THƯƠNG YÊU DƯƠNG OA OA

Chương 5

/11


Chương 5:

Hàn Dục không có tin tức gì, trên dưới Hàn gia cũng như rơi vào giữa một đám mây đen.

Dương Oa Oa lần đầu tiên nghỉ học, mỗi ngày ở lại Hàn gia cùng với mẹ Hàn lấy nước mắt rửa mặt.

Cô cũng không ngừng hy vọng, mỗi ngày đều gọi vào di động của Hàn Dục nếu không thì nhắn tin cho anh.

Cô rất muốn bay tới Newyork, nhưng hiện tại nước Mỹ quản chế rất nghiêm khắc, các chuyến bay cất cánh và hạ cánh rất khó khăn.

Chờ đợi. Đậy là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm lúc này.

Mà bây giờ mỗi ngày xem tin tức trên ti vi cũng trở thành một môn học của cô. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Cô bỏ học ba ngày, cuối cùng mẹ Hàn vẫn muốn cô trở về sinh hoạt như ngày thường, không muốn làm xáo trộn cuộc sống của cô.

Về phần Giang Trạch, mặc kệ cho cô hỏi cái gì, cũng đều trả lời một đáp án giống nhau như đúc: nếu có tin tức gì, sẽ báo lại cho cô ngay.

Rốt cục đến cuối cùng cô không chịu được nữa, lặng lẽ tới công ty du lịch nhờ làm hộ chiếu giúp cô, quyết định lén lút đi Newyork một chuyến.

Cô biết rất rõ, đây không phải là cách làm hay, nhưng cô không tự mình đi Newyork, thì cô sẽ không có cách nào yên tâm được.

Nhân dịp nước Mỹ không còn quản chế đường hàng không nghiêm ngặt nữa, cô nói dối mọi người trong Hàn gia, thu dọn đơn giản mấy bộ quần áo, cứ như vậy bay tới nước Mỹ.

Mười ngày chờ đợi này, để đem sinh mạng của cô xoay đến điên đảo.

Mặc dù cuộc sống ở Đài Loan không có gì thay đổi, nhưng tính mạng của cô giống như bị ai đó khoét một lỗ thật to. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Cô suy nghĩ rất lâu mới hiểu được ——

Mất đi Hàn Dục, cô cũng mất đi trọng tâm của cuộc sống.

Lúc ban đầu ba mẹ bỏ lại cô, ngoài trừ khóc lóc ra, cô cũng không có biện pháp làm cái gì nữa, chỉ có thể sống sót thật tốt. Nhưng bây giờ, nếu mất đi Hàn Dục, mục tiêu sau này của cô là cái gì đây?

Cô không hiểu, cũng không tìm được đáp án.

Cho nên cô lấy hết dũng khí, đến Newyork tìm đáp án cho mình.

Vừa xuống máy bay, Dương Oa Oa liền trực tiếp xách hành lý, đi thẳng tới Newyork World Trade Center.

Nhưng tất cả các khu vực xung quanh toà nhà này đều bị phong toả, quản chế nghiêm ngặt.

Vốn là một toà nhà vững chãi bây giờ lại trở thành một đống đổ nát, cũng có rất nhiều người thân chờ tin tức, không ngừng chờ đợi ở những khu vực xung quanh. Die^n dan le^ê quyy do^nn

Cô cũng giống như những người thân này, không ngừng chờ đợi tin tức.

Nếu như trên đời này có kỳ tích, hãy làm cho Hàn Dục đi tới trước mặt cô đi!

Cô ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào đường phố không một bóng người, chung quanh truyền đến tiếng khóc, tiếng nói chuyện với nhau. . . . . .

Cho đến khi màn đêm với những ngôi sao xuất hiện, cô vẫn không nỡ rời đi.

Cuối cùng, cũng có người cảnh sát chú ý tới cô —— vốn anh ta cho rằng cô là khách tham quan, lại không nghĩ tới cô đã đứng đây gần năm tiếng đồng hồ.

Cảnh sát dùng tiếng Anh nói chuyện với cô, hy vọng cô có thể đi khỏi đây, nhưng cô chỉ nâng đôi mắt mờ mịt lên, lấy tiếng Anh nói——

"Tôi đang đợi một người trở lại."

Cảnh sát nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc, cho cô một nụ cười rất xin lỗi, và hy vọng cô tạm thời rời khỏi chỗ này.

Cô cũng không kiên trì nữa, cất bước rời đi.

Cô bước đi chầm chậm trên đường phố Newyork, thấy phía trước có quán cà phê, cô đẩy cửa bước vào, gọi một ly cà phê mà cô ghét, ngồi không chờ đợi thời gian trôi qua. dinendian.lơqid]on


Thời gian trôi qua đối với cô không có bất kỳ ý nghĩa nào, cuối cùng cô cũng hiểu, con người chết đi thì cuộc sống cũng dừng lại, người còn sống thì lúc nào cũng nhớ tới họ, nhớ lại những kỷ niệm ngày trước. . . . . .

