Vì thời tiết càng ngày càng nóng nên Lâm Lang cũng cảm thấy mệt mỏi hơn mỗi ngày. Cẩm Thu thấy vậy thì khuyên nàng: "Giờ đã là cuối giờ thân, chủ nhân vừa ngủ dậy xong, hay là nô tì cùng chủ nhân đến chỗ Nghi tần nói chuyện đôi ba câu, lúc về dùng bữa chiều sau?"
Lâm Lang nhớ lời dặn của thái y, bảo nàng hằng ngày nên đi dạo nhiều một chút, không nên nghĩ ngợi quá nhiều. Vì vậy nàng liền đồng ý với Cẩm Thu. Trời dần nóng hơn, liễu xanh cùng trăm hoa trong vườn đang dần úa tàn. Cẩm Thu cùng Lâm Lang đi ngắm hoa một hồi, lại dừng một hồi, bất giác đã đi quá xa. Lúc này là hoàng hôn, có vài trận gió đông thổi qua khiến người ta cảm thấy hơi hơi lạnh.
Cẩm Thu bèn nói: "Gió thổi cả khí lạnh vào người, hay là để nô tì đi lấy cho chủ nhân chiếc áo choàng đến?"
Lâm Lang đáp: "Cũng được, tiện cầm luôn bức tranh đặt trong tráp trên chiếc bàn tràng kỉ nữa. Ta từng đồng ý sẽ vẽ lại cho Nghi chủ nhân, vừa nãy chỉ nghĩ đi ra ngoài mà quên mất." Cẩm Thu đáp vâng rồi quay người đi.
Chỗ cuối dãy giả sơn có hàng hoa thược dược đang nở rất đẹp, dưới ánh chiều tà nó đẹp đẽ vô cùng. Lâm Lang muốn tới ngắm nên bước chân thuận theo những viên đá nền, hướng về nơi đó.
Sắc trời dần tối, các cung đều đang truyền bữa tối lên nên trong vườn rất yên tĩnh, không ai qua lại cả. Chỉ có một đàn chim bay về tổ, xung quanh là tiếng chim kêu a a. Lâm Lang ngắm xong hàng hoa, quay đầu thấy cảnh hoàng hôn đang dần bao phủ lên tường cung. Nàng lại đi theo hàng đá, bất giác đã vòng ra sau dãy giả sơn. Chỗ này vốn có hai gian phòng nho nhỏ, chuyên làm nhà kho cho thợ chăm sóc hoa cất đủ loại đồ dùng như cuốc, hốt rác... Nơi này cực kì vắng vẻ, bình thường ít khi có người qua lại. Nàng thấy mình đã dần đi đến gần đó rồi, lại sợ Cẩm Thu quay lại không tìm thấy mình nên định theo đường cũ quay về, chợt nghe tiếng khóc thút thít của một nữ tử ở ngoài đầu hồi. Có một người ở cạnh khuyên: "Chúng ta là phận nô tài, bị đánh thì cũng biết làm thế nào."
Lâm Lang đoán là có cung nữ bị mắng mỏ rồi mới trốn ở đây kể lể khóc lóc với tỷ muội khác, nàng cũng không quá chú ý tới. Đúng lúc định đi thì chợt nghe tiếng vừa khóc vừa nói: "Lòng dạ của chủ nhân quá ác độc, thể nào mà cái mạng của Lương chủ nhân cũng suýt nữa mất vào tay người này rồi."
Lâm Lang nghe xong câu này như sét đánh giữa trời quang, bất giác đứng lặng người ở đó. Lại nghe một giọng khác trách mắng: "Muội đừng ăn nói hàm hồ, câu này cũng nói bừa được à?"
Người đang khóc hình như bị dọa sợ, sau một hồi lâu mới đáp lại: "Tỷ tỷ à, muội cũng chỉ kể cho mình tỷ thôi đấy. Hôm đó Đoan chủ nhân tới thăm người, muội đứng ngoài cửa sổ nghe được, hóa ra là lúc người cùng Lương chủ nhân còn làm ở Càn Thanh cung thì người cùng Đoan chủ nhân đã bàn bạc kĩ càng, làm ra mấy cái bẫy hãm hại Lương chủ nhân đó. Khiến cho Vạn tuế gia giận Lương chủ nhân, đẩy Lương chủ nhân ra khỏi Càn Thanh cung, thế nên mới thành như ngày nay." Lại khóc: "Chủ nhân vẫn luôn nghi ngờ muội đã nghe được gì đó nên mới mượn cơ hội vừa đánh vừa mắng, giờ thì muội bị đuổi đi trồng hoa rồi, người vẫn không tha cho muội, còn vu oan cho muội trộm mất chiếc vòng tay, muốn đuổi muội đi hẳn. Tỷ à, muội phải làm sao bây giờ?"
Người kia đáp: "Đừng nói nữa, mấy chuyện không có bằng chứng thế này ai dám tin muội chứ, đều sẽ cho là muội thêu dệt lên thôi. Muội mau quên chuyện đó đi, quên hoàn toàn đi, tỷ cũng sẽ làm như chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu để người khác biết được thì là đại họa diệt môn đấy!" Người khóc bị dọa hết hồn, chỉ đành thút thít.
Cả người Lâm Lang từng đợt nóng lạnh dồn dập, như bị ốm nặng vậy. Gió thổi qua người làm nàng run lên từng đợt. Một hồi lâu sau nàng mới có sức quay người để đi về. Dưới gót chân như hư vô, nàng đi chậm chậm một hồi mới đi ra bên ngoài dãy giả sơn, rồi từ từ bước lên con đường lát gạch cứng của cung. Cẩm Thu đang đứng bên kia, mặt đầy lo lắng cùng sốt ruột. Thấy nàng thì vô cùng vui mừng: "Chủ nhân đi đâu vậy? Làm nô tì tìm mãi. Trong vườn chẳng có mấy người, đến một người để hỏi cũng chẳng tìm được ai. Trời thì tối dần rồi, nô tì lo chết mất." Một mặt nói một mặt rũ chiếc áo choàng ra, giúp nàng khoác lên. Vừa chạm vào nàng thì chợt giật mình: "Sao chủ nhân lại lạnh như băng thế này? Không phải là nhiễm gió lạnh rồi chứ?"
