Thuỵ Miên nghe thấy tiếng hét chói tai, nhưng không phải của bản thân mà là tiếng kêu đau đớn từ hai ả cá tinh. A Tảo một tay cầm kiếm, xuất chiêu chém cho hai ả lăn ra đất. Mặc dù thân hình nặng nề, nhưng động tác của A Tảo lại nhanh nhẹn thoăn thoắt, làm Thuỵ Miên tròn mắt cảm phục.
A Tảo nâng Thuỵ Miên dậy, vội nói: “Nhanh rời khỏi đây, bằng hữu của cô nương đang đợi ở cửa bí mật phía Đông.”
Thuỵ Miên chưa chịu đi, nói với A Tảo, “Ta phải nhân cơ hội nơi đây không có người, lấy Vọng Nguyệt ước đem đi.”
A Tảo lắc đầu giải thích: “Đã muộn rồi, quân lính đã được lệnh quay lại tập trung canh gác chặt chẽ trong phủ của Nhuận Kỳ, bao gồm cả lối vào Bảo Tàng Các. Sức của mình ngươi làm sao có thể địch lại với thuỷ binh hùng hậu, mau đi nhanh, không sẽ không kịp nữa đâu.”
Thuỵ Miên ngay lúc đó nghe thấy tiếng bước chân của lính gác đang dồn dập lại gần, liền theo A Tảo đi đến cửa phía đông, trước khi rời đi không quên nhặt lại thanh đoản đao của Bửu Toại.
Trên đường đi, A Tảo giải thích: “Công chúa Nhuận Ngọc biết cô nương tự ý đến gặp Nhuận Kỳ, công chúa đã đoán được ý đồ muốn xâm nhập vào Bảo Tàng Các của nàng, liền phân phó cho ta đi theo ứng cứu.”
Khi A Tảo dẫn Thuỵ Miên đến nơi, nàng nhìn thấy từ xa là hai bóng dáng quen thuộc. Mặc Cảnh và Đắc Di đang đứng đó, thấp thỏm chờ đợi. Đắc Di trên tay là phiến quạt quen thuộc, còn Mặc Cảnh đang nắm chặt bạch ngọc sáo trong tay.
Từ xa thấy Thuỵ Miên lại gần, Mặc Cảnh và Đắc Di lao ra đón, mỗi người nắm lấy một cánh tay của nàng, khuôn mặt đang căng thẳng thấy nàng an toàn thì liền giãn ra. Thuỵ Miên gặp lại bọn họ, mỉm cười vui mừng.
Mặc Cảnh quan sát nàng rồi hỏi: “Tay nàng bị thương?” cùng lúc Đắc Di cũng nói: “Tay nàng có sao không?”
Thuỵ Miên lắc đầu nhìn hai nam nhân đang lo lắng cho mình, trả lời: “Không sao, chỉ là trầy xước một chút. Mọi chuyện ổn rồi. Sao hai người lại đến được đây?”
Đắc Di trả lời: “Đoàn người của Thiết Ảnh đang cầm chân thuỷ binh. Mọi người đã hẹn gặp nhau ở trên. Chúng ta mau đi thôi, ra khỏi đây rồi nói chuyện.”
Mặc Cảnh đồng ý: “Ở đây vẫn chưa an toàn. Mau đi.”
Thuỵ Miên quay lại nhìn A Tảo: “Còn Nhuận Ngọc công chúa và A Tảo, sao không đi cùng chúng ta?”
A Tảo lắc đầu nói: “Ta phải quay lại tìm Nhuận Ngọc công chúa. Nàng quyết không rời đi nếu chưa tìm được Giang Hàn công tử. Các người hãy mau đi trước. Thoát một người còn hơn bị bắt giữ thêm một người. Chúng ta dù sao ở đây cũng có địa vị, sẽ không ai dám làn càn. Đi mau đi.”
Thuỵ Miên gật đầu, nói: “Được, nhất định phải gặp nhau ở trên. Nếu các người không lên trên tụ họp cùng bọn ta, chúng ta nhất định sẽ quay xuống cứu trợ.”
Ba người tạm biệt A Tảo, cùng nhau rời đi. Ra khỏi bong bóng bao bọc thủy cung, vừa đi được mấy bước, Thuỵ Miên liền nghe thấy tiếng la hét gần đó vọng lại. Mặc Cảnh và Đắc Di cảnh giác ngoái nhìn theo hướng phát ra âm thanh kêu gào đau đớn.
