Ngoại trừ họ là cặp chị em sanh đôi ra chứ không thể nào có người giống nhau đến thế được.
Nhưng thời gian hắn sống trong Thông Thiên quan chẳng phải ngắn ngủi, tại sao hắn chưa từng nghe nói Chương Linh Linh có chị em sanh đôi như thế bao giờ chứ?
Quả thật sự việc này xảy ra ly kỳ và đột ngột. Vương Hoa lấy làm kinh ngạc hết sức.
Con người có gương mặt giống nhau ở thiên hạ này chẳng phải không có, nhưng phải nói không thể giống nhau đến thế được.
Ai có thể giải đáp sự việc này chứ?
Phải, Chương Linh Linh. Chắc Chương Linh Linh có thể giải đáp sự kiện này được. Y có một chị em sanh đôi hay chăng chắc y phải biết chứ?
Vương Hoa ngẩn người giây lát, sau đó lượn mình phóng đi.
Chuyến đi Thông Thiên quan lần này khác hẳn lần trước. Lần trước thì thừa lúc bị bắt mà lẽn vào, còn lần này thì nguy cơ trầm trọng khôn lường.
Vào khoảng đầu canh thì Vương Hoa đã đến ngoài vòng đai của Thông Thiên quan.
Vì Vương Hoa không đeo mặt nạ da người cho nên hắn xuất hiện mà bọn canh gác Đại thiết môn cũng không nhận ra hắn là ai hết.
Một người áo xanh lạnh lùng nói :
- Các hạ đến đây làm gì?
- Tìm ai?
- Điền sư gia!
- Xin hỏi các hạ là ai?
- Ngươi cứ vào trong báo cáo với y thì y biết ngay, ta với y có một ước hẹn vào canh ba.
Một nhân vật vội vàng vào Thông Thiên quan thông báo ngay.
Chẳng mấy chốc, một lão nhân áo xanh dẫn Vương Hoa đi vào tường rào màu đỏ ấy, tiến thẳng tới tòa lầu to lớn cổ kính.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng nói :
- Mời các hạ, Điền sư gia đã cung hầu tại đại điện.
Vương Hoa cười ngạo nghễ bước vào trong ngay.
Hai bên đại điện cũng y như lần trước, có vài chục người áo xanh đứng nghiêm túc ở đấy. Chỉ thấy Điền sư gia mỉm cười bước tới nói :
- Các hạ đúng hẹn thật!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Họ Điền kia, Chương cô nương đâu rồi?
Chương Thiếu Đường ngồi ưỡn ngực trên đại điện, cười ngạo nghễ nói :
- Vương Hoa, ta tưởng ngươi chẳng thèm đếm xỉa đến mạng sống của Chương Linh Linh nữa rồi chứ?
Vương Hoa lướt mắt nhìn sang hướng Chương Thiếu Đường, mục lộ hung quang, cười lạnh lùng nói :
- Họ Chương kia, ngươi muốn sao bây giờ?
Cánh tay trái của Chương Thiếu Đường đã bị Vương Hoa chặt đứt, bây giờ chỉ còn sót lại cánh tay phải mà thôi, cặp mắt y bắn ra luồng sát khí rùng rợn kinh người, nói :
- Vương Hoa, Quan chủ bản quan đâu rồi?
- Thế nào?
- Ngươi đã cướp giấu y ở đâu?
- Ta...
Bỗng Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Chẳng phải lúc nãy ngươi bảo rằng đã tạm thời giấu y ở một chỗ nào đó ư?
Vương Hoa nghe nói thế đã ngạc nhiên hết sức.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ta yêu cầu ngươi hãy trả lại Quan chủ bản quan ra.
- Ta không trả thì sao?
- Thế thì ta phải giết Chương Linh Linh thôi.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Có ai bảo chứng được ngươi đã giết y thị rồi chưa?
Chương Thiếu Đường cười nham hiểm nói :
- Thế nào, ngươi không tin ta sao?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu Đường, ta đã lãnh giáo thủ đoạn của ngươi rồi. Ta không thể tin ngươi dễ dàng như thế được.
Thế thì đơn giản thôi. Y dừng lại giây lát, khẽ hét nói :
- Hình bộ trưởng lão đâu?
