Họ nằm trên giường, mệt lử. Người Karen ướt đẫm mồ hôi, sức nóng vẫn còn lan tỏa. Hauck hôn lên ngực cô, cổ cô, làm cô dịu lại. Mái tóc cô rối tung.
“Đúng là một ngày may mắn với anh.” - Cô hài hước, ánh mắt liếc nhìn châm biếm. - “Thường thì em không bao giờ đầu hàng trước lần hẹn hò thứ ba. Đó là quy định nghiêm ngặt trên trang Mat.”
Hauck cười, gác chân lên đầu gối chân kia. - “Nghe này, nếu điều đó có ý nghĩa nào đó thì anh hứa sẽ tiếp tục hẹn hò mời em bữa nữa.”
“Ôi dào! ” - Karen thở phào ra. - “Nó cất cả một gánh nặng cho em đấy.”
Cô liếc nhìn quanh căn phòng chật hẹp, nhìn những thứ về anh mà cô chưa từng biết. Một chiếc giường gỗ đơn giản, một chiếc bàn với vài cuốn sách, một cuốn tiểu sử Anh-xtanh, một cuốn tiểu thuyết của Dennis Lehane, một chiếc quần jeans vắt trên chiếc ghế trong góc nhà. Một chiếc ti-vi nhỏ.
“Cái quái gì thế kia?” - Karen hỏi, chỉ vào một thứ treo trên tường.
"Đó là chiếc gậy khúc côn cầu.” - Hauck nói, ngả người ra sau.
Karen chống cùi chỏ nhỏm dậy. - “Nói đi, rằng em không ngủ với người chỉ treo gậy khúc côn cầu trong nhà đấy chứ.”
Hauck nhún vai: “Chơi vào mùa đông mà. Chắc là anh quên chưa cất nó đi.”
“Ty, bây giờ đã là tháng sáu rồi kia mà. "
Anh gật đầu, như một cậu bé phát hiện ra nơi cất giấu an toàn cho số bánh bích quy của mình dưới giường ngủ. - "Thật may mắn là em không tới đây vào tuần trước. Lúc đó đến cả bàn trượt tuyết của anh cũng vẫn còn chưa được cất đi.”
Karen vuốt má Hauck: “Trông anh cười thật tuyệt, trung úy ạ.”
“Anh nghĩ chúng ta có thể nói rằng, cả hai đều hơi chậm một chút.”
Họ nằm như vậy một lúc trên chiếc giường lớn, như hai con sao biển, không quần áo, chỉ những ngón tay họ là chạm đến nhau, tìm kiếm nhau.
“Ty này...” — Karen nhỏm dậy. - “Có một điều em muốn hỏi về anh. Em nhìn thấy một thứ khi vào phòng làm việc của anh hôm đó. Anh để một bức hình trên bàn máy tính. Hình hai bé gái. Hôm gặp anh ở trận bóng, em gặp Jessie, anh bảo đó là con gái duy nhất của mình. Tối nay em lại nhìn thấy hình cả hai đứa, ở ngoài kia.” - Cô ngả sát người anh. - “Ý em không phải là muốn gợi lại một điều nào đó.”
“Không.” - Hauck lắc đầu. - “Em không gợi lại điều gì cả.” Quay nhìn lên trần nhà, Hauck cuối cùng cũng nói với cô về Norah. - “Con bé nếu còn thì đã lên chín rồi.”
Karen cảm thấy nỗi buồn như nhát dao xuyên suốt qua người anh. Anh kể lại cho cô nghe là anh đã phải quay trở lại cửa hàng, vì đã quên một thứ ra sao và đã vội vàng để quay về nhà. Anh có ca trực, và anh đang bị muộn. Beth nổi cáu với anh. Lúc đó họ đang sống ở Queens (1). Anh đã mua nhầm món tráng miệng. - “Món snack pút-đinh...”