Lâm Lang khẽ lắc đầu, Cẩm Thu thấy mặt nàng chẳng có lấy một sắc hồng, lòng sợ hãi, nàng nói: "Trời tối rồi, hay là nô tì đưa chủ nhân về trước, ngày mai lại đi Trường Xuân cung sau?" Lâm Lang lại chẳng trả lời, nàng bước lên hàng đá trên đường lớn, từ từ đi về. Cẩm Thu đỡ nàng, trong lòng không yên.
Về đến Trữ Tú cung thì trời đã tối hẳn. Bích Lạc đang chỉ bảo tiểu thái giám lên đèn, dưới ánh đèn chợt nhìn thấy Lâm Lang đi vào, một gương mặt trắng bệch như không hồn. Bích Lạc giật mình, vội chạy tới hầu hạ. Nàng cầm một chiếc khăn lông nóng lên lau mặt, miệng hỏi: "Chủ nhân đã đói chưa ạ, có muốn ăn chút gì không?"
Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát."
Bích Lạc nghe giọng nàng không giống bình thường, vội đi dọn dẹp giường, đỡ nàng nằm xuống. Lại lệnh cung nữ vào, thay hương đang đốt trong chiếc lư lớn dưới đất thành hương An Tức, xong xuôi mới đi nhẹ ra ngoài. Nàng tìm Cẩm Thu hỏi ngay thẳng mặt: "Tổ tông của ta ơi, muội dẫn chủ nhân đi đâu vậy? Những gì Lương am đạt căn dặn hết lần này tới lần khác muội đều bỏ ngoài tai hả? Ta nói cho muội biết, nếu muội không muốn sống nữa thì cũng đừng để liên lụy tới mọi người."Cẩm Thu như sắp khóc đến nơi: "Có đi được đâu đâu. Thì bảo là đến chỗ Nghi chủ nhân ngồi một lúc, đi tới vườn hoa thì chủ nhân sai muội về lấy áo choàng và bức tranh. Lúc muội cầm đồ trở lại thì tìm một lúc lâu cũng chẳng thấy người, sau đó mới thấy người đi ra từ sau dãy giả sơn, lúc đấy đã thành thế này rồi."
Bích Lạc nói: "Muội dám để chủ nhân một mình ở trong vườn, lỡ như đụng phải ai thì muội có gánh được trách nhiệm không?"
"Muội cũng nhất thời không suy nghĩ chu đáo, vốn nghĩ đi nhanh về nhanh, chỉ đi có một lát thôi, với lại bình thường trong vườn ít người qua lại, nên mới nghĩ không có gì nghiêm trọng cả."
Bích Lạc hậm hực mắng: "Không nghiêm trọng? Muội nhìn chủ nhân đi, thế còn gọi là không nghiêm trọng à? Để Vạn tuế gia biết được, xem Lương am đạt tha được cho đứa nào."
Cẩm Thu vừa sợ vừa hối hận, nức nở đáp: "Muội cũng đâu có cố ý, ai ngờ chỉ trong một lát mà bất ngờ xảy ra chuyện........" Bích Lạc thấy nàng như vậy, cũng không mắng mỏ nữa. Lại sợ Lâm Lang có việc cần sai mình nên vội vàng quay người đi vào.
Bích Lạc ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thấy Lâm Lang nằm ngủ không mảy may động đậy chút nào, trong lòng chỉ có một cảm giác sợ hãi. Đợi đến canh một, tiểu thái giám của Càn Thanh cung lặng lẽ tới bẩm: "Vạn tuế gia sắp tới, mời chủ nhân chuẩn bị tiếp giá."
Bích Lạc không dám nói thật, đành đến cạnh giường, khe khẽ gọi Lâm Lang: "Chủ nhân." Mắt Lâm Lang long lanh nhìn vào chiếc mành, dường như chưa ngủ, thấy nàng tới thì nói: "Ta không muốn ăn gì cả."
Bích Lạc đành nói: "Vậy chủ nhân đã thấy khỏe hơn chút nào chưa? Càn Thanh cung bảo Vạn tuế gia sắp đến rồi. Nếu chủ nhân thấy không thoải mái thì nô tì sẽ phái người đi bẩm với Vạn tuế gia."
Lâm Lang biết nếu như bẩm lại với hoàng đế, nhất định sẽ khiến hắn lo lắng. Nếu không tự mình đến thăm nàng thì cũng sẽ phái người tới, dù gì thì đều bất an cả. Thế là nàng gắng ngồi dậy: "Không, không cần." Nói tiếp: "Đem gương đến đây cho ta."
Bích Lạc cầm gương tới, Lâm Lang nhìn mình một chút, chỉ thấy mặt mày đều đỏ ửng, đâm ra lại có vẻ khỏe khoắn. Lại gọi Cẩm Thu vào chải tóc cho nàng. Vừa thu dọn xong xuôi thì hoàng đế tới.
Tâm trạng của hoàng đế rất tốt, hắn nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh đèn rồi nói: "Hôm nay tinh thần nàng dường như rất tốt." Lâm Lang mỉm cười đáp: "Thiếp ngủ một lúc lâu, lúc nãy lại vừa nghỉ ngơi một hồi, bây giờ thì thấy đói."
Hoàng đế nói: "Trẫm cũng đói rồi. Hôm nay có chim cút hầm nhừ mà phía nam mới tiến cống. Trẫm đã sai người đưa tới phòng bếp của nàng, bảo bọn họ nấu cháo. Lát nữa chúng ta cùng ăn."