Từ xa, ba người có thể nhìn thấy một đám người mặc trang phục của tộc Mật Ngư Nhĩ đang hối hả tháo chạy về phía họ. Đắc Di nói, một cột bóng nước thoát ra, tiếng nói của hắn vang đi trong nước: “Là người của Thiết Ảnh.”
Bọn họ vừa chạy vừa ngoái lại nhìn phía sau, trên người ai cũng mang theo vô số thương tích. Bám theo bọn họ là vô vàn bọt nước đang sủi lên cuồn cuộn, một thứ gì đó to lớn màu đỏ đang rẽ nước tiến đến. Thuỵ Miên hãi hùng thấy xuất hiện là một con bạch tuộc khổng lồ, to lớn như một chiếc thuyền đánh cá. Trên người bạch tuộc là những xúc tu bọc sắt lởm chởm đang ngo ngoe. Nàng hoảng hốt nhận ra, đây chính là trấn thú canh giữu Bảo Tàng Các của Nhuận Kỳ. Tuộc quỷ vẫn đang đuổi đánh đám người của Thiết Ảnh. Nó hướng xúc tu vươn tới, dù mọi người dùng đao kiếm chống chọi, nhưng cũng không đủ sức xuyên thủng tấm giáp sắt trên người để có thể gây đả thương cho nó.
Trấn thú vươn vòi tuộc của mình, bắt được chân của một người gần nhất. Thuỵ Miên bịt mắt che đi cảnh tượng hãi hùng. Trấn thú chỉ dùng xúc tu, nháy mắt bẻ quặp chân của nam nhân nó đang giữ. Khuôn mặt người này ngoài hoảng loạn còn là vẻ đau đớn khủng khiếp, từ mồm hắn thoát ra ngàn bọt bong bóng thất thanh.
Một bóng dáng vụt qua Thuỵ Miên, là Mặc Cảnh đang lao nhanh về phía Tuộc thú. Hắn giơ bạch ngọc sáo, một chưởng dứt khoát chặt đứt xúc tu của bạch tuộc khổng lồ, cứu nam tử thoát khỏi sự kèm cặp của nó. Con bạch tuộc đang giữ người liền bị mất đà, lại bị thương mất một xúc tu, cuồng loạn lao vào Mặc Cảnh trả thù.
Con trấn thú hung tợn đang điên tiết vì bị đả thương, cả người oằn ẹo toát ra vẻ nguy hiểm. Trấn thú xoè toàn bộ bảy xúc tu còn lại của mình, để hiện lên phía dưới thân mình khổng lồ là một cái mồm đen ngòm tua tủa răng trắng sắc nhọn. Chỉ trong nháy mắt, Mặc Cảnh tay cầm bạch ngọc dần chuyển thành màu xanh lá, chĩa thẳng về phía trấn thú vận lực ra đòn. Thuỵ Miên không kịp quan sát, chỉ thấy trong nước lẫn ra một mảng mực đen dày đặc.
Cả đoàn người chìm trong làn nước đen ngòm, tay Đắc Di giữ chặt lấy Thuỵ Miên, kéo nàng lại gần, ôm lấy nàng bảo vệ. Thuỵ Miên lờ mờ nhìn trong làn nước, mãi lúc sau mới thấy bóng dáng trong y phục trắng của Mặc Cảnh phía trước.
Bỗng phía bên cạnh có một vật gì rẽ nước lao đến phía nàng và Đắc Di. Trước khi vật này chạm được đến người nàng, Đắc Di phi thân chắn phía trước Thuỵ Miên, tay vung thiết phiến lên, đánh bay một xúc tu màu đỏ lòm đang ngoe nguẩy từng đốt tròn bọc sắt trắng ởn. Trên xúc tu hiện lên một vết cắt dài. Thuỵ Miên kinh hãi phía sau người Đắc Di.
Mặc Cảnh thấy vậy vận nội công, một chưởng lực màu trắng phát lên từ bạch ngọc, đánh thẳng về phía trấn thú bạch tuộc, ép nó lùi xa khỏi nơi Đắc Di và Thuỵ Miên đang đứng. Thuỵ Miên nghe trong làn nước vang lên tiếng gầm đau đớn. Thêm hai xúc tu nữa của trấn thú bị Mặc Cảnh cắt đứt. Trấn thú tuy đau đớn nhưng càng hăng tiết tấn công. Năm xúc tu còn lại xoắn vào nhau, lao về phía Mặc Cảnh như một mũi khoan rắn chắc. Mặc Cảnh vừa vặn phi thân tránh được mũi khoan trong làn nước, nhưng do ở độ sâu thăm thẳm, áp lực lại nặng nề, làm tốc độ di chuyển của hắn không được nhanh nhẹn như bình thường.
