Bụi sương mênh mông, luồng gió yêu ma thổi bốn phía. Cách đó không xa là những ánh chớp sáng lòa không ngừng giáng xuống, bụi đen yêu khí cuồn cuộn nổi lên như lốc xoáy, mùi mục rữa phả vào mặt mang theo tiếng quỷ khóc bén nhọn thê lương, làm cho toàn thân Tòng Tố nổi da gà, kinh hãi không thôi.
Năng lực cảm nhận của Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều mạnh hơn Tòng Tố trăm ngàn lần, cho dù xung quanh ngập tràn yêu khí làm người ta ghê tởm cùng với tiếng gào khóc thảm thiết, bọn họ vẫn có thể nhận ra cách đó không xa rốt cuộc là cái gì khiến đạo sĩ Huyền Tôn giáo phải sử dụng đến sát trận như Thất Tinh Trận.
Tòng Tố không nhịn được ho khan hai tiếng, hỏi:“Xảy ra chuyện gì?”
“Con rối binh.” Bạch Nham nói,“Vừa rồi cửa âm ti mở rộng, con rối binh đi ra rồi.”
“Con rối binh?” Tòng Tố hơi kinh ngạc, càng thêm nghi hoặc,“Con rối binh không phải canh giữ ở cửa âm ti sao? Sao bỗng nhiên chạy ra?”
Đúng vậy, Thục còn chưa đủ loạn sao? Con rối binh chỉ canh giữ ở trong âm ti, tám trăm năm chưa từng rời khỏi Phong Đô. Lần trước con rối binh xuất hiện ở thế gian đã đưa tới một hồi tai họa đáng sợ, mạng mấy vạn người chôn trong biển máu, thi cốt không còn. Cảnh tượng đó nay nghĩ lại vẫn khiến chưởng quầy Ly kinh hãi. Không biết lúc này sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Không trì hoãn lâu, Bạch Nham kéo Tòng Tố nhảy lên, chưa đến một cái chớp mắt lại hạ xuống đất đứng ở ngoài Thất Tinh Trận. Có thể thấy rõ ràng bảy đạo sĩ mỗi người nghiêm túc thủ một phương, đều tự rút ra vũ khí, trong miệng niệm pháp quyết không ngừng. Trong Thất Tinh Trận sấm sét liên tiếp đánh xuống một đám sương mù tối như mực, mơ hồ có thể thấy được khô lâu bạch cốt giương nanh múa vuốt, giãy dụa cào xé, những tiếng quỷ kêu bén nhọn thê lương chồng chất không phân rõ rốt cuộc có bao nhiêu con rối binh bị nhốt ở trong trận.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham vội vàng nhìn lướt qua bảy người bày trận, ngoại trừ ba người Đường Phong còn có hai người chừng bốn mươi tuổi ăn mặc gọn gàng, lấy trường thương cùng kiếm làm vũ khí. Bày Thất Tinh Trận cần bảy người, ngoài năm người này còn có hai lão đạo sĩ râu tóc hoa râm, mỗi người cầm một cây phất trần, pháp lực rõ ràng cao hơn đám người Đường Phong rất nhiều, trong miệng tiếng niệm pháp quyết dồn dập như chuông, ánh sáng phát ra từ vũ khí trong tay cũng rực rỡ hơn đám Đường Phong rất nhiều. Cho nên hai người đó ngồi ở vị trí hàng đầu trong Thất Tinh Trận, điều khiển trận pháp.
Bạch Nham vuốt râu, suy nghĩ một lát, thì thào nói:“Đây không phải hai lão bất tử Minh Tịnh và Minh Trí sao, sao lại cũng đến đây?”
“Minh Tịnh và Minh Trí?” Chưởng quầy Ly liếc mắt nhìn hai lão đạo sĩ râu bạc, nghi hoặc hỏi.
