Gần đây, sau khi nghe xong bài giảng thì hoàng đế đều tới Từ Ninh cung cùng thái hoàng thái hậu ăn uống, xong mới quay về Càn Thanh cung. Hôm nay mãi chưa thấy tới, thái hoàng thái hậu lo lắng nên phái người đi hỏi. Sau một lúc lâu người hầu trở về bẩm: "Vạn tuế gia đi gặp Đoan chủ nhân ạ."
Thái hoàng thái hậu ừ một tiếng, có chút bùi ngùi xúc động: "Một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa, đi gặp nó cũng là chuyện nên làm." Xoay mặt hơi ngẩng lên, Lâm Lang vội dâng trà tới.
Nắng chiều chiếu vào sâu trong cung điện rộng lớn. Càng vào sâu, ánh sáng càng ảm đạm. Hoàng hôn từ từ bao phủ bốn bề. Cung điện phía xa như đang ẩn trong làn sương khói. Sắc trời ngày một tối dần. Hơi ấm mỏng manh như không có, còn hơi lạnh lại dần dâng lên như tiết mùa thu vậy. Lâm Lang nhớ đến một câu thơ: "Đông phong lâm dạ lãnh vu thu." (Gió đông vào đêm lạnh như mùa thu) Thì ra lời của người xưa, quả nhiên luôn đúng.
Thật ra hoàng đế cũng không muốn đi gặp Đoan tần, chỉ là Đồng quý phi tự mình đến gặp hắn, nói rằng: "Đoan tần đến nay vẫn không chịu nhận tội, ngày nào cũng gào khóc. Thần thiếp sai người đi hỏi thì nàng ấy chẳng nói gì, chỉ bảo muốn hoàng thượng phúc thẩm (xử lại) nên thần thiếp mới đến xin hoàng thượng quyết định."
Hoàng đế vốn ghét hành động ác độc của Đoan tần, nghe Đồng quý phi nói vậy, lại nghĩ hay là có gì đó oan uổng, cuối cùng vẫn đi thăm.
Đoan tần ở Hàm Phúc cung, có hai vị ma ma thạo việc làm bạn, đồng thời cũng là giam lỏng. Ngự giá tới, tự có người truyền đến Hàm Phúc cung từ lâu. Đoan tần đang trông mòn con mắt, trong lòng nôn nóng như lửa. Ánh hoàng hôn ngập tràn trong viện, màu sắc như vàng kim, chiếu vào tường đỏ lưu ly khiến nó tỏa ra tia sáng lóa mắt. Nàng đứng trước cửa sổ ngóng chờ một hồi, mới nghe thái giám Kính Sự phòng vỗ tay vào nhau "bốp bốp". Cung nữ thái giám bên ngoài đã quỳ xuống hết cả, nàng cuống quýt bước xuống bậc thềm chạy ra nghênh đón. Hai vị ma ma kia tất nhiên theo sát nàng từng bước.
Hoàng đế bước từ từ thong thả tới, Đoan tần cố gắng hành lễ như quy củ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Mới nói được hai chữ "thần thiếp" thì giọng đã xen tiếng nức nở. Đợi tới lúc hoàng đế vào ngồi trong điện rồi, nàng vào quỳ trước tràng kỉ, nước mắt không ngừng rơi. Hoàng đế đã chuẩn bị tâm lý nàng sẽ gào khóc nức nở, hoặc phiền phức dây dưa, không ngờ nàng lại ôm mặt im lặng khóc. Hắn hờ hững nói: "Trẫm đến rồi, nàng có chỗ nào oan ức thì cứ nói, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy."
Đoan tần vừa khóc vừa nói: "Việc đã tới nước này thần thiếp cũng hết đường chối, nhưng thần thiếp thật sự oan uổng, thần thiếp dù có hồ đồ đế thế nào cũng không dám mưu hại hoàng tự."
Hoàng đế chán nản, hắn nói:" Mấy cung nữ thái giám đều nhận tội cả rồi, nàng cũng không cần phải nói gì nữa. Trẫm nhớ đến tình cảm lâu nay nên sẽ không truy cứu đến người nhà của nàng." Đoan tần sợ hãi, mặt mày trắng bệch. Nàng quỳ nơi đó, cả người run rẩy: "Hoàng thượng, thật sự thần thiếp bị oan. Bánh khoai môn đó là thần thiếp nhất thời bị ma quỷ xúi giục nên mới bỏ vào trong nhân một thứ, rồi sai người bọc lại đem tặng cho Lương quý nhân. Không, không, thần thiếp không bỏ hồng hoa vào, thần thiếp chỉ bỏ một chút khổ sâm (hình ảnh) mà thôi. Thần thiếp nhất thời hồ đồ, chỉ nghĩ muốn giá họa cho Ninh quý nhân, mong hoàng thượng tức giận mà không để ý tới nàng ta nữa. Nhưng mà thần thiếp đúng là bị người ta hại, hoàng thượng, thần thiếp dù có phải tan xương nát thịt cũng không dám mưu hại hoàng tự."
