Thuỵ Miên vừa đói vừa mệt, nàng vừa trải qua một đêm căng thẳng, giờ lại cùng ba người Mặc Cảnh, Đắc Di và Thuý Như trốn trong hang động chật hẹp. Ngồi đợi tin tức từ Thiết Ảnh và Giang Hàn, trong lòng Thuỵ Miên như lửa đốt.
Bên ngoài gần hang động nơi bọn họ đang trốn bỗng ồn ào tiếng người nói chuyện, là từ hai người nam nữ đang tranh cãi gay gắt. Thuỵ Miên không khỏi tò mò, liền cẩn thận dịch người ra gần cửa động để nghe ngóng.
Giọng của nữ tử vô cùng tức giận: “Ngươi có quyền gì mà dám cho người theo dõi ta?”
“Hừ, chẳng phải không sớm thì muộn tỷ tỷ cũng là người của ta sao? Vậy ta cho người đi theo hầu hạ canh chừng tỷ, cũng là lẽ thường tình. Không bằng chúng ta nhanh chóng thành thân, để ta chính thức thành thuỷ vương? Đến lúc đó, ai làm việc của người nấy.” Giọng của nam nhân vừa mang ý bỡn cợt coi thường vừa lạnh lùng vô tình, hắn nói về thành thân nên duyên mà không có chút tình ý nào.
“Ta khinh rẻ luật lệ cổ hủ đấy, chẳng phải nếu ta không đồng ý, ngươi cũng không thể bắt ép, càng không dám làm trái với quy ước của tộc chúng ta sao?” Nữ tử cao giọng nói.
Nam tử cất giọng dọa nạt: “Bao nhiêu năm nay ngươi vẫn cự tuyệt ta, làm ta danh không chính ngôn không thuận, giờ nếu ngươi còn chần chừ, ta đành tự mình chặt bỏ tâm tư của ngươi, xem người có còn dám trái ý ta.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Nữ tử hỏi lại, trong giọng nói run rẩy không che giấu tâm trạng lo lắng sợ hãi.
“Ý ta ra sao, ngươi còn không rõ? Chính là tên nam nhân đó, người đã tâm tư đến hắn. Ngươi nói xem, nếu hắn biết được thân phận thực sự của ngươi, liệu có còn mong muốn ngươi? Liệu hắn có chấp nhận nổi ngươi, Nhuận Ngọc đại công chúa của bộ tộc Nhân Ngư?” Nam tử cười độc ác, nhấn nhá từng câu chữ, cố tình dùng lời nói ác ý tra tấn hành hạ nữ nhân tên Nhuận Ngọc.
Nàng ta bất lực buông một câu không mấy trọng lương: “Nhuận Kỳ, nếu ngươi dám làm gì chàng, ta tuyệt sẽ không tha thứ.”
Nhuận Kỳ thủng thẳng nói, “Nếu muốn nam nhân của ngươi được sống, không bằng chịu làm theo ý ta, tức khắc ai nấy đều có được điều mình muốn.”
Nhuận Ngọc không trả lời, Nhuận Kỳ liền nói tiếp: “Ta cho ngươi thêm một ngày để suy nghĩ, hãy cho ta câu trả lời đúng ý, đừng để lúc đấy hối hận không kịp.”
Thuỵ Miên ở bên trong hang đá đang tập trung nghe chuyện, lập tức cảm thấy cổ tay mình râm ran ngứa ngáy, nàng nhìn xuống, thấy một con rết dài đang lổm ngổm ngo ngoe hàng chục chiếc chân nhỏ trên da thịt mình. Thuỵ Miên sợ hãi hét toáng lên nhào ra khỏi động. Cuống quýt phủi con rết ra khỏi tay, nàng bất chợt nhận ra mình đang đứng đối diện với hai người đang cãi cọ bên ngoài, là Nhuận Kỳ và Nhuận Ngọc.
Nữ tử tên Nhuận Ngọc có dung mạo câu hồn đoạt phách(1), tóc dài ngang eo, trên đó có cài một bông thuỷ tiên vàng xinh tươi, mặt ngọc mày ngài, trông vô cùng thoát tục. Nhuận Kỳ tuy cao to anh tuấn, nhưng trên gương mặt mang vẻ lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt dâm đãng, làm người khác cảm nhận sự dung tục.