“Ừ, bọn họ là sư đệ của Minh Dục, là người có pháp lực đạo hạnh cao nhất Huyền Tôn giáo. Cùng vai phải lứa với Minh Dục còn một người tên Minh Giác, đều đã sắp tu thành tiên. Bốn người bọn họ bao gồm Minh Dục đều đã một hai trăm năm rồi không rời khỏi núi Vân Đài. Xem ra lúc này tình thế vô cùng nghiêm trọng, nếu không Minh Dục cũng không tập hợp đám đệ tử đến đây, ngay cả mấy lão già vai vế cao nhất này cũng mặc kệ Huyền Tôn giáo chạy tới Tây Thục này.”
Bạch Nham đang giải thích cho Tòng Tố, bỗng nhiên vài tia sét mất khống chế không đánh thẳng vào trận mà đánh ra bốn phía. Một tia đánh trúng một gốc cây đại thụ to bằng hai người ôm ở ngoài trận khiến đại thụ gãy làm đôi. Một tia không làm bị thương ai chỉ đánh trúng mặt đất ấm ướt để lại một cái hố to cháy đen. Một tia khác đánh thẳng vào một trong bảy người bày trận.
Ba người Bạch Nham hoảng hốt, người này còn chưa kịp hét ra tiếng đã tuyệt khí, làm cho tất cả mọi người khiếp sợ. Mà bày trận còn lại sáu người tuy có hoảng có sợ nhưng không thể động đậy, pháp chú lanh lảnh không thể ngừng.
Tòng Tố còn chưa kịp nghĩ vì sao thiên lôi lại đánh chết một trong bảy người bày trận, chưởng quầy Ly cũng không kịp giải thích với Tòng Tố, nàng chỉ thuận tay mang theo hắn nhẹ nhàng hạ xuống bên người vừa chết. Chưởng quầy Ly ấn Tòng Tố còn đang kinh ngạc xuống, bắt hắn khoanh chân ngồi.
“Chưởng quầy Ly?!!” Tòng Tố chưa lấy lại tinh thần bỗng nhiên bị chưởng quầy Ly bắt vào trong Thất Tinh Trận, sợ hãi không nhỏ.
“Ngồi xuống, Thất Tinh Trận không thể thiếu người……”
“Ta?!”
“Hai tay tạo thành chữ thập, lấy trì châu của ngươi ra, pháp chú ta niệm một câu ngươi lặp lại theo! Mau!” Chưởng quầy Ly vội vàng phân phó.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã có thêm một tia sét giáng xuống. Tòng Tố làm sao còn có thời gian phân tâm hỏi, chỉ tập trung nghe chưởng quầy Ly nói, cầm trì châu trong tay, lặp lại theo chưởng quầy Ly niệm pháp chú.
May mà chưởng quầy Ly đúng lúc kéo Tòng Tố vào trong trận bổ sung chỗ thiếu, bằng không chờ thiên lôi giáng xuống Thất Tinh Trận tiếp, sáu người còn lại cũng khó tránh khỏi vận rủi bị thiên lôi đánh trúng.
Thình lình xảy ra kịch biến, chưởng quầy Ly ứng biến trong nháy mắt khiến Bạch Nham đứng bên nhìn thở phào một hơi. Thật may mắn, may mà chưởng quầy Ly biết pháp chú của Thất Tinh Trận, may mà bọn họ đưa theo Tòng Tố vào rừng, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Thiên lôi mất khống chế không chỉ có người bày trận chết mà ngay cả bọn họ đứng bên cũng sẽ bị liên lụy. Kinh khủng hơn là nếu không thể tiêu diệt con rối binh, trận pháp chưởng quầy Ly giao cho Tòng Tố vốn không đủ để chống lại con rối binh, dân chúng thành trấn xung quanh chắc chắn sẽ bị giết sạch.
Tiếng sấm từng trận, Bạch Nham bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn, quay về phía chưởng quầy Ly la lên một tiếng:“Ta đi Phong Đô nhìn một cái, sẽ nhanh chóng trở về.”