Hoàng đế nghe nàng khóc lóc kể lể, nhất thời chỉ thấy khó phân biệt thật giả, hắn trầm ngâm không nói gì. Đoan tần nghẹn ngào nói: "Thần thiếp đáng chết vạn lần.... Bây giờ thần thiếp đã bẩm báo toàn bộ sự thật rồi, xin hoàng thượng minh giám. Tự thần thiếp cũng mình tội ác tày trời, nhưng thần thiếp thật sự là bị oan, đến nay thần thiếp có trăm miệng cũng không giãi bày được, chỉ xin hoàng thượng minh giám." Nàng dập đầu liên tục, trán cũng đã chảy máu.
Hoàng đế lạnh nhạt đáp lời: "Tất nhiên trẫm sẽ tra cho rõ ràng. Trẫm muốn xem xem, cuối cùng thì kẻ vu oan giá họa này là ai."
Xưa nay hoàng đế làm việc quyết đoán, lập tức sai người truyền cung nữ thái giám - tất cả những người có liên quan tới việc truyền dược liệu vào cung đến, thẩm vấn nghiêm ngặt tại Thận Hình ti. Ai ngờ đúng nửa đêm hôm đó, Đoan tần chợt treo cổ tự vẫn. Sau khi hoàng đế tan triều mới biết, thế là tự mình tới Từ Ninh cung bẩm báo lên thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu vô cùng tức giận, đúng lúc có cung nữ dâng trà lên, không khỏi cầm lấy chén trà, định quăng luôn xuống đất. Sau đó bỗng nhiên lại từ từ đặt chén trà xuống. Tô Mạt Nhĩ thấy cánh mũi người phập phồng, biết ngay là đang hết sức phẫn nộ. Tô Mạt Nhĩ không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quỳ ở đó bóp chân cho người.
Vẻ mặt hoàng đế lại vẫn bình tĩnh : "Theo tôn nhi thì cõ lẽ vì bản thân nàng nhát gan nên mới tự vẫn. Tính tình ngày thường của nàng kiêu ngạo, chưa từng chịu uất ức như thế, hoặc là nhất thời nghĩ quẩn nên vậy."
Thái hoàng thái hậu trấn tĩnh lại rất nhanh, duỗi tay cầm chén trà, từ từ uống.
Hoàng đế lại nói: "Chuyện đã đến bước này, chi bằng tạm bỏ qua đi. Thời gian dài sẽ tự hiện ra sự thật. Còn về Đoan tần, dù gì cũng rất đáng thương, vì vậy sẽ không truy cứu đến người nhà của nàng nữa là được." Phi tần trong hậu cung tự vẫn chính là tội đại nghịch bất đạo, liên lụy cả người thân. Thái hoàng thái hậu hiểu ý của hắn, miệng nở nụ cười: "Con thương nó như vậy thật hiếm có. Hoàng thượng đã nói không truy cứu, vậy bỏ qua cho người thân của nó là được."
Hoàng đế nghe xong câu này thì đứng dậy cung kính đáp: "Tôn nhi có chỗ nào chưa làm đến nơi đến chốn, xin hoàng tổ mẫu dạy bảo." Thái hoàng thái hậu nhìn hắn rất lâu, dáng vẻ của hắn vẫn cực kì ung dung. Thái hoàng thái hậu đành thở dài: "Ta không dạy bảo hoàng thượng nữa. Hoàng thượng lớn rồi, việc gì cũng ý kiến riêng, là đúng hay sai, có đáng hay không thì bản thân hoàng thượng tự hiểu là được." Nói xong cầm lấy chén trà, chầm chậm nhấp một ngụm: "Hoàng thượng về đi. Hoàng tổ mẫu mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."Thế là hoàng đế hành lễ rồi lui xuống. Đợi hoàng đế đi rồi, thái hậu ngẩn người một lúc rồi nói: "Tô Mạt Nhĩ, ngươi lập tức đi làm cho ta một chuyện." Tô Mạt Nhĩ đáp vâng, vẫn không động đậy, miệng nói: "Người hà tất phải ép Vạn tuế gia tới bước này?"
Thái hoàng thái hậu thở dài: "Ngươi cũng thấy rồi đấy, không phải ta ép hắn, mà là hắn ép ta." Mắt nhìn chăm chú vào tách trà màu vàng nhạt, từ từ nói: "Giờ việc đã đến nước này, chúng ta không thể không làm rõ ràng mọi chuyện bên trong được."
Lại nói ngày hôm đó Nạp Lan dùng xong bữa trưa thì bỗng nhiên có người từ trong cung đến truyền chỉ yết kiến, hóa ra là hoàng đế triệu kiến, cũng không nói giờ chắc chắn. Nhưng sau khi dùng bữa trưa thì hoàng đế luôn nghe giảng, bây giờ triệu kiến hắn đúng là khác thường. Lòng hắn tuy khó hiểu, nhưng vẫn lập tức thay triều phục vào cung, được thái giám lĩnh mệnh dẫn đi gặp hoàng đế. Tên thái giám đưa hắn đi qua đường ven, lại qua đường lớn, đi một hồi lâu mới dừng ở một nơi trước điện. Giọng tên thái giám the thé: "Đại nhân chờ một chút, bài giảng kết thúc thì ngự giá sẽ qua đây."