(1) Câu hồn đoạt phách: đẹp đến khiến người khác nín thở
Thuỵ Miên vội cúi gầm mặt xuống, lúng túng nói: “Ta chỉ đi ngang qua đây, không phiền các người nói chuyện, xin phép cáo lui.”
Vừa quay lưng đi thì nàng nghe thấy Nhuận Kỳ: “Ngươi là nữ tử của Mật Ngư Nhĩ? Tên ngươi là gì?”
Thuỵ Miên đành dừng chân, đã đóng kịch, phải cố làm cho thật xuất sắc, số phận nàng đang phụ thuộc cả vào đấy. Không dám ngẩng mặt lên, nàng trả lời: “Ta tên Thuỵ Miên, là người của tộc Mật Ngư Nhĩ vô tình đi lạc đến đây.”
Thuỵ Miên vừa trả lời xong, thì Nhuận Kỳ đã tiến đến sát gần nàng, ánh mắt dò xét: “Nàng quả thật là người của Cố Yên? Vậy sao ta chưa từng thấy nàng bao giờ? Tiểu mỹ nhân, nàng hãy ngẩng mặt lên cho ta xem.”
Thuỵ Miên run người, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt của Nhuận Kỳ đang nhìn mình chằm chằm. Trên mặt hắn liền lộ ra vẻ tà mị cùng thích thú. Hắn quan sát nàng, nở nụ cười, lập tức giơ tay ra giữ lấy cổ tay Thuỵ Miên mà nói: “Nàng thật là tuyệt đại mỹ nữ, dù có là người của ai, hay từ nơi khác lạc đến, hãy theo ta. Ta là hoàng tử Nhuận Kỳ của bộ tộc Nhân Ngư. Nhất định ta sẽ cưng chiều nàng, không để nàng thua thiệt.”
Chỗ cổ tay nơi Nhuận Kỳ chạm đến ngay lập tức làm Thuỵ Miên cảm thấy giống như bị con rết vừa nãy bò qua. Nhuận Kỳ vừa đứng trước mặt tỷ tỷ của mình bàn chuyện thành thân, vậy mà ngay lập tức lại chẳng kiêng dè trêu ghẹo nữ nhân khác, trơ trẽn tuyên bố muốn bắt nàng về làm tỳ thiếp.
Thuỵ Miên ghê tởm giật tay mình lại, nhưng sức nàng không đủ, chỉ nghe Nhuận Kỳ cười khoái chí: “Nàng càng chống đối, ta lại càng thấy nàng thêm phần xinh đẹp.”
Đúng lúc này, Mặc Cảnh và Đắc Di cùng Thuý Như đã lao ra khỏi hang động. Đắc Di nhanh chóng giật tay còn lại của Thuỵ Miên, kéo mạnh nàng về phía mình. Nhuận Kỳ bất ngờ nhìn ba người vừa xuất hiện.
Mặc Cảnh tiến lên chắn trước người Thuỵ Miên nói: “Nàng ấy là người của chúng ta, bất kể ai cũng không được động tới.”
Thuỵ Miên lúc này đã đứng bên cạnh Đắc Di, Thuý Như đang giữ chặt hai cánh tay nàng, ánh mắt hiện lên vẻ thách thức nhìn về phía Nhuận Kỳ.
“Các ngươi mà cũng dám đứng đây nói chuyện với ta? Lũ sâu bọ các người dám cản ta sao? Thứ Nhuận Kỳ ta muốn, đừng hòng ai ngăn cản.” Nhuận Kỳ híp đôi mắt lại, dứt lời lập tức tung ra một chưởng. Vì đã mất hết võ thuật, Mặc Cảnh và Đắc Di bị đẩy lùi về phía sau, Đắc Di ngã ra trên mặt đất còn Mặc Cảnh thì ôm bụng quỳ một gối dưới đất cố trụ, trông cả hai vô cùng thê thảm.
