THƯƠNG YÊU DƯƠNG OA OA

Chương 3

/11


Chương 3:

Chuyện Dương Oa Oa bị thương, cũng không làm cho những người thân thích quan tâm tới.

Cô giống như người tàng hình, không có ai quan tâm tới cô nhiều hơn, hoặc ân cần hỏi thăm cái chân của cô.

Cô cũng đã thành thói quen, hơn nữa là do bản thân cô đi xe không chú ý, bị thương cũng không thể than trời trách đất được.

Nếu như cô muốn than trời trách đất, chắc là tốn hơn nửa năm trời cũng không than hết được! Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

Cô bây giờ, chỉ cần sống thật tốt qua một ngày được một ngày.

Cô cũng không cần oán trách ba mẹ mình, bỏ lại cô một mình, đem mọi chuyện phiền toái đẩy hết lên trên người cô.

Cô phải thật kiên cường!

Cho nên —— Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

Cô nhảy, nhảy, nhảy, nỗ lực nhảy ra cửa.

Nhưng mà mới nhảy ra cửa, cô liền thấy trong Tam Hợp Viện có một chiếc xe đạp nữ có thể tăng tốc. . . . . .

Oa! Mắt cô sáng lên, lại nhảy nhót giống như con thỏ, nhảy tới chỗ cái xe đạp mới.

Cô vẫn ao ước có chiếc xe đạp như thế này. . . . . .

Dương Oa Oa đưa bàn tay nhỏ bé ra vuốt ve chiếc xe đạp, nhìn thấy bên cạnh còn có một chiếc xe máy màu bạc, cũng thuộc loại xa xỉ mà cô chưa từng thấy.

Là ai mua? Cô sững sờ ở tại chỗ, bàn tay nhỏ bé còn không nỡ thu hồi lại.

"Cô đối với bồi thường của tôi có hài lòng không?" Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau lưng cô.

Quay đầu nhìn lại, là gương mặt đẹp trai.

Cô nhớ tên anh gọi Hàn Dục, bởi vì bọn họ vừa mới gặp mặt hôm qua.

"Cái này. . . . . ." Ánh mắt của cô có chút nghi ngờ, chỉ chỉ chiếc xe đạp, lại chỉ chỉ cái xe máy. Dien_dan l3_quy1don^

"Tháng mười năm nay là cô tròn mười tám tuổi, có thể thi bằng lái xe, cho nên tôi liền tự tiện mua cho cô cái xe máy này." Anh giải thích.

Trong lòng của cô, giống như chảy qua một dòng nước ấm áp.

Nhưng mà. . . . . .

Làm sao anh biết được tháng mười này cô tròn mười tám tuổi vậy? !

"Làm sao anh biết tháng mười là sinh nhật của tôi?" Trong tròng mắt của cô mang theo phòng bị. Dien_dan l3_quy1don^

Mới trải qua một đêm, anh lại giống như hiểu rất rõ tình hình của cô.

Cô không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu này. . . . . . Giống như tình cảm từ đáy lòng không dễ biểu hiện ra ngoài, lại bị anh dễ dàng nhìn thấu.

"Ngày hôm qua lúc ở bệnh viện, ta không cẩn thận nhìn thấy trên tập hồ sơ của cô." Hàn Dục giải thích như mây bay nước chảy, dĩ nhiên anh cũng không ngốc đến mức khai ra là mình đã điều tra cô một cách cặn kẽ.

Những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong mười bảy năm qua của cô cũng hoá thành mấy tờ giấy trắng fax tới chỗ khách sạn của anh.

Lúc đó anh mới hiểu rõ, số phận của cô có thể coi là rất bi thảm. . . . . .

"Anh tới nhà tôi làm gì?" Cô cau mày. Những cái nên bồi thường anh cũng đã bồi thường rồi, hơn nữa cô cũng đã lấy nửa năm tiền đi lại, anh cũng coi như là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi. dienndnle,qu.y don

"Bộ dạng này của cô có cách nào có thể đi học được sao?" Anh tiến lên, đem cây nạng đang cầm trong tay để vào trong tay cô. "Tôi nghĩ, tôi có thể chịu trách nhiệm đưa đón cô."