Nạp Lan làm việc trong cung đã lâu, thấy nơi này là Kính Tư điện, cực kì gần hậu cung nên hắn không dám đi lại loanh quanh. Vì thời gian bài giảng mỗi ngày của hoàng đế không cố định, có lúc quân thần đều hăng hái thì có thể giảng đến hai canh giờ. Vừa đợi được một lúc thì chợt thấy một tên thái giám từ hành lang đi đến, nhanh chóng thỉnh an trước mặt hắn, nói nho nhỏ: "Mời Nạp Lan đại nhân đi theo nô tài bên này." Nạp Lan tưởng là thái giám ngự tiền, mà nơi gặp hoàng thượng đột nhiên thay đổi cũng thường gặp, vì vậy hắn không hỏi nhiều mà đi theo tên thái giám luôn.
Lúc này lại đi theo con đường một hồi lâu, cả quãng đường đều là những nơi yên tĩnh, hắn hơi hơi nghi ngờ. Tên thái giám bỗng dừng bước, nói rằng: "Đến rồi, mời đại nhân chờ ở đây một lát."
Nạp Lan nhìn chung quanh, khắp nơi đều là liễu rủ xanh rì, hoa nở chim ca, cực kì thanh tịnh. Cách đó không xa là tường cung màu đỏ, bốn bề tịch mịch không tiếng người. Hắn chưa từng tới nơi này nên không khỏi mở miệng hỏi: "Xin hỏi công công, đây là nơi nào?" Tên thái giám lại không trả lời, chỉ cười khẽ rồi vái người chào đi mất.
Nạp Lan càng ngày càng nghi ngờ, chợt nghe một giọng nói vô cùng hiền hòa từ xa xa: "Nơi này lành lạnh, ta thấy người hơi lạnh rồi, hay là chúng ta quay về đi."
Một câu này lọt vào trong tai hắn như sấm đánh ầm ầm, tim đập thình thịch, chỉ nghĩ: là nàng sao? Lẽ nào lại là nàng? Đúng là nàng ư? Thật sự có thể là nàng sao? Hắn đưa mắt nhìn xung quanh theo bản năng, chỉ bực cây cối cành lá xum xuê tươi tốt che chắn mất tầm nhìn. Thấy thấp thoáng có hai bóng người, lòng hắn càng ngỡ ngàng cùng lúng túng. Đúng lúc có gió thổi qua, thổi nhẹ bay một vài cành liễu, chỉ trong khoảng khắc rất nhanh đó thôi, hắn đã nhìn thấy nữ tử mặc áo màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, mặt mày tuy không hiện rõ nhưng hắn lại rất quen thuộc. Ầm một tiếng, dường như có thứ gì nổ tung trong đầu hắn, trái tim như ngừng đập, đến hít thở cũng khó khăn.
Lâm Lang vén tóc ra sau tai, đầu ngón tay chạm lên mặt hơi lành lạnh. Cẩm Thu nói: "Vừa nãy chẳng phải chúng ta nghe bảo bài giảng vẫn chưa xong, chắc là vẫn phải đợi thêm một lúc." Lâm Lang đang định đáp lời, lúc ngẩng đầu lên vô tình thấy dưới tàng cây liễu có người đang ngẩn ngơ nhìn nàng. Nàng xoay mặt lại nhìn hắn rồi nàng cũng ngẩn người. Trong vườn cực kì yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đầu cành liễu xoàn xoạt chạm vào nhau. Gió thổi làm tay áo nàng bay bay, rời xa cổ tay, rồi lại dính vào, lại thổi bay lên......
Chất liệu từ lụa mỏng Giang Tô, thêu kín họa tiết hoa, đường kim mũi chỉ thì cực kì khéo léo như không có. Theo lệ, ống tay áo của nữ tử Mãn Thanh chỉ rộng bảy tấc, hoa văn tuy nhiều nhưng màu sắc vẫn cực kì thanh khiết mộc mạc..... Đường chỉ màu xanh ngọc bích thêu lên áo xanh, trông như gợn sóng nhấp nhô. Tay áo nhẹ nhàng chạm vào xương cổ tay, dường như có chút tê tê, rồi lại mất đi. Nàng thấy trái tim mình cũng giống như ống tay áo kia vậy, nảy lên rồi lại rơi xuống, rơi xuống lại nảy lên......
Cẩm Thu đã nhìn thấy dưới gốc cây có một nam nhân xa lạ, quát hỏi: "Ai đó?"
Nạp Lan bất ngờ, nhất thời không nghĩ được nhiều. Tình hình trước mắt thì đã là thất lễ rồi, vậy thì không thể thất nghĩa luôn được. Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, sau hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, hắn đờ đẫn hành lễ theo bản năng. Thân thể như bị hàng vạn mũi tên đâm vào, vô cùng đau đớn. Cuối cùng thì từng chữ một cũng thoát ra khỏi miệng: "Nô tài......... Nạp Lan Tính Đức thỉnh an Vệ chủ nhân."
Cùng lúc này Dụ thân vương Phúc Toàn cũng tiến cung thỉnh an thái hoàng thái hậu, hắn qua nghe giảng cùng hoàng đế trước. Từ năm ngoái khi hoàng đế mở khoa Bác học hồng nho (đã giải thích ở chương 8), tuyển chọn danh sĩ tài cao vào làm chức quan đọc sách, chức giảng, chức biên tập, chức nghiên cứu... thì mỗi ngày đều nghe giảng ở Hoằng Đức điện. Xưa nay hoàng đế ham học hỏi, bài giảng ngày hôm nay mãi mà không hết. Vị hàn lâm Trương Anh mới được ban chức đang giảng "Thượng thư", ước chừng đã giảng hơn một canh giờ. Hoàng đế vẫn cực kì chăm chú nghe, Phúc Toàn cũng phải nhẫn nại chờ. Đợi đến khi bài giảng kết thúc, Lương Cửu Công tiến lên nói: "Xin Vạn tuế gia ra chỉ, bây giờ khởi giá đến Từ Ninh cung hay là dùng bữa trước?"
