Quyển 1: Tử Du
Chương 2
“Lý công tử, ngài thả ta ra đi, thực sự ta không cố ý, ta cầu xin ngươi thả ta ra đi."
“ Hừ, không cố ý, bây giờ ngươi làm thế nào để đền cho ta, Định Phân ngọc bội này là bảo vật gia truyền. Phụ thân tặng ta làm quà sinh nhật, được làm từ Hỏa Diễm Thạch trên đỉnh núi Hỏa Linh.”
“Đặc biệt nó có thể xu cát tị hung, thủy hỏa bất xâm. Ta e rằng bán cả nhà ngươi cũng không đủ bồi thường cho cái bảo vật gia truyền này đi.” Thanh niên áo xanh mặt rổ chỉ thẳng vào thiếu nữ lạnh lùng nói, thiếu nữ nọ cho dù van xin khóc lóc ra sao hắn cũng chả quan tâm, chỉ đứng nhìn hạ nhân đang thô bạo kéo nàng đi trên đường.
“Thật là ác độc, rõ ràng ta thấy là hắn cố ý va vào trước,giờ lại đổ cho nàng.” một ông lão bên đường nói.
“Ông tốt nhất đừng nói lớn, tên mặt rổ kia là người nhà họ Lý. Tên này cũng không thua kém gì tam đại vô lại, nếu để hắn nghe được thì ông sống qua không được ngày mai.” Một đại thúc nghe ông lão nói vậy vội nói nhỏ vào tai.
“Chỉ trách cô nương này xui xẻo.” một người khác nói.
“Quả nhiên là Lý công tử của Lý gia có khác, đúng là oai phong lẫm liệt hơn người.”
Lên tiếng là bọn người Hạo Thiên đang đi ra từ trong đám đông. Trước mắt hắn là cảnh hai tên gia đinh sức dài vai rộng,đang kéo một thiếu nữ giọng nài nỉ van xin, còn đứng phía trước là thanh niên áo xanh, mặt rổ, tay cầm nửa mảnh ngọc bội. Ngoài ra còn có một mảnh nằm dưới đất, y chính là Lý Sự của Lý Gia.
Hạo Thiên bình thường vốn là không ưa gì Lý Gia, nhất là càng muốn dạy dỗ tên Lý Sự này, Hôm nay vô tình có được cơ hội tốt thì làm sao hắn có thể bỏ qua.
“Hay cho câu, chính là bán cả ngươi đi cũng không đủ bồi thường, hay cho cái Định Phân ngọc bội bảo vật gia truyền, nhìn đúng là không tầm thường.” Hạo Thiên bước dạo một vòng tròn quanh Lý Sự vừa nói đầy vẻ mỉa mai.
“Nghe ngươi nói giá trị của nó, ta liền nghĩ đến cái vị chủ tiệm cầm đồ, đúng là Lý gia công tử thật có đảm lượng.”
Lý Sự thấy Hạo Thiên nhắc đến chủ tiệm cầm đồ, hắn liền biến sắc. ”Tên vô lại trời đánh này, không phải là đang bị phụ thân hắn phạt giam lỏng hay sao, tự dưng lại xuất hiện ở đây?”
Lý Sự giả vờ bình tĩnh trầm giọng nói: “Hạo Thiên, ngươi muốn xen vào việc của bổn cổng tử là có ý gì?”
Hạo Thiên nhặt nửa mảnh ngọc bội dưới đất lên, dùng tay chà xát bề mặt của của nó xong thổi mấy lần, rồi lấy ống tay áo lau qua.
“Làm gì? ta đang xem thử bảo vật gia truyền của Lý gia, có đúng là tạp ngọc Lý Sự ngươi mua từ cửa hàng Cửu Ngọc cách đây hai ngày trước. Ngươi nói xem có phải hay không?” Hạo Thiên nói xong quay mặt ra sau nhìn về Lưu Hiển.
