Người như mũi kiếm, áo lạnh như không.
Bạch Mộc Trần lẳng lặng đứng đó như một thanh kiếm vừa rời vỏ, ánh kiếm sắc bén lăng lệ, không sợ không nản, kiên cường bất khuất!
Trên mũi kiếm, một giọt máu màu đen từ từ chảy xuống, như không cam lòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Lau sạch vết máu trên khóe miệng, sắc mặt Bạch Mộc Trần càng tái nhợt, chỉ có ánh mắt vẫn kiên nghị như trước kia.
Kiểm chứng được suy nghĩ của mình là chính xác, nguyên thần hợp kiếm quả thực có thể khiến công kích của bản thân tăng lên, hắc nô thụ thương là minh chứng rõ ràng nhất.
Có điều, sau khi nguyên thân dung hợp cùng phi kiếm cũng đồng nghĩa với việc phi kiếm bị thương tổn sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới chủ nhân, chỉ không cẩn thận, chủ nhân chắc chắn sẽ bị thương tổn không thể chữa trị được, thậm chí hồn phi phách tán. Cũng may là Bạch Mộc Trần từng được huyết sát của thiên triệu gột rửa, nguyên thần vô cùng ngưng luyện. Song dẫu vậy, việc này vẫn nguy hiểm tới mức nào chỉ mình chàng hiểu, cũng không dám tùy tiện đem mạng mình ra đánh bạc nữa.
“Phốc!”
Lắc mình một cái, Bạch Mộc Trần biến mất tại chỗ, không ngờ lần này lại chủ động chạy về phía hắc nô.
Là điên cuồng? Hay là dũng cảm?
Mọi người còn chưa kịp khôi phục tinh thần lại bị hành động của Bạch Mộc Trần làm cho choáng váng, thậm chí có người thầm coi thường, một tên tiên nô như nhà ngươi thì làm được cái gì, cố gắng giữ mạng đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn nghịch thiên!
“Ta tới giúp ngươi!”
Một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh Bạch Mộc Trần, là Quỷ Nhận.
Lúc này, làm vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Bạch Mộc Trần hơi ngạc nhiên, nhìn Bạch Mộc Trần một cái, sau đó lặng lẽ gật đầu.
๑๑۩۞۩๑๑
“Hống~”
Hắc nô tức giận gầm lên, lúc che tay, lúc lại bưng đầu, khuôn mặt vô cùng đau đớn.
Cảm giác đau đớn không phải đến từ nắm tay mà là chấn động từ tận linh hồn, một kiếm vừa rồi của Bạch Mộc Trần chẳng những đâm thủng thân thể hắc nô mà còn lan tới tận tâm thần đối phương.
Trong cơn đau đớn, hắc nô thấy “hung thủ” vừa đả thương mình tự đưa tới cửa, lập tức liều mình lao tới, tư thế như muốn ngọc đá cùng tan.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đùng!”
Khi khoảng cách giữa hai bên thu hẹp lại, Quỷ Nhận bỗng nhiên tăng tốc, lướt qua đỉnh đầu hắc nô, rơi xuống phía sau người gã.
Mà lúc này, trong lòng hắc nô đã tràn ngập lửa giận, chỉ muốn băm vằm Bạch Mộc Trần thành muôn mảnh, còn những người khác đã hoàn toàn không để ý.
Như đã đoán trước, Quỷ Nhận lật tay vòng qua, chế ngự hai tay hắc nô từ phía sau, xiết chặt lại khiến gã không cách nào nhúc nhích.
Khi tính mạng bị uy hiếp, mọi người thường bộc phát ra tiềm lực siêu cường.
“Ong!”
Kiếm như du long, sắc bén mãnh liệt!
Bạch Mộc Trần không hề do dự, nhân lúc hắc nô đang bị chế ngự, phi kiếm trong tay đâm thẳng vào mi tâm đối phương, ngập hết thân kiếm.
Không cần nhiều lời, cũng không cần ám hiệu, chỉ trao đổi một ánh mắt, hai người đã cực kỳ ăn ý.
Thời gian như ngưng đọng lại!
Nguy cơ đã mất, nắm đấm của hắc nô dừng trước ngực Bạch Mộc Trần, cách không tới một tấc.