Thuỵ Miên hoảng hốt, nàng đã từng thấy Đắc Di dùng phiến quạt đánh bại hai hắc y nhân tại Dược Trang thành trong đêm thả đèn hoa đăng, còn Mặc Cảnh chỉ cần một chưởng từ bạch ngọc sáo đã đánh cho Lý Tiểu Lang thừa sống thiếu chết. Vậy mà giờ đây, Nhuận Kỳ mới xuất ra một chưởng mà hai người họ đều không chống đỡ được. Bỗng Thuỵ Miên nghe thấy từ phía sau có tiếng nhiều người đang tiến đến, Nhuận Ngọc nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại Nhuận Kỳ đang lạnh lùng ngạo nghễ đứng đó.
Cố Yên dẫn theo một đoàn người của Mật Ngư Nhĩ xuất hiện. Hắn vừa nhìn thấy bốn người Thuỵ Miên thì trên mặt vui sướng đắc ý, lại nhìn thấy Nhuận Kỳ, sắc mặt liền thay đổi, toát lên muôn phần kinh sợ, qùy xụp xuống hành lễ: “Chúng nhân khấu kiến Nhuận Kỳ hoàng tử.”
Thụy Miên nhìn thấy Cố Yên run rẩy, trông già nua lại ốm yếu, không còn vẻ tráng kiện như trước. Trên mặt hắn lấm tấm mồ hôi, đôi môi trắng bệch. Hắn quỳ gối lại gần Nhuận Kỳ, khúm núm nói: “Hoàng tử Nhuận Kỳ, sao người lại có mặt ở đây?”
Nhuận Kỳ chỉ về phía Thuỵ Miên, phớt lờ câu hỏi của Cố Yên: “Nàng ta là ai?”
Cố Yên vội trả lời: “Dạ, nàng ta và ba tên kia chính là cống vật hiến tế. Bọn chúng bỏ trốn, giờ ta đã tìm lại được, xin phép hoàng tử cho ta được đưa bọn họ đi để chuẩn bị cho đêm nay.”
“Ba người còn lại tuỳ ngươi xử lí, riêng nàng ta, ta sẽ đích thân đem đi.” Nhuận Kỳ giơ ngón tay chỉ vào Thuỵ Miên, dùng giọng hách dịch bề trên tuyên bố.
Cố Yên tuy không hiểu chuyện nhưng cũng không dám cãi lời, chỉ cúi gầm mặt lí nhí nói: “Xin theo ý hoàng tử tự quyết.”
Nhuận Kỳ nhìn Cố Yên hỏi: “Hôm nay là ngày trăng rằm? Người nhanh chóng lui về, ta không muốn nhìn thấy vẻ ốm yếu què quặt của ngươi.”
Cố Yên nghe thấy sợ hãi vâng dạ, chuẩn bị cho người bắt Mặc Cảnh, Đắc Di, và Thúy Như đi thì một tiếng nổ lớn vang lên, kèm với đó là khói trắng phủ mù mịt. Thuỵ Miên cảm thấy có ai đó đang giật tay nàng kéo đi thật nhanh, theo sát là Thuý Như, tiếng của Mặc Cảnh và Đắc Di ngay phía sau. Chạy ra khỏi đám khói, Thuỵ Miên mới để ý người đang dắt tay nàng chạy đi là Nhuận Ngọc. Lúc này nàng ta đang dẫn họ men theo đường cũ, ra khỏi khu rừng bao quanh hồ Dục Ngư.
Ngay khi vừa ra đến bên ngoài, Nhuận Ngọc quay lại nói: “Các người hãy tự liệu tìm đường thoát khỏi nơi này. Ta chỉ có thể giúp đến thế, hãy mau đi đi.” Dặn dò rồi nàng ta lập tức phi thân biến mất, cả bọn Thuỵ Miên ngay đến câu cảm tạ cũng không kịp nói.
Đắc Di đề nghị: “Thuý Như, ngươi hãy mau chóng đưa Thuỵ Miên ra khỏi nơi này, trở về chỗ chúng ta cắm trại tại thung lũng Dục Lạc, ở đó tụ tập với bọn Cát Uy.”
Mặc Cảnh gật đầu nói, mắt chăm chú nhìn Thuỵ Miên:“Ta và Đắc Di sẽ quay lại hỗ trợ Thiết Ảnh và Giang Hàn, xong việc sẽ đến tìm mọi người.”