Một lão nhân chột mắt mặc chiếc áo xanh vâng lên một tiếng nói :
- Hạ tọa có mặt!
- Ngươi hãy mang Chương Linh Linh ra đây.
- Vâng!
Hình bộ trưởng lão xoay người đi vào hậu điện.
Vương Hoa cảm thấy sự việc diễn biến tới mức nghiêm trọng lắm rồi, trông tình hình nếu hắn không trao Chương Vĩnh Kỳ ra thì tay Chương Thiếu Đường lòng dạ cay độc như lang sói này sẽ giết chết Chương Linh Linh chứ không sai.
Nhưng, Quan chủ Thông Thiên quan đâu? Làm thế nào ăn nói với họ đây?
Vương Hoa đang suy nghĩ tìm kế sách đối phó. Với công lực bản thân của hắn không tài nào đối phó nổi vô số cao thủ tuyết như thế được.
Dùng cứng không được, thế thì phải sử dụng mưu trí rồi.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi đã chém đứt một cánh tay của ta, trước sau gì chúng ta cũng phải thanh toán món nợ này, nhưng phải đợi chờ giải quyết sự việc này xong đã rồi mới tính sau cũng chẳng muộn.
Vương Hoa đè nén lửa giận trong lòng xuống, nói giọng lạnh lùng :
- Chương Thiếu Đường, tung tích Thông Thiên Thần Quân rất quan trọng với ngươi phải không?
- Đúng thế, người là Quan chủ bản quan.
- Chỉ vì một điểm này thôi?
- Đúng thế.
Vương Hoa lạnh lùng bĩu môi nói :
- Chương Thiếu Đường, ngươi chớ lừa dối người làm gì nữa. Ta đã biết rõ mọi việc uẩn khúc rồi. Hãy nói thật đi, ngươi sẽ được lợi ích gì trong thân Chương Vĩnh Kỳ?
- Ngươi chớ ăn nói hồ đồ làm gì, như thế đối với ngươi chẳng có lợi gì hết.
Tiếng nói Chương Thiếu Đường vừa dứt, thình lình có tiếng chân bước từ hậu điện vang tới, chỉ thấy Hình bộ trưởng lão đã dẫn Chương Linh Linh đi vào điện đường.
Vương Hoa rùng mình khẩn trương vô cùng.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, bây giờ cho hai ngươi được nói chuyện với nhau, nhưng ngươi chớ mưu tính ý đồ gì khác, bằng không ngươi ắt chết chẳng được toàn thây đâu.
Chương Linh Linh thoáng nhìn thấy Vương Hoa bất giác ngẩn người tại chỗ.
Y chẳng ra vẻ xúc động nhảy vọt vào người Vương Hoa, mà y chỉ lạnh lùng chăm chăm mắt nhìn hắn, trong cặp mắt ngoại trừ hận ra, hắn không còn nhìn thấy gì khác nữa.
Hình bộ trưởng lão thưa với Chương Thiếu Đường nói :
- Thượng bẩm Đại quan chủ, hạ tọa đã dẫn Chương cô nương đến.
- Ngươi hãy lui ra!
- Vâng!
Hình bộ trưởng lão cung kính hành lễ lui ra ngay.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Điệt nữ nhi, có nhận ra hắn không?
Chương Linh Linh từ trong cơn căm phẫn tỉnh giấc lại nói :
- Đương nhiên.
- Hắn muốn nói chuyện với ngươi!
Chương Linh Linh khẽ gật đầu bước sang hướng Vương Hoa.
Vương Hoa buột miệng kêu lên :
- Linh Linh!
Chương Linh Linh không nói gì hết, y cứ thế từ từ bước tới trước mặt Vương Hoa, gương mặt y lộ vẻ xúc động vô cùng.
- Linh Linh...
Vương Hoa lại tiếp tục gọi lần nữa.
Vương Hoa từng quyết định trước khi sự việc chưa hoàn tất không muốn gặp y, vì làm như thế chẳng có ích lợi gì cho y hết.
Nhưng bây giờ sự việc đã có chuyển biến.
Chuyển biến này đã khiến họ phải gặp nhau, nhưng tâm trạng gặp nhau lần này khác hẳn lần trước, vì Chương Linh Linh y như một con cừu non nằm trong miệng hổ.