Chưởng quầy Ly gật gật đầu, không trả lời, chỉ tiếp tục dạy Tòng Tố từng câu từng câu pháp quyết.
Cổng âm ti rộng mở, con rối binh mới ra thành đã bị đạo sĩ Huyền Tôn giáo nhốt trong Thất Tinh Trận, vậy Phong Đô giờ ra sao? Chẳng lẽ mở cửa thành chỉ để thả con rối binh ra? Nhưng vì sao phải thả con rối binh ra? Nơi này cách Phong Đô chỉ mấy trăm bước nhưng vì yêu khí sương quỷ dày đặc mà bị ngăn cách.
Bạch Nham chợt lóe hóa thành gió vội vàng tới trước cây đại thụ ở lối vào Phong Đô, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hỗn chiến càng khủng bố nguy hiểm hơn.
Bốn đệ tử của Phong Cơ đang đánh nhau với bốn yêu quái dưới trướng quỷ mẫu Hỏa Linh, mà Phong Cơ ở một bên đang giằng co với một người khác. Xung quanh đủ loại yêu ma như hổ rình mồi, nhìn có vẻ giống địch hơn đồng minh.
Người đang đánh với Phong Cơ là một người phụ nữ trung niên chừng ba bốn mươi tuổi, lưng hơi còng, tóc tai bù xù, sắc mặt vàng như nến nhìn như có bệnh. Người này không phải Lục cô nương bán rượu ở Phong Đô sao!
Làm cho Bạch Nham giật mình không chỉ có hai nhóm đang đối chiến hoặc các loại yêu ma bốn phía rục rịch, mà là lão đạo sĩ tóc trắng xoá mặc đạo bào đứng trước động trên thân cây đang dùng cấm chú bịt kín đường đến Phong Đô. Từ trong động trên thân cây mơ hồ truyền đến tiếng gào thét không biết là cái gì đang muốn phá tan cấm chú đi ra. Có hai con rối binh đang quấn lấy lão đạo sĩ kia, dường như là đang ngăn cản hắn phong kín cửa động.
Thục bỗng nhiên xuất hiện nhiều đạo sĩ như vậy, trước mắt này không phải chưởng giáo Huyền Tôn giáo đạo trưởng Minh Dục thì là ai?!
Ngay cả Minh Dục cũng tự mình đến đây, trận ác chiến ở Phong Đô này chỉ sợ sẽ càng kinh khủng hơn núi tuyết Tây Lĩnh lần trước. Xung quanh tụ tập hơn mười yêu ma không biết đang bị ai thao túng, mắt thấy Phong Cơ và Lục cô nương dùng toàn lực ra tay, chúng nó sẽ tấn công ai? Muốn ngồi chờ xem trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi hay là muốn giúp các nàng quét dọn chướng ngại, ví dụ như Minh Dục?
Bạch Nham xuất hiện khiến cục diện hỗn loạn tăng thêm một phần áp lực, có mấy yêu ma tự nhận có chút đạo hạnh đã dần dần tới gần Bạch Nham, xem ra là không muốn để hắn nhúng tay vào.
Thất Tinh Trận gọi tới càng ngày càng nhiều thiên lôi, yêu ma xung quanh đại thụ cũng càng khủng hoảng thô bạo.
Minh Dục pháp lực không kém đối phó với yêu ma quỷ quái bình thường dễ như bỡn, nhưng con rối binh thì không dễ ứng phó, bằng không cũng sẽ không mất công để đệ tử sư đệ mình bày ra Thất Tinh Trận bao vây con rối binh. Cho dù là sát trận như Thất Tinh Trận muốn tiêu diệt con rối binh cũng không dễ dàng, ít nhất phải dùng bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi mới có thể hoàn toàn hủy diệt con rối binh. Mà giờ phút này Minh Dục vừa phải tập trung toàn lực phong kín cửa động trên thân đại thụ, vừa phải ứng phó con rối binh khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, huống chi hắn mới chỉ tu thành bán tiên còn chưa phải thần tiên.