“Chính là nó đó lão đại, hai ngày trước ta ghé cửa hàng Cửu Ngọc thì thấy, định lấy đi à không là mua đi, để tặng A Nguyệt cô nương ở Di Hồng Viện, thì hắn dùng thủ đoạn đoạt trước.” Lưu Hiển chen ngang với vẻ trào phúng và tức giận, hiển nhiên vì việc mất viên ngọc để tặng người đẹp làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
“Tên mập chết bầm ăn nói xằng bậy, đây rõ ràng vật gia truyền Lý gia ta, ngươi nói thế tức là đang xem thường Lý gia, có tin bổn công tử đem hai chân ngươi đánh gãy.” Lý Sự nhìn chằm chằm vào Lưu Hiển như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lưu Hiển nghe thế liền chạy thẳng nấp lưng Hạo Thiên, tuy nói Lưu gia hắn cũng là cự đầu ở Thủy thành này, nhưng so với Lý gia hết sức cường đại thì gia tộc hắn cũng không thể vì hắn mà đi đắc tội được.
“Hừ, ban ngày ban mặt cưỡng ép thiếu nữ, vật chứng đã có, cần ta cho người gọi ông chủ Triệu của Cửu Các tới xác nhận hay không. Hẳn là Lý Gia các ngươi một tay che trời không coi vương pháp ra gì đi.” Hạo Thiên vừa nói tay vừa xoa xoa mảnh còn lại của chiếc ngọc bội bị vỡ.
“ Người đâu bắt hắn về giao cho thành chủ giải quyết “ Hạo Thiên chỉ vào mặt Lý Sự hét lên.
… …. ….
Nhưng mà không có ai lao lên bắt hắn, cũng như không có ai trả lời Hạo Thiên, bây giờ y mới sực nhớ là mình trốn ra ngoài chơi, nên cũng không mang theo gia đinh, hay người của chấp pháp vệ theo bảo hộ. Mặt Hạo Thiên bỗng nhiên đỏ lên, đang muốn nói gì đó thì Lý Sự cắt ngang.
“Được lắm,chuyện lần này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, về” Nói xong Lý Sự quay người lại nhanh chân đi ra khỏi đám đông, hai tên gia đinh thấy thế buông cô gái ra rồi vội vã chạy theo chủ nhân.
Người dân xung quanh thấy thế biết là xong chuyện rồi liền giải tán trong lòng vẫn thở dài tiếc nuối phải chi to chuyện một tí nữa thì lại bớt đi một tên vô lại hại dân.
Bạch Vô Thành cùng Lưu Hiển vòng ra trước mặt Hạo Thiên, giơ ngón tay cái lên. “Lão Đại thật là uy phong nha, nhìn tên họ Lý kia trốn nhanh như chó vậy, thật là hả dạ.”
Từ lúc rời quán rượu, cả ba tiến đến đám đông, Lưu Hiển nhìn thấy hai mảnh ngọc bội, gã mới nhớ lại chuyện hai ngày trước đến cửa hàng Cửu Ngọc thì thấy cái ngọc bội này, chưa kịp lấy thì Lý Sự đến, tranh cái ngọc bội này cùng hắn. Bình thường ba người bọn hắn muốn mua cái gì thì không ai dám đòi tiền, nên cũng không gọi là mua được, cứ muốn gì thì lấy chẳng ai dám tranh giành hay ngăn cản.
Ông chủ Triệu thấy hai người đều muốn lấy cái ngọc bội này, cũng cảm thấy có chút đau đầu, hai tên này đều là người hắn dây vào không được, vì đều là loại vô lại thù dai. Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định ai trả giá cao hơn thì bán lại cho người đó.
Lưu Hiển nghe thế nhướng mày, bình thường bọn hắn ra ngoài ăn chơi hay mua gì đó đều làm gì có ai dám đòi tiền, cũng không gọi là mua được. Cứ muốn gì thì lấy không ai dám tranh giành, nên có bao giờ mang tiền bên người. Cuối cùng gã đành hậm hực quay người bỏ đi ra.