Chương Linh Linh đứng trước mặt Vương Hoa, bỗng nhiên cười lên, nói :
- Ngươi là ai?
Y không nhận ra hắn sao? Đương nhiên không thể có chuyện như thế được, chắc y đang cười châm biếm hắn, tại vì khi y biết thiếu niên bệnh hoạn lần trước là Vương Hoa thì y đã thương tâm vô cùng.
Y đã tỏ tình yêu thương hắn trước mặt hắn, thế mà Vương Hoa không có lời nói gì hết, đã gây tổn thương cõi lòng y và lại cướp bắt phụ thân y đi mất.
Y có một người bạn trai như thế bảo y làm sao chẳng thương tâm được?
Vương Hoa vừa hoảng hốt vừa bi thương chăm chăm nhìn Chương Linh Linh.
Câu nói của Chương Linh Linh chẳng khác nào như mũi kim đã đâm vào trái tim của hắn. Hắn rùng mình nói :
- Linh Linh... ta...
- Ngươi chính là Vương Hoa ư?
- Ta...
- Năm năm rồi, chúng ta đã năm năm chẳng gặp lại rồi.
- Linh Linh!
- Ngươi đến đây để làm gì?
- Linh Linh, ta vì ngươi mà đến đây.
- Vì ta?
- Linh Linh, chẳng phải thúc thúc ngươi định giết ngươi sao?
Chương Linh Linh cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, thế nào? Ngươi cũng quan tâm đến ta thế sao?
- Linh Linh, sao ta chẳng quan tâm đến ngươi được ư?
Kêu bốp một tiếng, Chương Linh Linh đã tát một bộp tay vào má Vương Hoa. Chương Linh Linh hét lớn tiếng :
- Vương Hoa, ta hận ngươi, hận ngươi suốt cả một đời.
Chương Linh Linh căm phẫn gầm hét, nhưng trong đôi mắt của y đã lấp lánh bóng sáng ngấn lệ.
Vương Hoa đau lòng nói :
- Linh Linh...
- Vương Hoa, ngươi đã dối gạt ta. Ngươi có biết năm năm nay ta tưởng niệm ngươi đến thế nào không? Ta đã tưởng nhớ ngươi những chuỗi ngày dài lê thê... lúc ngươi quay trở lại, ngươi chẳng nói ta biết. Ngươi còn nói dối ta rằng ngươi đã chết rồi. Vương Hoa...
Tiếng khóc uất nghẹn đã ngắt lời nói của y.
Vương Hoa nói :
- Linh Linh, ta không thể...
Chương Linh Linh nói giọng lạnh lùng :
- Phải, ngươi không thể, ngươi đến đây chỉ để cướp phụ thân ta đi mà thôi. Ngươi có âm mưu và mục đích riêng, bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?
- Ngươi không hiểu...
- Nhưng ta hiểu ngươi.
- Linh Linh...
- Sao ngươi lại kêu ta là Linh Linh như thế. Vương Hoa, cuối cùng ta đã hiểu bụng dạ của ngươi. Nhưng ngươi hãy nói thúc thúc ta biết có phải ta đã đồng mưu với ngươi chăng?
- Đồng mưu?
- Đúng thế, thúc thúc ta nói ta đã đồng mưu với ngươi cướp phụ thân ta đi mất.
Vương Hoa, ta cần ngươi xác nhận điều này rõ ràng cho thúc thúc ta biết. Ngoại trừ điều yêu cầu này, ngoài ra sự việc sanh tử ta không liên hệ đến ngươi...
Vương Hoa gầm hét nói :
- Chương Thiếu Đường, ngươi nói ta đã đồng mưu với Chương Linh Linh à?
Chương Thiếu Đường lạnh lùng nói :
- Đúng thế!
- Chương Thiếu Đường, ngươi cay độc thật!
- Cay độc ư?
- Ngươi đã hiểu lầm điệt nữ ngươi.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, điệt nữ nhi ta biết chắc ngươi là người đã cướp mất Quan chủ bản quan mà y chẳng báo cáo sự thật cho ta biết. Y tuy là cháu gái ruột thịt ta, nhưng vì bản quan và đại ca ta, ta cũng không thể bênh vực y được, ngoại trừ ngươi đưa đại ca ta trở về đây.
