Nên làm gì bây giờ?
Hắc nô và Nam Môn Khiếu Vân đều ở ngay sau lưng, chỉ có thả hai đứa trẻ xuống, Bạch Mộc Trần mới có cơ hội thoát thân.
Song Bạch Mộc Trần sẽ bỏ hai đứa trẻ lại sao?
Đương nhiên là không!
Trước không nói hai đứa trẻ này từng cứu mạng chàng tại Hắc Phong Nhai, cho dù không có bất cứ quan hệ nào chàng cũng không thể làm chuyện máu lạnh như vậy được, đẫu sao đây cũng là hai sinh mạng bé nhỏ!
Không giống với ham muốn cá nhân của những người khác, cũng khác với vẻ cao thượng của bọn họ, quan niệm đúng sai của Bạch Mộc Trần cực kỳ dễ hiểu, đúng là đúng mà sai là sai, không khác biệt quá lớn. Chàng là đứa trẻ mồ côi trong chiến loạn được sư tôn mang về tông môn nuôi lớn, cho nên vô cùng cảm kích sinh mạng, cũng hiểu nên quý trọng nó. Trong thế giới của chàng không có cái gọi là anh hùng thời loạn thế, cũng không có thứ gọi là dùng đại nghĩ diệt thân. Bởi vì, đúng vẫn luôn là đúng, sai vẫn luôn là sai, còn những người vì mục đích nào đó mà hy sinh những người vô tội,c ho dù thật sự vì đại nhân đại nghĩa, cho dù chiếm đỉnh cao của đạo đức, Bạch Mộc Trần cũng không công nhận.
Ân cừu, thị phi, đúng sai, thiên đạo trong lòng người.
Bạch Mộc Trần là người như vậy, phẩm cách có thể không gọi là cao thượng, song lại hết sức chân thành và kiên cường. Chỉ tiếc là trong thế giới mạnh được yếu thua này, người quá chân thành thường không tiến xa được, bởi có quá nhiều thứ ràng buộc bọn họ, khiến bọn họ phải lo lắng.
Nhìn khuôn mặt non nớt lo sợ của hai đứa trẻ, Bạch Mộc Trần sao nỡ nhẫn tâm vứt bỏ cơ chứ.
๑๑۩۞۩๑๑
Không cần suy nghĩ quá phức tạp nữa, Bạch Mộc Trần bỗng dừng bước, xoay người lại.
“Đại thúc, có phải chúng ta thoát rồi không?”
Tiểu Ức Khổ hỏi nhỏ, Nam Môn Phi Vũ im lặng không nói gì.
Bọn họ nấp sau Bạch Mộc Trần, song không vì dừng lại mà thấy tuyệt vọng hay sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng đó, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ.
Bóng dáng gầy gò thẳng tắp tới lạ thường, khuôn mặt bình tĩnh mang theo vẻ kiên quyết, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt khiến người ta buốt lạnh.
Hai đứa trẻ không khỏi rùng mình, đây là lần đầu tiên cả hai cảm nhận được sự tức giận của Bạch Mộc Trần, người bình thường hiền lành hòa nhã, một khi nổi giận lại như đổi một kẻ khác.
Cách đó không xa, Quỷ Nhận thấy hết mọi phản ứng của Bạch Mộc Trần, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, một tiên nô mới nhất kiếp làm sao lại có sát khí đằng đằng như vậy, đây đâu phải thứ khí chất chỉ tùy ý giết vài người là ngưng tụ được, xem ra đối phương cũng không phải tiên nô bình thường.
“Bùng!”
Bạch Mộc Trần đoạt kiếm của Nam Môn Phi Vũ rồi nói: “Hai người cố đợi ở đây, đừng chạy loạn, để ta dụ tên kia đi, mong tam thiếu gia che chở cho tiểu thư.”
“Lão... lão Bạch!”
“Đại thúc!”
Hai đứa trẻ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Mộc Trần đã xông ra ngoài.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong lòng vô cùng tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng chém giết, cũng chẳng nghe thấy những tiếng động huyên náo xung quanh, chỉ có tiếng gió xẹt qua.
Con người khi tuyệt vọng thường vô cùng cố chấp.
