“Ầm!”
Lưu hỏa bùng nổ, tro bụi bay khắp nơi.
Đám người Nam Môn Khiếu Vân chỉ thấy ánh mắt hoa lên, tiên nô vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện cạnh bọn họ, bên người còn mang theo hai đứa trẻ còn chưa hoàn hồn.
Không sai, là ba người bọn họ.
Nam Môn Phi Vũ cùng Tiểu Ức Khổ bị Bạch Mộc Trần ôm cạnh người, cho dù sắc mặt vẫn tái nhợt song trên người không chút thương tổn. Ngược lại, vì tên đệ tử Nam Môn chưa kịp thoát đi bị nổ cháy xém cả da thịt, vô cùng chật vật.
Quỷ mị? U linh? Hay là pháp thuật gì?
Trong lòng ai nấy đều lạnh lẽo, nếu tiên nô này định ám hại mình, sợ rằng bọn họ đã sớm là một cỗ thi thể.
“Bọn... bọn chúng, không ngờ lại không sao?”
Nam Môn Khiếu Vân lòng hơi run run, khóe mắt đầy vẻ kinh ngạc. Tuy gã không biết tiên nô trước mặt làm cách nào, song gã dám chắc, đối phương tuyệt đối không phải u linh quỷ mị gì đó mà thật sự là tán tiên. Nói đúng hơn, là một tán tiên nắm giữ loại bí thuật nào đó.
Khác với con dân Tiên Giới sinh ra và lớn lên ở đây, con đường tu tiên ở thế tục hạ giới vô cùng vất vả và gian nan, cần trải qua ngàn vạn khổ ải mới phi thăng được lên Tiên Giới... Cho nên, người tu tiên có thể phi thăng tuyệt đối là đối tượng chào mời của các thế lực lớn, bởi tâm tính bọn họ mạnh mẽ hơn, có tiềm chất cao hơn so với con dân Tiên Giới, có thể bước xa hơn trên con đường tu tiên. Cùng một đạo lý, trong số tán tiên độ kiếp thất bại cũng không ít người tài trí kinh thiên, có một hai bộ bí thuật cũng không phải là lạ.
Đương nhiên, chuyện liên quan tới hạ giới Nam Môn Khiếu Vân cũng chỉ thi thoảng nghe người ta nói qua ở Cửu Dương Tiên Viện, còn chưa tận mắt thấy bao giờ. Lúc trước gã còn cảm thấy những lời đó chẳng qua là thổi phồng, xong giờ xem ra chưa chắc đã là giả. Chí ít, biểu hiện vừa rồi của Bạch Mộc Trần vượt xa những gì gã biết về tán tiên.
Tán tiên không có căn nguyên, không cách nào nào tu luyện pháp thuật, tiên quyết, cho nên chắc chắn Bạch Mộc Trần có một loại bí thuật nào đó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Môn Khiếu Vân lại nóng lên đôi chút, có thể lặng lẽ không chút tiếng động bỏ chạy, đây là thủ đoạn giết người phóng hỏa, chạy trốn giữ mạng tuyệt hảo. Giờ gã đã bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì mới có thể thu được bí thuật này.
๑๑۩۞۩๑๑
“Cứu... Cứu mạng...”
“Nhị... Nhị thiếu gia, cứu ta...”
Tro bụi tan đi, con cháu thị tộc Nam Môn bị thương sau vụ nổ bắt đầu rên la cầu cứu.
Nam Môn Khiếu Vân nhanh chóng hồi tỉnh, vội vàng sai người tới cứu giúp.
Thấy các huynh đệ cùng tộc đang hấp hối, đám người thầm phát lạnh, nghĩ lại, nếu lúc đó mình phản ứng hơi chậm một chút, sợ rằng người đang nằm trên mặt đất sẽ là mình.
“Mọi người, mau lấy pháp bảo phòng ngự ra!”
Rốt cuộc vẫn là con cháu trong thị tộc, sau khi cơn hoảng loạn ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc cũng có người tỉnh táo lại.
Nghe câu nhắc này, đám người nhanh chóng lấy pháp bảo phòng ngự của bản thân ra, hơn nữa dùng Nam Môn Khiếu Vân làm trung tâm, tập trung lại một chỗ, cảnh giác trước những biến đổi xung quanh.