Thuỵ Miên phản đối: “Không được, ta đi cùng các người. Ta cũng muốn ở lại hỗ trợ đám người Giang Hàn, dù gì ta cũng biết chút y thuật. Vả lại, nếu chỉ có ta và Thuý Như đi trước, nhỡ đâu người của Cố Yên chạy theo bắt được, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Hãy để ta và Thuý Như đi cùng hai người, có gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Thuỵ Miên nói lý lẽ, Thuý Như cũng một mực nghe theo nàng mà không muốn rời đi. Hai người Mặc Cảnh và Đắc Di đành chấp thuận; bốn người bọn họ cùng quay về hồ Dục Ngư.
Đắc Di nói: “Do người vừa cứu chúng ta là Nhuận Ngọc công chúa, nên Cố Yến sẽ không có lí do để bắt bẻ Thiết Ảnh và Giang Hàn. Chúng ta nên cùng quay về cửa động lúc nãy, ắt không có ai ngờ việc chúng ta lại trở về nơi mình vừa trốn thoát. Sau đó, ta và Mặc Cảnh sẽ đến tìm Giang Hàn bàn bạc về sự việc vừa xảy ra, tránh việc bọn họ tưởng chúng ta đã rời đi, dẫn đến thay đổi kế hoạch ban đầu. Hai người hãy ngoan ngoãn ở yên đó mà chờ đợi.”
Thụy Miên và Thúy Như liền gật đầu đồng ý.
Nhưng vừa đến cửa động, bọn họ giật mình phát hiện có người đang đứng gần đó. Thuỵ Miên thở phào nhận ra đấy là Giang Hàn, hắn đang nhìn về phía dãy đá nổi lởm chởm trên mép hồ, ánh mắt mong ngóng xa xăm.
Giang Hàn nghe tiếng động quay lại liền bắt gặp bốn người Đắc Di, liền nói: “Thật may mắn các người không sao. Ta vừa nghe đồn về việc xảy ra, sợ các người gặp bất trắc, nên đến đây xem xét tình hình.”
Đắc Di nói: “Làm sao chúng ta có thể bỏ các người mà đi? Chẳng phải hoạn nạn chi giao (1) đó sao?”
(1) Hoạn nạn chi giao: giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn
Giang Hàn gật đầu tỏ ý cảm tạ: Cảm ơn các người đã có nghĩa khí.
Đắc Di kể vắn tắt về việc bọn họ gặp được Nhuận Kỳ và được Nhuận Ngọc cứu thế nào. Nghe đến đoạn Nhuận Ngọc cứu bọn họ thoát khỏi Dục Ngư hồ, Giang Hàn nghi ngờ nhắc lại: “Đại công chúa Nhuận Ngọc?”
Khi Đắc Di đã kể đầu đuôi sự việc, Giang Hàn nói: “Ta hiểu. Thiết Ảnh cũng vừa báo cho ta về việc bọn họ đã bắt đầu hành động. Chúng ta vẫn theo kế hoạch cũ mà tiến hành.”
Thụy Miên thấy vẻ mặt mang theo tâm sự của Giang Hàn, lại thấy ánh mắt hắn lúc nói chuyện liên tục nhìn trông ngóng về phía mép hồ, liền hỏi: “Công tử như đang chờ đợi ai đó?”
Giang Hàn lắc đầu đăm chiêu trả lời: “Không có gì, chỉ là ta đang tự viễn hoặc bản thân, hy vọng gặp được người quen.”
Ngay lúc này, trên mặt hồ bỗng nổi lên cuồn cuộn đầy bọt nước, mọi người chưa kịp định thần thì một nhóm gồm bốn nhân vật với hình dáng lạ kì từ chỗ mặt nước đang sủi bọt dần trồi lên.
Nhóm người này trừ việc cũng có chân tay như con người, thì da của họ lại mang màu xanh đậm như màu nước, trên đầu mỗi người lại mang hình dáng khác nhau. Người thì mang đầu cứng lởm chởm râu dài như con tôm, người thì mặt bèn bẹt, trên ria mép mọc ra hai sợi râu dài ngoằng đến thắt lưng, trông hệt con cá chép. Hai nhân vật còn lại một người nhìn như con cua với hai mắt mọc trên hai nhánh đỏ khẳng khiu cắm ở trên đầu, trên lưng còn đeo theo mai màu đỏ lởm chởm gai nhọn, người kia thì trên lưng mang một vỏ ốc lớn, gương mặt bóng nhãy trông như bôi dầu. Bốn quái nhân mình mang áo giáp, mặt mày dữ tợn, trên tay là binh khí sáng choang.
