Nếu Bạch Nham bên này bị Thành Đàm không biết từ đâu chui ra khiến cho mờ mịt như rơi vào trong sương mù, thì chưởng quầy Ly bên kia chợt lóe qua lột da hồ ly ngàn năm ngoài cốc kia, đi theo Tòng Tố, Thanh Vũ vào Phong Đô.
Phong Đô mây mù mênh mông trăm ngàn năm không thay đổi, đường nhỏ ngõ hẻm trăm ngàn năm không thay đổi, nhà hỏng ngói vỡ trăm ngàn năm không thay đổi, yêu quỷ hỗn tạp trăm ngàn năm không thay đổi. Đã bao lâu rồi Chưởng quầy Ly không đặt chân đến Phong Đô, nàng sớm đã không tính rõ, nhưng mỗi một con phố, mỗi một căn nhà ở nơi đây vẫn không khác gì so với khi nàng rời đi. Ở nơi này thời gian giống nhau ngừng lại, ngày đêm chẳng phân biệt được. Ở đây lâu, người sẽ biến thành quỷ, tiên sẽ biến thành yêu, thần sẽ biến thành ma, mà yêu ma quỷ quái sẽ càng trở nên yêu ma quỷ quái hơn. Tóm lại, Phong Đô cũng không phải chỗ tốt đẹp gì cho cam.
Chưởng quầy Ly đi dọc theo phố nhỏ ngõ nhỏ rẽ đông rẽ tây đi vào một gian hàng rất nhỏ. Nếu là người mới đến Phong Đô căn bản sẽ không tìm nổi cửa hàng này, cũng sẽ không biết cửa hàng này vẫn còn mở cửa buôn bán, lại càng không biết rốt cuộc cửa hàng này bán cái gì.
Ánh lửa trong cửa hàng nhỏ vẫn còn sáng ngời, nhưng trong cửa hàng lại không có người. Trong đại đường nho nhỏ đặt hai cái bàn gỗ, ghế dựa đã hỏng, ngăn tủ, tủ quầy bên trong dường như bị đập rất nhiều lần, không mất một góc thì cũng có lỗ thủng, rõ ràng là lâu năm không được sửa sang.
Bỗng nhiên từ quầy chui ra một người phụ nữ trung niên hơi còng, tóc rối tung, mặt vàng như nến, quần áo cũ trên người mặc dù không có dấu vết may vá lại nhưng hình như đã vài năm không được giặt, bẩn bẩn, hôi hám không nhìn ra màu sắc ban đầu.
“Ta nói , không bán rượu, ngươi đến bao nhiêu lần cũng thế thôi, đi đi đi đi!” Người đàn bà kia ngửi thấy mùi hồ ly, không thèm liếc chưởng quầy Ly một cái đã đuổi nàng đi.
Chưởng quầy Ly cởi da hồ trên người xuống vắt lên cánh tay, mỉm cười nói:“Lục cô nương, bà còn nhớ ta không?”
Người đàn bà trung niên lại bị chưởng quầy Ly gọi là “Cô nương”, quả thật không hợp với hình tượng.
Người đàn bà giương mắt cẩn thận nhìn chưởng quầy Ly, chợt cười nói:“Thì ra là nha đầu ngươi, làm sao vậy? Mấy năm nay sống không tốt à, sao vào Phong Đô còn phải khoác da hồ ly, ngươi đắc tội với ai mà phải né tránh như vậy?”
“Lục cô nương quả nhiên còn nhớ rõ ta.” Chưởng quầy Ly mỉm cười, nụ cười vô cùng đơn thuần dịu dàng. Nụ cười như vậy Bạch Nham chưa được thấy bao giờ, nếu Bạch Nham ở đây lúc này chắc chắn nhìn đến ngây người,“Nhiều năm vậy, ta sợ bà thực sự quên mất ta.”
Lục cô nương cười lấy một bầu rượu từ tủ bát đi đến trước mặt chưởng quầy Ly, nói:“Ngồi đi ngồi đi. Quả thật đã nhiều năm rồi, bao lâu rồi nhỉ? Bảy trăm năm? Tám trăm năm?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu, nàng cũng không rõ nữa.
“Tuy đã lâu, nhưng trí nhớ về ngươi vẫn còn đó, huống hồ nha đầu ngươi lúc trước mặt dày mày dạn nhất quyết không đi, nhiều năm như vậy quả thật rất hiếm ai dám ở trong quán của ta khóc lóc om sòm như thế.” Lục cô nương nhớ tới chuyện cũ, cười rộ lên.
“Ha ha, lúc trước ta thật đúng là có mắt như mù, lại dám càn quấy với bà, sau này ngẫm lại mà sợ. Nếu lúc đó mà một chưởng đập chết ta thì làm sao.” Chưởng quầy Ly cười nói.