Hoàng đế nhìn qua chiếc đồng hồ phương tây đang đặt trên bàn, hắn nói: "Giờ hoàng tổ mẫu đang nghỉ trưa. Chúng ta đừng tới làm phiền người." Lương Cửu Công sai người đi truyền điểm tâm lên. Hoàng đế nhìn vẻ cố gắng lên tinh thần của Phúc Toàn thì nói: "Ngày nhỏ lúc chúng ta học thuộc lòng, khanh cũng y như thế này. Bây giờ chẳng tiến bộ được chút nào."
Phúc Toàn cười đáp: "Từ trước đến nay hoàng thượng ham học không biết mệt mỏi, thần thấy mà chùn bước."
Hoàng đế nói: "Lúc đó trẫm cũng bướng bỉnh, ngày ngày đều mong đến lúc tan học để đi đùa nghịch trong Bố Khố phòng (phòng đấu vật)."
Phúc Toàn thấy hôm nay hoàng đế có chút buồn bực không vui, liền cố ý cười nói: "Tất nhiên Phúc Toàn còn nhớ. Vì hoàng thượng còn nhỏ nên thắng không nhiều." Hoàng đế hiểu Phúc Toàn đang cố làm hắn vui lên, hắn đáp: "Rõ ràng là khanh thua nhiều."
"Hoàng thượng thua còn phải đưa cho thần một con dế to đầu xanh mà, sao giờ lại không nhận rồi?"
"Vốn dĩ là khanh thua, trẫm thấy khanh buồn bã nên mới cho khanh con dế đầu xanh đó."
Phúc Toàn cười nói: "Lần đó rõ ràng là thần thắng, hoàng thượng nhớ nhầm rồi." Vừa nhắc tới nợ cũ từ thời bé, hoàng đế cười khẩy: "Vậy hôm nay chúng ta lại thi, xem ai thắng ai thua." Phúc Toàn đang mong có thể khiến hoàng đế vui lên, thế nên nói: "Vậy hôm nay thần lại thắng hoàng thượng đấy."
Tâm trạng hoàng đế đang không vui, bấy giờ mới dần vui vẻ lên. Hắn thay áo, cùng Phúc Toàn đi đến Bố Khố phòng. Lại chợt nhớ ra một chuyện nên căn dặn Lương Cửu Công: "Vừa nãy bảo Dung Nhược xin thỉnh an, ngươi đi truyền hắn đến Bố Khố phòng gặp trẫm." Lương Cửu Công vâng một tiếng, quay đầu lệnh cho tên tiểu thái giám đi, còn mình thì vẫn ở lại hầu hạ như cũ, đi theo sau hoàng đế không quá xa cùng không quá gần.
Hoàng đế ngày càng hào hứng, thay một bộ áo mỏng, giày nhẹ, cùng đi với Phúc Toàn. Hai người nhớ lại những chuyện thú vị thời ấu thơ, cười nói vui vẻ. Đến trước Bố Khố phòng, tiểu thái giám đi truyền Dung Nhược đã trở về, hắn thở hổn hà hổn hển, ghé vào tai Lương Cửu Công nói gì đó. Hoàng đế bất ngờ thấy được. Hắn vốn nghiêm khắc với thị vệ cận thần, giờ quát lớn: "Chuyện gì mà lén la lén lút?"
Tên tiểu thái giám sợ hãi quỳ sụp xuống đất, dập đầu không ngừng, mắt trộm liếc về phía Lương Cửu Công. Lương Cửu Công biết là không giấu được, hắn tiến lên môt bước, khe khẽ bẩm báo: "Vạn tuế gia bớt giận... Lát nữa nô tài sẽ bẩm rõ ràng lại cho người."
Phúc Toàn cực kì nhanh nhẹn, thấy việc có chút khó nói, trong lúc cấp bách lại nghĩ ra một ý, hắn nói với hoàng đế: "Vạn tuế gia, thần xin phép người đi một lát. Thần xin đi... thần thật sự là.... không nhịn được nữa rồi."
Theo quy tắc gặp hoàng đế, hoàng đế không cho phép bề tôi lui xuống thì bề tôi không thể tự tiện đi đâu. Phúc Toàn ở bên hoàng đế đã một lúc lâu, hoàng đế nghĩ hắn chắc hẳn là không nhịn được nữa rồi, thế nên không khỏi cười cười mà nói: "Đừng có nhịn quá mà sinh bệnh, mau đi đi." Có một tên thái giám lên dẫn Phúc Toàn. Nụ cười trên mặt hoàng đế dần mất đi, hắn hỏi Lương Cửu Công: "Chuyện gì?"
Lương Cửu Công thấy chung quanh đều là cung nữ, thái giám, mà chuyện này hắn không dám qua loa, vì vậy hắn ghé vào tai hoàng đế nói nhỏ vài câu. Hắn bẩm báo khe khẽ như vậy, cách hoàng đế cực gần, có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp ngày càng hỗn loạn của người. Hoàng đế cố gắng kiềm chế, điều chỉnh lại hô hấp, trên mặt không lộ ra vui hay buồn. Qua một lúc lâu mới nói: "Chuyện này không được để bất kì ai biết."