Bên ngoài gần hang động nơi bọn họ đang trốn bỗng ồn ào tiếng người nói chuyện, là từ hai người nam nữ đang tranh cãi gay gắt. Thuỵ Miên không khỏi tò mò, liền cẩn thận dịch người ra gần cửa động để nghe ngóng.
Giọng của nữ tử vô cùng tức giận: “Ngươi có quyền gì mà dám cho người theo dõi ta?”
“Hừ, chẳng phải không sớm thì muộn tỷ tỷ cũng là người của ta sao? Vậy ta cho người đi theo hầu hạ canh chừng tỷ, cũng là lẽ thường tình. Không bằng chúng ta nhanh chóng thành thân, để ta chính thức thành thuỷ vương? Đến lúc đó, ai làm việc của người nấy.” Giọng của nam nhân vừa mang ý bỡn cợt coi thường vừa lạnh lùng vô tình, hắn nói về thành thân nên duyên mà không có chút tình ý nào.
“Ta khinh rẻ luật lệ cổ hủ đấy, chẳng phải nếu ta không đồng ý, ngươi cũng không thể bắt ép, càng không dám làm trái với quy ước của tộc chúng ta sao?” Nữ tử cao giọng nói.
Nam tử cất giọng dọa nạt: “Bao nhiêu năm nay ngươi vẫn cự tuyệt ta, làm ta danh không chính ngôn không thuận, giờ nếu ngươi còn chần chừ, ta đành tự mình chặt bỏ tâm tư của ngươi, xem người có còn dám trái ý ta.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Nữ tử hỏi lại, trong giọng nói run rẩy không che giấu tâm trạng lo lắng sợ hãi.
“Ý ta ra sao, ngươi còn không rõ? Chính là tên nam nhân đó, người đã tâm tư đến hắn. Ngươi nói xem, nếu hắn biết được thân phận thực sự của ngươi, liệu có còn mong muốn ngươi? Liệu hắn có chấp nhận nổi ngươi, Nhuận Ngọc đại công chúa của bộ tộc Nhân Ngư?” Nam tử cười độc ác, nhấn nhá từng câu chữ, cố tình dùng lời nói ác ý tra tấn hành hạ nữ nhân tên Nhuận Ngọc.
Nàng ta bất lực buông một câu không mấy trọng lương: “Nhuận Kỳ, nếu ngươi dám làm gì chàng, ta tuyệt sẽ không tha thứ.”
Nhuận Kỳ thủng thẳng nói, “Nếu muốn nam nhân của ngươi được sống, không bằng chịu làm theo ý ta, tức khắc ai nấy đều có được điều mình muốn.”
Nhuận Ngọc không trả lời, Nhuận Kỳ liền nói tiếp: “Ta cho ngươi thêm một ngày để suy nghĩ, hãy cho ta câu trả lời đúng ý, đừng để lúc đấy hối hận không kịp.”
Thuỵ Miên ở bên trong hang đá đang tập trung nghe chuyện, lập tức cảm thấy cổ tay mình râm ran ngứa ngáy, nàng nhìn xuống, thấy một con rết dài đang lổm ngổm ngo ngoe hàng chục chiếc chân nhỏ trên da thịt mình. Thuỵ Miên sợ hãi hét toáng lên nhào ra khỏi động. Cuống quýt phủi con rết ra khỏi tay, nàng bất chợt nhận ra mình đang đứng đối diện với hai người đang cãi cọ bên ngoài, là Nhuận Kỳ và Nhuận Ngọc.
Nữ tử tên Nhuận Ngọc có dung mạo câu hồn đoạt phách(1), tóc dài ngang eo, trên đó có cài một bông thuỷ tiên vàng xinh tươi, mặt ngọc mày ngài, trông vô cùng thoát tục. Nhuận Kỳ tuy cao to anh tuấn, nhưng trên gương mặt mang vẻ lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt dâm đãng, làm người khác cảm nhận sự dung tục.
(1) Câu hồn đoạt phách: đẹp đến khiến người khác nín thở
Thuỵ Miên vội cúi gầm mặt xuống, lúng túng nói: “Ta chỉ đi ngang qua đây, không phiền các người nói chuyện, xin phép cáo lui.”