Bạch Nham thấy tình thế hỗn loạn cũng không kịp nghĩ nhiều, rút kiếm Cự Khuyết ra tay giúp Minh Dục cản hai con rối binh.
Minh Dục nhìn hắn một cái, tuy không nhận ra hắn nhưng nhìn đạo bào trên người hắn nghĩ là đồng đạo nên chỉ nói một câu:“Đa tạ.”
Con rối binh cực kỳ khó giết, Bạch Nham chỉ có thể kiềm chế chúng nó mà thôi.
Mà Bạch Nham đột nhiên xuất hiện rõ ràng làm cho cả thế cục trở nên càng thêm khó lường.
Lục cô nương nhẹ nhàng liếc Bạch Nham một cái, không thèm quan tâm đến hắn, nói với Phong Cơ:“Lão yêu bà, giao Tinh nguyên cùng Hỏa Vân Thần Đan của Quỷ mẫu ra đây, ta sẽ coi như ngươi chưa bao giờ tới Phong Đô, chúng ta vẫn như trước nước giếng không phạm nước sông.”
Phong Cơ ngàn năm đạo hạnh, nhìn qua trẻ hơn Lục cô nương rất nhiều, thậm chí còn trẻ trung xinh đẹp hơn bốn đệ tử của bà ta, đúng là càng tu càng tinh. Bà ta đối với đề nghị của Lục cô nương chỉ cười nhạt, nói:“Hừ, ngươi nói thật đơn giản. Hiện tại Hỏa Vân Thần Đan là của ta, Tinh nguyên Quỷ mẫu cũng bị ta nuốt vào bụng, chỉ bằng ngươi có thể làm gì được? Chớ nói hiện tại con rối binh cũng sắp bị đạo sĩ này dùng thiên lôi diệt sạch, cho dù không có bọn chúng tự cho là thông minh xông vào đây làm loạn, chẳng lẽ ta phải sợ ngươi cùng con rối binh sao?”
Lục cô nương cũng không giận không gấp, dường như rất tự tin, nói:“Ngươi đã muốn chết như vậy, tự mình đưa lên cửa thì cũng đừng trách ta xuống tay độc ác.” Lập tức giơ tay lên, đa số yêu ma như hổ rình mồi xung quanh đồng loạt xông lên, lao về phía Phong Cơ.
Phong Cơ đi vào Phong Đô cũng dẫn theo không ít tay sai, vốn đại đa số yêu ma vây quanh bốn phía là nghe Lục cô nương chỉ huy, nhưng một bộ phận là vâng mệnh Phong Cơ. Cái gọi là địch bất động ta bất động, giờ địch triển khai thế công chúng nó cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, lập tức gia nhập hỗn chiến. Không bao lâu đủ tiếng quỷ khóc cùng sói hú dậy lên bốn phía, máu tanh cùng yêu khí bốc lên tận trời.
Giống như Phong Cơ đã nói, đạo hạnh của bà ta vốn cao hơn tất cả yêu ma nơi này, huống chi trong cơ thể bà ta còn có Hỏa Vân Thần Đan cùng tinh nguyên của Quỷ mẫu, muốn giết bà ta khó như lên trời. Đám yêu ma lao vào tấn công ngay cả góc áo của bà ta còn chưa chạm được đã bị roi mây của Phong Cơ đánh cho tan thành mây khói.
Cũng khó trách đám yêu ma bao gồm cả Lục cô nương không thèm để ý tới Bạch Nham và Minh Dục, đối mặt với kẻ địch mạnh như Phong Cơ, làm sao còn có tâm tư quan tâm đến hai người bọn họ.
Bên này yêu ma đang hỗn chiến, bên kia Thất Tinh Thiên Lôi Trận bỗng nhiên ngừng lại, trong khu rừng u tối bỗng ngập tràn ánh trăng, ánh trăng đỏ tươi, quỷ dị mà kì mĩ, làm cho Bạch Nham cùng Minh Dục đều ngẩn người. Là Trăng Máu, là Trăng Máu tròn như cái mâm.