Anh kể lại mình đã vội vàng rời xe ra sao, nửa tiếng sau là tới ca trực của anh, nên anh đã vội chạy vào để lấy hóa đơn. “Món snack pút-đinh.” - Hauck lặp lại, nhún vai nhìn Karen, một nụ cười trống vắng.
“Hai đứa lúc đó đang chơi đùa bên vỉa hè. Trò thuyền kéo Annie, sau này Jessie kể lại cho anh. Em biết đấy, bài hát - "Merrily, merrily, merrily... " - Hauck hít sâu một hơi. — “Chiếc xe lùi ra. Anh đã không kéo phanh tay. Tất cả những gì anh còn kịp nghe là tiếng Jessie la lên. Và cả Beth nữa. Anh vẫn nhớ ánh mắt của cô ấy nhìn anh lúc đó. ‘ Ôi không, Ty, Chúa ơi!’ Tất cả xảy ra thật bất ngờ.” - Hauck nhìn cô, liếm môi. - “Con bé mới lên bốn.”
Karen ngồi dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ưa nhìn của Hauck. - “Anh vẫn còn suy nghĩ nhiều về nó phải không? Em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Em nhìn thấy nó ngay lần đầu tiên gặp anh.”
“Em là người đang phải đối mặt với một sự kiện vào lúc đó kia mà.”
“Đúng thế, nhưng em vẫn nhận ra. Em nghĩ đó là lý do vì sao em phải cảm ơn anh. Vì những gì anh nói. Anh đã khiến em cảm thấy anh hiểu và cảm thông. Em không nghĩ là có lúc nào đó anh thôi không nghĩ tới câu chuyện đó nữa.”
“Làm sao anh có thể không nghĩ tới nó được, Karen?”
“Em hiểu.” - Karen gật đầu. - “Em hiểu... Còn vợ anh thì sao? Tên cô ấy là Beth đúng không nhỉ?”
Hauck nhỏm nghiêng người dậy, khom vai một cách vô vọng. - “Anh không nghĩ là cô ấy có thể tha thứ cho anh. Điều nực cười ở đây là chính cô ấy là lý do buộc anh phải quay lại cửa hàng đó.” - Anh quay người nhìn thẳng vào mắt cô. - “Em đã luôn hỏi anh tại sao anh lại làm như vậy phải không?”
Karen gật đầu. - “Đúng thế.”
“Một lý do là anh nghĩ mình đã bị em lôi cuốn ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Anh không thể xua được hình ảnh em đi.”
Karen cầm tay Hauck.
‘'Nhưng lý do còn lại,” - Hauck lắc lắc đầu nói - “là hình ảnh con trai của Raymond nằm chết trên đường, Anh biết có một điều gì đó ngay từ ban đầu. Có một điều gì đó ở AJ gợi anh nhớ đến Norah. Anh không thể gạt được hình ảnh đó ra khỏi đầu. Cho đến tận bây giờ vẫn vậy.”
"Tóc của hai đứa,” - Karen nói, đưa tay nắm lấy bàn tay Hauck đưa lên ngực mình. - “Cả hai đứa đều có mái tóc đỏ. Anh đã luôn tìm cách đền đáp vụ tai nạn ấy thôi. Bằng cách giải quyết vụ tai nạn của AJ. Bằng cách trở thành người hùng trong em.”
"Không, phần đó chỉ là kế hoạch để tiếp cận em của anh thôi." - Hauck trêu, mặt ngây ra.
“Ty!" - Cô nhìn vào đôi mắt đau khổ của anh. - “Anh là người tốt. Đó là điều em nhận thấy ngay lần đầu tiên mình gặp. Bất cứ ai biết anh đều nhận ra điều đó. Chúng ta đều có nhiều việc để làm mỗi ngày, bước xuống đường tham gia giao thông, lái xe khi chúng ta đã uống hơi nhiều một chút, quên không tắt nến khi đi ngủ, và những việc đó cứ tiếp tục xảy ra, như chúng vẫn thường vậy. Cho tới một lần chúng không còn xảy ra như thường lệ nữa. Anh không thể cứ dằn vặt mình mãi được. Chuyện đó xảy ra đã lâu rồi. Đó là một tai nạn. Anh yêu con gái mình. Anh vẫn còn rất yêu con gái mình. Anh không phải đền đáp cho bất cứ việc gì cả.”
