Có Tiên Giáp Chiến Thần yểm hộ, ba vị thiên tiên có thể thoải mái thi triển các thủ đoạn.
Giờ phút này, bất kể là Tả Nhĩ Lam hay Nguyễn Hằng, hay đám Âu Phù Nhạc, Lạc Tâm Oánh đều phải chịu áp lực trước giờ chưa từng có. Đặc biệt là dưới sự áp chế mãnh liệt của Tiên Giáp Chiến Thần, thế công của bọn họ cũng chẳng thể tạo thành thương tổn thật sự cho kẻ địch. Ngược lại, từng hộ vệ xung quanh tử thương nặng nề, ngay cả đám người Lạc Thiên Quang cũng thân chịu trọng thương.
๑๑۩۞۩๑๑
Ở một bên khác, đám người Nam Môn Vô Song, Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cũng đang trong cảnh gian nan.
Con cháu thị tộc như họ không có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp như bọn họ, chỉ có thể dựa vào pháp bảo bản thân để đọ sức cùng kẻ địch. Song thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, dẫu dốc toàn bộ sức lực ra cũng không cách nào thoát thân, thậm chí vài lần suýt nữa rơi vào trận địa của địch, chỉ khổ sở phòng thủ, chờ cơ hội.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên bầu trời thi thoảng lại có người rơi xuống, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả đấu trường nô lệ.
Chém giết của tiên đạo thảm khốc hơn so với chiến tranh nhiều, chỉ động một chút là thần hình câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu thoát, ngươi không chết thì ta vong, không có chỗ cho lòng từ bi.
Nhìn lên trận chém giết kịch liệt trên bầu trời, thần sắc Bạch Mộc Trần lộ vẻ căng thẳng vô cùng. Chàng từng gặp thiên tiên, thậm chí tự tay giết một thiên tiên tam phẩm, song đó chẳng qua là dùng chút tiểu xảo mà thôi, sau đó, tam đại tiên tông của Đông Phượng Lân phái ba thiên tiên ra, chẳng phải đánh chàng rơi xuống tuyệt cảnh Thiên Uyên sao.
Những lần trước chỉ đối diện vài lần, nói thật ra, đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần thật sự thấy thực lực của thiên tiên, tiên quyết pháp bảo cùng xuất hiện, thủ đoạn vô cùng sắc bén, khong phải thứ mà chân tiên bình thường có thể chống đỡ nổi, nếu không nhờ đám người Tả Nhĩ Lam và Nguyễn Hằng mỗi người còn có một lá bài chưa lật, sợ rằng bọn họ đã sớm bị đối phương bắt sống.
Hơn nữa, Bạch Mộc Trần nhận ra những vị thiên tiên này có vẻ khá kiêng kỵ Thái Nhất Tông và Thiên Vi Phủ nên không định làm thương tổn tính mạng Tả Nhĩ Lam và Nguyễn Hằng, bằng không, với dùng lực lượng thuần túy của ba thiên tiên chèn ép, đám người kia chẳng biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
Đầu tiên là hai đại kim tiên quyết đấu sinh tử, giờ lại là thiên tiên và chân tiên loạn đấu.
Bạch Mộc Trần không ngờ lần đầu tiên mình ra ngoài lại gặp phải chuyện sóng to gió lớn như vậy, nếu biết sớm, nói thế nào chàng cũng không mang Tiểu Ức Khổ ra ngoài.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hai đứa trẻ, Bạch Mộc Trần ngầm thở dài, sau đó quan sát xung quanh, xem có cơ hội rời khỏi nơi này hay không.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên khán đài, dư uy của thiên tiên cùng với sự giết chóc điên cuồng của hắc nô tạo thành vô số tử thương.
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn! Tiếng chửi bới trong tuyệt vọng! Sợ hãi khôn cùng!