Không, Hàn Dục chỉ là không rõ tung tích mà thôi!

Cô lấy lại tinh thần, vội vàng phủ nhận ý tưởng của bản thân.

Đêm đã khuya. . . . . .

Tâm trạng cô nặng nề, nhưng mí mắt cũng không nặng nề.

Vì vậy cô quyết định đi lại hiện trường một lần nữa, nếu trời cao nguyện tạo ra kỳ tích cho cô, cô đồng ý dùng tất cả thời gian, để đổi lấy sự xuất hiện của Hàn Dục ở trước mắt của cô. dinendian.lơqid]on

Cô trở lại hiện trường, đã không còn ai ở lại nơi này, chỉ còn cảnh sát tuần tra bốn phía.

Cô liền đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Biết rất rõ là làm như vậy rất ngu xuẩn, nhưng cô hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.

Chỉ cần xuất hiện kỳ tích. . . . . . Để cho cô biết rằng, thế giới này còn có điều để cho cô mong đợi.

Cô cúi đầu, bỏ tay vào trong túi áo khoác.

Buổi tối mùa thu, trời có chút se lạnh. Cô dứng ở dưới đèn đường, nhìn có vẻ nhỏ nhắn, cũng có vẻ cô quạnh thê lương.

Cho đến khi——

Phía trước có một người tay cầm một cái đèn pin, chậm rãi đi tới.

Cô căng mắt lên, tìm kiếm một tia hi vọng. dinendian.lơqid]on

Đợi tới khi thấy rõ mặt đối phương, sự mong đợi của cô rơi vào hư vô. Đó là một nhân viên cấp cứu da màu.

Khi bọn họ lần lượt đi ra khỏi rào chắn, cô dường như cúi đầu tuyệt vọng thì đột nhiên phát hiện có một bóng lưng nhìn rất quen mắt. . . . . .

Trên người bọn họ đều mặc bộ quần áo của trung tâm cứu hộ, cô đã cho là Hàn Dục sẽ không phải là một thành viên trong nhóm cứu hộ đó.

Cho đến khi——

Cô lấy hết dũng khí bước chân đi ra, đi tới sau lưng của người kia, đưa tay kéo vạt áo đối phương lại.

Người đàn ông dừng bước lại, quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay bé nhỏ.

Một đôi mắt ngẩng lên, anh ngây ngẩn cả người.

Dương Oa Oa mở hai mắt thật to, nước mắt không nhìn được nữa thi nhau trào ra, nhỏ xuống cánh tay của anh. dinendian.lơqid]on

Một giây kế tiếp, đầu cô nhào vào trong ngực của anh ——

Thì ra là, chỉ cần thật lòng cầu nguyện, vẫn sẽ có kỳ tích xuất hiện ở trong thành phố vừa buồn lại vừa cô đơn này. . . . . .

Khi Dương Oa Oa mang theo mái tóc ướt sũng từ phòng tắm đi ra, liền có một bàn tay cầm khăn lông lên che lên mái tóc đang ướt sũng của cô, dịu dàng lau khô tóc cho cô.

"Anh rất kinh ngạc một mình em làm sao mà tới Newyork được." Người nói chuyện là Hàn Dục, anh đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô.

Cô gặp anh ở ngã tư đường, anh và cô đều ở trong tình trạng sững sờ kinh ngạc.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc, cuối cũng dẫn cô về khách sạn mình đang ở. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Hai người cái gì cũng chưa nói, bởi vì cô đã khóc thút thít đến mức không cách nào nói chuyện được.

Nên trước hết anh để cho cô khóc cho đã, sau đó mình đi vào phòng tắm tắm rửa ——. Cả ngày anh ở trong đống đổ nát đó, toàn thân đầy bụi bặm.

Chờ anh tắm xong, anh xả một bồn nước nóng cho cô, để cho cô tắm một cái, để cho cảm xúc bình tĩnh lại.

Hàn Dục vừa nói những lời này ra khỏi miệng, cô liền ngước lên đôi mắt giống như thỏ, mang theo oán hận chằm chằm nhìn anh.

"Anh còn dám nói!" Tâm tình của cô đã bình tĩnh trở lại, không giống như vừa nãy nước mắt rơi đầy mặt. "Anh có biết là mọi người rất lo lắng cho anh hay không?" die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Hàn Dục nhìn thấy vẻ giận dữ của cô mà khiếp sợ.

"Tại sao một cuộc điện thoại anh cũng không gọi


/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status