Xem tiếp hồi 15 Sự biến chuyển mê ly
Nhưng thời gian hắn sống trong Thông Thiên quan chẳng phải ngắn ngủi, tại sao hắn chưa từng nghe nói Chương Linh Linh có chị em sanh đôi như thế bao giờ chứ?
Quả thật sự việc này xảy ra ly kỳ và đột ngột. Vương Hoa lấy làm kinh ngạc hết sức.
Con người có gương mặt giống nhau ở thiên hạ này chẳng phải không có, nhưng phải nói không thể giống nhau đến thế được.
Ai có thể giải đáp sự việc này chứ?
Phải, Chương Linh Linh. Chắc Chương Linh Linh có thể giải đáp sự kiện này được. Y có một chị em sanh đôi hay chăng chắc y phải biết chứ?
Vương Hoa ngẩn người giây lát, sau đó lượn mình phóng đi.
Chuyến đi Thông Thiên quan lần này khác hẳn lần trước. Lần trước thì thừa lúc bị bắt mà lẽn vào, còn lần này thì nguy cơ trầm trọng khôn lường.
Vào khoảng đầu canh thì Vương Hoa đã đến ngoài vòng đai của Thông Thiên quan.
Vì Vương Hoa không đeo mặt nạ da người cho nên hắn xuất hiện mà bọn canh gác Đại thiết môn cũng không nhận ra hắn là ai hết.
Một người áo xanh lạnh lùng nói :
- Các hạ đến đây làm gì?
- Tìm ai?
- Điền sư gia!
- Xin hỏi các hạ là ai?
- Ngươi cứ vào trong báo cáo với y thì y biết ngay, ta với y có một ước hẹn vào canh ba.
Một nhân vật vội vàng vào Thông Thiên quan thông báo ngay.
Chẳng mấy chốc, một lão nhân áo xanh dẫn Vương Hoa đi vào tường rào màu đỏ ấy, tiến thẳng tới tòa lầu to lớn cổ kính.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng nói :
- Mời các hạ, Điền sư gia đã cung hầu tại đại điện.
Vương Hoa cười ngạo nghễ bước vào trong ngay.
Hai bên đại điện cũng y như lần trước, có vài chục người áo xanh đứng nghiêm túc ở đấy. Chỉ thấy Điền sư gia mỉm cười bước tới nói :
- Các hạ đúng hẹn thật!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Họ Điền kia, Chương cô nương đâu rồi?
Chương Thiếu Đường ngồi ưỡn ngực trên đại điện, cười ngạo nghễ nói :
- Vương Hoa, ta tưởng ngươi chẳng thèm đếm xỉa đến mạng sống của Chương Linh Linh nữa rồi chứ?
Vương Hoa lướt mắt nhìn sang hướng Chương Thiếu Đường, mục lộ hung quang, cười lạnh lùng nói :
- Họ Chương kia, ngươi muốn sao bây giờ?
Cánh tay trái của Chương Thiếu Đường đã bị Vương Hoa chặt đứt, bây giờ chỉ còn sót lại cánh tay phải mà thôi, cặp mắt y bắn ra luồng sát khí rùng rợn kinh người, nói :
- Vương Hoa, Quan chủ bản quan đâu rồi?
- Thế nào?
- Ngươi đã cướp giấu y ở đâu?
- Ta...
Bỗng Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
- Chẳng phải lúc nãy ngươi bảo rằng đã tạm thời giấu y ở một chỗ nào đó ư?
Vương Hoa nghe nói thế đã ngạc nhiên hết sức.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ta yêu cầu ngươi hãy trả lại Quan chủ bản quan ra.
- Ta không trả thì sao?
- Thế thì ta phải giết Chương Linh Linh thôi.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Có ai bảo chứng được ngươi đã giết y thị rồi chưa?
Chương Thiếu Đường cười nham hiểm nói :
- Thế nào, ngươi không tin ta sao?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu Đường, ta đã lãnh giáo thủ đoạn của ngươi rồi. Ta không thể tin ngươi dễ dàng như thế được.
Thế thì đơn giản thôi. Y dừng lại giây lát, khẽ hét nói :
- Hình bộ trưởng lão đâu?
Một lão nhân chột mắt mặc chiếc áo xanh vâng lên một tiếng nói :
- Hạ tọa có mặt!