Bích Lạc liền sai người dọn dẹp bàn trên tràng kỉ, lại hầu hạ hoàng đế đỡ áo choàng để hắn ngồi lên tràng kỉ. Lâm Lang ngồi ngang hắn. Nhà bếp dâng lên món cháo nhuyễn cùng tám món ăn: chim cút hầm nhừ, thịt gà xé nhỏ, thịt ngan thái lát, chả nem rán giòn, giò thái sợi, thịt cầy hương, thịt xông khói xếp hoa, rau non xào dầu muối. Ngoài ra còn có bốn loại điểm tâm, đầy cả mặt bàn. Lâm Lang ăn chút rau, lại cố gắng ăn được nửa bát cháo. Chỉ thấy trong miệng đắng ngắt, nuốt không trôi, thế là nàng buông đũa xuống. Vì hai má nàng ửng đỏ nên hoàng đế nói: "Có phải ăn vào rồi nóng trong người không? Đừng cởi áo ngoài ra, lát nữa nhiều gió." Vừa nói vừa đặt đũa xuống, sờ sờ trán nàng, mặt hắn bỗng biến sắc: "Sao lại nóng hầm hập thế này?"
Lâm Lang cũng thấy cả người không còn sức, da dẻ như đang bị nung đốt, chỉ sợ mình đã bị sốt rồi. Nàng gắng gượng cười cười: "Thiếp thật sự không được khỏe, vì trước đó gặp gió nên bị nhiễm lạnh."
Hoàng đế liền sai người truyền thái y đồng thời bảo nàng lên giường nằm. Đám người Bích Lạc đã lo lắng từ lâu, giờ vội lên hầu hạ, hoàng đế nói: "Bây giờ các ngươi hầu hạ thật quá qua loa, chủ nhân bị bệnh cũng không biết, có thể thấy tắc trách tới mức nào."
Lâm Lang nói: "Không thể trách các nàng được, thiếp cũng mới cảm thấy thôi."
Hoàng đế đợi thái y tới, kê đơn thuốc rồi nhìn nàng uống thuốc xong xuôi cũng đã qua hai canh giờ. Trong lòng hắn lo lắng không yên, miệng thì lại an ủi nàng: "Không sao, thái y chỉ nói là nhiễm gió lạnh, uống một thang thuốc là khỏi." Lâm Lang cười gượng, đáp: "Giờ thiếp thấy người nhẹ nhõm đi nhiều rồi, hoàng thượng về Càn Thanh cung nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải lên triều nữa."
Hoàng đế cũng biết mình ở đây thì nàng không thể ngủ yên, nên nói: "Vậy cũng được, nàng dưỡng bệnh cho tốt. Trẫm hồi cung trước." Đi đến cửa, cuối cùng không kìm lòng được mà quay đầu nhìn nàng. Nàng đang nhìn hắn, trong mắt đầy nước mắt. Thấy hắn quay lại thì vội quay mặt đi. Hoàng đế liền đi tới, nắm tay nàng, khẽ hỏi: "Hôm nay nàng sao vậy?"
Nàng như sợ hãi hồi phục tinh thần, trong mắt vẫn có sự kinh sợ, hoảng hốt như cũ. Miệng không trả lời câu hỏi mà nói: "Đêm nay thật yên tĩnh." Hoàng đế vô cùng thương yêu, hỏi han: "Không phải là mệt quá chứ. Bây giờ không như ngày trước nữa, nàng phải giữ gìn sức khỏe cho trẫm." Đáy lòng nàng chợt xúc động, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hắn đang nhìn nàng chăm chú. Đôi mắt đen nhánh sâu sắc, vừa ngời sáng vừa sâu lắng, nàng không khỏi tránh mặt đi, giọng nho nhỏ: "Thiếp sợ..."
Hoàng đế nghe thấy trong giọng nàng có sự sợ hãi, hơi hơi run rẩy, thật là đáng thương. Hắn bất giác ôm nàng vào lòng: "Đừng sợ, trẫm đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Bọn họ đến thân mình còn chưa lo xong, chắc chắn không thể gây khó dễ cho nàng được. Còn nữa, có hoàng tổ mẫu, người đã đồng ý với trẫm sẽ bảo vệ nàng chu đáo." Giữa làn tóc mai của nàng có hương thơm dịu dàng, thanh khiết. Không ngờ nàng lại thở dài một tiếng: "Lâm Lang không sợ mấy chuyện đó." Hoàng đế khó tránh ồ lên, hỏi nàng: "Vậy nàng sợ chuyện gì?"
Giọng nàng lại càng nhỏ hơn nữa, gần như không thể nghe thấy: "Thiếp không biết." Giọng nói mang theo sự bất lực cùng bi ai, bản thân hắn chưa từng nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng đầy thương yêu: "Có trẫm đây, nàng không phải sợ gì cả."
Ánh nến trên bàn đang cháy thành sáp, ánh sáng nhảy múa, lúc sáng ngời lúc ảm đạm, lập lòe liên hồi.
Nàng nói khẽ: "Người nhìn ngọn nến này xem, cháy lên sáng ngời như vậy rồi suýt nữa tắt ngấm." Giọng nói vẫn mơ hồ mang theo chút thê lương. Hắn nhớ lại tất cả những gì khổ đau nàng đã chịu, lòng trở nên buồn rầu. Thuận tay rút chiếc trâm ngọc cài trên tóc nàng ra, gảy gảy ánh nến: "Trên thế gian này nàng không phải sợ gì cả. Tất cả trẫm đều gánh vác thay nàng." Mắt nàng lờ mờ có một làn sương, giọng dần nhỏ đi: "Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn...*" Hắn có vô số lời định nói, giờ không biết đã nghẹn lại ở đâu, qua hồi lâu mới mở miệng: "Hóa ra nàng nghĩ như vậy."
* Trích "Hậu cung từ" của Bạch Cư Dị nói về cuộc sống bi thảm hiu quạnh của phi tử bị thất sủng
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, giữa trán hắn đang nhăn lại thành ba hàng, nàng từ từ nói: "Lâm Lang cũng giống như các chủ nhân hậu cung khác, thiếp sợ thất sủng, sợ hoàng thượng không để ý đến thiếp nữa, sợ người lạnh nhạt, sợ người không vui. Sợ tuổi già, sợ bệnh tật, sợ cái chết...... sợ....... không gặp được hoàng thượng nữa."
Trán hắn dần dãn ra, bờ môi hiện lên nụ cười. Hai người tựa vào nhau một lúc lâu, nàng nói: "Hai chúng ta ở đây giống như đang mơ vậy."
