Lộ Lê cùng Tần Vũ xuống lầu, Tần nguyên soái đã về.
Ngồi vào bàn, mọi người phát hiện bữa tối nay phong phú hơn mọi khi, mùi hương phác mũi, hình như có chuyện tốt.
“Hôm nay có chuyện tốt gì sao?” Tần nguyên soái nhìn bàn ăn, dò hỏi Tần quản gia.
Mọi người cũng nhìn về phía Tần quản gia, Tần quản gia lại từ ái nhìn Lộ Lê, làm y đột nhiên nheo mắt.
Chú ý tới tầm mắt của ông, Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân không tự chủ cũng nhìn qua.
“Chẳng lẽ Lộ Lê có chuyện tốt?” Tần nguyên soái cười hỏi.
Đột nhiên bị điểm danh, Lộ Lê không biết nên mang vẻ mặt gì, y không muốn nói ra, ít nhất là không phải bây giờ. Nhưng Tần quản gia và Tần Ca đã biết, nếu không nói cho Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân thì cảm thấy có chút không hay.
Lúc này, Tần Vũ cầm tay y, lòng bàn tay ấm áp tựa như trấn an tâm tình khẩn trương của y.
“Chúng con có con.” Tần Vũ mở miệng, trước sau như một gọn gàng dứt khoát, làm hai ông bà thiếu chút nữa không phản ứng kịp.
Lộ Lê chịu đựng ánh nhìn của mọi người, đã chuẩn bị tâm lý hơn hai mươi năm nhưng y vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu y vừa xuyên đến thế giới này thì tuyệt đối sẽ không nguyện ý sinh con cho một người đàn ông khác.
“Cái gì cơ!” Tần phu nhân hô lên.
“Chuyện khi nào?” Tần nguyên soái phản ứng lại, áp xuống kinh ngạc, ông vẫn luôn cho rằng con trai cả không thích trẻ con, sẽ không có con sớm như vậy.
“Hôm nay đi kiểm tra, đã được nửa tháng.” Tần Vũ đúng sự thật nói.
Tần nguyên soái đột nhiên có điểm phản ứng không kịp, hôm nay kiểm tra? Ông kinh ngạc nhìn về phía Lộ Lê, “Con không dùng dụng cụ chứ?”
“À, con cảm thấy mang thai tự nhiên tốt hơn.” Lộ Lê căng da đầu gật gật, trời mới biết y đi kiểm tra mới biết mình có mang, nhưng giờ nói cái gì cũng thế.
“Tốt lắm, con có suy nghĩ này, rất tốt.” Tần nguyên soái rốt cuộc cũng vui vẻ cười.
Trong suy nghĩ của ông, thụ thai tự nhiên trong cơ thể đương nhiên tốt hơn có máy móc can thiệp, nhưng có rất ít đàn ông nguyện ý làm vậy, trước kia ông còn lo lắng Lộ Lê không muốn, đến lúc đó sẽ tương đối phiền toái.
Bởi vì gen của Tần gia có chút đặc thù, đứa trẻ nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ sẽ có ưu thế hơn dùng dụng cụ. Chuyện phiền não trong tương lai đột nhiên được giải quyết, ngoài ý muốn lại có rất nhiều niềm vui.
“Chúc mừng nguyên soái, chúc mừng nguyên soái rốt cuộc cũng có cháu.” Tần quản gia lập tức chúc mừng.
“Anh cả, chị dâu, chúc mừng hai người.” Tần Ca cũng nhân cơ hội chúc mừng.
“Cám ơn.” Lộ Lê thấy Tần Vũ không đáp, chỉ đành phải mở miệng.
Nguyện vọng ôm cháu được hoàn thành quá nhanh, lại còn là con của Tần Vũ nhất không dễ kết hôn sinh con, Tần nguyên soái đêm nay vui vẻ ăn nhiều hơn một chén cơm.
Tần phu nhân toàn bộ hành trình lại trầm mặt, giống như ai thiếu bà tám trăm vạn tinh tệ, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không chọc đến bà.
