Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn

Chương 2 - Chương 17: Phong vân đột biến

/22


Những ngày sau đó khoái hoạt như thần tiên. Hoàn Nhan Lượng và Đàn Thế Bân đều phái người tới truyền lời, muốn tìm một nơi rộng rãi trong vương phủ cấp cho Tạ Khiếu Phong, có điều hắn làm sao có thể cam lòng chuyển đi? Ở lại tiểu lâu của Đàn Huyền Vọng, ngày ngày giúp hắn luyện Lưu Vân kiếm pháp, hoặc là tĩnh tọa một bên, ung dung nhìn hắn bận rộn trong thư phòng, nghe những lời móc mỉa đá xoáy của hắn. Những ngày như thế, cả đời chỉ được một lần, Tạ Khiếu Phong ngay cả trong mơ cũng cười không khép miệng nổi.

Chiều hôm đó, hắn hỏi Đàn Huyền Vọng: “Gặp Hà phu nhân rồi mới biết, ngươi và bà ấy dung mạo giống nhau là vậy, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Ta không sao hiểu nổi, đại mỹ nhân như mẫu thân ngươi, ai, tại sao Đàn vương gia lại không yêu thương không sủng ái?” Tuy thân thế đã sáng tỏ, hắn vẫn không quen gọi Đàn Thế Bân bằng cha.

Đàn Huyền Vọng hừ lạnh: “Ông ấy một mực chung tình với bà mẹ điên khùng Hoàn Nhan Chỉ của ngươi, làm sao còn để mắt đến nữ nhân khác? Hơn nữa mẹ ta tính tình rụt rè nhút nhát, nhìn phát ghét, khó trách người ta nghi ngại!”

Tạ Khiếu Phong trầm ngâm: “Không hẳn là thế. Chẳng phải hầu hết nam nhân đều thích mỹ nhân khôn khéo lại biết nghe lời hay sao? Theo như ta thấy, tính tình của Hà phu nhân cũng rất được lòng người.”

Đàn Huyền Vọng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quát lớn: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Nàng dẫu còn trẻ, cũng là kế mẫu của ngươi đó! Ngươi đừng có nuôi ý đồ đen tối!”

Tạ Khiếu Phong hoảng hốt, xua tay lia lịa: “Ngươi hiểu lầm rồi! Nhị đệ, ta tuyệt không có ý này! Ta, ta chỉ thấy lạ thôi, đại mỹ nhân như Hà phu nhân, vậy mà lại ở một nơi đơn sơ đạm bạc như thế, suốt ngày ăn chay niệm phật, những việc lặt vặt hầu hết cũng không sai tỳ nữ mà tự tay làm. Tính tình ngươi thực không giống như được bà ấy dạy dỗ.”

Đàn Huyền Vọng nhếch môi, cười âm trầm: “Sao? Ý ngươi là, ta đây xa hoa cùng cực, chỉ biết hưởng lạc, đã thế tính cách lại quái đản, tùy hứng làm bậy chứ gì?”

Tạ Khiếu Phong thấy hắn ngân nga luyến láy chữ “ta”, biết hắn đã nổi giận, tức khắc im như thóc, ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi yên một bên, không dám mở lời nữa. Đàn Huyền Vọng vui vẻ thư thái trở lại, tiếp tục viết tấu chương (*)

(*) Nguyên văn: chiết tử. Định nghĩa chính thống thì nó là quyển sổ gấp nhỏ dùng để ghi ghép, cũng có thể dùng với nghĩa tấu chương.

Tuy hiện giờ hai người xem như đã lưỡng tình tương duyệt, nhưng có rất nhiều chuyện  kỳ thực cả hai đều ngầm hiểu là không nên nói ra. Sau khi tiến cung, không biết Đàn Huyền Vọng và Hoàn Nhan Lượng đã nói với nhau những gì. Hắn không hề giải thích với Tạ Khiếu Phong, ngày nào cũng cắm cúi ghi ghi chép chép tấu chương.

Tạ Khiếu Phong chưa từng nhìn qua những gì hắn viết trong tấu chương, nhưng căn cứ vào chuyện binh mã được điều động khắp bốn phía Trung Đô, hơn nữa trong dân gian cũng bắt đầu có tin đồn truyền về từ biên cảnh, hắn biết đại quân nam chinh của Hoàn Nhan Lượng đã sắp xuất phát, chiến sự Kim Tống đang vô cùng căng thẳng. Mà nhị đệ của hắn căn bản không muốn thu tay, quy ẩn nơi hoang sơn, ngược lại còn nhăm nhe muốn lợi dụng cuộc chiến này để chứng tỏ bản lĩnh, hoàn thành giấc mộng dựng nên bá nghiệp trải dài thiên thu.

Tạ Khiếu Phong có ý muốn bàn với hắn chuyện rời khỏi vương phủ đi ẩn cư, thế nhưng trước mặt hắn lại không sao nói ra được, chỉ sợ phá vỡ bầu không khí yên ả không dễ gì có được này. Mỗi ngày đều trôi qua trong lo sợ bất an, nhiều lần ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Có lẽ vẻ trầm mặc của hắn khiến cho Đàn Huyền Vọng cảm thấy có gì đó bất thường, hắn rời mắt khỏi đống công văn sổ sách, trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực, tính cách của ta là do tự ta dưỡng thành.”