“Ha ha ha ha, được rồi được rồi,” Lục cô nương cười cười, nói,“Hôm nay ngươi tới nơi này tìm ta, không phải đến ôn chuyện đúng không. Qua một canh giờ, da hồ ly này của ngươi sẽ bốc mùi hôi.”
Chưởng quầy Ly gật đầu, ăn ngay nói thật nói:“Ta đến đây xin bà chén rượu.”
“Ngươi muốn tới Tháp Linh Lung?”
Chưởng quầy Ly lại gật đầu.
“Đi đến đấy làm gì? Gần đây Phong Đô cũng không thái bình, người đến Phong Đô tám chín phần mười đều muốn đến Tháp Linh Lung, nhưng có mấy kẻ có thể ra đâu. Huống chi ngươi chỉ còn một canh giờ.”
“Ta chỉ muốn vào xác định một việc, không cần nhiều thời gian lắm, cũng sẽ không đi vào quá sâu, không nguy hiểm đâu.”
Lục cô nương nhìn chưởng quầy Ly, gật đầu nói:“Đi, ngươi chờ, ta đi lấy rượu cho ngươi, vẫn là quy định cũ, uống rượu của ta, vào Tháp Linh Lung, sinh tử không thể tính được. Nếu ngươi chết, hồn phách sẽ thuộc về ta không phải Diêm vương.”
“Ha ha, hiểu được hiểu được.”
Không đến một khắc, Lục cô nương lục tung tìm đưa cho chưởng quầy Ly một bình nhỏ rượu. Chưởng quầy Ly chỉ uống một ngụm, bình rượu đã bị Lục cô nương lấy lại.
“Đi đi, ta cũng không tiễn.” Lục cô nương lấy lại bình rượu, lại chui về phía sau quầy, giấu bình rượu này về.
Chưởng quầy Ly nói câu tạm biệt, liền phủ thêm da hồ ly rời đi.
“Thanh phong lý, bán thụ vinh, thiển căn thác bàn chi diệp phồn; lương nguyệt hạ, cổ mộc khô, sinh tử nhất lộ tây thục địa; phong đô thành, linh lung tháp, tam hồn thất phách giai vô chủ; lưu ly đăng, vô sinh hỏa, thiên địa cổ kim kính trung ảnh. . . . ..”
(Trong gió mát, nửa cây tươi tốt, rễ cây chằng chịt cành lá xum xuê; dưới ánh trăng lạnh, cây già chết héo, Tây Thục một đường sinh tử; âm ti, tháp Linh Lung, ba hồn bảy phách không có chủ; đèn Lưu Ly, vô sinh hỏa, trời đất xưa nay ảnh trong kính…)
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng ca dao, lượn lờ đầu đường cuối ngõ trong Phong Đô vắng vẻ âm trầm, rõ ràng là tiếng trẻ con nhưng lại âm u lạnh lẽo khàn khàn. Tiếng ca kia khi thì xa khi thì gần khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, không biết bắt đầu khi nào cũng không biết biến mất khi nào.
Chưởng quầy Ly khoác tầng da hồ ly kia rời khỏi cửa hàng nhỏ, thay đổi dung mạo quyến rũ không ai nhận ra, nàng đi không nhanh không chậm nhưng rất tập trung. Gần đây rất nhiều yêu ma quỷ quái đến Phong Đô, cũng có không ít người tu đạo lẫn vào. Bọn họ đều tự cảnh giác với tất cả mọi người mọi vật ở Phong Đô, cẩn thận tìm hiểu tin tức, tìm nơi đặt chân. Chẳng qua những người này, quỷ này, yêu này, chưởng quầy Ly cũng không để vào mắt, lại càng không đặt trong lòng. Nhiệm vụ tra xét Phong Đô giao cho Tòng Tố và Thanh Vũ, nàng đương nhiên không cần dùng quan tâm. Giờ nàng chỉ muốn đến một nơi — Tháp Linh Lung.
Tháp Linh Lung không phải một tòa tháp, phàm là kẻ thường xuyên ra vào Phong Đô đều biết, chẳng qua Tháp Linh Lung là nơi nào, ở chỗ nào, lại chỉ có rất ít người biết. Chỉ có người vô cùng vô cùng quen thuộc Phong Đô mới biết cách đi đến Tháp Linh Lung, cũng chỉ có những người này mới biết được, nếu muốn vào Tháp Linh Lung nhất định phải tới quán của Lục cô nương mua một ngụm rượu trước. Nếu không uống ngụm rượu kia, dù tìm được Tháp Linh Lung cũng không vào được, dù may mắn vào được cũng tuyệt đối không ra được.