Không biết là vô tình hay cố ý, đám con cháu thị tộc Nam Môn rất ăn ý cách ly Bạch Mộc Trần ra, hiển nhiên không coi bọn họ họ như người mình, còn Nam Môn Khiếu Vân lại bí mật quan sát động tĩnh bên phía Bạch Mộc Trần, cũng có ý muốn quan sát xem rốt cuộc tiên nô này tài cán ra sao.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đại... đại thúc, chúng ta không chết à? Không... Không chết!”
Tiểu Ức Khổ ôm chặt cánh tay Bạch Mộc Trần, trong mắt đầy vẻ sợ hãi chưa tan hết, uy hiếp của tử vong giờ vẫn còn rất rõ, lúc này, trong đầu cô bé chỉ có một uy nghĩ, mình không thể chết, mẫu thân vẫn đang chờ mình ở nhà.
Có người sợ cái chết là bởi hèn nhát yếu đuối, có người lại sợ chết vì còn có điều lo lắng, cô bé này là loại người sau.
“Tiểu thư yên tâm, không sao đâu.”
Sắc mặt Bạch Mộc Trần bình thản, giữa hai hàng mi mang theo vẻ căng thẳng. Tình cảnh thật quá hỗn loạn, ngay bản thân chàng còn không dám đảm bảo giữ được tính mạng, huống hồn còn mang theo hai đứa bé.
“Lão Bạch, ngươi... ngươi...”
Nam Môn Phi Vũ kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, trong chốc lát lại chẳng biết nói gì.
Bạch Mộc Trần không có thời gian tìm hiểu suy nghĩ trong lòng hai đứa trẻ, nói thẳng: “Tam thiếu gia, chắc thiếu gia cũng có pháp bảo phòng ngự?”
“Hả? À, có có có!”
Nam Môn Phi Vũ luống cuống lấy từ trong túi trữ vật ra một món đồ, là một kim bài nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên có khắc vài nét hoa văn tính chất phòng ngự.
“Nguy hiểm quá, lúc nãy thiếu chút nữa là phải gặp Diêm Vương rồi, may mà có ngươi...”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ ném kim bài ra, một quầng sáng màu vàng kim bao phủ ba người vào bên trong.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên đấu trường nô lệ vô cùng hỗn loạn, chiến sự không ngừng.
Sử dụng pháp bảo, thi triển tiên quyết, điều khiển tiên thú, kích nổ tiên phù, khởi động trận pháp...
Các thủ pháp tiên đạo tầng tầng lớp lớp khiến người ta hoa cả mắt, hoàn toàn không rảnh để ý tới bên dưới.
Thiên tiên Ngô Dong đang cùng một thiên tiên khác giao đấu bất phân thắng bại, không cách nào rút ra được.
Ba người Nam Môn Vô Song, Tổ Nhược Đồng, Võ Tây Lăng bị một đám chân tiên cửu phẩm bao vây, đám hộ vệ thị tộc cũng khó tới giúp nổi.
Âu Phù Nhạc, Lạc Tâm Oánh, Dung Mặc và Mai Uyển Nhi, đám con cháu tứ đại gia tộc này, kể cả người của đấu trường nô lệ đều bị một thiên tiên chèn ép tới mức không thở nổi.
Mà trong đám người, Tả Nhĩ Lam cùng Nguyễn Hằng phải chịu áp lực lớn nhất, mỗi người bọn họ phải đối mặt với một thiên tiên, nếu không nhờ sự lợi hại của pháp bảo chắc đã sớm bị đám người giết hại.
๑๑۩۞۩๑๑
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Nguyễn Hằng vô cùng kinh sợ, vừa đỡ thế công của thiên tiên vừa lớn tiếng quát hỏi.
Thiên tiên kia không hề trả lời, chỉ cười lạnh, tay lại đánh xuống một pháp quyết uy lực cường đại
Vốn là thích khách, sao phải nhiều lời vô ích.
“Được được được!”
Nguyễn Hằng cười lớn đầy tức giận, vẻ điên cuồng lộ ra trên khuôn mặt, từ lúc tu hành đến giờ đã vài trăm năm, chưa từng có ai khiến gã chật vật như vậy.
