“Bái kiến tam thiếu gia.”
Thấy cậu bé xuất hiện, tiên nô đang làm việc xung quanh vội vàng ngừng lại, cúi đầu quỳ lạy.
Người vừa tới chính là đệ tử trực hệ của thị tộc Nam Môn, con thứ ba của gia chủ đương nhiệm... Nam Môn Phi Vũ.
Là tam thiếu gia của thị tộc Nam Môn, Nam Môn Phi Vũ có những quyền hạn nhất định, một trong số đó là tùy ý xử tử tiên nô trong thị tộc mà không bị trách phạt, vì vậy tiên nô xung quanh vừa thấy cậu bé đã vô cùng sợ hãi. Tiên nô không như tiên dân, ít nhất tiên dân còn có quyền tự chủ, không muốn làm ở đây nữa có thể đi khỏi, thị tộc cũng rất ít khi ra tay ngăn cản, song tiên nô lại là vật sở hữu của thị tộc, sống chết không nằm trong tay mình, cho dù muốn chạy trốn cũng chẳng thể, đời đời kiếp kiếp nằm trong tay kẻ khác.
“Bái kiến tam thiếu gia.”
Thấy phản ứng của các tiên nô khác, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng thầm hiểu, có điều chàng không quỳ lạy, chỉ hơi khom mình thi lễ.
Tâm cảnh của Bạch Mộc Trần lúc này đã thay đổi rất lớn, vạn sự vạn vật, bản chất tại tâm, diễn hóa tự nhiên, không cần cưỡng cầu, cũng không cần miễn cưỡng làm theo, cho dù đối mặt với đại năng kim tiên thì tâm trí vẫn bình hòa, huống hồ chỉ là một tiểu thiếu gia. Có điều, Bạch Mộc Trần vẫn đem những tâm thái này chôn sâu nơi đấy lòng, bởi thân phận con người quyết định vị trí của người đó, mặc dù chàng cũng không mấy quan tâm tới điều này.
“Ức Khổ...”
Nam Môn Phi Vũ không để ý tới đám tiên nô xung quanh, chạy thẳng tới trước mặt Tiểu Ức Khổ nói: “Ức Khổ, nghe nói mấy hôm trước dì Ôn lại bệnh à, giờ sao rồi?”
Nhìn sắc mặt ân cần của đối phương, vẻ mặt ảm đạm của Tiểu Ức Khổ hơi giãn ra đôi chút, sau đó thi lễ.
Nam Môn Phi Vũ khoát tay rồi nói tiếp: “Lần trước về nhà xong, huynh bị phụ thân bắt bế quan, mãi không có thời gian tới thăm muội và dì Ôn, lần này huynh mang theo chút linh dược, hy vọng giúp được muội và dì.”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ vỗ vỗ túi đựng đồ ở bên hông rồi lấy từ trong đó ra một chiếc bình ngọc, bên trong ánh sáng, vừa nhìn đã biết, thuốc này chắc chắn bất phàm.
“Đây là linh dược à?”
Tiểu Ức Khổ ban đầu rất vui mừng, sau đó lại khổ não lắc đầu nói: “Không cần đâu, mẫu thân chắc chắn sẽ không nhận linh dược của huynh... Hơn nữa, linh dược có tốt hơn cũng chẳng trị hết đau đớn cho mẫu thân được.”
“Cái này...”
Nam Môn Phi Vũ cầm bình ngọc, đưa không được, thu lại cũng chẳng xong, lúng ta lúng túng. Cậu cũng hiểu mẫu thân của Tiểu Ức Khổ là một người cực kỳ cố chấp, nếu không đã chẳng chịu thương thế nhiều năm như vậy. Hơn nữa, linh dược nhiều lắm cũng chỉ hóa giải đau đớn của Ôn Nhã, muốn trị tận gốc thương tổn cho mạch luân ngoại trừ linh được đặc biệt ra còn cần một người ra tay điều hòa dược tính mới được, đáng tiếc, linh dược đã khó luyện mà ngoại lực càng khó mượn hơn.
“Không thì, để huynh đi bảo phụ thân, nhờ người chữa thương cho dì Ôn...”
Nam Môn Phi Vũ nói rát thành khẩn, song Tiểu Ức Khổ vẫn lắc đầu từ chối.