Không hiểu sao lòng hắn lại thấy hơi chua xót, miệng đáp: "Sao lại là mơ được. Thân thể nàng không khỏe, đừng nói những lời như vậy. Trẫm tính rồi, đợi đến lúc thiên hạ ổn định, trẫm sẽ ghép Tây Uyển, Nam Uyển, Bắc Hải vào nhau, thành một khu vườn thật rộng (ba khu này chắc rộng bằng nước mình =.=). Tới lúc đó, chúng ta ở trong vườn, có thể không quan tâm tới quy củ trong cung nữa. Chỉ có hai người chúng ta bên nhau."
Nàng "ừ" một tiếng, hoàng đế lại nói: "Thời tiết trong kinh nóng bức, xưa nay nàng sợ nóng, đến lúc đó ta chọn một chỗ ở Quan Ngoại, cũng xây vườn. Cứ đến tháng sáu hàng năm trẫm sẽ đưa nàng đi tránh nóng, săn bắn muông thú. Ngày tháng của chúng ta còn rất dài."
Lại an ủi nàng một hồi rồi tự mình đỡ nàng nằm xuống ngủ rồi mới đi ra. Bích Lạc cùng mấy người đều ở ngoài chuẩn bị tiễn hoàng đế. Hoàng đế lên kiệu, một hàng tám cái đèn vây quanh ngự giá về Càn Thanh cung. Lương Cửu Công đi theo đằng sau, quay người vẫy vẫy Bích Lạc. Bích Lạc đành tiến lên, Lương Cửu Công nói: "Ngươi cũng đi, Vạn tuế gia có chuyện cần hỏi."
Bích Lạc liền theo sau, cùng hoàng đế về Càn Thanh cung. Hoàng đế thay áo xong, ngồi trên tràng kỉ. Bích Lạc quỳ yên lặng ở đó, không dám gây ra tiếng động gì. Hoàng đế lặng im hồi lâu, cuối cùng nói: "Lời của thái y ngươi cũng nghe thấy rồi. Bình thường trẫm dặn dò các ngươi thế nào?"
Bích Lạc dập đầu liên tục, đáp: "Nô tì đáng chết."
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Thái y nói chủ nhân các ngươi đã cực kì sợ hãi đến nỗi tinh thần không bình thường. Gió đã len vào mạch, may mà chưa ảnh hưởng đến thai nhi. Ngươi nói thật cho trẫm, chủ nhân các ngươi đã gặp ai, hay là đã gặp phải chuyện gì?"
Bích Lạc cũng chịu, đành đem những lời Cẩm Thu nói kể lại một lượt từ đầu tới cuối: "Chúng nô tì thật sự không biết, nô tì đã nghiêm khắc quở trách Cẩm Thu rồi, nàng cũng chỉ biết khóc, xin Vạn tuế gia minh xét."
Lương Cửu Công đi truyền Cẩm Thu tới, hoàng đế hỏi. Quả nhiên sự việc là thế, không ai biết rõ được. Hoàng đế trầm ngâm cả buổi, sau đó nói: "Trong vườn vắng vẻ, không biết chừng là gặp phải chuyện gì đó, chung quy cũng là do người đi theo ít. Sau này khi chủ nhân các ngươi ra ngoài, nhất định phải có hai người đi theo. Chủ nhân các ngươi đối xử với các ngươi không tệ bạc, các ngươi nhất định phải tận tâm tận lực mà hầu hạ."
Bích Lạc cùng Cẩm Thu đều dập đầu vâng lệnh, hoàng đế cho hai người hồi cung. Lương Cửu Công tiến lên dọn dẹp giúp hắn, hoàng đế căn dặn: "Ngươi chọn một người đắc lực tới làm trong phòng bếp của Trữ Tú cung. Phàm là đồ ăn thức uống của Lương quý nhân thì đều phải nếm thử cẩn thận." Lương Cửu Công đáp vâng, hoàng đế lạnh lùng nói: "Trẫm muốn xem thử ai dám tính kế với người của trẫm."
Lâm Lang uống vài thang thuốc cuối cùng cũng khỏe lên từng ngày. Lúc này hoàng đế mới yên tâm được.
Người được Lương Cửu Công phái tới Trữ Tú cung tên Trương Ngũ Bảo, vốn làm việc trong Ngự Thiện phòng, cực kì am hiểu về thực phẩm, thái độ làm việc cũng rất chăm chỉ cần cù. Phàm là đồ Lâm Lang ăn uống, dù là trà nước hay món ăn, hai bữa sáng tối đều được hắn tỉ mỉ nếm thử qua. Hôm nay Lâm Lang đi Cảnh Nhân cung thỉnh an Đồng quý phi, trong cung chỉ còn lại mấy tên thái giám. Mọi người đều nịnh tên Trương Ngũ Bảo, uống trà cùng hắn trong phòng trực, xin hắn kể những chuyện ở Ngự Thiện phòng cho nghe. Giữa lúc nói chuyện phiếm thì có một cung nữ bước vào, trong tay cầm một cái hộp chạm khắc hoa văn, nàng cười nói: "Chào các vị công công."
Trương Ngũ Bảo quen nàng nên gọi thẳng tên nàng: "Hiểu Tinh muội muội, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế này? Có phải Đoan tần phái muội tới không?" Hiểu Tinh thuận tay kéo đuôi tóc đuôi sam, nói: "Ai là muội muội của ngươi? Bây giờ ta không ở chỗ Đoan tần nữa, được điều tới Diên Hy cung làm việc rồi." Cầm chiếc hộp đưa cho Trương Ngũ Bảo: "Thứ này là bánh khoai môn nhân đào. Ninh chủ nhân của chúng ta nói Lương chủ nhân xưa nay thích ăn thứ này, nên mới tặng tới cho người nếm thử."
Mỗi cung đều có phòng bếp riêng, phi tần tặng nhau đồ ăn cũng là chuyện thường thấy. Trương Ngũ Bảo cũng không để ý lắm, bèn nhận lấy, miệng nói: "Làm phiền rồi, làm phiền rồi. Thay mặt chủ nhân chúng ta xin đa tạ Ninh quý nhân." Lại giữ Hiểu Tinh ở lại uống trà, Hiểu Tinh đáp: "Ta đâu có nhàn rỗi như các ngươi. Chủ nhân còn phái ta đi mấy nơi khác tặng bánh nữa."