Không có phẫn nộ, không có vẻ bất cam, cũng chẳng có tuyệt vọng hay điên cuồng.
Màu đỏ trong mắt hắc nô dần lui đi, còn thêm vài phần thoải mái nhẹ nhõm vì được giải thoát, lại thêm một chút hồi ức bi thương...
Tuổi trẻ tu tiên, kỳ ngộ vô số...
Trăm năm thành danh, thông thiên triệt địa...
Tính cách lỗ mãng, thiên hạ thành địch...
Phong lưu thành tính, hồng nhan vô số...
Bạn bè bày mưu, tiên kiếp thân tàn...
Tán tiên làm nô, vào Luyện Ma Quật...
๑๑۩۞۩๑๑
Hơi thở của hắc nô yếu dần, cuối cùng hai mắt trống rỗng vô thần.
Không hoa không đóa, nhân quả điêu tàn.
Cả đời nhấp nhô, song quá bé nhỏ.
Đúng vậy, đây là cuộc sống của một hắc nô.
Bạch Mộc Trần không biết vì sao mình lại thấy được điều này, nhưng chàng dám chắc đây là cuộc đời của hắc nô, tràn ngập những truyền kỳ đặc sắc, cũng đầy những điều không cam lòng và bất đắc dĩ.
Có lẽ, hắc nô chỉ muốn dùng chút chấp niệm hiếm hoi khi còn sống nói cho Bạch Mộc Trần mình đã được giải thoát, gã không muốn bản thân bị quên lãng, muốn có người nhớ tới tên mình, gã tên Ngao Huyền, hắc nô Ngao Huyền!
“Ngao Huyền...”
Bạch Mộc Trần nhẩm lại cái tên của hắc nô như đồng ý với đối phương rằng mình chắc chắn sẽ nhớ tên của gã, mặt mũi của gã, để trí nhớ này mãi mãi cất sâu trong đầu. Cho dù với đối phương nó thật nhỏ nhoi, song chàng sẽ mãi mãi không quên.
๑๑۩۞۩๑๑
Thân hình hắc nô từ từ tiêu tán, hóa thành tro bụi, lượn lờ trên không trung như lưu luyến với cuộc sống của mình, quyến luyến không muốn từ bỏ nhân gian.
Bạch Mộc Trần im lặng, khuôn mặt chẳng hề có vẻ vui mừng khi thắng lợi, ngược lại vô cùng nặng nề, giống như lúc trước khi mình phá tan tiên khu, từng bước từ bãi quặng đi ra thế giới bên ngoài.
“Hả?”
Thân thể đột nhiên cảm thấy khác lạ, Bạch Mộc Trần phát hiện một luồng ma khí tinh thuần đang lặng lẽ chui vào cơ thể mình. Chàng định chống cự theo bản năng song lại thấy ma khí trú ở ngay gần tiên chủng của mình, không những không điên cuồng ăn mòn khắp nơi mà lại vô cùng ngoan ngoãn hòa thuận.
“Các hạ không sao chứ?”
Quỷ Nhận đi tới cạnh Bạch Mộc Trần, thấy sắc mặt đối phương là lạ bèn mở miệng hỏi.
Bạch Mộc Trần lắc đầu nói: “Ta không sao... vừa rồi, cám ơn ngươi.”
“Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi thôi, không cần cám ơn.”
Nghe câu này của Quỷ Nhận, Bạch Mộc Trần lại hơi ngẩn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, không tự chủ mỉm cười. Dẫu sao mình vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là được rồi. Bởi vì, với một người quý trọng sinh mạng mà nói, cảm giác sống sót thật là tốt!
Trải qua trận chiến lần này, Bạch Mộc Trần đã trưởng thành hơn nhiều, cũng nhận thức rõ hơn về thực lực bản thân. Đồng thời, chàng đột nhiên hiểu rõ, bản thân mình vẫn rất yếu ớt, một tán tiên nhị kiếp bị ma hóa đã lợi hại như vậy, vậy những ma đầu chân chính sẽ hung tàn tới mức nào. Muốn bước tiếp trên con đường tán tiên này còn phải cố gắng hơn nhiều.
“Đại thúc!”