Cơm nước xong, mọi người dời bước đến phòng khách nghỉ ngơi, Tần nguyên soái cùng Tần quản gia lên lầu, chỉ chốc lát sau thì cầm một cái hộp vẻ ngoài tinh xảo xuống.
“Ông lấy nó ra làm gì, tôi không cho phép!” Tâm tình của Tần phu nhân còn chưa bình phục lại nhìn thấy cái hộp trong tay Tần nguyên soái, đôi mắt trừng lớn, thanh âm không tự chủ được phóng đại.
“Thứ này đã sớm nên đưa cho Lộ Lê, lúc trước bà vẫn luôn lấy cớ nên không cho, lần này không còn lý do nữa.” Tần nguyên soái làm lơ bà phẫn nộ.
“Đây là mẫu thân truyền cho tôi, đưa cho ai hẳn là quyền của tôi mới đúng. Tần Phủ, ông làm vậy là coi tôi ra gì?” Tần phu nhân không đi lên đoạt lại, nhưng sắc mặt âm trầm, hai tay nắm chặt, nhìn ra được giờ phút cảm xúc của bà giao động rất lớn.
“Nếu bà còn nhớ về mẫu thân, hẳn còn nhớ những gì bà từng dặn dò, còn có tổ huấn của Tần gia nữa.” Tần nguyên soái liếc bà một cái, không giận tự uy.
Hô hấp của Tần phu nhân cứng lại, bà không quên, chỉ là không muốn nhớ mà thôi.
Tần nguyên soái đưa cái hộp cho Lộ Lê, “Mở ra xem.”
Lộ Lê tiếp nhận rồi mở ra, có ánh sáng xanh thẳm lóe lên, ánh sáng tán đi mới thấy rõ thứ bên trong. Là một khối ngọc sắc xanh đến tận cùng, khắc thành một hình lập thể, y có thể cảm giác được bên trong khối ngọc dường như ẩn chứa sức mạnh rất cường đại.
“Đây là?” Lộ Lê ngẩng đầu nhìn Tần nguyên soái.
“Bảo vật gia truyền của Tần gia, luôn luôn truyền cho dâu trưởng, vốn nên sớm đưa cho con.” Câu kế tiếp Tần nguyên soái không nói, mọi người trong lòng cũng hiểu rõ.
Tần nguyên soái là con một cho nên bảo vật gia truyền được giao cho Tần phu nhân. Vốn dĩ khi Tần Vũ kết hôn, Tần phu nhân nên truyền lại cho Lộ Lê, nhưng bà không thích Lộ Lê nên vẫn luôn lấy cớ là Lộ Lê còn chưa có con nên không chịu, hiện tại y đã có, Tần nguyên soái lấy luôn lý do đó để phản lại bà.
Tần phu nhân tức giận đến run tay, thì ra Tần Phủ cùng quản gia cùng nhau đi lên chính vì lấy bảo vật truyền gia bị bà thu hồi.
“Ai biết đứa con này là thật hay giả!” Không cam lòng Tần phu nhân bực bội hô.
Tần nguyên soái hừ lạnh một tiếng, “Mặc kệ có phải thật hay không, thứ này vốn dĩ đã nên truyền cho Lộ Lê.”
Tần phu nhân cắn chặt khớp hàm.
“Tần gia có đời tiếp theo, em không biết tặng cái gì, cứ đưa tinh tệ bày tỏ tâm ý đi.”
Không khí có hơi cứng lại, tiếng nói mang ý cười của Tần Ca bỗng vang lên.
Lộ Lê còn chưa kịp nói gì, máy truyền tin đã nhắc nhở có người chuyển khoản cho y một trăm triệu tinh tệ.
“Một trăm triệu cũng quá nhiều rồi.” Lộ Lê bị một chuỗi số 0 dọa.
“Không nhiều, tài sản của Tần Ca nhiều hơn em nghĩ.” Tần Vũ bình đạm mà nói, Lộ Lê đành nhận lấy.