Thái hoàng thái hậu ừ một tiếng, có chút bùi ngùi xúc động: "Một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa, đi gặp nó cũng là chuyện nên làm." Xoay mặt hơi ngẩng lên, Lâm Lang vội dâng trà tới.
Nắng chiều chiếu vào sâu trong cung điện rộng lớn. Càng vào sâu, ánh sáng càng ảm đạm. Hoàng hôn từ từ bao phủ bốn bề. Cung điện phía xa như đang ẩn trong làn sương khói. Sắc trời ngày một tối dần. Hơi ấm mỏng manh như không có, còn hơi lạnh lại dần dâng lên như tiết mùa thu vậy. Lâm Lang nhớ đến một câu thơ: "Đông phong lâm dạ lãnh vu thu." (Gió đông vào đêm lạnh như mùa thu) Thì ra lời của người xưa, quả nhiên luôn đúng.
Thật ra hoàng đế cũng không muốn đi gặp Đoan tần, chỉ là Đồng quý phi tự mình đến gặp hắn, nói rằng: "Đoan tần đến nay vẫn không chịu nhận tội, ngày nào cũng gào khóc. Thần thiếp sai người đi hỏi thì nàng ấy chẳng nói gì, chỉ bảo muốn hoàng thượng phúc thẩm (xử lại) nên thần thiếp mới đến xin hoàng thượng quyết định."
Hoàng đế vốn ghét hành động ác độc của Đoan tần, nghe Đồng quý phi nói vậy, lại nghĩ hay là có gì đó oan uổng, cuối cùng vẫn đi thăm.
Đoan tần ở Hàm Phúc cung, có hai vị ma ma thạo việc làm bạn, đồng thời cũng là giam lỏng. Ngự giá tới, tự có người truyền đến Hàm Phúc cung từ lâu. Đoan tần đang trông mòn con mắt, trong lòng nôn nóng như lửa. Ánh hoàng hôn ngập tràn trong viện, màu sắc như vàng kim, chiếu vào tường đỏ lưu ly khiến nó tỏa ra tia sáng lóa mắt. Nàng đứng trước cửa sổ ngóng chờ một hồi, mới nghe thái giám Kính Sự phòng vỗ tay vào nhau "bốp bốp". Cung nữ thái giám bên ngoài đã quỳ xuống hết cả, nàng cuống quýt bước xuống bậc thềm chạy ra nghênh đón. Hai vị ma ma kia tất nhiên theo sát nàng từng bước.
Hoàng đế bước từ từ thong thả tới, Đoan tần cố gắng hành lễ như quy củ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Mới nói được hai chữ "thần thiếp" thì giọng đã xen tiếng nức nở. Đợi tới lúc hoàng đế vào ngồi trong điện rồi, nàng vào quỳ trước tràng kỉ, nước mắt không ngừng rơi. Hoàng đế đã chuẩn bị tâm lý nàng sẽ gào khóc nức nở, hoặc phiền phức dây dưa, không ngờ nàng lại ôm mặt im lặng khóc. Hắn hờ hững nói: "Trẫm đến rồi, nàng có chỗ nào oan ức thì cứ nói, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy."
Đoan tần vừa khóc vừa nói: "Việc đã tới nước này thần thiếp cũng hết đường chối, nhưng thần thiếp thật sự oan uổng, thần thiếp dù có hồ đồ đế thế nào cũng không dám mưu hại hoàng tự."
Hoàng đế chán nản, hắn nói:" Mấy cung nữ thái giám đều nhận tội cả rồi, nàng cũng không cần phải nói gì nữa. Trẫm nhớ đến tình cảm lâu nay nên sẽ không truy cứu đến người nhà của nàng." Đoan tần sợ hãi, mặt mày trắng bệch. Nàng quỳ nơi đó, cả người run rẩy: "Hoàng thượng, thật sự thần thiếp bị oan. Bánh khoai môn đó là thần thiếp nhất thời bị ma quỷ xúi giục nên mới bỏ vào trong nhân một thứ, rồi sai người bọc lại đem tặng cho Lương quý nhân. Không, không, thần thiếp không bỏ hồng hoa vào, thần thiếp chỉ bỏ một chút khổ sâm (hình ảnh) mà thôi. Thần thiếp nhất thời hồ đồ, chỉ nghĩ muốn giá họa cho Ninh quý nhân, mong hoàng thượng tức giận mà không để ý tới nàng ta nữa. Nhưng mà thần thiếp đúng là bị người ta hại, hoàng thượng, thần thiếp dù có phải tan xương nát thịt cũng không dám mưu hại hoàng tự."
Hoàng đế nghe nàng khóc lóc kể lể, nhất thời chỉ thấy khó phân biệt thật giả, hắn trầm ngâm không nói gì. Đoan tần nghẹn ngào nói: "Thần thiếp đáng chết vạn lần.... Bây giờ thần thiếp đã bẩm báo toàn bộ sự thật rồi, xin hoàng thượng minh giám. Tự thần thiếp cũng mình tội ác tày trời, nhưng thần thiếp thật sự là bị oan, đến nay thần thiếp có trăm miệng cũng không giãi bày được, chỉ xin hoàng thượng minh giám." Nàng dập đầu liên tục, trán cũng đã chảy máu.
