”
“Nói cái gì?” Tần Vũ không hiểu sao hắn lại bị trừng.
Lộ Lê hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Còn không phải do hôm qua anh làm lâu như vậy, phụ thân đã biết, bảo chúng ta làm quá mức.”
Tần Vũ ‘à’ một tiếng, không hề quan tâm. Lộ Lê nhìn thái độ không để tâm của hắn, lập tức ở dưới bàn dẫm chân hắn, Tần Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tùy y dẫm.
Khi Tần nguyên soái vào, Lộ Lê đã thu chân, bộ dạng hai người như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lộ Lê vẫn không dám nhìn Tần nguyên soái, ăn qua loa rồi dùng ánh mắt thúc giục Tần Vũ nhanh lên, Tần Vũ luôn luôn chiều vợ cũng giải quyết nhanh.
“Phụ thân, chúng con no rồi, ngài ăn thong thả.” Lộ Lê mất tự nhiên cười nói với Tần nguyên soái, kéo Tần Vũ muốn đi.
“Hai đứa hôm nay phải ra ngoài à?” Tần nguyên soái đã sớm chú ý tới ánh mắt họ truyền nhau.
“Phải ạ, Tần Vũ muốn đưa con đi.” Lộ Lê phải dừng lại trả lời.
Tần nguyên soái gật gật đầu, không truy hỏi. Hai người trở về phòng thay đồ rồi mới đi.
Khi Tần phu nhân xuống thì đã không thấy họ, còn tưởng rằng người còn ở trêи lầu, hỏi Tần nguyên soái mới biết người đã ra cửa, oán trách nói: “Suốt ngày chỉ biết bá chiếm Tần Vũ.”
Tần nguyên soái dịch dịch người, phảng phất không muốn đối mặt bà, Tần phu nhân lại không phát hiện, bằng không đại khái lại muốn náo loạn.
Tần Vũ có phi hành khí của riêng hắn, chiếc phi hành khí này không có dấu hiệu của quân đội, đáng ra là phải có, nhưng vì thân phận của hắn không bình thường.
Tuy Tần Vũ là danh nhân ở đế quốc Vinh Diệu, trêи thực tế, rất ít ai biết mặt hắn, hoàn toàn khác Tần Ca hay phải xuất đầu lộ diện. Cho dù truyền thông có chụp được thì mặt hắn trêи những tấm ảnh đó đều bị xử lý làm mờ hoặc trực tiếp xóa đi. Phóng viên không dám tự mình đăng ảnh về hắn vì có thể sẽ bị phạt. Vì giấu diếm thân phận nên phi hành khí của hắn không có dấu hiệu.
Phi hành khí của Tần Vũ ứng dụng kỹ thuật tiên tiến của đế quốc Vinh Diệu, toàn bộ R tinh hệ, phi hành khí có kϊƈɦ cỡ thế này có không quá ba chiếc.
Lộ Lê ngồi vào, lập tức yêu thích không buông tay sờ soạng một lần, cao cấp hơn nhiều so với những chiếc phi hành khí y từng thấy ở Liên Bang, tốc độ của phi hành khí bình thường tuy nhanh nhưng lại có hạn chế khi thực hiện động tác. Mà chiếc phi hành khí này, nếu y không đoán sai, cấu tạo của nó cho phép nó hoàn thành rất nhiều động tác tưởng như không thể thực hiện trong không trung, hẳn là thuộc loại chiến đấu cơ.
“Thích?” Tần Vũ thấy y giống trẻ con khi thấy những vật mới lạ thì sờ khắp nơi, băng tuyết lạnh lẽo lập tức tan rã.
Lộ Lê gật đầu, đồng thời cảm thán: “Lần đầu tiên em thấy phi hành khí cao cấp như vậy, rất nhiều người đều nói nhân sinh chỉ cần có được một chiếc phi hành khí là đã có thể chết không tiếc nuối.”