“Cũng nên báo cho Tần Thường và Tần Sương, bảo hai đứa nó về một chuyến, Tần Thường đến bây giờ còn chưa gặp chị dâu của nó, tốt xấu gì cũng nên trở về một chuyến.” Tần nguyên soái nói với Tần Vũ.
“Con biết rồi.” Tần Vũ đáp, không cần phải nhiều lời nữa.
Tần phu nhân vốn không tính toán từ bỏ, nghe nói thế lại dừng lại. Lần trước con trai thứ ba trở về rồi sau đó chạy không thấy bóng, con gái cả lại cả năm biệt tăm biệt tích. Nghĩ đến hai đứa, bảo vật gia truyền bà có thể tạm thời không đề cập tới.
Nhưng chuyện này vẫn làm bà thấy hậm hực, khi về phòng nghỉ ngơi thì gọi cho Tần Tuyết, kể lại cho con gái út. Ít nhất là con gái út đứng về phía bà, có người cùng chung kẻ địch sẽ làm bà trong lòng thoải mái một ít.
“Không thể nào, người kia có con, không phải là giả chứ?” Tần Tuyết vừa nghe tin, phản ứng đầu tiên chính là giả.
“Mẫu thân cũng nói như vậy, nhưng phụ thân con nói thật hay giả cũng không sao cả, ta tức chết.”
“Xem ra tám chín phần mười là thật.” Tần Tuyết suy tư là biết Lộ Lê không cần thiết nói dối, có con rồi, muốn y ly hôn với anh cả sẽ càng khó.
“Thật cái gì mà thật, ta sắp bị phụ thân và anh hai con làm cho tức chết rồi, đã không đứng về phía ta thì thôi, lại còn chỉ trích ta, tốt xấu gì ta cũng là vợ, là mẹ của họ, thế mà lại đi giúp người ngoài.” Tần phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
“Anh hai cũng vậy sao.” Tần Tuyết vừa nghe đến Tần Ca đã nghĩ đến tài khoản bị đóng băng, nuốt nước miếng, may mắn mấy ngày nay cô không về nhà.
Tài khoản đến bây giờ vẫn không dùng được, cô đã không còn tinh tệ nào, toàn dựa vào mẫu thân âm thầm bán trang sức để tiếp tế. Nhưng như vậy không phải biện pháp lâu dài, tiêu dùng ở học viện còn nhiều hơn ngày thường, mẫu thân bán quá nhiều trang sức sẽ bị người trong nhà phát hiện.
Cuối cùng, cô đành phải mượn bạn bè, không ngờ đám người kia ngày thường tiêu sài hoang phí, lại chỉ cho cô mượn có một chút, sao có thể đủ tiêu. Tần Tuyết tức giận, vài ngày không nói chuyện với mấy người đó. May mà Barbara nghe nói chuyện này nên cho cô vay khá nhiều.
“Nó thì làm được tích sự gì, không giúp ta thì thôi, còn cho con hồ li tinh kia một trăm triệu.” Tần phu nhân lạnh nhạt nói.
“Không thể nào, một trăm triệu?” Tần Tuyết bị con số kϊƈɦ thích, thanh âm bén nhọn vang lên thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của Tần phu nhân.
“Nhỏ giọng chút.” Tần phu nhân nhíu nhíu mày.
“Anh hai chưa từng cho con nhiều tinh tệ như vậy. Trước kia khi con hỏi thì nhiều nhất cũng chỉ cho mười vạn, đó còn là do anh hai bị con nhiều ngày bám theo làm phiền mới chịu cho.” Tần Tuyết ghen ghét, anh cả đã cho một tỷ, giờ anh hai lại cho một trăm triệu, người này sao tốt số như vậy, rốt cuộc ai mới là người nhà Tần gia, tức chết.
Tần phu nhân lại không hâm mộ, bà không thích, đó là tinh tệ của con bà, sao phải cho hồ li tinh tiêu, hai mẹ con lại cùng thù địch một hồi.