Chưởng quầy Ly đi ngang qua cửa hàng, cổ trạch, khách sạn, tiểu quán trước kia nàng quen thuộc, Càng đi đêm càng sâu, càng đi sương càng dày đặc, khi nàng đến được một cái cầu đá nhỏ, ngoại trừ thềm đá dưới chân nàng gần như không nhìn được bất cứ cái gì nữa. Ngẫu nhiên có người đi lên cầu cũng nhìn thoáng qua, chẳng qua những người đó đã không nhìn thấy nàng, nàng cũng không thấy rõ những người đó.
Đi qua cầu đá này, sương mù dày đặc dường như đã tan đi một chút, đi thêm một đoạn cách đó không xa có một bức tường. Giống như tường âm ti tàn phá loang lổ, trên tường có một cánh cửa, cửa sắt thật lớn giống như cửa âm ti nặng vạn cân. Chưởng quầy Ly đi đến, vươn tay khẽ đẩy, cửa kia liền mở ra, chẳng những mở hai bên cửa sắt mà cả bức tường cũng biến trong làn sương.
Bên trong bức tường, cánh cửa này chính là Tháp Linh Lung, không phải một tòa tháp, mà là Phong Đô thực sự.
Phố cảnh, đường đá, quán rượu giống hệt ngoài kia, Tháp Linh Lung chính là Phong Đô, mà Phong Đô cũng là Tháp Linh Lung.
Bạch Nham trở lại Tây Lĩnh, trong sơn cốc lửa vẫn còn cháy, chưởng quầy Ly cũng đã trở lại.
“Ngươi đi lâu vậy, trong tiệm đã xảy ra chuyện gì sao?” Chưởng quầy Ly thản nhiên hỏi.
“Thu được lời nhắn của ta không?” Bạch Nham nói,“Có một vị quan từ kinh thành đến, người của Tư thiên giám. Không biết đến để làm gì, ta chưa có thời gian điều tra rõ ràng. Đã gặp hắn, nhưng không nhìn ra lai lịch.”
Bạch Nham hai ba câu đã nói xong, cũng không có cái gì trọng điểm.
“Quan Tư thiên giám? Tới tìm Bạch Nham sao?”
Bạch Nham lắc lắc đầu:“Không biết.”
“Ngươi đi lâu như vậy, không tra được gì đã trở lại à?” Chưởng quầy Ly lườm Bạch Nham một cái, ánh mắt kia đảo qua khiến Bạch Nham cảm thấy là lạ, cực kì không thoải mái.
Bạch Nham cười khổ lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói:“Nàng bảo quay về nhìn chẳng qua là mượn cớ đuổi ta đi, dù cửa hàng có phát sinh chuyện gì hay không, dù ta có gặp phiền toái hay không, dù ta có biết ý đồ của tên Giám chính kia hay không, thì cũng có liên quan gì tới nàng đâu? Nàng tới Phong Đô làm gì, đây mới là trọng điểm.”
Chưởng quầy Ly hơi ngạc nhiên, hỏi:“Ngươi biết ta đến Phong Đô?”
“Nàng cố ý đẩy ta đi, còn nói muốn đi tra xét thân phận Thanh Vũ, ta đã biết nàng sẽ đi Phong Đô. Xưa nay, việc gì nàng cũng luôn mặc kệ, sao có thể sinh lòng tò mò với tiểu cô nương vừa mới quan? Huống chi cho dù thân phận Thanh Vũ thật sự khác thường, lấy pháp lực của hai chúng ta còn sợ không khống chế được nàng ta sao? Nàng thật sự không phải người biết nói dối, lý do cũng đã khiến người ta nghi ngờ.”
“Hừ, không bằng nói là lòng nghi ngờ của ngươi quá nặng thì hơn.” Chưởng quầy Ly rầu rĩ đáp trả một câu. Trong lòng nàng tức giận nhưng không muốn phát hỏa, trong mắt trào dâng chút oán độc, né tránh không nhìn Bạch Nham, không muốn để hắn phát hiện được.
Giống như Bạch Nham đã nói, chưởng quầy Ly không giống Bạch Nham. Nàng không thích lừa người, cũng không giỏi lừa người, gặp phải chuyện gì, nàng cũng tùy tính mà làm, cũng không thích giải thích, che giấu, trốn tránh cái gì. Trước kia nếu có chuyện nàng không muốn để người khác biết, nàng sẽ giết tất cả những kẻ biết nhất lao vĩnh dật [1], nếu có kẻ nào trêu chọc làm nàng không vui, vậy nàng sẽ thi pháp cho hắn một bài học. Chưởng quầy Ly trước giờ hành động vẫn luôn trực tiếp hơn Bạch Nham, cũng tàn nhẫn hơn Bạch Nham. Nhưng mấy năm nay, nàng bị Bạch Nham phong ấn, pháp lực giảm mạnh, chuyện gì cũng có Bạch Nham ở bên che chở, giúp nàng chống đỡ. Chính vì thế không có ai dám đến trêu chọc nàng, nàng cũng không có cơ hội ra tay dạy dỗ bọn họ.