Hauck mỉm cười. Anh đặt tay lên má cô, vuốt ve khuôn mặt Karen. - “Lời khuyên này là từ một người phụ nữ đã bước vào đây đêm nay, sau khi phát hiện ra rằng người chồng quá cố của mình hóa ra lại là người bạn mới trên mạng AOL.”
“Đêm nay, đúng.” - Karen cười. - “Ngày mai... ngày mai ai biết ra sao?”
Cô ngả người ngã ra giường. Bỗng nhiên cô nhớ lý do mình đến đây là vì sao. Nỗi thất vọng đột nhiên như đông cứng lại trong mạch máu. Chào em yêu... câu nói khiến cô thoáng buồn. Cô nắm lấy tay Hauck.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ đây, Ty?”
“Chúng ta sẽ để mặc nó.” - Hauck nói, vuốt ngón tay dọc theo sống lưng cô, dừng lại ở phía dưới. - “Dầu sao thì cũng không có lợi lúc này, Karen ạ.”
“Không có lợi? Không có lợi cho điều gì chứ?” - Cô hỏi, thấy có gì đó đang khuấy lên nơi bụng dưới.
Hauck quay sang cô, nhún vai: “Không có lợi cho việc làm lại một lần nữa.”
“Làm lại một lần nữa ấy hả? ” - Hauck kéo Karen lên người mình, hai cơ thể đột nhiên hoang dại trở lại. Cô cọ mũi mình vào mũi anh, tóc cô đổ trùm lên khuôn mặt anh như một thác nước. Cô cười lớn. - “Anh biết đã bao lâu rồi em chưa được nghe những từ thế này không?”
Chú thích:
1 Queens: Khu vực rộng lớn nhất và là khu đông dân cư thứ hai ở thành phố New York.
“Đúng là một ngày may mắn với anh.” - Cô hài hước, ánh mắt liếc nhìn châm biếm. - “Thường thì em không bao giờ đầu hàng trước lần hẹn hò thứ ba. Đó là quy định nghiêm ngặt trên trang Mat.”
Hauck cười, gác chân lên đầu gối chân kia. - “Nghe này, nếu điều đó có ý nghĩa nào đó thì anh hứa sẽ tiếp tục hẹn hò mời em bữa nữa.”
“Ôi dào! ” - Karen thở phào ra. - “Nó cất cả một gánh nặng cho em đấy.”
Cô liếc nhìn quanh căn phòng chật hẹp, nhìn những thứ về anh mà cô chưa từng biết. Một chiếc giường gỗ đơn giản, một chiếc bàn với vài cuốn sách, một cuốn tiểu sử Anh-xtanh, một cuốn tiểu thuyết của Dennis Lehane, một chiếc quần jeans vắt trên chiếc ghế trong góc nhà. Một chiếc ti-vi nhỏ.
“Cái quái gì thế kia?” - Karen hỏi, chỉ vào một thứ treo trên tường.
"Đó là chiếc gậy khúc côn cầu.” - Hauck nói, ngả người ra sau.
Karen chống cùi chỏ nhỏm dậy. - “Nói đi, rằng em không ngủ với người chỉ treo gậy khúc côn cầu trong nhà đấy chứ.”
Hauck nhún vai: “Chơi vào mùa đông mà. Chắc là anh quên chưa cất nó đi.”
“Ty, bây giờ đã là tháng sáu rồi kia mà. "
Anh gật đầu, như một cậu bé phát hiện ra nơi cất giấu an toàn cho số bánh bích quy của mình dưới giường ngủ. - "Thật may mắn là em không tới đây vào tuần trước. Lúc đó đến cả bàn trượt tuyết của anh cũng vẫn còn chưa được cất đi.”