Vừa quay lưng đi thì nàng nghe thấy Nhuận Kỳ: “Ngươi là nữ tử của Mật Ngư Nhĩ? Tên ngươi là gì?”
Thuỵ Miên đành dừng chân, đã đóng kịch, phải cố làm cho thật xuất sắc, số phận nàng đang phụ thuộc cả vào đấy. Không dám ngẩng mặt lên, nàng trả lời: “Ta tên Thuỵ Miên, là người của tộc Mật Ngư Nhĩ vô tình đi lạc đến đây.”
Thuỵ Miên vừa trả lời xong, thì Nhuận Kỳ đã tiến đến sát gần nàng, ánh mắt dò xét: “Nàng quả thật là người của Cố Yên? Vậy sao ta chưa từng thấy nàng bao giờ? Tiểu mỹ nhân, nàng hãy ngẩng mặt lên cho ta xem.”
Thuỵ Miên run người, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt của Nhuận Kỳ đang nhìn mình chằm chằm. Trên mặt hắn liền lộ ra vẻ tà mị cùng thích thú. Hắn quan sát nàng, nở nụ cười, lập tức giơ tay ra giữ lấy cổ tay Thuỵ Miên mà nói: “Nàng thật là tuyệt đại mỹ nữ, dù có là người của ai, hay từ nơi khác lạc đến, hãy theo ta. Ta là hoàng tử Nhuận Kỳ của bộ tộc Nhân Ngư. Nhất định ta sẽ cưng chiều nàng, không để nàng thua thiệt.”
Chỗ cổ tay nơi Nhuận Kỳ chạm đến ngay lập tức làm Thuỵ Miên cảm thấy giống như bị con rết vừa nãy bò qua. Nhuận Kỳ vừa đứng trước mặt tỷ tỷ của mình bàn chuyện thành thân, vậy mà ngay lập tức lại chẳng kiêng dè trêu ghẹo nữ nhân khác, trơ trẽn tuyên bố muốn bắt nàng về làm tỳ thiếp.
Thuỵ Miên ghê tởm giật tay mình lại, nhưng sức nàng không đủ, chỉ nghe Nhuận Kỳ cười khoái chí: “Nàng càng chống đối, ta lại càng thấy nàng thêm phần xinh đẹp.”
Đúng lúc này, Mặc Cảnh và Đắc Di cùng Thuý Như đã lao ra khỏi hang động. Đắc Di nhanh chóng giật tay còn lại của Thuỵ Miên, kéo mạnh nàng về phía mình. Nhuận Kỳ bất ngờ nhìn ba người vừa xuất hiện.
Mặc Cảnh tiến lên chắn trước người Thuỵ Miên nói: “Nàng ấy là người của chúng ta, bất kể ai cũng không được động tới.”
Thuỵ Miên lúc này đã đứng bên cạnh Đắc Di, Thuý Như đang giữ chặt hai cánh tay nàng, ánh mắt hiện lên vẻ thách thức nhìn về phía Nhuận Kỳ.
“Các ngươi mà cũng dám đứng đây nói chuyện với ta? Lũ sâu bọ các người dám cản ta sao? Thứ Nhuận Kỳ ta muốn, đừng hòng ai ngăn cản.” Nhuận Kỳ híp đôi mắt lại, dứt lời lập tức tung ra một chưởng. Vì đã mất hết võ thuật, Mặc Cảnh và Đắc Di bị đẩy lùi về phía sau, Đắc Di ngã ra trên mặt đất còn Mặc Cảnh thì ôm bụng quỳ một gối dưới đất cố trụ, trông cả hai vô cùng thê thảm.
Thuỵ Miên hoảng hốt, nàng đã từng thấy Đắc Di dùng phiến quạt đánh bại hai hắc y nhân tại Dược Trang thành trong đêm thả đèn hoa đăng, còn Mặc Cảnh chỉ cần một chưởng từ bạch ngọc sáo đã đánh cho Lý Tiểu Lang thừa sống thiếu chết. Vậy mà giờ đây, Nhuận Kỳ mới xuất ra một chưởng mà hai người họ đều không chống đỡ được. Bỗng Thuỵ Miên nghe thấy từ phía sau có tiếng nhiều người đang tiến đến, Nhuận Ngọc nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại Nhuận Kỳ đang lạnh lùng ngạo nghễ đứng đó.