“Ha ha ha! Lão Bạch thật lợi hại, kiếm của ta lại càng lợi hại!”
Lúc này Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ cũng đã chạy tới, mang theo nụ cười chân thành.
๑๑۩۞۩๑๑
Không! Không thể nào?
Trên đấu trường nô lệ, bầu không khí thật quỷ dị.
Hắc nô chết rồi, đáng lẽ mọi người nên vui mừng hoan hô, song cảm giác chấn động mà Bạch Mộc Trần mang tới lại khiến bọn họ khó lòng hồi tỉnh, cũng như một chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra lại đột nhiên diễn ra trước mắt bọn họ.
Trong những người này, tâm trạng của Nam Môn Khiếu Vân phức tạp nhất.
Gã chẳng những không vui mừng vì mình còn sống mà còn âm thầm oán hận, âm thầm nguyền rủa Bạch Mộc Trần, rủa chàng không được chết tử tế, vĩnh viễn đày đọa trong địa ngục. Song, cái chết của hắc nô thực sự khiến Nam Môn Khiếu Vân kinh hãi, gã thật không ngờ Bạch Mộc Trần lại có thể giết chết hắc nô, chuyện này làm cho gã ngoài sự oán hận, còn có thêm cảm giác sợ hãi vô hình!
“Không! Không thể nào... Ảo giác, chắc chắn là ảo giác...”
“Giết, ta muốn giết hắn... Không thể để hắn sống được, hắn muốn hại ta, muốn hại bổn thiếu gia... Tên tiện nô này phải chết, phải chết...”
Ngay lúc Nam Môn Khiếu Vân ra sức nguyền rủa, bầu trời đột nhiên biến đổi!
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ đấu trường nô lệ rung lên kịch liệt, cấm chế xung quanh cũng yếu bớt vài phần.
“A! Là người ở bên ngoài, người ở bên ngoài tới cứu chúng ta rồi!”
“Được cứu rồi, được cứu thật rồi!”
Mọi người đầu tiên kinh ngạc, sau đó lập tức lộ vẻ vui mừng như điên, rối rít cầu xin người bên ngoài cứu giúp.
---o0o---
Bạch Mộc Trần lẳng lặng đứng đó như một thanh kiếm vừa rời vỏ, ánh kiếm sắc bén lăng lệ, không sợ không nản, kiên cường bất khuất!
Trên mũi kiếm, một giọt máu màu đen từ từ chảy xuống, như không cam lòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Lau sạch vết máu trên khóe miệng, sắc mặt Bạch Mộc Trần càng tái nhợt, chỉ có ánh mắt vẫn kiên nghị như trước kia.
Kiểm chứng được suy nghĩ của mình là chính xác, nguyên thần hợp kiếm quả thực có thể khiến công kích của bản thân tăng lên, hắc nô thụ thương là minh chứng rõ ràng nhất.
Có điều, sau khi nguyên thân dung hợp cùng phi kiếm cũng đồng nghĩa với việc phi kiếm bị thương tổn sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới chủ nhân, chỉ không cẩn thận, chủ nhân chắc chắn sẽ bị thương tổn không thể chữa trị được, thậm chí hồn phi phách tán. Cũng may là Bạch Mộc Trần từng được huyết sát của thiên triệu gột rửa, nguyên thần vô cùng ngưng luyện. Song dẫu vậy, việc này vẫn nguy hiểm tới mức nào chỉ mình chàng hiểu, cũng không dám tùy tiện đem mạng mình ra đánh bạc nữa.
“Phốc!”
Lắc mình một cái, Bạch Mộc Trần biến mất tại chỗ, không ngờ lần này lại chủ động chạy về phía hắc nô.
Là điên cuồng? Hay là dũng cảm?
Mọi người còn chưa kịp khôi phục tinh thần lại bị hành động của Bạch Mộc Trần làm cho choáng váng, thậm chí có người thầm coi thường, một tên tiên nô như nhà ngươi thì làm được cái gì, cố gắng giữ mạng đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn nghịch thiên!
“Ta tới giúp ngươi!”
Một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh Bạch Mộc Trần, là Quỷ Nhận.