Lâm Lang nhớ lời dặn của thái y, bảo nàng hằng ngày nên đi dạo nhiều một chút, không nên nghĩ ngợi quá nhiều. Vì vậy nàng liền đồng ý với Cẩm Thu. Trời dần nóng hơn, liễu xanh cùng trăm hoa trong vườn đang dần úa tàn. Cẩm Thu cùng Lâm Lang đi ngắm hoa một hồi, lại dừng một hồi, bất giác đã đi quá xa. Lúc này là hoàng hôn, có vài trận gió đông thổi qua khiến người ta cảm thấy hơi hơi lạnh.
Cẩm Thu bèn nói: "Gió thổi cả khí lạnh vào người, hay là để nô tì đi lấy cho chủ nhân chiếc áo choàng đến?"
Lâm Lang đáp: "Cũng được, tiện cầm luôn bức tranh đặt trong tráp trên chiếc bàn tràng kỉ nữa. Ta từng đồng ý sẽ vẽ lại cho Nghi chủ nhân, vừa nãy chỉ nghĩ đi ra ngoài mà quên mất." Cẩm Thu đáp vâng rồi quay người đi.
Chỗ cuối dãy giả sơn có hàng hoa thược dược đang nở rất đẹp, dưới ánh chiều tà nó đẹp đẽ vô cùng. Lâm Lang muốn tới ngắm nên bước chân thuận theo những viên đá nền, hướng về nơi đó.
Sắc trời dần tối, các cung đều đang truyền bữa tối lên nên trong vườn rất yên tĩnh, không ai qua lại cả. Chỉ có một đàn chim bay về tổ, xung quanh là tiếng chim kêu a a. Lâm Lang ngắm xong hàng hoa, quay đầu thấy cảnh hoàng hôn đang dần bao phủ lên tường cung. Nàng lại đi theo hàng đá, bất giác đã vòng ra sau dãy giả sơn. Chỗ này vốn có hai gian phòng nho nhỏ, chuyên làm nhà kho cho thợ chăm sóc hoa cất đủ loại đồ dùng như cuốc, hốt rác... Nơi này cực kì vắng vẻ, bình thường ít khi có người qua lại. Nàng thấy mình đã dần đi đến gần đó rồi, lại sợ Cẩm Thu quay lại không tìm thấy mình nên định theo đường cũ quay về, chợt nghe tiếng khóc thút thít của một nữ tử ở ngoài đầu hồi. Có một người ở cạnh khuyên: "Chúng ta là phận nô tài, bị đánh thì cũng biết làm thế nào."
Lâm Lang đoán là có cung nữ bị mắng mỏ rồi mới trốn ở đây kể lể khóc lóc với tỷ muội khác, nàng cũng không quá chú ý tới. Đúng lúc định đi thì chợt nghe tiếng vừa khóc vừa nói: "Lòng dạ của chủ nhân quá ác độc, thể nào mà cái mạng của Lương chủ nhân cũng suýt nữa mất vào tay người này rồi."
Lâm Lang nghe xong câu này như sét đánh giữa trời quang, bất giác đứng lặng người ở đó. Lại nghe một giọng khác trách mắng: "Muội đừng ăn nói hàm hồ, câu này cũng nói bừa được à?"
Người đang khóc hình như bị dọa sợ, sau một hồi lâu mới đáp lại: "Tỷ tỷ à, muội cũng chỉ kể cho mình tỷ thôi đấy. Hôm đó Đoan chủ nhân tới thăm người, muội đứng ngoài cửa sổ nghe được, hóa ra là lúc người cùng Lương chủ nhân còn làm ở Càn Thanh cung thì người cùng Đoan chủ nhân đã bàn bạc kĩ càng, làm ra mấy cái bẫy hãm hại Lương chủ nhân đó. Khiến cho Vạn tuế gia giận Lương chủ nhân, đẩy Lương chủ nhân ra khỏi Càn Thanh cung, thế nên mới thành như ngày nay." Lại khóc: "Chủ nhân vẫn luôn nghi ngờ muội đã nghe được gì đó nên mới mượn cơ hội vừa đánh vừa mắng, giờ thì muội bị đuổi đi trồng hoa rồi, người vẫn không tha cho muội, còn vu oan cho muội trộm mất chiếc vòng tay, muốn đuổi muội đi hẳn. Tỷ à, muội phải làm sao bây giờ?"
Người kia đáp: "Đừng nói nữa, mấy chuyện không có bằng chứng thế này ai dám tin muội chứ, đều sẽ cho là muội thêu dệt lên thôi. Muội mau quên chuyện đó đi, quên hoàn toàn đi, tỷ cũng sẽ làm như chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu để người khác biết được thì là đại họa diệt môn đấy!" Người khóc bị dọa hết hồn, chỉ đành thút thít.
Cả người Lâm Lang từng đợt nóng lạnh dồn dập, như bị ốm nặng vậy. Gió thổi qua người làm nàng run lên từng đợt. Một hồi lâu sau nàng mới có sức quay người để đi về. Dưới gót chân như hư vô, nàng đi chậm chậm một hồi mới đi ra bên ngoài dãy giả sơn, rồi từ từ bước lên con đường lát gạch cứng của cung. Cẩm Thu đang đứng bên kia, mặt đầy lo lắng cùng sốt ruột. Thấy nàng thì vô cùng vui mừng: "Chủ nhân đi đâu vậy? Làm nô tì tìm mãi. Trong vườn chẳng có mấy người, đến một người để hỏi cũng chẳng tìm được ai. Trời thì tối dần rồi, nô tì lo chết mất." Một mặt nói một mặt rũ chiếc áo choàng ra, giúp nàng khoác lên. Vừa chạm vào nàng thì chợt giật mình: "Sao chủ nhân lại lạnh như băng thế này? Không phải là nhiễm gió lạnh rồi chứ?"