“Thiên tiên? Thiên tiên thì đã sao! Bổn thiếu gia muốn xem xem các ngươi có tài cán gì mà dám ra tay với chúng ta... Thiên Giáp Thú, ra cho ta!”
Một tiếng quát ra lệnh, ấn ký màu trắng giữa mi tâm Nguyễn Hằng lóe lên, một con thú lớn xuất hiện trước mặt gã.
Con thú này cường tráng như tê giác, trời sinh chỉ có một con mắt, bốn chân như cây cột trụ, toàn thân đầy lân giáp, khiến người ta có cảm giác nặng nề như núi.
“Ồ? Hồn thú hộ thể tam phẩm.”
Thiên tiên kia lần đầu tiên mỏ miệng, trong giọng nói lộ vẻ kinh ngạc và cẩn trọng.
Hồn thú hộ thân, cũng có thể gọi là linh hồn của tiên thú, hung tính rất nặng khó lòng dạy dỗ, song lại có thần thông đặc biệt. Có điều muốn ngưng tụ linh hồn thần thú chẳng hề dễ dàng, không chỉ cần có tiên thú cao cấp, còn cần bậc đại năng kim tiên dùng thủ đoạn đặc biệt luyện chế mới có thể dung hợp thành hồn thú, bảo vệ chủ nhân.
Linh hồn tiên thú phẩm cấp càng cao, thần thông càng mạnh, có thẻ tăng cường công kích lại có thể gia tăng phòng ngự, thậm chí có thể tăng thêm cường độ cho pháp thuật, giúp bài trừ các loại cấm chế, bố trí chận pháp, vân vân...
Đương nhiên, cũng do hồn thú hộ thân quá quý giá, thường chỉ có một số ít tiên sĩ với thân phận và bối cảnh đặc biệt mới có tư cách nắm giữ.
Hồn thú hộ thân tam phẩm này của Nguyễn Hằng tên là Thiên Giáp, nắm giữ thần thông loại hộ giáp, có lực phòng ngự siêu cường, do phụ thân gã bỏ một khoản thù lao rất cao mới thu được.
Đồng thời, Tả Nhĩ Lam cũng thả ra hồn thú của mình, đứng sánh vai với hồn thú của Nguyễn Hằng.
---o0o---
Lưu hỏa bùng nổ, tro bụi bay khắp nơi.
Đám người Nam Môn Khiếu Vân chỉ thấy ánh mắt hoa lên, tiên nô vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện cạnh bọn họ, bên người còn mang theo hai đứa trẻ còn chưa hoàn hồn.
Không sai, là ba người bọn họ.
Nam Môn Phi Vũ cùng Tiểu Ức Khổ bị Bạch Mộc Trần ôm cạnh người, cho dù sắc mặt vẫn tái nhợt song trên người không chút thương tổn. Ngược lại, vì tên đệ tử Nam Môn chưa kịp thoát đi bị nổ cháy xém cả da thịt, vô cùng chật vật.
Quỷ mị? U linh? Hay là pháp thuật gì?
Trong lòng ai nấy đều lạnh lẽo, nếu tiên nô này định ám hại mình, sợ rằng bọn họ đã sớm là một cỗ thi thể.
“Bọn... bọn chúng, không ngờ lại không sao?”
Nam Môn Khiếu Vân lòng hơi run run, khóe mắt đầy vẻ kinh ngạc. Tuy gã không biết tiên nô trước mặt làm cách nào, song gã dám chắc, đối phương tuyệt đối không phải u linh quỷ mị gì đó mà thật sự là tán tiên. Nói đúng hơn, là một tán tiên nắm giữ loại bí thuật nào đó.
Khác với con dân Tiên Giới sinh ra và lớn lên ở đây, con đường tu tiên ở thế tục hạ giới vô cùng vất vả và gian nan, cần trải qua ngàn vạn khổ ải mới phi thăng được lên Tiên Giới... Cho nên, người tu tiên có thể phi thăng tuyệt đối là đối tượng chào mời của các thế lực lớn, bởi tâm tính bọn họ mạnh mẽ hơn, có tiềm chất cao hơn so với con dân Tiên Giới, có thể bước xa hơn trên con đường tu tiên. Cùng một đạo lý, trong số tán tiên độ kiếp thất bại cũng không ít người tài trí kinh thiên, có một hai bộ bí thuật cũng không phải là lạ.