Họ nói chuyện đến khi gần đến nơi.
Tần Vũ dừng phi hành khí trước một tòa kiến trúc có hình một con rùa đen to lớn. Toàn kiến trúc có màu thủy lam, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống giống như mặt hồ lấp lánh, khi vừa di chuyển vừa nhìn thì có thế thấy từng vòng gợn sóng phiếm xanh xuất hiện, hình ảnh rất đẹp.
Đây là nơi họ muốn đến – Showroom Tây Huy.
Tòa nhà Tây Huy không phải cao ốc, nó tổng cộng chỉ có năm tầng nhưng lại chiếm diện tích lên đến hơn hai vạn mét vuông. Hai tầng trong đó là để triển lãm xe huyền phù, mỗi tầng đều cao hơn hai mấy mét, đi vào là có thể thấy đại sảnh rộng mở được trang hoàng tráng lệ.
Đương nhiên, đây là đối với mình Lộ Lê, so với những công trình trong ký ức đời trước, loại kiến trúc đồ sộ thế này dù nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ cảm thấy cực kỳ chấn động.
Lộ Lê và Tần Vũ đi tới khu triển lãm. Bảo an không ngăn họ lại, người tới nơi này đều có thân phận có địa vị, vạn nhất làm khách nhân tôn quý không vui, công việc này liền chấm dứt.
Nhưng chủ yếu vẫn là khí thế của Tần Vũ, lúc không tới gần thì chỉ cảm thấy người này mặt không hề cảm xúc có vẻ rất khó dây vào, nhưng cảm giác ngột ngạt càng gia tăng khi đối phương tới gần, họ nào còn dám ngăn cản, nhận lấy thư mời rồi mời người vào. Họ đều là quân nhân xuất ngũ, bản thân càng từng trải thì càng cảm thụ sâu sắc khí thế trêи người Tần Vũ.
Lộ Lê nhìn những người khác cũng đưa ra một tấm thư mời mới biết triển lãm này tựa hồ không phải là ai cũng có thể đến, nhưng chỉ cần thấy xe huyền phù trưng bày trong buổi triển lãm là biết nguyên nhân. Có vài dòng xe chưa ra mắt thị trường, có vài dòng xe cực kỳ nổi tiếng không phải gia đình bình thường mua được, rẻ nhất cũng phải 4,5 triệu tinh tệ.
Lộ Lê luôn luôn không chủ trương lãng phí, nhưng nghĩ đến tài khoản còn có hơn chín trăm triệu, liền cảm thấy được xa xỉ một lần cũng không có gì.
Tầng thứ nhất chia ra thành các khu vực trưng bày, dàng cho các hãng xe, có khi là các dòng xe khác nhau, đủ loại kiểu dáng đủ loại màu sắc huyễn khốc. Khu vực nào cũng có người đứng xem, mang theo người nhà hoặc bạn gái, bạn trai.
Tần Vũ lại không thèm nhìn những xe này, xuyên qua đại sảnh rồi đi lên lầu hai.
“Những hãng đó không phải rất tốt sao?” Lộ Lê không cần đoán cũng biết tầng thứ hai khẳng định sẽ đắt hơn tầng thứ nhất.
“Quá rẻ.” Tần Vũ nói xong, thang máy vừa vặn mở.
Lộ Lê còn chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo vào.
Người đứng xung quanh nhìn họ lên tầng hai với ánh mắt ước ao. Ai mà không biết tầng thứ hai có giá khởi điểm chính là năm triệu, cao gấp đôi tầng thứ nhất.
Tầng thứ hai có không gian nhỏ hơn, số lượng xe trưng bày cũng không nhiều, thế nhưng mỗi một chiếc đều rất đặc sắc. Phóng tầm mắt nhìn qua, Lộ Lê liền thấy vài chiếc xe huyền phù Tần Vũ tối hôm qua cho y xem. Có thể làm Tần Vũ coi trọng, tính năng cùng chất lượng hẳn là tốt nhất. Nhưng đại khái yết giá quá đắt, rất nhiều người đều chỉ nhìn ngắm cho đã mắt.