Thế gian mỗi lần gặp tai ương tất có điềm báo trước, Trăng Máu chính là điềm báo trước, điềm báo trước nguy hiểm nhất.
Năng lực cảm nhận của Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều mạnh hơn Tòng Tố trăm ngàn lần, cho dù xung quanh ngập tràn yêu khí làm người ta ghê tởm cùng với tiếng gào khóc thảm thiết, bọn họ vẫn có thể nhận ra cách đó không xa rốt cuộc là cái gì khiến đạo sĩ Huyền Tôn giáo phải sử dụng đến sát trận như Thất Tinh Trận.
Tòng Tố không nhịn được ho khan hai tiếng, hỏi:“Xảy ra chuyện gì?”
“Con rối binh.” Bạch Nham nói,“Vừa rồi cửa âm ti mở rộng, con rối binh đi ra rồi.”
“Con rối binh?” Tòng Tố hơi kinh ngạc, càng thêm nghi hoặc,“Con rối binh không phải canh giữ ở cửa âm ti sao? Sao bỗng nhiên chạy ra?”
Đúng vậy, Thục còn chưa đủ loạn sao? Con rối binh chỉ canh giữ ở trong âm ti, tám trăm năm chưa từng rời khỏi Phong Đô. Lần trước con rối binh xuất hiện ở thế gian đã đưa tới một hồi tai họa đáng sợ, mạng mấy vạn người chôn trong biển máu, thi cốt không còn. Cảnh tượng đó nay nghĩ lại vẫn khiến chưởng quầy Ly kinh hãi. Không biết lúc này sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Không trì hoãn lâu, Bạch Nham kéo Tòng Tố nhảy lên, chưa đến một cái chớp mắt lại hạ xuống đất đứng ở ngoài Thất Tinh Trận. Có thể thấy rõ ràng bảy đạo sĩ mỗi người nghiêm túc thủ một phương, đều tự rút ra vũ khí, trong miệng niệm pháp quyết không ngừng. Trong Thất Tinh Trận sấm sét liên tiếp đánh xuống một đám sương mù tối như mực, mơ hồ có thể thấy được khô lâu bạch cốt giương nanh múa vuốt, giãy dụa cào xé, những tiếng quỷ kêu bén nhọn thê lương chồng chất không phân rõ rốt cuộc có bao nhiêu con rối binh bị nhốt ở trong trận.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham vội vàng nhìn lướt qua bảy người bày trận, ngoại trừ ba người Đường Phong còn có hai người chừng bốn mươi tuổi ăn mặc gọn gàng, lấy trường thương cùng kiếm làm vũ khí. Bày Thất Tinh Trận cần bảy người, ngoài năm người này còn có hai lão đạo sĩ râu tóc hoa râm, mỗi người cầm một cây phất trần, pháp lực rõ ràng cao hơn đám người Đường Phong rất nhiều, trong miệng tiếng niệm pháp quyết dồn dập như chuông, ánh sáng phát ra từ vũ khí trong tay cũng rực rỡ hơn đám Đường Phong rất nhiều. Cho nên hai người đó ngồi ở vị trí hàng đầu trong Thất Tinh Trận, điều khiển trận pháp.
Bạch Nham vuốt râu, suy nghĩ một lát, thì thào nói:“Đây không phải hai lão bất tử Minh Tịnh và Minh Trí sao, sao lại cũng đến đây?”
“Minh Tịnh và Minh Trí?” Chưởng quầy Ly liếc mắt nhìn hai lão đạo sĩ râu bạc, nghi hoặc hỏi.
“Ừ, bọn họ là sư đệ của Minh Dục, là người có pháp lực đạo hạnh cao nhất Huyền Tôn giáo. Cùng vai phải lứa với Minh Dục còn một người tên Minh Giác, đều đã sắp tu thành tiên. Bốn người bọn họ bao gồm Minh Dục đều đã một hai trăm năm rồi không rời khỏi núi Vân Đài. Xem ra lúc này tình thế vô cùng nghiêm trọng, nếu không Minh Dục cũng không tập hợp đám đệ tử đến đây, ngay cả mấy lão già vai vế cao nhất này cũng mặc kệ Huyền Tôn giáo chạy tới Tây Thục này.”