Nam Môn Khiếu Vân tự biết mình phải chết, một lòng một dạ nghĩ cách kéo người chôn cùng, không ngờ tiên nô trước mặt lại chủ động dừng lại, hơn nữa còn chạy về phía mình.
Được cứu rồi! Được cứu rồi!
Trong lòng Nam Môn Khiếu Vân vô cùng vui sướng, chẳng khác nào người mù được thấy lại ánh sáng mặt trời.
“Tới đây, mau! Mau tới giúp ta cản...”
Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt, chỉ thấy Bạch Mộc Trần đột nhiên đá thẳng tới hất Nam Môn Khiếu Vân văng thẳng về phía sau.
“Bùng!”
Ngã lăn trên mặt đất, Nam Môn Khiếu Vân sắc mặt bối rối, thậm chí không cảm nhận thấy sự đau đớn trên khuôn mặt. Dù thế nào gã cũng không ngờ một tên tiện nô lại dám đá mình!
Tên tiện nô đó sao dám to gan làm vậy? Tên tiện nô đó sao dám đối xử với mình như vậy?
Ta là thiếu gia của thị tộc Nam Môn, ta là nhị thiếu gia!
Nam Môn Khiếu Vân coi như hoàn toàn an toàn, tuy hắn rất lưu luyến cuộc sống, song lại chẳng hề cảm kích Bạch Mộc Trần, trái lại trong mắt thoáng hiện vẻ oán độc dữ tợn.
๑๑۩۞۩๑๑
Bạch Mộc Trần giờ cũng chẳng rảnh mà để ý tới Nam Môn Khiếu Vân, cú đá này của chàng đã thành công, thu hút sự chú ý của tiên nô, một mùi máu tanh phả thẳng vào mặt.
“Hống~”
Trong tiếng hống giận dữ, nắm đấm của hắc nô điên cuồng nện xuống.
Bạch Mộc Trần cũng chẳng hề khách khí, linh kiếm trong tay đâm thẳng tới, như đã quyết ý xả thân.
“Bùng!”
Hai người vừa chạm vào nhau đã nhanh chóng lui lại.
Hắc nô bị chấn động lui lại vài bước, Bạch Mộc Trần lại bị lực lượng mạnh mẽ đó hất thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, sống chết không rõ.
Thấy cảnh tượng đó, mọi người trên khán đài đều vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.
Trong ấn tượng của mọi người, đây là lần đầu tiên hắc nô bị đánh lui, cho dù Bạch Mộc Trần cũng phải trả một cái giá khá nặng, song quả thực, chàng đã làm được việc người khác không làm nổi. Không ai biết chàng dùng cách nào, chỉ hơi tiếc nuối, nếu người này có thể kiên trì thêm chốc lát thì hay!
“Hống~”
Hắc nô bị kích thích, hung tính càng tăng, vừa rít gào vừa lao về phía Bạch Mộc Trần như muốn xe nhỏ đối phương ra.
Đang lúc mọi người cho rằng Bạch Mộc Trần chắc chắn phải chết, bóng người đang nằm trên mặt đất bỗng từ từ đứng dậy, ngoại trừ khóe miệng chảy một tia máu, sắc mặt trắng bệch, xem ra không trở ngại gì.
“Trở lại!”
Một tiếng quát vang lên, Bạch Mộc Trần không lùi mà tiến tới, khí thế còn hung tợn hơn so với lúc vừa rồi.
“Bùng!”
Mũi kiếm đâm vào nắm tay, khó tiến thêm được chút nào.
Hắc nô không chút ổn hại song Bạch Mộc Trần lại bị đánh văng ra, cánh tay run run tê dại.
Lực lượng của hắc nô vô cùng mạnh mẽ, lại có tính phá hoại và ăn món, nếu không nhờ phẩm chất của thanh linh kiếm khá tốt, sợ rằng Bạch Mộc Trần đã phải chịu cảnh kiếm nát người tan.
So với lần giao thủ trước, lần thứ hai này Bạch Mộc Trần đã khống chế lực đạo linh hoạt hơn nhiều, ít ra cũng không bị đánh văng ra.
“Sao... sao lại như vậy được?”
Mọi người trợn tròn hai mắt nhìn vào giữa đấu trường, đặc biệt là Quỷ Nhận cách đó không xa, cùng là tán tiên, không ai hiểu rõ hơn sự yếu đuối của tán tiên.