Hoàng đế lạnh nhạt đáp lời: "Tất nhiên trẫm sẽ tra cho rõ ràng. Trẫm muốn xem xem, cuối cùng thì kẻ vu oan giá họa này là ai."
Xưa nay hoàng đế làm việc quyết đoán, lập tức sai người truyền cung nữ thái giám - tất cả những người có liên quan tới việc truyền dược liệu vào cung đến, thẩm vấn nghiêm ngặt tại Thận Hình ti. Ai ngờ đúng nửa đêm hôm đó, Đoan tần chợt treo cổ tự vẫn. Sau khi hoàng đế tan triều mới biết, thế là tự mình tới Từ Ninh cung bẩm báo lên thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu vô cùng tức giận, đúng lúc có cung nữ dâng trà lên, không khỏi cầm lấy chén trà, định quăng luôn xuống đất. Sau đó bỗng nhiên lại từ từ đặt chén trà xuống. Tô Mạt Nhĩ thấy cánh mũi người phập phồng, biết ngay là đang hết sức phẫn nộ. Tô Mạt Nhĩ không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quỳ ở đó bóp chân cho người.
Vẻ mặt hoàng đế lại vẫn bình tĩnh : "Theo tôn nhi thì cõ lẽ vì bản thân nàng nhát gan nên mới tự vẫn. Tính tình ngày thường của nàng kiêu ngạo, chưa từng chịu uất ức như thế, hoặc là nhất thời nghĩ quẩn nên vậy."
Thái hoàng thái hậu trấn tĩnh lại rất nhanh, duỗi tay cầm chén trà, từ từ uống.
Hoàng đế lại nói: "Chuyện đã đến bước này, chi bằng tạm bỏ qua đi. Thời gian dài sẽ tự hiện ra sự thật. Còn về Đoan tần, dù gì cũng rất đáng thương, vì vậy sẽ không truy cứu đến người nhà của nàng nữa là được." Phi tần trong hậu cung tự vẫn chính là tội đại nghịch bất đạo, liên lụy cả người thân. Thái hoàng thái hậu hiểu ý của hắn, miệng nở nụ cười: "Con thương nó như vậy thật hiếm có. Hoàng thượng đã nói không truy cứu, vậy bỏ qua cho người thân của nó là được."
Hoàng đế nghe xong câu này thì đứng dậy cung kính đáp: "Tôn nhi có chỗ nào chưa làm đến nơi đến chốn, xin hoàng tổ mẫu dạy bảo." Thái hoàng thái hậu nhìn hắn rất lâu, dáng vẻ của hắn vẫn cực kì ung dung. Thái hoàng thái hậu đành thở dài: "Ta không dạy bảo hoàng thượng nữa. Hoàng thượng lớn rồi, việc gì cũng ý kiến riêng, là đúng hay sai, có đáng hay không thì bản thân hoàng thượng tự hiểu là được." Nói xong cầm lấy chén trà, chầm chậm nhấp một ngụm: "Hoàng thượng về đi. Hoàng tổ mẫu mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."Thế là hoàng đế hành lễ rồi lui xuống. Đợi hoàng đế đi rồi, thái hậu ngẩn người một lúc rồi nói: "Tô Mạt Nhĩ, ngươi lập tức đi làm cho ta một chuyện." Tô Mạt Nhĩ đáp vâng, vẫn không động đậy, miệng nói: "Người hà tất phải ép Vạn tuế gia tới bước này?"
Thái hoàng thái hậu thở dài: "Ngươi cũng thấy rồi đấy, không phải ta ép hắn, mà là hắn ép ta." Mắt nhìn chăm chú vào tách trà màu vàng nhạt, từ từ nói: "Giờ việc đã đến nước này, chúng ta không thể không làm rõ ràng mọi chuyện bên trong được."
Lại nói ngày hôm đó Nạp Lan dùng xong bữa trưa thì bỗng nhiên có người từ trong cung đến truyền chỉ yết kiến, hóa ra là hoàng đế triệu kiến, cũng không nói giờ chắc chắn. Nhưng sau khi dùng bữa trưa thì hoàng đế luôn nghe giảng, bây giờ triệu kiến hắn đúng là khác thường. Lòng hắn tuy khó hiểu, nhưng vẫn lập tức thay triều phục vào cung, được thái giám lĩnh mệnh dẫn đi gặp hoàng đế. Tên thái giám đưa hắn đi qua đường ven, lại qua đường lớn, đi một hồi lâu mới dừng ở một nơi trước điện. Giọng tên thái giám the thé: "Đại nhân chờ một chút, bài giảng kết thúc thì ngự giá sẽ qua đây."
Nạp Lan làm việc trong cung đã lâu, thấy nơi này là Kính Tư điện, cực kì gần hậu cung nên hắn không dám đi lại loanh quanh. Vì thời gian bài giảng mỗi ngày của hoàng đế không cố định, có lúc quân thần đều hăng hái thì có thể giảng đến hai canh giờ. Vừa đợi được một lúc thì chợt thấy một tên thái giám từ hành lang đi đến, nhanh chóng thỉnh an trước mặt hắn, nói nho nhỏ: "Mời Nạp Lan đại nhân đi theo nô tài bên này." Nạp Lan tưởng là thái giám ngự tiền, mà nơi gặp hoàng thượng đột nhiên thay đổi cũng thường gặp, vì vậy hắn không hỏi nhiều mà đi theo tên thái giám luôn.