…
“Hừ, may cho hắn là ta không mang theo người, chứ nếu không làm sao để hắn đi dễ dàng như vậy được.” Hạo Thiên nói.
“Lão Đại,nếu tối nay chúng ta ghé Lý Gia thăm Lý Mạn tiểu thư thì thế nào” Bạch Tư Thành nở nụ cười gian nhìn qua Hạo Thiên nói.
Hạo Thiên nhìn gã với ánh mắt cổ quái nói “Ngươi biết bố trí nhà họ Lý thế nào sao?”
Bạch Tư Thành cười. “Lần trước ta theo phụ thân có ghé qua đó chúc thọ Lý Bá thì đau bụng trên đường ra nhà xí có ngang qua chỗ, huống chi trước giờ nhị thúc ghé qua Lý gia thỏa thuận vài chuyện làm ăn, cha ta bắt đi theo để học hỏi dần, nên coi như cũng nắm rõ vị trí các phòng.”
Lý Bá là gia chủ nhà họ Lý, lần trước lễ mừng thọ gã năm mươi tuổi, khi đó Hạo Thiên bị cha hắn là cấm không được đi vì sợ hắn gây chuyện.
Lý Mạn là con gái của Lý Bá, muội muội của Lý Sự, nổi tiếng xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, ngoài ra cũng nghe đồn là một thân công phu không tầm thường. Nếu xếp theo nhan sắc, tài năng thì được xếp vào vị trí thứ hai của Thủy Thành.
Gần đây nhất biết bao nhiêu vị công tử muốn đến cầu thân đều bị nàng khéo léo từ chối. Nên hiện tại mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa nghe nàng có hôn ước với ai.
Lưu Hiển gãi đầu nói. “Lão đại, nghe đồn nàng biết võ công a, chỉ sợ vạn nhất …”
Cốc.
Chương 2
“Lý công tử, ngài thả ta ra đi, thực sự ta không cố ý, ta cầu xin ngươi thả ta ra đi."
“ Hừ, không cố ý, bây giờ ngươi làm thế nào để đền cho ta, Định Phân ngọc bội này là bảo vật gia truyền. Phụ thân tặng ta làm quà sinh nhật, được làm từ Hỏa Diễm Thạch trên đỉnh núi Hỏa Linh.”
“Đặc biệt nó có thể xu cát tị hung, thủy hỏa bất xâm. Ta e rằng bán cả nhà ngươi cũng không đủ bồi thường cho cái bảo vật gia truyền này đi.” Thanh niên áo xanh mặt rổ chỉ thẳng vào thiếu nữ lạnh lùng nói, thiếu nữ nọ cho dù van xin khóc lóc ra sao hắn cũng chả quan tâm, chỉ đứng nhìn hạ nhân đang thô bạo kéo nàng đi trên đường.
“Thật là ác độc, rõ ràng ta thấy là hắn cố ý va vào trước,giờ lại đổ cho nàng.” một ông lão bên đường nói.
“Ông tốt nhất đừng nói lớn, tên mặt rổ kia là người nhà họ Lý. Tên này cũng không thua kém gì tam đại vô lại, nếu để hắn nghe được thì ông sống qua không được ngày mai.” Một đại thúc nghe ông lão nói vậy vội nói nhỏ vào tai.
“Chỉ trách cô nương này xui xẻo.” một người khác nói.
“Quả nhiên là Lý công tử của Lý gia có khác, đúng là oai phong lẫm liệt hơn người.”
Lên tiếng là bọn người Hạo Thiên đang đi ra từ trong đám đông. Trước mắt hắn là cảnh hai tên gia đinh sức dài vai rộng,đang kéo một thiếu nữ giọng nài nỉ van xin, còn đứng phía trước là thanh niên áo xanh, mặt rổ, tay cầm nửa mảnh ngọc bội. Ngoài ra còn có một mảnh nằm dưới đất, y chính là Lý Sự của Lý Gia.