Tán tiên là thân thể không căn cơ, không cách nào chịu nổi áp lực quá lớn, bằng không tiên thể sẽ sụp đổ, rơi vào cảnh thần hồn câu diệt. Song Bạch Mộc Trần chỉ dùng tu vi nhất kiêp lại có thể cứng đối cứng với hắc nô nhị kiếp, hơn nữa chỉ bị thương đôi chút, đây mới là chuyện khiến người ta khó lòng tin nổi.
Đúng vậy, không chỉ người khác ngạc nhiên, ngay cả Bạch Mộc Trần cũng khó lòng tin nổi.
Mặc dù đã vượt qua nhất chuyển tán tiên kiếp, song chàng cũng không nghĩ là bản thân mạnh mẽ, nhiều lắm cũng chỉ hơn tán tiên nhất kiếp bình thường một chút, thực lực tương đương với chân tiên ngũ phẩm hay lục phẩm, nếu phát huy tốt có thể đối phó được với chân tiên bát phẩm. Song, khi thật sự giao thủ với người khác, chàng nhận ra, không ngờ mình đã phát triển tới mức này.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần tranh đấu với người khác sau khi độ kiếp thành công, đối phương là một hắc nô nhị kiếp, tu vi tương đương với chân tiên cửu phẩm, đồng thời lực lượng và thân thể cũng hơn xa chân tiên bình thường.
Cho dù vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, song cuối cùng Bạch Mộc Trần cũng có đánh giá mới về thực lực bản thân.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên thực tế Bạch Mộc Trần có thực lực như vậy cũng không lạ. Tình cảnh của chàng khi độ kiếp là cửu tử nhất sinh, không chỉ chịu đựng bốn mươi luồng tinh hồn lực tẩy luyện, còn dùng phép Tam Chuyển Lục Độ trong Hóa Thần Quyết ra ngưng luyện lại thân thể tán tiên, bởi vậy thần thức của chàng còn đáng sợ hơn thiên tiên bình thường, cường độ cơ thể cũng không kém hơn so với chân tiên ngũ phẩm.
Đây, chính là thực lực của Bạch Mộc Trần.
---o0o---
Hắc nô và Nam Môn Khiếu Vân đều ở ngay sau lưng, chỉ có thả hai đứa trẻ xuống, Bạch Mộc Trần mới có cơ hội thoát thân.
Song Bạch Mộc Trần sẽ bỏ hai đứa trẻ lại sao?
Đương nhiên là không!
Trước không nói hai đứa trẻ này từng cứu mạng chàng tại Hắc Phong Nhai, cho dù không có bất cứ quan hệ nào chàng cũng không thể làm chuyện máu lạnh như vậy được, đẫu sao đây cũng là hai sinh mạng bé nhỏ!
Không giống với ham muốn cá nhân của những người khác, cũng khác với vẻ cao thượng của bọn họ, quan niệm đúng sai của Bạch Mộc Trần cực kỳ dễ hiểu, đúng là đúng mà sai là sai, không khác biệt quá lớn. Chàng là đứa trẻ mồ côi trong chiến loạn được sư tôn mang về tông môn nuôi lớn, cho nên vô cùng cảm kích sinh mạng, cũng hiểu nên quý trọng nó. Trong thế giới của chàng không có cái gọi là anh hùng thời loạn thế, cũng không có thứ gọi là dùng đại nghĩ diệt thân. Bởi vì, đúng vẫn luôn là đúng, sai vẫn luôn là sai, còn những người vì mục đích nào đó mà hy sinh những người vô tội,c ho dù thật sự vì đại nhân đại nghĩa, cho dù chiếm đỉnh cao của đạo đức, Bạch Mộc Trần cũng không công nhận.
Ân cừu, thị phi, đúng sai, thiên đạo trong lòng người.
Bạch Mộc Trần là người như vậy, phẩm cách có thể không gọi là cao thượng, song lại hết sức chân thành và kiên cường. Chỉ tiếc là trong thế giới mạnh được yếu thua này, người quá chân thành thường không tiến xa được, bởi có quá nhiều thứ ràng buộc bọn họ, khiến bọn họ phải lo lắng.
Nhìn khuôn mặt non nớt lo sợ của hai đứa trẻ, Bạch Mộc Trần sao nỡ nhẫn tâm vứt bỏ cơ chứ.