Lúc này lại đi theo con đường một hồi lâu, cả quãng đường đều là những nơi yên tĩnh, hắn hơi hơi nghi ngờ. Tên thái giám bỗng dừng bước, nói rằng: "Đến rồi, mời đại nhân chờ ở đây một lát."
Nạp Lan nhìn chung quanh, khắp nơi đều là liễu rủ xanh rì, hoa nở chim ca, cực kì thanh tịnh. Cách đó không xa là tường cung màu đỏ, bốn bề tịch mịch không tiếng người. Hắn chưa từng tới nơi này nên không khỏi mở miệng hỏi: "Xin hỏi công công, đây là nơi nào?" Tên thái giám lại không trả lời, chỉ cười khẽ rồi vái người chào đi mất.
Nạp Lan càng ngày càng nghi ngờ, chợt nghe một giọng nói vô cùng hiền hòa từ xa xa: "Nơi này lành lạnh, ta thấy người hơi lạnh rồi, hay là chúng ta quay về đi."
Một câu này lọt vào trong tai hắn như sấm đánh ầm ầm, tim đập thình thịch, chỉ nghĩ: là nàng sao? Lẽ nào lại là nàng? Đúng là nàng ư? Thật sự có thể là nàng sao? Hắn đưa mắt nhìn xung quanh theo bản năng, chỉ bực cây cối cành lá xum xuê tươi tốt che chắn mất tầm nhìn. Thấy thấp thoáng có hai bóng người, lòng hắn càng ngỡ ngàng cùng lúng túng. Đúng lúc có gió thổi qua, thổi nhẹ bay một vài cành liễu, chỉ trong khoảng khắc rất nhanh đó thôi, hắn đã nhìn thấy nữ tử mặc áo màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, mặt mày tuy không hiện rõ nhưng hắn lại rất quen thuộc. Ầm một tiếng, dường như có thứ gì nổ tung trong đầu hắn, trái tim như ngừng đập, đến hít thở cũng khó khăn.
Lâm Lang vén tóc ra sau tai, đầu ngón tay chạm lên mặt hơi lành lạnh. Cẩm Thu nói: "Vừa nãy chẳng phải chúng ta nghe bảo bài giảng vẫn chưa xong, chắc là vẫn phải đợi thêm một lúc." Lâm Lang đang định đáp lời, lúc ngẩng đầu lên vô tình thấy dưới tàng cây liễu có người đang ngẩn ngơ nhìn nàng. Nàng xoay mặt lại nhìn hắn rồi nàng cũng ngẩn người. Trong vườn cực kì yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đầu cành liễu xoàn xoạt chạm vào nhau. Gió thổi làm tay áo nàng bay bay, rời xa cổ tay, rồi lại dính vào, lại thổi bay lên......
Chất liệu từ lụa mỏng Giang Tô, thêu kín họa tiết hoa, đường kim mũi chỉ thì cực kì khéo léo như không có. Theo lệ, ống tay áo của nữ tử Mãn Thanh chỉ rộng bảy tấc, hoa văn tuy nhiều nhưng màu sắc vẫn cực kì thanh khiết mộc mạc..... Đường chỉ màu xanh ngọc bích thêu lên áo xanh, trông như gợn sóng nhấp nhô. Tay áo nhẹ nhàng chạm vào xương cổ tay, dường như có chút tê tê, rồi lại mất đi. Nàng thấy trái tim mình cũng giống như ống tay áo kia vậy, nảy lên rồi lại rơi xuống, rơi xuống lại nảy lên......
Cẩm Thu đã nhìn thấy dưới gốc cây có một nam nhân xa lạ, quát hỏi: "Ai đó?"
Nạp Lan bất ngờ, nhất thời không nghĩ được nhiều. Tình hình trước mắt thì đã là thất lễ rồi, vậy thì không thể thất nghĩa luôn được. Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, sau hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, hắn đờ đẫn hành lễ theo bản năng. Thân thể như bị hàng vạn mũi tên đâm vào, vô cùng đau đớn. Cuối cùng thì từng chữ một cũng thoát ra khỏi miệng: "Nô tài......... Nạp Lan Tính Đức thỉnh an Vệ chủ nhân."
Cùng lúc này Dụ thân vương Phúc Toàn cũng tiến cung thỉnh an thái hoàng thái hậu, hắn qua nghe giảng cùng hoàng đế trước. Từ năm ngoái khi hoàng đế mở khoa Bác học hồng nho (đã giải thích ở chương 8), tuyển chọn danh sĩ tài cao vào làm chức quan đọc sách, chức giảng, chức biên tập, chức nghiên cứu... thì mỗi ngày đều nghe giảng ở Hoằng Đức điện. Xưa nay hoàng đế ham học hỏi, bài giảng ngày hôm nay mãi mà không hết. Vị hàn lâm Trương Anh mới được ban chức đang giảng "Thượng thư", ước chừng đã giảng hơn một canh giờ. Hoàng đế vẫn cực kì chăm chú nghe, Phúc Toàn cũng phải nhẫn nại chờ. Đợi đến khi bài giảng kết thúc, Lương Cửu Công tiến lên nói: "Xin Vạn tuế gia ra chỉ, bây giờ khởi giá đến Từ Ninh cung hay là dùng bữa trước?"