Lúc này, làm vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Bạch Mộc Trần hơi ngạc nhiên, nhìn Bạch Mộc Trần một cái, sau đó lặng lẽ gật đầu.
๑๑۩۞۩๑๑
“Hống~”
Hắc nô tức giận gầm lên, lúc che tay, lúc lại bưng đầu, khuôn mặt vô cùng đau đớn.
Cảm giác đau đớn không phải đến từ nắm tay mà là chấn động từ tận linh hồn, một kiếm vừa rồi của Bạch Mộc Trần chẳng những đâm thủng thân thể hắc nô mà còn lan tới tận tâm thần đối phương.
Trong cơn đau đớn, hắc nô thấy “hung thủ” vừa đả thương mình tự đưa tới cửa, lập tức liều mình lao tới, tư thế như muốn ngọc đá cùng tan.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đùng!”
Khi khoảng cách giữa hai bên thu hẹp lại, Quỷ Nhận bỗng nhiên tăng tốc, lướt qua đỉnh đầu hắc nô, rơi xuống phía sau người gã.
Mà lúc này, trong lòng hắc nô đã tràn ngập lửa giận, chỉ muốn băm vằm Bạch Mộc Trần thành muôn mảnh, còn những người khác đã hoàn toàn không để ý.
Như đã đoán trước, Quỷ Nhận lật tay vòng qua, chế ngự hai tay hắc nô từ phía sau, xiết chặt lại khiến gã không cách nào nhúc nhích.
Khi tính mạng bị uy hiếp, mọi người thường bộc phát ra tiềm lực siêu cường.
“Ong!”
Kiếm như du long, sắc bén mãnh liệt!
Bạch Mộc Trần không hề do dự, nhân lúc hắc nô đang bị chế ngự, phi kiếm trong tay đâm thẳng vào mi tâm đối phương, ngập hết thân kiếm.
Không cần nhiều lời, cũng không cần ám hiệu, chỉ trao đổi một ánh mắt, hai người đã cực kỳ ăn ý.
Thời gian như ngưng đọng lại!
Nguy cơ đã mất, nắm đấm của hắc nô dừng trước ngực Bạch Mộc Trần, cách không tới một tấc.
Không có phẫn nộ, không có vẻ bất cam, cũng chẳng có tuyệt vọng hay điên cuồng.
Màu đỏ trong mắt hắc nô dần lui đi, còn thêm vài phần thoải mái nhẹ nhõm vì được giải thoát, lại thêm một chút hồi ức bi thương...
Tuổi trẻ tu tiên, kỳ ngộ vô số...
Trăm năm thành danh, thông thiên triệt địa...
Tính cách lỗ mãng, thiên hạ thành địch...
Phong lưu thành tính, hồng nhan vô số...
Bạn bè bày mưu, tiên kiếp thân tàn...
Tán tiên làm nô, vào Luyện Ma Quật...
๑๑۩۞۩๑๑
Hơi thở của hắc nô yếu dần, cuối cùng hai mắt trống rỗng vô thần.
Không hoa không đóa, nhân quả điêu tàn.
Cả đời nhấp nhô, song quá bé nhỏ.
Đúng vậy, đây là cuộc sống của một hắc nô.
Bạch Mộc Trần không biết vì sao mình lại thấy được điều này, nhưng chàng dám chắc đây là cuộc đời của hắc nô, tràn ngập những truyền kỳ đặc sắc, cũng đầy những điều không cam lòng và bất đắc dĩ.
Có lẽ, hắc nô chỉ muốn dùng chút chấp niệm hiếm hoi khi còn sống nói cho Bạch Mộc Trần mình đã được giải thoát, gã không muốn bản thân bị quên lãng, muốn có người nhớ tới tên mình, gã tên Ngao Huyền, hắc nô Ngao Huyền!
“Ngao Huyền...”
Bạch Mộc Trần nhẩm lại cái tên của hắc nô như đồng ý với đối phương rằng mình chắc chắn sẽ nhớ tên của gã, mặt mũi của gã, để trí nhớ này mãi mãi cất sâu trong đầu. Cho dù với đối phương nó thật nhỏ nhoi, song chàng sẽ mãi mãi không quên.
