Thẩm Dụ như cũ thường xuyên ghé qua Phù Vân tiểu trúc, không có Đường Quả Nhi cái bóng đèn này chắng ngang giữa hai người, thời gian hắn lén lút ở chung với Đường Đại cũng nhiều hơn không ít. Đường Đại đưa cho nội thị trong cung một chút bạc, nội thị hiển nhiên kịp thời đem tin tức về Đường Quả Nhi truyền đạt ra.
Trong triều có người tư truyền Đường Quả Nhi kỳ thực là con trai của Dụ vương cùng Đường Đại sinh ra, nhưng loại đồn đãi này rất nhanh bị đánh vỡ —— Đường Đại xuyên qua hơn 10 năm vẫn mãi ở thành Trường An, khi đó thành thị thật sự là không lớn, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, chưa từng có người nào thấy cái bụng nàng to lộ ra ngoài.
Nhưng ngược lại Hà Hinh trước khi chết đã có một đoạn thời gian không có đi ra… có người như thế thấp giọng nghị luận, nhưng không ai dám nhắc tới cô gái có tướng mạo như thiên nhân kia nữa. Một cái giết vua mưu nghịch, ai cũng sợ bị liên lụy, ngôn luận Đại Huỳnh, tuyệt đối không thể gọi là tự do.
Vì vậy lai lịch Đường Quả Nhi lại càng khó phân biệt.
Tháng tư, lũ lụt mùa xuân đúng hạn tời, một phần đê bị vỡ, nước lũ tàn sát bừa bãi.
Thẩm Dụ đốc xúc hộ bộ đem ngân lượng giúp nạn dân thiên tai phát xuống dưới, mệnh cho công bộ hiệp trợ hình bộ, truy cứu chuyện ăn xen nguyên vật liệu công trình đê điều. Nhưng mà phàm là thiên tai, sự cố luôn luôn dồn dập. Nạn úng thối lui, dịch bệnh lại bắt đầu hoành hành.
Thẩm Dụ thay mặt Thuận Long đế thị sát tình huống khu vực gặp tai họa, cùng người bên công bộ, hình bộ thương lượng tìm biện pháp giải quyết, định ra triều đình sẽ tiếp tế lương thực cho các hộ gia đình gặp tai hoa nghiêm trọng, đợi sau vụ thu hoạch sẽ hoàn trả.
Mà giân gian cũng không biết từ nơi nào nổi lên lời đồn đãi, nói trời giận nịnh thần, Đại Huỳnh đại tai.
Thẩm Dụ ở đó bận rộn hơn ba tháng, hắn bận thị sát hoa màu, dân tình các nơi.
Mà phàm là nguyên thủ đi ra ngoài, an toàn luôn khiến cho người khác lo lắng.
Thẩm Dụ ở Tam nguyên trấn Tây Giao bị đâm, khi đó Đường Đại đang duyệt bản thảo ở Công Khai Đình, chính là nội thị trong cung đi đến báo cáo tình hình gần đây của Đường Quả Nhi trong cung thuận tiện nhắc tới.
Đường Đại thật ra không có gì lo lắng, còn nhớ rõ chuyện hắn mấy năm trước giả chết phản giết người của Thái Bình Thiên Quốc, cái người này không phải là một chủ nhân đơn giản, cho nên cũng không từng để trong lòng.
Cho đến khi chạng vạng, tan tầm, chuẩn bị rời khỏi Công Khai Đình thì có người đến đây đau khổ cầu xin Đường Đại đóng cửa trễ nửa canh giờ, đợi hai người bọn họ tham quan hết Công Khai Đình…
Hai người nói xong thương cảm, Đường Đại nghe được bọn họ từ Dực Châu chạy tới Trường An, cũng nghe theo thỉnh cầu của hai người.
Vì vậy những người khác ở trong Công Khai Đình lục tục trở về nhà, khi bên trong chỉ còn thừa lại hai người này, bọn họ rốt cục cùng Đường Đại thẳng thắn, xưng hai người là nghĩa sĩ của Thái Bình Thiên Quốc, nghe mệnh lệnh của Trì Dung Sơ đến đây ám sát Thọ vương Thẩm Dụ.
Đường Đại trong đầu vòng vo bảy tám vòng, rốt cục mở miệng: “Các ngươi giết hắn?”