Hạo Thiên bình thường vốn là không ưa gì Lý Gia, nhất là càng muốn dạy dỗ tên Lý Sự này, Hôm nay vô tình có được cơ hội tốt thì làm sao hắn có thể bỏ qua.
“Hay cho câu, chính là bán cả ngươi đi cũng không đủ bồi thường, hay cho cái Định Phân ngọc bội bảo vật gia truyền, nhìn đúng là không tầm thường.” Hạo Thiên bước dạo một vòng tròn quanh Lý Sự vừa nói đầy vẻ mỉa mai.
“Nghe ngươi nói giá trị của nó, ta liền nghĩ đến cái vị chủ tiệm cầm đồ, đúng là Lý gia công tử thật có đảm lượng.”
Lý Sự thấy Hạo Thiên nhắc đến chủ tiệm cầm đồ, hắn liền biến sắc. ”Tên vô lại trời đánh này, không phải là đang bị phụ thân hắn phạt giam lỏng hay sao, tự dưng lại xuất hiện ở đây?”
Lý Sự giả vờ bình tĩnh trầm giọng nói: “Hạo Thiên, ngươi muốn xen vào việc của bổn cổng tử là có ý gì?”
Hạo Thiên nhặt nửa mảnh ngọc bội dưới đất lên, dùng tay chà xát bề mặt của của nó xong thổi mấy lần, rồi lấy ống tay áo lau qua.
“Làm gì? ta đang xem thử bảo vật gia truyền của Lý gia, có đúng là tạp ngọc Lý Sự ngươi mua từ cửa hàng Cửu Ngọc cách đây hai ngày trước. Ngươi nói xem có phải hay không?” Hạo Thiên nói xong quay mặt ra sau nhìn về Lưu Hiển.
“Chính là nó đó lão đại, hai ngày trước ta ghé cửa hàng Cửu Ngọc thì thấy, định lấy đi à không là mua đi, để tặng A Nguyệt cô nương ở Di Hồng Viện, thì hắn dùng thủ đoạn đoạt trước.” Lưu Hiển chen ngang với vẻ trào phúng và tức giận, hiển nhiên vì việc mất viên ngọc để tặng người đẹp làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
“Tên mập chết bầm ăn nói xằng bậy, đây rõ ràng vật gia truyền Lý gia ta, ngươi nói thế tức là đang xem thường Lý gia, có tin bổn công tử đem hai chân ngươi đánh gãy.” Lý Sự nhìn chằm chằm vào Lưu Hiển như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lưu Hiển nghe thế liền chạy thẳng nấp lưng Hạo Thiên, tuy nói Lưu gia hắn cũng là cự đầu ở Thủy thành này, nhưng so với Lý gia hết sức cường đại thì gia tộc hắn cũng không thể vì hắn mà đi đắc tội được.
“Hừ, ban ngày ban mặt cưỡng ép thiếu nữ, vật chứng đã có, cần ta cho người gọi ông chủ Triệu của Cửu Các tới xác nhận hay không. Hẳn là Lý Gia các ngươi một tay che trời không coi vương pháp ra gì đi.” Hạo Thiên vừa nói tay vừa xoa xoa mảnh còn lại của chiếc ngọc bội bị vỡ.
“ Người đâu bắt hắn về giao cho thành chủ giải quyết “ Hạo Thiên chỉ vào mặt Lý Sự hét lên.
… …. ….
Nhưng mà không có ai lao lên bắt hắn, cũng như không có ai trả lời Hạo Thiên, bây giờ y mới sực nhớ là mình trốn ra ngoài chơi, nên cũng không mang theo gia đinh, hay người của chấp pháp vệ theo bảo hộ. Mặt Hạo Thiên bỗng nhiên đỏ lên, đang muốn nói gì đó thì Lý Sự cắt ngang.