Tần Vũ trực tiếp dẫn y đi tới chỗ một chiếc xe huyền phù ngoại hình tương đối đẳng cấp, màu đen cùng lam đậm kết hợp, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người trẻ tuổi.
“Nhìn xem.” Tần Vũ xưa nay không để ý giá cả, lại thích trực tiếp quyết đoán, nếu không phải vì Lộ Lê, nơi như thế này hắn chẳng đặt chân tới bao giờ.
Lộ Lê liếc nhìn nhãn hiệu xe, hai chữ Black Light cách điệu rất phù hợp với bề ngoài của nó, chỉ không biết cảm giác lái như thế nào, lại nói tiếp, y có chút đau tim nhìn yết giá. Cái giá này có thể mua được cả phi hành khí ấy chứ, nếu phi hành khí được bán trêи thị trường.
“Cái quá có quá mắc không?” Lộ Lê nhỏ giọng nói với Tần Vũ. Thực sự không thể trách y, từng trải qua sinh hoạt túng quẫn, thậm chí chắt chiu từng tinh tệ, y tạm thời không làm được ném mấy triệu tinh tệ mua siêu xe.
“Không hề, tính năng của nó đủ để sánh ngang với phi hành khí, giá cả còn chấp nhận được.” Tần Vũ nghiêng đầu nhìn cặp má gần trong gang tấc, mặt trêи còn có màu hồng nhạt.
Lộ Lê sáng mắt, y không mấy hứng thú với xe huyền phù, nhưng tính năng so được với phi hành khí thì nhất định phải thử, coi như tiêu tiền có ý nghĩa đi.
“Cái này có buồng mô phỏng không?” Lộ Lê hỏi nhân viên đứng gần đó.
Khải La phụ trách gian trưng bày Black Light, bởi vì khá gần nên nghe được đối thoại của hai người, trêи mặt không hề có biểu cảm dư thừa, dường như đã không cảm thấy kinh ngạc với tình huống như vậy. Anh ta định đáp lại, thì đột nhiên có một giọng nói khác cắm vào.
“Mua không nổi cũng đừng thử, chưa chắc đã lái được cũng học đòi, thật là biết tham tiện nghi. Người phụ trách cũng không quản sao, người nào tới cũng cho thử, làm cho nơi này thật mất vệ sinh, làm ảnh hưởng tâm tình của người khác.”
Nhưng trước đó có nhạc đệm nho nhỏ, Lộ Lê đêm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy còn sớm hơn Tần nguyên soái, y chạy bộ sắp xong, Tần nguyên soái mới ra.
“Phụ thân, buổi sáng tốt lành.” Lộ Lê chào ông một câu, y chạy không nhanh bằng Tần nguyên soái nên cho rằng nguyên soái sẽ bỏ xa y, lại phát hiện ông chạy chậm lại, giữ tốc độ giống y.
“Ngày hôm qua vẫn tốt chứ?” Tần nguyên soái trêи dưới đánh giá y một lần, ánh mắt dừng trêи khuôn mặt hồng hào của y.
Lộ Lê sửng sốt. Nếu không phải cảm thấy Tần nguyên soái hẳn là không biết hôm qua y và Tần Vũ điên cuồng, y dường như đã cho rằng Tần nguyên soái có ý đó, châm chước một chút, “Khá tốt ạ.”
Tần nguyên soái ‘ừ’ một tiếng, gật gật đầu, “Người trẻ tinh lực tràn đầy là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quá mức, miễn cho ảnh hưởng đến thân thể, ta nhớ con là người Doraki.”
Bước chân Lộ Lê lảo đảo. May mắn Tần nguyên soái đúng lúc giữ y lại, thanh âm mang theo ý cười, “Cẩn thận một chút.”