Không ít người cắn răng thề, chỉ cần sống sót qua được hôm nay, từ nay về sau xe không bao giờ xem thứ quỷ quái như tỷ thí ở đấu trường nô lệ nữa. Còn người thông minh hơn một chút lập tức lấy linh khí ra bay lên bầu trời, song đáng tiếc, còn chưa kịp thở dào đã bị dư âm của thiên tiên tiêu diệt. Có thể nói lên trời không lối, xuống đất không xong.
Ở một góc xa xa, đám con cháu thị tộc nam môn trong lòng run sợ, sợ không biết lúc nào sẽ đến phiên mình.
“Nhị, nhị thiếu gia, mau nghĩ cách đi, cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì chúng ta cũng xong đời.”
Một người mở miệng khiến những người khác cũng căng thẳng theo, cùng nhìn về phía Nam Môn Khiếu Vân.
“Làm sao đây, làm sao đây, ông đây thì có cách gì?”
Nam Môn Khiếu Vân tức giận quát lớn, như muốn xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Lúc này, dưới hoàn cảnh đáng sợ như vậy, hắn cũng sợ muốn chết, thân phận, địa vị, giờ thì đều chẳng có nghĩ lý gì cả.
“...”
“Mẹ kiếp, các người bình thường miệng lưỡi trơn tuột lắm cơ mà, sao giờ đều như người câm cả rồi?”
Nghe Nam Môn Khiếu Vân châm chọc như vậy, đám người đều vô cùng xấu hổ, định phản bác song lại chẳng có dũng khí.
Im lặng một lúc, lại có người mở miệng nói: “Nhị thiếu gia, hay là chúng ta đi tìm con cháu hai tộc khác liên thủ đi! Xem có cách nào phá vỡ cấm chế ở nơi này không.”
“Ồ! Liên thủ?”
Thần sắc Nam Môn Khiếu Vân hơi động, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía khán đài, thấy người của hai gia tộc Vũ, Tổ cũng không ít, đang kết thành từng nhóm, tổn thất cũng không quá lớn.
“Liên thủ cũng là một cách tốt, nhưng cấm chế nơi này là do thiên tiên bày ra...”
Nam Môn Khiếu Vân hơi do dự, cấm chế do thiên tiên tạo ra, chỉ dựa vào đám con ông cháu cha bọn họ sợ rất khó phá nổi, cách này xem ra vẫn không thực tế.
Ngay lúc mọi người đang sửng sốt, trên bầu trời bỗng hạ xuống vài chục ánh sáng lạnh, khiến mọi người sợ tới mực vội vàng né tránh.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
“Ầm... Ầm.... Ầm...”
Ánh lạnh bắn thẳng xuống mặt đất làm đất đá bắn lung tung, vài nơi trong khán đài lập tức sụp đổ, đám con cháu thị tộc Nam Môn cũng bị bụi đất nhấn chìm.
Bạch Mộc Trần phản ứng cực nhanh, Ẩn Độn lập tức thi triển, mang theo hai đứa trẻ xuất hiện giữa đấu trường nô lệ.
“Phù!”
Cố thở dốc một tiếng, sắc mặt Bạch Mộc Trần trắng bệch. Trong thời gian ngắn thi triển hai lần Ẩn Độn, cho dù giờ chàng đã là tán tiên nhất kiếp song cũng khó lòng chịu nổi lực đè ép của không gian lên cơ thể.
“Đại thúc, thúc... thúc làm sao vậy?”
Tiểu Ức Khổ thấy dáng vẻ khổ sở của Bạch Mộc Trần, gấp tới phát khóc.
Nam Môn Phi Vũ sắc mặt cũng vô cùng lo lắng, bọn họ đều biết, nếu không có mình chắc chắn đối phương không mệt tới như vậy.
“Ta không sao, hai người không cần lo lắng.”
Hít thở vài hơi, Bạch Mộc Trần nhẹ giọng trấn an hai câu sau đó cảnh giác chú ý khắp bốn phía.
Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy tiên dân xung quanh tử thương liên tiếp, còn trong căn hầm đá cách đó không xa truyền tới một khí tức yếu ớt.
Bạch Mộc Trần tiến tới, chỉ thấy trong đống đổ nát vẫn còn người sống, chính là Quỷ Nhận vừa bị hắc nô đánh cho sống dở chết dở.
Không biết nên nói Quỷ Nhận xui xẻo hay là may mắn, tuy suýt nữa bị hắc nô giết chết song lại tránh được dư kình của thiên tiên, có thể coi là may mắn trong bất hạnh.
Không chút do dự, Bạch Mộc Trần lập tức đỡ Quỷ Nhận lên, truyền một luồng tiên nguyên vào bảo vệ tâm thần đối phương khỏi bị sụp đổ.
“Cám... cám ơn!”
Quỷ Nhận tỉnh lại trong cơn suy yếu, nói một tiếng cám ơn. Có điều khi y thấy nô ấn màu trắng giữa mi tâm Bạch Mộc Trần không khỏi ngẩn ra đôi chút, dù thế nào y cũng không ngờ nổi người cứu mình lại là một tiên nô.
“Cám ơn!”
Lại cám ơn một tiếng, lúc này giọng nói củ Quỷ Nhận đã thêm vài phần gượng gạo.
Đang lúc đối phương quan sát bản thân, Bạch Mộc Trần cũng quan sát lại.
Người này là tán tiên nhị kiếp song trông còn trẻ hơn so với tưởng tượng của mình, chắc cũng là người gặp kỳ ngộ bất phàm. Hơn nữa, giữa hai hàng mi của y lộ vẻ hung tàn, xem ra cuộc sống cũng không dễ dàng.
“Được rồi, nơi này giờ đang rất nguy hiểm, ngươi nghỉ ngơi khôi phục một lát đi.”
Bạch Mộc Trần vỗ vỗ bả vai Quỷ Nhận sau đó đi về phía hai đứa trẻ.
---o0o---
Giờ phút này, bất kể là Tả Nhĩ Lam hay Nguyễn Hằng, hay đám Âu Phù Nhạc, Lạc Tâm Oánh đều phải chịu áp lực trước giờ chưa từng có. Đặc biệt là dưới sự áp chế mãnh liệt của Tiên Giáp Chiến Thần, thế công của bọn họ cũng chẳng thể tạo thành thương tổn thật sự cho kẻ địch. Ngược lại, từng hộ vệ xung quanh tử thương nặng nề, ngay cả đám người Lạc Thiên Quang cũng thân chịu trọng thương.
๑๑۩۞۩๑๑
Ở một bên khác, đám người Nam Môn Vô Song, Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cũng đang trong cảnh gian nan.
Con cháu thị tộc như họ không có thủ đoạn tầng tầng lớp lớp như bọn họ, chỉ có thể dựa vào pháp bảo bản thân để đọ sức cùng kẻ địch. Song thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, dẫu dốc toàn bộ sức lực ra cũng không cách nào thoát thân, thậm chí vài lần suýt nữa rơi vào trận địa của địch, chỉ khổ sở phòng thủ, chờ cơ hội.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên bầu trời thi thoảng lại có người rơi xuống, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả đấu trường nô lệ.
Chém giết của tiên đạo thảm khốc hơn so với chiến tranh nhiều, chỉ động một chút là thần hình câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu thoát, ngươi không chết thì ta vong, không có chỗ cho lòng từ bi.
Nhìn lên trận chém giết kịch liệt trên bầu trời, thần sắc Bạch Mộc Trần lộ vẻ căng thẳng vô cùng. Chàng từng gặp thiên tiên, thậm chí tự tay giết một thiên tiên tam phẩm, song đó chẳng qua là dùng chút tiểu xảo mà thôi, sau đó, tam đại tiên tông của Đông Phượng Lân phái ba thiên tiên ra, chẳng phải đánh chàng rơi xuống tuyệt cảnh Thiên Uyên sao.
