Nàng không biết đã đi trong bao lâu, nước mắt vẫn lăn dài, nức nở. Nàng không muốn khóc thành tiếng, cắn chặt môi, trên đường có người nhìn nhìn nàng, nàng hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không hề để ý. Người ta vẫn bảo Dung Ý nàng có năng lực khôi phục đặc biệt tốt, chính nàng cũng cảm thấy thế, Dung Ý là cái gì? Nàng chính là con rùa, gặp chuyện liền rụt cổ, nàng chính là đà điểu, trốn tránh bằng cách chui đầu vào cát. Không phải chỉ là nhìn thấy người yêu cũ bên cạnh người con gái khác sao? Tệ nhất cũng chỉ giống như tình tiết trong mấy bộ phim truyền hình, Đan Hiểu Uyển tiến lên khoe vài câu, chế nhạo vài câu. Nhưng người ta chẳng làm gì cả, nàng cũng thế. Chẳng qua chỉ là nhìn thấy mà thôi, cái gì cũng chưa xảy ra mà nàng đã giơ cờ trắng đầu hàng, thật là không có khí phách.
Đây là 1 đoạn đường rất dài, qua hết ngã tư này đến ngã tư khác, nàng chỉ vô thức đi tới, đèn xe phía sau vẫn chiếu sáng trên con đường trở về nhà của nàng, nàng vô tâm không biết.
Lúc đi lên đến tầng 5, nàng bỗng nhiên mất toàn bộ sức lực ngồi bệt xuống cầu thang, đèn hành lang đã tắt, xung quanh tối đen như mực. Nàng chỉ lặng yên ngồi, trong bóng đêm tự ôm lấy chính mình, nức nở câm lặng. Giống như trước đây đám trẻ trong thôn đuổi theo nàng hỏi, “Sao ngươi không có ba mẹ?”, “Ngươi giống Tôn Ngộ Không từ tảng đá đi ra hay là sói hoang sinh thành?”… Nàng chỉ có thể vụng trộm ngồi trong góc bếp khóc thầm, vì không thể để cho cha biết nên chỉ có thể dùng sức bịt chặt miệng mình. Thật là khổ sở, lại chỉ có chỉ một mình mình chịu đựng.
Nước mắt đau đớn lại rơi, cũng có lúc như ngừng tuôn, cuối cùng nàng vòng tay ôm chính mình, ngồi bất động, cằm tựa lên đầu gối, nức nở nhẹ nhàng, ban đêm ở cầu thang thật lạnh lẽo, làm cho đầu óc hỗn độn của nàng dần trở nên bình tĩnh, đứng dậy.
Hành lang truyền đến tiếng gậy chống, lúc chạm mặt đất nghe nặng nề giống như dùng hết sức lực, dù sao cũng là lực bất tòng tâm, anh chỉ có thể từng bước từng bước đi lên, mỗi bước đi đều thật khó khăn, lại nhớ đến những ngày hồi phục sau khi phẫu thuật mười mấy năm trước.
Đèn lại sáng, ánh đèn chói mắt chiếu vào khuôn mặt đỏ bừng do vừa mới khóc của nàng, ngoảnh đầu nhìn lại thấy anh đứng trước mặt đưa cho nàng chiếc khăn tay, bộ quần áo màu lam xám giống như tơ lụa phản xạ ánh sáng bóng. Anh giơ tay phải, tay trái nắm chặt gậy chống đến mức thấy rõ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Lúc này nàng đã tỉnh táo hơn, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận khăn tay của anh, biết lúc này bộ dáng anh thật đáng sợ, không dám ngẩng đầu lên.
Anh vẫn đứng im một hồi lâu không nhúc nhích, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.” Nhìn Dung Ý hồi lâu không nhúc nhích mới thong thả quay người đi xuống.
Đèn lại tắt, “Không phải lỗi của anh.” Giọng nàng khàn khàn đặc giọng mũi, âm thanh trống rỗng vang lên giữa cầu thang có vẻ đột ngột, cực kỳ tương phản.
Anh chỉ khựng lại 1 chút, rồi lại tiếp tục đi, không nói gì.