Tần Tuyết tắt máy truyền tin, trong lòng có chút không thoải mái, đặc biệt là khi nhìn lại tình cảnh của mình hiện tại, cảm giác bất mãn ngày càng sâu.
Chiều hôm sau, Barbara tới tìm cô, hai người cùng khóa, chỉ khác ngành học. Barbara là công chúa cho nên phải học rất nhiều thứ, nhưng mỗi ngày đều sẽ dành thời gian ra tìm Tần Tuyết, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nói chuyện được hơn mười phút, Barbara phát hiện Tần Tuyết thất thần, “Cậu hôm nay làm sao vậy, vẫn luôn thất thần.”
Tần Tuyết nghe vậy thở mạnh một hơi, vẻ mặt không được tự nhiên, có chút khó xử nhìn Barbara.
“Làm sao vậy?” Barbara lại hỏi.
“Sáng mẫu thân nói với mình một chuyện.”
“Đúng rồi, từ khi dì trở về, tớ vẫn luôn không có tin của dì.” Barbara thử hỏi, “Dì về rồi có phát sinh chuyện gì sao, chuyện liên quan đến anh hai và chị dâu của cậu cuối cùng thế nào?” Barbara vẫn luôn muốn hỏi chuyện này.
“Cậu nói cái kia à, tớ nghe mẫu thân nói là anh cả nhờ anh hai đưa hắn đi, kết quả bị paparazzi chụp được, muốn đưa tin xấu về anh hai.” Tần Tuyết không quan tâm chuyện này lắm, thuận miệng hỏi không nhớ rõ. Cô thấy anh hai tuyệt đối không dám đào góc tường nhà anh cả.
Barbara cắn chặt răng, ý là người kia là bị Tần Ca liên lụy sao?
“Cậu hình như muốn nói gì, dì nói chuyện gì với cậu?”
“Người kia, hắn, hình như có con với anh cả.” Tần Tuyết biết giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì Barbara sẽ biết, vẫn nói cho cô.
Ngồi vào bàn, mọi người phát hiện bữa tối nay phong phú hơn mọi khi, mùi hương phác mũi, hình như có chuyện tốt.
“Hôm nay có chuyện tốt gì sao?” Tần nguyên soái nhìn bàn ăn, dò hỏi Tần quản gia.
Mọi người cũng nhìn về phía Tần quản gia, Tần quản gia lại từ ái nhìn Lộ Lê, làm y đột nhiên nheo mắt.
Chú ý tới tầm mắt của ông, Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân không tự chủ cũng nhìn qua.
“Chẳng lẽ Lộ Lê có chuyện tốt?” Tần nguyên soái cười hỏi.
Đột nhiên bị điểm danh, Lộ Lê không biết nên mang vẻ mặt gì, y không muốn nói ra, ít nhất là không phải bây giờ. Nhưng Tần quản gia và Tần Ca đã biết, nếu không nói cho Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân thì cảm thấy có chút không hay.
Lúc này, Tần Vũ cầm tay y, lòng bàn tay ấm áp tựa như trấn an tâm tình khẩn trương của y.
“Chúng con có con.” Tần Vũ mở miệng, trước sau như một gọn gàng dứt khoát, làm hai ông bà thiếu chút nữa không phản ứng kịp.
Lộ Lê chịu đựng ánh nhìn của mọi người, đã chuẩn bị tâm lý hơn hai mươi năm nhưng y vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu y vừa xuyên đến thế giới này thì tuyệt đối sẽ không nguyện ý sinh con cho một người đàn ông khác.
“Cái gì cơ!” Tần phu nhân hô lên.
“Chuyện khi nào?” Tần nguyên soái phản ứng lại, áp xuống kinh ngạc, ông vẫn luôn cho rằng con trai cả không thích trẻ con, sẽ không có con sớm như vậy.
“Hôm nay đi kiểm tra, đã được nửa tháng.” Tần Vũ đúng sự thật nói.