[1]Nhất lao vĩnh dật: Vất vả một lần cả đời nhàn nhã.
Bạch Nham đứng bên người chưởng quầy Ly, chậm rãi nói:“Nhiều năm như vậy, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, ta biết bí mật duy nhất nàng muốn che giấu chỉ có một, chính là quá khứ. Ta biết, bởi vì ta cũng có quá khứ muốn chôn dấu, cho nên ta chưa bao giờ hỏi, làm như không biết gì cả. Nhưng bây giờ nếu chuyện nàng muốn che giấu liên lụy đến ta, liên lụy đến Tiểu Tuyền, liên lụy đến Thiên Khê và Vân Nhai, ta đây có phải cũng nên được biết không?”
Chưởng quầy Ly nhếch khóe miệng, cười nói:“Ngươi nói vậy là chuẩn bị nói cho ta biết chuyện gì sao?”
Bạch Nham nhìn nụ cười quỷ mị của chưởng quầy Ly, trong lòng không khỏi run lên, nụ cười đó hắn rất ít thấy, ấn chứa sự mịt mờ, mang theo vài phần sát ý, vài phần oán niệm. Ngày thường, nếu Bạch Nham có nói hay làm gì khiến chưởng quầy Ly không vui, chắc chắn sẽ bị nàng mắng mỏ, nghiêm trọng hơn thì sẽ ra tay đánh hắn, nhưng sẽ không bình tĩnh cười với hắn như vậy.
Bạch Nham thở dài, nàng ở Phong Đô chắc hẳn đã tra được cái gì, nhưng vẫn quyết tâm lừa hắn, Bạch Nham nhất thời không đoán được chưởng quầy Ly rốt cuộc đã biết cái gì mà lại tức giận như thế. Mà oán khí kia của nàng dường như không phải vì Thiên Khê hoặc Vân Nhai, mà là nhằm vào hắn.
Bạch Nham nghĩ nghĩ, thử nói “Nếu nàng không nói, thì để ta nói. Nàng đến Phong Đô là muốn thông qua đèn Lưu Ly ở tháp Linh Lung tìm được Thiên Khê và Vân Nhai, nàng muốn biết bọn họ đang âm mưu cái gì, muốn biết thời cơ đến là lúc nào. Nàng không muốn trốn, không muốn nấp, muốn đánh một trận dù là sống hay chết.”
Chưởng quầy Ly đột nhiên giương mắt nhìn Bạch Nham chằm chằm, lớn tiếng hỏi:“Ngươi biết tháp Linh Lung? Ngươi biết đèn Lưu Ly? Ngươi từng đến nơi đó, ngươi xem được cái gì rồi?!”
Quả nhiên là nhằm vào hắn, Bạch Nham vừa nghe chưởng quầy Ly chất vấn như vậy liền hiểu được, nàng lừa hắn một mình đến Phong Đô không phải vì Thiên Khê và Vân Nhai, mà là vì hắn, vì điều tra gốc gác của hắn.
“Ai, quả nhiên nàng vẫn không tin ta chút nào.” Bạch Nham thì thào thở dài.
“Tin ngươi? Tin ngươi thế nào?” Cuối cùng chưởng quầy Ly vẫn không nhịn được, tức giận nói,“Ba trăm năm trước, ngươi vì che chở Tiểu Tuyền mà đả thương ta, lại cứu ta từ trong tay Thiên Khê, hạ chín tầng phong ấn trên người ta trói ta bên cạnh ngươi. Khi đó ta không biết rốt cuộc ngươi là loại người nào, sao lại biết cách phong ấn nguyên thần của ta, vì sao cứu ta, vì sao giam cầm ta. Ba trăm năm nay, ta và Đỗ Tuyền đi theo ngươi, chỉ vì bảo vệ một linh hồn không ngừng chuyển thế luân hồi. Ta không biết rốt cuộc ngươi yêu nàng ta gay hận nàng ta hoặc là hận chính ngươi; Quanh ngươi đều là bí mật, ngươi có giao tình với phán quan địa phủ, ngươi biết bí mật của Tháp Linh Lung, ngươi có được râu rồng, kiếm Cự Khuyết, hồ lô Bát Bảo, còn có thể thăm dò được hành tung của Thiên Khê. Ngươi nói chúng ta đều có quá khứ muốn vứt bỏ, cho nên ngươi biết cảm giác của ta, cho nên ngươi không hỏi, coi như không biết, đúng, coi như không biết, nhưng ngươi đã sớm đến tháp Linh Lung, đã sớm điều tra rõ tất cả mọi chuyện về ta, cho nên mới có thể lấy tên thật và nguyên hình của ta phong ấn ta! Có phải thế không?! Có phải thế không?!”
Bạch Nham cau mày, không dám trả lời.