Hai người nhìn lẫn nhau mới nói: “Không có, bên người hắn ám vệ rất nhiều, hai người hợp lại đem hết toàn lực chỉ đâm hắn một đao, không thể giết hắn. Còn thỉnh Đường cô nương thu lưu.”
Đường Đại trầm ngâm một hồi, toại lưu hai người ở Công Khai Đình chờ một chút.
Loại chuyện này không phải là lần thứ 2 trải qua, hoài nghi thân phận hai người, nguyên nhân là hai người xưng gọi là Đường cô nương. Nếu quả nhiên thân phận hai người là người xuyên không, loại xưng hô này, không phải là quá mức kỳ quái sao?
Huống hồ mình với Trì Dung Sơ còn có thù giết phu, vì sao cuối cùng lại cho thủ hạ đến nhập vào Công Khai Đình cầu cứu đây?
Càng nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp, nếu như đám người này không phải là do Thái Bình Thiên Quốc phái tới, như vậy bọn họ là ai? Dù sao đi nữa mặc kệ là ai, chỉ cần thu giữ bọn họ, sẽ là đồng đảng.
Nghỉ tới đây, Đường Đại đối với ý đồ hai người đến trong lòng đã có tính toán, chỉ sợ là hai người này sau khi ám sát Thẩm Dụ, càng muốn đến vu oan a?
Đi ra ngoài trực tiếp gọi Tây Môn Xuy Ngưu: “Đem hai người này bắt lại, đưa tới Thọ vương phủ trị tội.”
Tây Môn Xuy Ngưu cấp tốc triệu tập sáu cao thủ ở Thọ vương phủ, đem bắt được hai người, giải đến hình bộ, nhốt vào trong lao chờ xét thẩm.
Lúc trước thẩm vấn thì hai người mở miệng cắn xác định là người của Thái Bình Thiên Quốc phái tới, Trì Dung Sơ phân phó hai người chuyện thành lập tức đến Công Khai Đình tìm Đường Đại. Thẩm Dụ nửa tháng sau quay lại, cũng không biết dùng cái phương pháp gì bức cung, hai người trong ngục tự sát bỏ mình.
Cái án tử này đến sau cùng không giải quyết được gì.
Thẩm Dụ đến Phù Vân tiểu trúc đã là giữa hè tháng sáu, trong phòng oi bức, hai người ở trong sân dưới cây bồ đào hóng mát.
Trong viện này ban đầu không có bồ đào, vẫn là Đường Quả Nhi thích ăn, Đường Đại từ Công Khai Đình cắt một cành đem về cắm ở trong sân, thường xuyên bón phân tưới nước, thời gian ba năm, cứ như vậy tươi tốt lên.
Đường Đại từ bên cạnh bồn hoa đào vò rượu ôm đi ra: “Rượu mai này chôn đã nhiều năm, hôm nay nhân dịp Vương gia trở về mà bóc ra nếm thử.”
Thẩm Dụ ngồi ở đằng ghế, trên ngực hắn còn băng thuốc, hai người thích khách ngụy trang thành dân trồng rau, lúc đó mặc dù cự ly quá gần, nhưng Hình Viễn cũng đứng gần hắn, đường đao này mặc dù trúng ngực, nhưng thương không cập hại. Hắn vốn tưởng rằng không có gì đáng ngại, dự định ngày thứ hai sẽ quay về Trường An, vừa mới lên ngựa không bao lâu, vết thương nức ra, vậy là phải tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới quay về được.
Đường Đại ôm vò rượu đến, hắn vươn tay xoa đầu, ngữ điệu thở dài: “Người, thực sự là không nhận già cũng không được. Trước đây chút thương nhỏ này, sao có thể trì hoãn bản Vương nửa tháng đâu.”
Đường Đại vốn là ngồi xổm trước người hắn để bóc nắp phong bình rượu, ngẩng đầu thì gặp ánh mắt hắn, ánh trăng đêm hè làm cho khoảng sân này mạ một tầng phấn bạc, bên cạnh bàn là bếp nhỏ hâm rượu. Côn trùng mùa hè thấp giọng kêu, gió thỉnh thoảng thổi qua bụi mây dầy lá, làm cho đêm hè này thêm vài phần ý thơ.
Thẩm Dụ mang vết thương, ẩm thực linh tinh đương nhiên không thể xem thường. Ngay cả rượu thái y cũng dặn là không nên uống nhiều.