“Hả?”

“Ngươi nghĩ xem, mẹ ta tính tình nhu nhược, lại xuất thân là tỳ nữ, ở trong một đại gia tộc như Tể vương phủ này, làm sao có thể sống yên ổn? Nếu ta không mạnh mẽ hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút, hai mẹ con chúng ta chẳng phải đã sớm bị mấy tên khoái chơi bẩn sau lưng đuổi ra khỏi phủ rồi sao?”

Tạ Khiếu Phong trầm ngâm. Tuy hắn cũng lớn lên bên Liễu Phương, một người lúc nào cũng coi hắn là thù địch, nhưng vị dưỡng mẫu này vẫn còn e ngại trượng phu Tạ Tấn; vả lại với tính cách của hắn, những chuyện nhỏ nhặt vốn dĩ không làm khó được. Đương nhiên cũng có thể do đầu óc hắn chậm chạp, có bị ngấm ngầm hắt hủi cũng hoàn toàn không nhận ra. Cho nên hắn rất khó tưởng tượng ra hoàn cảnh xuất thân của Đàn Huyền Vọng.

Đàn huyền Vọng thấy nét mặt hắn trở nên ảm đạm, bỗng “phi” một tiếng: “Ha, cũng may ông già ngoại trừ Hoàn Nhan Chỉ thì không có thê thiếp nào khác, trong phủ cũng không có ai dám giỡn mặt hai mẹ con ta. Bộ dạng kia của mẹ ta kỳ thực là do bà ấy cam tâm tình nguyện, vậy ta lại càng tự do.” Giọng điệu cay nghiệt, phút chốc lại biến thành an ủi.

Tạ Khiếu Phong mỉm cười gật đầu, thấy chén trà của hắn đã cạn liền ân cần rót thêm.

Đàn Huyền Vọng quay đầu liếc nhìn hắn, trong đôi mắt hoa đào hiện lên tiếu ý trong trẻo, nhẹ nhàng lưu động, không giống vẻ ấm áp đơn thuần. Tạ Khiếu Phong nhìn hắn, cảm giác rung động dịu dàng thân thuộc lần thứ hai dâng lên trong lồng ngực, khiến cho tâm can phát nhiệt.

Nhịn không nổi mà lại gần, hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.

Nếu nhị đệ cứ mãi như thế, có lẽ có thể cùng hắn tính toán chuyện tương lai của hai người...... Những ngày đẹp đẽ yên bình như thế này không dễ gì có được, làm sao có thể cam nguyện trơ mắt nhìn nó lặng lẽ trôi đi?

“Ta......” Không hẹn mà gặp, hai người đồng thời mở miệng. Tạ Khiếu Phong sửng sốt, nhìn nét cười của nhị đệ, hắn có dự cảm không lành.

“Hoàng thượng muốn năm tới sẽ ăn Trung Thu ở Lâm An.”

Tạ Khiếu Phong đôi môi khe khẽ run rẩy. Phủ Lâm An là đô thành của Nam Tống, dã tâm của Hoàn Nhan Lượng đã rõ như ban ngày. Chuyện xuất binh nam chinh có thể nói là gần ngay trước mắt, không cho phép hắn trốn tránh, tìm cách lừa mình dối người.

“Ngươi là Bối tử do Hoàng thượng lời vàng ý ngọc đích thân sắc phong.” Đàn Huyền Vọng nhìn hắn, trong mắt ba quang lưu chuyển, “Ai, Bối tử gia, ngươi có dự định gì không?”

Tạ Khiếu Phong hít sâu một hơi: “Nhị đệ, ngươi đã hiểu rõ tâm tư của ta, hà tất phải trêu chọc ta như thế”

Hắn nói năng rõ ràng từ tốn, lại khiến Đàn Huyền Vọng sốt ruột. Hắn vỗ án kỷ, vụt đứng lên, nhíu mày: “Ngươi tốt xấu gì cũng là thằng đàn ông, mà sao hành sự y chang mấy con đàn bà? Nam tử hán đại trượng phu, lại có một thân tuyệt thế võ công, vậy mà không nghĩ tới chuyện kiến công lập nghiệp, đúng là đồ hèn nhát!”

Tạ Khiếu Phong không hề tức giận, chỉ nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn, nhẹ giọng nói: “Nhị đệ, ta biết ngươi một lòng muốn kiến công lập nghiệp, dương danh thiên hạ. Nhưng có chuyện này ngươi đã bao giờ nghĩ tới chưa? Nhất tướng công thành vạn cốt khô (*) Đại Kim mang quân nam hạ, người chịu khổ chính là ngàn vạn quân binh, lê dân bách tính. Chiến tranh nổ ra, sinh linh đồ thán, không chỉ có bách tính nước Tống mà bách tính nước Kim cũng vậy.”

(*)Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Một tướng thành danh thì muôn vạn người phải rơi vào cảnh chết chóc. Đây là một câu thơ trong bài “Kỷ Hợi tuế” của Tào Tùng, nhà thơ thời Đường, ý nói chiến tranh tàn khốc (lúc mới nghe câu này mềnh còn tưởng công thành = đánh thành chứ =,=)

Dành cho ai quan tâm: 

/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status