Cô bé hiểu rất rõ, mình chỉ là một nhánh tàn của thị tộc Nam Môn, cha của Nam Môn Phi Vũ là người đứng đầu thị tộc, dễ gì chịu đắc tội với các nhánh khác trong gia tộc chỉ vì hai kẻ mẹ góa con côi, ảnh hưởng tới đoàn kết trong thị tộc. Huống hồ, với tính khí của mẫu thân, cho dù có phải chết cũng không chịu cầu xin những kẻ đó.
Nam Môn Phi Vũ đang muốn nói tiếp, Tiểu Ức Khổ đã ngắt lời: “Tam thiếu gia, cám ơn thiếu gia đã giúp tôi mấy năm nay, nhưng mong rằng sau này thiếu gia đừng làm thế nữa, thương thế của mẫu thân tự tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi.”
Thái độ của cô bé vô cùng kiên quyết khiến Nam Môn Phi Vũ vừa giận vừa buồn, chẳng biết nên nói gì cho phải.”
“Quá cố chấp, hai người các ngươi đều quá cố chấp, sao không bỏ qua mà sống tiếp cơ chứ! Oa a a a.”
Nam Môn Phi Vũ vứt bình ngọc xuỗng chân Tiểu Ức Khổ sau đó tức giận bỏ đi.
Tiên nô xung quanh thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Tiểu Ức Khổ có phần phức tạp, sau đó lại tiếp tục công việc còn đang dang dở.
๑๑۩۞۩๑๑
Kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu bé dần khuất xa, trong lòng Tiểu Ức Khổ cũng thấy khó chịu. Cô bé thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn bình ngọc dưới chân, sắc mặt do dự.
Thấy vậy, Bạch Mộc Trần mỉm cười, cúi người nhặt bình ngọc lên, đưa tới trước mặt Tiểu Ức Khổ rồi nói: “Tiểu thư, linh được này tiểu thư cứ nhận đi, tam thiếu gia cũng chỉ có ý tốt thôi, tôi thấy, tam thiếu gia thật sự quan tâm tới tiểu thư đấy.”
“Con biết.”
Tiểu Ức Khổ nhận lấy bình ngọc, cúi đầu lặng lẽ, không nói một lời.
Có câu, tình sầu nhi nữ, cất kín trong lòng.
Mặc dù hai đứa trẻ này tâm trí còn u mê, không hiểu chuyện tình yêu, nhưng chúng sống bên nhau đã lâu, khó tránh khỏi trong lòng nảy sinh cảm giác lạ.
Bạch Mộc Trần quan sát hết mọi chuyện, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về xa xăm, lộ vẻ tưởng niệm.
Tháng năm như nước chảy, suy nghĩ này buông xuống, lại chìm vào suy tư hồi ức khác.
๑๑۩۞۩๑๑
Tĩnh Viễn cư, trang viên của hai mẹ con Ôn Nhã.
Trước kia, biển tên của trang viên này không được khắc tên, từ lúc Bạch Mộc Trần tới ở bèn khắc xuống ba chữ Tĩnh Viễn cư. Dùng chân ý của câu “Đạm bạc minh chí, trữ tĩnh trí viễn”, hoặc tu thân dưỡng tính, hoặc thông linh dưỡng tâm, lại giống với tâm cảnh của Bạch Mộc Trần lúc này, ngay thẳng viên mãn, suy nghĩ thông suốt, nghiêm chính như lửa, ôn hòa như nước.
Đối với chuyện này, Ôn Nhã chẳng những không phản đối, ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Bạch Mộc Trần làm vậy chẳng khác nào thừa nhận nơi này là nhà của mình, vậy cũng tốt!
๑๑۩۞۩๑๑
Trong gian phòng đầy vẻ ảm đạm, mùi thuốc tràn ngập trong không khí.
Bạch Mộc Trần theo Tiểu Ức Khổ vàop hòng, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, không khỏi nhíu mày.
Đưa mắt nhìn lại, Ôn Nhã ngồi xếp bằng trên giường đá, đôi mắt hơi khép lại, khuôn mặt vừa tái nhợt lại vừa thêm chút ửng đỏ. Hơn ba tháng qua, thương thế của Ôn Nhã đã từ từ ổn định lại, có điều vẫn phải dùng thuốc liên tục để duy trì.
“Mẹ, bọn con về rồi.”
Tiểu Ức Khổ sống mũi cay cay, bước nhanh tới cạnh mẹ.