“Phụ thân, con, con chạy xong rồi. Ngài cứ tiếp tục, con đi trước.” Lộ Lê không dám nhìn Tần nguyên soái, mặt đỏ thẫm xoay người chạy.
Tần nguyên soái nhìn bóng y chạy trối chết, thở dài lắc lắc đầu, “Đứa nhỏ này sao lại dễ đỏ mặt như vậy. Vậy mà là người Doraki.”
Lộ Lê đi vào nhà ăn đã thấy Tần Vũ ngồi đó, tay cầm một tờ báo, mới vừa ngồi xuống, một bàn tay liền duỗi lại dán trêи trán y.
“Mặt em sao đỏ vậy, phát sốt sao?”
“Không có.” Lộ Lê kéo tay hắn ra.
“Không thì làm sao vậy.” Tần Vũ đặt báo xuống, ánh mắt trầm tĩnh quan sát y.
Lộ Lê vốn không muốn nói, nhưng thấy Tần Vũ nhìn y như vậy, lo lắng nếu y không nói thì Tần Vũ sẽ truy vấn, vạn nhất Tần nguyên soái chạy xong trở về, y càng không dám nói, nhưng nghĩ đến đầu sỏ là người này thì lại không nhịn được trừng hắn một cái, “Vừa rồi em chạy bộ thì gặp phụ thân, ông nói vài câu với em.”
“Nói cái gì?” Tần Vũ không hiểu sao hắn lại bị trừng.
Lộ Lê hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Còn không phải do hôm qua anh làm lâu như vậy, phụ thân đã biết, bảo chúng ta làm quá mức.”
Tần Vũ ‘à’ một tiếng, không hề quan tâm. Lộ Lê nhìn thái độ không để tâm của hắn, lập tức ở dưới bàn dẫm chân hắn, Tần Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tùy y dẫm.
Khi Tần nguyên soái vào, Lộ Lê đã thu chân, bộ dạng hai người như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lộ Lê vẫn không dám nhìn Tần nguyên soái, ăn qua loa rồi dùng ánh mắt thúc giục Tần Vũ nhanh lên, Tần Vũ luôn luôn chiều vợ cũng giải quyết nhanh.
“Phụ thân, chúng con no rồi, ngài ăn thong thả.” Lộ Lê mất tự nhiên cười nói với Tần nguyên soái, kéo Tần Vũ muốn đi.
“Hai đứa hôm nay phải ra ngoài à?” Tần nguyên soái đã sớm chú ý tới ánh mắt họ truyền nhau.
“Phải ạ, Tần Vũ muốn đưa con đi.” Lộ Lê phải dừng lại trả lời.
Tần nguyên soái gật gật đầu, không truy hỏi. Hai người trở về phòng thay đồ rồi mới đi.
Khi Tần phu nhân xuống thì đã không thấy họ, còn tưởng rằng người còn ở trêи lầu, hỏi Tần nguyên soái mới biết người đã ra cửa, oán trách nói: “Suốt ngày chỉ biết bá chiếm Tần Vũ.”
Tần nguyên soái dịch dịch người, phảng phất không muốn đối mặt bà, Tần phu nhân lại không phát hiện, bằng không đại khái lại muốn náo loạn.
Tần Vũ có phi hành khí của riêng hắn, chiếc phi hành khí này không có dấu hiệu của quân đội, đáng ra là phải có, nhưng vì thân phận của hắn không bình thường.
Tuy Tần Vũ là danh nhân ở đế quốc Vinh Diệu, trêи thực tế, rất ít ai biết mặt hắn, hoàn toàn khác Tần Ca hay phải xuất đầu lộ diện. Cho dù truyền thông có chụp được thì mặt hắn trêи những tấm ảnh đó đều bị xử lý làm mờ hoặc trực tiếp xóa đi. Phóng viên không dám tự mình đăng ảnh về hắn vì có thể sẽ bị phạt. Vì giấu diếm thân phận nên phi hành khí của hắn không có dấu hiệu.