Xúc tu xoắn vào đánh trượt mục tiêu, bạch tuộc trong nháy mắt phun từ dưới miệng nó ra một đường nước đen xì trông như một cây đinh lớn, đánh trúng vai Mặc Cảnh. Hắn loạng choạng thân mình lùi về phía sau. Y phục trên vai bị rách, lộ ra một đường cắt tầm một gang tay. Máu của hắn từ vết thương trên bả vai cuộn lên trong nước như một làn khói đỏ. Nhìn thấy đối phương bị thương làm quái thú càng phấn trấn. Bạch tuộc như bị kích thích bởi mùi màu tươi, càng hăng hái lao về phía đối thủ.
Thuỵ Miên hét lên sợ hãi. Mặc Cảnh nhanh chóng thủ thế, tiếp tục chủ động đỡ đòn của trấn thú. Đắc Di lúc này nhìn Thuỵ Miên, nói nhanh: “Muội lên phía trên trước đi, ta theo hỗ trợ Mặc Cảnh.” Thuỵ Miên nghe thấy nhưng không chịu rời đi, một phần vì đôi chân đã không còn nghe lời mình, run rẩy lập cập, một phần vì nàng muốn ở lại chờ Mặc Cảnh và Đắc Di, không muốn bỏ hai người họ ở lại, cũng như việc bọn họ không từ bỏ nàng.
Đắc Di đã tiến lên nhập cuộc. Hai người cùng song kiếm hợp bích, tấn công con bạch tuộc khổng lồ. Cả bọn vừa đánh vừa chạy, đã đi khá xa được khỏi ngư vương. Bỗng Thuỵ Miên nhìn thấy bên trong cái miệng lởm chởm răng của quái thú là một chấm màu xanh lá cây. Mỗi lần quái thú há miệng vận sức tấn công hai người Đắc Di và Mặc Cảnh thì chấm xanh này mới lộ ra, màu xanh lại có phần đậm hơn sau mỗi lần tung đòn.
Quái thú bị Mặc Cảnh và Đắc Di cùng công kích, dù điên tiết nhưng cũng không thể đả thương được hai người. Đám người Thiết Ảnh thấy thế cũng dũng cảm xông vào trợ chiến.
Thuỵ Miên thông báo với mọi người: “Điểm yếu của nó nằm ở dưới mồm, là nơi khuất nhất. Mỗi lần nó vận dụng công lực, đốm màu xanh lại toả sáng. Các người hãy thử tấn công vào chỗ hiểm đấy xem sao.”
Mặc Cảnh dù bị thương trên vai nhưng uy lực chiến đấu không hề suy giảm. Hắn và Đắc Di gật đầu khi nghe Thuỵ Miên nói. Hắn phân phó để đám người của Thiết Ảnh đánh lạc hướng quái thú, nhử nó vận lực ra đòn, trong khí đó bản thân mình và Đắc Di chờ dịp tấn công thẳng vào đốm sáng dưới mồm nó.
Sau hai lần liều lĩnh, Đắc Di cuối cùng cũng đánh trúng được vào đốm xanh của trấn thú. Trấn thú gào lên dữ dội, quận những xúc tu còn lại vào bảo vệ nơi vừa bị trúng đòn. Từ vết thương này chảy ra một dòng nước tím ngắt. Trấn thú bị trúng đòn hiểm, cả người co giật, các xúc tu dần giãn ra bất động.
Đắc Di quay về phía Thuỵ Miên nói: “Đúng như nàng nói.” thì bạch tuộc bớt chợt cố gượng ra đòn cuối cùng. Từ mồm nó bắn ra chưởng lực như mũi khoan màu đen về phía Đắc Di. Đắc Di chưa kịp quay lưng tránh né thì Mặc Cảnh đã tung ra một chưởng đánh bật đòn của quái thú, cùng lúc từ bạch ngọc sáo bắn một tia màu trắng về phía mồm của bạch tuộc, cả người nó lãnh trọn chưởng lực mạnh mẽ này. Bạch tuộc lập tức ngừng cử động, cả thân hình đỏ rực dần chuyển thành màu trắng phớt. Máu tím của nó luẩn quẩn tan vào trong làn nước biếc.