๑๑۩۞۩๑๑
Không cần suy nghĩ quá phức tạp nữa, Bạch Mộc Trần bỗng dừng bước, xoay người lại.
“Đại thúc, có phải chúng ta thoát rồi không?”
Tiểu Ức Khổ hỏi nhỏ, Nam Môn Phi Vũ im lặng không nói gì.
Bọn họ nấp sau Bạch Mộc Trần, song không vì dừng lại mà thấy tuyệt vọng hay sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng đó, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ.
Bóng dáng gầy gò thẳng tắp tới lạ thường, khuôn mặt bình tĩnh mang theo vẻ kiên quyết, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt khiến người ta buốt lạnh.
Hai đứa trẻ không khỏi rùng mình, đây là lần đầu tiên cả hai cảm nhận được sự tức giận của Bạch Mộc Trần, người bình thường hiền lành hòa nhã, một khi nổi giận lại như đổi một kẻ khác.
Cách đó không xa, Quỷ Nhận thấy hết mọi phản ứng của Bạch Mộc Trần, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, một tiên nô mới nhất kiếp làm sao lại có sát khí đằng đằng như vậy, đây đâu phải thứ khí chất chỉ tùy ý giết vài người là ngưng tụ được, xem ra đối phương cũng không phải tiên nô bình thường.
“Bùng!”
Bạch Mộc Trần đoạt kiếm của Nam Môn Phi Vũ rồi nói: “Hai người cố đợi ở đây, đừng chạy loạn, để ta dụ tên kia đi, mong tam thiếu gia che chở cho tiểu thư.”
“Lão... lão Bạch!”
“Đại thúc!”
Hai đứa trẻ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Mộc Trần đã xông ra ngoài.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong lòng vô cùng tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng chém giết, cũng chẳng nghe thấy những tiếng động huyên náo xung quanh, chỉ có tiếng gió xẹt qua.
Con người khi tuyệt vọng thường vô cùng cố chấp.
Nam Môn Khiếu Vân tự biết mình phải chết, một lòng một dạ nghĩ cách kéo người chôn cùng, không ngờ tiên nô trước mặt lại chủ động dừng lại, hơn nữa còn chạy về phía mình.
Được cứu rồi! Được cứu rồi!
Trong lòng Nam Môn Khiếu Vân vô cùng vui sướng, chẳng khác nào người mù được thấy lại ánh sáng mặt trời.
“Tới đây, mau! Mau tới giúp ta cản...”
Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt, chỉ thấy Bạch Mộc Trần đột nhiên đá thẳng tới hất Nam Môn Khiếu Vân văng thẳng về phía sau.
“Bùng!”
Ngã lăn trên mặt đất, Nam Môn Khiếu Vân sắc mặt bối rối, thậm chí không cảm nhận thấy sự đau đớn trên khuôn mặt. Dù thế nào gã cũng không ngờ một tên tiện nô lại dám đá mình!
Tên tiện nô đó sao dám to gan làm vậy? Tên tiện nô đó sao dám đối xử với mình như vậy?
Ta là thiếu gia của thị tộc Nam Môn, ta là nhị thiếu gia!
Nam Môn Khiếu Vân coi như hoàn toàn an toàn, tuy hắn rất lưu luyến cuộc sống, song lại chẳng hề cảm kích Bạch Mộc Trần, trái lại trong mắt thoáng hiện vẻ oán độc dữ tợn.
๑๑۩۞۩๑๑
Bạch Mộc Trần giờ cũng chẳng rảnh mà để ý tới Nam Môn Khiếu Vân, cú đá này của chàng đã thành công, thu hút sự chú ý của tiên nô, một mùi máu tanh phả thẳng vào mặt.
“Hống~”
Trong tiếng hống giận dữ, nắm đấm của hắc nô điên cuồng nện xuống.
Bạch Mộc Trần cũng chẳng hề khách khí, linh kiếm trong tay đâm thẳng tới, như đã quyết ý xả thân.
“Bùng!”
Hai người vừa chạm vào nhau đã nhanh chóng lui lại.
Hắc nô bị chấn động lui lại vài bước, Bạch Mộc Trần lại bị lực lượng mạnh mẽ đó hất thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, sống chết không rõ.