“Ha ha ha ha, ta trời sinh tính đa nghi? Ta không tin ngươi?” Chưởng quầy Ly bỗng nhiên cười ha hả,“Ngươi muốn ta tin ngươi thế nào đây?!!”
Phong Đô mây mù mênh mông trăm ngàn năm không thay đổi, đường nhỏ ngõ hẻm trăm ngàn năm không thay đổi, nhà hỏng ngói vỡ trăm ngàn năm không thay đổi, yêu quỷ hỗn tạp trăm ngàn năm không thay đổi. Đã bao lâu rồi Chưởng quầy Ly không đặt chân đến Phong Đô, nàng sớm đã không tính rõ, nhưng mỗi một con phố, mỗi một căn nhà ở nơi đây vẫn không khác gì so với khi nàng rời đi. Ở nơi này thời gian giống nhau ngừng lại, ngày đêm chẳng phân biệt được. Ở đây lâu, người sẽ biến thành quỷ, tiên sẽ biến thành yêu, thần sẽ biến thành ma, mà yêu ma quỷ quái sẽ càng trở nên yêu ma quỷ quái hơn. Tóm lại, Phong Đô cũng không phải chỗ tốt đẹp gì cho cam.
Chưởng quầy Ly đi dọc theo phố nhỏ ngõ nhỏ rẽ đông rẽ tây đi vào một gian hàng rất nhỏ. Nếu là người mới đến Phong Đô căn bản sẽ không tìm nổi cửa hàng này, cũng sẽ không biết cửa hàng này vẫn còn mở cửa buôn bán, lại càng không biết rốt cuộc cửa hàng này bán cái gì.
Ánh lửa trong cửa hàng nhỏ vẫn còn sáng ngời, nhưng trong cửa hàng lại không có người. Trong đại đường nho nhỏ đặt hai cái bàn gỗ, ghế dựa đã hỏng, ngăn tủ, tủ quầy bên trong dường như bị đập rất nhiều lần, không mất một góc thì cũng có lỗ thủng, rõ ràng là lâu năm không được sửa sang.
Bỗng nhiên từ quầy chui ra một người phụ nữ trung niên hơi còng, tóc rối tung, mặt vàng như nến, quần áo cũ trên người mặc dù không có dấu vết may vá lại nhưng hình như đã vài năm không được giặt, bẩn bẩn, hôi hám không nhìn ra màu sắc ban đầu.
“Ta nói , không bán rượu, ngươi đến bao nhiêu lần cũng thế thôi, đi đi đi đi!” Người đàn bà kia ngửi thấy mùi hồ ly, không thèm liếc chưởng quầy Ly một cái đã đuổi nàng đi.
Chưởng quầy Ly cởi da hồ trên người xuống vắt lên cánh tay, mỉm cười nói:“Lục cô nương, bà còn nhớ ta không?”
Người đàn bà trung niên lại bị chưởng quầy Ly gọi là “Cô nương”, quả thật không hợp với hình tượng.
Người đàn bà giương mắt cẩn thận nhìn chưởng quầy Ly, chợt cười nói:“Thì ra là nha đầu ngươi, làm sao vậy? Mấy năm nay sống không tốt à, sao vào Phong Đô còn phải khoác da hồ ly, ngươi đắc tội với ai mà phải né tránh như vậy?”
“Lục cô nương quả nhiên còn nhớ rõ ta.” Chưởng quầy Ly mỉm cười, nụ cười vô cùng đơn thuần dịu dàng. Nụ cười như vậy Bạch Nham chưa được thấy bao giờ, nếu Bạch Nham ở đây lúc này chắc chắn nhìn đến ngây người,“Nhiều năm vậy, ta sợ bà thực sự quên mất ta.”
Lục cô nương cười lấy một bầu rượu từ tủ bát đi đến trước mặt chưởng quầy Ly, nói:“Ngồi đi ngồi đi. Quả thật đã nhiều năm rồi, bao lâu rồi nhỉ? Bảy trăm năm? Tám trăm năm?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu, nàng cũng không rõ nữa.
“Tuy đã lâu, nhưng trí nhớ về ngươi vẫn còn đó, huống hồ nha đầu ngươi lúc trước mặt dày mày dạn nhất quyết không đi, nhiều năm như vậy quả thật rất hiếm ai dám ở trong quán của ta khóc lóc om sòm như thế.” Lục cô nương nhớ tới chuyện cũ, cười rộ lên.
“Ha ha, lúc trước ta thật đúng là có mắt như mù, lại dám càn quấy với bà, sau này ngẫm lại mà sợ. Nếu lúc đó mà một chưởng đập chết ta thì làm sao.” Chưởng quầy Ly cười nói.
“Ha ha ha ha, được rồi được rồi,” Lục cô nương cười cười, nói,“Hôm nay ngươi tới nơi này tìm ta, không phải đến ôn chuyện đúng không. Qua một canh giờ, da hồ ly này của ngươi sẽ bốc mùi hôi.”