“Oành” một tiếng đóng cửa lại, nàng kiệt sức, ngay cả quần áo cũng không buồn thay, buông mình xuống giường. Buổi sáng lúc đi quên không tắt máy tính, bản nhạc trong máy lặp đi lặp lại. Tiếng của Vương phi Không Linh vang lên quanh quẩn trong không gian, những ngôn từ kia bám chặt lấy đầu nàng: “Lúc sống không thể buông tha, chết cũng không may mắn thoát khỏi…”
Thế giới to lớn, không thể buông tha, chung quy lại vẫn là không thoát được số mệnh.
“Leng keng, leng keng…” Chuông cửa vang lên không ngừng, Dung Ý cảm thấy đầu mình đau đến nổ tung lên. Phòng ngủ không có rèm cửa, ánh mặt trời chiếu thẳng vào nàng, nàng chui vào chăn trùm kín đầu.
“Leng keng, leng keng…” Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng lại, nàng dùng sức vươn tay, khẽ nhấc đầu dậy. Ngay cả dép cũng không đi, bước chân xiêu vẹo như mộng du tiến về phía cửa.
Khi cửa sắt răng rắc một tiếng mở ra, Cổ Duyệt trợn mắt há mồm đứng giữa cửa, giật bắn người tưởng mình ấn nhầm chuông cửa. Nhìn lại, đúng là phòng 7A mà. Nhìn lại Dung Ý mắt nhắm mắt mở, đi nhanh vào trong phòng, vừa nóng vừa mệt, cứ thế này chẳng mấy mà chết thôi, cầm chén nước trên bàn uống một hơi vẫn không quên hỏi, “Cậu có chuyện gì vậy? Bộ dáng bất cần này là sao đây?”
Quả thực bộ dáng của Dung Ý lúc này vô cùng doạ người, mắt thâm quầng như gấu trúc, đôi môi sưng húp, lớp trang điểm cũ nhem nhuốc, nhìn không khác gì một cái xác biết đi.
Mà nàng chỉ vô lực đóng cửa lại, sau đó nằm xuống ghế sô-pha, mắt hết mở lại nhắm, chỉ hờ hững đáp “Ân” một tiếng.
“Đợi chút, cậu hôm qua không phải cùng Tiểu Tịch Tịch đi bảo tàng sao? Sao hôm nay lại biến thành bộ dạng này? Không phải là…”Cổ Duyệt vừa cười vừa tìm tòi nghiên cứu.
Từ khi Cổ Duyệt trong 1 lần vô tình nhìn thấy Lý Tịch đứng dựa cửa xe Aston Martin chờ Dung Ý ở cổng công ty, liền cả ngày ầm ĩ bên tai nàng “Tiểu Tịch Tịch”. Làm Dung Ý rốt cuộc không thể chịu nổi sự háo sắc đến buồn nôn của nàng ta, ở toilet lớn tiếng hỏi 1 câu: “Cậu chưa thấy qua đàn ông bao giờ hả?” “Nam nhân mình thấy nhiều lắm, nhưng đẹp trai như anh ta thì chưa từng thấy qua.” Nhớ tới bộ dáng anh ta nhướng mày hướng về phía các nàng mỉm cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành a! Ánh mắt đó, mị lực đó, quả là hấp dẫn vô cùng. “Anh ta bị tật đấy!”, Dung Ý hảo tâm nhắc nhở. Kỳ thật bộ dáng của Lý Tịch không phải bình thường, thật giống con gái, mặt trắng trẻo nõn nà, nếu đứng trên sân khấu chắc còn xinh đẹp vạn phần hơn những nữ minh tinh, ánh mắt đó xem ra Lý Ngọc cũng phải đứng tránh sang một bên đi. “Người tàn tật mình gặp nhiều rồi, nhưng phong lưu phóng khoáng, lại đẹp trai giàu có như anh ta, mình chưa từng gặp.” Sự ngưỡng mộ trong ánh mắt không che giấu. Dung Ý nhìn người nào đó miệng đầy nước miếng đành bỏ chạy.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Tiếng của nàng khàn khàn cất lên, vẫn nằm dài trên sô-pha không nhúc nhích.
Cổ Duyệt cũng mặc kệ nàng, tự lấy trong túi xách ra một đống tài liệu, bày ra đầy bàn. Sách lớn sách nhỏ đều là giới thiệu các khu nhà ở khắp nơi.
Nàng lay lay Dung Ý vẫn chưa mở mắt ra kia, “Nói chuyện công việc một chút.” Trời nóng nực, cả người ướt đẫm mồ hôi để leo lên tầng 7 này, tất nhiên không phải để tới thăm đại tiểu thư đang yêu đương cuồng nhiệt ạ. “Mau đến xem mấy căn hộ này, nhận xét cho ta.” Nàng ngồi phịch xuống cạnh Dung Ý.