Lâm Lang khẽ lắc đầu, Cẩm Thu thấy mặt nàng chẳng có lấy một sắc hồng, lòng sợ hãi, nàng nói: "Trời tối rồi, hay là nô tì đưa chủ nhân về trước, ngày mai lại đi Trường Xuân cung sau?" Lâm Lang lại chẳng trả lời, nàng bước lên hàng đá trên đường lớn, từ từ đi về. Cẩm Thu đỡ nàng, trong lòng không yên.
Về đến Trữ Tú cung thì trời đã tối hẳn. Bích Lạc đang chỉ bảo tiểu thái giám lên đèn, dưới ánh đèn chợt nhìn thấy Lâm Lang đi vào, một gương mặt trắng bệch như không hồn. Bích Lạc giật mình, vội chạy tới hầu hạ. Nàng cầm một chiếc khăn lông nóng lên lau mặt, miệng hỏi: "Chủ nhân đã đói chưa ạ, có muốn ăn chút gì không?"
Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát."
Bích Lạc nghe giọng nàng không giống bình thường, vội đi dọn dẹp giường, đỡ nàng nằm xuống. Lại lệnh cung nữ vào, thay hương đang đốt trong chiếc lư lớn dưới đất thành hương An Tức, xong xuôi mới đi nhẹ ra ngoài. Nàng tìm Cẩm Thu hỏi ngay thẳng mặt: "Tổ tông của ta ơi, muội dẫn chủ nhân đi đâu vậy? Những gì Lương am đạt căn dặn hết lần này tới lần khác muội đều bỏ ngoài tai hả? Ta nói cho muội biết, nếu muội không muốn sống nữa thì cũng đừng để liên lụy tới mọi người."Cẩm Thu như sắp khóc đến nơi: "Có đi được đâu đâu. Thì bảo là đến chỗ Nghi chủ nhân ngồi một lúc, đi tới vườn hoa thì chủ nhân sai muội về lấy áo choàng và bức tranh. Lúc muội cầm đồ trở lại thì tìm một lúc lâu cũng chẳng thấy người, sau đó mới thấy người đi ra từ sau dãy giả sơn, lúc đấy đã thành thế này rồi."
Bích Lạc nói: "Muội dám để chủ nhân một mình ở trong vườn, lỡ như đụng phải ai thì muội có gánh được trách nhiệm không?"
"Muội cũng nhất thời không suy nghĩ chu đáo, vốn nghĩ đi nhanh về nhanh, chỉ đi có một lát thôi, với lại bình thường trong vườn ít người qua lại, nên mới nghĩ không có gì nghiêm trọng cả."
Bích Lạc hậm hực mắng: "Không nghiêm trọng? Muội nhìn chủ nhân đi, thế còn gọi là không nghiêm trọng à? Để Vạn tuế gia biết được, xem Lương am đạt tha được cho đứa nào."
Cẩm Thu vừa sợ vừa hối hận, nức nở đáp: "Muội cũng đâu có cố ý, ai ngờ chỉ trong một lát mà bất ngờ xảy ra chuyện........" Bích Lạc thấy nàng như vậy, cũng không mắng mỏ nữa. Lại sợ Lâm Lang có việc cần sai mình nên vội vàng quay người đi vào.
Bích Lạc ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thấy Lâm Lang nằm ngủ không mảy may động đậy chút nào, trong lòng chỉ có một cảm giác sợ hãi. Đợi đến canh một, tiểu thái giám của Càn Thanh cung lặng lẽ tới bẩm: "Vạn tuế gia sắp tới, mời chủ nhân chuẩn bị tiếp giá."
Bích Lạc không dám nói thật, đành đến cạnh giường, khe khẽ gọi Lâm Lang: "Chủ nhân." Mắt Lâm Lang long lanh nhìn vào chiếc mành, dường như chưa ngủ, thấy nàng tới thì nói: "Ta không muốn ăn gì cả."
Bích Lạc đành nói: "Vậy chủ nhân đã thấy khỏe hơn chút nào chưa? Càn Thanh cung bảo Vạn tuế gia sắp đến rồi. Nếu chủ nhân thấy không thoải mái thì nô tì sẽ phái người đi bẩm với Vạn tuế gia."
Lâm Lang biết nếu như bẩm lại với hoàng đế, nhất định sẽ khiến hắn lo lắng. Nếu không tự mình đến thăm nàng thì cũng sẽ phái người tới, dù gì thì đều bất an cả. Thế là nàng gắng ngồi dậy: "Không, không cần." Nói tiếp: "Đem gương đến đây cho ta."
Bích Lạc cầm gương tới, Lâm Lang nhìn mình một chút, chỉ thấy mặt mày đều đỏ ửng, đâm ra lại có vẻ khỏe khoắn. Lại gọi Cẩm Thu vào chải tóc cho nàng. Vừa thu dọn xong xuôi thì hoàng đế tới.
Tâm trạng của hoàng đế rất tốt, hắn nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh đèn rồi nói: "Hôm nay tinh thần nàng dường như rất tốt." Lâm Lang mỉm cười đáp: "Thiếp ngủ một lúc lâu, lúc nãy lại vừa nghỉ ngơi một hồi, bây giờ thì thấy đói."
Hoàng đế nói: "Trẫm cũng đói rồi. Hôm nay có chim cút hầm nhừ mà phía nam mới tiến cống. Trẫm đã sai người đưa tới phòng bếp của nàng, bảo bọn họ nấu cháo. Lát nữa chúng ta cùng ăn."
Bích Lạc liền sai người dọn dẹp bàn trên tràng kỉ, lại hầu hạ hoàng đế đỡ áo choàng để hắn ngồi lên tràng kỉ. Lâm Lang ngồi ngang hắn. Nhà bếp dâng lên món cháo nhuyễn cùng tám món ăn: chim cút hầm nhừ, thịt gà xé nhỏ, thịt ngan thái lát, chả nem rán giòn, giò thái sợi, thịt cầy hương, thịt xông khói xếp hoa, rau non xào dầu muối. Ngoài ra còn có bốn loại điểm tâm, đầy cả mặt bàn. Lâm Lang ăn chút rau, lại cố gắng ăn được nửa bát cháo. Chỉ thấy trong miệng đắng ngắt, nuốt không trôi, thế là nàng buông đũa xuống. Vì hai má nàng ửng đỏ nên hoàng đế nói: "Có phải ăn vào rồi nóng trong người không? Đừng cởi áo ngoài ra, lát nữa nhiều gió." Vừa nói vừa đặt đũa xuống, sờ sờ trán nàng, mặt hắn bỗng biến sắc: "Sao lại nóng hầm hập thế này?"