- Ngươi hãy mang Chương Linh Linh ra đây.
- Vâng!
Hình bộ trưởng lão xoay người đi vào hậu điện.
Vương Hoa cảm thấy sự việc diễn biến tới mức nghiêm trọng lắm rồi, trông tình hình nếu hắn không trao Chương Vĩnh Kỳ ra thì tay Chương Thiếu Đường lòng dạ cay độc như lang sói này sẽ giết chết Chương Linh Linh chứ không sai.
Nhưng, Quan chủ Thông Thiên quan đâu? Làm thế nào ăn nói với họ đây?
Vương Hoa đang suy nghĩ tìm kế sách đối phó. Với công lực bản thân của hắn không tài nào đối phó nổi vô số cao thủ tuyết như thế được.
Dùng cứng không được, thế thì phải sử dụng mưu trí rồi.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi đã chém đứt một cánh tay của ta, trước sau gì chúng ta cũng phải thanh toán món nợ này, nhưng phải đợi chờ giải quyết sự việc này xong đã rồi mới tính sau cũng chẳng muộn.
Vương Hoa đè nén lửa giận trong lòng xuống, nói giọng lạnh lùng :
- Chương Thiếu Đường, tung tích Thông Thiên Thần Quân rất quan trọng với ngươi phải không?
- Đúng thế, người là Quan chủ bản quan.
- Chỉ vì một điểm này thôi?
- Đúng thế.
Vương Hoa lạnh lùng bĩu môi nói :
- Chương Thiếu Đường, ngươi chớ lừa dối người làm gì nữa. Ta đã biết rõ mọi việc uẩn khúc rồi. Hãy nói thật đi, ngươi sẽ được lợi ích gì trong thân Chương Vĩnh Kỳ?
- Ngươi chớ ăn nói hồ đồ làm gì, như thế đối với ngươi chẳng có lợi gì hết.
Tiếng nói Chương Thiếu Đường vừa dứt, thình lình có tiếng chân bước từ hậu điện vang tới, chỉ thấy Hình bộ trưởng lão đã dẫn Chương Linh Linh đi vào điện đường.
Vương Hoa rùng mình khẩn trương vô cùng.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, bây giờ cho hai ngươi được nói chuyện với nhau, nhưng ngươi chớ mưu tính ý đồ gì khác, bằng không ngươi ắt chết chẳng được toàn thây đâu.
Chương Linh Linh thoáng nhìn thấy Vương Hoa bất giác ngẩn người tại chỗ.
Y chẳng ra vẻ xúc động nhảy vọt vào người Vương Hoa, mà y chỉ lạnh lùng chăm chăm mắt nhìn hắn, trong cặp mắt ngoại trừ hận ra, hắn không còn nhìn thấy gì khác nữa.
Hình bộ trưởng lão thưa với Chương Thiếu Đường nói :
- Thượng bẩm Đại quan chủ, hạ tọa đã dẫn Chương cô nương đến.
- Ngươi hãy lui ra!
- Vâng!
Hình bộ trưởng lão cung kính hành lễ lui ra ngay.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Điệt nữ nhi, có nhận ra hắn không?
Chương Linh Linh từ trong cơn căm phẫn tỉnh giấc lại nói :
- Đương nhiên.
- Hắn muốn nói chuyện với ngươi!
Chương Linh Linh khẽ gật đầu bước sang hướng Vương Hoa.
Vương Hoa buột miệng kêu lên :
- Linh Linh!
Chương Linh Linh không nói gì hết, y cứ thế từ từ bước tới trước mặt Vương Hoa, gương mặt y lộ vẻ xúc động vô cùng.
- Linh Linh...
Vương Hoa lại tiếp tục gọi lần nữa.
Vương Hoa từng quyết định trước khi sự việc chưa hoàn tất không muốn gặp y, vì làm như thế chẳng có ích lợi gì cho y hết.
Nhưng bây giờ sự việc đã có chuyển biến.
Chuyển biến này đã khiến họ phải gặp nhau, nhưng tâm trạng gặp nhau lần này khác hẳn lần trước, vì Chương Linh Linh y như một con cừu non nằm trong miệng hổ.
Chương Linh Linh đứng trước mặt Vương Hoa, bỗng nhiên cười lên, nói :
- Ngươi là ai?