Dung Ý bị lôi dậy vẫn hữu khí vô lực tựa vào lưng ghế, “Cậu định mua nhà à?”
“Đúng, dạo này cũng vì chuyện này mà ầm ĩ với Trần Vĩ đây!” Cổ Duyệt cùng Trần Vĩ đều là người ngoại tỉnh, hơn nữa cha Trần Vĩ cũng chỉ là công nhân chân chất cả đời làm trong xí nghiệp nhà nước, gia đình bình dân, muốn giúp đỡ mua nhà cũng không có điều kiện.
Dung Ý cầm những tờ quảng cáo trên bàn nhìn qua, phần lớn đều là những căn hộ ở ven đô, đường đi không thuận tiện. “Không mua nhà không được sao?” Bọn họ chỉ là người làm công ăn lương, mua nhà chẳng khách nào đeo mai rùa, đi đến đâu cũng bị bó buộc.
“Mình cùng anh ấy cũng bàn bạc nghiêm túc rồi, nói rằng đợi vài năm nữa sự nghiệp ổn định rồi lo chuyện nhà cửa cũng được, nhưng anh ấy không nghe, cảm thấy chưa có nhà cửa mà kết hôn thì thiệt thòi cho mình.” Trần Vĩ là điển hình của đàn ông gia trưởng, chuyện lớn như mua nhà chắc chắn không nghe theo Cổ Duyệt.
Nàng nhìn Cổ Duyệt cau mày khó hiểu, ngồi dậy ôm chân hỏi, “Vậy cậu tính sao bây giờ?”
“Mẹ mình bảo nếu quyết định mua thì mẹ sẽ giúp đỡ, có thể mua cho mình, sau đó hai vợ chồng cùng ở. Nhưng Trần Vĩ nhất quyết không chịu, anh ấy kiêu ngạo như thế sao có thể nhận của mẹ vợ được chứ. Còn sợ người ta biết được chê cười.”
“Thì cậu bảo là tiền là vay mẹ, không phải được cho.” Đầu óc nàng thả lỏng một chút, theo tính cách của Trần Vĩ chắc là cũng xuôi xuôi.
“Cũng phải, sao mình không nghĩ được như cậu nhỉ?” Cổ Duyệt vỗ đầu, còn chưa kịp cười đã nghe tiếng nàng nói tiếp.
“Chưa xong đâu, cậu nghĩ lại xem, sau khi kết hôn biết bao khoản phải chi: tiền điện, tiền nước, tiền ga, rồi ăn mặc, cái gì là không dùng đến tiền? Hai người bọn cậu tiền lương cả tháng chưa đến 1 vạn, làm sao tiết kiệm được chút nào, đó là “Khó như leo lên trời”. Hơn nữa…” Nàng dừng một chút, “Chẳng lẽ cậu chưa nghĩ đến chuyện sinh con?” Hai người này luôn vô tâm, Cổ Duyệt đã hai lần phá thai, thân thể làm sao chịu được lần thứ ba? Nếu không cẩn thận nhỡ có chuyện gì, thật không thể tưởng tượng được.
Cổ Duyệt nghe nàng phân tích chỉ cảm thấy đầu to ra, chí khí giống như quả bóng bị xì hơi, cũng ngồi phịch xuống, “Cậu hắt nước lạnh vào mình đấy à?”
“Không phải hắt nước lạnh, mà hôn nhân không phải trò đùa, cậu phải tính toán kỹ càng.” Bộ dáng nàng chợt trở nên nghiêm túc. Quyết định trong lúc nhất thời xúc động về sau sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, đến lúc đó muốn cứu vãn cũng muộn rồi.
Cổ Duyệt ôm gối che mặt, ngửa đầu lên trời hô: “Không phải chỉ kết hôn thôi sao, sao lại phức tạp như vậy chứ?” Nàng không phải chỉ là yêu một người muốn cùng anh ấy kết hôn sao? Kết quả lại phát sinh bao nhiêu vấn đề lớn nhà cửa xe cộ tiền bạc gì thế này.