Tần nguyên soái đột nhiên có điểm phản ứng không kịp, hôm nay kiểm tra? Ông kinh ngạc nhìn về phía Lộ Lê, “Con không dùng dụng cụ chứ?”
“À, con cảm thấy mang thai tự nhiên tốt hơn.” Lộ Lê căng da đầu gật gật, trời mới biết y đi kiểm tra mới biết mình có mang, nhưng giờ nói cái gì cũng thế.
“Tốt lắm, con có suy nghĩ này, rất tốt.” Tần nguyên soái rốt cuộc cũng vui vẻ cười.
Trong suy nghĩ của ông, thụ thai tự nhiên trong cơ thể đương nhiên tốt hơn có máy móc can thiệp, nhưng có rất ít đàn ông nguyện ý làm vậy, trước kia ông còn lo lắng Lộ Lê không muốn, đến lúc đó sẽ tương đối phiền toái.
Bởi vì gen của Tần gia có chút đặc thù, đứa trẻ nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ sẽ có ưu thế hơn dùng dụng cụ. Chuyện phiền não trong tương lai đột nhiên được giải quyết, ngoài ý muốn lại có rất nhiều niềm vui.
“Chúc mừng nguyên soái, chúc mừng nguyên soái rốt cuộc cũng có cháu.” Tần quản gia lập tức chúc mừng.
“Anh cả, chị dâu, chúc mừng hai người.” Tần Ca cũng nhân cơ hội chúc mừng.
“Cám ơn.” Lộ Lê thấy Tần Vũ không đáp, chỉ đành phải mở miệng.
Nguyện vọng ôm cháu được hoàn thành quá nhanh, lại còn là con của Tần Vũ nhất không dễ kết hôn sinh con, Tần nguyên soái đêm nay vui vẻ ăn nhiều hơn một chén cơm.
Tần phu nhân toàn bộ hành trình lại trầm mặt, giống như ai thiếu bà tám trăm vạn tinh tệ, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không chọc đến bà.
Cơm nước xong, mọi người dời bước đến phòng khách nghỉ ngơi, Tần nguyên soái cùng Tần quản gia lên lầu, chỉ chốc lát sau thì cầm một cái hộp vẻ ngoài tinh xảo xuống.
“Ông lấy nó ra làm gì, tôi không cho phép!” Tâm tình của Tần phu nhân còn chưa bình phục lại nhìn thấy cái hộp trong tay Tần nguyên soái, đôi mắt trừng lớn, thanh âm không tự chủ được phóng đại.
“Thứ này đã sớm nên đưa cho Lộ Lê, lúc trước bà vẫn luôn lấy cớ nên không cho, lần này không còn lý do nữa.” Tần nguyên soái làm lơ bà phẫn nộ.
“Đây là mẫu thân truyền cho tôi, đưa cho ai hẳn là quyền của tôi mới đúng. Tần Phủ, ông làm vậy là coi tôi ra gì?” Tần phu nhân không đi lên đoạt lại, nhưng sắc mặt âm trầm, hai tay nắm chặt, nhìn ra được giờ phút cảm xúc của bà giao động rất lớn.
“Nếu bà còn nhớ về mẫu thân, hẳn còn nhớ những gì bà từng dặn dò, còn có tổ huấn của Tần gia nữa.” Tần nguyên soái liếc bà một cái, không giận tự uy.
Hô hấp của Tần phu nhân cứng lại, bà không quên, chỉ là không muốn nhớ mà thôi.
Tần nguyên soái đưa cái hộp cho Lộ Lê, “Mở ra xem.”
Lộ Lê tiếp nhận rồi mở ra, có ánh sáng xanh thẳm lóe lên, ánh sáng tán đi mới thấy rõ thứ bên trong. Là một khối ngọc sắc xanh đến tận cùng, khắc thành một hình lập thể, y có thể cảm giác được bên trong khối ngọc dường như ẩn chứa sức mạnh rất cường đại.