Đưa đón? ! Trong đầu cô, suy tư một lát.

"Không cần phiền phức như vậy đâu!" Cô nhận lấy cái nạng trong tay anh. Không ngờ cái này có tác dụng rất tốt, ít nhất cô không cần phải nhảy giống như một con thỏ nữa.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng." Anh không quan tâm ánh mắt những người thân thích của cô, đỡ cô đi lại xe của anh.

"Nhưng. . . . . ." Cô cảm thấy anh tốt có chút quỷ dị.

Mấy năm nay cô đã cảm nhận được, trên thế giới này, trừ ba mẹ ra, sẽ không ai tốt với ai một cách vô tư cả. dienndnle,qu.y don

Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy?

"Lên xe đi!" Anh cười cười với cô, rất săn sóc mở cửa xe cho cô.

Đỡ cô ngồi vào xe xong, anh đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe, đóng cửa, khởi động lái xe đi—— , d,0dylq.d

Xe chạy được một đoạn đường, anh thò tay ra ghế sau, lấy ra một túi đồ.

"Đây là bữa sáng tôi nhờ khách sạn chuẩn bị." Anh đem bữa sáng đặt trên đùi cô.

Cô sửng sốt, không ngờ anh lại tinh tế như vậy, chu đáo suy nghĩ tới cả bữa ăn sáng cho cô.

"Cám ơn." Cô rất chân thành nói ra lời cám ơn.

Anh có phải là đối xử với cô quá tốt rồi hay không, đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt? , d,0dylq.d

Hơn nữa từ hôm qua tới giờ, cô vẫn chưa cho anh một sắc mặt tốt, tại sao anh có thể chăm sóc đối với cô như vậy?

Cô len lén nâng mắt lên nhìn người đàn ông đang lái xe.

Dáng dấp anh thật đẹp trai, hơn nữa anh nở ra nụ cười vô cùng đào hoa, ánh mắt thì tăng cường phóng điện quyến rũ người khác.

Nhưng lúc anh cười lên khoé miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt, có loại cảm giác xấu hổ. . . . . Die6n da29n le6 quy1 d9o^n

"Cô hàng ngày đều đạp xe đạp đi học à?" Anh hỏi.

"Đúng vậy!" Cô thành thật gật đầu.

"Tại sao không đi xe buýt?" Anh cau mày. Một đoạn đường này, nói ít cũng đạp mất hết nửa giờ.

"Gia Nghĩa nhỏ như vậy, xe buýt căn bản không có mấy chuyến." Cô lắc đầu. "Hơn nữa cũng quá lãng phí tiền xe. Chẳng bằng đi xe đạp, lợi nhiều mặt."

"Nếu xảy ra chuyện giống như ngày hôm qua, thì rất nguy hiểm." Anh dường như vừa nghĩ tới bộ dạng hôm qua cô đi xe đạp rất nhanh, liền vì cô mà đổ mồ hôi lạnh.

Cô im lặng, nhớ lại chuyện ngày hôm qua. . . . . .

Hình như thật sự là cô không đúng. Cô không nên vừa đạp xe vừa nghĩ tới số tiền trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng.

"Không sao, dù sao cũng đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi." Cô không muốn thừa nhận là mình gây ra họa, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên.

Anh lại nở lên nụ cười đẹp mắt. "Tôi có một vấn đề."

"Vấn đề gì vậy?" Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên giống quả táo, tròng mắt đen nhìn anh. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n

Mặc dù anh đã biết tất cả tài liệu về cô, anh vẫn phải giả vờ không biết chuyện gì.

"Ngày hôm qua tại sao không thấy cha mẹ cô xuất hiện?" Anh hỏi khẽ, biết rõ câu hỏi này sẽ giống như một lưỡi dao sắc bén một lần nữa làm tổn thương cô.

"Bọn họ đã qua đời rồi." Cô trả lời rất nhẹ nhàng. "Bây giờ tôi đang ở nhà người thân."

Cô không có sự buồn bã hay hối tiếc, càng không giống như là bắt được một cái bè gỗ để trút đi bầu tâm sự, ngược lại vô cùng tỉnh táo như nói về một chuyện rất bình thường.