Lâm Lang cũng thấy cả người không còn sức, da dẻ như đang bị nung đốt, chỉ sợ mình đã bị sốt rồi. Nàng gắng gượng cười cười: "Thiếp thật sự không được khỏe, vì trước đó gặp gió nên bị nhiễm lạnh."
Hoàng đế liền sai người truyền thái y đồng thời bảo nàng lên giường nằm. Đám người Bích Lạc đã lo lắng từ lâu, giờ vội lên hầu hạ, hoàng đế nói: "Bây giờ các ngươi hầu hạ thật quá qua loa, chủ nhân bị bệnh cũng không biết, có thể thấy tắc trách tới mức nào."
Lâm Lang nói: "Không thể trách các nàng được, thiếp cũng mới cảm thấy thôi."
Hoàng đế đợi thái y tới, kê đơn thuốc rồi nhìn nàng uống thuốc xong xuôi cũng đã qua hai canh giờ. Trong lòng hắn lo lắng không yên, miệng thì lại an ủi nàng: "Không sao, thái y chỉ nói là nhiễm gió lạnh, uống một thang thuốc là khỏi." Lâm Lang cười gượng, đáp: "Giờ thiếp thấy người nhẹ nhõm đi nhiều rồi, hoàng thượng về Càn Thanh cung nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải lên triều nữa."
Hoàng đế cũng biết mình ở đây thì nàng không thể ngủ yên, nên nói: "Vậy cũng được, nàng dưỡng bệnh cho tốt. Trẫm hồi cung trước." Đi đến cửa, cuối cùng không kìm lòng được mà quay đầu nhìn nàng. Nàng đang nhìn hắn, trong mắt đầy nước mắt. Thấy hắn quay lại thì vội quay mặt đi. Hoàng đế liền đi tới, nắm tay nàng, khẽ hỏi: "Hôm nay nàng sao vậy?"
Nàng như sợ hãi hồi phục tinh thần, trong mắt vẫn có sự kinh sợ, hoảng hốt như cũ. Miệng không trả lời câu hỏi mà nói: "Đêm nay thật yên tĩnh." Hoàng đế vô cùng thương yêu, hỏi han: "Không phải là mệt quá chứ. Bây giờ không như ngày trước nữa, nàng phải giữ gìn sức khỏe cho trẫm." Đáy lòng nàng chợt xúc động, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hắn đang nhìn nàng chăm chú. Đôi mắt đen nhánh sâu sắc, vừa ngời sáng vừa sâu lắng, nàng không khỏi tránh mặt đi, giọng nho nhỏ: "Thiếp sợ..."
Hoàng đế nghe thấy trong giọng nàng có sự sợ hãi, hơi hơi run rẩy, thật là đáng thương. Hắn bất giác ôm nàng vào lòng: "Đừng sợ, trẫm đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Bọn họ đến thân mình còn chưa lo xong, chắc chắn không thể gây khó dễ cho nàng được. Còn nữa, có hoàng tổ mẫu, người đã đồng ý với trẫm sẽ bảo vệ nàng chu đáo." Giữa làn tóc mai của nàng có hương thơm dịu dàng, thanh khiết. Không ngờ nàng lại thở dài một tiếng: "Lâm Lang không sợ mấy chuyện đó." Hoàng đế khó tránh ồ lên, hỏi nàng: "Vậy nàng sợ chuyện gì?"
Giọng nàng lại càng nhỏ hơn nữa, gần như không thể nghe thấy: "Thiếp không biết." Giọng nói mang theo sự bất lực cùng bi ai, bản thân hắn chưa từng nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng đầy thương yêu: "Có trẫm đây, nàng không phải sợ gì cả."
Ánh nến trên bàn đang cháy thành sáp, ánh sáng nhảy múa, lúc sáng ngời lúc ảm đạm, lập lòe liên hồi.
Nàng nói khẽ: "Người nhìn ngọn nến này xem, cháy lên sáng ngời như vậy rồi suýt nữa tắt ngấm." Giọng nói vẫn mơ hồ mang theo chút thê lương. Hắn nhớ lại tất cả những gì khổ đau nàng đã chịu, lòng trở nên buồn rầu. Thuận tay rút chiếc trâm ngọc cài trên tóc nàng ra, gảy gảy ánh nến: "Trên thế gian này nàng không phải sợ gì cả. Tất cả trẫm đều gánh vác thay nàng." Mắt nàng lờ mờ có một làn sương, giọng dần nhỏ đi: "Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn...*" Hắn có vô số lời định nói, giờ không biết đã nghẹn lại ở đâu, qua hồi lâu mới mở miệng: "Hóa ra nàng nghĩ như vậy."
* Trích "Hậu cung từ" của Bạch Cư Dị nói về cuộc sống bi thảm hiu quạnh của phi tử bị thất sủng
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, giữa trán hắn đang nhăn lại thành ba hàng, nàng từ từ nói: "Lâm Lang cũng giống như các chủ nhân hậu cung khác, thiếp sợ thất sủng, sợ hoàng thượng không để ý đến thiếp nữa, sợ người lạnh nhạt, sợ người không vui. Sợ tuổi già, sợ bệnh tật, sợ cái chết...... sợ....... không gặp được hoàng thượng nữa."
Trán hắn dần dãn ra, bờ môi hiện lên nụ cười. Hai người tựa vào nhau một lúc lâu, nàng nói: "Hai chúng ta ở đây giống như đang mơ vậy."