Cố Yên dẫn theo một đoàn người của Mật Ngư Nhĩ xuất hiện. Hắn vừa nhìn thấy bốn người Thuỵ Miên thì trên mặt vui sướng đắc ý, lại nhìn thấy Nhuận Kỳ, sắc mặt liền thay đổi, toát lên muôn phần kinh sợ, qùy xụp xuống hành lễ: “Chúng nhân khấu kiến Nhuận Kỳ hoàng tử.”
Thụy Miên nhìn thấy Cố Yên run rẩy, trông già nua lại ốm yếu, không còn vẻ tráng kiện như trước. Trên mặt hắn lấm tấm mồ hôi, đôi môi trắng bệch. Hắn quỳ gối lại gần Nhuận Kỳ, khúm núm nói: “Hoàng tử Nhuận Kỳ, sao người lại có mặt ở đây?”
Nhuận Kỳ chỉ về phía Thuỵ Miên, phớt lờ câu hỏi của Cố Yên: “Nàng ta là ai?”
Cố Yên vội trả lời: “Dạ, nàng ta và ba tên kia chính là cống vật hiến tế. Bọn chúng bỏ trốn, giờ ta đã tìm lại được, xin phép hoàng tử cho ta được đưa bọn họ đi để chuẩn bị cho đêm nay.”
“Ba người còn lại tuỳ ngươi xử lí, riêng nàng ta, ta sẽ đích thân đem đi.” Nhuận Kỳ giơ ngón tay chỉ vào Thuỵ Miên, dùng giọng hách dịch bề trên tuyên bố.
Cố Yên tuy không hiểu chuyện nhưng cũng không dám cãi lời, chỉ cúi gầm mặt lí nhí nói: “Xin theo ý hoàng tử tự quyết.”
Nhuận Kỳ nhìn Cố Yên hỏi: “Hôm nay là ngày trăng rằm? Người nhanh chóng lui về, ta không muốn nhìn thấy vẻ ốm yếu què quặt của ngươi.”
Cố Yên nghe thấy sợ hãi vâng dạ, chuẩn bị cho người bắt Mặc Cảnh, Đắc Di, và Thúy Như đi thì một tiếng nổ lớn vang lên, kèm với đó là khói trắng phủ mù mịt. Thuỵ Miên cảm thấy có ai đó đang giật tay nàng kéo đi thật nhanh, theo sát là Thuý Như, tiếng của Mặc Cảnh và Đắc Di ngay phía sau. Chạy ra khỏi đám khói, Thuỵ Miên mới để ý người đang dắt tay nàng chạy đi là Nhuận Ngọc. Lúc này nàng ta đang dẫn họ men theo đường cũ, ra khỏi khu rừng bao quanh hồ Dục Ngư.
Ngay khi vừa ra đến bên ngoài, Nhuận Ngọc quay lại nói: “Các người hãy tự liệu tìm đường thoát khỏi nơi này. Ta chỉ có thể giúp đến thế, hãy mau đi đi.” Dặn dò rồi nàng ta lập tức phi thân biến mất, cả bọn Thuỵ Miên ngay đến câu cảm tạ cũng không kịp nói.
Đắc Di đề nghị: “Thuý Như, ngươi hãy mau chóng đưa Thuỵ Miên ra khỏi nơi này, trở về chỗ chúng ta cắm trại tại thung lũng Dục Lạc, ở đó tụ tập với bọn Cát Uy.”
Mặc Cảnh gật đầu nói, mắt chăm chú nhìn Thuỵ Miên:“Ta và Đắc Di sẽ quay lại hỗ trợ Thiết Ảnh và Giang Hàn, xong việc sẽ đến tìm mọi người.”
Thuỵ Miên phản đối: “Không được, ta đi cùng các người. Ta cũng muốn ở lại hỗ trợ đám người Giang Hàn, dù gì ta cũng biết chút y thuật. Vả lại, nếu chỉ có ta và Thuý Như đi trước, nhỡ đâu người của Cố Yên chạy theo bắt được, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Hãy để ta và Thuý Như đi cùng hai người, có gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Thuỵ Miên nói lý lẽ, Thuý Như cũng một mực nghe theo nàng mà không muốn rời đi. Hai người Mặc Cảnh và Đắc Di đành chấp thuận; bốn người bọn họ cùng quay về hồ Dục Ngư.