Đương nhiên, chuyện liên quan tới hạ giới Nam Môn Khiếu Vân cũng chỉ thi thoảng nghe người ta nói qua ở Cửu Dương Tiên Viện, còn chưa tận mắt thấy bao giờ. Lúc trước gã còn cảm thấy những lời đó chẳng qua là thổi phồng, xong giờ xem ra chưa chắc đã là giả. Chí ít, biểu hiện vừa rồi của Bạch Mộc Trần vượt xa những gì gã biết về tán tiên.
Tán tiên không có căn nguyên, không cách nào nào tu luyện pháp thuật, tiên quyết, cho nên chắc chắn Bạch Mộc Trần có một loại bí thuật nào đó.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Môn Khiếu Vân lại nóng lên đôi chút, có thể lặng lẽ không chút tiếng động bỏ chạy, đây là thủ đoạn giết người phóng hỏa, chạy trốn giữ mạng tuyệt hảo. Giờ gã đã bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì mới có thể thu được bí thuật này.
๑๑۩۞۩๑๑
“Cứu... Cứu mạng...”
“Nhị... Nhị thiếu gia, cứu ta...”
Tro bụi tan đi, con cháu thị tộc Nam Môn bị thương sau vụ nổ bắt đầu rên la cầu cứu.
Nam Môn Khiếu Vân nhanh chóng hồi tỉnh, vội vàng sai người tới cứu giúp.
Thấy các huynh đệ cùng tộc đang hấp hối, đám người thầm phát lạnh, nghĩ lại, nếu lúc đó mình phản ứng hơi chậm một chút, sợ rằng người đang nằm trên mặt đất sẽ là mình.
“Mọi người, mau lấy pháp bảo phòng ngự ra!”
Rốt cuộc vẫn là con cháu trong thị tộc, sau khi cơn hoảng loạn ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc cũng có người tỉnh táo lại.
Nghe câu nhắc này, đám người nhanh chóng lấy pháp bảo phòng ngự của bản thân ra, hơn nữa dùng Nam Môn Khiếu Vân làm trung tâm, tập trung lại một chỗ, cảnh giác trước những biến đổi xung quanh.
Không biết là vô tình hay cố ý, đám con cháu thị tộc Nam Môn rất ăn ý cách ly Bạch Mộc Trần ra, hiển nhiên không coi bọn họ họ như người mình, còn Nam Môn Khiếu Vân lại bí mật quan sát động tĩnh bên phía Bạch Mộc Trần, cũng có ý muốn quan sát xem rốt cuộc tiên nô này tài cán ra sao.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đại... đại thúc, chúng ta không chết à? Không... Không chết!”
Tiểu Ức Khổ ôm chặt cánh tay Bạch Mộc Trần, trong mắt đầy vẻ sợ hãi chưa tan hết, uy hiếp của tử vong giờ vẫn còn rất rõ, lúc này, trong đầu cô bé chỉ có một uy nghĩ, mình không thể chết, mẫu thân vẫn đang chờ mình ở nhà.
Có người sợ cái chết là bởi hèn nhát yếu đuối, có người lại sợ chết vì còn có điều lo lắng, cô bé này là loại người sau.
“Tiểu thư yên tâm, không sao đâu.”
Sắc mặt Bạch Mộc Trần bình thản, giữa hai hàng mi mang theo vẻ căng thẳng. Tình cảnh thật quá hỗn loạn, ngay bản thân chàng còn không dám đảm bảo giữ được tính mạng, huống hồn còn mang theo hai đứa bé.
“Lão Bạch, ngươi... ngươi...”
Nam Môn Phi Vũ kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, trong chốc lát lại chẳng biết nói gì.
Bạch Mộc Trần không có thời gian tìm hiểu suy nghĩ trong lòng hai đứa trẻ, nói thẳng: “Tam thiếu gia, chắc thiếu gia cũng có pháp bảo phòng ngự?”
“Hả? À, có có có!”
Nam Môn Phi Vũ luống cuống lấy từ trong túi trữ vật ra một món đồ, là một kim bài nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên có khắc vài nét hoa văn tính chất phòng ngự.
“Nguy hiểm quá, lúc nãy thiếu chút nữa là phải gặp Diêm Vương rồi, may mà có ngươi...”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ ném kim bài ra, một quầng sáng màu vàng kim bao phủ ba người vào bên trong.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên đấu trường nô lệ vô cùng hỗn loạn, chiến sự không ngừng.