Những lần trước chỉ đối diện vài lần, nói thật ra, đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần thật sự thấy thực lực của thiên tiên, tiên quyết pháp bảo cùng xuất hiện, thủ đoạn vô cùng sắc bén, khong phải thứ mà chân tiên bình thường có thể chống đỡ nổi, nếu không nhờ đám người Tả Nhĩ Lam và Nguyễn Hằng mỗi người còn có một lá bài chưa lật, sợ rằng bọn họ đã sớm bị đối phương bắt sống.
Hơn nữa, Bạch Mộc Trần nhận ra những vị thiên tiên này có vẻ khá kiêng kỵ Thái Nhất Tông và Thiên Vi Phủ nên không định làm thương tổn tính mạng Tả Nhĩ Lam và Nguyễn Hằng, bằng không, với dùng lực lượng thuần túy của ba thiên tiên chèn ép, đám người kia chẳng biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
Đầu tiên là hai đại kim tiên quyết đấu sinh tử, giờ lại là thiên tiên và chân tiên loạn đấu.
Bạch Mộc Trần không ngờ lần đầu tiên mình ra ngoài lại gặp phải chuyện sóng to gió lớn như vậy, nếu biết sớm, nói thế nào chàng cũng không mang Tiểu Ức Khổ ra ngoài.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của hai đứa trẻ, Bạch Mộc Trần ngầm thở dài, sau đó quan sát xung quanh, xem có cơ hội rời khỏi nơi này hay không.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên khán đài, dư uy của thiên tiên cùng với sự giết chóc điên cuồng của hắc nô tạo thành vô số tử thương.
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn! Tiếng chửi bới trong tuyệt vọng! Sợ hãi khôn cùng!
Không ít người cắn răng thề, chỉ cần sống sót qua được hôm nay, từ nay về sau xe không bao giờ xem thứ quỷ quái như tỷ thí ở đấu trường nô lệ nữa. Còn người thông minh hơn một chút lập tức lấy linh khí ra bay lên bầu trời, song đáng tiếc, còn chưa kịp thở dào đã bị dư âm của thiên tiên tiêu diệt. Có thể nói lên trời không lối, xuống đất không xong.
Ở một góc xa xa, đám con cháu thị tộc nam môn trong lòng run sợ, sợ không biết lúc nào sẽ đến phiên mình.
“Nhị, nhị thiếu gia, mau nghĩ cách đi, cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì chúng ta cũng xong đời.”
Một người mở miệng khiến những người khác cũng căng thẳng theo, cùng nhìn về phía Nam Môn Khiếu Vân.
“Làm sao đây, làm sao đây, ông đây thì có cách gì?”
Nam Môn Khiếu Vân tức giận quát lớn, như muốn xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Lúc này, dưới hoàn cảnh đáng sợ như vậy, hắn cũng sợ muốn chết, thân phận, địa vị, giờ thì đều chẳng có nghĩ lý gì cả.
“...”
“Mẹ kiếp, các người bình thường miệng lưỡi trơn tuột lắm cơ mà, sao giờ đều như người câm cả rồi?”
Nghe Nam Môn Khiếu Vân châm chọc như vậy, đám người đều vô cùng xấu hổ, định phản bác song lại chẳng có dũng khí.
Im lặng một lúc, lại có người mở miệng nói: “Nhị thiếu gia, hay là chúng ta đi tìm con cháu hai tộc khác liên thủ đi! Xem có cách nào phá vỡ cấm chế ở nơi này không.”
“Ồ! Liên thủ?”
Thần sắc Nam Môn Khiếu Vân hơi động, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía khán đài, thấy người của hai gia tộc Vũ, Tổ cũng không ít, đang kết thành từng nhóm, tổn thất cũng không quá lớn.