Ôn Nhã từ từ mở mắt, vuốt ve đầu Tiểu Ức Khổ với vẻ yêu mến, mỉm cười hỏi: “Hôm nay học tập ở bắc viện ra sao? Có bị sư phụ trách mắng không?”
“Có mới lạ đấy!”
Tiểu Ức Khổ cố ý ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý: “Sau khi Bạch đại thúc dạy con kiến thức về thuốc, giờ con chế thuốc giỏi lắm nha, trong nửa thời gian lửa cháy đã luyện chế ra bảy thành dược tính, ngay cả đại sư phụ cũng khen con thông minh đấy.”
Cũng chỉ khi ở trước mặt mẹ, Tiểu Ức Khổ mới như một cô bé.
“Hả! Thật không?”
Ôn Nhã quan sát cô con gái mình, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Nàng không cho rằng con gái mình nói khoác, hơn nữa nàng hiểu rất rõ tình hình của con gái. Tiểu Ức Khổ tuy cũng có thông minh, tính cách khá kiên nhẫn, song chỉ trong mấy năm đã được những sư phụ ở bắc viện công nhận, điều này nằm ngoài dự liệu của Ôn Nhã.
Theo cách tính toán bìnht hường, học sinh luyện dược trong vòng nửa thời gian lửa cháy luyện được năm thành dược tính đã coi như xuất sư, nếu đem dược tính luyện tới bảy thành vậy có thể trở thành dược sư cấp thấp nhất. Toàn bộ thị tộc Nam Môn, đan sư chỉ có một vị, dược sư cũng chỉ tầm mười người, từ đó có thể thấy Tiểu Ức Khổ quả có chỗ hơn người.
Đương nhiên, là người mẹ, Ôn Nhã sao không hiểu tài nghệ của con gái. Nửa năm trước, Tiểu Ức Khổ chỉ luyện được bốn thành dược tính, mà chỉ sau vài tháng ngắn ngủi lại tiến bộ nhanh đến vậy, rất hiển nhiên, khả năng chế thuốc của Tiểu Ức Khổ đột nhiên tăng lên là do có sự tác động từ bên ngoài.
Bất tri bất giác, ánh mắt Ôn Nhã chuyển sang phía Bạch Mộc Trần.
Thấy cậu bé xuất hiện, tiên nô đang làm việc xung quanh vội vàng ngừng lại, cúi đầu quỳ lạy.
Người vừa tới chính là đệ tử trực hệ của thị tộc Nam Môn, con thứ ba của gia chủ đương nhiệm... Nam Môn Phi Vũ.
Là tam thiếu gia của thị tộc Nam Môn, Nam Môn Phi Vũ có những quyền hạn nhất định, một trong số đó là tùy ý xử tử tiên nô trong thị tộc mà không bị trách phạt, vì vậy tiên nô xung quanh vừa thấy cậu bé đã vô cùng sợ hãi. Tiên nô không như tiên dân, ít nhất tiên dân còn có quyền tự chủ, không muốn làm ở đây nữa có thể đi khỏi, thị tộc cũng rất ít khi ra tay ngăn cản, song tiên nô lại là vật sở hữu của thị tộc, sống chết không nằm trong tay mình, cho dù muốn chạy trốn cũng chẳng thể, đời đời kiếp kiếp nằm trong tay kẻ khác.
“Bái kiến tam thiếu gia.”
Thấy phản ứng của các tiên nô khác, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng thầm hiểu, có điều chàng không quỳ lạy, chỉ hơi khom mình thi lễ.
Tâm cảnh của Bạch Mộc Trần lúc này đã thay đổi rất lớn, vạn sự vạn vật, bản chất tại tâm, diễn hóa tự nhiên, không cần cưỡng cầu, cũng không cần miễn cưỡng làm theo, cho dù đối mặt với đại năng kim tiên thì tâm trí vẫn bình hòa, huống hồ chỉ là một tiểu thiếu gia. Có điều, Bạch Mộc Trần vẫn đem những tâm thái này chôn sâu nơi đấy lòng, bởi thân phận con người quyết định vị trí của người đó, mặc dù chàng cũng không mấy quan tâm tới điều này.
“Ức Khổ...”
Nam Môn Phi Vũ không để ý tới đám tiên nô xung quanh, chạy thẳng tới trước mặt Tiểu Ức Khổ nói: “Ức Khổ, nghe nói mấy hôm trước dì Ôn lại bệnh à, giờ sao rồi?”