“Cậu có phải trẻ con mẫu giáo không vậy?” Nàng nheo đôi mắt thâm quầng cười cười, thành phố này còn bao nhiêu người lao tâm khổ tứ để bám trụ cả đời? Cũng nghĩ lại, có thể có một người cùng mình vất vả, dù mệt mỏi, dù có khắc khẩu, nhưng lúc yên lặng giữa đêm khuya còn có người để dựa vào, như vậy vẫn là ngọt ngào. Cho nên, giống như Cổ Duyệt vậy, dẫu phiền muộn nhưng vẫn hạnh phúc.
“Thôi, không nói chuyện của mình nữa, mệt mỏi quá. À, cậu cùng Lý Tịch rốt cuộc làm sao vậy?”
“Mình cùng anh ta chuyện gì cũng không có, làm sao có rốt cuộc như thế nào?” Nàng tức giận nhắm hai mắt lại.
“Vậy bộ dáng này của ngươi là…?”
“Mình gặp Dương Miễn.” Nàng không đợi Cổ Duyệt hỏi xong đã trả lời. Thật bình tĩnh như thể mọi đau đớn đều theo nước mắt ngày hôm qua trôi đi. Dấu vết đâu? Chính là ở trên gối trong phòng ngủ.
Cổ Duyệt bừng tỉnh, tiện đà biểu lộ khuôn mặt nuối tiếc, ngữ khí sâu xa nói: “Mình thấy cậu càng ngày càng lún sâu rồi đấy, năm đó Dương Miễn khiến cậu chịu bao khổ sở, toàn bộ học viện Tin tức đều biết chuyện. Bao năm qua, cậu còn muốn tiếp tục dây dưa với hắn sao? Cậu điên rồi sao?” Vừa rồi Dung Ý kia còn rõ ràng phân tích cho nàng như thế, sao chuyện của chính mình lại không có chút sáng suốt nào.
“Anh ấy đi cùng Đan Hiểu Uyển.” Nàng đâu dám nghĩ ngợi gì. Cho dù là ngốc nghếch khi đụng vào tường cũng biết quay đầu lại.
“Mình thật bội phục cậu, nhắc đến cô ta còn có thể bình tĩnh lạnh lùng như thế!” Năm đó Dung Ý gặp chuyện không biết bao nhiêu phần là tại cô ta.
“Nói không đầu không đuôi nhưng đừng liên thiên, cái gì đã qua thì đã qua rồi.” Trước kia đau đớn tan nát, giờ nhắc tới cũng chỉ có hờ hững. Thời gian làm người ta trở nên tỉnh táo, lúc đau khổ không biết làm thế nào để quên, kỳ thật, làm sao có thể nhớ không quên?
Chỉ là, có những chuyện, càng muốn quên thì lại càng khắc sâu trong trí nhớ, cuối cùng nhìn sâu vào mới thấy, miệng vết thương đầm đìa máu tươi kia nay đã thối rữa tận xương.
Đây là 1 đoạn đường rất dài, qua hết ngã tư này đến ngã tư khác, nàng chỉ vô thức đi tới, đèn xe phía sau vẫn chiếu sáng trên con đường trở về nhà của nàng, nàng vô tâm không biết.
Lúc đi lên đến tầng 5, nàng bỗng nhiên mất toàn bộ sức lực ngồi bệt xuống cầu thang, đèn hành lang đã tắt, xung quanh tối đen như mực. Nàng chỉ lặng yên ngồi, trong bóng đêm tự ôm lấy chính mình, nức nở câm lặng. Giống như trước đây đám trẻ trong thôn đuổi theo nàng hỏi, “Sao ngươi không có ba mẹ?”, “Ngươi giống Tôn Ngộ Không từ tảng đá đi ra hay là sói hoang sinh thành?”… Nàng chỉ có thể vụng trộm ngồi trong góc bếp khóc thầm, vì không thể để cho cha biết nên chỉ có thể dùng sức bịt chặt miệng mình. Thật là khổ sở, lại chỉ có chỉ một mình mình chịu đựng.
Nước mắt đau đớn lại rơi, cũng có lúc như ngừng tuôn, cuối cùng nàng vòng tay ôm chính mình, ngồi bất động, cằm tựa lên đầu gối, nức nở nhẹ nhàng, ban đêm ở cầu thang thật lạnh lẽo, làm cho đầu óc hỗn độn của nàng dần trở nên bình tĩnh, đứng dậy.