Hoàng đế nhìn qua chiếc đồng hồ phương tây đang đặt trên bàn, hắn nói: "Giờ hoàng tổ mẫu đang nghỉ trưa. Chúng ta đừng tới làm phiền người." Lương Cửu Công sai người đi truyền điểm tâm lên. Hoàng đế nhìn vẻ cố gắng lên tinh thần của Phúc Toàn thì nói: "Ngày nhỏ lúc chúng ta học thuộc lòng, khanh cũng y như thế này. Bây giờ chẳng tiến bộ được chút nào."
Phúc Toàn cười đáp: "Từ trước đến nay hoàng thượng ham học không biết mệt mỏi, thần thấy mà chùn bước."
Hoàng đế nói: "Lúc đó trẫm cũng bướng bỉnh, ngày ngày đều mong đến lúc tan học để đi đùa nghịch trong Bố Khố phòng (phòng đấu vật)."
Phúc Toàn thấy hôm nay hoàng đế có chút buồn bực không vui, liền cố ý cười nói: "Tất nhiên Phúc Toàn còn nhớ. Vì hoàng thượng còn nhỏ nên thắng không nhiều." Hoàng đế hiểu Phúc Toàn đang cố làm hắn vui lên, hắn đáp: "Rõ ràng là khanh thua nhiều."
"Hoàng thượng thua còn phải đưa cho thần một con dế to đầu xanh mà, sao giờ lại không nhận rồi?"
"Vốn dĩ là khanh thua, trẫm thấy khanh buồn bã nên mới cho khanh con dế đầu xanh đó."
Phúc Toàn cười nói: "Lần đó rõ ràng là thần thắng, hoàng thượng nhớ nhầm rồi." Vừa nhắc tới nợ cũ từ thời bé, hoàng đế cười khẩy: "Vậy hôm nay chúng ta lại thi, xem ai thắng ai thua." Phúc Toàn đang mong có thể khiến hoàng đế vui lên, thế nên nói: "Vậy hôm nay thần lại thắng hoàng thượng đấy."
Tâm trạng hoàng đế đang không vui, bấy giờ mới dần vui vẻ lên. Hắn thay áo, cùng Phúc Toàn đi đến Bố Khố phòng. Lại chợt nhớ ra một chuyện nên căn dặn Lương Cửu Công: "Vừa nãy bảo Dung Nhược xin thỉnh an, ngươi đi truyền hắn đến Bố Khố phòng gặp trẫm." Lương Cửu Công vâng một tiếng, quay đầu lệnh cho tên tiểu thái giám đi, còn mình thì vẫn ở lại hầu hạ như cũ, đi theo sau hoàng đế không quá xa cùng không quá gần.
Hoàng đế ngày càng hào hứng, thay một bộ áo mỏng, giày nhẹ, cùng đi với Phúc Toàn. Hai người nhớ lại những chuyện thú vị thời ấu thơ, cười nói vui vẻ. Đến trước Bố Khố phòng, tiểu thái giám đi truyền Dung Nhược đã trở về, hắn thở hổn hà hổn hển, ghé vào tai Lương Cửu Công nói gì đó. Hoàng đế bất ngờ thấy được. Hắn vốn nghiêm khắc với thị vệ cận thần, giờ quát lớn: "Chuyện gì mà lén la lén lút?"
Tên tiểu thái giám sợ hãi quỳ sụp xuống đất, dập đầu không ngừng, mắt trộm liếc về phía Lương Cửu Công. Lương Cửu Công biết là không giấu được, hắn tiến lên môt bước, khe khẽ bẩm báo: "Vạn tuế gia bớt giận... Lát nữa nô tài sẽ bẩm rõ ràng lại cho người."
Phúc Toàn cực kì nhanh nhẹn, thấy việc có chút khó nói, trong lúc cấp bách lại nghĩ ra một ý, hắn nói với hoàng đế: "Vạn tuế gia, thần xin phép người đi một lát. Thần xin đi... thần thật sự là.... không nhịn được nữa rồi."
Theo quy tắc gặp hoàng đế, hoàng đế không cho phép bề tôi lui xuống thì bề tôi không thể tự tiện đi đâu. Phúc Toàn ở bên hoàng đế đã một lúc lâu, hoàng đế nghĩ hắn chắc hẳn là không nhịn được nữa rồi, thế nên không khỏi cười cười mà nói: "Đừng có nhịn quá mà sinh bệnh, mau đi đi." Có một tên thái giám lên dẫn Phúc Toàn. Nụ cười trên mặt hoàng đế dần mất đi, hắn hỏi Lương Cửu Công: "Chuyện gì?"
Lương Cửu Công thấy chung quanh đều là cung nữ, thái giám, mà chuyện này hắn không dám qua loa, vì vậy hắn ghé vào tai hoàng đế nói nhỏ vài câu. Hắn bẩm báo khe khẽ như vậy, cách hoàng đế cực gần, có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp ngày càng hỗn loạn của người. Hoàng đế cố gắng kiềm chế, điều chỉnh lại hô hấp, trên mặt không lộ ra vui hay buồn. Qua một lúc lâu mới nói: "Chuyện này không được để bất kì ai biết."
/38
|