Một ngày đã trôi qua khi Karen nhận được hướng dẫn từ Charles. Lần này cô không còn cảm thấy hồi hộp hay sợ hãi nữa. Cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được hướng dẫn từ anh. Vậy là đã giải quyết được vấn đề.
Đến Câu lạc bộ Saint James trên đảo Saint Hubert thuộc Quần đảo Virgin của Anh.
Karen biết nơi đó. Họ đã từng đi thuyền qua đó vài lần trước đây. Đó là một địa điểm đẹp nằm trong một khu vịnh cong cong hình móng ngựa; chạy vòng theo bãi biển là một dãy nhà gỗ mái lá. Một nơi rất hẻo lánh.
Charles nói thêm: Nhanh lên nhé, Karen. Chỉ nội trong vài ngày nữa, đừng kéo dài đến vài tuần. Anh sẽ liên lạc với em khi đến đó.
Có rất nhiều điều Karen nghĩ rằng mình sẽ nói với Charles. Nhưng tất cả những gì cô trả lời chỉ là: Em sẽ đến.
RONALD TORBOR TRẰN TRỌC không biết nên làm gì. Buổi sáng hôm đó, khi ngẩng lên, anh đã nhìn thấy Steven Hanson, người khách hàng người Mỹ, đang đứng trước bàn làm việc của mình.
Hanson tới để đóng các tài khoản của ông ta.
Viên giám đốc ngân hàng cố tìm cách che giấu nỗi ngạc nhiên. Kể từ khi hai gã người Mỹ tìm tới nhà anh, anh đã mong sao mình không phải gặp lại Hanson nữa. Nhưng rồi ông ta đã đến. Họ nói chuyện và tiến hành công việc một lúc lâu, tim Ronald đập thình thịch. Ngay sau khi Hanson rời đi, Ronald chạy vội vào nhà vệ sinh, vã nước lạnh lên khuôn mặt đang nóng bừng.
Anh nên làm gì đây?
Anh biết rằng làm theo những gì hai kẻ đáng sợ kia yêu cầu là không đúng. Anh biết như vậy là vi phạm vào nguyên tắc tín dụng. Rằng anh có thể sẽ bị mất việc nếu có người phát hiện ra. Anh sẽ mất tất cả những gì mình đạt được trong từng ấy năm.
Ronald cũng rất quý ông Hanson nữa. Đó là người bao giờ cũng vui vẻ và lịch thiệp. Ông ta luôn nhận xét rất khéo về Ezra trong tấm hình Ronald luôn đặt trên bàn làm việc của mình. Cả lần Hanson gặp Ezra và vợ anh ở ngân hàng nữa.
Nhưng anh còn lựa chọn nào nữa đâu? Anh phải làm việc này, vì Ezra.
Gã ria mép đã nói rồi - nếu hắn phát hiện ra anh lừa dối hắn, bọn chúng sẽ quay trở lại. Và nếu bọn chúng đã lần theo Hanson được đến đây rồi thì bọn chúng cũng có thể lần ra xa thêm được nữa. Và nếu bọn chúng phát hiện ra rằng các tài khoản của Hanson đã được chuyển đi thì mọi việc sẽ còn tệ hơn cho Edith và Ezra.
Tệ hại hơn rất nhiều.
Ronald nhận ra rằng có nhiều nguy cơ hơn nhiều chứ không hẳn chỉ là nguy cơ mất việc. Đó là gia đình anh. Bọn chúng đã đe dọa sẽ giết anh. Còn Ezra nữa. Ronald đã thề rằng anh không được phép lại nhìn thấy nỗi hoảng sợ đó trong mắt vợ mình nữa.
Ông Hanson, làm ơn hãy hiểu. Liệu tôi có còn lựa chọn nào khác nữa không?
Bên ngoài ngân hàng, ở góc xa của quảng trường, có một cột điện thoại thẻ bên cạnh một chiếc ghế băng với biển hiệu quảng cáo bầu cử trên đó. Đó là một tấm hình của người từng giữ chức bộ trưởng đã tham nhũng ở Nevis và một khẩu hiệu: ĐÃ ĐẾN LÚC PHẢI THAY NHỮNG KẺ NÀY.
Anh nhét thẻ điện thoại vào khe cắm, ấn số điện thoại được cung cấp. Đảm bảo là tôi phải biết được thông tin từ anh đấy nhé, Ronald, gã đàn ông để ria mép đã nói vậy trước khi đi, hắn còn vỗ vỗ đầu Ezra, nói “Thằng bé rất xinh.” - Hắn nháy mắt. - “Chắc chắn cháu sẽ rất có tương lai đấy.”
Cuộc gọi được kết nối. Ronald cố nén nỗi sợ hãi.
“Xin chào, " đầu dây đằng kia có giọng trả lời. Konald nhận ra ngay giọng nói. Chỉ cần nghe lại giọng nói đó cũng đã khiến một cơn ớn lạnh vì hổ thẹn và khiếp sợ chạy dọc sống lưng.
“Tôi là Ronald Tobor đây. Từ đảo Nevis đây. Ông đã bảo tôi phải gọi điện cho ông.”
“Ronald à. Thật tốt là ông đã gọi đến.” - Gã ria mép đáp lời. - “Ezra thế nào rồi? vẫn tốt chứ hả?”