“Được lắm,chuyện lần này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, về” Nói xong Lý Sự quay người lại nhanh chân đi ra khỏi đám đông, hai tên gia đinh thấy thế buông cô gái ra rồi vội vã chạy theo chủ nhân.
Người dân xung quanh thấy thế biết là xong chuyện rồi liền giải tán trong lòng vẫn thở dài tiếc nuối phải chi to chuyện một tí nữa thì lại bớt đi một tên vô lại hại dân.
Bạch Vô Thành cùng Lưu Hiển vòng ra trước mặt Hạo Thiên, giơ ngón tay cái lên. “Lão Đại thật là uy phong nha, nhìn tên họ Lý kia trốn nhanh như chó vậy, thật là hả dạ.”
Từ lúc rời quán rượu, cả ba tiến đến đám đông, Lưu Hiển nhìn thấy hai mảnh ngọc bội, gã mới nhớ lại chuyện hai ngày trước đến cửa hàng Cửu Ngọc thì thấy cái ngọc bội này, chưa kịp lấy thì Lý Sự đến, tranh cái ngọc bội này cùng hắn. Bình thường ba người bọn hắn muốn mua cái gì thì không ai dám đòi tiền, nên cũng không gọi là mua được, cứ muốn gì thì lấy chẳng ai dám tranh giành hay ngăn cản.
Ông chủ Triệu thấy hai người đều muốn lấy cái ngọc bội này, cũng cảm thấy có chút đau đầu, hai tên này đều là người hắn dây vào không được, vì đều là loại vô lại thù dai. Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định ai trả giá cao hơn thì bán lại cho người đó.
Lưu Hiển nghe thế nhướng mày, bình thường bọn hắn ra ngoài ăn chơi hay mua gì đó đều làm gì có ai dám đòi tiền, cũng không gọi là mua được. Cứ muốn gì thì lấy không ai dám tranh giành, nên có bao giờ mang tiền bên người. Cuối cùng gã đành hậm hực quay người bỏ đi ra.
…
“Hừ, may cho hắn là ta không mang theo người, chứ nếu không làm sao để hắn đi dễ dàng như vậy được.” Hạo Thiên nói.
“Lão Đại,nếu tối nay chúng ta ghé Lý Gia thăm Lý Mạn tiểu thư thì thế nào” Bạch Tư Thành nở nụ cười gian nhìn qua Hạo Thiên nói.
Hạo Thiên nhìn gã với ánh mắt cổ quái nói “Ngươi biết bố trí nhà họ Lý thế nào sao?”
Bạch Tư Thành cười. “Lần trước ta theo phụ thân có ghé qua đó chúc thọ Lý Bá thì đau bụng trên đường ra nhà xí có ngang qua chỗ, huống chi trước giờ nhị thúc ghé qua Lý gia thỏa thuận vài chuyện làm ăn, cha ta bắt đi theo để học hỏi dần, nên coi như cũng nắm rõ vị trí các phòng.”
Lý Bá là gia chủ nhà họ Lý, lần trước lễ mừng thọ gã năm mươi tuổi, khi đó Hạo Thiên bị cha hắn là cấm không được đi vì sợ hắn gây chuyện.
Lý Mạn là con gái của Lý Bá, muội muội của Lý Sự, nổi tiếng xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, ngoài ra cũng nghe đồn là một thân công phu không tầm thường. Nếu xếp theo nhan sắc, tài năng thì được xếp vào vị trí thứ hai của Thủy Thành.
Gần đây nhất biết bao nhiêu vị công tử muốn đến cầu thân đều bị nàng khéo léo từ chối. Nên hiện tại mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa nghe nàng có hôn ước với ai.
Lưu Hiển gãi đầu nói. “Lão đại, nghe đồn nàng biết võ công a, chỉ sợ vạn nhất …”
Cốc.
/45
|