Mặc Cảnh nói với Đắc Di cùng đám người còn lại của Thiết Ảnh: “Chúng ta mau đi thôi.”
A Tảo nâng Thuỵ Miên dậy, vội nói: “Nhanh rời khỏi đây, bằng hữu của cô nương đang đợi ở cửa bí mật phía Đông.”
Thuỵ Miên chưa chịu đi, nói với A Tảo, “Ta phải nhân cơ hội nơi đây không có người, lấy Vọng Nguyệt ước đem đi.”
A Tảo lắc đầu giải thích: “Đã muộn rồi, quân lính đã được lệnh quay lại tập trung canh gác chặt chẽ trong phủ của Nhuận Kỳ, bao gồm cả lối vào Bảo Tàng Các. Sức của mình ngươi làm sao có thể địch lại với thuỷ binh hùng hậu, mau đi nhanh, không sẽ không kịp nữa đâu.”
Thuỵ Miên ngay lúc đó nghe thấy tiếng bước chân của lính gác đang dồn dập lại gần, liền theo A Tảo đi đến cửa phía đông, trước khi rời đi không quên nhặt lại thanh đoản đao của Bửu Toại.
Trên đường đi, A Tảo giải thích: “Công chúa Nhuận Ngọc biết cô nương tự ý đến gặp Nhuận Kỳ, công chúa đã đoán được ý đồ muốn xâm nhập vào Bảo Tàng Các của nàng, liền phân phó cho ta đi theo ứng cứu.”
Khi A Tảo dẫn Thuỵ Miên đến nơi, nàng nhìn thấy từ xa là hai bóng dáng quen thuộc. Mặc Cảnh và Đắc Di đang đứng đó, thấp thỏm chờ đợi. Đắc Di trên tay là phiến quạt quen thuộc, còn Mặc Cảnh đang nắm chặt bạch ngọc sáo trong tay.
Từ xa thấy Thuỵ Miên lại gần, Mặc Cảnh và Đắc Di lao ra đón, mỗi người nắm lấy một cánh tay của nàng, khuôn mặt đang căng thẳng thấy nàng an toàn thì liền giãn ra. Thuỵ Miên gặp lại bọn họ, mỉm cười vui mừng.
Mặc Cảnh quan sát nàng rồi hỏi: “Tay nàng bị thương?” cùng lúc Đắc Di cũng nói: “Tay nàng có sao không?”
Thuỵ Miên lắc đầu nhìn hai nam nhân đang lo lắng cho mình, trả lời: “Không sao, chỉ là trầy xước một chút. Mọi chuyện ổn rồi. Sao hai người lại đến được đây?”
Đắc Di trả lời: “Đoàn người của Thiết Ảnh đang cầm chân thuỷ binh. Mọi người đã hẹn gặp nhau ở trên. Chúng ta mau đi thôi, ra khỏi đây rồi nói chuyện.”
Mặc Cảnh đồng ý: “Ở đây vẫn chưa an toàn. Mau đi.”
Thuỵ Miên quay lại nhìn A Tảo: “Còn Nhuận Ngọc công chúa và A Tảo, sao không đi cùng chúng ta?”
A Tảo lắc đầu nói: “Ta phải quay lại tìm Nhuận Ngọc công chúa. Nàng quyết không rời đi nếu chưa tìm được Giang Hàn công tử. Các người hãy mau đi trước. Thoát một người còn hơn bị bắt giữ thêm một người. Chúng ta dù sao ở đây cũng có địa vị, sẽ không ai dám làn càn. Đi mau đi.”
Thuỵ Miên gật đầu, nói: “Được, nhất định phải gặp nhau ở trên. Nếu các người không lên trên tụ họp cùng bọn ta, chúng ta nhất định sẽ quay xuống cứu trợ.”
Ba người tạm biệt A Tảo, cùng nhau rời đi. Ra khỏi bong bóng bao bọc thủy cung, vừa đi được mấy bước, Thuỵ Miên liền nghe thấy tiếng la hét gần đó vọng lại. Mặc Cảnh và Đắc Di cảnh giác ngoái nhìn theo hướng phát ra âm thanh kêu gào đau đớn.
Từ xa, ba người có thể nhìn thấy một đám người mặc trang phục của tộc Mật Ngư Nhĩ đang hối hả tháo chạy về phía họ. Đắc Di nói, một cột bóng nước thoát ra, tiếng nói của hắn vang đi trong nước: “Là người của Thiết Ảnh.”