Chưởng quầy Ly gật đầu, ăn ngay nói thật nói:“Ta đến đây xin bà chén rượu.”
“Ngươi muốn tới Tháp Linh Lung?”
Chưởng quầy Ly lại gật đầu.
“Đi đến đấy làm gì? Gần đây Phong Đô cũng không thái bình, người đến Phong Đô tám chín phần mười đều muốn đến Tháp Linh Lung, nhưng có mấy kẻ có thể ra đâu. Huống chi ngươi chỉ còn một canh giờ.”
“Ta chỉ muốn vào xác định một việc, không cần nhiều thời gian lắm, cũng sẽ không đi vào quá sâu, không nguy hiểm đâu.”
Lục cô nương nhìn chưởng quầy Ly, gật đầu nói:“Đi, ngươi chờ, ta đi lấy rượu cho ngươi, vẫn là quy định cũ, uống rượu của ta, vào Tháp Linh Lung, sinh tử không thể tính được. Nếu ngươi chết, hồn phách sẽ thuộc về ta không phải Diêm vương.”
“Ha ha, hiểu được hiểu được.”
Không đến một khắc, Lục cô nương lục tung tìm đưa cho chưởng quầy Ly một bình nhỏ rượu. Chưởng quầy Ly chỉ uống một ngụm, bình rượu đã bị Lục cô nương lấy lại.
“Đi đi, ta cũng không tiễn.” Lục cô nương lấy lại bình rượu, lại chui về phía sau quầy, giấu bình rượu này về.
Chưởng quầy Ly nói câu tạm biệt, liền phủ thêm da hồ ly rời đi.
“Thanh phong lý, bán thụ vinh, thiển căn thác bàn chi diệp phồn; lương nguyệt hạ, cổ mộc khô, sinh tử nhất lộ tây thục địa; phong đô thành, linh lung tháp, tam hồn thất phách giai vô chủ; lưu ly đăng, vô sinh hỏa, thiên địa cổ kim kính trung ảnh. . . . ..”
(Trong gió mát, nửa cây tươi tốt, rễ cây chằng chịt cành lá xum xuê; dưới ánh trăng lạnh, cây già chết héo, Tây Thục một đường sinh tử; âm ti, tháp Linh Lung, ba hồn bảy phách không có chủ; đèn Lưu Ly, vô sinh hỏa, trời đất xưa nay ảnh trong kính…)
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng ca dao, lượn lờ đầu đường cuối ngõ trong Phong Đô vắng vẻ âm trầm, rõ ràng là tiếng trẻ con nhưng lại âm u lạnh lẽo khàn khàn. Tiếng ca kia khi thì xa khi thì gần khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, không biết bắt đầu khi nào cũng không biết biến mất khi nào.
Chưởng quầy Ly khoác tầng da hồ ly kia rời khỏi cửa hàng nhỏ, thay đổi dung mạo quyến rũ không ai nhận ra, nàng đi không nhanh không chậm nhưng rất tập trung. Gần đây rất nhiều yêu ma quỷ quái đến Phong Đô, cũng có không ít người tu đạo lẫn vào. Bọn họ đều tự cảnh giác với tất cả mọi người mọi vật ở Phong Đô, cẩn thận tìm hiểu tin tức, tìm nơi đặt chân. Chẳng qua những người này, quỷ này, yêu này, chưởng quầy Ly cũng không để vào mắt, lại càng không đặt trong lòng. Nhiệm vụ tra xét Phong Đô giao cho Tòng Tố và Thanh Vũ, nàng đương nhiên không cần dùng quan tâm. Giờ nàng chỉ muốn đến một nơi — Tháp Linh Lung.
Tháp Linh Lung không phải một tòa tháp, phàm là kẻ thường xuyên ra vào Phong Đô đều biết, chẳng qua Tháp Linh Lung là nơi nào, ở chỗ nào, lại chỉ có rất ít người biết. Chỉ có người vô cùng vô cùng quen thuộc Phong Đô mới biết cách đi đến Tháp Linh Lung, cũng chỉ có những người này mới biết được, nếu muốn vào Tháp Linh Lung nhất định phải tới quán của Lục cô nương mua một ngụm rượu trước. Nếu không uống ngụm rượu kia, dù tìm được Tháp Linh Lung cũng không vào được, dù may mắn vào được cũng tuyệt đối không ra được.
Chưởng quầy Ly đi ngang qua cửa hàng, cổ trạch, khách sạn, tiểu quán trước kia nàng quen thuộc, Càng đi đêm càng sâu, càng đi sương càng dày đặc, khi nàng đến được một cái cầu đá nhỏ, ngoại trừ thềm đá dưới chân nàng gần như không nhìn được bất cứ cái gì nữa. Ngẫu nhiên có người đi lên cầu cũng nhìn thoáng qua, chẳng qua những người đó đã không nhìn thấy nàng, nàng cũng không thấy rõ những người đó.