“Vương gia, kỳ thật tiểu dân mãi vẫn không rõ.” Đường Đại từ trong mâm đựng trái cây lấy ra vài trái dương mai đút hắn: “Đại Huỳnh này chính quyền vốn là thứ trên tay, cùng làm với người ta ghen ghét, sao không đơn giản… chiếm lấy, minh chính ngôn thuận đi?”
“Làm càn!” Thẩm Dụ quát khẽ, hắn nằm ngửa trên ghế mây, trước ngực còn băng thuốc. Vết thương khi nứt ra lần thứ hai thì khép lại rất chậm: “Mỗi lần đổi chủ, tất có một phen tranh đoạt máu tanh, gà nhà bôi mặt đá nhau, nội bộ bất hòa. Hi nhi tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng sẽ lớn lên. Bản Vương thay hắn nắm quyền 20 năm, tức có thể bảo vệ Đại Huỳnh 20 năm an ổn, 20 năm sau hoàn chính cho hắn, hắn có thể chấp chính 30 năm, Đại Huỳnh tức có thêm thời gian 30 năm thái bình. Giang sơn này dù sao cũng là họ Thẩm, bản Vương trên không thẹn với liệt tổ liệt tông, dưới không thẹn với lê dân bách tính, cần gì phải tranh cái đế vị này?”
Đường Đại đem rượu trong bình nghiêng rót vào ly, mặt cười nhạt: “Nói như thế này, Vương gia vậy mà là lòng mang thiên hạ, cao sĩ ưu lo cho dân.”
Nói chưa hết, đột nhiên Thẩm Dụ vươn tay vỗ vỗ đầu Đường Đại: “bản Vương nghe mấy lời này sao lại chói tai như vậy!”
Đường Đại đợi rượu nguội lại, liền đem ly dâng qua: “Tiểu dân thành tâm tán thưởng Vương gia.”
Thẩm Dụ không có nhận lấy ly rượu, ngón tay hắn chạm vào khuôn mặt. trong thanh âm mang theo vẻ mệt mỏi: “Đại tử, qua hai tháng nữa bản Vương mang ngươi đi Trường Bạch Sơn nhé.”
Đường Đại giật mình ngừng lại, phân không rõ hắn có đúng hay không thật sự mệt mỏi rã rời, hắn thường xuyên dùng loại thần thái này tranh thủ tính ‘mẫu ái’ của phụ nữ. Hắn nói ra lại thong thả rõ ràng: “Ban đầu thật muốn đi trước, nhưng trong triều sự việc bận rộn, mãi kéo dài. Xem, bản Vương cũng già rồi, nếu lại kéo dài thêm thời gian, sợ là vô pháp lên tới đỉnh núi.”
Hắn đưa tay nhận lấy chén rượu của Đường Đại dâng, Đường Đại lại đem chén rượu trút xuống đất: “Vương gia trên người có thương tích, vẫn không nên uống rượu.”
Thẩm Dụ cũng lơ đễnh: “Vậy châm trà đi. Đại tử, bản Vương muốn ăn bồ đào.”
Đường Đại đổi ly trà đưa qua: “Còn không có chín đâu, bây giờ mà ăn rất chát miệng.”
Nói những lời này thí cúi nhìn rượu bị tạt thấm vào bùn đất kia, lúc này hắn vừa mới chết hụt sau kiếp nạn, tính cảnh giác rất lỏng lẻo, là cơ hội tốt nhất để giết hắn. Hắn sau khi chết, thái tử tuổi nhỏ, chính quyền Đại Huỳnh chắc chắn dao động, thậm chí có thể hơn bốn trăm vạn lý này sẽ không mang họ Thẩm nữa. Thế nhưng tới cuối cùng lại buông tay, mặc dù đây có thể là cơ hội duy nhất của cuộc đời này.
Tuyệt đối không tin là chính mình bị hắn cảm động, sinh tử của Thẩm Dụ, không thèm để ý, giang sơn họ gì, lại càng không có quan hệ. Thế nhưng như Thẩm Dụ nói, xuyên không giả là sinh mạng, dân chúng Đại Huỳnh không là sinh mạng sao?
Khi mưu đồ thì cực nhanh, nhưng trong trận đấu đá chính quyền này sẽ phá hủy bao nhiêu sinh mệnh gia đình?