Bạch Nham đang giải thích cho Tòng Tố, bỗng nhiên vài tia sét mất khống chế không đánh thẳng vào trận mà đánh ra bốn phía. Một tia đánh trúng một gốc cây đại thụ to bằng hai người ôm ở ngoài trận khiến đại thụ gãy làm đôi. Một tia không làm bị thương ai chỉ đánh trúng mặt đất ấm ướt để lại một cái hố to cháy đen. Một tia khác đánh thẳng vào một trong bảy người bày trận.
Ba người Bạch Nham hoảng hốt, người này còn chưa kịp hét ra tiếng đã tuyệt khí, làm cho tất cả mọi người khiếp sợ. Mà bày trận còn lại sáu người tuy có hoảng có sợ nhưng không thể động đậy, pháp chú lanh lảnh không thể ngừng.
Tòng Tố còn chưa kịp nghĩ vì sao thiên lôi lại đánh chết một trong bảy người bày trận, chưởng quầy Ly cũng không kịp giải thích với Tòng Tố, nàng chỉ thuận tay mang theo hắn nhẹ nhàng hạ xuống bên người vừa chết. Chưởng quầy Ly ấn Tòng Tố còn đang kinh ngạc xuống, bắt hắn khoanh chân ngồi.
“Chưởng quầy Ly?!!” Tòng Tố chưa lấy lại tinh thần bỗng nhiên bị chưởng quầy Ly bắt vào trong Thất Tinh Trận, sợ hãi không nhỏ.
“Ngồi xuống, Thất Tinh Trận không thể thiếu người……”
“Ta?!”
“Hai tay tạo thành chữ thập, lấy trì châu của ngươi ra, pháp chú ta niệm một câu ngươi lặp lại theo! Mau!” Chưởng quầy Ly vội vàng phân phó.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã có thêm một tia sét giáng xuống. Tòng Tố làm sao còn có thời gian phân tâm hỏi, chỉ tập trung nghe chưởng quầy Ly nói, cầm trì châu trong tay, lặp lại theo chưởng quầy Ly niệm pháp chú.
May mà chưởng quầy Ly đúng lúc kéo Tòng Tố vào trong trận bổ sung chỗ thiếu, bằng không chờ thiên lôi giáng xuống Thất Tinh Trận tiếp, sáu người còn lại cũng khó tránh khỏi vận rủi bị thiên lôi đánh trúng.
Thình lình xảy ra kịch biến, chưởng quầy Ly ứng biến trong nháy mắt khiến Bạch Nham đứng bên nhìn thở phào một hơi. Thật may mắn, may mà chưởng quầy Ly biết pháp chú của Thất Tinh Trận, may mà bọn họ đưa theo Tòng Tố vào rừng, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Thiên lôi mất khống chế không chỉ có người bày trận chết mà ngay cả bọn họ đứng bên cũng sẽ bị liên lụy. Kinh khủng hơn là nếu không thể tiêu diệt con rối binh, trận pháp chưởng quầy Ly giao cho Tòng Tố vốn không đủ để chống lại con rối binh, dân chúng thành trấn xung quanh chắc chắn sẽ bị giết sạch.
Tiếng sấm từng trận, Bạch Nham bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn, quay về phía chưởng quầy Ly la lên một tiếng:“Ta đi Phong Đô nhìn một cái, sẽ nhanh chóng trở về.”
Chưởng quầy Ly gật gật đầu, không trả lời, chỉ tiếp tục dạy Tòng Tố từng câu từng câu pháp quyết.