Y không nhận ra hắn sao? Đương nhiên không thể có chuyện như thế được, chắc y đang cười châm biếm hắn, tại vì khi y biết thiếu niên bệnh hoạn lần trước là Vương Hoa thì y đã thương tâm vô cùng.
Y đã tỏ tình yêu thương hắn trước mặt hắn, thế mà Vương Hoa không có lời nói gì hết, đã gây tổn thương cõi lòng y và lại cướp bắt phụ thân y đi mất.
Y có một người bạn trai như thế bảo y làm sao chẳng thương tâm được?
Vương Hoa vừa hoảng hốt vừa bi thương chăm chăm nhìn Chương Linh Linh.
Câu nói của Chương Linh Linh chẳng khác nào như mũi kim đã đâm vào trái tim của hắn. Hắn rùng mình nói :
- Linh Linh... ta...
- Ngươi chính là Vương Hoa ư?
- Ta...
- Năm năm rồi, chúng ta đã năm năm chẳng gặp lại rồi.
- Linh Linh!
- Ngươi đến đây để làm gì?
- Linh Linh, ta vì ngươi mà đến đây.
- Vì ta?
- Linh Linh, chẳng phải thúc thúc ngươi định giết ngươi sao?
Chương Linh Linh cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, thế nào? Ngươi cũng quan tâm đến ta thế sao?
- Linh Linh, sao ta chẳng quan tâm đến ngươi được ư?
Kêu bốp một tiếng, Chương Linh Linh đã tát một bộp tay vào má Vương Hoa. Chương Linh Linh hét lớn tiếng :
- Vương Hoa, ta hận ngươi, hận ngươi suốt cả một đời.
Chương Linh Linh căm phẫn gầm hét, nhưng trong đôi mắt của y đã lấp lánh bóng sáng ngấn lệ.
Vương Hoa đau lòng nói :
- Linh Linh...
- Vương Hoa, ngươi đã dối gạt ta. Ngươi có biết năm năm nay ta tưởng niệm ngươi đến thế nào không? Ta đã tưởng nhớ ngươi những chuỗi ngày dài lê thê... lúc ngươi quay trở lại, ngươi chẳng nói ta biết. Ngươi còn nói dối ta rằng ngươi đã chết rồi. Vương Hoa...
Tiếng khóc uất nghẹn đã ngắt lời nói của y.
Vương Hoa nói :
- Linh Linh, ta không thể...
Chương Linh Linh nói giọng lạnh lùng :
- Phải, ngươi không thể, ngươi đến đây chỉ để cướp phụ thân ta đi mà thôi. Ngươi có âm mưu và mục đích riêng, bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?
- Ngươi không hiểu...
- Nhưng ta hiểu ngươi.
- Linh Linh...
- Sao ngươi lại kêu ta là Linh Linh như thế. Vương Hoa, cuối cùng ta đã hiểu bụng dạ của ngươi. Nhưng ngươi hãy nói thúc thúc ta biết có phải ta đã đồng mưu với ngươi chăng?
- Đồng mưu?
- Đúng thế, thúc thúc ta nói ta đã đồng mưu với ngươi cướp phụ thân ta đi mất.
Vương Hoa, ta cần ngươi xác nhận điều này rõ ràng cho thúc thúc ta biết. Ngoại trừ điều yêu cầu này, ngoài ra sự việc sanh tử ta không liên hệ đến ngươi...
Vương Hoa gầm hét nói :
- Chương Thiếu Đường, ngươi nói ta đã đồng mưu với Chương Linh Linh à?
Chương Thiếu Đường lạnh lùng nói :
- Đúng thế!
- Chương Thiếu Đường, ngươi cay độc thật!
- Cay độc ư?
- Ngươi đã hiểu lầm điệt nữ ngươi.
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, điệt nữ nhi ta biết chắc ngươi là người đã cướp mất Quan chủ bản quan mà y chẳng báo cáo sự thật cho ta biết. Y tuy là cháu gái ruột thịt ta, nhưng vì bản quan và đại ca ta, ta cũng không thể bênh vực y được, ngoại trừ ngươi đưa đại ca ta trở về đây.
Xem tiếp hồi 15 Sự biến chuyển mê ly
/110
|