Đường Đại sinh mệnh thối nát, từ lâu đã không sợ sống chết, nhưng Quả Nhi còn nhỏ như vậy, nó làm sao bây giờ?
Biết mình lại vô pháp giết hắn, nhìn trước ngó sau, người do dự bất định, không thể thành đại sự.
Trong triều có người tư truyền Đường Quả Nhi kỳ thực là con trai của Dụ vương cùng Đường Đại sinh ra, nhưng loại đồn đãi này rất nhanh bị đánh vỡ —— Đường Đại xuyên qua hơn 10 năm vẫn mãi ở thành Trường An, khi đó thành thị thật sự là không lớn, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, chưa từng có người nào thấy cái bụng nàng to lộ ra ngoài.
Nhưng ngược lại Hà Hinh trước khi chết đã có một đoạn thời gian không có đi ra… có người như thế thấp giọng nghị luận, nhưng không ai dám nhắc tới cô gái có tướng mạo như thiên nhân kia nữa. Một cái giết vua mưu nghịch, ai cũng sợ bị liên lụy, ngôn luận Đại Huỳnh, tuyệt đối không thể gọi là tự do.
Vì vậy lai lịch Đường Quả Nhi lại càng khó phân biệt.
Tháng tư, lũ lụt mùa xuân đúng hạn tời, một phần đê bị vỡ, nước lũ tàn sát bừa bãi.
Thẩm Dụ đốc xúc hộ bộ đem ngân lượng giúp nạn dân thiên tai phát xuống dưới, mệnh cho công bộ hiệp trợ hình bộ, truy cứu chuyện ăn xen nguyên vật liệu công trình đê điều. Nhưng mà phàm là thiên tai, sự cố luôn luôn dồn dập. Nạn úng thối lui, dịch bệnh lại bắt đầu hoành hành.
Thẩm Dụ thay mặt Thuận Long đế thị sát tình huống khu vực gặp tai họa, cùng người bên công bộ, hình bộ thương lượng tìm biện pháp giải quyết, định ra triều đình sẽ tiếp tế lương thực cho các hộ gia đình gặp tai hoa nghiêm trọng, đợi sau vụ thu hoạch sẽ hoàn trả.
Mà giân gian cũng không biết từ nơi nào nổi lên lời đồn đãi, nói trời giận nịnh thần, Đại Huỳnh đại tai.
Thẩm Dụ ở đó bận rộn hơn ba tháng, hắn bận thị sát hoa màu, dân tình các nơi.
Mà phàm là nguyên thủ đi ra ngoài, an toàn luôn khiến cho người khác lo lắng.
Thẩm Dụ ở Tam nguyên trấn Tây Giao bị đâm, khi đó Đường Đại đang duyệt bản thảo ở Công Khai Đình, chính là nội thị trong cung đi đến báo cáo tình hình gần đây của Đường Quả Nhi trong cung thuận tiện nhắc tới.
Đường Đại thật ra không có gì lo lắng, còn nhớ rõ chuyện hắn mấy năm trước giả chết phản giết người của Thái Bình Thiên Quốc, cái người này không phải là một chủ nhân đơn giản, cho nên cũng không từng để trong lòng.
Cho đến khi chạng vạng, tan tầm, chuẩn bị rời khỏi Công Khai Đình thì có người đến đây đau khổ cầu xin Đường Đại đóng cửa trễ nửa canh giờ, đợi hai người bọn họ tham quan hết Công Khai Đình…
Hai người nói xong thương cảm, Đường Đại nghe được bọn họ từ Dực Châu chạy tới Trường An, cũng nghe theo thỉnh cầu của hai người.
Vì vậy những người khác ở trong Công Khai Đình lục tục trở về nhà, khi bên trong chỉ còn thừa lại hai người này, bọn họ rốt cục cùng Đường Đại thẳng thắn, xưng hai người là nghĩa sĩ của Thái Bình Thiên Quốc, nghe mệnh lệnh của Trì Dung Sơ đến đây ám sát Thọ vương Thẩm Dụ.
Đường Đại trong đầu vòng vo bảy tám vòng, rốt cục mở miệng: “Các ngươi giết hắn?”
Hai người nhìn lẫn nhau mới nói: “Không có, bên người hắn ám vệ rất nhiều, hai người hợp lại đem hết toàn lực chỉ đâm hắn một đao, không thể giết hắn. Còn thỉnh Đường cô nương thu lưu.”