Hành lang truyền đến tiếng gậy chống, lúc chạm mặt đất nghe nặng nề giống như dùng hết sức lực, dù sao cũng là lực bất tòng tâm, anh chỉ có thể từng bước từng bước đi lên, mỗi bước đi đều thật khó khăn, lại nhớ đến những ngày hồi phục sau khi phẫu thuật mười mấy năm trước.
Đèn lại sáng, ánh đèn chói mắt chiếu vào khuôn mặt đỏ bừng do vừa mới khóc của nàng, ngoảnh đầu nhìn lại thấy anh đứng trước mặt đưa cho nàng chiếc khăn tay, bộ quần áo màu lam xám giống như tơ lụa phản xạ ánh sáng bóng. Anh giơ tay phải, tay trái nắm chặt gậy chống đến mức thấy rõ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Lúc này nàng đã tỉnh táo hơn, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận khăn tay của anh, biết lúc này bộ dáng anh thật đáng sợ, không dám ngẩng đầu lên.
Anh vẫn đứng im một hồi lâu không nhúc nhích, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.” Nhìn Dung Ý hồi lâu không nhúc nhích mới thong thả quay người đi xuống.
Đèn lại tắt, “Không phải lỗi của anh.” Giọng nàng khàn khàn đặc giọng mũi, âm thanh trống rỗng vang lên giữa cầu thang có vẻ đột ngột, cực kỳ tương phản.
Anh chỉ khựng lại 1 chút, rồi lại tiếp tục đi, không nói gì.
“Oành” một tiếng đóng cửa lại, nàng kiệt sức, ngay cả quần áo cũng không buồn thay, buông mình xuống giường. Buổi sáng lúc đi quên không tắt máy tính, bản nhạc trong máy lặp đi lặp lại. Tiếng của Vương phi Không Linh vang lên quanh quẩn trong không gian, những ngôn từ kia bám chặt lấy đầu nàng: “Lúc sống không thể buông tha, chết cũng không may mắn thoát khỏi…”
Thế giới to lớn, không thể buông tha, chung quy lại vẫn là không thoát được số mệnh.
“Leng keng, leng keng…” Chuông cửa vang lên không ngừng, Dung Ý cảm thấy đầu mình đau đến nổ tung lên. Phòng ngủ không có rèm cửa, ánh mặt trời chiếu thẳng vào nàng, nàng chui vào chăn trùm kín đầu.
“Leng keng, leng keng…” Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng lại, nàng dùng sức vươn tay, khẽ nhấc đầu dậy. Ngay cả dép cũng không đi, bước chân xiêu vẹo như mộng du tiến về phía cửa.
Khi cửa sắt răng rắc một tiếng mở ra, Cổ Duyệt trợn mắt há mồm đứng giữa cửa, giật bắn người tưởng mình ấn nhầm chuông cửa. Nhìn lại, đúng là phòng 7A mà. Nhìn lại Dung Ý mắt nhắm mắt mở, đi nhanh vào trong phòng, vừa nóng vừa mệt, cứ thế này chẳng mấy mà chết thôi, cầm chén nước trên bàn uống một hơi vẫn không quên hỏi, “Cậu có chuyện gì vậy? Bộ dáng bất cần này là sao đây?”
Quả thực bộ dáng của Dung Ý lúc này vô cùng doạ người, mắt thâm quầng như gấu trúc, đôi môi sưng húp, lớp trang điểm cũ nhem nhuốc, nhìn không khác gì một cái xác biết đi.
Mà nàng chỉ vô lực đóng cửa lại, sau đó nằm xuống ghế sô-pha, mắt hết mở lại nhắm, chỉ hờ hững đáp “Ân” một tiếng.
“Đợi chút, cậu hôm qua không phải cùng Tiểu Tịch Tịch đi bảo tàng sao? Sao hôm nay lại biến thành bộ dạng này? Không phải là…”Cổ Duyệt vừa cười vừa tìm tòi nghiên cứu.