“Đây là?” Lộ Lê ngẩng đầu nhìn Tần nguyên soái.
“Bảo vật gia truyền của Tần gia, luôn luôn truyền cho dâu trưởng, vốn nên sớm đưa cho con.” Câu kế tiếp Tần nguyên soái không nói, mọi người trong lòng cũng hiểu rõ.
Tần nguyên soái là con một cho nên bảo vật gia truyền được giao cho Tần phu nhân. Vốn dĩ khi Tần Vũ kết hôn, Tần phu nhân nên truyền lại cho Lộ Lê, nhưng bà không thích Lộ Lê nên vẫn luôn lấy cớ là Lộ Lê còn chưa có con nên không chịu, hiện tại y đã có, Tần nguyên soái lấy luôn lý do đó để phản lại bà.
Tần phu nhân tức giận đến run tay, thì ra Tần Phủ cùng quản gia cùng nhau đi lên chính vì lấy bảo vật truyền gia bị bà thu hồi.
“Ai biết đứa con này là thật hay giả!” Không cam lòng Tần phu nhân bực bội hô.
Tần nguyên soái hừ lạnh một tiếng, “Mặc kệ có phải thật hay không, thứ này vốn dĩ đã nên truyền cho Lộ Lê.”
Tần phu nhân cắn chặt khớp hàm.
“Tần gia có đời tiếp theo, em không biết tặng cái gì, cứ đưa tinh tệ bày tỏ tâm ý đi.”
Không khí có hơi cứng lại, tiếng nói mang ý cười của Tần Ca bỗng vang lên.
Lộ Lê còn chưa kịp nói gì, máy truyền tin đã nhắc nhở có người chuyển khoản cho y một trăm triệu tinh tệ.
“Một trăm triệu cũng quá nhiều rồi.” Lộ Lê bị một chuỗi số 0 dọa.
“Không nhiều, tài sản của Tần Ca nhiều hơn em nghĩ.” Tần Vũ bình đạm mà nói, Lộ Lê đành nhận lấy.
“Cũng nên báo cho Tần Thường và Tần Sương, bảo hai đứa nó về một chuyến, Tần Thường đến bây giờ còn chưa gặp chị dâu của nó, tốt xấu gì cũng nên trở về một chuyến.” Tần nguyên soái nói với Tần Vũ.
“Con biết rồi.” Tần Vũ đáp, không cần phải nhiều lời nữa.
Tần phu nhân vốn không tính toán từ bỏ, nghe nói thế lại dừng lại. Lần trước con trai thứ ba trở về rồi sau đó chạy không thấy bóng, con gái cả lại cả năm biệt tăm biệt tích. Nghĩ đến hai đứa, bảo vật gia truyền bà có thể tạm thời không đề cập tới.
Nhưng chuyện này vẫn làm bà thấy hậm hực, khi về phòng nghỉ ngơi thì gọi cho Tần Tuyết, kể lại cho con gái út. Ít nhất là con gái út đứng về phía bà, có người cùng chung kẻ địch sẽ làm bà trong lòng thoải mái một ít.
“Không thể nào, người kia có con, không phải là giả chứ?” Tần Tuyết vừa nghe tin, phản ứng đầu tiên chính là giả.
“Mẫu thân cũng nói như vậy, nhưng phụ thân con nói thật hay giả cũng không sao cả, ta tức chết.”
“Xem ra tám chín phần mười là thật.” Tần Tuyết suy tư là biết Lộ Lê không cần thiết nói dối, có con rồi, muốn y ly hôn với anh cả sẽ càng khó.
“Thật cái gì mà thật, ta sắp bị phụ thân và anh hai con làm cho tức chết rồi, đã không đứng về phía ta thì thôi, lại còn chỉ trích ta, tốt xấu gì ta cũng là vợ, là mẹ của họ, thế mà lại đi giúp người ngoài.” Tần phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
“Anh hai cũng vậy sao.” Tần Tuyết vừa nghe đến Tần Ca đã nghĩ đến tài khoản bị đóng băng, nuốt nước miếng, may mắn mấy ngày nay cô không về nhà.