Không hiểu sao lòng hắn lại thấy hơi chua xót, miệng đáp: "Sao lại là mơ được. Thân thể nàng không khỏe, đừng nói những lời như vậy. Trẫm tính rồi, đợi đến lúc thiên hạ ổn định, trẫm sẽ ghép Tây Uyển, Nam Uyển, Bắc Hải vào nhau, thành một khu vườn thật rộng (ba khu này chắc rộng bằng nước mình =.=). Tới lúc đó, chúng ta ở trong vườn, có thể không quan tâm tới quy củ trong cung nữa. Chỉ có hai người chúng ta bên nhau."
Nàng "ừ" một tiếng, hoàng đế lại nói: "Thời tiết trong kinh nóng bức, xưa nay nàng sợ nóng, đến lúc đó ta chọn một chỗ ở Quan Ngoại, cũng xây vườn. Cứ đến tháng sáu hàng năm trẫm sẽ đưa nàng đi tránh nóng, săn bắn muông thú. Ngày tháng của chúng ta còn rất dài."
Lại an ủi nàng một hồi rồi tự mình đỡ nàng nằm xuống ngủ rồi mới đi ra. Bích Lạc cùng mấy người đều ở ngoài chuẩn bị tiễn hoàng đế. Hoàng đế lên kiệu, một hàng tám cái đèn vây quanh ngự giá về Càn Thanh cung. Lương Cửu Công đi theo đằng sau, quay người vẫy vẫy Bích Lạc. Bích Lạc đành tiến lên, Lương Cửu Công nói: "Ngươi cũng đi, Vạn tuế gia có chuyện cần hỏi."
Bích Lạc liền theo sau, cùng hoàng đế về Càn Thanh cung. Hoàng đế thay áo xong, ngồi trên tràng kỉ. Bích Lạc quỳ yên lặng ở đó, không dám gây ra tiếng động gì. Hoàng đế lặng im hồi lâu, cuối cùng nói: "Lời của thái y ngươi cũng nghe thấy rồi. Bình thường trẫm dặn dò các ngươi thế nào?"
Bích Lạc dập đầu liên tục, đáp: "Nô tì đáng chết."
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Thái y nói chủ nhân các ngươi đã cực kì sợ hãi đến nỗi tinh thần không bình thường. Gió đã len vào mạch, may mà chưa ảnh hưởng đến thai nhi. Ngươi nói thật cho trẫm, chủ nhân các ngươi đã gặp ai, hay là đã gặp phải chuyện gì?"
Bích Lạc cũng chịu, đành đem những lời Cẩm Thu nói kể lại một lượt từ đầu tới cuối: "Chúng nô tì thật sự không biết, nô tì đã nghiêm khắc quở trách Cẩm Thu rồi, nàng cũng chỉ biết khóc, xin Vạn tuế gia minh xét."
Lương Cửu Công đi truyền Cẩm Thu tới, hoàng đế hỏi. Quả nhiên sự việc là thế, không ai biết rõ được. Hoàng đế trầm ngâm cả buổi, sau đó nói: "Trong vườn vắng vẻ, không biết chừng là gặp phải chuyện gì đó, chung quy cũng là do người đi theo ít. Sau này khi chủ nhân các ngươi ra ngoài, nhất định phải có hai người đi theo. Chủ nhân các ngươi đối xử với các ngươi không tệ bạc, các ngươi nhất định phải tận tâm tận lực mà hầu hạ."
Bích Lạc cùng Cẩm Thu đều dập đầu vâng lệnh, hoàng đế cho hai người hồi cung. Lương Cửu Công tiến lên dọn dẹp giúp hắn, hoàng đế căn dặn: "Ngươi chọn một người đắc lực tới làm trong phòng bếp của Trữ Tú cung. Phàm là đồ ăn thức uống của Lương quý nhân thì đều phải nếm thử cẩn thận." Lương Cửu Công đáp vâng, hoàng đế lạnh lùng nói: "Trẫm muốn xem thử ai dám tính kế với người của trẫm."
Lâm Lang uống vài thang thuốc cuối cùng cũng khỏe lên từng ngày. Lúc này hoàng đế mới yên tâm được.
Người được Lương Cửu Công phái tới Trữ Tú cung tên Trương Ngũ Bảo, vốn làm việc trong Ngự Thiện phòng, cực kì am hiểu về thực phẩm, thái độ làm việc cũng rất chăm chỉ cần cù. Phàm là đồ Lâm Lang ăn uống, dù là trà nước hay món ăn, hai bữa sáng tối đều được hắn tỉ mỉ nếm thử qua. Hôm nay Lâm Lang đi Cảnh Nhân cung thỉnh an Đồng quý phi, trong cung chỉ còn lại mấy tên thái giám. Mọi người đều nịnh tên Trương Ngũ Bảo, uống trà cùng hắn trong phòng trực, xin hắn kể những chuyện ở Ngự Thiện phòng cho nghe. Giữa lúc nói chuyện phiếm thì có một cung nữ bước vào, trong tay cầm một cái hộp chạm khắc hoa văn, nàng cười nói: "Chào các vị công công."
Trương Ngũ Bảo quen nàng nên gọi thẳng tên nàng: "Hiểu Tinh muội muội, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế này? Có phải Đoan tần phái muội tới không?" Hiểu Tinh thuận tay kéo đuôi tóc đuôi sam, nói: "Ai là muội muội của ngươi? Bây giờ ta không ở chỗ Đoan tần nữa, được điều tới Diên Hy cung làm việc rồi." Cầm chiếc hộp đưa cho Trương Ngũ Bảo: "Thứ này là bánh khoai môn nhân đào. Ninh chủ nhân của chúng ta nói Lương chủ nhân xưa nay thích ăn thứ này, nên mới tặng tới cho người nếm thử."
Mỗi cung đều có phòng bếp riêng, phi tần tặng nhau đồ ăn cũng là chuyện thường thấy. Trương Ngũ Bảo cũng không để ý lắm, bèn nhận lấy, miệng nói: "Làm phiền rồi, làm phiền rồi. Thay mặt chủ nhân chúng ta xin đa tạ Ninh quý nhân." Lại giữ Hiểu Tinh ở lại uống trà, Hiểu Tinh đáp: "Ta đâu có nhàn rỗi như các ngươi. Chủ nhân còn phái ta đi mấy nơi khác tặng bánh nữa."
/38
|