Nhìn sắc mặt ân cần của đối phương, vẻ mặt ảm đạm của Tiểu Ức Khổ hơi giãn ra đôi chút, sau đó thi lễ.
Nam Môn Phi Vũ khoát tay rồi nói tiếp: “Lần trước về nhà xong, huynh bị phụ thân bắt bế quan, mãi không có thời gian tới thăm muội và dì Ôn, lần này huynh mang theo chút linh dược, hy vọng giúp được muội và dì.”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ vỗ vỗ túi đựng đồ ở bên hông rồi lấy từ trong đó ra một chiếc bình ngọc, bên trong ánh sáng, vừa nhìn đã biết, thuốc này chắc chắn bất phàm.
“Đây là linh dược à?”
Tiểu Ức Khổ ban đầu rất vui mừng, sau đó lại khổ não lắc đầu nói: “Không cần đâu, mẫu thân chắc chắn sẽ không nhận linh dược của huynh... Hơn nữa, linh dược có tốt hơn cũng chẳng trị hết đau đớn cho mẫu thân được.”
“Cái này...”
Nam Môn Phi Vũ cầm bình ngọc, đưa không được, thu lại cũng chẳng xong, lúng ta lúng túng. Cậu cũng hiểu mẫu thân của Tiểu Ức Khổ là một người cực kỳ cố chấp, nếu không đã chẳng chịu thương thế nhiều năm như vậy. Hơn nữa, linh dược nhiều lắm cũng chỉ hóa giải đau đớn của Ôn Nhã, muốn trị tận gốc thương tổn cho mạch luân ngoại trừ linh được đặc biệt ra còn cần một người ra tay điều hòa dược tính mới được, đáng tiếc, linh dược đã khó luyện mà ngoại lực càng khó mượn hơn.
“Không thì, để huynh đi bảo phụ thân, nhờ người chữa thương cho dì Ôn...”
Nam Môn Phi Vũ nói rát thành khẩn, song Tiểu Ức Khổ vẫn lắc đầu từ chối.
Cô bé hiểu rất rõ, mình chỉ là một nhánh tàn của thị tộc Nam Môn, cha của Nam Môn Phi Vũ là người đứng đầu thị tộc, dễ gì chịu đắc tội với các nhánh khác trong gia tộc chỉ vì hai kẻ mẹ góa con côi, ảnh hưởng tới đoàn kết trong thị tộc. Huống hồ, với tính khí của mẫu thân, cho dù có phải chết cũng không chịu cầu xin những kẻ đó.
Nam Môn Phi Vũ đang muốn nói tiếp, Tiểu Ức Khổ đã ngắt lời: “Tam thiếu gia, cám ơn thiếu gia đã giúp tôi mấy năm nay, nhưng mong rằng sau này thiếu gia đừng làm thế nữa, thương thế của mẫu thân tự tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi.”
Thái độ của cô bé vô cùng kiên quyết khiến Nam Môn Phi Vũ vừa giận vừa buồn, chẳng biết nên nói gì cho phải.”
“Quá cố chấp, hai người các ngươi đều quá cố chấp, sao không bỏ qua mà sống tiếp cơ chứ! Oa a a a.”
Nam Môn Phi Vũ vứt bình ngọc xuỗng chân Tiểu Ức Khổ sau đó tức giận bỏ đi.
Tiên nô xung quanh thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Tiểu Ức Khổ có phần phức tạp, sau đó lại tiếp tục công việc còn đang dang dở.
๑๑۩۞۩๑๑
Kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu bé dần khuất xa, trong lòng Tiểu Ức Khổ cũng thấy khó chịu. Cô bé thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn bình ngọc dưới chân, sắc mặt do dự.
Thấy vậy, Bạch Mộc Trần mỉm cười, cúi người nhặt bình ngọc lên, đưa tới trước mặt Tiểu Ức Khổ rồi nói: “Tiểu thư, linh được này tiểu thư cứ nhận đi, tam thiếu gia cũng chỉ có ý tốt thôi, tôi thấy, tam thiếu gia thật sự quan tâm tới tiểu thư đấy.”
“Con biết.”
Tiểu Ức Khổ nhận lấy bình ngọc, cúi đầu lặng lẽ, không nói một lời.
Có câu, tình sầu nhi nữ, cất kín trong lòng.