Tài khoản đến bây giờ vẫn không dùng được, cô đã không còn tinh tệ nào, toàn dựa vào mẫu thân âm thầm bán trang sức để tiếp tế. Nhưng như vậy không phải biện pháp lâu dài, tiêu dùng ở học viện còn nhiều hơn ngày thường, mẫu thân bán quá nhiều trang sức sẽ bị người trong nhà phát hiện.
Cuối cùng, cô đành phải mượn bạn bè, không ngờ đám người kia ngày thường tiêu sài hoang phí, lại chỉ cho cô mượn có một chút, sao có thể đủ tiêu. Tần Tuyết tức giận, vài ngày không nói chuyện với mấy người đó. May mà Barbara nghe nói chuyện này nên cho cô vay khá nhiều.
“Nó thì làm được tích sự gì, không giúp ta thì thôi, còn cho con hồ li tinh kia một trăm triệu.” Tần phu nhân lạnh nhạt nói.
“Không thể nào, một trăm triệu?” Tần Tuyết bị con số kϊƈɦ thích, thanh âm bén nhọn vang lên thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của Tần phu nhân.
“Nhỏ giọng chút.” Tần phu nhân nhíu nhíu mày.
“Anh hai chưa từng cho con nhiều tinh tệ như vậy. Trước kia khi con hỏi thì nhiều nhất cũng chỉ cho mười vạn, đó còn là do anh hai bị con nhiều ngày bám theo làm phiền mới chịu cho.” Tần Tuyết ghen ghét, anh cả đã cho một tỷ, giờ anh hai lại cho một trăm triệu, người này sao tốt số như vậy, rốt cuộc ai mới là người nhà Tần gia, tức chết.
Tần phu nhân lại không hâm mộ, bà không thích, đó là tinh tệ của con bà, sao phải cho hồ li tinh tiêu, hai mẹ con lại cùng thù địch một hồi.
Tần Tuyết tắt máy truyền tin, trong lòng có chút không thoải mái, đặc biệt là khi nhìn lại tình cảnh của mình hiện tại, cảm giác bất mãn ngày càng sâu.
Chiều hôm sau, Barbara tới tìm cô, hai người cùng khóa, chỉ khác ngành học. Barbara là công chúa cho nên phải học rất nhiều thứ, nhưng mỗi ngày đều sẽ dành thời gian ra tìm Tần Tuyết, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nói chuyện được hơn mười phút, Barbara phát hiện Tần Tuyết thất thần, “Cậu hôm nay làm sao vậy, vẫn luôn thất thần.”
Tần Tuyết nghe vậy thở mạnh một hơi, vẻ mặt không được tự nhiên, có chút khó xử nhìn Barbara.
“Làm sao vậy?” Barbara lại hỏi.
“Sáng mẫu thân nói với mình một chuyện.”
“Đúng rồi, từ khi dì trở về, tớ vẫn luôn không có tin của dì.” Barbara thử hỏi, “Dì về rồi có phát sinh chuyện gì sao, chuyện liên quan đến anh hai và chị dâu của cậu cuối cùng thế nào?” Barbara vẫn luôn muốn hỏi chuyện này.
“Cậu nói cái kia à, tớ nghe mẫu thân nói là anh cả nhờ anh hai đưa hắn đi, kết quả bị paparazzi chụp được, muốn đưa tin xấu về anh hai.” Tần Tuyết không quan tâm chuyện này lắm, thuận miệng hỏi không nhớ rõ. Cô thấy anh hai tuyệt đối không dám đào góc tường nhà anh cả.
Barbara cắn chặt răng, ý là người kia là bị Tần Ca liên lụy sao?
“Cậu hình như muốn nói gì, dì nói chuyện gì với cậu?”
“Người kia, hắn, hình như có con với anh cả.” Tần Tuyết biết giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì Barbara sẽ biết, vẫn nói cho cô.
/298
|