๑๑۩۞۩๑๑
Thân hình hắc nô từ từ tiêu tán, hóa thành tro bụi, lượn lờ trên không trung như lưu luyến với cuộc sống của mình, quyến luyến không muốn từ bỏ nhân gian.
Bạch Mộc Trần im lặng, khuôn mặt chẳng hề có vẻ vui mừng khi thắng lợi, ngược lại vô cùng nặng nề, giống như lúc trước khi mình phá tan tiên khu, từng bước từ bãi quặng đi ra thế giới bên ngoài.
“Hả?”
Thân thể đột nhiên cảm thấy khác lạ, Bạch Mộc Trần phát hiện một luồng ma khí tinh thuần đang lặng lẽ chui vào cơ thể mình. Chàng định chống cự theo bản năng song lại thấy ma khí trú ở ngay gần tiên chủng của mình, không những không điên cuồng ăn mòn khắp nơi mà lại vô cùng ngoan ngoãn hòa thuận.
“Các hạ không sao chứ?”
Quỷ Nhận đi tới cạnh Bạch Mộc Trần, thấy sắc mặt đối phương là lạ bèn mở miệng hỏi.
Bạch Mộc Trần lắc đầu nói: “Ta không sao... vừa rồi, cám ơn ngươi.”
“Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi thôi, không cần cám ơn.”
Nghe câu này của Quỷ Nhận, Bạch Mộc Trần lại hơi ngẩn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, không tự chủ mỉm cười. Dẫu sao mình vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là được rồi. Bởi vì, với một người quý trọng sinh mạng mà nói, cảm giác sống sót thật là tốt!
Trải qua trận chiến lần này, Bạch Mộc Trần đã trưởng thành hơn nhiều, cũng nhận thức rõ hơn về thực lực bản thân. Đồng thời, chàng đột nhiên hiểu rõ, bản thân mình vẫn rất yếu ớt, một tán tiên nhị kiếp bị ma hóa đã lợi hại như vậy, vậy những ma đầu chân chính sẽ hung tàn tới mức nào. Muốn bước tiếp trên con đường tán tiên này còn phải cố gắng hơn nhiều.
“Đại thúc!”
“Ha ha ha! Lão Bạch thật lợi hại, kiếm của ta lại càng lợi hại!”
Lúc này Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ cũng đã chạy tới, mang theo nụ cười chân thành.
๑๑۩۞۩๑๑
Không! Không thể nào?
Trên đấu trường nô lệ, bầu không khí thật quỷ dị.
Hắc nô chết rồi, đáng lẽ mọi người nên vui mừng hoan hô, song cảm giác chấn động mà Bạch Mộc Trần mang tới lại khiến bọn họ khó lòng hồi tỉnh, cũng như một chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra lại đột nhiên diễn ra trước mắt bọn họ.
Trong những người này, tâm trạng của Nam Môn Khiếu Vân phức tạp nhất.
Gã chẳng những không vui mừng vì mình còn sống mà còn âm thầm oán hận, âm thầm nguyền rủa Bạch Mộc Trần, rủa chàng không được chết tử tế, vĩnh viễn đày đọa trong địa ngục. Song, cái chết của hắc nô thực sự khiến Nam Môn Khiếu Vân kinh hãi, gã thật không ngờ Bạch Mộc Trần lại có thể giết chết hắc nô, chuyện này làm cho gã ngoài sự oán hận, còn có thêm cảm giác sợ hãi vô hình!
“Không! Không thể nào... Ảo giác, chắc chắn là ảo giác...”
“Giết, ta muốn giết hắn... Không thể để hắn sống được, hắn muốn hại ta, muốn hại bổn thiếu gia... Tên tiện nô này phải chết, phải chết...”
Ngay lúc Nam Môn Khiếu Vân ra sức nguyền rủa, bầu trời đột nhiên biến đổi!
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ đấu trường nô lệ rung lên kịch liệt, cấm chế xung quanh cũng yếu bớt vài phần.
“A! Là người ở bên ngoài, người ở bên ngoài tới cứu chúng ta rồi!”
“Được cứu rồi, được cứu thật rồi!”
Mọi người đầu tiên kinh ngạc, sau đó lập tức lộ vẻ vui mừng như điên, rối rít cầu xin người bên ngoài cứu giúp.
---o0o---
/198
|