"Cô ở nhà người thân. . . . . . Có tốt hay không?" Anh hỏi rất thẳng thắn, không muốn quanh co lòng vòng. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n

"Được ăn, được ở, đương nhiên là tốt rồi!" Cô không muốn làm cho một người xa lạ lại đồng cảm với cuộc sống của cô.

Thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi như vậy, anh cũng không tiện nói gì thêm nữa, vì vậy yên lặng lái xe, đưa cô tới trường.

Vì cô, anh nghĩ mình sẽ phải ở Gia Nghĩa thêm mấy ngày.

Nếu thật sự muốn anh tìm một lý do. . . . . .

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường của cô, anh không cách nào bỏ mặc đối với cô được. dfienddnlieqiudoon

Anh nguyện ý vì cô dành một chút thời gian. . . . . .

Người đàn ông này muốn làm gì?

Dương Oa Oa sau khi tan học thì chống cái nạng rẽ tới ra cửa trường học, ngay lập tức lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen mắt.

Chiếc xe thể thao này giá trị không hề rẻ, đã sớm hấp dẫn ánh mắt của vô số học sinh nữ trong trường học.

Cô rất muốn làm bộ như không nhìn thấy. . . . . .

Bình thường cô rất ít hoà đồng, căn bản không muốn cho tất cả các bạn học biết tất cả về cô. dfienddnlieqiudoon

Nhưng hôm nay. . . . . .

"Oa Oa, lên xe." Hàn Dục hạ cửa xuống, ngoắc tay với cô.

Cô cau mày, muốn giả chết, làm không biết anh.

Giờ phút này cô đã nghe tiếng bàn luận chỉ trỏ của các bạn học nữ. . . . . .

Đó là sự hâm mộ xen lẫn ghen tỵ, nội tâm nguyên thuỷ nhất của các cô ấy đã lên tiếng.

Lên xe? Không lên xe? Cô đấu tranh nội tâm.

Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tất cả bạn học nữ đứng ở cửa đều lấy ánh mắt quỷ dị nhìn cô, cô không thể không ngồi lên xe của anh.

Thắt chặt dây an toàn, cô mới trừng mắt nhìn anh. "Anh làm gì mà tới trường học của tôi vậy?"

"Trong khoảng thời gian cô bị thương này, tôi sẽ đưa đón cô khi tan học." Anh nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Tại sao?" Cô cau mày, cảm thấy sự quan tâm của anh đã vượt qua sự quan tâm của một người xa lạ.

"Trên mặt của cô viết: Đừng bỏ tôi lại." Anh đưa bàn tay ra ngắt lên chóp mũi của cô một cái, sau đó chuyên tâm lái xe.

Cô không ngờ đột nhiên anh lại có hành động như vậy, còn không kịp phản ứng, lại bị câu nói kia làm chấn động.

Trên mặt của cô viết. . . . . . Đừng bỏ cô lại? !

Là thế này phải không?

Cô dời ánh mắt về, nhìn bên cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt của cô, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt của mình.

Không có mà! Trên mặt cô không có viết chữ, cũng không có vẻ mặt dư thừa nào. . . . . . Vậy tại sao anh lại nói cho cô biết, không hy vọng bỏ cô lại đây?

Những lời này giống như một hồi chuông lớn, mà anh giống như cái chày gỗ đánh chuông, khiến tiếng chuông không ngừng vọng ở trong lòng của cô, không cách nào mất đi được. dfienddnlieqiudoon

Khi cô đang lâm vào trong trầm tư thì âm thanh thật thấp của anh lại vang lên trong xe.

"Oa Oa, đã tới chỗ làm của cô rồi." Anh dừng xe ở một bên, sau đó liền tự mình xuống xe, đi vòng qua một bên, đỡ cô xuống xe.

Cô ngẩng đầu, đúng là đã tới chỗ làm của cô.

Trong lòng vẫn còn đang nghi ngờ, anh đã đỡ cô đi vào làm việc trong cửa hàng đồ ăn nhanh. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Cửa hàng trưởng thấy cô, có chút kinh ngạc.

Anh để cho cô ngồi một chỗ, trước tiên lại nói chuyện với cửa


/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status