Karen vuốt má Hauck: “Trông anh cười thật tuyệt, trung úy ạ.”
“Anh nghĩ chúng ta có thể nói rằng, cả hai đều hơi chậm một chút.”
Họ nằm như vậy một lúc trên chiếc giường lớn, như hai con sao biển, không quần áo, chỉ những ngón tay họ là chạm đến nhau, tìm kiếm nhau.
“Ty này...” — Karen nhỏm dậy. - “Có một điều em muốn hỏi về anh. Em nhìn thấy một thứ khi vào phòng làm việc của anh hôm đó. Anh để một bức hình trên bàn máy tính. Hình hai bé gái. Hôm gặp anh ở trận bóng, em gặp Jessie, anh bảo đó là con gái duy nhất của mình. Tối nay em lại nhìn thấy hình cả hai đứa, ở ngoài kia.” - Cô ngả sát người anh. - “Ý em không phải là muốn gợi lại một điều nào đó.”
“Không.” - Hauck lắc đầu. - “Em không gợi lại điều gì cả.” Quay nhìn lên trần nhà, Hauck cuối cùng cũng nói với cô về Norah. - “Con bé nếu còn thì đã lên chín rồi.”
Karen cảm thấy nỗi buồn như nhát dao xuyên suốt qua người anh. Anh kể lại cho cô nghe là anh đã phải quay trở lại cửa hàng, vì đã quên một thứ ra sao và đã vội vàng để quay về nhà. Anh có ca trực, và anh đang bị muộn. Beth nổi cáu với anh. Lúc đó họ đang sống ở Queens (1). Anh đã mua nhầm món tráng miệng. - “Món snack pút-đinh...”
Anh kể lại mình đã vội vàng rời xe ra sao, nửa tiếng sau là tới ca trực của anh, nên anh đã vội chạy vào để lấy hóa đơn. “Món snack pút-đinh.” - Hauck lặp lại, nhún vai nhìn Karen, một nụ cười trống vắng.
“Hai đứa lúc đó đang chơi đùa bên vỉa hè. Trò thuyền kéo Annie, sau này Jessie kể lại cho anh. Em biết đấy, bài hát - "Merrily, merrily, merrily... " - Hauck hít sâu một hơi. — “Chiếc xe lùi ra. Anh đã không kéo phanh tay. Tất cả những gì anh còn kịp nghe là tiếng Jessie la lên. Và cả Beth nữa. Anh vẫn nhớ ánh mắt của cô ấy nhìn anh lúc đó. ‘ Ôi không, Ty, Chúa ơi!’ Tất cả xảy ra thật bất ngờ.” - Hauck nhìn cô, liếm môi. - “Con bé mới lên bốn.”
Karen ngồi dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ưa nhìn của Hauck. - “Anh vẫn còn suy nghĩ nhiều về nó phải không? Em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Em nhìn thấy nó ngay lần đầu tiên gặp anh.”
“Em là người đang phải đối mặt với một sự kiện vào lúc đó kia mà.”
“Đúng thế, nhưng em vẫn nhận ra. Em nghĩ đó là lý do vì sao em phải cảm ơn anh. Vì những gì anh nói. Anh đã khiến em cảm thấy anh hiểu và cảm thông. Em không nghĩ là có lúc nào đó anh thôi không nghĩ tới câu chuyện đó nữa.”
“Làm sao anh có thể không nghĩ tới nó được, Karen?”
“Em hiểu.” - Karen gật đầu. - “Em hiểu... Còn vợ anh thì sao? Tên cô ấy là Beth đúng không nhỉ?”
Hauck nhỏm nghiêng người dậy, khom vai một cách vô vọng. - “Anh không nghĩ là cô ấy có thể tha thứ cho anh. Điều nực cười ở đây là chính cô ấy là lý do buộc anh phải quay lại cửa hàng đó.” - Anh quay người nhìn thẳng vào mắt cô. - “Em đã luôn hỏi anh tại sao anh lại làm như vậy phải không?”