Từ khi Cổ Duyệt trong 1 lần vô tình nhìn thấy Lý Tịch đứng dựa cửa xe Aston Martin chờ Dung Ý ở cổng công ty, liền cả ngày ầm ĩ bên tai nàng “Tiểu Tịch Tịch”. Làm Dung Ý rốt cuộc không thể chịu nổi sự háo sắc đến buồn nôn của nàng ta, ở toilet lớn tiếng hỏi 1 câu: “Cậu chưa thấy qua đàn ông bao giờ hả?” “Nam nhân mình thấy nhiều lắm, nhưng đẹp trai như anh ta thì chưa từng thấy qua.” Nhớ tới bộ dáng anh ta nhướng mày hướng về phía các nàng mỉm cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành a! Ánh mắt đó, mị lực đó, quả là hấp dẫn vô cùng. “Anh ta bị tật đấy!”, Dung Ý hảo tâm nhắc nhở. Kỳ thật bộ dáng của Lý Tịch không phải bình thường, thật giống con gái, mặt trắng trẻo nõn nà, nếu đứng trên sân khấu chắc còn xinh đẹp vạn phần hơn những nữ minh tinh, ánh mắt đó xem ra Lý Ngọc cũng phải đứng tránh sang một bên đi. “Người tàn tật mình gặp nhiều rồi, nhưng phong lưu phóng khoáng, lại đẹp trai giàu có như anh ta, mình chưa từng gặp.” Sự ngưỡng mộ trong ánh mắt không che giấu. Dung Ý nhìn người nào đó miệng đầy nước miếng đành bỏ chạy.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Tiếng của nàng khàn khàn cất lên, vẫn nằm dài trên sô-pha không nhúc nhích.
Cổ Duyệt cũng mặc kệ nàng, tự lấy trong túi xách ra một đống tài liệu, bày ra đầy bàn. Sách lớn sách nhỏ đều là giới thiệu các khu nhà ở khắp nơi.
Nàng lay lay Dung Ý vẫn chưa mở mắt ra kia, “Nói chuyện công việc một chút.” Trời nóng nực, cả người ướt đẫm mồ hôi để leo lên tầng 7 này, tất nhiên không phải để tới thăm đại tiểu thư đang yêu đương cuồng nhiệt ạ. “Mau đến xem mấy căn hộ này, nhận xét cho ta.” Nàng ngồi phịch xuống cạnh Dung Ý.
Dung Ý bị lôi dậy vẫn hữu khí vô lực tựa vào lưng ghế, “Cậu định mua nhà à?”
“Đúng, dạo này cũng vì chuyện này mà ầm ĩ với Trần Vĩ đây!” Cổ Duyệt cùng Trần Vĩ đều là người ngoại tỉnh, hơn nữa cha Trần Vĩ cũng chỉ là công nhân chân chất cả đời làm trong xí nghiệp nhà nước, gia đình bình dân, muốn giúp đỡ mua nhà cũng không có điều kiện.
Dung Ý cầm những tờ quảng cáo trên bàn nhìn qua, phần lớn đều là những căn hộ ở ven đô, đường đi không thuận tiện. “Không mua nhà không được sao?” Bọn họ chỉ là người làm công ăn lương, mua nhà chẳng khách nào đeo mai rùa, đi đến đâu cũng bị bó buộc.
“Mình cùng anh ấy cũng bàn bạc nghiêm túc rồi, nói rằng đợi vài năm nữa sự nghiệp ổn định rồi lo chuyện nhà cửa cũng được, nhưng anh ấy không nghe, cảm thấy chưa có nhà cửa mà kết hôn thì thiệt thòi cho mình.” Trần Vĩ là điển hình của đàn ông gia trưởng, chuyện lớn như mua nhà chắc chắn không nghe theo Cổ Duyệt.
Nàng nhìn Cổ Duyệt cau mày khó hiểu, ngồi dậy ôm chân hỏi, “Vậy cậu tính sao bây giờ?”
“Mẹ mình bảo nếu quyết định mua thì mẹ sẽ giúp đỡ, có thể mua cho mình, sau đó hai vợ chồng cùng ở. Nhưng Trần Vĩ nhất quyết không chịu, anh ấy kiêu ngạo như thế sao có thể nhận của mẹ vợ được chứ. Còn sợ người ta biết được chê cười.”
“Thì cậu bảo là tiền là vay mẹ, không phải được cho.” Đầu óc nàng thả lỏng một chút, theo tính cách của Trần Vĩ chắc là cũng xuôi xuôi.
“Cũng phải, sao mình không nghĩ được như cậu nhỉ?” Cổ Duyệt vỗ đầu, còn chưa kịp cười đã nghe tiếng nàng nói tiếp.