Đường Đại trầm ngâm một hồi, toại lưu hai người ở Công Khai Đình chờ một chút.
Loại chuyện này không phải là lần thứ 2 trải qua, hoài nghi thân phận hai người, nguyên nhân là hai người xưng gọi là Đường cô nương. Nếu quả nhiên thân phận hai người là người xuyên không, loại xưng hô này, không phải là quá mức kỳ quái sao?
Huống hồ mình với Trì Dung Sơ còn có thù giết phu, vì sao cuối cùng lại cho thủ hạ đến nhập vào Công Khai Đình cầu cứu đây?
Càng nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp, nếu như đám người này không phải là do Thái Bình Thiên Quốc phái tới, như vậy bọn họ là ai? Dù sao đi nữa mặc kệ là ai, chỉ cần thu giữ bọn họ, sẽ là đồng đảng.
Nghỉ tới đây, Đường Đại đối với ý đồ hai người đến trong lòng đã có tính toán, chỉ sợ là hai người này sau khi ám sát Thẩm Dụ, càng muốn đến vu oan a?
Đi ra ngoài trực tiếp gọi Tây Môn Xuy Ngưu: “Đem hai người này bắt lại, đưa tới Thọ vương phủ trị tội.”
Tây Môn Xuy Ngưu cấp tốc triệu tập sáu cao thủ ở Thọ vương phủ, đem bắt được hai người, giải đến hình bộ, nhốt vào trong lao chờ xét thẩm.
Lúc trước thẩm vấn thì hai người mở miệng cắn xác định là người của Thái Bình Thiên Quốc phái tới, Trì Dung Sơ phân phó hai người chuyện thành lập tức đến Công Khai Đình tìm Đường Đại. Thẩm Dụ nửa tháng sau quay lại, cũng không biết dùng cái phương pháp gì bức cung, hai người trong ngục tự sát bỏ mình.
Cái án tử này đến sau cùng không giải quyết được gì.
Thẩm Dụ đến Phù Vân tiểu trúc đã là giữa hè tháng sáu, trong phòng oi bức, hai người ở trong sân dưới cây bồ đào hóng mát.
Trong viện này ban đầu không có bồ đào, vẫn là Đường Quả Nhi thích ăn, Đường Đại từ Công Khai Đình cắt một cành đem về cắm ở trong sân, thường xuyên bón phân tưới nước, thời gian ba năm, cứ như vậy tươi tốt lên.
Đường Đại từ bên cạnh bồn hoa đào vò rượu ôm đi ra: “Rượu mai này chôn đã nhiều năm, hôm nay nhân dịp Vương gia trở về mà bóc ra nếm thử.”
Thẩm Dụ ngồi ở đằng ghế, trên ngực hắn còn băng thuốc, hai người thích khách ngụy trang thành dân trồng rau, lúc đó mặc dù cự ly quá gần, nhưng Hình Viễn cũng đứng gần hắn, đường đao này mặc dù trúng ngực, nhưng thương không cập hại. Hắn vốn tưởng rằng không có gì đáng ngại, dự định ngày thứ hai sẽ quay về Trường An, vừa mới lên ngựa không bao lâu, vết thương nức ra, vậy là phải tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới quay về được.
Đường Đại ôm vò rượu đến, hắn vươn tay xoa đầu, ngữ điệu thở dài: “Người, thực sự là không nhận già cũng không được. Trước đây chút thương nhỏ này, sao có thể trì hoãn bản Vương nửa tháng đâu.”
Đường Đại vốn là ngồi xổm trước người hắn để bóc nắp phong bình rượu, ngẩng đầu thì gặp ánh mắt hắn, ánh trăng đêm hè làm cho khoảng sân này mạ một tầng phấn bạc, bên cạnh bàn là bếp nhỏ hâm rượu. Côn trùng mùa hè thấp giọng kêu, gió thỉnh thoảng thổi qua bụi mây dầy lá, làm cho đêm hè này thêm vài phần ý thơ.
Thẩm Dụ mang vết thương, ẩm thực linh tinh đương nhiên không thể xem thường. Ngay cả rượu thái y cũng dặn là không nên uống nhiều.
“Vương gia, kỳ thật tiểu dân mãi vẫn không rõ.” Đường Đại từ trong mâm đựng trái cây lấy ra vài trái dương mai đút hắn: “Đại Huỳnh này chính quyền vốn là thứ trên tay, cùng làm với người ta ghen ghét, sao không đơn giản… chiếm lấy, minh chính ngôn thuận đi?”