Karen gật đầu. - “Đúng thế.”
“Một lý do là anh nghĩ mình đã bị em lôi cuốn ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Anh không thể xua được hình ảnh em đi.”
Karen cầm tay Hauck.
‘'Nhưng lý do còn lại,” - Hauck lắc lắc đầu nói - “là hình ảnh con trai của Raymond nằm chết trên đường, Anh biết có một điều gì đó ngay từ ban đầu. Có một điều gì đó ở AJ gợi anh nhớ đến Norah. Anh không thể gạt được hình ảnh đó ra khỏi đầu. Cho đến tận bây giờ vẫn vậy.”
"Tóc của hai đứa,” - Karen nói, đưa tay nắm lấy bàn tay Hauck đưa lên ngực mình. - “Cả hai đứa đều có mái tóc đỏ. Anh đã luôn tìm cách đền đáp vụ tai nạn ấy thôi. Bằng cách giải quyết vụ tai nạn của AJ. Bằng cách trở thành người hùng trong em.”
"Không, phần đó chỉ là kế hoạch để tiếp cận em của anh thôi." - Hauck trêu, mặt ngây ra.
“Ty!" - Cô nhìn vào đôi mắt đau khổ của anh. - “Anh là người tốt. Đó là điều em nhận thấy ngay lần đầu tiên mình gặp. Bất cứ ai biết anh đều nhận ra điều đó. Chúng ta đều có nhiều việc để làm mỗi ngày, bước xuống đường tham gia giao thông, lái xe khi chúng ta đã uống hơi nhiều một chút, quên không tắt nến khi đi ngủ, và những việc đó cứ tiếp tục xảy ra, như chúng vẫn thường vậy. Cho tới một lần chúng không còn xảy ra như thường lệ nữa. Anh không thể cứ dằn vặt mình mãi được. Chuyện đó xảy ra đã lâu rồi. Đó là một tai nạn. Anh yêu con gái mình. Anh vẫn còn rất yêu con gái mình. Anh không phải đền đáp cho bất cứ việc gì cả.”
Hauck mỉm cười. Anh đặt tay lên má cô, vuốt ve khuôn mặt Karen. - “Lời khuyên này là từ một người phụ nữ đã bước vào đây đêm nay, sau khi phát hiện ra rằng người chồng quá cố của mình hóa ra lại là người bạn mới trên mạng AOL.”
“Đêm nay, đúng.” - Karen cười. - “Ngày mai... ngày mai ai biết ra sao?”
Cô ngả người ngã ra giường. Bỗng nhiên cô nhớ lý do mình đến đây là vì sao. Nỗi thất vọng đột nhiên như đông cứng lại trong mạch máu. Chào em yêu... câu nói khiến cô thoáng buồn. Cô nắm lấy tay Hauck.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ đây, Ty?”
“Chúng ta sẽ để mặc nó.” - Hauck nói, vuốt ngón tay dọc theo sống lưng cô, dừng lại ở phía dưới. - “Dầu sao thì cũng không có lợi lúc này, Karen ạ.”
“Không có lợi? Không có lợi cho điều gì chứ?” - Cô hỏi, thấy có gì đó đang khuấy lên nơi bụng dưới.
Hauck quay sang cô, nhún vai: “Không có lợi cho việc làm lại một lần nữa.”
“Làm lại một lần nữa ấy hả? ” - Hauck kéo Karen lên người mình, hai cơ thể đột nhiên hoang dại trở lại. Cô cọ mũi mình vào mũi anh, tóc cô đổ trùm lên khuôn mặt anh như một thác nước. Cô cười lớn. - “Anh biết đã bao lâu rồi em chưa được nghe những từ thế này không?”
Chú thích:
1 Queens: Khu vực rộng lớn nhất và là khu đông dân cư thứ hai ở thành phố New York.
/106
|