Phi hành khí của Tần Vũ ứng dụng kỹ thuật tiên tiến của đế quốc Vinh Diệu, toàn bộ R tinh hệ, phi hành khí có kϊƈɦ cỡ thế này có không quá ba chiếc.
Lộ Lê ngồi vào, lập tức yêu thích không buông tay sờ soạng một lần, cao cấp hơn nhiều so với những chiếc phi hành khí y từng thấy ở Liên Bang, tốc độ của phi hành khí bình thường tuy nhanh nhưng lại có hạn chế khi thực hiện động tác. Mà chiếc phi hành khí này, nếu y không đoán sai, cấu tạo của nó cho phép nó hoàn thành rất nhiều động tác tưởng như không thể thực hiện trong không trung, hẳn là thuộc loại chiến đấu cơ.
“Thích?” Tần Vũ thấy y giống trẻ con khi thấy những vật mới lạ thì sờ khắp nơi, băng tuyết lạnh lẽo lập tức tan rã.
Lộ Lê gật đầu, đồng thời cảm thán: “Lần đầu tiên em thấy phi hành khí cao cấp như vậy, rất nhiều người đều nói nhân sinh chỉ cần có được một chiếc phi hành khí là đã có thể chết không tiếc nuối.”
Họ nói chuyện đến khi gần đến nơi.
Tần Vũ dừng phi hành khí trước một tòa kiến trúc có hình một con rùa đen to lớn. Toàn kiến trúc có màu thủy lam, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống giống như mặt hồ lấp lánh, khi vừa di chuyển vừa nhìn thì có thế thấy từng vòng gợn sóng phiếm xanh xuất hiện, hình ảnh rất đẹp.
Đây là nơi họ muốn đến – Showroom Tây Huy.
Tòa nhà Tây Huy không phải cao ốc, nó tổng cộng chỉ có năm tầng nhưng lại chiếm diện tích lên đến hơn hai vạn mét vuông. Hai tầng trong đó là để triển lãm xe huyền phù, mỗi tầng đều cao hơn hai mấy mét, đi vào là có thể thấy đại sảnh rộng mở được trang hoàng tráng lệ.
Đương nhiên, đây là đối với mình Lộ Lê, so với những công trình trong ký ức đời trước, loại kiến trúc đồ sộ thế này dù nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ cảm thấy cực kỳ chấn động.
Lộ Lê và Tần Vũ đi tới khu triển lãm. Bảo an không ngăn họ lại, người tới nơi này đều có thân phận có địa vị, vạn nhất làm khách nhân tôn quý không vui, công việc này liền chấm dứt.
Nhưng chủ yếu vẫn là khí thế của Tần Vũ, lúc không tới gần thì chỉ cảm thấy người này mặt không hề cảm xúc có vẻ rất khó dây vào, nhưng cảm giác ngột ngạt càng gia tăng khi đối phương tới gần, họ nào còn dám ngăn cản, nhận lấy thư mời rồi mời người vào. Họ đều là quân nhân xuất ngũ, bản thân càng từng trải thì càng cảm thụ sâu sắc khí thế trêи người Tần Vũ.
Lộ Lê nhìn những người khác cũng đưa ra một tấm thư mời mới biết triển lãm này tựa hồ không phải là ai cũng có thể đến, nhưng chỉ cần thấy xe huyền phù trưng bày trong buổi triển lãm là biết nguyên nhân. Có vài dòng xe chưa ra mắt thị trường, có vài dòng xe cực kỳ nổi tiếng không phải gia đình bình thường mua được, rẻ nhất cũng phải 4,5 triệu tinh tệ.
Lộ Lê luôn luôn không chủ trương lãng phí, nhưng nghĩ đến tài khoản còn có hơn chín trăm triệu, liền cảm thấy được xa xỉ một lần cũng không có gì.