Sử dụng pháp bảo, thi triển tiên quyết, điều khiển tiên thú, kích nổ tiên phù, khởi động trận pháp...
Các thủ pháp tiên đạo tầng tầng lớp lớp khiến người ta hoa cả mắt, hoàn toàn không rảnh để ý tới bên dưới.
Thiên tiên Ngô Dong đang cùng một thiên tiên khác giao đấu bất phân thắng bại, không cách nào rút ra được.
Ba người Nam Môn Vô Song, Tổ Nhược Đồng, Võ Tây Lăng bị một đám chân tiên cửu phẩm bao vây, đám hộ vệ thị tộc cũng khó tới giúp nổi.
Âu Phù Nhạc, Lạc Tâm Oánh, Dung Mặc và Mai Uyển Nhi, đám con cháu tứ đại gia tộc này, kể cả người của đấu trường nô lệ đều bị một thiên tiên chèn ép tới mức không thở nổi.
Mà trong đám người, Tả Nhĩ Lam cùng Nguyễn Hằng phải chịu áp lực lớn nhất, mỗi người bọn họ phải đối mặt với một thiên tiên, nếu không nhờ sự lợi hại của pháp bảo chắc đã sớm bị đám người giết hại.
๑๑۩۞۩๑๑
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Nguyễn Hằng vô cùng kinh sợ, vừa đỡ thế công của thiên tiên vừa lớn tiếng quát hỏi.
Thiên tiên kia không hề trả lời, chỉ cười lạnh, tay lại đánh xuống một pháp quyết uy lực cường đại
Vốn là thích khách, sao phải nhiều lời vô ích.
“Được được được!”
Nguyễn Hằng cười lớn đầy tức giận, vẻ điên cuồng lộ ra trên khuôn mặt, từ lúc tu hành đến giờ đã vài trăm năm, chưa từng có ai khiến gã chật vật như vậy.
“Thiên tiên? Thiên tiên thì đã sao! Bổn thiếu gia muốn xem xem các ngươi có tài cán gì mà dám ra tay với chúng ta... Thiên Giáp Thú, ra cho ta!”
Một tiếng quát ra lệnh, ấn ký màu trắng giữa mi tâm Nguyễn Hằng lóe lên, một con thú lớn xuất hiện trước mặt gã.
Con thú này cường tráng như tê giác, trời sinh chỉ có một con mắt, bốn chân như cây cột trụ, toàn thân đầy lân giáp, khiến người ta có cảm giác nặng nề như núi.
“Ồ? Hồn thú hộ thể tam phẩm.”
Thiên tiên kia lần đầu tiên mỏ miệng, trong giọng nói lộ vẻ kinh ngạc và cẩn trọng.
Hồn thú hộ thân, cũng có thể gọi là linh hồn của tiên thú, hung tính rất nặng khó lòng dạy dỗ, song lại có thần thông đặc biệt. Có điều muốn ngưng tụ linh hồn thần thú chẳng hề dễ dàng, không chỉ cần có tiên thú cao cấp, còn cần bậc đại năng kim tiên dùng thủ đoạn đặc biệt luyện chế mới có thể dung hợp thành hồn thú, bảo vệ chủ nhân.
Linh hồn tiên thú phẩm cấp càng cao, thần thông càng mạnh, có thẻ tăng cường công kích lại có thể gia tăng phòng ngự, thậm chí có thể tăng thêm cường độ cho pháp thuật, giúp bài trừ các loại cấm chế, bố trí chận pháp, vân vân...
Đương nhiên, cũng do hồn thú hộ thân quá quý giá, thường chỉ có một số ít tiên sĩ với thân phận và bối cảnh đặc biệt mới có tư cách nắm giữ.
Hồn thú hộ thân tam phẩm này của Nguyễn Hằng tên là Thiên Giáp, nắm giữ thần thông loại hộ giáp, có lực phòng ngự siêu cường, do phụ thân gã bỏ một khoản thù lao rất cao mới thu được.
Đồng thời, Tả Nhĩ Lam cũng thả ra hồn thú của mình, đứng sánh vai với hồn thú của Nguyễn Hằng.
---o0o---
/198
|