Thấy cảnh tượng đó, mọi người trên khán đài đều vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.
Trong ấn tượng của mọi người, đây là lần đầu tiên hắc nô bị đánh lui, cho dù Bạch Mộc Trần cũng phải trả một cái giá khá nặng, song quả thực, chàng đã làm được việc người khác không làm nổi. Không ai biết chàng dùng cách nào, chỉ hơi tiếc nuối, nếu người này có thể kiên trì thêm chốc lát thì hay!
“Hống~”
Hắc nô bị kích thích, hung tính càng tăng, vừa rít gào vừa lao về phía Bạch Mộc Trần như muốn xe nhỏ đối phương ra.
Đang lúc mọi người cho rằng Bạch Mộc Trần chắc chắn phải chết, bóng người đang nằm trên mặt đất bỗng từ từ đứng dậy, ngoại trừ khóe miệng chảy một tia máu, sắc mặt trắng bệch, xem ra không trở ngại gì.
“Trở lại!”
Một tiếng quát vang lên, Bạch Mộc Trần không lùi mà tiến tới, khí thế còn hung tợn hơn so với lúc vừa rồi.
“Bùng!”
Mũi kiếm đâm vào nắm tay, khó tiến thêm được chút nào.
Hắc nô không chút ổn hại song Bạch Mộc Trần lại bị đánh văng ra, cánh tay run run tê dại.
Lực lượng của hắc nô vô cùng mạnh mẽ, lại có tính phá hoại và ăn món, nếu không nhờ phẩm chất của thanh linh kiếm khá tốt, sợ rằng Bạch Mộc Trần đã phải chịu cảnh kiếm nát người tan.
So với lần giao thủ trước, lần thứ hai này Bạch Mộc Trần đã khống chế lực đạo linh hoạt hơn nhiều, ít ra cũng không bị đánh văng ra.
“Sao... sao lại như vậy được?”
Mọi người trợn tròn hai mắt nhìn vào giữa đấu trường, đặc biệt là Quỷ Nhận cách đó không xa, cùng là tán tiên, không ai hiểu rõ hơn sự yếu đuối của tán tiên.
Tán tiên là thân thể không căn cơ, không cách nào chịu nổi áp lực quá lớn, bằng không tiên thể sẽ sụp đổ, rơi vào cảnh thần hồn câu diệt. Song Bạch Mộc Trần chỉ dùng tu vi nhất kiêp lại có thể cứng đối cứng với hắc nô nhị kiếp, hơn nữa chỉ bị thương đôi chút, đây mới là chuyện khiến người ta khó lòng tin nổi.
Đúng vậy, không chỉ người khác ngạc nhiên, ngay cả Bạch Mộc Trần cũng khó lòng tin nổi.
Mặc dù đã vượt qua nhất chuyển tán tiên kiếp, song chàng cũng không nghĩ là bản thân mạnh mẽ, nhiều lắm cũng chỉ hơn tán tiên nhất kiếp bình thường một chút, thực lực tương đương với chân tiên ngũ phẩm hay lục phẩm, nếu phát huy tốt có thể đối phó được với chân tiên bát phẩm. Song, khi thật sự giao thủ với người khác, chàng nhận ra, không ngờ mình đã phát triển tới mức này.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần tranh đấu với người khác sau khi độ kiếp thành công, đối phương là một hắc nô nhị kiếp, tu vi tương đương với chân tiên cửu phẩm, đồng thời lực lượng và thân thể cũng hơn xa chân tiên bình thường.
Cho dù vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, song cuối cùng Bạch Mộc Trần cũng có đánh giá mới về thực lực bản thân.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên thực tế Bạch Mộc Trần có thực lực như vậy cũng không lạ. Tình cảnh của chàng khi độ kiếp là cửu tử nhất sinh, không chỉ chịu đựng bốn mươi luồng tinh hồn lực tẩy luyện, còn dùng phép Tam Chuyển Lục Độ trong Hóa Thần Quyết ra ngưng luyện lại thân thể tán tiên, bởi vậy thần thức của chàng còn đáng sợ hơn thiên tiên bình thường, cường độ cơ thể cũng không kém hơn so với chân tiên ngũ phẩm.
Đây, chính là thực lực của Bạch Mộc Trần.
---o0o---
/198
|