“Liên thủ cũng là một cách tốt, nhưng cấm chế nơi này là do thiên tiên bày ra...”
Nam Môn Khiếu Vân hơi do dự, cấm chế do thiên tiên tạo ra, chỉ dựa vào đám con ông cháu cha bọn họ sợ rất khó phá nổi, cách này xem ra vẫn không thực tế.
Ngay lúc mọi người đang sửng sốt, trên bầu trời bỗng hạ xuống vài chục ánh sáng lạnh, khiến mọi người sợ tới mực vội vàng né tránh.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
“Ầm... Ầm.... Ầm...”
Ánh lạnh bắn thẳng xuống mặt đất làm đất đá bắn lung tung, vài nơi trong khán đài lập tức sụp đổ, đám con cháu thị tộc Nam Môn cũng bị bụi đất nhấn chìm.
Bạch Mộc Trần phản ứng cực nhanh, Ẩn Độn lập tức thi triển, mang theo hai đứa trẻ xuất hiện giữa đấu trường nô lệ.
“Phù!”
Cố thở dốc một tiếng, sắc mặt Bạch Mộc Trần trắng bệch. Trong thời gian ngắn thi triển hai lần Ẩn Độn, cho dù giờ chàng đã là tán tiên nhất kiếp song cũng khó lòng chịu nổi lực đè ép của không gian lên cơ thể.
“Đại thúc, thúc... thúc làm sao vậy?”
Tiểu Ức Khổ thấy dáng vẻ khổ sở của Bạch Mộc Trần, gấp tới phát khóc.
Nam Môn Phi Vũ sắc mặt cũng vô cùng lo lắng, bọn họ đều biết, nếu không có mình chắc chắn đối phương không mệt tới như vậy.
“Ta không sao, hai người không cần lo lắng.”
Hít thở vài hơi, Bạch Mộc Trần nhẹ giọng trấn an hai câu sau đó cảnh giác chú ý khắp bốn phía.
Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy tiên dân xung quanh tử thương liên tiếp, còn trong căn hầm đá cách đó không xa truyền tới một khí tức yếu ớt.
Bạch Mộc Trần tiến tới, chỉ thấy trong đống đổ nát vẫn còn người sống, chính là Quỷ Nhận vừa bị hắc nô đánh cho sống dở chết dở.
Không biết nên nói Quỷ Nhận xui xẻo hay là may mắn, tuy suýt nữa bị hắc nô giết chết song lại tránh được dư kình của thiên tiên, có thể coi là may mắn trong bất hạnh.
Không chút do dự, Bạch Mộc Trần lập tức đỡ Quỷ Nhận lên, truyền một luồng tiên nguyên vào bảo vệ tâm thần đối phương khỏi bị sụp đổ.
“Cám... cám ơn!”
Quỷ Nhận tỉnh lại trong cơn suy yếu, nói một tiếng cám ơn. Có điều khi y thấy nô ấn màu trắng giữa mi tâm Bạch Mộc Trần không khỏi ngẩn ra đôi chút, dù thế nào y cũng không ngờ nổi người cứu mình lại là một tiên nô.
“Cám ơn!”
Lại cám ơn một tiếng, lúc này giọng nói củ Quỷ Nhận đã thêm vài phần gượng gạo.
Đang lúc đối phương quan sát bản thân, Bạch Mộc Trần cũng quan sát lại.
Người này là tán tiên nhị kiếp song trông còn trẻ hơn so với tưởng tượng của mình, chắc cũng là người gặp kỳ ngộ bất phàm. Hơn nữa, giữa hai hàng mi của y lộ vẻ hung tàn, xem ra cuộc sống cũng không dễ dàng.
“Được rồi, nơi này giờ đang rất nguy hiểm, ngươi nghỉ ngơi khôi phục một lát đi.”
Bạch Mộc Trần vỗ vỗ bả vai Quỷ Nhận sau đó đi về phía hai đứa trẻ.
---o0o---
/198
|