“Chưa xong đâu, cậu nghĩ lại xem, sau khi kết hôn biết bao khoản phải chi: tiền điện, tiền nước, tiền ga, rồi ăn mặc, cái gì là không dùng đến tiền? Hai người bọn cậu tiền lương cả tháng chưa đến 1 vạn, làm sao tiết kiệm được chút nào, đó là “Khó như leo lên trời”. Hơn nữa…” Nàng dừng một chút, “Chẳng lẽ cậu chưa nghĩ đến chuyện sinh con?” Hai người này luôn vô tâm, Cổ Duyệt đã hai lần phá thai, thân thể làm sao chịu được lần thứ ba? Nếu không cẩn thận nhỡ có chuyện gì, thật không thể tưởng tượng được.
Cổ Duyệt nghe nàng phân tích chỉ cảm thấy đầu to ra, chí khí giống như quả bóng bị xì hơi, cũng ngồi phịch xuống, “Cậu hắt nước lạnh vào mình đấy à?”
“Không phải hắt nước lạnh, mà hôn nhân không phải trò đùa, cậu phải tính toán kỹ càng.” Bộ dáng nàng chợt trở nên nghiêm túc. Quyết định trong lúc nhất thời xúc động về sau sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, đến lúc đó muốn cứu vãn cũng muộn rồi.
Cổ Duyệt ôm gối che mặt, ngửa đầu lên trời hô: “Không phải chỉ kết hôn thôi sao, sao lại phức tạp như vậy chứ?” Nàng không phải chỉ là yêu một người muốn cùng anh ấy kết hôn sao? Kết quả lại phát sinh bao nhiêu vấn đề lớn nhà cửa xe cộ tiền bạc gì thế này.
“Cậu có phải trẻ con mẫu giáo không vậy?” Nàng nheo đôi mắt thâm quầng cười cười, thành phố này còn bao nhiêu người lao tâm khổ tứ để bám trụ cả đời? Cũng nghĩ lại, có thể có một người cùng mình vất vả, dù mệt mỏi, dù có khắc khẩu, nhưng lúc yên lặng giữa đêm khuya còn có người để dựa vào, như vậy vẫn là ngọt ngào. Cho nên, giống như Cổ Duyệt vậy, dẫu phiền muộn nhưng vẫn hạnh phúc.
“Thôi, không nói chuyện của mình nữa, mệt mỏi quá. À, cậu cùng Lý Tịch rốt cuộc làm sao vậy?”
“Mình cùng anh ta chuyện gì cũng không có, làm sao có rốt cuộc như thế nào?” Nàng tức giận nhắm hai mắt lại.
“Vậy bộ dáng này của ngươi là…?”
“Mình gặp Dương Miễn.” Nàng không đợi Cổ Duyệt hỏi xong đã trả lời. Thật bình tĩnh như thể mọi đau đớn đều theo nước mắt ngày hôm qua trôi đi. Dấu vết đâu? Chính là ở trên gối trong phòng ngủ.
Cổ Duyệt bừng tỉnh, tiện đà biểu lộ khuôn mặt nuối tiếc, ngữ khí sâu xa nói: “Mình thấy cậu càng ngày càng lún sâu rồi đấy, năm đó Dương Miễn khiến cậu chịu bao khổ sở, toàn bộ học viện Tin tức đều biết chuyện. Bao năm qua, cậu còn muốn tiếp tục dây dưa với hắn sao? Cậu điên rồi sao?” Vừa rồi Dung Ý kia còn rõ ràng phân tích cho nàng như thế, sao chuyện của chính mình lại không có chút sáng suốt nào.
“Anh ấy đi cùng Đan Hiểu Uyển.” Nàng đâu dám nghĩ ngợi gì. Cho dù là ngốc nghếch khi đụng vào tường cũng biết quay đầu lại.
“Mình thật bội phục cậu, nhắc đến cô ta còn có thể bình tĩnh lạnh lùng như thế!” Năm đó Dung Ý gặp chuyện không biết bao nhiêu phần là tại cô ta.
“Nói không đầu không đuôi nhưng đừng liên thiên, cái gì đã qua thì đã qua rồi.” Trước kia đau đớn tan nát, giờ nhắc tới cũng chỉ có hờ hững. Thời gian làm người ta trở nên tỉnh táo, lúc đau khổ không biết làm thế nào để quên, kỳ thật, làm sao có thể nhớ không quên?
Chỉ là, có những chuyện, càng muốn quên thì lại càng khắc sâu trong trí nhớ, cuối cùng nhìn sâu vào mới thấy, miệng vết thương đầm đìa máu tươi kia nay đã thối rữa tận xương.
/86
|