“Tôi vừa mới gặp ông ta.” - Ronald nói, không trả lời câu hỏi của gã. - “Người ông đang tìm kiếm. Hôm nay ông ta đã tới đây."
Đến Câu lạc bộ Saint James trên đảo Saint Hubert thuộc Quần đảo Virgin của Anh.
Karen biết nơi đó. Họ đã từng đi thuyền qua đó vài lần trước đây. Đó là một địa điểm đẹp nằm trong một khu vịnh cong cong hình móng ngựa; chạy vòng theo bãi biển là một dãy nhà gỗ mái lá. Một nơi rất hẻo lánh.
Charles nói thêm: Nhanh lên nhé, Karen. Chỉ nội trong vài ngày nữa, đừng kéo dài đến vài tuần. Anh sẽ liên lạc với em khi đến đó.
Có rất nhiều điều Karen nghĩ rằng mình sẽ nói với Charles. Nhưng tất cả những gì cô trả lời chỉ là: Em sẽ đến.
RONALD TORBOR TRẰN TRỌC không biết nên làm gì. Buổi sáng hôm đó, khi ngẩng lên, anh đã nhìn thấy Steven Hanson, người khách hàng người Mỹ, đang đứng trước bàn làm việc của mình.
Hanson tới để đóng các tài khoản của ông ta.
Viên giám đốc ngân hàng cố tìm cách che giấu nỗi ngạc nhiên. Kể từ khi hai gã người Mỹ tìm tới nhà anh, anh đã mong sao mình không phải gặp lại Hanson nữa. Nhưng rồi ông ta đã đến. Họ nói chuyện và tiến hành công việc một lúc lâu, tim Ronald đập thình thịch. Ngay sau khi Hanson rời đi, Ronald chạy vội vào nhà vệ sinh, vã nước lạnh lên khuôn mặt đang nóng bừng.
Anh nên làm gì đây?
Anh biết rằng làm theo những gì hai kẻ đáng sợ kia yêu cầu là không đúng. Anh biết như vậy là vi phạm vào nguyên tắc tín dụng. Rằng anh có thể sẽ bị mất việc nếu có người phát hiện ra. Anh sẽ mất tất cả những gì mình đạt được trong từng ấy năm.
Ronald cũng rất quý ông Hanson nữa. Đó là người bao giờ cũng vui vẻ và lịch thiệp. Ông ta luôn nhận xét rất khéo về Ezra trong tấm hình Ronald luôn đặt trên bàn làm việc của mình. Cả lần Hanson gặp Ezra và vợ anh ở ngân hàng nữa.
Nhưng anh còn lựa chọn nào nữa đâu? Anh phải làm việc này, vì Ezra.
Gã ria mép đã nói rồi - nếu hắn phát hiện ra anh lừa dối hắn, bọn chúng sẽ quay trở lại. Và nếu bọn chúng đã lần theo Hanson được đến đây rồi thì bọn chúng cũng có thể lần ra xa thêm được nữa. Và nếu bọn chúng phát hiện ra rằng các tài khoản của Hanson đã được chuyển đi thì mọi việc sẽ còn tệ hơn cho Edith và Ezra.
Tệ hại hơn rất nhiều.
Ronald nhận ra rằng có nhiều nguy cơ hơn nhiều chứ không hẳn chỉ là nguy cơ mất việc. Đó là gia đình anh. Bọn chúng đã đe dọa sẽ giết anh. Còn Ezra nữa. Ronald đã thề rằng anh không được phép lại nhìn thấy nỗi hoảng sợ đó trong mắt vợ mình nữa.
Ông Hanson, làm ơn hãy hiểu. Liệu tôi có còn lựa chọn nào khác nữa không?
Bên ngoài ngân hàng, ở góc xa của quảng trường, có một cột điện thoại thẻ bên cạnh một chiếc ghế băng với biển hiệu quảng cáo bầu cử trên đó. Đó là một tấm hình của người từng giữ chức bộ trưởng đã tham nhũng ở Nevis và một khẩu hiệu: ĐÃ ĐẾN LÚC PHẢI THAY NHỮNG KẺ NÀY.
Anh nhét thẻ điện thoại vào khe cắm, ấn số điện thoại được cung cấp. Đảm bảo là tôi phải biết được thông tin từ anh đấy nhé, Ronald, gã đàn ông để ria mép đã nói vậy trước khi đi, hắn còn vỗ vỗ đầu Ezra, nói “Thằng bé rất xinh.” - Hắn nháy mắt. - “Chắc chắn cháu sẽ rất có tương lai đấy.”
Cuộc gọi được kết nối. Ronald cố nén nỗi sợ hãi.
“Xin chào, " đầu dây đằng kia có giọng trả lời. Konald nhận ra ngay giọng nói. Chỉ cần nghe lại giọng nói đó cũng đã khiến một cơn ớn lạnh vì hổ thẹn và khiếp sợ chạy dọc sống lưng.
“Tôi là Ronald Tobor đây. Từ đảo Nevis đây. Ông đã bảo tôi phải gọi điện cho ông.”
“Ronald à. Thật tốt là ông đã gọi đến.” - Gã ria mép đáp lời. - “Ezra thế nào rồi? vẫn tốt chứ hả?”
“Tôi vừa mới gặp ông ta.” - Ronald nói, không trả lời câu hỏi của gã. - “Người ông đang tìm kiếm. Hôm nay ông ta đã tới đây."
/106
|