Cổng âm ti rộng mở, con rối binh mới ra thành đã bị đạo sĩ Huyền Tôn giáo nhốt trong Thất Tinh Trận, vậy Phong Đô giờ ra sao? Chẳng lẽ mở cửa thành chỉ để thả con rối binh ra? Nhưng vì sao phải thả con rối binh ra? Nơi này cách Phong Đô chỉ mấy trăm bước nhưng vì yêu khí sương quỷ dày đặc mà bị ngăn cách.
Bạch Nham chợt lóe hóa thành gió vội vàng tới trước cây đại thụ ở lối vào Phong Đô, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hỗn chiến càng khủng bố nguy hiểm hơn.
Bốn đệ tử của Phong Cơ đang đánh nhau với bốn yêu quái dưới trướng quỷ mẫu Hỏa Linh, mà Phong Cơ ở một bên đang giằng co với một người khác. Xung quanh đủ loại yêu ma như hổ rình mồi, nhìn có vẻ giống địch hơn đồng minh.
Người đang đánh với Phong Cơ là một người phụ nữ trung niên chừng ba bốn mươi tuổi, lưng hơi còng, tóc tai bù xù, sắc mặt vàng như nến nhìn như có bệnh. Người này không phải Lục cô nương bán rượu ở Phong Đô sao!
Làm cho Bạch Nham giật mình không chỉ có hai nhóm đang đối chiến hoặc các loại yêu ma bốn phía rục rịch, mà là lão đạo sĩ tóc trắng xoá mặc đạo bào đứng trước động trên thân cây đang dùng cấm chú bịt kín đường đến Phong Đô. Từ trong động trên thân cây mơ hồ truyền đến tiếng gào thét không biết là cái gì đang muốn phá tan cấm chú đi ra. Có hai con rối binh đang quấn lấy lão đạo sĩ kia, dường như là đang ngăn cản hắn phong kín cửa động.
Thục bỗng nhiên xuất hiện nhiều đạo sĩ như vậy, trước mắt này không phải chưởng giáo Huyền Tôn giáo đạo trưởng Minh Dục thì là ai?!
Ngay cả Minh Dục cũng tự mình đến đây, trận ác chiến ở Phong Đô này chỉ sợ sẽ càng kinh khủng hơn núi tuyết Tây Lĩnh lần trước. Xung quanh tụ tập hơn mười yêu ma không biết đang bị ai thao túng, mắt thấy Phong Cơ và Lục cô nương dùng toàn lực ra tay, chúng nó sẽ tấn công ai? Muốn ngồi chờ xem trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi hay là muốn giúp các nàng quét dọn chướng ngại, ví dụ như Minh Dục?
Bạch Nham xuất hiện khiến cục diện hỗn loạn tăng thêm một phần áp lực, có mấy yêu ma tự nhận có chút đạo hạnh đã dần dần tới gần Bạch Nham, xem ra là không muốn để hắn nhúng tay vào.
Thất Tinh Trận gọi tới càng ngày càng nhiều thiên lôi, yêu ma xung quanh đại thụ cũng càng khủng hoảng thô bạo.
Minh Dục pháp lực không kém đối phó với yêu ma quỷ quái bình thường dễ như bỡn, nhưng con rối binh thì không dễ ứng phó, bằng không cũng sẽ không mất công để đệ tử sư đệ mình bày ra Thất Tinh Trận bao vây con rối binh. Cho dù là sát trận như Thất Tinh Trận muốn tiêu diệt con rối binh cũng không dễ dàng, ít nhất phải dùng bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi mới có thể hoàn toàn hủy diệt con rối binh. Mà giờ phút này Minh Dục vừa phải tập trung toàn lực phong kín cửa động trên thân đại thụ, vừa phải ứng phó con rối binh khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, huống chi hắn mới chỉ tu thành bán tiên còn chưa phải thần tiên.
Bạch Nham thấy tình thế hỗn loạn cũng không kịp nghĩ nhiều, rút kiếm Cự Khuyết ra tay giúp Minh Dục cản hai con rối binh.