Bọn họ vừa chạy vừa ngoái lại nhìn phía sau, trên người ai cũng mang theo vô số thương tích. Bám theo bọn họ là vô vàn bọt nước đang sủi lên cuồn cuộn, một thứ gì đó to lớn màu đỏ đang rẽ nước tiến đến. Thuỵ Miên hãi hùng thấy xuất hiện là một con bạch tuộc khổng lồ, to lớn như một chiếc thuyền đánh cá. Trên người bạch tuộc là những xúc tu bọc sắt lởm chởm đang ngo ngoe. Nàng hoảng hốt nhận ra, đây chính là trấn thú canh giữu Bảo Tàng Các của Nhuận Kỳ. Tuộc quỷ vẫn đang đuổi đánh đám người của Thiết Ảnh. Nó hướng xúc tu vươn tới, dù mọi người dùng đao kiếm chống chọi, nhưng cũng không đủ sức xuyên thủng tấm giáp sắt trên người để có thể gây đả thương cho nó.
Trấn thú vươn vòi tuộc của mình, bắt được chân của một người gần nhất. Thuỵ Miên bịt mắt che đi cảnh tượng hãi hùng. Trấn thú chỉ dùng xúc tu, nháy mắt bẻ quặp chân của nam nhân nó đang giữ. Khuôn mặt người này ngoài hoảng loạn còn là vẻ đau đớn khủng khiếp, từ mồm hắn thoát ra ngàn bọt bong bóng thất thanh.
Một bóng dáng vụt qua Thuỵ Miên, là Mặc Cảnh đang lao nhanh về phía Tuộc thú. Hắn giơ bạch ngọc sáo, một chưởng dứt khoát chặt đứt xúc tu của bạch tuộc khổng lồ, cứu nam tử thoát khỏi sự kèm cặp của nó. Con bạch tuộc đang giữ người liền bị mất đà, lại bị thương mất một xúc tu, cuồng loạn lao vào Mặc Cảnh trả thù.
Con trấn thú hung tợn đang điên tiết vì bị đả thương, cả người oằn ẹo toát ra vẻ nguy hiểm. Trấn thú xoè toàn bộ bảy xúc tu còn lại của mình, để hiện lên phía dưới thân mình khổng lồ là một cái mồm đen ngòm tua tủa răng trắng sắc nhọn. Chỉ trong nháy mắt, Mặc Cảnh tay cầm bạch ngọc dần chuyển thành màu xanh lá, chĩa thẳng về phía trấn thú vận lực ra đòn. Thuỵ Miên không kịp quan sát, chỉ thấy trong nước lẫn ra một mảng mực đen dày đặc.
Cả đoàn người chìm trong làn nước đen ngòm, tay Đắc Di giữ chặt lấy Thuỵ Miên, kéo nàng lại gần, ôm lấy nàng bảo vệ. Thuỵ Miên lờ mờ nhìn trong làn nước, mãi lúc sau mới thấy bóng dáng trong y phục trắng của Mặc Cảnh phía trước.
Bỗng phía bên cạnh có một vật gì rẽ nước lao đến phía nàng và Đắc Di. Trước khi vật này chạm được đến người nàng, Đắc Di phi thân chắn phía trước Thuỵ Miên, tay vung thiết phiến lên, đánh bay một xúc tu màu đỏ lòm đang ngoe nguẩy từng đốt tròn bọc sắt trắng ởn. Trên xúc tu hiện lên một vết cắt dài. Thuỵ Miên kinh hãi phía sau người Đắc Di.
Mặc Cảnh thấy vậy vận nội công, một chưởng lực màu trắng phát lên từ bạch ngọc, đánh thẳng về phía trấn thú bạch tuộc, ép nó lùi xa khỏi nơi Đắc Di và Thuỵ Miên đang đứng. Thuỵ Miên nghe trong làn nước vang lên tiếng gầm đau đớn. Thêm hai xúc tu nữa của trấn thú bị Mặc Cảnh cắt đứt. Trấn thú tuy đau đớn nhưng càng hăng tiết tấn công. Năm xúc tu còn lại xoắn vào nhau, lao về phía Mặc Cảnh như một mũi khoan rắn chắc. Mặc Cảnh vừa vặn phi thân tránh được mũi khoan trong làn nước, nhưng do ở độ sâu thăm thẳm, áp lực lại nặng nề, làm tốc độ di chuyển của hắn không được nhanh nhẹn như bình thường.