Đi qua cầu đá này, sương mù dày đặc dường như đã tan đi một chút, đi thêm một đoạn cách đó không xa có một bức tường. Giống như tường âm ti tàn phá loang lổ, trên tường có một cánh cửa, cửa sắt thật lớn giống như cửa âm ti nặng vạn cân. Chưởng quầy Ly đi đến, vươn tay khẽ đẩy, cửa kia liền mở ra, chẳng những mở hai bên cửa sắt mà cả bức tường cũng biến trong làn sương.
Bên trong bức tường, cánh cửa này chính là Tháp Linh Lung, không phải một tòa tháp, mà là Phong Đô thực sự.
Phố cảnh, đường đá, quán rượu giống hệt ngoài kia, Tháp Linh Lung chính là Phong Đô, mà Phong Đô cũng là Tháp Linh Lung.
Bạch Nham trở lại Tây Lĩnh, trong sơn cốc lửa vẫn còn cháy, chưởng quầy Ly cũng đã trở lại.
“Ngươi đi lâu vậy, trong tiệm đã xảy ra chuyện gì sao?” Chưởng quầy Ly thản nhiên hỏi.
“Thu được lời nhắn của ta không?” Bạch Nham nói,“Có một vị quan từ kinh thành đến, người của Tư thiên giám. Không biết đến để làm gì, ta chưa có thời gian điều tra rõ ràng. Đã gặp hắn, nhưng không nhìn ra lai lịch.”
Bạch Nham hai ba câu đã nói xong, cũng không có cái gì trọng điểm.
“Quan Tư thiên giám? Tới tìm Bạch Nham sao?”
Bạch Nham lắc lắc đầu:“Không biết.”
“Ngươi đi lâu như vậy, không tra được gì đã trở lại à?” Chưởng quầy Ly lườm Bạch Nham một cái, ánh mắt kia đảo qua khiến Bạch Nham cảm thấy là lạ, cực kì không thoải mái.
Bạch Nham cười khổ lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói:“Nàng bảo quay về nhìn chẳng qua là mượn cớ đuổi ta đi, dù cửa hàng có phát sinh chuyện gì hay không, dù ta có gặp phiền toái hay không, dù ta có biết ý đồ của tên Giám chính kia hay không, thì cũng có liên quan gì tới nàng đâu? Nàng tới Phong Đô làm gì, đây mới là trọng điểm.”
Chưởng quầy Ly hơi ngạc nhiên, hỏi:“Ngươi biết ta đến Phong Đô?”
“Nàng cố ý đẩy ta đi, còn nói muốn đi tra xét thân phận Thanh Vũ, ta đã biết nàng sẽ đi Phong Đô. Xưa nay, việc gì nàng cũng luôn mặc kệ, sao có thể sinh lòng tò mò với tiểu cô nương vừa mới quan? Huống chi cho dù thân phận Thanh Vũ thật sự khác thường, lấy pháp lực của hai chúng ta còn sợ không khống chế được nàng ta sao? Nàng thật sự không phải người biết nói dối, lý do cũng đã khiến người ta nghi ngờ.”
“Hừ, không bằng nói là lòng nghi ngờ của ngươi quá nặng thì hơn.” Chưởng quầy Ly rầu rĩ đáp trả một câu. Trong lòng nàng tức giận nhưng không muốn phát hỏa, trong mắt trào dâng chút oán độc, né tránh không nhìn Bạch Nham, không muốn để hắn phát hiện được.
Giống như Bạch Nham đã nói, chưởng quầy Ly không giống Bạch Nham. Nàng không thích lừa người, cũng không giỏi lừa người, gặp phải chuyện gì, nàng cũng tùy tính mà làm, cũng không thích giải thích, che giấu, trốn tránh cái gì. Trước kia nếu có chuyện nàng không muốn để người khác biết, nàng sẽ giết tất cả những kẻ biết nhất lao vĩnh dật [1], nếu có kẻ nào trêu chọc làm nàng không vui, vậy nàng sẽ thi pháp cho hắn một bài học. Chưởng quầy Ly trước giờ hành động vẫn luôn trực tiếp hơn Bạch Nham, cũng tàn nhẫn hơn Bạch Nham. Nhưng mấy năm nay, nàng bị Bạch Nham phong ấn, pháp lực giảm mạnh, chuyện gì cũng có Bạch Nham ở bên che chở, giúp nàng chống đỡ. Chính vì thế không có ai dám đến trêu chọc nàng, nàng cũng không có cơ hội ra tay dạy dỗ bọn họ.
[1]Nhất lao vĩnh dật: Vất vả một lần cả đời nhàn nhã.