Minh Dục nhìn hắn một cái, tuy không nhận ra hắn nhưng nhìn đạo bào trên người hắn nghĩ là đồng đạo nên chỉ nói một câu:“Đa tạ.”
Con rối binh cực kỳ khó giết, Bạch Nham chỉ có thể kiềm chế chúng nó mà thôi.
Mà Bạch Nham đột nhiên xuất hiện rõ ràng làm cho cả thế cục trở nên càng thêm khó lường.
Lục cô nương nhẹ nhàng liếc Bạch Nham một cái, không thèm quan tâm đến hắn, nói với Phong Cơ:“Lão yêu bà, giao Tinh nguyên cùng Hỏa Vân Thần Đan của Quỷ mẫu ra đây, ta sẽ coi như ngươi chưa bao giờ tới Phong Đô, chúng ta vẫn như trước nước giếng không phạm nước sông.”
Phong Cơ ngàn năm đạo hạnh, nhìn qua trẻ hơn Lục cô nương rất nhiều, thậm chí còn trẻ trung xinh đẹp hơn bốn đệ tử của bà ta, đúng là càng tu càng tinh. Bà ta đối với đề nghị của Lục cô nương chỉ cười nhạt, nói:“Hừ, ngươi nói thật đơn giản. Hiện tại Hỏa Vân Thần Đan là của ta, Tinh nguyên Quỷ mẫu cũng bị ta nuốt vào bụng, chỉ bằng ngươi có thể làm gì được? Chớ nói hiện tại con rối binh cũng sắp bị đạo sĩ này dùng thiên lôi diệt sạch, cho dù không có bọn chúng tự cho là thông minh xông vào đây làm loạn, chẳng lẽ ta phải sợ ngươi cùng con rối binh sao?”
Lục cô nương cũng không giận không gấp, dường như rất tự tin, nói:“Ngươi đã muốn chết như vậy, tự mình đưa lên cửa thì cũng đừng trách ta xuống tay độc ác.” Lập tức giơ tay lên, đa số yêu ma như hổ rình mồi xung quanh đồng loạt xông lên, lao về phía Phong Cơ.
Phong Cơ đi vào Phong Đô cũng dẫn theo không ít tay sai, vốn đại đa số yêu ma vây quanh bốn phía là nghe Lục cô nương chỉ huy, nhưng một bộ phận là vâng mệnh Phong Cơ. Cái gọi là địch bất động ta bất động, giờ địch triển khai thế công chúng nó cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, lập tức gia nhập hỗn chiến. Không bao lâu đủ tiếng quỷ khóc cùng sói hú dậy lên bốn phía, máu tanh cùng yêu khí bốc lên tận trời.
Giống như Phong Cơ đã nói, đạo hạnh của bà ta vốn cao hơn tất cả yêu ma nơi này, huống chi trong cơ thể bà ta còn có Hỏa Vân Thần Đan cùng tinh nguyên của Quỷ mẫu, muốn giết bà ta khó như lên trời. Đám yêu ma lao vào tấn công ngay cả góc áo của bà ta còn chưa chạm được đã bị roi mây của Phong Cơ đánh cho tan thành mây khói.
Cũng khó trách đám yêu ma bao gồm cả Lục cô nương không thèm để ý tới Bạch Nham và Minh Dục, đối mặt với kẻ địch mạnh như Phong Cơ, làm sao còn có tâm tư quan tâm đến hai người bọn họ.
Bên này yêu ma đang hỗn chiến, bên kia Thất Tinh Thiên Lôi Trận bỗng nhiên ngừng lại, trong khu rừng u tối bỗng ngập tràn ánh trăng, ánh trăng đỏ tươi, quỷ dị mà kì mĩ, làm cho Bạch Nham cùng Minh Dục đều ngẩn người. Là Trăng Máu, là Trăng Máu tròn như cái mâm.
Thế gian mỗi lần gặp tai ương tất có điềm báo trước, Trăng Máu chính là điềm báo trước, điềm báo trước nguy hiểm nhất.
/81
|