Tầng thứ nhất chia ra thành các khu vực trưng bày, dàng cho các hãng xe, có khi là các dòng xe khác nhau, đủ loại kiểu dáng đủ loại màu sắc huyễn khốc. Khu vực nào cũng có người đứng xem, mang theo người nhà hoặc bạn gái, bạn trai.
Tần Vũ lại không thèm nhìn những xe này, xuyên qua đại sảnh rồi đi lên lầu hai.
“Những hãng đó không phải rất tốt sao?” Lộ Lê không cần đoán cũng biết tầng thứ hai khẳng định sẽ đắt hơn tầng thứ nhất.
“Quá rẻ.” Tần Vũ nói xong, thang máy vừa vặn mở.
Lộ Lê còn chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo vào.
Người đứng xung quanh nhìn họ lên tầng hai với ánh mắt ước ao. Ai mà không biết tầng thứ hai có giá khởi điểm chính là năm triệu, cao gấp đôi tầng thứ nhất.
Tầng thứ hai có không gian nhỏ hơn, số lượng xe trưng bày cũng không nhiều, thế nhưng mỗi một chiếc đều rất đặc sắc. Phóng tầm mắt nhìn qua, Lộ Lê liền thấy vài chiếc xe huyền phù Tần Vũ tối hôm qua cho y xem. Có thể làm Tần Vũ coi trọng, tính năng cùng chất lượng hẳn là tốt nhất. Nhưng đại khái yết giá quá đắt, rất nhiều người đều chỉ nhìn ngắm cho đã mắt.
Tần Vũ trực tiếp dẫn y đi tới chỗ một chiếc xe huyền phù ngoại hình tương đối đẳng cấp, màu đen cùng lam đậm kết hợp, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người trẻ tuổi.
“Nhìn xem.” Tần Vũ xưa nay không để ý giá cả, lại thích trực tiếp quyết đoán, nếu không phải vì Lộ Lê, nơi như thế này hắn chẳng đặt chân tới bao giờ.
Lộ Lê liếc nhìn nhãn hiệu xe, hai chữ Black Light cách điệu rất phù hợp với bề ngoài của nó, chỉ không biết cảm giác lái như thế nào, lại nói tiếp, y có chút đau tim nhìn yết giá. Cái giá này có thể mua được cả phi hành khí ấy chứ, nếu phi hành khí được bán trêи thị trường.
“Cái quá có quá mắc không?” Lộ Lê nhỏ giọng nói với Tần Vũ. Thực sự không thể trách y, từng trải qua sinh hoạt túng quẫn, thậm chí chắt chiu từng tinh tệ, y tạm thời không làm được ném mấy triệu tinh tệ mua siêu xe.
“Không hề, tính năng của nó đủ để sánh ngang với phi hành khí, giá cả còn chấp nhận được.” Tần Vũ nghiêng đầu nhìn cặp má gần trong gang tấc, mặt trêи còn có màu hồng nhạt.
Lộ Lê sáng mắt, y không mấy hứng thú với xe huyền phù, nhưng tính năng so được với phi hành khí thì nhất định phải thử, coi như tiêu tiền có ý nghĩa đi.
“Cái này có buồng mô phỏng không?” Lộ Lê hỏi nhân viên đứng gần đó.
Khải La phụ trách gian trưng bày Black Light, bởi vì khá gần nên nghe được đối thoại của hai người, trêи mặt không hề có biểu cảm dư thừa, dường như đã không cảm thấy kinh ngạc với tình huống như vậy. Anh ta định đáp lại, thì đột nhiên có một giọng nói khác cắm vào.
“Mua không nổi cũng đừng thử, chưa chắc đã lái được cũng học đòi, thật là biết tham tiện nghi. Người phụ trách cũng không quản sao, người nào tới cũng cho thử, làm cho nơi này thật mất vệ sinh, làm ảnh hưởng tâm tình của người khác.”
/298
|