Xúc tu xoắn vào đánh trượt mục tiêu, bạch tuộc trong nháy mắt phun từ dưới miệng nó ra một đường nước đen xì trông như một cây đinh lớn, đánh trúng vai Mặc Cảnh. Hắn loạng choạng thân mình lùi về phía sau. Y phục trên vai bị rách, lộ ra một đường cắt tầm một gang tay. Máu của hắn từ vết thương trên bả vai cuộn lên trong nước như một làn khói đỏ. Nhìn thấy đối phương bị thương làm quái thú càng phấn trấn. Bạch tuộc như bị kích thích bởi mùi màu tươi, càng hăng hái lao về phía đối thủ.
Thuỵ Miên hét lên sợ hãi. Mặc Cảnh nhanh chóng thủ thế, tiếp tục chủ động đỡ đòn của trấn thú. Đắc Di lúc này nhìn Thuỵ Miên, nói nhanh: “Muội lên phía trên trước đi, ta theo hỗ trợ Mặc Cảnh.” Thuỵ Miên nghe thấy nhưng không chịu rời đi, một phần vì đôi chân đã không còn nghe lời mình, run rẩy lập cập, một phần vì nàng muốn ở lại chờ Mặc Cảnh và Đắc Di, không muốn bỏ hai người họ ở lại, cũng như việc bọn họ không từ bỏ nàng.
Đắc Di đã tiến lên nhập cuộc. Hai người cùng song kiếm hợp bích, tấn công con bạch tuộc khổng lồ. Cả bọn vừa đánh vừa chạy, đã đi khá xa được khỏi ngư vương. Bỗng Thuỵ Miên nhìn thấy bên trong cái miệng lởm chởm răng của quái thú là một chấm màu xanh lá cây. Mỗi lần quái thú há miệng vận sức tấn công hai người Đắc Di và Mặc Cảnh thì chấm xanh này mới lộ ra, màu xanh lại có phần đậm hơn sau mỗi lần tung đòn.
Quái thú bị Mặc Cảnh và Đắc Di cùng công kích, dù điên tiết nhưng cũng không thể đả thương được hai người. Đám người Thiết Ảnh thấy thế cũng dũng cảm xông vào trợ chiến.
Thuỵ Miên thông báo với mọi người: “Điểm yếu của nó nằm ở dưới mồm, là nơi khuất nhất. Mỗi lần nó vận dụng công lực, đốm màu xanh lại toả sáng. Các người hãy thử tấn công vào chỗ hiểm đấy xem sao.”
Mặc Cảnh dù bị thương trên vai nhưng uy lực chiến đấu không hề suy giảm. Hắn và Đắc Di gật đầu khi nghe Thuỵ Miên nói. Hắn phân phó để đám người của Thiết Ảnh đánh lạc hướng quái thú, nhử nó vận lực ra đòn, trong khí đó bản thân mình và Đắc Di chờ dịp tấn công thẳng vào đốm sáng dưới mồm nó.
Sau hai lần liều lĩnh, Đắc Di cuối cùng cũng đánh trúng được vào đốm xanh của trấn thú. Trấn thú gào lên dữ dội, quận những xúc tu còn lại vào bảo vệ nơi vừa bị trúng đòn. Từ vết thương này chảy ra một dòng nước tím ngắt. Trấn thú bị trúng đòn hiểm, cả người co giật, các xúc tu dần giãn ra bất động.
Đắc Di quay về phía Thuỵ Miên nói: “Đúng như nàng nói.” thì bạch tuộc bớt chợt cố gượng ra đòn cuối cùng. Từ mồm nó bắn ra chưởng lực như mũi khoan màu đen về phía Đắc Di. Đắc Di chưa kịp quay lưng tránh né thì Mặc Cảnh đã tung ra một chưởng đánh bật đòn của quái thú, cùng lúc từ bạch ngọc sáo bắn một tia màu trắng về phía mồm của bạch tuộc, cả người nó lãnh trọn chưởng lực mạnh mẽ này. Bạch tuộc lập tức ngừng cử động, cả thân hình đỏ rực dần chuyển thành màu trắng phớt. Máu tím của nó luẩn quẩn tan vào trong làn nước biếc.
Mặc Cảnh nói với Đắc Di cùng đám người còn lại của Thiết Ảnh: “Chúng ta mau đi thôi.”
/54
|