“Làm càn!” Thẩm Dụ quát khẽ, hắn nằm ngửa trên ghế mây, trước ngực còn băng thuốc. Vết thương khi nứt ra lần thứ hai thì khép lại rất chậm: “Mỗi lần đổi chủ, tất có một phen tranh đoạt máu tanh, gà nhà bôi mặt đá nhau, nội bộ bất hòa. Hi nhi tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng sẽ lớn lên. Bản Vương thay hắn nắm quyền 20 năm, tức có thể bảo vệ Đại Huỳnh 20 năm an ổn, 20 năm sau hoàn chính cho hắn, hắn có thể chấp chính 30 năm, Đại Huỳnh tức có thêm thời gian 30 năm thái bình. Giang sơn này dù sao cũng là họ Thẩm, bản Vương trên không thẹn với liệt tổ liệt tông, dưới không thẹn với lê dân bách tính, cần gì phải tranh cái đế vị này?”
Đường Đại đem rượu trong bình nghiêng rót vào ly, mặt cười nhạt: “Nói như thế này, Vương gia vậy mà là lòng mang thiên hạ, cao sĩ ưu lo cho dân.”
Nói chưa hết, đột nhiên Thẩm Dụ vươn tay vỗ vỗ đầu Đường Đại: “bản Vương nghe mấy lời này sao lại chói tai như vậy!”
Đường Đại đợi rượu nguội lại, liền đem ly dâng qua: “Tiểu dân thành tâm tán thưởng Vương gia.”
Thẩm Dụ không có nhận lấy ly rượu, ngón tay hắn chạm vào khuôn mặt. trong thanh âm mang theo vẻ mệt mỏi: “Đại tử, qua hai tháng nữa bản Vương mang ngươi đi Trường Bạch Sơn nhé.”
Đường Đại giật mình ngừng lại, phân không rõ hắn có đúng hay không thật sự mệt mỏi rã rời, hắn thường xuyên dùng loại thần thái này tranh thủ tính ‘mẫu ái’ của phụ nữ. Hắn nói ra lại thong thả rõ ràng: “Ban đầu thật muốn đi trước, nhưng trong triều sự việc bận rộn, mãi kéo dài. Xem, bản Vương cũng già rồi, nếu lại kéo dài thêm thời gian, sợ là vô pháp lên tới đỉnh núi.”
Hắn đưa tay nhận lấy chén rượu của Đường Đại dâng, Đường Đại lại đem chén rượu trút xuống đất: “Vương gia trên người có thương tích, vẫn không nên uống rượu.”
Thẩm Dụ cũng lơ đễnh: “Vậy châm trà đi. Đại tử, bản Vương muốn ăn bồ đào.”
Đường Đại đổi ly trà đưa qua: “Còn không có chín đâu, bây giờ mà ăn rất chát miệng.”
Nói những lời này thí cúi nhìn rượu bị tạt thấm vào bùn đất kia, lúc này hắn vừa mới chết hụt sau kiếp nạn, tính cảnh giác rất lỏng lẻo, là cơ hội tốt nhất để giết hắn. Hắn sau khi chết, thái tử tuổi nhỏ, chính quyền Đại Huỳnh chắc chắn dao động, thậm chí có thể hơn bốn trăm vạn lý này sẽ không mang họ Thẩm nữa. Thế nhưng tới cuối cùng lại buông tay, mặc dù đây có thể là cơ hội duy nhất của cuộc đời này.
Tuyệt đối không tin là chính mình bị hắn cảm động, sinh tử của Thẩm Dụ, không thèm để ý, giang sơn họ gì, lại càng không có quan hệ. Thế nhưng như Thẩm Dụ nói, xuyên không giả là sinh mạng, dân chúng Đại Huỳnh không là sinh mạng sao?
Khi mưu đồ thì cực nhanh, nhưng trong trận đấu đá chính quyền này sẽ phá hủy bao nhiêu sinh mệnh gia đình?
Đường Đại sinh mệnh thối nát, từ lâu đã không sợ sống chết, nhưng Quả Nhi còn nhỏ như vậy, nó làm sao bây giờ?
Biết mình lại vô pháp giết hắn, nhìn trước ngó sau, người do dự bất định, không thể thành đại sự.
/75
|