Mặc dù hai đứa trẻ này tâm trí còn u mê, không hiểu chuyện tình yêu, nhưng chúng sống bên nhau đã lâu, khó tránh khỏi trong lòng nảy sinh cảm giác lạ.
Bạch Mộc Trần quan sát hết mọi chuyện, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về xa xăm, lộ vẻ tưởng niệm.
Tháng năm như nước chảy, suy nghĩ này buông xuống, lại chìm vào suy tư hồi ức khác.
๑๑۩۞۩๑๑
Tĩnh Viễn cư, trang viên của hai mẹ con Ôn Nhã.
Trước kia, biển tên của trang viên này không được khắc tên, từ lúc Bạch Mộc Trần tới ở bèn khắc xuống ba chữ Tĩnh Viễn cư. Dùng chân ý của câu “Đạm bạc minh chí, trữ tĩnh trí viễn”, hoặc tu thân dưỡng tính, hoặc thông linh dưỡng tâm, lại giống với tâm cảnh của Bạch Mộc Trần lúc này, ngay thẳng viên mãn, suy nghĩ thông suốt, nghiêm chính như lửa, ôn hòa như nước.
Đối với chuyện này, Ôn Nhã chẳng những không phản đối, ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Bạch Mộc Trần làm vậy chẳng khác nào thừa nhận nơi này là nhà của mình, vậy cũng tốt!
๑๑۩۞۩๑๑
Trong gian phòng đầy vẻ ảm đạm, mùi thuốc tràn ngập trong không khí.
Bạch Mộc Trần theo Tiểu Ức Khổ vàop hòng, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, không khỏi nhíu mày.
Đưa mắt nhìn lại, Ôn Nhã ngồi xếp bằng trên giường đá, đôi mắt hơi khép lại, khuôn mặt vừa tái nhợt lại vừa thêm chút ửng đỏ. Hơn ba tháng qua, thương thế của Ôn Nhã đã từ từ ổn định lại, có điều vẫn phải dùng thuốc liên tục để duy trì.
“Mẹ, bọn con về rồi.”
Tiểu Ức Khổ sống mũi cay cay, bước nhanh tới cạnh mẹ.
Ôn Nhã từ từ mở mắt, vuốt ve đầu Tiểu Ức Khổ với vẻ yêu mến, mỉm cười hỏi: “Hôm nay học tập ở bắc viện ra sao? Có bị sư phụ trách mắng không?”
“Có mới lạ đấy!”
Tiểu Ức Khổ cố ý ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý: “Sau khi Bạch đại thúc dạy con kiến thức về thuốc, giờ con chế thuốc giỏi lắm nha, trong nửa thời gian lửa cháy đã luyện chế ra bảy thành dược tính, ngay cả đại sư phụ cũng khen con thông minh đấy.”
Cũng chỉ khi ở trước mặt mẹ, Tiểu Ức Khổ mới như một cô bé.
“Hả! Thật không?”
Ôn Nhã quan sát cô con gái mình, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Nàng không cho rằng con gái mình nói khoác, hơn nữa nàng hiểu rất rõ tình hình của con gái. Tiểu Ức Khổ tuy cũng có thông minh, tính cách khá kiên nhẫn, song chỉ trong mấy năm đã được những sư phụ ở bắc viện công nhận, điều này nằm ngoài dự liệu của Ôn Nhã.
Theo cách tính toán bìnht hường, học sinh luyện dược trong vòng nửa thời gian lửa cháy luyện được năm thành dược tính đã coi như xuất sư, nếu đem dược tính luyện tới bảy thành vậy có thể trở thành dược sư cấp thấp nhất. Toàn bộ thị tộc Nam Môn, đan sư chỉ có một vị, dược sư cũng chỉ tầm mười người, từ đó có thể thấy Tiểu Ức Khổ quả có chỗ hơn người.
Đương nhiên, là người mẹ, Ôn Nhã sao không hiểu tài nghệ của con gái. Nửa năm trước, Tiểu Ức Khổ chỉ luyện được bốn thành dược tính, mà chỉ sau vài tháng ngắn ngủi lại tiến bộ nhanh đến vậy, rất hiển nhiên, khả năng chế thuốc của Tiểu Ức Khổ đột nhiên tăng lên là do có sự tác động từ bên ngoài.
Bất tri bất giác, ánh mắt Ôn Nhã chuyển sang phía Bạch Mộc Trần.
/198
|