Đắc Di nói: “Do người vừa cứu chúng ta là Nhuận Ngọc công chúa, nên Cố Yến sẽ không có lí do để bắt bẻ Thiết Ảnh và Giang Hàn. Chúng ta nên cùng quay về cửa động lúc nãy, ắt không có ai ngờ việc chúng ta lại trở về nơi mình vừa trốn thoát. Sau đó, ta và Mặc Cảnh sẽ đến tìm Giang Hàn bàn bạc về sự việc vừa xảy ra, tránh việc bọn họ tưởng chúng ta đã rời đi, dẫn đến thay đổi kế hoạch ban đầu. Hai người hãy ngoan ngoãn ở yên đó mà chờ đợi.”
Thụy Miên và Thúy Như liền gật đầu đồng ý.
Nhưng vừa đến cửa động, bọn họ giật mình phát hiện có người đang đứng gần đó. Thuỵ Miên thở phào nhận ra đấy là Giang Hàn, hắn đang nhìn về phía dãy đá nổi lởm chởm trên mép hồ, ánh mắt mong ngóng xa xăm.
Giang Hàn nghe tiếng động quay lại liền bắt gặp bốn người Đắc Di, liền nói: “Thật may mắn các người không sao. Ta vừa nghe đồn về việc xảy ra, sợ các người gặp bất trắc, nên đến đây xem xét tình hình.”
Đắc Di nói: “Làm sao chúng ta có thể bỏ các người mà đi? Chẳng phải hoạn nạn chi giao (1) đó sao?”
(1) Hoạn nạn chi giao: giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn
Giang Hàn gật đầu tỏ ý cảm tạ: Cảm ơn các người đã có nghĩa khí.
Đắc Di kể vắn tắt về việc bọn họ gặp được Nhuận Kỳ và được Nhuận Ngọc cứu thế nào. Nghe đến đoạn Nhuận Ngọc cứu bọn họ thoát khỏi Dục Ngư hồ, Giang Hàn nghi ngờ nhắc lại: “Đại công chúa Nhuận Ngọc?”
Khi Đắc Di đã kể đầu đuôi sự việc, Giang Hàn nói: “Ta hiểu. Thiết Ảnh cũng vừa báo cho ta về việc bọn họ đã bắt đầu hành động. Chúng ta vẫn theo kế hoạch cũ mà tiến hành.”
Thụy Miên thấy vẻ mặt mang theo tâm sự của Giang Hàn, lại thấy ánh mắt hắn lúc nói chuyện liên tục nhìn trông ngóng về phía mép hồ, liền hỏi: “Công tử như đang chờ đợi ai đó?”
Giang Hàn lắc đầu đăm chiêu trả lời: “Không có gì, chỉ là ta đang tự viễn hoặc bản thân, hy vọng gặp được người quen.”
Ngay lúc này, trên mặt hồ bỗng nổi lên cuồn cuộn đầy bọt nước, mọi người chưa kịp định thần thì một nhóm gồm bốn nhân vật với hình dáng lạ kì từ chỗ mặt nước đang sủi bọt dần trồi lên.
Nhóm người này trừ việc cũng có chân tay như con người, thì da của họ lại mang màu xanh đậm như màu nước, trên đầu mỗi người lại mang hình dáng khác nhau. Người thì mang đầu cứng lởm chởm râu dài như con tôm, người thì mặt bèn bẹt, trên ria mép mọc ra hai sợi râu dài ngoằng đến thắt lưng, trông hệt con cá chép. Hai nhân vật còn lại một người nhìn như con cua với hai mắt mọc trên hai nhánh đỏ khẳng khiu cắm ở trên đầu, trên lưng còn đeo theo mai màu đỏ lởm chởm gai nhọn, người kia thì trên lưng mang một vỏ ốc lớn, gương mặt bóng nhãy trông như bôi dầu. Bốn quái nhân mình mang áo giáp, mặt mày dữ tợn, trên tay là binh khí sáng choang.
/54
|