Bạch Nham đứng bên người chưởng quầy Ly, chậm rãi nói:“Nhiều năm như vậy, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, ta biết bí mật duy nhất nàng muốn che giấu chỉ có một, chính là quá khứ. Ta biết, bởi vì ta cũng có quá khứ muốn chôn dấu, cho nên ta chưa bao giờ hỏi, làm như không biết gì cả. Nhưng bây giờ nếu chuyện nàng muốn che giấu liên lụy đến ta, liên lụy đến Tiểu Tuyền, liên lụy đến Thiên Khê và Vân Nhai, ta đây có phải cũng nên được biết không?”
Chưởng quầy Ly nhếch khóe miệng, cười nói:“Ngươi nói vậy là chuẩn bị nói cho ta biết chuyện gì sao?”
Bạch Nham nhìn nụ cười quỷ mị của chưởng quầy Ly, trong lòng không khỏi run lên, nụ cười đó hắn rất ít thấy, ấn chứa sự mịt mờ, mang theo vài phần sát ý, vài phần oán niệm. Ngày thường, nếu Bạch Nham có nói hay làm gì khiến chưởng quầy Ly không vui, chắc chắn sẽ bị nàng mắng mỏ, nghiêm trọng hơn thì sẽ ra tay đánh hắn, nhưng sẽ không bình tĩnh cười với hắn như vậy.
Bạch Nham thở dài, nàng ở Phong Đô chắc hẳn đã tra được cái gì, nhưng vẫn quyết tâm lừa hắn, Bạch Nham nhất thời không đoán được chưởng quầy Ly rốt cuộc đã biết cái gì mà lại tức giận như thế. Mà oán khí kia của nàng dường như không phải vì Thiên Khê hoặc Vân Nhai, mà là nhằm vào hắn.
Bạch Nham nghĩ nghĩ, thử nói “Nếu nàng không nói, thì để ta nói. Nàng đến Phong Đô là muốn thông qua đèn Lưu Ly ở tháp Linh Lung tìm được Thiên Khê và Vân Nhai, nàng muốn biết bọn họ đang âm mưu cái gì, muốn biết thời cơ đến là lúc nào. Nàng không muốn trốn, không muốn nấp, muốn đánh một trận dù là sống hay chết.”
Chưởng quầy Ly đột nhiên giương mắt nhìn Bạch Nham chằm chằm, lớn tiếng hỏi:“Ngươi biết tháp Linh Lung? Ngươi biết đèn Lưu Ly? Ngươi từng đến nơi đó, ngươi xem được cái gì rồi?!”
Quả nhiên là nhằm vào hắn, Bạch Nham vừa nghe chưởng quầy Ly chất vấn như vậy liền hiểu được, nàng lừa hắn một mình đến Phong Đô không phải vì Thiên Khê và Vân Nhai, mà là vì hắn, vì điều tra gốc gác của hắn.
“Ai, quả nhiên nàng vẫn không tin ta chút nào.” Bạch Nham thì thào thở dài.
“Tin ngươi? Tin ngươi thế nào?” Cuối cùng chưởng quầy Ly vẫn không nhịn được, tức giận nói,“Ba trăm năm trước, ngươi vì che chở Tiểu Tuyền mà đả thương ta, lại cứu ta từ trong tay Thiên Khê, hạ chín tầng phong ấn trên người ta trói ta bên cạnh ngươi. Khi đó ta không biết rốt cuộc ngươi là loại người nào, sao lại biết cách phong ấn nguyên thần của ta, vì sao cứu ta, vì sao giam cầm ta. Ba trăm năm nay, ta và Đỗ Tuyền đi theo ngươi, chỉ vì bảo vệ một linh hồn không ngừng chuyển thế luân hồi. Ta không biết rốt cuộc ngươi yêu nàng ta gay hận nàng ta hoặc là hận chính ngươi; Quanh ngươi đều là bí mật, ngươi có giao tình với phán quan địa phủ, ngươi biết bí mật của Tháp Linh Lung, ngươi có được râu rồng, kiếm Cự Khuyết, hồ lô Bát Bảo, còn có thể thăm dò được hành tung của Thiên Khê. Ngươi nói chúng ta đều có quá khứ muốn vứt bỏ, cho nên ngươi biết cảm giác của ta, cho nên ngươi không hỏi, coi như không biết, đúng, coi như không biết, nhưng ngươi đã sớm đến tháp Linh Lung, đã sớm điều tra rõ tất cả mọi chuyện về ta, cho nên mới có thể lấy tên thật và nguyên hình của ta phong ấn ta! Có phải thế không?! Có phải thế không?!”
Bạch Nham cau mày, không dám trả lời.
“Ha ha ha ha, ta trời sinh tính đa nghi? Ta không tin ngươi?” Chưởng quầy Ly bỗng nhiên cười ha hả,“Ngươi muốn ta tin ngươi thế nào đây?!!”
/81
|